Tại sao lương thiện hiếm, quý và… khó?

VOA

Trân Văn

13-10-2017

Tranh: LEO/TTC

Tuần này, dư luận Việt Nam nghiêng ngả trước sự kiện Công ty Xăng dầu Idemitsu Q8 (IQ8) khai trương cây xăng đầu tiên ở Việt Nam.

IQ8 là một liên doanh giữa Kuwait International Petroleum của Kuwait và Idemitsu Kosan của Nhật. Do góp vốn đầu tư vào Dự án Lọc hóa dầu Nghi Sơn ở Thanh Hóa, IQ8 trở thành doanh nghiệp ngoại quốc đầu tiên được phép tổ chức bán lẻ xăng dầu tại Việt Nam như một phương thức nhằm hỗ trợ hoạt động của Nhà máy Lọc hóa dầu Nghi Sơn.

Theo IQ8 thì sau cây xăng đầu tiên tọa lạc tại Khu Công nghiệp Bắc Thăng Long ở Hà Nội, IQ8 sẽ phát triển hệ thống trạm bán lẻ xăng dầu của liên doanh này trên toàn Việt Nam.

Hơn cả một cái cúi đầu

FB Luân Lê

11-10-2017

Ảnh: Báo Tuổi Trẻ

Đây là hình ảnh ở trạm xăng IQ8 do người Nhật đầu tư và cũng là trạm xăng nước ngoài đầu tiên hoạt động trên đất nước Việt Nam. Nó được đóng tại Hà Nội.

Đây là trạm xăng dùng công nghệ cao với độ chính xác đến 0,01 lít và giá rẻ hơn giá thị trường là 200 đồng.

Đâu là ranh giới giữa tự do biểu đạt và sự phỉ báng tôn giáo?

FB Phạm Lê Vương Các

10-10-2017

Sự kiện tại Sàn nhảy Fame Bar (Quận Hoàn Kiếm, Hà Nội) đêm 8/10 gây phản ứng dữ dội trong cộng đồng công giáo. Ảnh: internet

Một sự kiện giải trí ở Sàn nhảy Fame Bar (Quận Hoàn Kiếm, Hà Nội) vào đêm ngày 8/10/2017 trở nên “dậy sóng” khi có tiết mục các vũ công mặc bikini được cho là biến tấu từ trang phục của các nữ tu và linh mục Công giáo, mang thánh giá nhảy nhót tưng bừng theo tiếng nhạc.

Vụ việc đã gây ra cơn phẫn nộ từ cộng đồng Công giáo, và có nhiều đề nghị yêu cầu cơ quan chức năng xử lý vì đây là hành vi phỉ báng tôn giáo.

Hai bài thơ của nhà thơ Thái Bá Tân gây tranh cãi

FB Thái Bá Tân

8-10-2017

Nhà thơ Thái Bá Tân. Ảnh: internet

KHÔNG MUỐN MÀ PHẢI NÓI

Nói thêm về bác Vượng:
Nếu bác có gì sai
Thì đã có pháp luật.
Pháp luật không chừa ai.

Bác chưa hề bị bắt,
Chưa bị tù, nghĩa là
Bác là công dân tốt.
Tốt gấp vạn chúng ta.

Sự khốn nạn của nghệ thuật cộng sản

JB Nguyễn Hữu Vinh

9-10-2017

Tối hôm qua, 8/10/2017 Câu lạc bộ Fame Club tại số 25 Ngô Văn Sở, Hoàn Kiếm, Hà Nội đã tổ chức cho đám đĩ bợm mang đang nghệ sĩ ăn mặc hở hàng khiêu dâm nhưng mang biểu tượng Thánh giá rất lớn, các biểu tượng tu phục của các linh mục và nữ tu nhảy nhót khiêu khích dâm đãng trên sân khấu. Đặc biệt chúng đội lên đầu những đồng đô la theo lý thuyết “Vật chất quyết định ý thức” của cộng sản.

Đây là sự khiêu khích và nhục mạ trắng trợn đến những người tin Chúa.

