Nỗi buồn ngày xuân mỗi khi nhớ tới mong ước của tác giả ca khúc ‘Mùa xuân đầu tiên’

Lê Quang Ngọ Lê Quí Trọng

8-2-2021

Văn Cao là một nhạc sĩ tài hoa của nền âm nhạc Việt. Là “một trong những gương mặt tiên phong, nổi bật nhất của trào lưu lãng mạn trong lịch sử âm nhạc Việt Nam”, Văn Cao từng tham gia Việt Minh, với thế mạnh của mình ông đã viết “nhiều ca khúc mang âm hưởng hào hùng” và “đã trở thành một nhạc sĩ tiêu biểu của dòng nhạc kháng chiến”. (1)

THẰNG SÀI GÒN

Khuất Đẩu

Ảnh minh họa. Nguồn: triethocduongpho.com

Tố Hữu, nhờ những bài thơ siêu nịnh mà lên đến chức phó thủ tướng.

Nịnh Stalin, nịnh Bác.

Trong bài Ta đi tới, Sài Gòn được ông gọi là thành phố Hồ Chí Minh rực rỡ tên vàng. Gọi trong thơ cũng được thôi, nhưng sau 1975, người ta bắt cả nước, nhất là người miền Nam cũng phải gọi như thế. Từ đó, thành phố thay tên đổi họ, cũng như ông cụ đã bỏ tên Nguyễn Sinh Cung để lấy tên Hồ Chí  Minh. (Sao không lấy tên Nguyễn Ái Quốc?!)

Tên mới, dù không đẹp bằng “hòn ngọc viễn đông”, nhưng cũng óng ánh, lóng lánh. Khốn nỗi khi nói về thành phố này, người ta vẫn gọi là hang ổ của Mỹ ngụy. Và, tất cả những gì xấu xa dơ bẩn nhất đều đổ trút cho Sài Gòn. Như đĩ điếm, cướp giật, xì ke ma túy…Trong khi những gì sang trọng bề thế đều rực rỡ mang tên Bác.

Vấn nạn của thể thao nước nhà

Phúc Lai

16-1-2024

Sự việc vận động viên (VĐV) Phạm Như Phương, “cô gái vàng thể dục dụng cụ” (TDDC) Việt Nam đang dậy sóng mấy hôm nay, nhất là khi cháu gái lên TikTok nói huỵch toẹt ra những vấn đề – không muốn nói là vấn nạn của thể thao nước nhà. Nếu là người không quan tâm nhiều đến thể thao thành tích cao, nghe cháu nói, chắc chắn sẽ choáng. Chẳng hạn, cháu nói các vận động viên sau khi được tuyển trạch đưa về nuôi nhốt, không được học hành tử tế trở nên “ngu” – chuyện này thực ra là hết sức bình thường.

Bão, cơn đồng bóng hoang dã

Jackhammer Nguyễn

12-12-2019

Sau trận thắng chung kết của đội bóng đá Việt Nam tại cuộc tranh tài Đông Nam Á vận hội Sea Games 30, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc vui mừng tuyên bố, rằng đây là một thắng lợi quan trọng có thể thúc đẩy sự phát triển kinh tế của quốc gia.

Bạn nhìn thấy gì? Cảm thấy gì?

Đoàn Bảo Châu

1-9-2023

Thẩm mỹ viện JT Angel Clip phát quà từ thiện ngày 31-8-2023 tại quận 6, thành phố Hồ Chí Minh.

Lịch sử Hoa Kỳ giai đoạn 1964-1973 (Phần 1)

Tác giả: Erling Bjøl

Dịch giả: Hoàng Thủy Ngữ

2-7-2020

Ảnh bìa sách USA’s historie của Erling Bjøl

Thời gian bão tố 1964 – 1973

Thời gian này bắt đầu từ Eisenhower và Kennedy. Lyndon B. Johnson rồi sẽ hứng bão. Dưới thời của ông và của Richard Nixon, Hoa Kỳ đã lâm vào những cuộc khủng hoảng chính trị nặng nề nhất kể từ sau cuộc nội chiến.

Tại sao phải bảo vệ di sản văn hóa kiến trúc nghệ thuật – nhà thờ Bùi Chu?

