Trang chủ Bài Trên Mạng

Bài Trên Mạng

Thiên hạ nói và nghĩ

Hong Kong: Khi các nước lớn quay lưng với dân chủ

Trịnh Hữu Long

13-8-2019

National Review, tờ báo số 1 của phe cánh hữu Mỹ, kêu gọi chính quyền thông qua Đạo luật Nhân quyền và Dân chủ Hong Kong. Trong khi đó, vị tổng thống được-cho-là cánh hữu Donald Trump thì làm ngơ, gọi biểu tình Hong Kong là bạo loạn. Khi Mỹ từ bỏ vai trò lãnh đạo thế giới, phương Tây cơ bản im lặng, thì đây là thời điểm không thể tốt hơn cho Trung Quốc bành trướng.

Mua ngân hàng 0 đồng là phạm luật, vi hiến và trái đạo lý

FB Hoàng Hải Vân

26-3-2018

Ảnh: internet

Người dân được làm những gì luật pháp không cấm, còn công chức thì chỉ được làm những gì luật pháp cho phép. Đó là nguyên tắc hành xử của xã hội ta.

Và toàn thể cán bộ, công chức thi hành công vụ không thể không hiểu điều sơ đẳng này: Trong hệ thống luật pháp nước ta thì Hiến pháp là cao nhất. Luật, pháp lệnh, nghị quyết của Quốc hội không được trái với Hiến pháp. Nghị quyết, nghị định, các văn bản điều hành của Chính phủ không được trái luật và Hiến pháp. Thông tư và tất tần tật các văn bản pháp quy của Bộ và của chính quyền địa phương đều không được trái với tất cả những thứ nói trên.

Dúi khổ vào dân

FB Nguyễn Tiến Tường

24-2-2018

Trụ sở NHNN. Ảnh: internet

Trước tết, NHNN ra thông tư “lạ” cho 3 ngân hàng 0 đồng “vay” không lãi suất. Luật không cho phép sử dụng vốn ngân sách trực tiếp để tái cơ cấu ngân hàng yếu kém. Nhưng động thái “cho vay” không lãi suất này, không khác về bản chất. Ngân hàng kinh doanh tiền thu lãi, ngân sách lại rót vào không có đồng lãi nào. Đặc biệt nguy hiểm khi rõ rang “sức khỏe” của 3 ngân hàng này sau những đại án là cực thấp.

Thủ tướng mê… vòng!

Blog VOA

Trân Văn

29-12-2018

Ông Nguyễn Xuân Phúc tiếp ông Hunsen tại Hà Nội, tháng 12, 2018. Ảnh: Reuters

Thập niên 1990, lúc “sinh đẻ có kế hoạch” còn là quốc kế, triệt sản trên cả nam giới (thắt ống dẫn tinh) lẫn nữ giới (thắt ống dẫn trứng) và đặt vòng còn là một thứ chỉ tiêu mà hệ thống chính trị, hệ thống công quyền từ trung ương đến địa phương phải phấn đấu để đạt hoặc vượt, tại nhiều nơi, đặc biệt là các bàn nhậu, rất nhiều người nghêu ngao “Bài ca đặt vòng” với lời thế này: Rủ nhau ta đi đặt vòng. Rủ nhau ta đi đặt vòng. Vòng… số 8 hay vòng… số 9, vòng nào… vừa thì… ta đặt! A… á… a… anh chị em ơi, tổ quốc ơi, từ nay… tự do, thoải mái!

Đôi điều về sáng kiến bán xác ướp Lê-Nin của lãnh tụ đảng Dân chủ tự do V. Zhirnovsky

Nguyễn Ngọc Chu

25-5-2020

1. Tự do tư tưởng là nguồn gốc của những sáng chế đột phá bất thường. Chuyện nhỏ là cách sáng chế ra ô che mưa mở ngược khi hé cảnh cửa từ trong ô tô ra mà mở lúc trời mưa. Chuyện lớn là tên lửa siêu thanh để xuyên thủng mọi lá chắn tên lửa… Trong những trường hợp không lối thoát, chỉ những tư tưởng bất thường mới tìm ra lối thoát. Hiển nhiên, không phải tư tưởng bất thường nào cũng dẫn đến lối thoát.

Xung đột có thể bùng phát ở đâu vào năm 2023?

The Economist

Cù Tuấn, dịch

17-11-2022

Tóm tắt: Hãy để mắt đến Đài Loan và Biển Đông—và dãy Himalaya.

Trí thức đích thực phải là người khước từ “tính đảng”

FB Phạm Lê Vương Các

30-10-2018

Nhớ hồi năm 2010 khi tôi còn học ở Đại học Luật TP.HCM, một ông thầy đã cho sinh viên lớp chúng tôi tranh luận cởi mở về điều 88 BLHS về tội “tuyên truyền chống nhà nước”.

