Tin Biển Đông: Hải Dương 8 trở lại Bãi Tư Chính

BTV Tiếng Dân

14-8-2019

Ông Ryan Martinson, trợ lý giáo sư tại trường Cao đẳng Hải chiến Hoa Kỳ, tiếp tục cập nhật diễn biến căng thẳng ở Biển Đông. Tối qua, ông Martinson viết: Đối đầu Việt – Trung giai đoạn 2 đã bắt đầu. Ông Martinson dẫn tin từ tài khoản Twitter South China Sea News, cho biết: Tàu Hải Dương Địa Chất 8 đã quay lại vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam. Tàu hải giám 35111 được thay thế bởi tàu hải giám 45111 để trấn giữ vị trí gần lô 06.01”

Cộng sản Việt Nam cần từ bỏ ảo tưởng dựa Nga chống Tàu

Trung Nguyễn

14-8-2019

Theo tin từ BBC, tàu khảo sát Hải Dương Địa Chất 8 đã chính thức quay lại bãi Tư Chính sau khi rời khỏi khu vực này hôm 8/8/2019 để tiếp nhiên liệu. Giới lãnh đạo Cộng sản Việt Nam chắc chưa kịp thở phào đã phải tiếp tục lo đối phó với “bạn tốt” Trung Cộng xâm lược ở bên ngoài và sự phẫn nộ của người dân Việt Nam về các chính sách đối ngoại và đối nội sai lầm của đảng Cộng sản.

Nếu TQ rút khỏi UNCLOS và nếu TQ đem giàn khoan khai thác bãi Tư chính…

Trương Nhân Tuấn

13-8-2019

Trên BBC có nhiều lần “học giả” đặt lại giả thuyết nếu VN không kiện TQ bây giờ thì (e rằng) VN sẽ không còn cơ hội. Bởi vì TQ có thể tuyên bố rút khỏi Công ước Quốc tế về Luật biển (UNCLOS 1982) để không còn bị ràng buộc bới bộ luật này nữa.

Đừng để nguồn tài nguyên băng cháy – khí Hydrate – của Việt Nam rơi vào tay Trung Quốc

Nguyễn Quang Bô

9-8-2019

Nói đến tài nguyên dầu khí của Việt Nam ở vùng biển nước sâu Tư Chính-Vũng Mây, bể Phú Khánh,Trường Sa, Hoàng Sa mà không nói đến “Băng Cháy-Khí Hydrate”sẽ là một khiếm khuyết lớn. Vậy băng cháy là gì, tiềm năng băng cháy ở Việt Nam ra sao?

Băng cháy là từ để chỉ khí Methane bị giam hãm trong một cấu trúc tinh thể nước rắn như băng (Ảnh 4, 7, 13) ở điều kiện áp suất cao, nhiệt độ thấp dưới đáy đại dương hoặc vùng biển đóng băng vĩnh cửu (1, 2). Khí này vì vậy có tên là “Băng Cháy” hay “Khí Hydrate”.

Các nhà khoa học cho biết tại độ sâu nước biển 500m, áp suất khoảng 50 atm, nhiệt độ xung quanh 0 độ là điều kiện thuận lợi để băng cháy hình thành. Trong điều kiện này, vật chất hữu cơ bị phân hủy bởi quá trình biogenic tạo khí Methane vi sinh hoặc quá trình trưởng thành nhiệt thermogenic vật chất hữu cơ từ các tập trầm tích phía dưới tạo khí Methane dịch chuyển lên bề mặt đáy biển tích tụ lại thành Băng Cháy hay Khí Hydrate. Các tập trầm tích nơi băng cháy tích tụ gọi là “Đới ổn định Gas Hydrate – Gas Hydrate Stabilized Zone”(GHSZ) hay tầng chứa (Ảnh 2, 10).

Như vậy, băng cháy nằm ngay dưới đáy biển hoặc trong lòng đất đáy biển từ độ sâu 0m cho đến khoảng1.000m. Các nhà khoa học dự báo trữ lượng băng cháy toàn cầu khoảng 400 tỷ tấn ở vùng băng vĩnh cửu Bắc Cực và 10 -11 ngàn tỷ tấn ở các vùng biển và đại dương còn lại (Ảnh 1, 3, 11).Trữ lượng này gấp 3 lần tổng trữ lượng than đá, dầu khí, đủ cho thế giới dùng trong 800 năm nữa (1, 2 ).

Để thăm dò băng cháy, có hai phương pháp: trực tiếp hoặc dán tiếp. Trực tiếp là lấy mẫu trầm tích đáy biển, khoan nông để phát hiện băng cháy. Nói thì dễ nhưng ở điều kiện biển sâu hàng ngàn mét nước thì không đơn giàn. Phương pháp gián tiếp là khảo sát địa chấn nông có độ phân giải cao, logging, phân tích AVO(Ảnh 8a) để xác định các dị thường phản xạ liên quan đến tầng chứa gọi là “phản xạ mô phỏng đáy-Bottom Simulating Reflector – BSR (Ảnh 6, 8b). Phương pháp phân tích số liệu địa chấn đã được Viện Dầu Khi áp dụng có hiệu quả trong các nghiên cứu về tiềm năng băng cháy ở biển Việt Nam.

Có 3 phương pháp khai thác thu hồi băng cháy: Gia nhiệt, giảm áp suất hoặc bơm chất ức chế như Methanol, Glycol vào tầng chứa làm mất đi sự cân bằng để băng cháy giải phóng từ dạng rắn thành dạng khí. Cứ 1m3 băng cháy sẽ gải phóng được 164m3 khí Methane và 0,8m3 nước (1, 2). Nói thì dễ nhưng khai thác được băng cháy còn là câu chuyện của tương lai.

Việt Nam mình có băng cháy không? Ở đâu? Tiềm năng trữ lương nhiều hay ít? Để trả lời câu hỏi này, các nhà khoa học Việt Nam đã rất quan tâm nghiên cứu trong các chương trình đánh giá tài nguyên biển của mình. Viện Dầu Khí có đề tài “Thu thập, phân tích, tổng hợp tài liệu về khí Hydrate để xác định các dấu hiệu tiền đề về tiềm năng khí hydrate ở các vùng biển và thềm lục địa Việt Nam” thuộc chương trình “Nghiên cứu điều tra cơ bản về tiềm năng khí Hydrate ở các vùng biển, thềm lục địa Việt Nam đến năm 2010, tầm nhìn 2020”.

