Trang chủ Bài Trên Mạng

Bài Trên Mạng

Thiên hạ nói và nghĩ

Vì sao dư luận phẫn nộ về cái chết của chiến sỹ Đô?

Chu Mộng Long

1-7-2021

K. Marx trong lý thuyết về sự tha hoá (Theory of Alienation) có đặt vấn đề về “tâm lý ghẻ lạnh” (Entfremdung) và “sự phẫn nộ” (der zorn) của tầng lớp bị trị khi quyền lực áp đặt lên họ một thân phận nô lệ. Cái “tâm lý ghẻ lạnh” mà Marx nói dựa trên tinh thần phủ định biện chứng của Hegel, nói gọn là sự đánh mất nhân tính hay bản chất loài (Gattungswesen) với tư cách là một động vật có lý trí hay tính chủ thể người.

Nhà báo sống bằng gì?

Đoàn Kiên Giang

28-2-2020

Hôm qua mình đã mạo muội thử phỏng vấn vài đồng nghiệp. Các nhân vật của mình nói rất nhiều, nhưng xin được tổng hợp qua mấy mục sau:

Nhà nước P6QTB sẽ áp dụng “chiến thuật da beo”?

LS Nguyễn Văn Miếng

3-3-2019

Bà con Vườn Rau Lộc Hưng nhận được tin cấp báo: Ngày mai những người đã nhận tiền hỗ trợ 50% sẽ phải ra bàn giao đất cho chính quyền!

Chuyện kể về cuộc phản công Kharkiv của Ukraine, khiến Putin choáng váng và định hình lại cuộc chiến (Phần 3)

Washington Post

Tác giả: Isabelle Khurshudyan, Paul Sonne, Serhiy MorgunovKamila Hrabchuk

Cù Tuấn, dịch

29-12-2022

Tiếp theo Phần 1 và Phần 2

Kharkiv cho người Ukraine cơ hội để mở ra một cánh cửa. Kherson cho thấy nó là một bức tường khá vững chắc.

Năm chó, nói chuyện ngụ ngôn chó – cáo

Blog RFA

VietTuSaiGon

22-2-2018

Tự dưng năm chó nói chuyện cáo! Cáo với chó có liên quan gì với nhau? Xin thưa, chó với cáo chẳng liên quan gì nhau xét trên huyết hệ, giống nòi. Cáo lùi lũi vào hang, chó hừng hực khí thế đồng bằng, hoặc khí thế rừng rú. Chó gặp cáo thì đôi bên chẳng bao giờ nghiêm túc trò chuyện với nhau như những thằng đực có đạo đức hay những con cái có phẩm hạnh. Chó gặp cáo, không rượt đuổi thì cũng gâu gâu, cáo gặp chó, không lén lút cắn trộm thì cũng chạy thục mạng.

Chuộc tội (Phần 2)

Tạ Duy Anh

9-7-2021

Tiếp theo Phần 1

(Khi anh né tránh cái ác, thì trước sau nó cũng sẽ tìm đến anh – Tự truyện “Dưới bàn tay vô hình”).

_____

Tôi là người ghét việc kiện tụng. Một phần do bản tính tôi thích nhường nhịn, dễ tha thứ, phần khác, có lẽ do phải chứng kiến sự ê chề quá nhiều từ việc làm đó của bố. Nhưng trong hoàn cảnh của tôi, vũ khí duy nhất chỉ là chữ nghĩa, vì vậy tôi bất đắc dĩ phải dùng đến biện pháp này. Tôi kiện không phải chỉ để đòi lại danh dự, nhân phẩm cá nhân, mà bằng tinh thần chuộc tội với đồng đội.

Việc kiện tụng của tôi diễn ra trong im lặng. Tôi viết hai lá đơn, nội dung gần giống nhau, chỉ khác một vài chi tiết thêm vào hoặc lược bỏ cho phù hợp-theo quan niệm của tôi-với nơi nhận. Một nơi là báo Chiến sỹ Tây Bắc, có trụ sở tại thị xã Yên Bái, nơi kia là báo Quân đội nhân dân. Sau đó tôi nhờ cậu bưu tá tiểu đoàn tiện thể ra Cam Đường bỏ vào thùng thư cho tôi. Ngoài ra tôi còn gửi về xuôi hai lá thư, kể rõ ngọn ngành sự việc, một cho bạn bè ở Sông Đà, một cho Nguyễn Đình Chiến, phóng viên báo Quân đội nhân dân, tôi quen ở trại sáng tác văn học Hà Sơn Bình. Trước khi nhập ngũ, tôi còn về Hà Đông chào mọi người.