Cao Thành Nghiệp

1-5-2019

Nhà thờ Bùi Chu. Ảnh: internet

Nhà Thờ Bùi Chu là tài sản quý báu của dân tộc. Qua nhà thờ Bùi Chu chúng ta có thể hiểu sâu sắc về công giáo Việt Nam, đời sống tinh thần và quá trình phát triển công giáo tại Việt Nam. Trước sự tàn phá của thời gian và con người, di sản văn hóa nhà thờ Bùi Chu đứng trước nguy cơ biến mất… mãi mãi. Bảo vệ di sản văn hóa nhà thờ Bùi Chu không bị phá dở trong những ngày tới là việc cần làm của những người hiểu biết và yêu di sản tại Việt Nam.

Ai “thiếu vải”, ai hở hang?

Trúc Nguyễn

17-7-2018

Mọi người xem bóng đá đều không quên hình ảnh một MC được nói là “tay nghề cứng” kênh K+ xuất hiện “live” chương trình đồng hành cùng World Cup trong bộ bikini đậm màu, một chiếc khăn lụa mỏng, xuyên thấu cột hờ hững ngang “vùng tam giác” làm tăng hiệu ứng hình ảnh (1); Những “bình hoa biết nói” trong trang phục gợi cảm lên sóng VTV mục bình luận trước trận đấu thì “khai sinh” cho Pele cùng thế hệ với Ronaldo (béo) và Ronaldinho, hoặc: “Em thích Salah nhưng mong Uruguay thắng” (2) cái hôm không phải Ai Cập vs Uruguay… 

Phải tìm để mà hiểu nhau…

Thái Hạo

14-6-2023

Vụ ở Tây Nguyên, vì chưa có thông tin nào rõ ràng về nguyên nhân bạo lực nên tôi không muốn đưa ra nhận định gì cả, chỉ nói một điều mà từ lâu tôi vẫn thường lặp lại.

Ai suy thoái tư tưởng?

FB Chu Mộng Long

22-3-2019

Karl Marx, người hoàn chỉnh thuyết duy vật biện chứng, cha đẻ của chủ nghĩa cộng sản khoa học mà Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tôn thờ xem đó là kim chỉ nam của mọi hành động, nói:

Tâm linh hay tâm thần

Dương Đình Giao

15-2-2018

“Lễ dâng hương cho học sinh giỏi thủ đô” của Sở GDĐT Hà Nội. Ảnh: Facebook Nguyễn Công Thành.

Cứ mỗi khi Tết đến Xuân về lại tha hồ được nghe, được thấy những chuyện được gọi là “tâm linh”. Hai chữ “tâm linh” đã có từ lâu, Từ điển Hán Việt của Đào Duy Anh từ năm 1931 đã giải thích đó là “cái trí tuệ tự có trong lòng người” (Đào Duy Anh – Từ điển Hán Việt – Nhà xuất bản Minh Tân – Paris. 1949 – chụp lại bản in năm 1931).

Bạo chúa

Phạm Đình Trọng

19-8-2022

Ông Dương Anh Đức. Ảnh trên mạng

1. Văn hoá là trí tuệ. Khoa học là khám phá, sáng tạo. Người thực sự có văn hoá không thể coi thường giá trị văn hoá, không thể coi thường sáng tạo nghệ thuật. Chỉ người ngu dốt, không thể tiếp nhận kiến thức văn hoá, văn hoá thực sự thấp kém mới rẻ rúng, coi thường giá trị văn hoá, mới ngạo mạn mang bạo lực quyền uy ra ứng xử với sáng tạo nghệ thuật.

Dàn Đồng Ca Trẻ Em

S. Alexievich

Nguồn ảnh: Chernobyl Archives

Alyosha Belskiy, 9 tuổi; Anya Bogush, 10 tuổi; Natasha Dvoretskaya, 16 tuổi; Lena Zhudro, 15 tuổi; Yura Zhuk, 15 tuổi; Olya Zvonak, 10 tuổi; Snezhana Zinevich, 16 tuổi; Ira Kudryacheva, 14 tuổi; Ylya Kasko, 11 tuổi; Vanya Kovarov, 12 tuổi; Vadim Karsnosolnyshko, 9 tuổi; Vasya Mikulich, 15 tuổi; Anton Nashivankin, 14 tuổi; Marat Tatartsev, 16 tuổi; Yulia Taraskina, 15 tuổi; Katya Shevchuk, 15 tuổi; Boris Shkirmankov, 16 tuổi.

