Đôi điều về Luật an ninh mạng

FB Đỗ Duy Ngọc

12-6-2018

20 năm trước, đã có nhiều quan chức dũng cảm, có tầm nhìn xa, dám làm và dám chịu trách nhiệm khi cố đem cho được Internet vào Việt Nam. Cũng trong thời mở cửa, nhiều cá nhân đang tại chức cũng cố gắng hết mình để Việt Nam ký được những hiệp ước thương mại để có thể dọ dẫm đi ra biển lớn, hoà mình và cạnh tranh với thế giới. Internet vào Việt Nam đã mở toang cánh cửa khoá chặt đã lâu, mang lại một luồng ánh sáng mới, một thế giới mới cho người Việt, cho tri thức Việt. Bức màn sắt đã được vén lên, ta hoà nhập với những công nghệ tiên tiến của thế giới.

Luật Biểu tình

FB Trần Đăng Tuấn

11-6-2018

Bà Nguyễn Thúy Hạnh và ông Huỳnh Ngọc Chênh cùng một số nhà hoạt động Hà Nội biểu tình hôm 10/6. Ảnh: internet

1- Sẽ tạo khuôn khổ pháp lý vững chắc cho người dân:

– Thực hiện quyền hiến định là được tham gia biểu tình như một trong các hình thức biểu lộ quan điểm của mình trước một vấn đề của đời sống đất nước.

– Nhận được sự hỗ trợ, hướng dẫn, bảo vệ của các cơ quan nhà nước để việc tham gia biểu tình không gây trở ngại cho các hoạt động khác của xã hội và an toàn với người tham gia.

– Được quyền yêu cầu từ các cơ quan nhà nước bảo vệ khỏi các hành vi lợi dụng, khiêu khích, xuyên tạc tiêu chí, mục đích của cuộc biểu tình, làm mất uy tín, danh dự, sự an toàn của người biểu tình, xuyên tạc tính chất của cuộc biểu tình.

Tạm thắng – tạm thua

Jonathan London

12-6-2018

Thuật ngữ ‘tin buồn’ ở Việt Nam thường dành cho những ngày mà một ai đó qua đời trong một gia đình.

Song, thuật ngữ “tin buồn” này có vẻ phản ánh tâm trạng của xã hội Việt Nam hôm nay, sau mấy tuần lễ căng tẳng, sau những biểu tình (cả ôn hòa và hỗn loạn) về “chuyện đặc khu” mà vốn xuất phát từ sự nghi ngờ và phẫn nộ dễ hiểu của người dân bị chỉ coi là “một hiểu lầm,” và cuối cùng sau mới hôm nay, khi các đại biểu lựa chọn đã thông qua luật “an ninh mạng” mà bị phản biện là luật bịt miệng và ít nhất gì nữa có vẻ là không xứng đáng với một đất nước văn minh. Việt Nam hôm này là mệt thật.

Công khai hóa phiếu bầu của các Đại biểu quốc hội

Luật Khoa

12-6-2018

Hôm nay, Luật An ninh mạng được Quốc hội thông qua, Luật Khoa chính thức công bố một dự án mới – “Bảo tàng Việt Nam Online” – nhằm lưu giữ thông tin về các sự kiện có ý nghĩa lịch sử, gìn giữ cho các thế hệ sau tra cứu lại.

Sự kiện lịch sử đầu tiên mà chúng tôi tiến hành thu thập thông tin và lưu trữ là việc Quốc hội thông qua Luật An ninh mạng, sáng ngày 12/6/2018.

Đây là đạo luật có tác động mạnh mẽ và toàn diện đến toàn bộ xã hội, chúng tôi cho rằng đây là một trong những cột mốc lịch sử quan trọng nhất của Việt Nam từ năm 2000 trở lại đây.

Lịch sử không quên, hãy nhớ điều đó…

FB Lê Ngọc Luân

12-6-2018

Cuối cùng, những đại biểu “tinh tuý” đã thông qua cái gọi là “Luật An Ninh Mạng” dù trước đó, chỉ một ngày Bà Chủ tịch Quốc Hội nói rằng: “Nhân dân hãy bình tĩnh, cần tin tưởng vào Đảng, Nhà nước. Quốc hội luôn lắng nghe ý kiến của nhân dân…”.

Câu nói vừa mới vang vãng đâu đó, thì sáng nay, ngón tay ấy, nhẹ nhàng bấm một phát như chưa có gì xảy ra, mặc kệ lòng dân gào thét. Thật ra, tôi và rất nhiều người biết chắc chắn 100% sẽ thông qua, bởi từ trước đến nay, có luật nào trình ra mà không thông qua đâu. Biết là thế, nhưng tôi tin có nhiều người đặt hi vọng và nuôi giấc mơ “không thông qua Luật ANM” vì thường nghe Nhà nước “của dân, do dân và vì dân”.

Khôn quá hóa tự giết mình

FB Nguyễn Quốc Vương

12-6-2018

Nhiều người muốn con mình trở thành người lương thiện, sống hạnh phúc nhưng lại né tránh các vấn đề xã hội và cho rằng như thế mình là người khôn.