Hiện tượng Nguyễn Đức Kiên

Blog VOA

Trân Văn

15-9-2017

Câu chuyện liên quan đến việc khai thác các công trình giao thông được đầu tư theo hình thức BOT vẫn còn nóng. Giao thông trên một số tuyến đường như quốc lộ 1 (xuyên Việt), quốc lộ 5 (nối Hà Nội với Hải Phòng) liên tục bị nghẽn ở đoạn chạy ngang huyện Trảng Bom, tỉnh Đồng Nai, huyện Văn Lâm, tỉnh Hưng Yên vì giới cầm lái xe bốn bánh (bao gồm cả những người chọn lái xe làm sinh kế lẫn chủ các xe bốn chỗ, bảy chỗ) nhất loạt dùng tiền lẻ trả phí cho chủ đầu tư. Tuần qua, hết trạm thu phí cho tuyến tránh Biên Hòa, tới trạm thu phí Văn Lâm cho quốc lộ 5 tự nguyện tạm ngưng hoạt động để vãn hồi trật tự giao thông…

Tối cao Pháp viện có quyết định kết quả bầu cử?

Dương Ngọc Thái

13-11-2020

H. nhắn tin hỏi, vậy Tối cao Pháp viện Mỹ có xử vụ bầu cử không. Nó nói ngày nào cũng vô blog này canh me canh chua tôi có viết cái gì mới không. Thiệt sự tôi cũng ngán cái món bầu cử này rồi, cả mấy tuần nay không làm ăn gì được cả, nhưng nghe nó nói vậy nên tôi viết tiếp.

“Tôi là người độc nhất còn lại để kể chuyện cho quý vị” (Phần 4)

Tác giả: Larry Engelmann

Người dịch: Nguyễn Bá Trạc

12-4-2021

Tiếp theo Phần 1Phần 2Phần 3

Lúc ấy tôi tin thượng cấp đã có một kế hoạch mật mà chúng tôi không được rõ. Họ không thể ngu xuẩn đến như thế. Có lẽ đã có một sách lược mà vì không ở cấp chỉ huy tối cao, nên chúng tôi không được biết.

Hãy nói trước ngày chết

FB Trần Trung Đạo

9-1-2018

Hoàng Phủ Ngọc Tường. Ảnh: internet

Trong lịch sử nhân loại, không có một chủ nghĩa nào tàn bạo hơn chủ nghĩa Cộng Sản.

Từ khi Tuyên ngôn đảng cộng sản ra đời năm 1848 cho đến khi bức tường Bá Linh bị đập đổ vào năm 1989, khoảng gần 100 triệu người từ nhiều quốc gia đã bị giết. Hơn hai mươi năm qua, mặc dù ngọn lửa vô thần đã tắt trên phần lớn quả địa cầu, một góc trời phương đông lửa vẫn còn đỏ rực, nhà tù vẫn còn giam giữ nhiều người bất đồng với chế độ độc tài toàn trị và tự do vẫn là một bóng mây xa.

Còn biết tin ai về chuyên môn nữa?

Ngô Huy Cương

16-4-2020

Chỉ tại một công văn của Bộ Tư pháp, khi tôi đang dạy môn luật dân sự cho các em sinh viên năm thứ nhất về hành vi pháp lý mà Bộ luật Dân sự năm 2015 gọi thiếu khoa học là “giao dịch dân sự”, thì tôi nhận được một câu hỏi rằng: “Hành vi cam kết tài sản của vợ hoặc chồng mình là tài sản riêng của người đó có phải là hành vi pháp lý đơn phương không?”.

Lần này không gì có thể lay chuyển nổi quyết tâm Việt – Mỹ

RFA

Bình luận của Lão Yến, từ Hà Nội (Thành phố hòa bình)

8-9-2023

Quyết tâm thay đổi, ngay lúc này và từ bây giờ, để chúng ta có quyền hy vọng trời mỗi ngày lại sáng!

Trung Quốc tập trận rầm rộ ở Biển Đông

Đặng Sơn Duân

29-12-2020

1. Trung Quốc tập trận xuyên năm ở Biển Đông

Ngày 28.12, Cục Hải sự tỉnh Hải Nam liên tiếp công bố 4 cảnh báo hàng hải cho biết nước này sẽ tiến hành huấn luyện quân sự tại 4 khu vực ở Biển Đông trong thời gian từ ngày 29.12 đến ngày 7.1.2021.

Trong thời gian diễn ra huấn luyện tàu bè bị cấm đi vào 4 khu vực nằm ở xung quanh đảo Hải Nam này.

Khu vực tập trận của TQ (màu đỏ). Ảnh: FB tác giả

Các cuộc tập trận được tiến hành sau khi tàu sân bay Sơn Đông đến căn cứ Tam Á ở đảo Hải Nam vào hạ tuần tháng 12.

Trong ngày hôm qua 28.12, ít nhất 7 tàu chiến các loại được nhìn thấy di chuyển xuống khu vực huấn luyện ở phía nam Hải Nam, theo ảnh vệ tinh. Các tàu này bao gồm tàu khu trục Type 055, Type 052D; tàu hộ vệ Type 054A và tàu tiếp tế Type 903.

Chưa rõ tàu sân bay Sơn Đông có tham gia cuộc huấn luyện trong thời gian tới hay không, nhưng cùng thời điểm, tàu này vẫn neo tại cảng cùng với tàu đổ bộ tấn công Type 075 đã đến Tam Á trong thời gian trước đó.