Xứ U Minh có “rừng rú” không?

Phương Nguyễn

30-9-2017

Ông quan Đoàn Ngọc Hải, là người nói câu “không biết luật về rừng U Minh mà sống”. Ảnh: 24h/ internet

Dạ, xứ U Minh hồi xưa có rừng ngập mặn là những cây tràm cây đước dày đặc, dừa nước, ô rô, dây choại dây leo đủ loại chằng chịt, vô rừng là tối thui tối hù không thấy ánh sáng nên được đặt chết tên là rừng U Minh (U là tối mà minh cũng là tối. Chữ Hán ngộ ghê, có chữ minh là sáng và chữ minh là tối, hai chữ này viết khác nhau mà đọc giống nhau – đồng âm).

Rừng U Minh xưa dày rậm, giờ thì bị phá gần sạch rồi. Người xứ U Minh xưa và nay thì không “rừng rú” chút nào, ngược lại họ rất văn minh trong cách ứng xử nha. Đọc truyện của nhà văn Hồ Biểu Chánh, nhà văn Sơn Nam sẽ thấy hồi đầu thế kỷ trước ở xứ U Minh đã có trạm kiểm lâm, nhân viên kiểm lâm (Pháp) bảo vệ rừng và các sinh vật trong rừng. Khi có tranh chấp dân sự hoặc hình sự thì họ được phân đúng sai bằng một phiên tòa, có luật sư biện hộ. Vụ án Đồng Nọc Nạn là một ví dụ.

Bệnh thô tục của người Việt: Nhà dột từ nóc, đừng mắng cóc chửi trời

Luật Khoa

Y Chan

18-6-2021

Chửi bới tục tĩu không phải là vấn đề riêng của bóng đá hay thể thao. Nó là hệ thống.

Phần I – Mảnh đất của người chết – . . . tại sao chúng ta vẫn nhớ

S. Alexievich

Mảnh đất của người chết – Nguồn ảnh: Historicusforma

Bà quyết định viết về chuyện này? câu chuyện này? Nhưng tôi không muốn người ta biết bất cứ điều gì về tôi, về những gì tôi đã phải chịu đựng ở đó. Một mặt, trong tôi vẫn ẩn chứa ước vọng được thổ lộ, được nói ra mọi điều mình kinh qua, và một mặt khác – Tôi có cảm giác đang tự bóc trần mình. Tôi không muốn làm việc đó.

Cái tát trong văn minh lúa nước

Phạm Thị Hoài

28-1-2023

Bỏ qua tất cả bối cảnh ám chỉ gì đó liên quan đến một chương trình tấu hài dịp Tết gì đó trên TV Việt Nam mà tôi dĩ nhiên không quan tâm – đã TV, lại còn TV Việt Nam, lại còn tấu hài, lại còn tấu hài dịp Tết, chỉ xem xét câu chuyện “Cái tát của mẹ” thuần túy theo nghĩa đen, chúng ta thấy gia đình Việt Nam hiện lên như thế nào?

Mê tín: Trạng thái tâm lý bất an, tuyệt vọng?

FB Nguyễn Thị Bích Ngà

4-3-2018

Hình ảnh người dân về tổ đình Phúc Khánh dâng sao giải hạn đầu năm. Ảnh: VNN

Tối qua, anh bạn ở nước ngoài gọi điện hỏi thăm, nói chuyện một lúc thì câu chuyện chuyển qua hiện tượng dâng sao giải hạn đầu năm ở Việt Nam. Từ câu chuyện với anh và từ mấy hôm nay mạng xã hội tràn ngập hình ảnh hơn trăm ngàn người tập trung ở một ngôi chùa để xin lễ bị không ít người chửi mắng là ngu muội, tôi viết bài này để đi tìm lời giải cho một hiện tượng xã hội.

Tôi nhớ cách đây sáu hay bảy năm gì đó, vào ngày mùng 1 tết, tôi chạy cái xe máy cà tàng từ Hà Nội về nhà ông anh kết nghĩa ở Bắc Ninh chơi. Nhà anh có điện thờ và đầu năm thường có đông con nhang phật tử đến dâng sao giải hạn và hầu đồng khai xuân. Anh biết tôi không mê tín, anh bảo: “Cô về chơi để biết về một nét văn hóa tâm linh của miền Bắc.” Năm nào tôi không về miền Nam ăn tết thì tôi thường về đó ăn tết với anh chị. Và tôi thích thú với cách người ta trang trí điện thờ, cách người ta hát, gõ, đàn và múa hầu đồng.