Gặp lại Nguyễn Lương Ngọc (trái) tại thủy điện Hòa Bình. Ảnh tư liệu

Nguyễn Đình Chiến và tôi có dịp nói chuyện với nhau gần hết đêm trên cầu Am. Với tôi, được anh thân tình như vậy là vinh hạnh lớn vì khi đó Nguyễn Đình Chiến đang nổi như cồn sau giải nhất thơ của báo Văn Nghệ với bài Gặp lại các em. Chính anh dặn khi nào cần thì cứ viết thư cho anh.

Cả hai lá đơn và hai lá thư tôi gửi đi đều không có hồi âm, mặc cho tôi hồi hộp chờ đợi. Tôi đã nghĩ hay là cậu bưu tá đánh mất thư ở đâu đó. Khoảng gần một tháng sau thì tôi có giấy gọi ra Phòng chính trị của trung đoàn làm việc. Nhận giấy báo, tôi linh cảm thấy điều dữ nhiều hơn điều lành. Tôi đoán cuộc gặp có nguyên nhân từ những lá đơn kiện. Tôi chỉ đoán thế thôi, vì thực lòng tôi vẫn nghĩ thư bị thất lạc. Nhưng nếu vì những lá đơn thì tại sao lại là Phòng chính trị trung đoàn đứng ra giải quyết, mà không hề có bất cứ ai ở trên về điều tra như tôi hy vọng?

Lại một đêm tôi mất ngủ với những trò phỏng đoán. Tôi không quen ai ở Phòng chính trị trung đoàn nhưng mọi người đều biết tôi. Hình như lãnh đạo ở đấy có vẻ không ưa tôi mặc dù giữa chúng tôi chưa hề có bất cứ va chạm nào. Họ biết tôi qua lá thư tôi viết cho trung đoàn trưởng khi còn ở tiểu đoàn huấn luyện. Trong thư tôi thẳng thắn đề nghị trung đoàn trưởng hãy tạo điều kiện để tôi có thể sáng tác về những người lính vùng biên. Vì mục tiêu của tôi rất rõ ràng, MUỐN PHỤC VỤ LÂU DÀI TRONG QUÂN ĐỘI, muốn nói được điều gì đó về những người lính thông qua ngòi bút. Rằng chính vì mong ước đó mà tôi BỎ LẠI TẤT CẢ để khoác áo lính… Đáng lẽ tôi phải viết thư cho Phòng chính trị mới phải. Có thể vì sơ suất ấy mà cánh “quan văn” này không ưa tôi.

Trung đoàn trưởng là người võ biền nên ông không mấy để tâm đến những điều tôi trình bày. Nhưng chả hiểu sao ông cũng cử người sang bí mật tìm hiểu về tôi. Người được giao nhiệm vụ là một anh cán bộ Phòng chính trị. Ngay từ đầu anh ta đã không có thiện cảm với tôi. Thay vì hỏi chuyện, anh ta lại đòi xem chữ của tôi, hỏi tôi có biết kẻ vẽ, làm bích báo, viết tấu, diễn trò không… Khi tôi bảo chữ tôi không đẹp, lại nhỏ như kiến, tôi cũng không biết diễn trò, thì anh ta gắt: “Nhà văn nhà báo mà không biết kẻ vẽ, diễn trò mua vui cho thiên hạ thì làm đéo gì?”

Sau đó không ai quan tâm đến tôi nữa.

Nhưng tôi nghe nói Phòng chính trị cũng đã từng bàn tán về tôi, ác cảm nhiều hơn, trước hết ở cái vẻ mặt khó đăm đăm, già nua và xấu… giai! Vì thế hình như họ đã định nhận tôi về làm tuyên truyền, nhưng sau có nhiều dèm pha từ đám chuyên viên quá, lại thôi. Tôi láng máng biết điều này qua chắp nối những cuộc nói chuyện với đám sỹ quan. Chính ông Trưởng ban tuyên giáo, trong một lần say rượu, nửa đùa nửa thật bảo với tôi, giá mà chú mày trắng trẻo, trẻ trung, ngon giai, khéo nói một chút thì đời đã không khổ.

Nhưng nếu có trách thì tôi chỉ có thể trách tôi mà thôi. Có ai bắt tôi phải đâm đầu vào hoàn cảnh bi hài như vậy đâu. Tôi đã viết ở đâu đó lý do tôi khoác áo lính, nay chỉ xin nói vắn tắt: tôi đã tự nguyện gia nhập quân đội theo một cách thật trớ trêu và không chính danh, bằng cách tự điền tên mình vào tờ danh sách cấp trên đưa xuống, theo kiểu giao chỉ tiêu cho bộ phận, khi mọi người bịa ra đủ lý do để xin ở lại. Giờ đây, trớ trêu hơn cả là tôi đang tìm mọi cách để thoát khỏi những năm tháng “đầy hy vọng” với tôi trước đây chỉ vài tháng.