Nhóm tác giả TS Nguyễn Đức Thắng, TS Đỗ Tử Chung và nnk ở Bộ Tài nguyên Môi trường có bài “Băng cháy (Khí Hydrate) nguồn năng lượng tương lai”(2). Viện Dầu Khí có công trình: ”Dấu hiệu và dự báo vùng triển vọng Gas Hydrate ở Biển Đông” (Ảnh 5, 8, 12) của TS Trịnh Xuân Cường, Nguyễn Mạnh Hùng, Nguyễn Hoàng Sơn, Tạ Quang Minh(3); đề tài “Nghiên cứu ứng dụng địa chấn trong tìm kiếm khí Hydrate khu vực Tư Chính-Vũng Mây” (Ảnh 6) của Nguyễn Thanh Tùng, Bùi Thị Hạnh kết hợp Phan Thiên Hương Đại học Mỏ-Địa chất (4) v.v…

Tất cả các nghiên cứu bước đầu này đều khẳng định vùng Biển Đông của Việt Nam có tiềm năng lớn về băng cháy, trữ lượng được xếp vào hàng thứ 5 của châu Á, tập trung ở 4 khu vực (Ảnh1): Quần đảo Hoàng Sa, bể Phú Khánh, Tư Chính-Vũng Mây và quần đảo Trường Sa (2, 3).

Trung Quốc tuyên bố đã phát hiện băng cháy ở phần phía Bắc Biển Đông, trữ lượng 19,4 tỷ m3 đủ cho nhu cầu năng lượng của họ ít nhất 130 năm (5, 6). Thế nên chúng ta rất dễ dàng nhận ra ý đồ độc chiếm Biển Đông bằng đường lưỡi bò phi lý phi pháp; bằng sự đánh chiếm Hoàng Sa; bằng sự liên tục đe dọa, cản phá hoạt động dầu khí hợp pháp của Việt Nam hoặc ngang nhiên đưa tàu địa chấn”Haiyang Dizhi-08” vào khảo sát ở bãi Tư Chính, giàn “HD-981” vào khoan ở vùng EEZ của ta gần địa lũy Tri Tôn vì ngoài dầu khí thông thường còn có băng cháy, nguồn năng lượng của tương lai mà chúng rất thèm khát.

Đừng để nguồn tài nguyên “Băng Cháy- Khí Hydrate” của Việt Nam rơi vào tay Trung Quốc!

(1): “Methane Hydrate, the World largest Natural Gas resource is trapped beneth Permafrost and Ocean Sediments” by Hobart M. King, Geology.com.

(2): “Băng Cháy(Khí Hydrate) nguồn năng lượng tương lai”. Tác giả: TS Nguyễn Đức Thắng, TS Đỗ Tử Chung và nnk Bộ Tài Nguyên Môi Trường, tạp chí” Khoa học và Công nghệ Thủy sản” số 1, 2008.

(3): “Dấu hiệu và dự báo triển vọng khí Hydrate ở Biển Đông Việt Nam”. Tác giả:TS Trịnh Xuân Cường và nnk Viện Dầu Khí, trang web của Petrovietnam.

(4): “Nghiên cứu ứng dụng địa chấn trong tìm kiếm khí Hydrate khu vực Tư Chính-Vũng Mây”. Tác giả: Phan Thiên Hương Đại học Mỏ – Địa chất, Nguyễn Thanh Tùng, Bùi Thị Hạnh Viện Dầu Khí. Tạp chí “Khoa học và Công nghệ biển” tập 16, số 1, 2016.

(5): “Soi nhiên liệu băng cháy đang gây sốt Việt Nam có nhiều”. “Báo Mới” số ra ngày 23/5/2017.

(6): “Băng cháy, năng lượng khổng lồ ở Biển Đông mà Trung Quốc thèm khát”. “ANTV-Dòng sự kiện” 31/5/2014.

P.S: Mặc dù tàu “Haiyang Dizhi-08” đã rời Bãi Tư Chính (sau khi kết thúc khảo sát?) nhưng Trung Quốc không từ bỏ mưu đồ xâm chiếm biển đảo của Việt Nam cho nên phải luôn cảnh giác và sẵn sàng chống trả khi chúng quay lại!

Phải tống cổ bọn thầu Trung Quốc, bỏ tù bọn quan tham

Nguyễn Đức

11-8-2019

Ngôi nhà móng không vững, kết cấu yếu thì nhanh sập. Tuyến Cát Linh Hà Đông, nhà thầu Trung Quốc làm kiểu bậy bạ dối trá thế này thì cao tốc Bắc Nam chúng có tư cách gì!

Hết sức khốn kiếp lũ nào đưa chúng vào.

Hãy xem quan chức Bộ GTVT nêu các nguyên nhân dự án này kéo dài đội vốn chục ngàn tỉ trong trả lời bức xúc cử tri Hà Nội gửi đến kì họp thứ 7 Quốc hội khóa XIV hôm 9-8:

“Quá mạo hiểm, quá rủi ro, quá khờ dại”

Nguyễn Ngọc Dương

10-8-2019

Chiều ngày 9/8/2019, nhà báo tự do Đoàn Bảo Châu, trên trang facebook cá nhân của mình (Chau Doan), đã thực hiện một cuộc phỏng vấn Live Stream với chuyên gia kinh tế Phạm Chi Lan, xung quanh sự kiện Tàu Hải Dương địa chất 8 của Trung Quốc xâm phạm Bãi Tư Chính thuộc lãnh hải Việt Nam.

Tiếng thét trước Tổng Lãnh sự quán Trung Quốc ngày 10-8-2019

Tương Lai

10-8-2019

Phụ bản của Mênh mông thế sự để gió cuốn đi số 76

Đẩy xong bài “Mênh mông 76” lên mạng với chủ đề “Biểu tình hay không biểu tình”, tắt đèn đi nằm. Nhưng rồi trằn trọc không ngủ được, hình như bài viết còn thiếu một ý gì đo. Ý gì? Đúng là biểu tình là vì đại nghĩa, “quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách”. Nhưng ai đang gánh trách nhiệm trực tiếp nhất đây? Đúng là thiếu chỗ này đây. Không dám dậy bật máy viết vì hơi mạo hiểm cho việc vi phạm lời răn của bác sĩ. Nhưng bật ra được ý rồi thì cũng thấy nhẹ đầu, có thể ngủ được rồi. Sớm dậy, nhấp ngụm cà phê vừa pha thật đặc, viết mấy dòng bổ sung đưa lên facebook và gửi trang “Tiếng Dân” nhờ chèn thêm vào bài vừa lên mạng:

Biểu tình hay không biểu tình

Tương Lai

9-8-2019

Mênh mông thế sự để gió cuốn đi số 73

Mấy người bạn đến thăm vì nghe nói tôi bị mệt. Quanh ấm trà nóng, câu chuyện cũng nóng lên xoay quanh chủ đề “biểu tình” hay “không thèm biểu tình nữa”. Lý lẽ của chuyện “không thèm biểu tình nữa” xem ra thắng thế. Nhấp từng ngụm trà đang nguội dần, tôi im lặng lắng nghe. Nghe để suy ngẫm về cái lý “không thèm biểu tình” nhằm tìm ra cái logic của lập luận: “Chúng nó hèn với giặc, ác với dân, đàn áp chúng ta, những người yêu nước chống xâm lược, rồi tung ra luận điệu đừng làm mất an ninh, mất ổn định, đã có đảng và nhà nước lo. Nay, mất đảo, mất biển, mất giếng dầu, lâm vào thế yếu ngoài biển phải tìm về đất liền, buộc phải hô hào biểu tình để làm áp lực và tranh thủ dư luận quốc tế. Tôi không thèm biểu tình, để chúng nó lo xem sao”.

Tin Biển Đông: Việt Nam từ bỏ chủ quyền ở Đá Chữ Thập?

BTV Tiếng Dân

9-8-2019

Trong cuộc họp báo chiều 8/8/2019, người phát ngôn Bộ Ngoại giao thông báo, nhóm tàu khảo sát Trung Quốc Hải Dương 8 đã rời khỏi thềm lục địa của Việt Nam, báo Tiền Phong đưa tin. Bà Lê Thị Thu Hằng cho biết: “Chiều ngày 7/8, nhóm tàu Hải Dương 8 đã dừng khảo sát địa chấn và rời khỏi vùng thềm lục địa phía đông nam của Việt Nam được xác định theo Công ước Liên Hợp quốc về Luật Biển (UNCLOS) 1982”.

Đừng mắc mưu Trung Quốc cộng sản

Nguyễn Ngọc Chu

8-8-2019

Trung quốc cộng sản bạo ngược và nham hiểm hơn Trung quốc phong kiến.

ĐỪNG MẮC MƯU BẮC KINH THÊM MỘT LẦN NỮA

1. Nhiệt liệt hoan nghênh lực lượng Cảnh sát biển Việt Nam, tuy số lượng ít hơn, vẫn kiên trì đeo bám tàu Hải dương 8 và đối đầu với lực lượng Hải cảnh Trung quốc trong suốt hơn một tháng qua ở vùng biển Bãi Tư chính.

Tin Biển Đông ngày 8-8-2019

BTV Tiếng Dân

8-8-2019

BBC có bài phỏng vấn GS Carl Thayer về vấn đề Biển Đông: ‘Tam giác ngoại giao Việt Nam, Trung Quốc và Mỹ sẽ còn căng’. Khi được hỏi, vụ đối đầu ở bãi Tư Chính sẽ được giải quyết ra sao, GS Thayer nhận định:

Câu trả lời của một sự im lặng

Nguyễn Văn Dũng

8-8-2019

Chàng thanh niên giơ cao khẩu hiệu đó đã đứng bất động trước tòa Lãnh sự Trung Quốc tại Sài Gòn ngày 5/6/2011, từ 10h45′ đến 13h30′, hướng biểu ngữ chống Tàu xâm lược Việt Nam về phía lãnh sự quán Tàu, khi công an ngăn chặn không cho đoàn biểu tình tiếp tục diễu hành tới đó.

VÀ ĐÂY LÀ THƠ CỦA MỘT THẰNG NÔNG DÂN VỀ CHÀNG THANH NIÊN:

Bạn Là Ai?

Bạn là ai, hỡi người bạn trai trẻ
Không một lời, bạn đứng thẳng hiên ngang
Mắt đăm đăm, bạn nhìn về một phía
Bóng quân thù, đang dày xéo quê hương
Mặc gió mưa, mặc nắng cháy thiêu người
Tay vươn thẳng, với lời nguyền yêu nước
Dáng đứng đó, đã đi vào ký ức
Tuổi trẻ hào hùng, của thế hệ hôm nay
Trường Sa ơi, tôi sẽ mãi cùng người
Dẫu có chết, không một lời nuối tiếc…

***

CÒN ĐÂY LÀ TÂM SỰ CỦA ANH ẤY NGÀY HÔM NAY: CÂU TRẢ LỜI CỦA MỘT SỰ IM LẶNG

Bãi Tư Chính nóng không? Rất nóng! Chủ quyền đất nước nóng không? Rất rất nóng! Tình hình biển Đông căng thẳng không? Rất rất rất căng thẳng!

Vậy tại sao tôi còn im lặng?!
Hay lòng tôi nguội lạnh rồi chăng?!
Tôi vô cảm với quê hương, tổ quốc rồi sao?!
Hay lẽ nào chí khí tôi đã bạc nhược rồi?!
Liệu tôi đã khuất phục trước kẻ thù và bạo quyền?!

KHÔNG!
KHÔNG!
KHÔNG!
Tuyệt đối KHÔNG!
Vậy tại sao tôi còn im lặng?!
Vậy tại sao tôi còn im lặng?!

Vậy tại sao tôi còn im lặng?!

“Xuống đường đi, tổ chức xuống đường đi. Dù đảng cộng sản không giữ, nhưng chúng ta nhất định phải giữ nước”. KHÔNG! “Phải biểu tình, không thể để mặc đảng cộng sản muốn làm gì thì làm được”. KHÔNG! “Im lặng sẽ mất nước, biểu tình đi, tôi theo cậu”. KHÔNG!

Mất nước. Chắc cũng sắp. Rất nghiêm trọng. Rất khủng khiếp. Rất kinh hoàng. Di họa muôn đời. Lầm than. Khổ ải. Đói rách. U tối. Chà đạp. Phỉ nhổ. Nguyền rủa. Đọa đày. Nô lệ. Nhục nhã. Khốn nạn. Dày vò…

Vậy tại sao tôi còn im lặng?!
Vậy tại sao tôi còn im lặng?!
Vậy tại sao tôi còn im lặng?!
Vậy tại sao tôi còn im lặng?!

Vì thứ tôi cần và phải chuẩn bị bây giờ, là một cuộc chiến tranh vệ quốc, là một cuộc chiến tranh khẳng định, kiến thiết, bảo vệ nền độc lập, là một cuộc chiến tranh gìn giữ chủ quyền và đòi lại lãnh thổ.

Biểu tình trong lòng một chế độ im lặng trước ngoại xâm thì được cái gì?