Tôi về đó chơi nhiều vì mỗi khi anh câu được cá ở sông Như Nguyệt thì đều gọi điện bảo tôi về ăn, những cuộc nói chuyện trong các bữa cơm, trong các dịp lễ tết…làm tôi tuy không tin nhưng có một sự hiểu biết chút chút về tâm linh, về văn hóa cúng kiến. Lại nói về ngày mùng 1 năm đó, tôi chạy từ Hà Nội về, còn cách khoảng 5km thì tới nhà anh chị thì xe dở chứng. Đề, đạp mãi mới nổ máy, vào số 1 là tắt, không chạy được. Mùng 1 nên không một tiệm sửa xe nào mở cửa. Đường phố vắng vắng, chẳng có ai giúp. Tôi, mặc váy, đi đôi bốt cao gót, hết đề tới đạp, hết leo lên rồi tuột xuống mà vẫn không thể làm cho cái xe chạy, tôi dắt bộ.

Trời lạnh mà mồ hôi mồ kê ướt hết cái áo váy và thấm ra cái áo khoác ở ngoài, đôi giày bốt cao gót làm cho việc đẩy xe trở nên khó nhọc gấp bội. Tôi lê lết được hơn 1km, đẩy xe lên được cái dốc ở gần chợ thì đứng thở, mệt đuối. Gọi cho ông anh không được. Tuyệt vọng. Trong lúc đó, tự nhiên trong đầu tôi lại nảy ra cái ý nghĩ van vái thổ công, và sau đó tôi khấn lầm bầm đại khái là xin thần thổ công cho nổ được máy xe để về được tới nhà! Xong, tôi đạp máy xe, vô số, ok. Mừng quá, chạy về tới nhà ông anh mà vừa thấy ngộ nghĩnh vừa không giải thích được. Câu chuyện đó bị quên lãng cho tới khi tôi viết bài này.

Ngược về vài chục năm trước, năm tôi 9 tuổi, ba vừa mất được vài tháng. Hôm đó, mẹ bị cảm sốt, bà nằm trên giường rên hư hư. Tôi rất sợ hãi vì sợ mẹ lại chết giống ba. Tôi không biết làm cách nào để mẹ khỏi bệnh, khỏi đau đớn. Trong cái cơn bấn loạn đó tôi chợt nhớ ra tôi hay thấy mọi người hái lá nấu nước xông để chữa cảm. Tôi điểm lại trong đầu những loại lá cần phải hái: Là chanh, lá bưởi, lá sả, hương nhu, lá tre, húng, gừng và dây lá giác.

Tôi cắp cái rổ tre vào hông, đi một vòng hái được các loại lá, chỉ thiếu mỗi dây lá giác. Lá giác là loại dây leo mọc hoang, thường bò ở hàng rèo hoặc bám trên các cây cao. Kiếm khắp vườn không có, tôi đi loanh quanh xóm để tìm. Tôi gặp một dây lá giác leo trên một cành cây chìa ra đường đi. Tôi lấy cây khều, nhẩy lên vói, vừa nhảy lên vừa dùng cành cây nhỏ để vói tới dây giác… nhưng không được. Loay hoay rất lâu mà vẫn không hái được, tôi ngồi bệt xuống đất muốn khóc. Cái đầu đứa con nít chỉ biết là phải có lá giác kèm vào các loại lá khác để nấu xông, chỉ có như vậy thì mẹ mới khỏi bệnh, nó không biết rằng thiếu dây giác cũng không sao.

Nó cũng không biết là phải chạy đi lấy ghế, lấy thang hay nhờ người lớn. Nó ngồi đó ngước mắt nhìn chùm dây giác lủng lẳng trên cao một cách tuyệt vọng. Nhớ tới khuôn mặt nhăn lại và tiếng rên vì đau của mẹ, nỗi sợ mẹ chết lại bao trùm lấy nó. Và nó cho rằng nếu mẹ chết thì đó là lỗi của nó vì nó đã không hái được chùm dây giác về nấu nồi xông cho mẹ. Nó thấy cô đơn và tuyệt vọng. Bất giác, nó nhớ các bà các chị hay vái trời vái phật mỗi khi họ gặp chuyện gì đó không giải quyết được. Nó lẩm bẩm vái trời phật cho mẹ nó hết đau, nó xin chịu đau cho mẹ, nó xin nó hái được chùm dây giác.