Tại căn cứ Tam Á hiện có mặt đầy đủ những chiến hạm mới và hiện đại nhất của Trung Quốc như tàu sân bay nội địa Sơn Đông, tàu đổ bộ tấn công Type 075 và tàu khu trục Type 055.

2. Oanh tạc cơ B-1B tiếp tục áp sát Hoàng Sa, Tam Á

Ngày 28.12, hai oanh tạc cơ B-1B của Mỹ đã bay đến Biển Đông từ căn cứ Andersen ở đảo Guam.

Đây là lần thứ hai B-1B bay đến Biển Đông trong 5 ngày. Đường bay mới nhất của chúng cũng gần giống như đường bay ngày 23.12, tức từ eo Ba Sỹ xuống Bãi Macclesfield trước khi vòng lên quần đảo Hoàng Sa và lượn xuống quần đảo Trường Sa.

Thông tin từ nguồn này cũng khớp với hình ảnh vệ tinh của Planet Labs ngày 28.12, cho thấy hai chiến đấu cơ Trung Quốc xuất hiện trên bãi đỗ của sân bay ở đảo Phú Lâm, sẵn sàng cất cánh thực hiện nhiệm vụ.

Cũng trong hôm qua, một máy bay không người lái MQ-4C Triton của Mỹ cũng tiến hành chuyến bay trinh sát tại gần căn cứ Tam Á.

3. Nước đi mới của Trung Quốc

Trong vài ngày qua, Trung Quốc dường như có dấu hiệu bành trướng phạm vi quản lý của cái gọi là “Trung tâm điều phối cứu nạn (RCC) Tam Sa” trên danh nghĩa cứu hộ cứu nạn và cảnh báo hàng hải ở Biển Đông.

Cụ thể, trong vụ tàu hàng Dong Yang gặp nạn ở phía nam Biển Đông vào ngày 21.12, các cơ quan hữu quan của Việt Nam đã nỗ lực điều phối tàu ứng cứu và rốt cuộc tàu hàng JPO PISCES đã cứu thành công 10 thuyền viên của tàu Dong Yang.

Không rõ tình huống cứu nạn của tàu JPO PISCES diễn ra như thế nào. Tuy nhiên, Trung Quốc sau đó đã ra sức quảng bá việc cứu nạn này như là một thành công riêng của công tác cứu hộ cứu nạn ở Biển Đông của Bắc Kinh.

Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc Triệu Lập Kiên đã phát biểu về vụ cứu nạn này trong cuộc họp báo ngày 23.12 và không quên nhấn mạnh vụ tai nạn xảy ra ở gần bãi Tư Chính một cách có ý đồ. Truyền thông Trung Quốc sau đó cũng đưa tin dày đặc về vụ giải cứu này.

Không những thế, ngày 26.12, Cục Hải sự Hải Nam đưa ra thông báo về tàu trôi dạt tại hai vị trí 6-32.0N/110-51.0E và 7-20.0N/110-37.0E.

Điều nực cười là hai vị trí này ở phía nam quần đảo Trường Sa này không liên quan gì đến Cục Hải sự tỉnh Hải Nam hoặc cái gọi là “Trung tâm điều phối cứu nạn Tam Sa” cả.

Theo những gì tôi quan sát lâu nay, đây dường như là lần đầu tiên Trung Quốc đưa ra các cảnh báo về những sự vụ xảy ra ở khu vực phía nam Biển Đông. Điều này gợi ý Bắc Kinh có thể đang muốn bành trướng phạm vi hoạt động của Cục Hải sự Hải Nam và trung tâm điều phối cứu nạn xuống phía nam.

Động thái này không nằm ngoài mục đích nhập nhèm vấn đề chủ quyền biển ở khu vực này, thể hiện mức độ “quản lý” nhất định ở Biển Đông.

Liếm máu ở Thủ Thiêm

Trương Châu Hữu Danh

3-3-2020

Hai mươi năm nay, dân Thủ Thiêm oán hận ngút trời bởi nhóm cán bộ bẩn móc tay cùng doanh nghiệp liếm mồ hôi nước mắt lương dân.

Phe “Bắc kỳ biết lý luận” độc tôn quyền lực

FB Trương Nhân Tuấn

10-10-2017

Với tư thế “người trên” của Nguyễn Phú Trọng trong vụ “đốt lò”, nguyên tắc “tứ trụ”, (quyền lực chia làm bốn cho tổng bí thư, chủ tịch nước, thủ tướng, chủ tịch quốc hội) bị bãi bỏ. Ông Trọng “độc tôn” chiếm lĩnh quyền lực. Phe “bắc kỳ biết lý luận” lên ngôi, phụ trợ phía sau là phe “xứ Quảng”.

Phe thiệt thòi nhứt, như từ bao giờ, là phe “miền Nam”. Bà Kim Ngân, Chủ tịch quốc hội, dại diện cho cánh miền Nam chỉ là một bông hoa trang điểm cho chế độ. Quyền lực không thực. Danh dự cũng không. Vụ bà Châu Thị Thu Nga ra tòa xin khai mua chức đại biểu 1 triệu rưỡi đô la, mặc dầu bị Tòa “bịt miệng”, nhưng cũng tố cáo thực chất tồi tàn của “cơ quan quyền lực cao nhứt” của VN.