Quốc tế nhìn thấy và giúp đỡ ư? Suốt cuộc tranh đấu bảo vệ chủ quyền hàng chục năm nay, qua biết bao những cuộc biểu tình lớn nhỏ, bị đàn áp đến đổ máu, tù tội bao phen, quốc tế có thấy không? Có! Nhưng họ cũng chỉ giúp được đến thế thôi.

Hay còn muốn bắt họ đem quân đội đi đánh Tàu cộng cho ta? Đừng ảo tưởng viễn vông thêm nữa. Vấn đề nằm ở chính chúng ta, họ thực sự đã giúp đỡ hết khả năng có thể, chỉ là chính chúng ta không có đủ năng lực, sức mạnh, trình độ tiếp nhận và sử dụng hiệu quả sự giúp đỡ đó. Chính chúng ta kém cỏi và vô dụng, không phải là thế giới tàn nhẫn thờ ơ.

Biểu tình để tập cho quen với ý thức đòi hỏi quyền biểu đạt ư? Vô nghĩa, dân này khoe mẽ thì thích, chứ nghiêm túc, tử tế thì chưa. Tôi là một kẻ có mặt trong nhiều cuộc biểu tình đã nổ ra. Tôi cũng là một trong rất ít những người trong các cuộc biểu tình ấy phải chạy đôn chạy đáo để kết nối các nhóm nhỏ luôn sẵn sàng tách rời nhau vì phấn khích, vì thiếu tập trung, vì không quan sát.

Tôi cũng là một trong rất ít những kẻ chạy tới chạy lui dẹp đường và xin lỗi người dân lưu thông vì đã cản trở và làm ảnh hưởng đến họ. Tôi cũng là một trong rất ít người đã đạp tung dải barrier chắn ngang đường Nguyễn Văn Chiêm và càn lấn vượt qua lớp bảo vệ để 2 đoàn biểu tình nhập vào làm một tiến về Nhà thờ Đức Bà.

Nhưng trong những cuộc biểu tình lên đến cả ngàn người ấy, có được bao nhiêu kẻ như tôi? Hay được bao nhiêu kẻ như những người chạy vòng quanh phát nón, phát nước cho đoàn người?

Chẳng mấy, các cuộc biểu tình đã diễn ra của chúng ta đều mang nặng tính phô diễn cá nhân, đi cho sướng chân, gào cho sướng miệng, và chụp hình đăng facebook cho sướng với nhau. Những người như tôi, chỉ khi nào tình cờ lọt vào ống kính của một ai đó, thì người ta mới biết rằng chúng tôi có xuất hiện ở đó, trong khi hầu hết người biểu tình thì điểm danh và vỗ ngực bằng những tấm hình. Để làm gì?

Biểu tình để tập luyện cho quen, để trở nên chuyên nghiệp và giàu kinh nghiệm, để chuẩn bị cho những cuộc biểu tình vô tiền khoáng hậu? Không, hoàn toàn không cần thiết. Điều cần thiết duy nhất chỉ đơn giản là mỗi người phải minh định được ta có mặt ở nơi đó, thời khắc ấy với mục đích tối thượng là gì. Tâm sáng, tự khắc sẽ thấy đường và tự khắc sẽ biết phải hành động thế nào. Không ai trở nên chuyên nghiệp cho dù có tập luyện bao nhiêu nhưng với một tâm thế nửa vời, mông lung, hờ hững. Ngược lại, hãy xác tín mục tiêu cuối cùng, thì tự khắc sẽ biết cách để đi đến đích.

Chúng ta biểu tình cũng đông đấy, cũng dữ dội đấy, cũng can trường trước đàn áp bạo lực đấy. Nhưng tiếc thay chúng ta chẳng đồng lòng, yếu tố cần thiết và quan trọng nhất. Nên chúng ta tan rã, và chúng ta nhận lãnh hậu quả. Tôi cũng từng bị đập đến vẹo cả sống mũi, những người nặng hơn thì toác đầu, sứt trán, gãy tay, gãy chân, nặng hơn cả là tù tội. Nhưng rồi chúng ta được gì sau khi đã trả một cái giá đắt như vậy?

Không, chẳng gì cả, chẳng gì ngoài một chút ảo giác tự hào, một chút hưng phấn và an ủi cho chính bản thân mình. Chứ ta có thực sự thấy tự hào không, khi mà giặc ngoại xâm vẫn ngày càng lấn sâu vào bờ cõi. Không. Ta có tự hào được không khi nhìn thấy quê hương vẫn từng ngày rệu rã, mục nát, tang hoang. Cũng không.

Chất lượng của phong trào đấu tranh quá thấp, và có xu hướng ngày càng suy giảm, thụt lùi. Đôi khi tôi tự hỏi, những người đang đối lập với nhà cầm quyền cộng sản hôm nay, có điều gì khác biệt không? Mâu thuẫn quan điểm thì có đấy, nhưng sự văn minh, tinh thần tiếp thu, cởi mở, tiến bộ thì có khác gì? Vậy thì có khác chăng chỉ là một bên có toàn bộ quyền lực, một bên thì không mà thôi?!

Chúng ta thậm chí khiếm khuyết trầm trọng tư duy tổ chức, trình độ quản lý và năng lực kiến thiết để đảm đương trọng trách phục hưng quốc gia nếu như chế độ cộng sản sụp đổ nữa kìa. Chỉ có những kẻ biết phải làm gì và biết cách thức để làm những việc ấy sau cộng sản, mới sẽ có thể kết thúc chế độ cộng sản.

Mấy ngày trước, tôi có tình cờ theo dõi vụ việc xung đột dẫn đến ẩu đả và tấn công nhau trên đất Thái giữa anh Đỗ Đức Hợp và anh Đoàn Huy Chương. Tôi từng gặp anh Hợp một lần khi cùng về An Giang dự đám cưới. Dù không trực tiếp kết nối và chưa trò chuyện riêng bao giờ, nhưng qua những gì thể hiện, tôi đánh giá anh Hợp là một người nhiệt huyết và có chiều sâu, nhưng cũng nóng tính và bộc trực.

Trước đây anh Hợp cũng từng mâu thuẫn với anh Long Trần – một người bạn của tôi, nhưng vì vốn dĩ không ưu tiên tâm sức và thời gian cho những chuyện cá nhân của người khác nên tôi cũng không theo dõi và nắm rõ. Và quan điểm của tôi rất rõ ràng, là một người đàn ông bước ra xã hội thì phải tự xử lý được những vấn đề xảy đến với mình. Nên dù có nghe phong phanh chuyện ấy nhưng tôi cũng cho qua một bên và không dùng nó để phán xét ai cả. Với những mâu thuẫn cá nhân, nếu không được nhờ thì tôi sẽ tuyệt đối không chủ động can dự hay can thiệp.