Đoạn, nó đứng dậy, cầm cái nhánh cây, cố sức bật nhảy lên, vung tay cầm nhánh cây với chùm dây giác. Tới rồi. Được rồi. Nó rớt xuống kéo theo chùm dây giác. Nó té bệt xuống đất, cơn đau buốt bất ngờ ở cổ chân chạy lên tới óc làm nó điếng người mất một lúc. Nó vơ chùm dây giác, vui mừng, nhẩy cò cò về nhà. Gom hết các loại lá hái được, rửa sạch, cho vào nồi nấu cho mẹ nồi xông. Dù rất đau mỗi khi bước đi, nhưng về đến nhà nó cố ý tỏ vẻ bình thường không cho mẹ biết. Mẹ nó sau khi xông thì khỏe hơn (chắc cũng do uống thuốc gì đó nữa nên khỏi bệnh) và con bé đinh ninh cơn đau nó đang chịu ở chân là nó đang gánh cái đau cho mẹ nó và lời van vái của nó đã có hiệu nghiệm! Câu chuyện trên cũng chẳng bao giờ được kể.

Qua hai câu chuyện ở hai hoàn cảnh và độ tuổi với tầng hiểu biết, nhận thức rất khác nhau của chính tôi kể trên, ta thấy có một điểm chung duy nhất: Trạng thái bất an, tuyệt vọng.

Ở câu chuyện thời tuổi thơ, ta có thể lý giải là do con nít thiếu hiểu biết và ngây thơ nên tin vào những điều tâm linh, mê tín. Nhưng ở câu chuyện thời tôi đã lớn, mới cách đây chưa tới chục năm, ta giải thích thế nào? Rõ ràng là tôi lúc bấy giờ đã có nhận thức, có hiểu biết và không tin vào tâm linh, chỉ tin vào khoa học và những gì có thể chứng minh, nhưng trong một trạng thái cô đơn, tuyệt vọng, tôi đã khấn vái một thế lực siêu nhiên không có thực ban cho mình một điều may mắn để tôi giải quyết tình huống của mình.

Trong cái đám đông hơn trăm nghìn người ngồi chờ dâng sao giải hạn, trong đám đông cả triệu người đi lễ bà chúa Xứ, trong đám đông hàng nhìn người đi lễ bà chúa Kho và khắp các chùa, đền, miếu mạo trên cả nước… ta thấy có rất nhiều thành phần từ người lao động, nông dân, kỹ sư, bác sĩ, doanh nhân, người kinh doanh, người làm nghề, công chức, quan chức… đủ cả, với các tầng hiểu biết, nhận thức, kiến thức khác nhau, họ có một điểm chung duy nhất: Tâm trạng bất ổn. Dù họ là ai, nghành nghề nào thì rõ ràng họ đều cảm thấy bản thân và gia đình đang sống trong một môi trường xã hội có quá nhiều bất ổn, tâm trạng họ không hề có được sự bình an. Họ phải luôn nơm nớp lo sợ, sống trong trạng thái bất an, không biết ngày mai chuyện gì xảy đến với mình. Và với khả năng của bản thân, họ không thể giải quyết được vấn đề nên họ buộc phải tìm đến với thế lực siêu nhiên.

Một xã hội mà ăn cái gì cũng sợ nhiễm độc, sợ bệnh tật, đi ra đường thì không biết chết vì tai nạn giao thông lúc nào, con cái ra đường thì không biết chúng sẽ bị lôi kéo vào các thói xấu nào đang đầy rẫy ngoài kia, công việc, làm ăn có thể bị mất trắng, phá sản chẳng theo một quy luật nào, thậm chí cái nhà mình đang ở cũng không phải của mình mà có thể mất bất cứ lúc nào chỉ vì một thằng có tiền nào đó nó cứ hứng muốn giải tỏa để xây cái mả mẹ gì đó và nó chỉ cần đền bù giá rẻ mạt là xong, cãi kiện nó đánh, nó bỏ tù.. Thậm chí, nói cái gì cũng phải lựa lời mà kheo khéo nếu không muốn bị đám đông chửi, đánh, đâm… nhìn nhau cũng bị đánh chết cơ mà. Và những đứa cố gắng thay đổi cái môi trường xã hội đó bằng cách phản biện xã hội, bằng cách đấu tranh với chính quyền thì bị trù dập, bị kiểm soát, bị kết an, bỏ tù và tù ngày càng nặng… thì con người ta biết trông vào đâu, bấu víu vào đâu để vượt qua nỗi sợ và nỗi bất an để tồn tại ngoài trông chờ vào thế lực siêu nhiên?