Tôi thề rằng dù phải chết tôi cũng bám trụ cho hết thời hạn. Nhưng tôi sẽ không ở lại thêm một phút khi cái thời hạn ấy kết thúc. Từ nay đến đó còn là một khoảng thời gian đủ dài để tôi ngấm nốt mọi điều. Ngày mai tôi sẽ đối mặt với những người vốn không ưa mình, trong khi tôi chưa hề biết vì việc gì.

Sáng sớm tôi trở dậy, báo với Minh là tôi phải ra trung đoàn nên không thể cùng cậu ấy nấu cơm được. Minh đáp lại theo lối suy diễn của cậu ta: “Bác đi chuyến này chắc là lên hẳn trung đoàn điếu đóm các thủ trưởng đây, rồi lại chả béo trắng ra cho mà xem… hí hí, đừng quên thằng em nhọ đít nhé”. Vài người khác cũng chúc mừng tôi sắp thoát cảnh nhọ mông nhọ mặt. Trong thâm tâm họ nghĩ tôi sắp được trọng dụng vào những việc an nhàn hơn. Đáp lại họ là một nỗi lo lắng hiện ra mặt mà tôi không lý giải được.

Đúng 8 giờ, như giấy hẹn, tôi có mặt ở Phòng chính trị, quân phục tề chỉnh. Cậu lính chuyên bị sai vặt nhanh chóng đưa tôi vào căn phòng làm việc. Trông cậu ta đi lại như bị ai đó giật dây khiến tôi thấy cám cảnh. “May mà mình bị họ ghét, chứ nếu chui vào đây, sống như cái cậu lính kia thì thà đi vác đất còn hơn” – Tôi thầm nghĩ như vậy. Có lẽ chỉ tôi là nghĩ như vậy. Bởi vì với cậu lính kia thì mả nhà cậu ta chắc phải táng hàm rồng nên mới được như vậy. Cho dù là lính, nhưng do ở gần các thủ trưởng nên cậu ta cũng hay làm oai với người khác, nhất là bọn lính từ dưới đơn vị lên làm việc. Vì thế thái độ có phần khép nép khác hẳn ngày thường của cậu ta khiến tôi càng tin rằng mình sắp gặp nguy hiểm.

Cho đến lúc ấy tôi đã có thâm niên hơn nửa năm trong quân đội. Cảm giác của tôi là nỗi bàng hoàng triền miên, không thể tin nổi vào chính tai, mắt mình. Tôi cứ muốn chống lại lý trí của mình rằng, có thể tôi bị bệnh ảo giác. Có thể những chuyện đó xảy ra trong sách kinh dị, trong ác mộng hay trong những câu chuyện bịa và mình cứ bị lầm lẫn do đầu óc có vấn đề. Hình như tôi đã đọc ở đâu đó người ta nói có cái căn bệnh ấy. Một người nào đó cứ bị ám ảnh bởi những chuyện không có thật, đến nỗi cuối cùng anh ta tin là thật, không ai làm anh ta thoát khỏi chúng được. Cầu trời cho tôi cũng đang mắc chứng bệnh ấy, để những gì tôi thấy chỉ là tưởng tượng.

Trong khi chờ làm việc với ai đó mà tôi vẫn chưa biết, vì chuyện gì đó tôi chưa rõ, tôi bỗng thấy muốn buông xuôi cho số phận. Lo lắng cũng chẳng giải quyết vấn đề gì. Ối dào, mình đã bị đẩy tới vạch giới hạn rồi, muốn ra sao thì ra!

Tôi sẵn sàng chuẩn bị đón mọi tình huống…

Từ phía trong, một người đeo quân hàm thiếu tá, mặt khắc nghiệt nhưng có thể thấy rõ là khá thâm trầm, lạnh lùng bước ra, tự kéo ghế ngồi ở phía đối diện, bên kia chiếc bàn. Mặt ông để lộ rõ ra sự khó chịu. Đó là trung đoàn phó chính trị Lưu Văn Hậu. Ông có nước da tai tái, như nước da thường thấy ở phần nhiều những người làm công tác chính trị. Chúng tôi không lạ gì ông vì nhiều lần ông giảng cho chúng tôi về lập trường giai cấp, về chủ nghĩa bá quyền đại Hán, về đường lối chiến tranh nhân dân, về lòng trung thành với đảng quang vinh, về mùa xuân của nhân loại là chủ nghĩa cộng sản đang đến gần, về ngày tận thế của chủ nghĩa đế quốc, về kẻ thù trực tiếp và nguy hiểm là Trung Quốc và kẻ thù lâu dài là đế quốc Mỹ…

Ông nói bằng giọng của người Nghệ An nên càng tăng thêm vẻ thâm sâu. Chỉ có điều lần nào ông cũng nói tràng giang đại hải, bọt mép đùn ra hai bên mép, đến mức chúng tôi mỏi nhừ cả chân, nhất là khi ông giảng bài “Trung Quốc tuy to nhưng không mạnh”. Ông kể ra muôn vàn tật xấu và những tội ác của Mao Trạch Đông, của Đặng Tiểu Bình ôm chân đế quốc Mỹ, gọi ông ta là thằng lùn chó chết phản bội chủ nghĩa Mác-Lênin khiến tôi nhớ bài thơ Vịnh thằng Lùn của Chế Lan Viên, trong đó có câu: Thằng lùn diện quần bò. Có lẽ vì thế mà anh em bộ đội gọi đùa ông là Lưu Địch Hậu.