Thiên hạ tỉnh cả, chẳng lẽ đảng muốn ngược lại?

Blog VOA

Trân Văn

18-5-2020

Ông Nguyễn Phú Trọng chủ trì một phiên họp của Bộ Chính trị sáng 20/3, bàn về công tác phòng, chống dịch COVID-19. Nguồn: Chính phủ

Ban Chấp hành Trung ương (BCH TƯ) đảng CSVN khóa 12 lại họp. Đây là kỳ họp thứ 12 và lần này, BCH TƯ đảng CSVN lại tiếp tục thảo luận về lựa chọn, sắp đặt nhân sự lãnh đạo đảng CSVN khóa 13, nhiệm kỳ từ 2021 đến 2026.

Ký sự pháp đình: Bản án lương tâm vẫn hơn ghẻ lạnh nhà tù

Báo Sạch

Thanh Nhã

26-2-2020

Tôi nhớ như in phiên tòa mùa hè năm 2005, tức là gần tròn 15 năm trước ở TP.HCM. Đó là phiên tòa xét xử vụ kỳ án đốt nhà, giết người ở quận Gò Vấp.

Chống xâm lược – Việt Nam khác Ukraine

Ngô Huy Cương

14-3-2022

Mấy ngày nay, trên mạng xã hội có nhiều ý kiến đặt vấn đề rằng: Nếu “kẻ thù tiềm tàng” xâm lược Việt Nam như Nga xâm lược Ucraina bây giờ thì Việt Nam sẽ chống trả như thế nào?

Putin có dám sử dụng “vũ khí hạt nhân chiến thuật” không?

Trương Nhân Tuấn

17-9-2022

Putin ngạo nghễ trả lời phỏng vấn báo chí đại khái về vụ quân Ukraine thắng thế ở mặt trận phía Đông. Putin cười khẩy nói rằng “để rồi coi”. Người ta hiểu ngầm đây là lời đe dọa. Quân Nga sẽ có những cuộc phản công ghê gớm sắp tới.

Chuộc tội (Phần 2)

Tạ Duy Anh

9-7-2021

Tiếp theo Phần 1

(Khi anh né tránh cái ác, thì trước sau nó cũng sẽ tìm đến anh – Tự truyện “Dưới bàn tay vô hình”).

_____

Tôi là người ghét việc kiện tụng. Một phần do bản tính tôi thích nhường nhịn, dễ tha thứ, phần khác, có lẽ do phải chứng kiến sự ê chề quá nhiều từ việc làm đó của bố. Nhưng trong hoàn cảnh của tôi, vũ khí duy nhất chỉ là chữ nghĩa, vì vậy tôi bất đắc dĩ phải dùng đến biện pháp này. Tôi kiện không phải chỉ để đòi lại danh dự, nhân phẩm cá nhân, mà bằng tinh thần chuộc tội với đồng đội.

Việc kiện tụng của tôi diễn ra trong im lặng. Tôi viết hai lá đơn, nội dung gần giống nhau, chỉ khác một vài chi tiết thêm vào hoặc lược bỏ cho phù hợp-theo quan niệm của tôi-với nơi nhận. Một nơi là báo Chiến sỹ Tây Bắc, có trụ sở tại thị xã Yên Bái, nơi kia là báo Quân đội nhân dân. Sau đó tôi nhờ cậu bưu tá tiểu đoàn tiện thể ra Cam Đường bỏ vào thùng thư cho tôi. Ngoài ra tôi còn gửi về xuôi hai lá thư, kể rõ ngọn ngành sự việc, một cho bạn bè ở Sông Đà, một cho Nguyễn Đình Chiến, phóng viên báo Quân đội nhân dân, tôi quen ở trại sáng tác văn học Hà Sơn Bình. Trước khi nhập ngũ, tôi còn về Hà Đông chào mọi người.

Gặp lại Nguyễn Lương Ngọc (trái) tại thủy điện Hòa Bình. Ảnh tư liệu

Nguyễn Đình Chiến và tôi có dịp nói chuyện với nhau gần hết đêm trên cầu Am. Với tôi, được anh thân tình như vậy là vinh hạnh lớn vì khi đó Nguyễn Đình Chiến đang nổi như cồn sau giải nhất thơ của báo Văn Nghệ với bài Gặp lại các em. Chính anh dặn khi nào cần thì cứ viết thư cho anh.

Cả hai lá đơn và hai lá thư tôi gửi đi đều không có hồi âm, mặc cho tôi hồi hộp chờ đợi. Tôi đã nghĩ hay là cậu bưu tá đánh mất thư ở đâu đó. Khoảng gần một tháng sau thì tôi có giấy gọi ra Phòng chính trị của trung đoàn làm việc. Nhận giấy báo, tôi linh cảm thấy điều dữ nhiều hơn điều lành. Tôi đoán cuộc gặp có nguyên nhân từ những lá đơn kiện. Tôi chỉ đoán thế thôi, vì thực lòng tôi vẫn nghĩ thư bị thất lạc. Nhưng nếu vì những lá đơn thì tại sao lại là Phòng chính trị trung đoàn đứng ra giải quyết, mà không hề có bất cứ ai ở trên về điều tra như tôi hy vọng?