Nói thẳng: Họ đã làm bỉ mặt người Việt

Người Lao Động

Dạ Lữ

8-10-2017

Một bảng cảnh báo tình trạng ăn cắp của người Việt tại Nhật. Ảnh: Internet

Nếu chuyện ông phó trưởng phòng thuộc một cục của Bộ Khoa học & Công nghệ bị bắt vì “ăn cắp hàng” tại Nhật là sự thật thì quá nhục nhã!

Nhân vật bị nghi ngờ nói trên đang là phó trưởng Phòng Pháp chế và chính sách – Cục An toàn và bức xạ hạt nhân (Bộ Khoa học & Công nghệ Việt Nam), sang Nhật Bản dự hội thảo và xảy ra chuyện.

Người có trách nhiệm của Cục An toàn và bức xạ hạt nhân đã lên tiếng xác nhận có nghe báo về vụ việc, đang thu thập thông tin để làm rõ. Nguồn tin cũng cho hay “nghi can” đã được thả tự do sau khi làm việc với cơ quan chức năng phía Nhật Bản.

Tổ chức ICAN nhận giải Nobel Hòa bình 2017

Vũ Ngọc Yên

6-9-2017

Ngày 6.10.2017 tại Oslo, Ủy ban Nobel Na Uy công bố giải Nobel Hòa bình 2017, được trao cho tổ chức Chiến dịch quốc tế đòi hủy bỏ vũ khí hạt nhân (International Campaign for the Abolition of Nuclear Weapons-ICAN). Chủ tịch Ủy ban trao giải, bà Berit-Anderson cho biết, có 318 ứng viên (215 cá nhân và 103 tổ chức) được đề cử và Ủy ban quyết định chọn ICAN để vinh danh những nỗ lực đấu tranh chống vũ khí hạt nhân của tổ chức này, cũng như ngợi khen các hoạt động của ICAN đã làm công luận toàn cầu ý thức về nguy cơ của 27.000 vũ khí hạt nhân còn tồn tại từ thời chiến tranh lạnh. Tổ chức ICAN đã lên tiếng cám ơn ủy ban Nobel Na Uy và đánh giá sự trao giải đã làm nổi bật ý nghĩa của con đường đấu tranh đòi thực hiện Hiệp định cấm sử dụng vũ khí hạt nhân.

Những cú đá vào tương lai

FB Luân Lê

3-10-2017

Trưởng công an xã đá tung tung hàng hóa của dân khi đi dẹp chợ. Ảnh: Luân Lê/ Facebook.

Tôi thực sự phẫn nộ trước hình ảnh thằng trưởng công an xã ở Đắk Lăk hung hãn đá tung những thúng rau, thau cá của những người dân nghèo khổ đang bày bán ở chợ. Nó đi vòng quanh và chỉ chỏ, lớn giọng với những người phụ nữ, người già ở đó để dẹp cho sạch cái lề đường đất gồ ghề vốn là nơi buôn bán thường ngày cho bà con ở nơi này.

Cái khôn lỏi, ranh ma, từ VN mang ra nước ngoài, bị thừa thải

FB Lê Vi

3-10-2017

Bài học về “trí khôn” đầu đời của trẻ em Việt Nam là lừa con hổ. Ảnh: internet

? Ông anh họ hồi mới sang Mỹ, thi đậu cái bằng lái xe quốc tế liền mua 1 cái xe camry cũ 3 ngàn đô lái đi loăng quăng thăm bạn bè ở bang khác, đậu xe sai quy định, lúc ra thấy cái giấy phạt 50 đô dính vào kính xe.  Ổng nhìn quanh không thấy bóng cảnh sát, bèn lái về. Về rồi cũng chẳng thấy ai gọi nhắc, cũng chẳng thấy đòi nên ổng lờ đi.

Ba năm sau ông anh đổi xe, mua 1 cái Bently 46 ngàn, lúc ra làm giấy tờ, cảnh sát nói mày còn 1 cái phiếu phạt 3 năm trước chưa thanh toán, 50 đô cộng lãi gộp 3 năm là 280 đô.