Con người khi được sống trong một môi trường xã hội có sự bình ổn nhất định, được phát triển, làm việc, cống hiến, được nói, được bảo vệ bằng một nhà nước có luật dành cho mọi người chứ không ngoại lệ, an sinh xã hội được đảm bảo một cách tương đối thì họ có cần phải trông chờ vào một thế lực siêu nhiên nào không? Về văn hóa, niềm tin tâm linh vào một tôn giáo nào đó chắc chắn là có nhưng mê tín, ngông muội, trông chờ hoàn toàn vào đó thì không.

Lý giải như thế để thấy, chửi mắng họ là một điều rất dễ, nhưng việc chửi mắng thậm tệ đó thật ra không giải quyết được vấn đề. Họ-chúng ta-là những kẻ thật đáng thương biết mấy trong xã hội, trong thời cuộc này. Nghĩ cách để niềm tin vào tâm linh kia biến thành niềm tin vào một điều cụ thể, chuyển hóa nó thành động lực để thúc đẩy, làm thay đổi xã hội từ bất an thành bình an là một việc rất khó và cần rất nhiều thời gian lẫn công sức, trí tuệ. Trong quá trình đó, chửi mắng thậm tệ đám đông không làm cho họ nhận ra vấn đề, chỉ làm cho họ xa lánh thêm. Họ cần sự thấu hiểu và hướng dẫn, không cần sự phán xét.

Dương Tường – Người chưa mãn hạn

Nguyễn Tường Vân

25-2-2023

Từ trái qua: Thi sĩ Dương Tường, nhà văn Nguyễn Xuân Khánh, nhà văn Châu Diên (Phạm Toàn). Ảnh: Nguyễn Đình Toán.

Năm 2002, tôi từng hỏi: “Thời kỳ ông tự cật vấn nhất là bao giờ?” Đáp: “Những năm 60, sau vụ Nhân Văn, Xét Lại”. “Câu trả lời chung là gì?”. “Phải có một thế giới khác. Thế giới này đang hỏng. Thế giới này phải làm lại”.

Mất nước cũng sợ, nhưng sợ hơn là tha hóa cả quốc dân

Nguyễn Quốc Vương

30-11-2019

Không đơn giản là chuyện cho thuê 99 năm hay 9 năm. Cũng không chỉ dừng lại là chuyện cho Tàu hay cho ai thuê.

Về những lời dự báo cũ

S. Alexievich

Nguồn ảnh: sxolsout.org.uk

Phần II

Mảnh đất của người sống

Đứa con gái bé bỏng của tôi – nó rất khác thường. Không giống như bất cứ đứa trẻ nào. Rồi đây, nó sẽ lớn lên và hỏi tôi: “Mẹ à, tại sao con lại không giống như người khác vậy hả mẹ?”

Lá thư của bà Trần Thị Thanh Tân, vợ kẻ ấu dâm Nguyễn Hữu Linh

Trung Bảo

27-4-2019

Không hề có sự hối lỗi trong lá thư của bà Trần Thị Thanh Tân, vợ kẻ ấu dâm Nguyễn Hữu Linh. Người ta đọc được sự oán trách, hằn học với dư luận và xun xoe với chính quyền. Tuyệt đối không thấy một lời xin lỗi gia đình nạn nhân mà lẽ ra, một người đàn bà như bà Tân phải có sự cảm thông sâu sắc với nỗi đau đớn ấy.

Hồng vệ binh văn hoá

Tạ Duy Anh

3-12-2023

Từ trái qua: Nhà văn Nguyễn Xuân Khánh, Dịch giả Dương Tường, Nhà văn Bùi Ngọc Tấn, Nhà giáo Phạm Toàn. Ảnh trên mạng

Trong bài cách đây mấy hôm, tôi nói trước rằng, dư âm triển lãm chân dung gò đồng của Phạm Xuân Trường sẽ còn kéo dài.