Lại một đêm tôi mất ngủ với những trò phỏng đoán. Tôi không quen ai ở Phòng chính trị trung đoàn nhưng mọi người đều biết tôi. Hình như lãnh đạo ở đấy có vẻ không ưa tôi mặc dù giữa chúng tôi chưa hề có bất cứ va chạm nào. Họ biết tôi qua lá thư tôi viết cho trung đoàn trưởng khi còn ở tiểu đoàn huấn luyện. Trong thư tôi thẳng thắn đề nghị trung đoàn trưởng hãy tạo điều kiện để tôi có thể sáng tác về những người lính vùng biên. Vì mục tiêu của tôi rất rõ ràng, MUỐN PHỤC VỤ LÂU DÀI TRONG QUÂN ĐỘI, muốn nói được điều gì đó về những người lính thông qua ngòi bút. Rằng chính vì mong ước đó mà tôi BỎ LẠI TẤT CẢ để khoác áo lính… Đáng lẽ tôi phải viết thư cho Phòng chính trị mới phải. Có thể vì sơ suất ấy mà cánh “quan văn” này không ưa tôi.

Trung đoàn trưởng là người võ biền nên ông không mấy để tâm đến những điều tôi trình bày. Nhưng chả hiểu sao ông cũng cử người sang bí mật tìm hiểu về tôi. Người được giao nhiệm vụ là một anh cán bộ Phòng chính trị. Ngay từ đầu anh ta đã không có thiện cảm với tôi. Thay vì hỏi chuyện, anh ta lại đòi xem chữ của tôi, hỏi tôi có biết kẻ vẽ, làm bích báo, viết tấu, diễn trò không… Khi tôi bảo chữ tôi không đẹp, lại nhỏ như kiến, tôi cũng không biết diễn trò, thì anh ta gắt: “Nhà văn nhà báo mà không biết kẻ vẽ, diễn trò mua vui cho thiên hạ thì làm đéo gì?”

Sau đó không ai quan tâm đến tôi nữa.

Nhưng tôi nghe nói Phòng chính trị cũng đã từng bàn tán về tôi, ác cảm nhiều hơn, trước hết ở cái vẻ mặt khó đăm đăm, già nua và xấu… giai! Vì thế hình như họ đã định nhận tôi về làm tuyên truyền, nhưng sau có nhiều dèm pha từ đám chuyên viên quá, lại thôi. Tôi láng máng biết điều này qua chắp nối những cuộc nói chuyện với đám sỹ quan. Chính ông Trưởng ban tuyên giáo, trong một lần say rượu, nửa đùa nửa thật bảo với tôi, giá mà chú mày trắng trẻo, trẻ trung, ngon giai, khéo nói một chút thì đời đã không khổ.

Nhưng nếu có trách thì tôi chỉ có thể trách tôi mà thôi. Có ai bắt tôi phải đâm đầu vào hoàn cảnh bi hài như vậy đâu. Tôi đã viết ở đâu đó lý do tôi khoác áo lính, nay chỉ xin nói vắn tắt: tôi đã tự nguyện gia nhập quân đội theo một cách thật trớ trêu và không chính danh, bằng cách tự điền tên mình vào tờ danh sách cấp trên đưa xuống, theo kiểu giao chỉ tiêu cho bộ phận, khi mọi người bịa ra đủ lý do để xin ở lại. Giờ đây, trớ trêu hơn cả là tôi đang tìm mọi cách để thoát khỏi những năm tháng “đầy hy vọng” với tôi trước đây chỉ vài tháng.

Tôi thề rằng dù phải chết tôi cũng bám trụ cho hết thời hạn. Nhưng tôi sẽ không ở lại thêm một phút khi cái thời hạn ấy kết thúc. Từ nay đến đó còn là một khoảng thời gian đủ dài để tôi ngấm nốt mọi điều. Ngày mai tôi sẽ đối mặt với những người vốn không ưa mình, trong khi tôi chưa hề biết vì việc gì.

Sáng sớm tôi trở dậy, báo với Minh là tôi phải ra trung đoàn nên không thể cùng cậu ấy nấu cơm được. Minh đáp lại theo lối suy diễn của cậu ta: “Bác đi chuyến này chắc là lên hẳn trung đoàn điếu đóm các thủ trưởng đây, rồi lại chả béo trắng ra cho mà xem… hí hí, đừng quên thằng em nhọ đít nhé”. Vài người khác cũng chúc mừng tôi sắp thoát cảnh nhọ mông nhọ mặt. Trong thâm tâm họ nghĩ tôi sắp được trọng dụng vào những việc an nhàn hơn. Đáp lại họ là một nỗi lo lắng hiện ra mặt mà tôi không lý giải được.