Theo quy định của điều lệnh, tôi đứng dậy chào. Ông ta, thiếu tá Lưu Văn Hậu không nhìn tôi, chỉ khẽ gật đầu. Ông ta cho thấy là ông ta đang rất bực mình. Ông ta không giấu vẻ cau có, khó chịu và nguyên nhân của điều đó chính là tôi. Mặc kệ, chết là cùng, tôi ngồi xuống đối diện và cố trấn an mình.

– Ta bắt đầu làm việc-giọng Chính trị viên trung đoàn giống như lời tuyên án- Trước hết tôi muốn hỏi, cậu có biết vì sao chúng tôi cho gọi cậu ra đây không?

– Thưa, tôi không biết-tôi đáp lạnh lùng.

– Cậu thử cố nghĩ lại xem, có thể cậu sớm đoán ra đấy?

Tôi làm ra vẻ đang suy nghĩ.

– Cậu nhớ ra chưa?

– Thưa, tôi vẫn không biết.

– Trí nhớ cậu tồi thế cơ à, tôi không tin.

Tôi ngồi im.

– Cậu thử nhớ lại xem cậu có gửi đi đâu đó đơn thư gì không?

– À, tôi gần như reo lên, không giấu vẻ bình thản pha chút mỉa mai- chuyện đó thì tôi nhớ chứ! Tôi có gửi đến vài nơi đơn tố cáo những người đánh tôi.

– Vậy là cậu nhớ ra rồi, hẩy. Cuối cùng thì cậu cũng nhớ ra. Tốt. Cậu gửi đơn đi những đâu?

– Tôi gửi một lá đơn cho báo Chiến sỹ Tây Bắc, một lá đơn cho báo Quân đội nhân dân, vài lá thư cho bạn bè… -tôi tuồn tuột kể, giọng trơn tru, coi thường, như chả có gì phải giấu diếm.

– Còn những đâu nữa, cậu cố nhớ cho hết.

– Tôi mới chỉ kịp gửi đến những nơi đó.

– Thế cậu còn có ý định gửi đến những đâu nữa?

– Tôi định tới đây, nếu vụ việc không được giải quyết, tôi sẽ kiện lên Ban quân pháp Quân khu, Bộ quốc phòng, thậm chí lên Quốc hội.

– Cậu kiện ai?

– ….

– Ai cho phép cậu làm những việc đó?

– Tôi kiện những kẻ tra tấn tôi và tôi có quyền, cần gì phải chờ ai cho phép…

– Cậu nói bậy!

– Ông Hậu đập tay xuống bàn ngắt lời tôi bằng một câu quát thị uy, chiếu cái nhìn của Thần chết vào tôi.

– Cậu đang là quân nhân, có kỷ luật của quân nhân, không phải cứ thích làm gì thì làm-ông hạ giọng rất nhanh.

– Nhưng ta sẽ trở lại chuyện đó sau. Tôi chỉ muốn hỏi, sao cậu không gửi đơn kiện cho chúng tôi?

– Khi hỏi thế, ông trung tá tiếp tục xoáy vào mặt tôi bằng cái nhìn khô khốc.

– Bởi vì người giải quyết cuối cùng là chúng tôi. Cậu gửi cho báo Chiến sỹ Tây Bắc, báo Quân đội nhân dân hay bất cứ đâu, thì cuối cùng cũng là chúng tôi giải quyết, cậu có biết điều đó không?

– Tôi không biết và tôi không tin…

– Thì tôi vừa nói cho cậu biết. Cậu viết đơn kiện tụng gửi khắp nơi nhưng chúng tôi thì cậu lờ đi.

– Ông ta bất ngờ lại đập bàn và đổi cách xưng hô, đứng dậy, một tay chỉ thẳng vào mặt tôi, tay kia chắp lên hông-anh là thằng cơ hội, nghe rõ chưa!-ông thiếu tá gần như chồm người về phía tôi.