Khi Đoàn Huy Chương ra tù, tôi đã từng đến đón anh ở phòng Công Lý & Hòa Bình dòng Chúa Cứu Thế. Tôi trân trọng anh Chương vì sự tỉnh thức rất sớm của anh, và dù không được ăn học nhiều, anh đã can đảm đấu tranh bảo vệ quyền lợi của người công nhân lao động. Nói thế để hiểu rằng tôi không có ác cảm hay thiên lệch cho bất kỳ ai. Và sau vụ việc vừa xảy ra thì cảm xúc duy nhất của tôi là thất vọng. Cũng là tại tôi thôi, thất vọng bởi vì đã từng tôn trọng, tin và kỳ vọng, là tự mình chứ có ai bắt đâu.

Sau sự việc này, sau khi nghe những câu thách thức của anh Chương trên các livestream và nhìn những cú đá của anh Hợp với một người đã bị khống chế ngồi bệt bên đường thì cả hình ảnh anh Hợp và anh Chương trong tôi đều không còn nhiều giá trị và ý nghĩa. Anh Chương đã từng phải ngồi tù đến 9 năm chỉ vì đấu tranh cho quyền lợi công nhân, tôi luôn cảm kích và trân trọng điều đó. Song điều đó không có nghĩa rằng, anh không cần phải nỗ lực hơn, gia tăng thực lực và trình độ bản thân hơn.

Tôi thấy điều gì qua sự vụ, những sự cáo buộc đầy cảm tính mà thứ được gọi là bằng chứng thì chỉ là những lời qua tiếng lại vu vơ. Như thế thì làm sao mà trách tòa án VN xét xử chúng ta cũng với những bằng chứng kiểu như thế được. Rõ ràng ở đây có những nhầm lẫn nghiêm trọng giữa bản chất thực của sự việc và suy diễn về sự việc/ lời kể về sự việc/ đồn đoán về sự việc/ thông tin một chiều về sự việc. Chứng cứ mà như thế, thật chẳng khác gì tòa án cộng sản Việt Nam.

Anh Chương và những người bạn đi cùng đã tị nạn ở nước ngoài một thời gian dài, nhưng khi gặp sự cố vẫn không thể giao tiếp một cách căn bản nhất được với người khác bằng ngôn ngữ bản địa hay tiếng Anh thì thực sự là một điểm rất đáng phải nhìn lại. Phải chăng bấy lâu nay, chúng ta vẫn chiến đấu như những đứa trẻ trần truồng xông lên võ đài?! Không thực lực, không vũ khí, không giáp chắn, không võ nghệ…

Nhưng tôi không nhắc đến để tấn công hay chỉ trích cá nhân ai. Ở đây, tôi chỉ muốn dùng hình ảnh cụ thể này để nói về thực trạng đáng buồn của phong trào đấu tranh dân chủ – mà theo quan điểm riêng tôi thì gọi là phong trào đối lập thôi, chứ dân chủ hay không, dân chủ bao nhiêu thì còn chưa biết.

Chúng ta đã từng thấy những công an, dân quân, thanh niên xung phong đánh người biểu tình ôn hòa không phản kháng, hôm nay chúng ta cũng đã thấy rằng chúng ta cũng hành xử với nhau như vậy. Chúng ta đã từng lên án người cộng sản, nhà cầm quyền cáo buộc, đấu tố chúng ta không bằng chứng, không lý lẽ, hôm nay chúng ta cũng đã thấy được chính mình đối đãi với nhau như thế. Chúng ta cáo buộc ban tuyên giáo cộng sản thao túng truyền thông, dắt mũi dư luận, nhưng hôm nay chúng ta đã thấy chính chúng ta tự xỏ dây qua mũi mình rồi chạy theo sau họ.

Lại nhớ, năm 2009 tôi bị tạm giam vì in áo chống Bauxite Tây Nguyên. Thay vì bảo vệ tôi, một phe phái và bộ phận đấu tranh khi ấy lại quay sang tấn công và cho rằng tôi là mật vụ cộng sản cài cắm, rằng tôi là kẻ chỉ điểm để 2 người in áo khác ở miền Trung và miền Bắc cũng bị bắt. Trong khi, tôi thực tế còn không biết là có người khác cũng in áo giống như mình.

Năm 2011, khi tôi đứng bất động nhiều giờ trong cuộc biểu tình chống Trung cộng trước lãnh sự quán của chúng ở Sài Gòn, những kẻ đã từng vu cáo tôi tiếp tục luận điệu rằng tôi nhận nhiệm vụ của cộng sản để làm như thế, chứ không thì làm sao tôi dám… và nhiều vụ việc khác nữa, cho đến tận bây giờ, ngay lúc này thì cũng vẫn có một luồng dư luận âm ỉ sau lưng, cáo buộc tôi là gián điệp cộng sản.

Và những người đưa ra cáo buộc ấy, họ vẫn tự nhận mình là người đấu tranh cho Việt Nam tự do, dân chủ, cũng vẫn đang sinh hoạt cùng với phong trào đấu tranh dân chủ vậy. Cũng giống như vì tôi không chọn lựa cách thức khoe khoang những giấy mời, giấy triệu tập, kể lể những chuyện bị khó dễ, sách nhiễu, hành hạ thì người ta nghiễm nhiên cho rằng tôi không hề bị, và họ sẵn tiện khẳng định luôn rằng bởi tôi là an ninh cộng sản nên như thế.

Bạn biết không, khi người ta không thực sự can đảm, họ nghĩ mọi hành động họ không dám làm, không làm được thì cũng sẽ không có ai làm được. Và khi người ta không thực sự công tâm, nếu bạn chưa bị bịt miệng hay thoát nạn, họ nói bạn là tay sai của cường quyền, còn nếu bạn bị hãm hại, truy bức, trả thù, họ sẽ nói rằng đó chỉ là diễn kịch, bạn vẫn phải là tay sai của cường quyền, trong mắt họ.

Tôi chẳng minh oan hay giãi bày cho mình, nhưng tôi nói ra để nghiêm túc nhìn nhận xem nhận thức của chúng ta đang hạn chế đến mức nào, chúng ta thiển cận và cực đoan, cố chấp ra sao.
Cũng như người ta sẵn sàng lao vào sát phạt, tấn công, hủy hoại, lăng mạ, chém giết nhau khi bất đồng, xung đột hay bêu rếu, hạ bệ, triệt tiêu nhau khi cho rằng người này trục lợi ít tiền trợ giúp, người kia tiêu pha mấy đồng từ sự đóng góp của cộng đồng trong khi chính bản thân mỗi người thì vẫn hàng ngày đóng đủ các sắc thuế để nuôi dưỡng và chăm bẵm, vỗ béo cho cái chế độ mà họ vẫn cực lực lên án và chống lại. Không một chút phàn nàn.