Trao đổi với GS Phan Huy Lê về sử Việt

Hà Văn Thùy

13-7-2017

GS Phan Huy Lê. Ảnh: internet

Ngày 22.2.2017, tại Hà Nội, GS-NGND Phan Huy Lê – Chủ tịch danh dự Hội Khoa học Lịch sử VN công bố Thông tin khoa học: “Một số thành tựu mới trong nghiên cứu lịch sử Việt Nam” với ba nội dung: 1. Ghi nhận công lao nhà Nguyễn; 2. Những khoảng trống lịch sử 3.  Xác lập quan điểm lịch sử mới.

Là người quan tâm đến lịch sử dân tộc, chúng tôi xin trao đổi với Giáo sư đôi điều.

Vô minh chấn động

Phạm Lưu Vũ

4-6-2023

Kiểm chứng mãi, té ra việc ông “khầy” Thích Chân Quang có “sáng kiến” đề nghị UNESCO công nhận sự Giác ngộ của Đức Phật, là “di sản văn hóa phi vật thể” của nhân loại, là có thật giời đất ạ. Thật là một sự vô minh đến chấn động.

Chuyện kỳ thị

Từ Thức

29-6-2020

Chuyện xẩy ra khi tôi còn trẻ, nghĩa là chuyện cổ tích.

Nghĩ về sự “ngạo nghễ”

Lê Nguyễn

23-7-2023

Nói đến sự ngạo nghễ trong lịch sử văn học cận đại, khó có ai qua nổi lão AQ của văn hào Lỗ Tấn. Bị chúng nắm tóc, đập đầu vào tường côm cốp, đau thấy ông bà tiên tổ, vậy mà sau 10 giây lấy lại bình tĩnh, lão vẫn vừa đi, vừa “ngạo nghễ” thốt lên rằng: Cuối cùng, ta vẫn thắng lợi, chúng đập đầu ta cũng như đập đầu ông cha chúng thôi!

Nhìn U23, Việt Nam có quyền đặt cược vào tương lai, thế nhưng…

Đinh Phương

29-1-2018

Không mê bóng đá một cách cực đoan, nhưng thấy xã hội reo hò vui vẻ với những trận thắng từ vòng loại, tứ kết, bán kết rồi chung kết… của bóng đá U23 VN, tôi hòa vào dòng người, đón nhận những thành quả của các em một cách riêng (như của mình). Thật tuyệt vời tuổi trẻ (dưới 23 tuổi thôi nhé!).

Tuyệt vời ở chỗ các em thể hiện một sự trưởng thành về kỹ thuật trên sân cỏ với đẳng cấp ngang tầm của châu lục. Những trận đấu (dù ở thế thủ) đã là những chứng minh cụ thể. Để đạt được điều này tất nhiên… không phải từ trời. Nó là trí tuệ, sự nhẫn nhục, tự tin, sức tôi luyện…

Trần Long Ẩn – Con sâu đo trên cành lá mục

Trần Trung Đạo

15-11-2019

Nhạc sĩ Trần Long Ẩn. Ảnh: internet

Sài gòn trước 30-4-1975 có một phong trào “Hát cho đồng bào tôi nghe”. Những nhạc phẩm của phong trào này được viết bởi những nhạc sĩ trẻ có lòng yêu nước rất ngây ngô, khờ dại.

Trong giảng đường đại học, trong sân trụ sở Tổng hội Sinh viên ở số 4 Duy Tân Sài Gòn, dọc hành lang cư xá sinh viên Minh Mạng, tiếng hát của ước mơ “hòa bình thống nhất độc lập tự do” vang lên. Phần lớn không biết chiếc bánh “hòa bình thống nhất độc lập tự do” sẽ là màu gì hay tròn méo ra sao.

Chào mừng ngày nói dối 1-4: Trần gian không còn chỗ cho Cuội

Lê Thiếu Nhơn

1-4-2019

Thương tình thằng Cuội ngồi bao nhiêu năm ròng rã dưới gốc cây đa, Nam Tào và Bắc Đẩu bảo: “Thiên giới bây giờ chả còn ai cần đến cái tài nói dối của cậu nữa. Thôi, cậu thử xuống trần gian tìm người nào có năng khiếu mà truyền nghề lại, kẻo phí phạm đi!”.