– Anh vào lính để phá hoại, để gây hoang mang cho các chiến sỹ. Anh tưởng chúng tôi không biết tâm địa thật của anh hay sao? Anh ấm ức vì phải vào lính, vì không được trọng dụng nên tìm cách phá chúng tôi từ bên trong. Anh làm chúng tôi mất thể diện, làm chúng tôi điên đầu… Đồ đểu, anh là đồ đểu, là thằng cơ hội. Anh tưởng trong đơn thư anh viết những gì mà chúng tôi không biết sao? Họ gửi cả lại kia kìa. Anh không biết là bất cứ lá thư nào gửi từ biên giới về xuôi, kể cả thư tình, cũng đều bị kiểm soát à. Và vì thế mà chúng tôi mới biết chân tướng thật của anh. Tất cả những gì anh tố cáo quân đội, tố cáo chúng tôi, đều nằm trên bàn của tôi kia kìa. Anh đã bôi xấu hình ảnh người lính, bôi xấu sỹ quan quân đội, bôi xấu tất cả chúng tôi một cách vô nguyên tắc.

Ông thiếu tá dừng lại một lát, rồi nói như tuyên án, giọng rin tít:

– Chúng tôi sẽ trừng trị anh thật thích đáng để làm gương.

(Còn nữa)

Thông minh giết người

Vũ Kim Hạnh

7-3-3030

Khuya hôm qua, 7/3/2020, người bạn tôi sống ở Hà Nội gửi qua mạng cho tôi hình ảnh những hộ dân ở khu phố Trúc Bạch gần nhà cô Hồng Nhung đang kéo va li thoát thân khỏi vùng sắp bị cách ly. Và nhắn: Quá khủng khiếp chị ạ, họ chạy thoát nhưng nếu có ai đó đã nhiễm, thì sẽ lây lan, tán phát dịch bệnh tới đâu nữa, vô phương kiểm sóat luôn.

Vài lời với Tiến sĩ Khuất Việt Hùng

FB Bùi Văn Thuận

8-3-2019

Ông Hùng nói: “Quy định hiện nay của chúng ta về việc yêu cầu người xử phạt vi phạm giao thông là phải chứng minh vi phạm, điều này đang đi ngược lại với các nước. Bởi thông thường về mặt hành chính thì cứ xử phạt đã, còn nếu thấy việc xử phạt đó không đúng thì người bị xử phạt có thể kiện ra toà”.

Putin chuyển thông điệp tới người Nga: “Sẽ chiến đấu lâu dài ở Ukraine”

Financial Times

Cù Tuấn, dịch

8-1-2023

Tóm tắt: Các rạp chiếu phim ở Nga đang chiếu các bộ phim tài liệu về cuộc xung đột để chuẩn bị cho một đợt tổng động viên mới có thể xảy ra

“Sự nguy hiểm khi lãng quên: Chủ nghĩa Cộng sản là thứ phản tiến bộ”

VOA

Hà Vũ

28-2-2018

Hội thảo về ảnh hưởng của chù nghĩa cộng sản đối với kinh tế, xã hội và môi trường tại Trung tâm Nghiên cứu Chiến lược và Quốc tế CSIS Washington DC, ngày 23/2/2018. Ảnh: VOA

Những thông tin sai lầm về chủ nghĩa cộng sản khiến cho chủ nghĩa này vẫn còn sức thu hút một cách nguy hiểm, theo nhận xét của bà Romina Bandura, một chuyên gia của CSIS:

Biểu tình tại Cuba

Lâm Bình Duy Nhiên

13-7-2021

Ảnh: AFP

Từ ngày 11/7/2021, một sự kiện cực kỳ hy hữu trên hòn đảo này, hàng chục ngàn người dân Cuba đã xuống đường biểu tình phản đối những cuộc khủng hoảng xã hội và lên án chế độ của Chủ tịch Miguel Diaz-Canel.

Vai trò của Hội đồng lý luận Trung ương

Nguyễn Đức

11-3-2020

Một buổi làm việc của Hội đồng LLTW. Ảnh: internet

Hội đồng Lý luận Trung ương là cơ quan tư vấn cho Ban Chấp hành Trung ương, Bộ Chính trị, Ban Bí thư về các vấn đề lý luận chính trị làm cơ sở cho việc hoạch định, hoàn thiện, phát triển đường lối, chính sách của Đảng, về những chương trình, đề tài khoa học cấp nhà nước về lý luận chính trị, phục vụ trực tiếp công tác lãnh đạo của Đảng.

Hội đồng có nhiệm vụ trực tiếp nghiên cứu một số đề tài do Bộ Chính trị, Ban Bí thư giao hoặc chấp thuận trên cơ sở đề xuất của Hội đồng, đồng thời kế thừa, chắt lọc kết quả của các chương trình, đề tài nghiên cứu khác, để thực hiện tốt chức năng tư vấn của Hội đồng và thực hiện một số nhiệm vụ tư vấn khác do Bộ Chính trị, Ban Bí thư giao.