Bài diễn văn của tướng Mỹ về kỳ thị chủng tộc được hưởng ứng

2-10-2017

Ngày 28-9-2017, tướng không quân ba sao, Jay Silveria, người đứng đầu Học viện Không quân Mỹ ở Colorado Springs, bang Colorado, có bài phát biểu cứng rắn về vấn đề kỳ thị chủng tộc, trước 1.500 giảng viên và những người làm việc ở Học viện Không quân Mỹ, được rất nhiều người Mỹ hưởng ứng, trong đó có Phó Tổng thống Joe Biden. Đây là nguyên văn bài phát biểu của ông:

Xứ U Minh có “rừng rú” không?

Phương Nguyễn

30-9-2017

Ông quan Đoàn Ngọc Hải, là người nói câu “không biết luật về rừng U Minh mà sống”. Ảnh: 24h/ internet

Dạ, xứ U Minh hồi xưa có rừng ngập mặn là những cây tràm cây đước dày đặc, dừa nước, ô rô, dây choại dây leo đủ loại chằng chịt, vô rừng là tối thui tối hù không thấy ánh sáng nên được đặt chết tên là rừng U Minh (U là tối mà minh cũng là tối. Chữ Hán ngộ ghê, có chữ minh là sáng và chữ minh là tối, hai chữ này viết khác nhau mà đọc giống nhau – đồng âm).

Rừng U Minh xưa dày rậm, giờ thì bị phá gần sạch rồi. Người xứ U Minh xưa và nay thì không “rừng rú” chút nào, ngược lại họ rất văn minh trong cách ứng xử nha. Đọc truyện của nhà văn Hồ Biểu Chánh, nhà văn Sơn Nam sẽ thấy hồi đầu thế kỷ trước ở xứ U Minh đã có trạm kiểm lâm, nhân viên kiểm lâm (Pháp) bảo vệ rừng và các sinh vật trong rừng. Khi có tranh chấp dân sự hoặc hình sự thì họ được phân đúng sai bằng một phiên tòa, có luật sư biện hộ. Vụ án Đồng Nọc Nạn là một ví dụ.

Truyện hay cuối tuần: Đại chiến U Minh – Minh U

Chu Mộng Long

29-9-2017

U Minh Hạ. Ảnh: Vietnam Travel

Chu Mộng Long diễn nghĩa. Truyện lịch sử hậu hiện đại dành cho trẻ em.

Phía cực Nam xứ Cồ Vịt có hai tiểu vương quốc là U Minh và Minh U. Hai tiểu vương quốc này khác nhau nhưng sống hòa thuận với nhau đã mấy trăm năm.

U Minh có rừng vàng biển bạc, tài nguyên giàu vô kể. Sản vật từ hải sản đến lâm sản ăn không hết. Minh U không có gì nhưng lại là nơi giao thương buôn bán nên cũng giàu có không kém. Hai nước U Minh và Minh U kết nghĩa lân bang như môi với răng. Sản vật U Minh gửi vô thì tơ lụa Minh U đóng bồ gửi lại/ Hàng trao hàng xa ngái quản chi/ Sản vật U Minh ngon thì tơ lụa Minh U cũng nỏ ai bì/ Cốt làm sao cho tình U Minh, Minh U gắn chặt thì dẫu có ai làm chi cũng không sờn…

Về chuyện thu phí bản quyền âm nhạc

Hoàng Linh Vương

19-9-2017

Nhạc sĩ Phó Đức Phương. Nguồn: báo NLĐ

Vài tháng qua, trong nước ồn ào vụ nhạc sĩ  Phó Đức Phương tuyên bố sẽ thu phí khi khách xem tivi tại phòng lưu trú khách sạn hoặc các lĩnh vực kinh doanh, cũng như bất kỳ nơi nào có sử dụng âm nhạc, dù là bệnh viện hay các cơ sở từ thiện… gọi là tiền tác quyền.

Công bằng mà nói, thì ai làm ra cái gì thì nó là sở hữu của người đó. Họ có quyền bán, cho thuê, biếu, thậm chí… quăng đi mà không ai có quyền làu bàu hùng hổ, miễn là sản phẩm đó không phương hại đến người khác, không bẩn mắt, chướng tai xã hội.