Dạ thưa, khôn ngoan không lại được với giời. Một cá nhân cho dù là vĩ nhân cũng sẽ phải trưởng thành trong ba môi trường với tác động hữu hình và vô hình là gia đình, nhà trường và xã hội.

Khi xã hội xấu đi thì làm gì có chuyện gia đình và nhà trường tốt lên được.

Đơn giản vì xã hội xấu đi thì con người sống trong đó dễ mất đi nhân tính. Khi đã mất đi nhân tính thì cho dù có làm mẹ, bố, làm giáo viên họ cũng không thể làm tốt. Họ cũng sẽ phải thoái hóa biến chất đi để tồn tại. Nếu họ có trí tuệ hơn bạn đương nhiên họ còn khôn hơn bạn rất nhiều. Họ sẽ làm thịt bạn và con bạn khi có dịp.

Bạn có lắm tiền, có công việc ổn định, có vị trí xã hội và bạn cảm thấy thỏa mãn với cuộc sống pha chút tự hào khi so với người khác ư?

Nhưng có thể một ngày bạn sẽ mất tất cả khi bạn hoặc thành viên gia đình bạn gặp phải tệ nạn xã hội hay thoái hóa nhân tính. Xã hội càng xấu đi, chồng, con, vợ bạn càng dễ sa ngã và biến chất.

Cho dù bạn sống trong biệt thự có rào chắn, tường cao, có bảo vệ con bạn vẫn phải ăn, vẫn phải hít khí trời, vẫn phải đi ra ngoài chơi, học.

Khi ấy, bạn có thể cho người bảo vệ con bạn, lọc không khí cho con bạn thở?

Đấy là cái đích của khôn?

Ông Fukuzawa ở bên Nhật thế kỉ XIX đã nói rằng một người sinh ra chỉ nghĩ đến sinh nhai và làm lụng để nuôi gia đình thì đó là bình thường không có gì xấu hổ nhưng vạn người, triệu người đều thế thì hỏng.

Sự việc xảy ra ở nơi khác cũng có thể xảy ra với chính gia đình mình. Nếu hiểu như thế thì không sao-bạn hãy sống với lý tưởng đáng chán, đáng khinh của bạn- nhưng đừng thờ ơ kiểu ngây thơ để rồi sau lại kêu “tại sao lại như thế?”.

Một cái ao nếu trở nên đen ngòm thì mọi thứ thả vào sẽ biến dạng hết.

Đừng nghĩ rằng ao đen thì kệ ao đen, ta sống đời của ta với cơm ăn, áo mặc, nhà ở là ổn.

Những thứ các bạn khôn đang than vãn thầm trong đầu hoặc ở bàn trà, quán nước hay trong nhà mình chính là thành quả khôn ngoan của bao nhiêu người khôn của các thế hệ trước sau cộng lại.

P/s: Mong chờ trốn chạy ra nước ngoài hay miền đất hứa nào sống ư? Xin thưa 8 năm trải nghiệm ở Nhật và làm nghề phiên dịch đủ cho tôi thấy ngay cả có tiền cũng không có thiên đường nào dành cho người nhập cư với cái đầu khôn như trên cả. Không có thiên đường nào người ta xây sẵn rồi cho anh đến đó mà hưởng. Hơn nữa không có quá 2% dân số có khả năng tìm kiếm đất hứa.

Trong 2% đó gần như 100% không có khả năng nói tiếng nước ngoài như tiếng mẹ để, xóa sạch kí ức về Việt Nam và mang theo mồ mả tổ tiên đi theo. Khi như vậy, người ta cho dù làm gì sẽ vẫn là người Việt và vẫn nghĩ về đất Việt cho dù né tránh hay trì hoãn. Có ai già, chết mà không nghĩ về quê hương và kí ức ngày xưa nhỉ?

Vậy phải làm gì, chẳng có cách nào khác là thực sự cầu thị, chân thành đối mặt với hiện thực ngày một khắc nghiệt của nơi mình sống mà cải tạo nó bằng mọi cách mình có thể để làm cho nó tốt lên để cùng nhau kiến tạo hạnh phúc.

Đơn giản thế thôi.

Đây là lần duy nhất và chắc cũng là lần cuối cùng nói về vụ luật an ninh mạng

FB Tuấn Đăng

12-6-2018

Cuối năm 2015 khi mình kết thúc dự án MB, mình đã làm việc với KakaoTalk để chuẩn bị cho việc KakaoTalk vào Việt Nam, cùng thời điểm đó có Line của Hàn cũng tiến vào thị trường, nhưng bất ngờ thay, chỉ sau vài tháng dự án bị ngừng với lý do không phù hợp để đầu tư, Line may mắn vào trước và cũng tồn tại được một thời gian rồi ra đi, trong buổi chia tay, rượu cũng đã ngà ngà, người bạn của mình nói: “Chúng tôi chủ quan và không có đủ tiềm lực để mở đường về chính trị”. Câu nói đấy vô thưởng vô phạt, cho đến ngày hôm nay.