Thanh lọc phong trào là tốt, nhưng điều đó không có nghĩa là tận diệt những người túng thiếu, khổ sở đang lên tiếng cùng với mình. Những kẻ lừa đảo, trục lợi, nhân danh phong trào thì cần phải vạch mặt, tẩy chay, nhưng đôi khi có những tình huống thực sự khó khăn, chẳng đặng đừng cũng lôi nhau ra tận diệt thì thật là nhỏ nhặt.

Bản thân tôi từng có những lúc khốn đốn, cùng kiệt nên tôi rất hiểu. Cũng may là tôi chỉ nhờ cậy những người vô cùng thân thiết, gần gũi với mình và hoàn toàn trên danh nghĩa cá nhân chứ chưa ngửa tay ra xin xỏ hay đón nhận một sự giúp đỡ nào của cộng đồng nhân danh này nọ, không thì chắc cũng đã trở thành nạn nhân và bị hủy diệt bởi những vụ lùm xùm như thế.

Năm 2012, tôi bị tai nạn giao thông tưởng chết, phải nằm cấp cứu hơn tháng trời trong bệnh viện, và tưởng sẽ vĩnh viễn bị liệt cả hai chân. Bạn bè tôi đều cho rằng, đó là do an ninh cộng sản làm, nhưng tôi thì không tin như vậy. Vì kẻ thù thực sự của tôi chỉ có Trung Cộng, và vì sau những cuộc biểu tỉnh năm 2011 mà lãnh sự quán Trung cộng ở Sài Gòn phải cay cú dời đổi từ vị trí đắc địa 4 hướng tụ về ở ngã 4 Phạm Ngọc Thạch – Nguyễn Thị Minh Khai sang một vị trí bên đường ở Hai Bà Trưng. Không cay cú, tức tối sao được, thế nên nếu muốn giết chết tôi, thì chỉ có Trung Cộng.

Bạn bè nói tôi công khai sự việc vừa để vạch trần sự tàn ác vừa để kêu gọi sự giúp đỡ, viện trợ của cộng đồng nhưng tôi từ chối. Tôi không có chứng cứ gì, và tội thực sự hiểu cộng đồng này. Cũng như từ khi bắt đầu, thì tôi đã xác định chấp nhận. Nên tôi kiên quyết tự gánh chịu và giải quyết một mình. Người ta cùng nhau nuôi quan tham chế độ cộng sản cả ngàn tỷ mỗi ngày, nhưng không thể bao dung cho những người cùng chiến đấu với mình chỉ vài đồng lẻ. Vì thế mà người cộng sản cũng coi thường chúng ta, họ nhìn thấy và càng tin tưởng hơn rằng, chúng ta cũng chỉ là những kẻ tranh giành quyền lợi mà thôi.

Ai bao dung, tha thứ được đến đâu, thì người ấy có thể làm những việc to lớn đến đó. Ai chấp chiếm đến cỡ nào, thì kẻ ấy cũng nhỏ nhen như vậy. Tôi tin là như thế. Tiếc rằng, lòng hận thù và chấp chiếm của chúng ta dành cho nhau quá lớn, lớn hơn cả so với những kẻ thù thực sự. Thật là một nỗi oan khiên, đày đọa.

Tổ quốc là lòng biết ơn, tổ quốc là tinh thần trách nhiệm, tổ quốc là tình yêu thương, đùm bọc, tổ quốc là sự bao dung, tha thứ và cứu chuộc. Thế chúng ta có tổ quốc không? Nếu không có tổ quốc, thì lấy cái gì để mà yêu nước?!

Năm 2014, trước hiểm họa ngoại xâm đến từ Trung Cộng, tôi đã từng dự định và lên kế hoạch tự thiêu để bảo vệ tổ quốc. Tôi đã định lập một tế đàn dưới tượng Trần Hưng Đạo, đọc diễn văn tạ tội với tiền nhân, cha ông, cắt máu mình để rửa sạch mọi thù hận và nguyền rủa đã đeo bám suốt bấy lâu trong lòng dân tộc và hỏa thiêu mình, hòng thổi lên ngọn lửa đoàn kết, đồng lòng của tất cả người Việt Nam để chống ngoại xâm. Điều này những anh em thân thiết nhất với tôi biết rõ, bởi tôi đã nhờ sự hỗ trợ của họ nhằm thực hiện cho bằng được. Bởi tôi biết nhà cầm quyền, hay thậm chí là người đi đường cũng sẽ không để yên cho tôi hành động và đạt được mục đích cũng như không thể lan tỏa thông điệp nếu tiến hành chỉ một mình.

Tất cả anh em đã phản bác và từ chối hỗ trợ. Thế là tôi vẫn sống, lại tiếp tục sống để nhận ra rằng, nếu lúc đó tôi có chết như vậy, thì cái chết đó cũng sẽ hoàn toàn vô nghĩa. Bởi lòng thù hận của dân tộc này quá khủng khiếp và người ta thậm chí sẵn sàng hủy diệt nhau chỉ vì những thứ rất nhỏ nhặt, tầm thường. Có lẽ, đó là oán khí ngút trời của hàng triệu triệu những linh hồn đã ai oán nằm xuống suốt chiều dài mấy ngàn năm dựng nước, tranh đoạt, xâm lấn và giữ nước. Từ ngày đó đến nay, tôi đã chứng kiến rất rất nhiều điều. Những điều rất đáng buồn.

Tôi không xem bất kỳ người Việt Nam nào là kẻ thù. Điều này không có nghĩa rằng mọi sai trái, tội lỗi, bất công đều được thứ tha và xóa bỏ. Mà nó có nghĩa là tôi muốn tất cả mọi tội trạng được xét xử nghiêm minh trước một hệ thống luật pháp văn minh, công bằng và nhân bản. Tất cả chúng ta nợ nhau, nợ xã hội này bản khế ước ấy, vì đã quá lười nhác, mê muội, ươn hèn.