Từ vụ buôn lậu thuốc ung thư giả: Từ chức – Vấn đề thể chế – Nguyên lý và thực tế

TS Nguyễn Sỹ Phương, CHLB Đức

19-9-2017

Bộ trưởng Y tế Nguyễn Thị Kim Tiến. Ảnh: internet

Vụ án xử công ty VN Pharma tội danh buôn lậu thuốc ung thư “giả“ liên quan đến tính mạng đông đảo người bệnh đã tạo nên một làn sóng bất bình nóng bỏng truyền thông, tranh cãi liên quan tới phần trách nhiệm hành pháp và hành chính của Bộ Y tế, đặc biệt chức vụ Bộ trưởng xoay quanh vấn đề từ chức đã được đặt ra chính thức từ cách 2 năm trước. Để có thể giải toả và làm căn cứ khoa học cho cách giải quyết trong tương lai, trước hết cần làm rõ khái niệm Từ chức bằng luận thuyết khoa học và kiểm nghiệm qua thực tiễn ta và thế giới.

Hiện tượng Nguyễn Đức Kiên

Blog VOA

Trân Văn

15-9-2017

Câu chuyện liên quan đến việc khai thác các công trình giao thông được đầu tư theo hình thức BOT vẫn còn nóng. Giao thông trên một số tuyến đường như quốc lộ 1 (xuyên Việt), quốc lộ 5 (nối Hà Nội với Hải Phòng) liên tục bị nghẽn ở đoạn chạy ngang huyện Trảng Bom, tỉnh Đồng Nai, huyện Văn Lâm, tỉnh Hưng Yên vì giới cầm lái xe bốn bánh (bao gồm cả những người chọn lái xe làm sinh kế lẫn chủ các xe bốn chỗ, bảy chỗ) nhất loạt dùng tiền lẻ trả phí cho chủ đầu tư. Tuần qua, hết trạm thu phí cho tuyến tránh Biên Hòa, tới trạm thu phí Văn Lâm cho quốc lộ 5 tự nguyện tạm ngưng hoạt động để vãn hồi trật tự giao thông…

Ngày mai, tiễn đưa nhà thơ Thanh Tùng về thế giới người hiền

Ngày 16.9.2017, tiễn đưa nhà thơ Thanh Tùng về thế giới người hiền, chỉ còn nàng thơ

Phạm Đình Trọng

15-9-2017

Nhà thơ Thanh Tùng tuyên bố như tổng kết, như khái quát cuộc đời mình: Tôi đã bị hai người đàn bà bỏ, nhưng tôi quyết không để Nàng Thơ bỏ tôi!

Nhà thơ Thanh Tùng đón ngày mới tại nhà riêng. Ảnh: tác giả Phạm Đình Trọng gửi tới.

Người đàn bà thứ nhất nhan sắc mặn mà, đằm thắm và cũng say đắm thơ, khi ra đi đã để lại cho nhà thơ nỗi đau và sự nuối tiếc. Một cuộc tình đắm say mà lỡ dở. Tâm hồn nhà thơ đã chưng cất nỗi đau ấy thành thứ rượu quí chôn vào thời gian. Thứ rượu quí đó được gọi tên là Thời Hoa Đỏ: Trong câu thơ của em / Anh không có mặt / Câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết / Anh đâu buồn mà chỉ tiếc / Em không đi hết những ngày đắm say.

Lũng Luông, “Mèo trắng, mèo đen”

Tỉnh Dòng Chúa Cứu Thế

Thuận Kiệt

12-9-2017

Trường Lũng Luông ở Thái Nguyên, nhìn từ trên cao. Ảnh: Kênh 14

Một sự cộng tác vô tình có thể tạo cơ hội cho những kẻ tham nhũng khoác áo “người tử tế”, thành “ân nhân” của tầng lớp người nghèo – mà vốn họ là nạn nhân của chính nạn tham nhũng.

Ngôi trường cho trẻ nghèo ở Lũng Luông, xã Thượng Nung, Thái Nguyên đang được dư luận quan tâm và tranh cãi nhiều chiều. Có thể tóm tắt sự việc như sau:

Ra mắt sách “40 năm Thơ Việt Hải ngoại”

An Hòa

4-9-2017

Chiều ngày 3/9/2017, tại hội trường báo Người Việt, Orange County, California, buổi ra mắt sách “40 năm Thơ Việt Hải ngoại” do nhà thơ Nguyễn Đức Tùng chủ biên, Văn Việt và Người Việt Books xuất bản đã diễn ra thật vui vẻ, sôi nổi dưới sự dẫn dắt sinh động của nhà báo Đinh Quang Anh Thái.