Hũ mắm chượp không quên

FB Nguyễn Lân Thắng

11-3-2019

Người Việt Nam mình ai mà không biết đến mắm nhỉ! Mâm cơm người Việt, dù Nam hay Bắc bao giờ cũng phải có chén tương hay bát mắm, được bầy chính giữa những đồ ăn khác. Nước mắm có lịch sử lâu đời, có nhiều phong cách và hương vị khác nhau tuỳ theo vùng miền. Nó gắn bó với đời sống chúng ta đến độ, nhiều người cứ tưởng Việt Nam là nơi sản sinh ra và gìn giữ truyền thống làm nước mắm từ bao đời nay.

Tiền và sự cám dỗ

Tạ Duy Anh

15-1-2023

(Nhân vụ Việt Á và Giải cứu)

Một hôm, cánh lính cũ chúng tôi trong “Hội đạp xe”, đưa ra một tình huống thế này: Giả sử có người mang 100.000 USD (chỉ mới 100.000 USD, quy ra khoảng 2,4 tỷ đồng thôi nhé, so với 3 triệu USD hay 14,5 tỷ đồng thì nó chỉ là một món rất vừa phải) đến hối lộ, để cảm ơn về một việc gì đó (ví dụ giúp họ thắng thầu, ví dụ giúp họ giảm án tù, ví dụ giúp họ trốn thuế, ví dụ giúp họ mua rẻ bán đắt…) thì liệu ai trong số những người ngồi đây có thể từ chối?

Hàng không mẫu hạm Mỹ lần đầu cập bến Việt Nam

FB Trương Nhân Tuấn

4-3-2018

Tàu san bay USS Carl Vinson của Mỹ lần đầu tiên ghé thăm Việt Nam sau năm 1975. Ảnh: internet

Dĩ nhiên chuyện này có ý nghĩa rất lớn, tóm gọn trong câu “thương hải biến vi tang điền”, biển xanh hóa thành ruộng dâu – tang thương – cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. “Kẻ thù” ngày xưa đang được Việt Nam mơ ước trở thành “đồng minh chiến lược”.

Đã qua rồi thời kỳ đầu óc mông muội, trong lòng chất chứa thù hận “còn cái lai quần cũng đánh”, “ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, cho Trung quốc”.

Một quyết định khó hiểu

Nguyễn Đắc Kiên

16-7-2021

Chiều 13/7, UBND TP.HCM bất ngờ ban hành văn bản số 2337 yêu cầu các doanh nghiệp sản xuất muốn tiếp tục hoạt động thì phải đảm bảo hoặc là “3 tại chỗ”, tức: sản xuất tại chỗ – ăn tại chỗ – nghỉ ngơi tại chỗ’; hoặc là “1 cung đường – 2 địa điểm”, tức: chỉ duy nhất 1 cung đường vận chuyển tập trung công nhân từ nơi sản xuất đến nơi ở của công nhân. Nếu không đảm bảo một trong hai điều kiện trên, doanh nghiệp phải dừng hoạt động từ 0h ngày 15/7/2021.

Hội đồng Lý luận Trung ương và vai trò của think tank với các tổ chức chính trị

Luật Khoa

Trịnh Hữu Long

15-3-2020

Tiêu đề bài viết này nghe có thể lố bịch với nhiều người, bởi Hội đồng Lý luận Trung ương từ lâu đã bị một bộ phận của phong trào đối lập gọi là “Hội đồng Lú lẫn Trung ương”. Sau khi một cán bộ cấp cao của cơ quan này bị phát hiện có lối sống xa hoa, cơ quan này càng trở thành trò cười cho công chúng.

Ai cũng có thể trở thành nạn nhân của báo chí!

FB Hoàng Hải Vân

15-3-2019

Một anh chồng đốn mạt làm đơn tố cáo vợ là một cô giáo “quan hệ bất chính” với một nam sinh 16 tuổi. (Tôi nói đốn mạt, vì dù người vợ có sai thì người đàn ông tử tế cũng không mang vợ mình ra làm nhục trước công luận). Chưa ai điều tra xác minh cái đơn đó cùng clip anh ta cung cấp thật giả thế nào, nhưng lập tức báo chí vào cuộc.

Một loạt báo to, báo nhỏ, báo trung ương, báo địa phương, báo ngành, báo hội, báo giấy báo điện tử hùa vào dấy máu ăn phần. Do báo chí “vào cuộc”, nên một loạt các quan chức từ huyện, tỉnh đến trung ương phải lên tiếng. Sự lên tiếng cũng chỉ nước đôi yêu cầu xác minh, rằng nếu đúng như vậy thì sẽ thế này thế khác. Hậu quả là cô giáo bị đình chỉ công tác “để xác minh”, còn em học sinh thì xấu hổ không đi học.