Không thể bịt mắt, bịt miệng, bịt tai cả một dân tộc

FB Nguyễn Ngọc Chu

12-6-2018

Dẫu biết trước rằng, hôm nay (12/6/2018) Quốc Hội sẽ thông qua Luật An Ninh Mạng (ANM). Nhưng khi biết được có đến 423 (trên tổng số 466 ĐBQH) ấn nút đồng thuận với Luật ANM, thì tràn ngập một nỗi buồn tê tái.

Đất nước những năm tháng này có quá nhiều nỗi đau.

423 “ông bà nghị” ấn nút đồng thuận thông qua Luật ANM hôm nay, có ý thức đầy đủ được rằng, họ là những người đã góp phần làm chậm bước tiến của Dân Tộc?

Hôm nay thông qua luật An Ninh Mạng

FB Vũ Kim Hạnh

12-6-2018

Hậu quả cho nền kinh tế sẽ là thiệt hại vô cùng lớn mà tới giờ, những ai đưa ra dự thảo luật rồi những ai ngồi bấm nút, liệu có hình dung hết mọi hậu quả lâu dài và có chịu trách nhiệm nổi không? Khi cả Asean đã tiến những bước dài trên đường chuyển đổi sồ, đưa doanh nghiệp họ tung hoành trên không gian mạng để đẩy Việt Nam lùi dần trong cạnh tranh Kinh tế thương mại, và hôm qua ta vẫn còn lò dò, lẹt đẹt dưới đáy giếng đang cố gắng bò lên, thì hôm nay bị cú ANM này đạp cho một phát, rơi tư do luôn. “Rơi tự do” để thực sự “mất tự do” vì bất kỳ ai cũng có thể buộc tội và trị tội, bịt miệng hãm hại công dân nếu không hoà ca một giọng?

Sau bóng mây sẽ là mặt trời

FB Luân Lê

12-6-2018

Khi hàng trăm cánh tay trong nghị trường hăm hở giơ lên theo những chỉ lệnh, cả xã hội dần chìm vào trong thinh lặng tuyệt đối. Dối trá và tội ác sẽ tiếp tục được hoành hành mà không ai có thể biết đến và ngăn chặn. Nhưng lịch sử vẫn cứ sẽ sang trang theo cái cách đi ngược lại với nghịch cảnh mà nó vận áp vào.

Không một chính quyền hay đạo quân hùng mạnh nào có thế chiến thắng được nhân dân và chính nghĩa. Không một nơi nào mà tự do có thể mất đi khi tất cả chúng ta còn luôn suy nghĩ và duy trì nó trong chính mình.

Xin đừng vô cảm

FB Đỗ Ngà

12-6-2018

9g 52phút ngày 12/06/2018 Quốc hội gật đã bấm nút thông qua Luật An ninh Mạng. Luật này xem như chấm dứt tự do ngôn luận trên văn bản, và chắc chắn thực tế Bộ công An ra tay trấn áp những người tự do ngôn luận.

Rõ ràng luật vi hiến nhưng với chính quyền vô pháp này thì đó không thành vấn đề. Đất nước này 73 năm bị ĐCS xem là của riêng nó. Không có pháp quyền, không có công lý, chỉ có ý muốn của đảng. Nhưng đi xa hơn ý muốn của đảng là ý muốn của ai thì chắc chắn người dân Việt Nam đã hiểu hết rồi.

Chẳng có gì phải sợ hãi

FB Mạnh Kim

12-6-2018

Viết vội vài hàng trước việc Quốc hội bù nhìn bị công an còng tay nhấn vào nút bấm để “thông qua” Luật an ninh mạng. Chẳng có gì phải sợ hãi. Việc cần làm trước mắt là:

– Chúng ta vẫn tiếp tục chia sẻ những thông tin như lâu nay, thậm chí cần chia sẻ mạnh hơn so với trước đây

– Chuyển tất cả dữ liệu cá nhân lên cloud (Dropbox, Drive, Box…) trước khi xóa hết khỏi thiết bị của mình

– Sync (đồng bộ hóa) dữ liệu với cloud để khi công an yêu cầu xóa dữ liệu trong thiết bị thì bạn vẫn còn trên cloud.

Tôi coi khinh Luật an ninh mạng

FB Phạm Đoan Trang

12-6-2018

Ảnh: internet

Hôm nay (12/6/2018), sau khi cái quốc hội bù nhìn của đám đại biểu đảng cử, đảng quán triệt bầu kia thông qua luật An ninh mạng, liệu những tiếng nói phản biện hoặc chỉ đơn giản là những lời oán thán, thở than về cuộc sống ở xứ độc tài này còn tồn tại không?

CÒN CHỨ. Đơn giản bởi vì quyền được viết, được nói, được chia sẻ quan điểm, cảm xúc là quyền gắn bó với từng cá nhân mỗi người từ khi chúng ta ra đời đến lúc chúng ta chết đi. Không thế lực nào có thể làm chúng ta câm miệng được, thần thánh cũng như ma quỷ. Huống chi trong trường hợp này, không phải thần thánh hay ma quỷ gì mà chỉ là một lũ người tăm tối, ngu muội, đang phè phỡn trong thứ quyền lực mà chúng cướp được của nhân dân, và đang vẫy vùng trong quyền lực ấy vào những năm tháng giãy chết của chúng.