Đúng 8 giờ, như giấy hẹn, tôi có mặt ở Phòng chính trị, quân phục tề chỉnh. Cậu lính chuyên bị sai vặt nhanh chóng đưa tôi vào căn phòng làm việc. Trông cậu ta đi lại như bị ai đó giật dây khiến tôi thấy cám cảnh. “May mà mình bị họ ghét, chứ nếu chui vào đây, sống như cái cậu lính kia thì thà đi vác đất còn hơn” – Tôi thầm nghĩ như vậy. Có lẽ chỉ tôi là nghĩ như vậy. Bởi vì với cậu lính kia thì mả nhà cậu ta chắc phải táng hàm rồng nên mới được như vậy. Cho dù là lính, nhưng do ở gần các thủ trưởng nên cậu ta cũng hay làm oai với người khác, nhất là bọn lính từ dưới đơn vị lên làm việc. Vì thế thái độ có phần khép nép khác hẳn ngày thường của cậu ta khiến tôi càng tin rằng mình sắp gặp nguy hiểm.

Cho đến lúc ấy tôi đã có thâm niên hơn nửa năm trong quân đội. Cảm giác của tôi là nỗi bàng hoàng triền miên, không thể tin nổi vào chính tai, mắt mình. Tôi cứ muốn chống lại lý trí của mình rằng, có thể tôi bị bệnh ảo giác. Có thể những chuyện đó xảy ra trong sách kinh dị, trong ác mộng hay trong những câu chuyện bịa và mình cứ bị lầm lẫn do đầu óc có vấn đề. Hình như tôi đã đọc ở đâu đó người ta nói có cái căn bệnh ấy. Một người nào đó cứ bị ám ảnh bởi những chuyện không có thật, đến nỗi cuối cùng anh ta tin là thật, không ai làm anh ta thoát khỏi chúng được. Cầu trời cho tôi cũng đang mắc chứng bệnh ấy, để những gì tôi thấy chỉ là tưởng tượng.

Trong khi chờ làm việc với ai đó mà tôi vẫn chưa biết, vì chuyện gì đó tôi chưa rõ, tôi bỗng thấy muốn buông xuôi cho số phận. Lo lắng cũng chẳng giải quyết vấn đề gì. Ối dào, mình đã bị đẩy tới vạch giới hạn rồi, muốn ra sao thì ra!

Tôi sẵn sàng chuẩn bị đón mọi tình huống…

Từ phía trong, một người đeo quân hàm thiếu tá, mặt khắc nghiệt nhưng có thể thấy rõ là khá thâm trầm, lạnh lùng bước ra, tự kéo ghế ngồi ở phía đối diện, bên kia chiếc bàn. Mặt ông để lộ rõ ra sự khó chịu. Đó là trung đoàn phó chính trị Lưu Văn Hậu. Ông có nước da tai tái, như nước da thường thấy ở phần nhiều những người làm công tác chính trị. Chúng tôi không lạ gì ông vì nhiều lần ông giảng cho chúng tôi về lập trường giai cấp, về chủ nghĩa bá quyền đại Hán, về đường lối chiến tranh nhân dân, về lòng trung thành với đảng quang vinh, về mùa xuân của nhân loại là chủ nghĩa cộng sản đang đến gần, về ngày tận thế của chủ nghĩa đế quốc, về kẻ thù trực tiếp và nguy hiểm là Trung Quốc và kẻ thù lâu dài là đế quốc Mỹ…

Ông nói bằng giọng của người Nghệ An nên càng tăng thêm vẻ thâm sâu. Chỉ có điều lần nào ông cũng nói tràng giang đại hải, bọt mép đùn ra hai bên mép, đến mức chúng tôi mỏi nhừ cả chân, nhất là khi ông giảng bài “Trung Quốc tuy to nhưng không mạnh”. Ông kể ra muôn vàn tật xấu và những tội ác của Mao Trạch Đông, của Đặng Tiểu Bình ôm chân đế quốc Mỹ, gọi ông ta là thằng lùn chó chết phản bội chủ nghĩa Mác-Lênin khiến tôi nhớ bài thơ Vịnh thằng Lùn của Chế Lan Viên, trong đó có câu: Thằng lùn diện quần bò. Có lẽ vì thế mà anh em bộ đội gọi đùa ông là Lưu Địch Hậu.

Theo quy định của điều lệnh, tôi đứng dậy chào. Ông ta, thiếu tá Lưu Văn Hậu không nhìn tôi, chỉ khẽ gật đầu. Ông ta cho thấy là ông ta đang rất bực mình. Ông ta không giấu vẻ cau có, khó chịu và nguyên nhân của điều đó chính là tôi. Mặc kệ, chết là cùng, tôi ngồi xuống đối diện và cố trấn an mình.

– Ta bắt đầu làm việc-giọng Chính trị viên trung đoàn giống như lời tuyên án- Trước hết tôi muốn hỏi, cậu có biết vì sao chúng tôi cho gọi cậu ra đây không?

– Thưa, tôi không biết-tôi đáp lạnh lùng.

– Cậu thử cố nghĩ lại xem, có thể cậu sớm đoán ra đấy?

Tôi làm ra vẻ đang suy nghĩ.

– Cậu nhớ ra chưa?

– Thưa, tôi vẫn không biết.

– Trí nhớ cậu tồi thế cơ à, tôi không tin.

Tôi ngồi im.