Nhiều báo ra vẻ khách quan bằng cách đăng tố cáo trước, sau đó gặp những người trong cuộc, anh này nói A, cô kia nói B, ông nọ nói C, bà khác nói D… tương hết lên báo để ai hiểu gì thì hiểu. Chẳng ai quan tâm đến thân phận của hai con người là cô giáo và em học trò. Đừng tưởng hôm trước nói xuôi hôm sau nói ngược là khách quan.

Đó là một trong những “sự kiện báo chí” lạ lùng của thế giới, nhưng không lạ mấy ở nước ta. Trên thế giới có những tờ báo chuyên “ngồi lê đôi mách” chuyện đời tư của người khác, thường gọi là báo lá cải, những tờ báo đó cũng có nhiều người đọc, nhưng người ta chỉ đọc chúng để thỏa những cơn tò mò chứ không ai đọc chúng để biết cái gì là trúng cái gì là trật.

Còn ở nước ta, mọi tờ báo được cấp giấy phép đều là báo chí cách mạng, mỗi khi lên cơn, đều đồng loạt biến thành báo lá cải. Tôi thành thật bày tỏ lòng kính trọng đối với những tờ báo không tham gia “sự kiện báo chí” này. Xu hướng trên mạng xã hội xung quanh vụ trên có vẻ khách quan đàng hoàng hơn là báo chí chính thống.

Qua vụ trên, một lần nữa cho thấy ai cũng có thể trở thành nạn nhân của báo chí. Muốn hại người khác, chỉ cần nhử được báo chí vào cuộc ắt sẽ thành công. Các nước văn minh không như thế. Ở các nước văn minh báo chí thông tin sai sự thật làm tổn hại đời tư của người khác sẽ bị kiện sạt nghiệp.

Còn ở nước ta, báo chí vừa bị giới hạn trong những vấn đề mang tính chính trị và không dám động đến những nhân vật có quyền thế, nhưng lại quá tự do trong việc chà đạp lên thân phận con người. Hệ thống tòa án nước ta không đủ minh bạch để bảo vệ đời tư công dân, nên thường thì “được vạ má đã sưng”. Báo chí chỉ sợ Ban Tuyên giáo Trung ương, không sợ tòa án.

Xin dẫn một bài trong vô số các bài viết về vụ cô giáo. Qua bài này, có thể thấy việc điều tra xác minh là vô cùng đơn giản. Nếu như ngay từ đầu, các báo hoặc các “cơ quan chức năng” chỉ cần xác minh những lời người trong cuộc nói đúng hay là sai trươc khi đăng báo thì đã không có cái “sự kiện báo chí” kỳ quặc kia.

http://soha.vn/chu-nha-nghi-noi-co-giao-va-nam-sinh-hoi-thue-phong-tro-nguoi-chong-noi-khong-dung-20190311182418679.htm

Gia tăng xuất khẩu lao động và cải thiện thứ hạng về tệ nạn… ‘buôn người’ (Phần 2)

Blog VOA

Trân Văn

26-1-2023

Tiếp theo phần 1

Viếng và ký sổ tang chia buồn trong vụ 39 nạn nhân Việt Nam thiệt mạng tại Anh năm 2019.

Cả Phạm Đoan Trang lẫn chính quyền nên… tri ân nhau

Blog RFA

Trân Văn

9-3-2018

Blogger Phạm Đoan Trang. Ảnh: VOA

Phạm Đoan Trang vừa khẳng định cô đang ở Việt Nam và sẽ “không bao giờ rời Việt Nam chừng nào Việt Nam chưa thay đổi”. Trang cũng đã tái khẳng định cô không đến Prague (Praha) – thủ đô của Cộng hòa Czech (một phần của Tiệp Khắc trước đây) để tham dự lễ trao giải thưởng Homo Homini 2017, được tổ chức vào ngày 5 tháng 3 (1).

Sài Gòn ngày phong tỏa thứ mười một

Đỗ Duy Ngọc

15-7-2021

Tiếp theo phần 1 — phần 2 — phần 3 — phần 4phần 5 phần 6phần 7phần 8phần 9phần 10

Đã mười một ngày và với tình hình này, số ngày phong toả chắc sẽ còn dài dài. Những con số nhiễm bệnh và tử vong vẫn nhảy múa theo chiều hướng đi lên.

Thủ tướng đã hô ‘Xung phong’! Ai sẽ xông lên tuyến đầu?

Blog VOA

Trân Văn

19-3-2020

Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc tại một hội nghị hôm 30/12/2019. Nguồn: Báo Đầu Tư

Ông Nguyễn Xuân Phúc, Thủ tướng Việt Nam, vừa hô: Xung phong! – tại Lễ phát động Toàn dân ủng hộ phòng, chống dịch COVID-19 do Ủy ban Trung ương của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam tổ chức.