Tiếng Vọng từ Chernobyl – Thay lời Kết

S. Alexievich

Tôi đã từng có dịp được chia sẻ nỗi thống khổ của rất nhiều người. Nhưng ở đây, tôi chỉ là một chứng nhân, như bất cứ chứng nhân nào khác. Đời tôi gắn liền với biến cố Chernobyl, như một phần của nó. Tôi sống ở đây cùng với tất cả những gì xẩy ra chung quanh biến cố đó.

Trên mảnh đất này, hiện có 350 quả bom nguyên tử. Chúng ta đã sống qua một cuộc chiến tranh nguyên tử – mặc dù khi cuộc chiến ấy bắt đầu, không một ai chú ý đến.

Hiện giờ, dân chúng đang đổ xô về đây để tránh những cuộc chiến tranh đang xẩy ra ở những nơi khác. Hàng ngàn dân tị nạn gốc Nga đến từ Armenia, Georgia, Abkhazia, Tajikistan, Chechnya – từ bất cứ nơi nào đang có tiếng súng nổ – Họ đến với mảnh đất bị bỏ hoang, những ngôi nhà không người ở mà những đơn vị đặc biệt đã không phá hủy đi rồi vùi sâu chúng dưới lòng đất. Với 25 triệu người thiểu số gốc Nga sống bên ngoài nước Nga – con số đủ để tạo nên cả một quốc gia – không nơi nào có thể dung chứa được họ ngoài mảnh đất Chernobyl này.

Đối với họ, những mối đe dọa như đất, nước, không khí ở mảnh đất này có thể giết họ chẳng khác gì một câu chuyện truyền thuyết chỉ để nghe. Họ vốn đã có chuyện phải ưu tư của riêng mình, chuyện rất cổ xưa, nhưng họ tin là có thật – câu chuyện người ta giết chóc lẫn nhau bằng súng đạn.

Trước đây, tôi nghĩ mình có thể hiểu rõ và biểu tỏ mọi chuyện. Chí ít cũng là hầu hết mọi chuyện. Tôi nhớ lúc đang viết quyển sách về cuộc chiến tranh ở Afghanistan, Zinky Boys, tôi đã đến Afghanistan. Ở đó, người ta cho tôi xem những thứ vũ khí chế tạo ở nước ngoài mà họ đã tịch thu được từ quân đội Afghanistan. Tôi kinh ngạc trước sự hoàn hảo về hình dạng của chúng, sự hoàn hảo tuyệt đối của tư tưởng con người được biểu lộ qua những gì tôi thấy trước mắt. Một vị sĩ quan đứng bên cạnh tôi nói: “Nếu có ai đó dẫm lên bãi mìn chế tạo ở Ý mà bà đã khen trông đẹp như một cây Giáng Sinh được trang hoàng lộng lẫy, thì sau tiếng nổ sẽ chỉ còn lại một bãi thịt bầy nhầy, mà để hốt nó người ta phải dùng muỗng múc trên mặt đất.”

Khi viết lại những dòng này,lần đầu tiên tôi tự hỏi mình: “ Có nên nói ra những điều như thế này không ?”. Tôi được nuôi dưỡng từ nền văn chương Nga, vốn tin rằng người ta có thể đi rất xa trong khi diễn tả sự việc, thế nên tôi viết lại ở đây hình ảnh bãi thịt bầy nhầy ấy. Còn Khu Cấm – đó là một thế giới riêng biệt, một thế giới nằm trong phần còn lại của thế giới – thì quyền lực của nó lớn hơn bất cứ thứ gì văn chương có thể bàn luận tới.

Trong suốt 3 năm trời tôi đi đây đi đó đặt câu hỏi cho mọi tầng lớp dân chúng tôi đã gặp: các công nhân làm việc ở nhà máy hạt nhân, các khoa học gia, các cựu viên chức cán bộ đảng viên Cộng Sản, các bác sĩ, các quân nhân, các phi công lái máy bay trực thăng, dân tị nạn, dân tái định cư. Tất cả họ đều có những số phận khác nhau, nghề nghiệp khác nhau và tính khí khác nhau. Nhưng với tất cả họ, Chernobyl là nội dung chính trong thế giới mà họ vừa sống qua. Họ là những con người rất bình thường nhưng lại có thể trả lời những câu hỏi quan trọng nhất trong đời họ.