– Cậu thử nhớ lại xem cậu có gửi đi đâu đó đơn thư gì không?

– À, tôi gần như reo lên, không giấu vẻ bình thản pha chút mỉa mai- chuyện đó thì tôi nhớ chứ! Tôi có gửi đến vài nơi đơn tố cáo những người đánh tôi.

– Vậy là cậu nhớ ra rồi, hẩy. Cuối cùng thì cậu cũng nhớ ra. Tốt. Cậu gửi đơn đi những đâu?

– Tôi gửi một lá đơn cho báo Chiến sỹ Tây Bắc, một lá đơn cho báo Quân đội nhân dân, vài lá thư cho bạn bè… -tôi tuồn tuột kể, giọng trơn tru, coi thường, như chả có gì phải giấu diếm.

– Còn những đâu nữa, cậu cố nhớ cho hết.

– Tôi mới chỉ kịp gửi đến những nơi đó.

– Thế cậu còn có ý định gửi đến những đâu nữa?

– Tôi định tới đây, nếu vụ việc không được giải quyết, tôi sẽ kiện lên Ban quân pháp Quân khu, Bộ quốc phòng, thậm chí lên Quốc hội.

– Cậu kiện ai?

– ….

– Ai cho phép cậu làm những việc đó?

– Tôi kiện những kẻ tra tấn tôi và tôi có quyền, cần gì phải chờ ai cho phép…

– Cậu nói bậy!

– Ông Hậu đập tay xuống bàn ngắt lời tôi bằng một câu quát thị uy, chiếu cái nhìn của Thần chết vào tôi.

– Cậu đang là quân nhân, có kỷ luật của quân nhân, không phải cứ thích làm gì thì làm-ông hạ giọng rất nhanh.

– Nhưng ta sẽ trở lại chuyện đó sau. Tôi chỉ muốn hỏi, sao cậu không gửi đơn kiện cho chúng tôi?

– Khi hỏi thế, ông trung tá tiếp tục xoáy vào mặt tôi bằng cái nhìn khô khốc.

– Bởi vì người giải quyết cuối cùng là chúng tôi. Cậu gửi cho báo Chiến sỹ Tây Bắc, báo Quân đội nhân dân hay bất cứ đâu, thì cuối cùng cũng là chúng tôi giải quyết, cậu có biết điều đó không?

– Tôi không biết và tôi không tin…

– Thì tôi vừa nói cho cậu biết. Cậu viết đơn kiện tụng gửi khắp nơi nhưng chúng tôi thì cậu lờ đi.

– Ông ta bất ngờ lại đập bàn và đổi cách xưng hô, đứng dậy, một tay chỉ thẳng vào mặt tôi, tay kia chắp lên hông-anh là thằng cơ hội, nghe rõ chưa!-ông thiếu tá gần như chồm người về phía tôi.

– Anh vào lính để phá hoại, để gây hoang mang cho các chiến sỹ. Anh tưởng chúng tôi không biết tâm địa thật của anh hay sao? Anh ấm ức vì phải vào lính, vì không được trọng dụng nên tìm cách phá chúng tôi từ bên trong. Anh làm chúng tôi mất thể diện, làm chúng tôi điên đầu… Đồ đểu, anh là đồ đểu, là thằng cơ hội. Anh tưởng trong đơn thư anh viết những gì mà chúng tôi không biết sao? Họ gửi cả lại kia kìa. Anh không biết là bất cứ lá thư nào gửi từ biên giới về xuôi, kể cả thư tình, cũng đều bị kiểm soát à. Và vì thế mà chúng tôi mới biết chân tướng thật của anh. Tất cả những gì anh tố cáo quân đội, tố cáo chúng tôi, đều nằm trên bàn của tôi kia kìa. Anh đã bôi xấu hình ảnh người lính, bôi xấu sỹ quan quân đội, bôi xấu tất cả chúng tôi một cách vô nguyên tắc.

Ông thiếu tá dừng lại một lát, rồi nói như tuyên án, giọng rin tít:

– Chúng tôi sẽ trừng trị anh thật thích đáng để làm gương.

(Còn nữa)

Corona!

Ngô Nguyệt Hữu

1-8-2021

1. Cáo chết ba năm, quay đầu về núi.

Sài Gòn là Trung tâm tài chính của cả nước, mỗi ngày thu gần 3.000 tỷ đồng, trong 3.000 tỷ này, Sài Gòn giữ lại 18%, còn 82% nộp cho Trung ương.

Ghế đại biểu Quốc hội giá bao nhiêu?

Nguyễn Thùy Dương

26-8-2020

Cuộc bầu cử Đại Biểu Quốc Hội (ĐBQH) khóa XIV (2016- 2021) có 496 Đại biểu trúng cử. Trong đó gồm có khoảng 20 người không phải Đảng viên Đảng Cộng Sản VN. Họ thường là những người thuộc các tổ chức tôn giáo.

“Chợ đen mua quan bán chức” sẽ còn náo nhiệt?