“Hạnh phúc như tiếng thở dài…”

FB Mai Quốc Ấn

20-3-2019

Hôm nay là ngày Quốc tế hạnh phúc, 20/3. Ở trong một quốc gia hạnh phúc và người dân hay cười như Việt Nam có thể coi là một hạnh phúc?

Tôi thì nghĩ là không!

Làm sao tôi hạnh phúc khi nghĩ đến việc nếu có một cô gái bị cưỡng hôn trong thang máy mà kẻ bệnh hoạn chỉ bị phạt 200.000 vì… luật quy định như thế.

Nên minh bạch lý do Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc từ chức

Huy Đức

5-2-2023

Gia đình tôi, vợ, các con tôi không tư lợi, tham nhũng liên quan đến Việt Á, chưa bao giờ gặp Giám đốc Việt Á”. Ông Nguyễn Xuân Phúc đã sử dụng cơ hội cuối cùng trong Phủ Chủ tịch để gửi tới toàn dân lời thanh minh. Nếu “điều này đã được Ủy ban Kiểm tra Trung ương (UBKT) kết luận” như tuyên bố của ông, thì UBKT Trung ương hoặc Ban Bí thư nên là bên đứng ra công bố, “đập tan” những “luận điệu” gọi bà Trần Thị Nguyệt Thu là “trùm cuối”.

Cờ bạc và tội ác!

Tuổi Trẻ

Lê Việt Thường

14-3-2018

Tranh: DAD

Vi phạm pháp luật phải chịu tội đã đành. Nhưng nhân danh bảo vệ pháp luật để dung dưỡng bảo kê cho việc phạm pháp làm tan nát nhiều gia đình, tan nát nhiều cuộc đời tuổi trẻ thì đó là một tội ác!

Không biết đã có ai thống kê xem có bao nhiêu gia đình tan nát vì bài bạc, trong đó có trò đánh bạc online, trong những năm qua chưa. Chắc khó có con số cụ thể nhưng chắc chắn đó không phải điều gì quá xa lạ!

Xin làm người xa lạ

VnExpress

Nguyễn Đăng Anh Thi

23-7-2021

Khẩu trang có thay thế việc duy trì khoảng cách vật lý hai mét với người bên cạnh không? Không!

Mất cảm giác về mùi, vị có thể là dấu hiệu nhận biết Covid-19

Blog RFA

Nguyễn Trang Nhung

24-3-2020

Rudy Gobert, cầu thủ người Pháp của đội bóng rổ Utah Jazz, người nhiễm Covid-19, đã tweet vào cuối tuần qua rằng anh không thể ngửi thấy bất cứ gì.[1]

Đà Lạt của ai? Thể chế chọn quan và chọn dân

Tâm Chánh

24-3-2019

Đà Lạt trong thực tế đã là thủ đô mùa hè của Đông Dương, một đô thị nghỉ dưỡng lớn được người nước ngoài, người Pháp, người Việt quốc tịch Pháp và các gia đình thượng lưu người Việt chọn làm nơi nghỉ ngơi.

Nghĩ lan man về phân biệt vùng miền

Lê Nguyễn

12-2-2023

Loài ngạ quỷ có tàn phá nhân gian cũng chỉ đến một lúc nào đó thì chuyển hướng hành động để còn tu tập và tái sinh qua cõi khác. Riêng có một loại hình ma, bóng quỷ vẫn tồn tại, chập chờn đây đó suốt gần năm chục năm qua trên đất nước này, tàn phá sự thống nhất, đoàn kết dân tộc và đe dọa những tâm hồn thơ trẻ đang cần được nuôi dạy trong tình tự dân tộc, trong nghĩa lớn đồng bào.

Trình diễn tội ác

FB Trương Duy Nhất

17-3-2018

Ảnh: FB Trương Duy Nhất

Hôm qua, 16/3/2018, Sơn Mỹ tổ chức tưởng niệm 50 năm thảm sát Mỹ Lai. Vẫn sân khấu, màn hình, hội trường, băng rôn, cờ phướn…

Khác mọi năm là hoa. Ngập đầy hoa sen. Một cuộc trình diễn hoa, áo dài, với dàn diễn viên nghiệp dư gần 50 nữ sinh tiểu học, và… hoa hậu.

Năm nay, không dựng kịch tái diễn cảnh bắn giết nữa. Người ta đã sáng tạo trình diễn lại tội ác thảm sát kinh rợn qua màn trình diễn áo dài, hoa hậu và những khúc hát “giết sạch chém sạch, máu rơi…”

Khi ca sĩ hát, tôi thấy Đức (Trần Văn Đức), Trần Thị Hà và nhiều nhân chứng sống sót khác nhắm mắt, bịt tai quay đi không dám nghe. Họ khóc. Đức bảo “tôi không muốn nhìn nghe người ta diễn lại cảnh mẹ tôi, chị tôi và đồng bào của tôi trước mắt mình”.