Vắn tắt về bạo lực

FB Nguyễn Tiêu Quốc Đạt

11-6-2018

Mình biết, rất nhiều người phản đối bạo lực và đã thể hiện chính kiến của mình. Tuy nhiên cũng phải nhắc lại để chúng ta cùng hiểu về căn nguyên bạo lực:

– Về lịch sử, nước VN hiện đại sinh ra từ cái được gọi là “bạo lực cách mạng” để dành được độc lập. Con đường này được coi là con đường duy nhất, nhưng thực ra, có nhiều quốc gia đã dành được độc lập ít máu và bạo lực hơn.

Hàng ngày, khi bài quốc ca của Văn Cao được vang lên, cũng là những ca từ tôn sung bạo lực. Là cờ các bạn thấy cũng có màu kích thích hành động bằng vũ lực.

Một nền báo chí đang “chết lâm sàng”?

FB Lê Huỳnh Long Ân

11-6-2018

Một cuộc biểu tình lớn nhất lịch sử VN kể từ sau năm 1975, nhưng 845 cơ quan báo chí với 18.000 phóng viên không hề có một dòng tin nào, ngoài tờ VnExpress với bài: Nhiều người quá khích đập phá trụ sở UBND tỉnh Bình Thuận!?

Nguồn gốc của sự xa cách và thù địch

FB Nguyễn Đắc Kiên

12-6-2018

Có một điều mà đến giờ có lẽ chúng ta cần phải nói thẳng với nhau rằng, sự xa cách (đôi khi là thù địch) giữa chính quyền và người dân hiện nay là hợp lôgic với sự vận hành của hệ thống chúng ta đang có.

Nhìn vào hệ thống hiện hành, chúng ta có thể thấy ngay một sự thật là các vị lãnh đạo (gồm cả các vị được gọi là đại biểu nhân dân) từ cấp trung ương đến cấp cơ sở được lựa chọn không phải bởi thành tích hay khả năng làm hài lòng người dân nơi các vị đó được bổ nhiệm hay lựa chọn.

Bộ Chính Trị bắt đầu biết sợ nhân dân?

Blog VOA

Bùi Tín

11-6-2018

Nhóm đi đầu trong cuộc biểu tình lúc sáng Chủ Nhật, 10 tháng Sáu, tại Đà Nẵng. Ảnh: VOA

Dự luật Đặc khu và dự luật an ninh mạng dù được quảng cáo, gò ép, áp đặt đã vấp phải sự chống đối mạnh mẽ, rộng khắp, quyết liệt cả trong và ngòai nước.

Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc buộc phải công nhận là « làn sóng phản đối khủng khiếp ».

Ngày lịch sử

FB Võ Xuân Sơn

11-6-2018

Hôm nay VTV đã khẳng định, ngày mai, Luật an ninh mạng sẽ được thông qua. Cả hệ thống truyền thông đều diễn trò chơi chữ, họ gọi những cuộc biểu tình là tụ tập đông người. Thì ra, thu giá, tụ nước… chính là bản chất của họ.

Khi tà quyền không còn biết điểm dừng

FB Phạm Đoan Trang

11-6-2018

Trong suốt hai ngày nay (10-11/6/2018), guồng máy đàn áp của nhà nước công an trị như chỉ tập trung hoàn toàn vào nghĩ mưu tính kế để ăn thua đủ với dân.

Bạo lực

FB Huỳnh Ngọc Chênh

11-6-2018

Theo nhà hoạt động Đặng Bích Phượng, đây là Nguyễn Đức Khương, đội phó an ninh quận Đống Đa, kẻ đã đấm liên tiếp vào mặt Nguyễn Thúy Hạnh chiều tối qua. Ảnh: FB Đặng Bích Phượng

Lúc hơn 12 khuya tối qua, khi thấy Nguyễn Thúy Hạnh lảo đảo bước ra khỏi cánh cửa đồn công an phường Trung Tự với khuôn mặt sưng húp, tôi đã bùng lên cơn giận dữ chưa từng có trong cuộc đời.

Clip biểu tình ở Bình Thuận

11-6-2018

Nhà hoạt động Nguyễn Trí Dũng đưa tin: “FB Chang Kho Thuy Chung đã live lúc 9h20 phút tối tại Phan Thiết – Bình Thuận Quay lại toàn cảnh CSCĐ chốt trên cầu bắt đầu bắn hơi cay vào người dân hiếu kỳ và người dân cũng bắt đầu ném đá đáp trả. Video có kèm bình luận của người quay, kết thúc sau 58 phút quay và clip đã bị xóa ngay sau đó. *1 góc quay khác từ quán bên đường cho thấy CSCĐ rất tận tình rượt và đánh bắt người dân chạy vào tận trong quán“.