Tôi vẫn thường có ý nghĩ rằng, một dữ kiện đơn giản, một dữ kiện thuần túy, nhiều khi chưa chắc đã gần với sự thật hơn một cảm giác mơ hồ, hay những tin đồn, kể cả sự tưởng tượng. Tại sao cứ lập lại dữ kiện – nó chỉ che đậy cảm giác của chúng ta. Chính khi những cảm giác phát triển, thay đổi, vượt qua giới hạn của những dữ kiện, là lúc chúng có khả năng quyến rũ, ít nhất là đối với tôi. Và tôi cố gắng đi tìm chúng, thu thập chúng, bảo vệ chúng.

Những con người ở đây đã nhìn thấy điều mà nhiều người khác chưa từng bao giờ thấy, biết. Tôi có cảm tưởng mình đang làm công việc ghi chép tương lai.

Svetlana Alexievich

Bản chuyển ngữ tiếng Việt hoàn tất tháng 5 năm 2016

*“Tiếng Vọng từ Chernobyl” của Svetlana Alexievich. Bản Việt ngữ do T.Vấn & Bạn Hữu thực hiện, dựa trên bản Anh ngữ của Keith Gessen, Nhà Xuất Bản Dalkey Archive Press –Normal – London 2005.

Về lại MỤC LỤC

Tiếng lòng của một mảnh hồn cô độc

S. Alexievich

Nguồn ảnh: en.ulule.com

Cách đây không lâu, tôi đã là một người rất hạnh phúc. Tại sao ư? tôi đã quên mất rồi. Giờ thì tôi có cảm tưởng mình đang sống một cuộc sống khác. Thậm chí tôi còn không hiểu, không biết làm thế nào mà tôi lại có thể bắt đầu lại cuộc sống của mình một lần nữa.

Dàn Đồng Ca Trẻ Em

S. Alexievich

Nguồn ảnh: Chernobyl Archives

Alyosha Belskiy, 9 tuổi; Anya Bogush, 10 tuổi; Natasha Dvoretskaya, 16 tuổi; Lena Zhudro, 15 tuổi; Yura Zhuk, 15 tuổi; Olya Zvonak, 10 tuổi; Snezhana Zinevich, 16 tuổi; Ira Kudryacheva, 14 tuổi; Ylya Kasko, 11 tuổi; Vanya Kovarov, 12 tuổi; Vadim Karsnosolnyshko, 9 tuổi; Vasya Mikulich, 15 tuổi; Anton Nashivankin, 14 tuổi; Marat Tatartsev, 16 tuổi; Yulia Taraskina, 15 tuổi; Katya Shevchuk, 15 tuổi; Boris Shkirmankov, 16 tuổi.

Tại Sao chúng tôi yêu Chernobyl?

S. Alexievich

Nguồn ảnh: www.m1key.me

Đó là năm 1986 – hồi ấy chúng tôi đã như thế nào nhỉ? Chẳng hiểu làm sao mà cái ngày tận cùng của thế giới mang đặc tính kỹ thuật này lại có thể tìm ra chúng tôi được?

Quyền lực vô hạn của một người áp đặt lên những người khác

S. Alexievich

Nguồn ảnh: Pinterest.com

Tôi không phải là một con người văn chương. Tôi là một nhà Vật lý học. Thế nên, tôi sẽ nói với bà về những dữ kiện. Chỉ những dữ kiện mà thôi.