Chúng ta nợ chính những cảnh sát, những công an, dân phòng, bảo vệ đã phang dùi cui vào mình lúc biểu tình, bởi chúng ta đã quá thờ ơ để cho một lũ chính trị gia salon ngồi làm trò hề trong phòng lạnh của tòa nhà Lập Pháp. Đó chính là những kẻ tội đồ đã được tiếp tay bởi chúng ta để nguệch ngoạc, trây trét ra một cái hệ thống pháp luật kệch cỡm, xuẩn ngốc, phi lý, thiển cận, bất công đến mức cần phỉ nhổ. Chúng ta trút giận lên kẻ thừa hành mệnh lệnh mà lại bỏ qua những kẻ cầm đầu, và quên luôn bổn phận của chính mình.

Thế nên, tôi bây giờ không muốn thấy người Việt tiếp tục đánh đập nhau, bỏ tù nhau, triệt hạ nhau. Tôi muốn nhìn thấy những thiện chí, hơn là những xung đột. Tôi muốn thấy những người tù được thả, chứ không muốn thấy ai bị bắt giữ thêm. Tôi muốn thấy kẻ quyền lực phải biết nhún nhường, và kẻ mạnh phải biết dùng sức mạnh của mình để bảo vệ chứ không phải để tiêu diệt.

Tôi muốn nhìn thấy sự đồng lòng, chứ không muốn nhìn thấy sự lợi dụng và mưu tính. Bao nhiêu tù nhân chính trị được trả tự do, sẽ có bấy nhiêu triệu người xuống đường biểu tình thậm chí là cầm súng chống quân xâm lược. Chỉ khi đó, việc biểu tình mới thực sự có giá trị và ý nghĩa. Bằng không, tôi sẽ tiếp tục im lặng. Vì chiến tranh đã là điều chắc chắn phải xảy đến rồi.

Hãy lớn lên đi những con người Việt Nam, dù muộn nhưng nếu thực sự nỗ lực thì vẫn kịp. Đất nước này cần những bản lĩnh Hồng Kông, Đài Loan, Israel để kiến dựng nền độc lập, đòi lại đất đai và bảo toàn chủ quyền, lãnh thổ của mình. Điều đang thiếu và cần phải có ở nơi này, ngay bây giờ, là những con người trưởng thành có thể hóa giải được thù hận và đem thương yêu gieo rắc vào mỗi tâm hồn.

__________

* Vì người chụp ảnh, thằng nông dân, và chàng thanh niên đều không quan trọng chuyện tên tuổi nên tôi cũng không nêu tên của họ. Các bạn copy đăng lại cũng không cần ghi nguồn từ fb tôi. Chúng ta đều có tên là VIỆT NAM.

Hậu quả của chính sách đối ngoại “đu dây” và quốc phòng “ba không”

Trần Trung Đạo

7-8-2019

Theo dõi phản ứng của Trung Cộng (TC) trước mọi biến cố quốc tế nhất là về tranh chấp lãnh thổ sẽ thấy các lãnh đạo đảng CSTQ từ Đặng Tiểu Bình đến Tập Cận Bình chỉ áp dụng một chính sách, đó là đối phó riêng biệt với từng quốc gia xung đột và qua đó có biện pháp thích nghi.

Biểu tình vẫn tốt hơn, khi mang ý nghĩa “kép”

Mạc Văn Trang

7-8-2019

Gần đây có vẻ Chính quyền muốn người dân xuống đường biểu tình phản đối Trung Quốc gây hấn ở Bãi Tư Chính, thuộc chủ quyền của Việt Nam, nhưng nhiều người lên tiếng “tẩy chay”.

Một Tiến sĩ đi biểu tình chống Luật đặc khu bị trả thù?

Nguyễn Xuân Diện

7-8-2019

Tiến sĩ Trần Thanh Tuấn (Bên trái). Ảnh: internet

Tiến sĩ Trần Thanh Tuấn, giảng viên Khoa Toán- Cơ – Tin học, ĐH Khoa học Tự nhiên. Đại học Khoa học Tự nhiên, thuộc Đại học Quốc gia Hà Nội vừa thông báo chia sẻ thông tin về việc anh bị loại từ vòng cơ sở hồ sơ xét tuyển học hàm Phó Giáo sư.

VN kiện TQ cái gì ở Biển Đông?

Trương Nhân Tuấn

7-8-2019

Trên BBC có đăng bài viết của tác giả Dương Danh Huy tựa đề “Biển Đông: Quá rụt rè trong việc kiện TQ, VN đang mất lợi thế”. Tác giả cho rằng VN cần phải kiện TQ trước một “Hội đồng Trọng tài (HĐTT) lâm-cấp thời (ad hoc) được thiết lập theo Phụ lục VII của UNCLOS”. Mọi người có thể tìm đọc bài viết để biết thêm các chi tiết (VN kiện TQ về cái gì, ở tòa án nào v.v…).

Cuộc xâm lăng trên biển và nước mắt nhà báo

Tâm Chánh

7-8-2019

“Chúng ta đang đối mặt với một cuộc xâm lược trên biển lớn nhất trong lịch sử nhân loại”. Cựu đại sứ Nguyễn Trường Giang, một nhà ngoại giao được cho có trên 10 năm nghiên cứu về vấn đề biển đảo, đã nhận định như vậy trên Vietnamnet.

Cộng đồng Facebook đã kịp chia sẻ bài viết này của ông, trong khi bản chính trên Vietnamnet không còn truy cập được.

“Vận nước không của riêng ai”

Bạch Hoàn

7-8-2019

Thật kỳ lạ. Người ta đang đặt trách nhiệm lên vai người dân rằng “vận nước không của riêng ai”, nghĩa là lúc nghĩ đến nguy cơ xung đột, cần tiền và máu, cần mất mát và khổ đau thì người ta tìm đến dân để nói đất nước này không của riêng ai.

Tin Biển Đông ngày 7-8-2019

BTV Tiếng Dân

7-8-2019

Một cuộc biểu tình nhỏ đã diễn ra trước đại sứ quán Trung Quốc trưa 6/8 tại Hà Nội. Theo một cộng tác viên của Tiếng Dân ở Hà Nội cho biết, có khoảng 10 người tham gia biểu tình. Mặc dù có công an xuất hiện, nhưng họ không làm gì, mà để cho mọi người biểu tình khoảng 15-20 phút, sau đó công an kêu gọi mọi người giải tán. Không ai bị bắt bớ, đánh đập.

Chính sách “ba không” của đảng cộng sản đã “thành công rực rỡ”

Trung Nguyễn

7-8-2019

Những ngày này, khi truyền thông chính thống trong nước dưới sự kiểm duyệt của đảng Cộng sản không còn đưa tin về tình hình bãi Tư Chính nữa, có lẽ người dân Việt Nam cũng ngầm hiểu rằng tình hình ở bãi Tư Chính đang rất tồi tệ.