Publiée par Tri Dung Nguyen sur lundi 11 juin 2018

Publiée par Tri Dung Nguyen sur lundi 11 juin 2018

Tin từ Facebooker Đức Sơn Nguyễn:

phan thiết lai biến nữa

Publiée par Ducson Nguyen sur lundi 11 juin 2018

Facebooker Trung Kupjn, trưa 11-6-2018, cho biết: “Lực lượng vũ trang, CSCĐ… cũng phải cởi quân phục, đầu hàng, leo tường thoát hiểm trước Sự phản nộ của Dân Phan Rí“.

Nhân dân là bệ đỡ

FB Luân Lê

11-6-2018

Người dân làm bệ đỡ cho cảnh sát leo tường ra ngoài. Ảnh: Internet

Nhìn vào việc người dân Bình Thuận làm bệ đỡ cho chiến sỹ cảnh sát này leo tường để ra ngoài mới thấy được điều những người dân nơi đây muốn là đừng dùng dùi cui và hàng rào lá chắn để ngăn họ lên tiếng trước thời cuộc.

496

FB Nguyễn Tiến Tường

11-6-2018

Tôi sẽ nhớ, hoặc lưu lại danh sách 496 đại biểu Quốc Hội khóa XIV lần này bằng thái độ của một người viết trung dung, ghi lại một thời đoạn buồn bã của đất nước, dân tộc.

Chưa bao giờ, người dân lại chứng kiến một khóa QH nặng nề như hiện tại. Thuế khóa, giao thông, giáo dục, y tế… đè nặng lên cuộc sống người dân. Những tư duy áp đặt một chiều đã khiến dân tình bức xúc. Ra đến nghị trường, sự bức xúc ấy không những không được giải tỏa mà còn khuếch đại thêm.

Chê dân

FB Nguyễn Thông

11-6-2018

Ảnh: internet

Tại sao cứ để dân phải phẫn nộ rồi mới giở giọng lên án, chê bai họ quá khích, bạo lực, vi phạm pháp luật, bị lợi dụng…, rằng “lòng yêu nước cũng cần phải tỉnh táo”, “hãy yêu nước một cách sáng suốt”, “đừng rơi vào bẫy của thế lực thù địch”.

Sáng nay tôi đọc được trên báo chí quốc doanh rất nhiều bài lên giọng dạy dỗ nhân dân, chê dân mà tác giả không dám chường mặt ra, chỉ ký những cái tên như kiểu Thiện Tâm, Thiện Văn, Dân Ý, Trung Thành; có cả vài bài trên mấy tờ báo bạo lực thì giở thói đe nẹt, dọa dẫm này nọ…

Tất cả đều nói lên rằng họ vẫn coi dân chả ra gì, mặc dù đã phần nào ngầm biết ngại sức mạnh của dân.

Nếu buộc phải bắn, hãy chĩa súng lên trời!

FB Trương Duy Nhất

11-6-2018

Đó là lời kêu gọi, đang lan truyền rất nhanh trên mạng. Vâng, “nếu buộc phải bắn, hãy chĩa súng lên trời!”.

Trước mặt các anh, là hàng xóm, chú bác, đồng bào, thậm chí có thể là cháu con, cha mẹ, ông bà của chính các anh.

Đừng bắn!

Vâng. Tôi đã thấy những ánh mắt ngập ngừng, cùng những cánh tay chĩa súng lên… trời! Không ít cảnh sát cơ động (CSCĐ) đã trân mình chịu trận, mà không chống trả.

Phan Rí, Bình Thuận. Sau hàng loạt những hình ảnh bạo lực từ cả hai phía. Đá, đạn, kẽm gai, dùi cui, và máu đổ. Tôi dừng lại mãi trước hình ảnh này.

Một chiến sĩ CSCĐ trẻ măng, miệng cười rất tươi. Khi trên ngừoi còn lấm lem bùn đất, và cả những vết tích của trận đòn gạch đá từ phía nhân dân.

Một nụ cười, chưa bao giờ đẹp hơn thế.

Thắng dân làm gì, tại sao phải thắng dân? Có gì mỉa mai, bất nhân, tàn độc hơn khi gọi những cuộc chiến nhắm vào dân là “những trận đánh đẹp”?

Nhường dân đi. Thua ông bà, ba mẹ, chú bác, cháu con, dòng tộc mình. Thua chính đồng bào mình, không đáng để cười sao.

Trận Tiên Lãng năm nào. Đến những con chó nghiệp vụ cũng không chọn cách tấn công, dù luôn được đẩy lên phía trước, nhưng những đồng chí “cảnh sát chó” ấy đã quay đầu, không chọn cách lao vào anh em nhà Đoàn Văn Vươn. Bởi chúng nhận ra, đánh hơi được: đó không phải là kẻ thù.

Dường như, trong nhiều “trận đánh” gần đây, các anh cũng đã dùng chó. Nhưng có khi nào, các anh thấy những “đồng chí chó” của mình lao tới cắn nhân dân chưa?

Đến những “đồng chí bốn chân” của các anh còn thân thiện vậy. Tại sao các anh phải nổ súng. Tại sao phải hầm hừ trấn áp, tấn công nhân dân như kẻ thù?