Những bản hướng dẫn

S. Alexievich

Nguồn ảnh: redicecreations.com

Tôi có rất nhiều thứ. Đã 7 năm nay tôi sưu tập chúng – những mảnh báo cắt rời, những ghi chép của riêng tôi. Tôi có cả những con số. Tôi sẽ đưa hết cho bà. Tôi vẫn sẽ suy nghĩ về đề tài này nhưng tôi không thể viết được. Tôi có thể tranh đấu – tổ chức biểu tình, lãn công phản đối, xin thuốc men, thăm viếng những đứa trẻ đau ốm – nhưng tôi không thể tự mình viết lên được câu chuyện. Bà nên làm công việc này. Tôi mang trong lòng rất nhiều những cảm xúc. Và tôi sẽ không bao giờ có thể đối phó được với chúng, chúng sẽ làm cho tôi trở nên tê liệt. Chernobyl  đã có đủ những ám ảnh của riêng nó, những nhà văn viết về nó. Tôi không muốn mình trở thành một trong những kẻ tìm cách khai thác đề tài này.

Một kẻ bênh vực chính quyền Xô Viết

S. Alexievich

Nguồn ảnh: pineappleexplorer.com

Bà đang viết cái gì đấy? Ai cho phép bà làm việc đó? Lại còn chụp hình nữa. Cất ngay cái máy chụp hình ấy đi. Nếu không, tôi sẽ đập vỡ nát nó bây giờ. Ở đâu đến đây, ghi chép linh tinh, bà thích lắm nhỉ?

Sách lược chính trị

S. Alexievich

Nguồn ảnh: speramusposterous.wordpress.com

Tôi là một sản phẩm của thời đại mình sống. Tôi là một đảng viên có niềm tin vào đảng Cộng Sản. Giờ thì rất an toàn để mọi người có thể nguyền rủa chúng tôi. Một thứ mốt thời thượng.

Một đứa trẻ bị thương tật

S. Alexievich

Nguồn ảnh: Chernobyl Archives

Một hôm, con gái tôi thỏ thẻ với mẹ: “Mẹ à, nếu mai mốt con có đẻ ra một đứa bé bị thương tật, con sẽ vẫn thương yêu nó mẹ ạ.”. Bà có thể tưởng tượng được không?

Cái bóng của thần chết

S. Alexievich

Nguồn ảnh: Traveltoroad.com

Bà cần biết những dữ kiện chi tiết về khoảng thời gian đó? Hay bà chỉ muốn nghe câu chuyện của riêng tôi? Chẳng hạn như, trước đó tôi không phải là một nhiếp ảnh gia, thế mà lúc ấy tôi đã cầm lấy máy hình và chụp, chỉ đơn giản vì tôi mang theo bên mình một cái máy chụp hình.

Thành Lập “Tổ Tư Vấn Về Văn Hóa – Giáo Dục”, Tại Sao Không?

Viet-studies

Nguyễn Trọng Bình

7-8-2017

chuyên gia trong Tổ tư vấn kinh tế của Thủ tướng. Ảnh: Báo Lao Động

Có khá nhiều sự kiện xảy ra trong những ngày tháng 7 vừa qua, mà nếu nhìn từ giác độ văn hóa thì theo tôi là rất nghiêm trọng và nguy hiểm cho sự phát triển bền vững của đất nước. Vụ Đồng Tâm với bản kết luận được không ít người dự báo đã trở thành hiện thực: chính quyền tiếp tục “thắng” dân trong vụ tranh chấp đất đai; vụ chụp mũ và xúc xiểm GS Ngô Bảo Châu của những kẻ làm nhiệm vụ “gác cửa” với tư tưởng cực đoan và tầm nhìn hạn hẹp; vụ Biển Đông khi Trung Quốc tiếp tục dọa nạt không cho Việt Nam tiếp tục khoan thăm dò dầu khí dù không biết bao nhiêu lần lãnh đạo hai bên trấn an dân chúng sẽ “mãi là đồng chí tốt” và “láng giềng hữu hảo”; vụ Trịnh Xuân Thanh tự trở về nước đầu thú hay bị chính quyền “bắt cóc” làm ảnh hưởng đến ban giao Việt – Đức; rồi vụ ông Trầm Bê “cuối cùng cũng phải bắt” như cách nói của nhà báo Huy Đức..v.v và v.v…

Tự Do và ước mơ một cái chết bình thường

S. Alexievich

Nguồn ảnh: greanvillepost.com

Đó chính là tự do. Bà mang cảm tưởng mình là một người tự do. Không dễ gì hiểu được cái cảm giác ấy, chỉ những người đã từng tham dự vào một cuộc chiến tranh mới có thể thực sự hiểu cảm giác đó là gì.