Lưu Trọng Văn

7-11-2019

ĐB Phạm Thị Minh Hiền (Phú Yên) muốn chất vấn bộ trưởng bộ Nội vụ về đề bạt, bổ nhiệm cán bộ. Bà nói:

“Đối với lĩnh vực nội vụ, cử tri đang rất quan tâm đến các quy định về đề bạt, bổ nhiệm, luân chuyển, điều động cán bộ, việc xử lý kỷ luật đối với những cán bộ chủ chốt gây ra sai phạm hoặc có liên quan đến những vụ sai phạm gây chú ý dư luận. Liệu đang có lỗ hổng nào về pháp luật hay do lỗ hổng về nhận thức, tư duy của những người đang được trao m quyền thực thi chính sách pháp luật?”.

Gắp lửa bỏ tay người

Đỗ Ngà

3-6-2021

Ngày 27/5, báo Zing có post phóng sự ngắn có tựa đề “Số ca nhiễm liên quan Hội thánh truyền giáo Phục Hưng sẽ tăng”. Trong phóng sự đó BS. TS Nguyễn Trung Hoàng – giám đốc Trung Tâm Y tế Quận Gò Vấp cho biết “Những người trong gia đình của ông bệnh nhân này ngày bầu cử có đi bầu cử”.

Tị nạn Mỹ, dân chủ Việt

FB Chanh Nguyen

18-11-2018

Nhà thoát cơn bão lửa nhưng cáp quang thì cháy rụi, tối nay mới có in-tẹc-nét. Vì vậy mà dù được tag vào từ hôm trước nhưng đến nay mới có dịp trả lời đồng chí tình báo Lê Văn Đức. Cái tút của đồng chí có thể tóm tắc đại khái như thế này: Trump ngăn chận dân tị nạn từ Nam Mỹ vì quyền lợi nước Mỹ, bất chấp sự chống đối của dân “cấp tiến”, một điều đáng ca ngợi. Tin vào câu “Mọi người sinh ra đều bình đẳng… Ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc…” là ngây thơ và kết luận rằng ” người dân các nước lạc hậu phải hiểu rằng, muốn có cái quyền “bình đẳng” và “mưu cầu hạnh phúc” thì phải là người có tài hoặc có tiền!”

Án văn

Nguyễn Thông

10-9-2022

Vụ ông Hoàng Hải Vân hoặc hồ đồ, hoặc có dụng ý xấu, lôi móc từ “đống rác cũ” cái bài nhà văn Nguyên Ngọc viết từ năm 24 tuổi (1956) phê bình nhà văn Phùng Quán, mà ông Vân gọi là “đánh”, “đánh một cú chết tươi”, tôi thấy rất buồn cười.

Em Đô tự tử hay chết vì lý do gì?

Lê Ngọc Luân

1-7-2021

Bài phân tích này dựa trên một số thông tin do người cha của Đô và Đại tá Nguyễn Xuân Thìn (Trưởng phòng Tuyên huấn Quân khu 1 – Bộ Quốc phòng) cung cấp với báo chí chính thống (Tuổi Trẻ, Thanh Niên, PLTP HCM, Tiền Phong…). Mục đích của bài viết duy nhất chỉ là sự phân tích pháp lý dựa trên kinh nghiệm của người hành nghề luật sư với niềm tin sự việc đau đớn của em Đô được sáng tỏ. Nếu em Đô bị chết do đánh, phải đòi công lý cho em, còn nếu em mất vì điều không may mắn khác thì coi như là nén nhang thơm thắp cho em và mong gia đình an lòng để vượt qua được nỗi đau này.

Góc Nhìn Khác Về Tầng Lớp Trí Thức Ở Việt Nam Hôm Nay (Phần 1)

Viet-Studies

Quách Hạo Nhiên

6-10-2021

Phần 1: Trí thức và cái bẫy “Phản biện xã hội”

1. Mở đầu

Lâu nay, chúng ta đã từng nghe nói, xã hội Việt Nam đang bị khủng hoảng các giá trị nền tảng, xuống cấp và suy đồi về đạo đức, văn hóa. Về chuyện này, có lẽ cũng không phải bàn cãi vì chính các vị đại biểu quốc hội nước nhà cũng từng thừa nhận trong các cuộc họp khá nhiều lần. Vấn đề là nguyên nhân của thực trạng này là do đâu? Vì sao nên nỗi?

Chuyện uống chè (Kỳ 5)

Nguyễn Thông

31-12-2023

Tiếp theo kỳ 1kỳ 2kỳ 3kỳ 4

Mùa đông, rét như mùa đông năm nay Quý Mão 2023 ở miền Bắc chẳng hạn, thì uống chè là một cái thú. Đám sinh viên nghèo chúng tôi hồi xưa, trừ mấy tiết học bắt buộc phải trên lớp, thì thời gian cắm quán có khi còn nhiều hơn ở trong căn phòng chật chội khoảng 20 mét vuông nhét tới sáu cái giường tầng, vị chi chứa 12 “tù khổ sai” ký túc xá Mễ Trì.

Có những đứa, mua chén chè năm xu khề khà ngồi nửa buổi. Nhiều thằng chúa chổm, vài xu cũng không tiền trả, uống xong ghi nợ. Chủ quán biết bọn này mặt dày, chẳng qua nghèo mới vậy nên thường hỉ xả, thể tất cho.