Quay lưng lại, cho dù có hứng chút nhiều gạch đá, như chàng CSCĐ kia, để có được một nụ cười hạnh phúc thế.

Hoặc nếu vẫn phải nổ súng. Vâng, nếu vẫn phải nổ súng, vẫn buộc phải bắn, thì: Hãy chĩa lên… trời!

Ai cản trở việc ra Luật Biểu tình và Luật thành lập hội?

FB Lưu Trọng Văn

11-6-2018

Gã mấy năm trước cùng các nhân sĩ trí thức và các lão thành cách mạng đi biểu tình chống Trung cộng xâm chiếm biển đảo mà cứ lén lút như ăn trộm. Có lãnh tụ Phong trào HSSV chống Mỹ trước đây như Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Công Giàu cũng phải dùng mẹo chống cảnh sát VNCH để thoát khỏi nhà đi biểu tình.

Hôm qua 10/6 hàng trăm ngàn người dân khắp nước biểu tình chống Luật Đặc khu và Luật An ninh mạng. Có nơi yên ổn, có nơi biến thành bạo động, máu đổ.

Dù máu của người dân hay máu của các anh an ninh cũng đều là máu của dân mình. Đau. Đau lòng vô cùng.

Hẹn một ngày Việt Nam

FB Nguyễn Anh Tuấn

11-6-2018

Ảnh: internet

Sau một ngày khói lửa ở Bình Thuận mạng xã hội lan truyền bức hình này, của một anh cảnh sát cơ động sau khi làm nhiệm vụ.

Một bức ảnh đẹp.

Hẳn là anh đã có một ngày nhiều vất vả, và có thể hiểm nguy nữa.

Tuy nhiên, là người địa phương, có lẽ anh hiểu hơn chúng tôi nguồn cơn sự phẫn nộ của người dân, của những khuôn mặt cũng rám đen vì gió biển như anh. Là vì vài trăm ngàn đồng như lời dư luận viên thường đồn thổi? Hay là vì bị xúi giục kích động như bà Chủ tịch QH sáng nay giải thích? Hay là bởi họ đã dồn nén quá nhiều uất ức một thời gian dài vì trên bờ thì nhà máy nhiệt điện TQ gây ô nhiễm, dưới biển thì hải giám TQ triệt đường sống? Tự anh có câu trả lời.

Ai là tác giả của Dự luật An ninh mạng?

Luật Khoa

Hoàng Anh

11-6-2018

Không khó để tìm ra câu trả lời.

Địa chỉ cần tìm đến là Bộ Công an, bởi họ là cơ quan chủ trì xây dựng dự luật này. Tháng 4/2017, Bộ trưởng Bộ Công an Tô Lâm công bố hai quyết định thành lập Ban soạn thảo và Tổ biên tập dự án Luật An ninh mạng.

Trưởng Ban soạn thảo, không ai khác, chính là Bộ trưởng Tô Lâm. Thứ trưởng Bộ Công an Lê Quý Vương là Phó Trưởng ban.

Tuy nhiên, người nhiều khả năng là nhân vật chính lại không phải là hai người trên. Chúng ta sẽ cần để ý đến Thiếu tướng Hoàng Phước Thuận, Cục trưởng Cục An ninh mạng, người đóng vai trò là Thường trực Ban Soạn thảo, Tổ trưởng Tổ Biên tập.

Về biểu tình!

FB Lê Việt Khánh

11-6-2018

Người dân Bình Thuận ngồi xuống đỡ cho lực lượng CSCĐ thoát ra ngoài trụ sở. Ảnh: internet

(Sau một khoảng thời gian im lặng quan sát, mình muốn bày tỏ một vài ý kiến cá nhân, rất cá nhân về chuỗi sự kiện rất nóng ngày hôm qua. Bài viết sẽ cố gắng tránh tất cả mọi nguy cơ gây war, những gì mình suy nghĩ mình sẽ nói và mình không tranh luận đúng sai để rồi gây tổn hại đến tình cảm anh em ngoài đời thực).

Đầu tiên, mình khẳng định mình tuyệt đối không ủng hộ Bạo Loạn.

Luật Đặc khu, hay luật an ninh mạng – Về bản chất nó không phải là nguyên nhân chính dẫn đến việc dân xuống đường biểu tình! Nó chỉ là cái cớ mà thôi! Giống như Trường Sa – Hoàng Sa hay dàn khoan 981 trước đây, tất cả chỉ là mồi lửa, châm ngòi cho những dồn nén uất ức về tất cả mọi vấn đề bất công trong xã hội tích tụ lại trong một khoảng thời gian dài.

Gửi những nhà trí thức

FB Phan An

11-6-2018

Từ lâu tôi đã không thích khi nghe người ta gọi nhân dân là lừa. Bọn lừa. Giống lừa. Tộc lừa. Xứ Lừa. Theo kiểu nhân dân thì ngu dốt tối tăm, nhân dân xấu xa bẩn thỉu, nhân dân vừa độc ác lại vừa hèn hạ. Kiểu gọi này là của những nhà trí thức, những người có cái may mắn được tiếp cận với tri thức, được sinh ra từ một cái lỗ khác, ngủ dưới một mái nhà khác, ngồi dưới một mái trường khác, đa phần nhờ số phận đẩy đưa chứ không nhờ một cố gắng cá nhân nào đáng kể. Trí thức dạng ấy mỗi ngày một đông, họ xếp thành vòng tròn, bưng bô cho nhau, liếm gót nhau mà phát triển thành phường hội. Bất cứ nơi nào tôi đi qua cũng có một vài trí thức đang ngoạc mồm ra mà gọi: Bọn lừa. Giống lừa. Tộc lừa. Xứ Lừa. Họ gọi Lừa một cách hả hê sung sướng, giống như tất cả những kẻ hả hê sung sướng khi đang chễm chệ cái thân hình lành lặn, cái cổ đầy nọng, cùng cặp mông đít béo tốt trên ghế sô pha khi có một người què cụt đui mùi lết qua.

Phải, thưa các anh, nhân dân thì tăm tối và ngu dốt. Nhân dân thì bẩn thỉu, độc ác và hèn hạ. Cái này tôi không cãi, vì sự thể nó rành rành ra đấy. Ngoài Bắc, sau mấy lần bành trướng diện tích vì những lí do hiểm hóc mà mắt thường không nhìn thấy được, Hà Nội đã vọt lên dẫn đầu cả nước về số lượng người mù chữ. Một số người thủ đô không biết gốc hay không, có lẽ vì sự căm phẫn, đã có thói quen gọi người dân những tỉnh bị sát nhập là bọn Hà Nhì, ví dụ “chúng ló nà cái bọn Hà Nhì” “ô cái bọn Hà Nhì khốn lạn.” Ví dụ trong Nam, hồi xưa chỗ tôi chạy bàn có một ông hành nghề đánh giày, sáng nào trước khi làm việc ổng cũng ngồi dưới gốc cây cột điện mà đọc báo. Cho đến một ngày kia người ta phát hiện ra ổng cầm tờ báo ngược, thì ổng chuyển sang nghe đài BBC. Ngược ra Trung, Quảng Nam quê tôi và các xứ, lân cận là Quảng Ngãi, xa xa hơn tí là Quảng Trị Quảng Bình, thì thuần nổi tiếng vì tệ nạn ông già hiếp dâm con nít, hoặc đốt người ăn trộm chó, hoặc chết vì vướng dây điện rào ruộng dưa, không năm nào là không có. Như thế, nếu bảo rằng nhân dân tăm tối bẩn thỉu hèn hạ, quả tình cũng không oan.

Thế nhưng, cơm các anh ăn cũng là từ lúa gạo do nhân dân trồng mà ra. Tiếng các anh nói, câu chữ các anh viết, những tục ngữ thành ngữ các anh dùng để lên mặt với nhân dân, để tỏ cái vị thế đứng trên đầu nhân dân nhìn xuống, cũng đều từ nhân dân. Các anh lấy tư cách gì để chửi nhân dân?

Ai đã làm cho nhân dân tăm tối, ngu dốt, bẩn thỉu, độc ác và hèn hạ? Các anh không góp phần trong cái tội ác ấy ư? Các anh có chắc tay mình không dính máu không? Những người già khú đế trong các anh thì dựng nên cái chế độ này rồi cái xã hội này, bằng cách này hay cách khác, không bằng khẩu súng thì bằng lời nói, không bằng lưỡi dao thì bằng ngòi bút, để đến cuối đời, khi chân đã lập cập, tay đã run rẩy, miệng đã móm mỏ đã nhô, da đã trổ đồi mồi, tóc đã bạc và lông đã rụng, chim thấy gái ở truồng đã không còn ngỏng, đầu gối lấy dao lam cắt đã thôi ra máu, thì đột nhiên lại tỏ cái điều tuyết sạch giá trong, bắt đầu viết vô số các thể loại hồi kí và tự kiểm, quay ngoắt lại phỉ nhổ vào cái sản phẩm quái thai do chính mình tạo ra một cách sốt sắng và chân thành. Những người trẻ hơn trong các anh thì, bằng cách này hay cách khác, vun đắp cho nó: quăng một câu chửi ở một quán cà phê vỉa hè, đắc chí cười ha hả, xong trả tiền rồi quay lại ngồi ngáp ruồi móc cứt mũi ở cơ quan, giữa đường vượt đèn đỏ thì vừa cười xuề xòa vừa đút tiền vào túi cảnh sát giao thông, quay lưng đi thì lầm bầm chửi rủa. Bọn sồn sồn trong cách anh, ăn cơm thừa canh cặn của chế độ, thì đi khắp nơi phun những điều dối trá đĩ điếm che mắt dân chúng với danh nghĩa nhà báo nhà văn, ra cái điều tỉnh táo, sáng suốt và thông tuệ.

Thật ra các anh chẳng sáng suốt, thông tuệ, lương thiện và cao cả hơn nhân dân ở chỗ nào sất cả. Các anh ăn tục nói phét, ăn khoai lang xắt lát nói chuyện Các Mác Lê Nin, các anh nghe hơi nồi chõ, cả cái đời hèn hạ nếu không may nhờ tiền thuế chính phủ thì cũng chẳng có dịp nào lê nổi cái xác giá áo túi cơm ra khỏi làng. Các anh vét chỗ này một chút chỗ kia một tí, thêm thắt ít dân chủ Mỹ và chuyện cười Nga Xô, rồi ngồi phán như lãnh tụ về tình hình an ninh thế giới, về Donald Trump và cách mạng Hoa Lài. Các anh bàn về tam nguyên đa đảng và tự do ngôn luận, các anh xưa học cao đẳng rớt lên rớt xuống môn kết cấu công trình, nay ngoạc mồm cãi nhau về tầm bắn của tên lửa Bastion. Các anh cuối tuần đi Đồ Sơn hai trăm ngàn một cuốc, rồi về cười đứa con gái xấu xí quyết giữ màng trinh đến mãn đời. Các anh đọc sách rồi khoe khoang “đây mười cuốn sách đã làm thay đổi cuộc đời tôi, đã làm tôi cảm thấu nỗi khổ đau đơn độc của con người” xong đăng hình chụp bữa tối với li rượu, hoặc hình tự chụp mình trong thang máy, hoặc hình gồng tay tập tạ, hoặc hình cây xương rồng bên cửa sổ, hoặc hình chiếc xe hơi các anh vẫn thèm thuồng từ lâu mà không có tiền mua. Các anh thường xuyên lên mặt dạy đời “hãy sống thế này, đừng sống thế kia, phỏng ạ” nhưng lại nổi ba máu sáu cơn khi người khác cũng bảo mình một câu y chang như thế. Các anh loe ngoe dăm ba chữ nước ngoài cũng tập toẹ độn cơm ghế sắn, nhưng thằng Tây nó đứng chỗ nhà thờ Đức Bà nó hỏi đường đến dinh Độc Lập các anh dụng động từ tu quơ chỉ một hồi nó lại mua vé vào sở thú Nguyễn Bỉnh Khiêm. Các anh học lỏm đâu đó mớ thuyết về nguỵ biện mà các anh giắt kè kè bên người như chó thiến bị giắt mảnh chai vào dái, và cũng như chó thiến bị giắt mảnh chai vào dái, các anh động chút gì cũng nhảy xồ xồ lên lôi mớ thuyết nguỵ biện ra, mặc dù chẳng ai buồn biện luận gì với các anh. Như câu nói “Trên mạng không ai biết mày là con chó,” các anh trong cơn điên cuồng cố tạo hình tượng bản thân đã quên tiệt mất mình là ai – hoặc chẳng là ai – và đã làm được gì cho đời – hoặc đếu làm được cái ôn vật gì cho đời. Các anh quên mất mình cũng có thói ăn cắp vặt, quên tật quay tay ngày ba bữa, quên cả chuyện ngày xưa đi học dốt như bò và vẫn hay bị bạn bè gọi ngay trước mặt là “thằng nùi ngu hơn con chó,” các anh trong cơn cuồng loạn sùi mép đã quên sạch hết.

Thôi cứ cho là trí nhớ các anh tồi, những chuyện đáng xấu hổ tôi vừa nêu quên đi cũng được. Chỉ có điều, có điều này các anh nên nhận ra, và sau khi đã nhận ra thì vui lòng nhớ cho thật kĩ: Các anh chửi nhân dân ngu si dốt nát, nhưng hơn ai hết, các anh đang sống vui sống khoẻ sống vô ích nhờ sự ngu dốt ấy. Các anh luôn mồm than vãn về dân trí, nhưng nếu một ngày dân trí lên cao thật, chính các anh sẽ là những kẻ chết trước tiên. Các anh sẽ chết vì tức tối, vì không ai còn sùng bái mình nữa, chết vì nhục nhã, vì những mánh khoé hèn mọn của mình bị vạch mặt, chết vì khí tồn tại não, vì những thơ ca nhạc hoạ loè đời của bọn điếm các anh không còn lỗ nào để chui ra đời đặng nhìn chút hào quang. Đến lúc đó thì sự lưu manh sẽ không cứu nổi các anh, tính bố đời không cứu nổi các anh, mấy con chữ lập lòe tráo trở không cứu nổi các anh, miệng mồm hỗn láo và mất dạy không cứu nổi các anh.

Nhân dân không phải là những con lừa. Chính các anh mới là những con lừa. Những ngày này người đã đứng lên, bàn tay đã nắm lại, máu đã đổ ra. Ngày ấy sẽ đến, cái ngày mà các anh sẽ chết như những con chó chết, à không, như những con lừa chết vậy.

Cuối cùng, xin miễn cho cái suy nghĩ “Chắc nó nói ai chứ không phải nói mình, tại mình giỏi, mình có đủ tư cách chửi nhân dân.” Đâu có, tôi nói anh chớ ai, tôi chửi anh chớ ai. Tư cách chó gì anh, giỏi giang chó gì anh, ếch ngồi đáy giếng chỉ quen thói nói xàm.