Kiện Trung Quốc – Việt Nam quá rụt rè

Dương Danh Huy

6-8-2019

Tác giả cảm ơn Thái Văn Cầu, Nguyễn Lương Hải Khôi, Phan Văn Song, Dự Văn Toán và Lê Vĩnh Trương đã góp ý

“Tránh sao khỏi tai họa về sau”

Biểu tình chống Trung Quốc, tại sao không?

Ngô Anh Tuấn

6-8-2019

Sáng ngày 6-8-2019 một số nhà hoạt động tại Hà Nội đã đến trước ĐSQ Trung Quốc để biểu tình phản đối việc Trung Quốc xâm phạm bãi Tư Chính của Việt Nam. Ảnh: internet

Lâu nay chính quyền gần như là “cấm cửa” hoàn toàn các cuộc biểu tình tự phát, dù quyền biểu tình của người dân ghi nhận rõ ràng trong Hiến pháp, bản văn có giá trị pháp lý cao nhất.

Tuy nhiên, khi đất nước rơi vào tình trạng liên tục bị o ép về nhiều mặt, Trung Quốc ngày càng thể hiện bộ mặt thật của một kẻ xâm lăng hung bạo – Từ Hoàng Sa, Trường Sa rồi tới Bãi Tư Chính và không biết rồi đây sẽ là những nơi nào khác? Từ việc tranh chấp ở những nơi có vị trí xa xôi, Trung Quốc đã đặt chân tới vùng đặc quyền kinh tế, thậm chí là vùng lãnh hải của Việt Nam – đó là hành động ngang ngược của kẻ ăn cướp. Trung Quốc phớt lờ các quy định của luật pháp quốc tế nhưng không bị bất kỳ một sự trừng phạt nào đủ mạnh để họ phải e sợ nên họ “nhờn thuốc”. Những lời phản đối, cực lực lên án sẽ không còn giá trị với kẻ mất nhân tính và không biết tới danh dự là gì.

Do vậy, hơn ai hết, Việt Nam phải tự cứu chính mình, không thể trông chờ vào ai đó cứu mình vì ít ai đi cứu người khác một cách bất vụ lợi cả. Mỹ, Nga hay bất kỳ ai đó mà chúng ta tin rằng có thể hỗ trợ, họ cũng chỉ hành động khi và chỉ khi điều đó mang lại lợi ích cho quốc gia họ mà thôi, đừng trông chờ vào sự nghĩa hiệp mang tầm quốc tế, nó chỉ có trong sách vở mà thôi, không có gì là miễn phí cả. Hơn thế nữa, một khi đã phụ thuộc vào một ai đó thì chúng ta cũng có thể được đưa lên bàn cân hay đem ra máy tính để tính toán, bán mua hoặc đổi chác khi “được giá”.

Người dân lâu nay vẫn được huyễn hoặc rằng quan hệ chúng ta và Trung Quốc vẫn tốt đẹp, tình anh em vẫn luôn thắm thiết, tuy nhiên, chắc rằng không mấy ai tin điều đó. Bản thân người Trung Quốc cũng không coi chúng ta là anh em thân thiết gì mà họ xem chúng ta như kẻ hạ đẳng mà thôi. Nếu nghi ngờ điều đó, các bạn có thể vào những trang tiếng Trung Quốc để copy và dịch ra tiếng Anh hoặc tiếng Việt để hiểu đích xác vị trí của mình trong con mắt của “người anh em” là như thế nào. Như vậy, chúng ta cố gắng gìn giữ sự hữu hảo giả tạo với Trung Quốc tới lúc nào? Đại diện chính quyền Việt Nam không kích động bạo lực nhưng cần thể hiện rõ ý chí của cấp cao nhất đối với hành động phi pháp của kẻ thù. Chúng ta cần cho người dân biết một cách thẳng thắn rằng ai là kẻ thù của ta, người dân cần được biết, có được quyền biết và được quyền biểu thị thái độ của họ đối với kẻ thù.

Chính quyền Việt Nam lâu nay xem các cuộc biểu tình tự phát là bất hợp pháp và không ít người trong số những người tham gia biểu tình bị bắt và bị xử lý trách nhiệm hình sự về những tội danh khác nhau. Vậy thì, ngay lúc này đây, chính những người đại diện cho chính quyền cũng có thể đứng ra tổ chức biểu tình để vận động người dân tham gia hưởng ứng, đồng hành. Tôi tin rằng sẽ không có ai dám đứng ra phản đối rằng đây là cuộc biểu tình bất hợp pháp cả! Nếu làm được như vậy, chắc chắn người dân sẽ rất ủng hộ và nhiệt tình tham gia. Hơn lúc nào hết, đây là thời điểm quan trọng để những người lãnh đạo đất nước có thể thu phục được nhân tâm, giúp ích cho nước nhà bằng những hành động vô cùng dễ thực hiện.

Vậy thì tại sao vẫn chưa thực hiện? Không bây giờ thì bao giờ mới là thời cơ?

Nước yếu thì giặc đến nhà

Nguyễn Lân Thắng

6-8-2019

Hồi tôi mới bắt đầu tham gia các cuộc biểu tình chống Trung Quốc năm 2011, tôi nhớ là có đọc được đâu đó trên trang blog anh Nguyễn Xuân Diện câu thơ:

…Quanh hồ Gươm không ai bàn chuyện vua Lê
Lòng ta đã thành rêu phong chuyện cũ…”.

Không thể không có đồng minh

Nguyễn Ngọc Chu

6-8-2019

Liên minh không phải là phạm trù vĩnh cửu. Có thể vào liên minh rồi lại ra khỏi liên minh. Liên minh ngắn hạn. Liên minh dài hạn. Liên minh đầy đủ. Liên minh không đầy đủ. Liên minh song phương. Liên minh đa phương. Nhưng đây là giai đoạn Việt Nam phải chọn liên minh.

Tư Chính và mớ nghĩ vụn vặt

Lê Xuân Thọ

6-8-2019

Dễ dàng nhận thấy, cứ mỗi ngày trôi qua, Trung Quốc lại gia tăng áp lực gây hấn ở bãi Tư Chính. Đó là hành động xâm phạm chủ quyền, chứ không phải là tranh chấp!

Và, cũng dễ dàng nhận thấy, cứ mỗi khi Trung Quốc gia tăng sự gây hấn đó, mạng xã hội lại tràn ngập những status, comment về vụ việc này, với lí do không thể thuyết phục hơn: Yêu nước!

‘Chúng ta không thể mất biển, mất đảo được’

LTS: Bài viết của đại sứ Nguyễn Trường Giang đăng trên VietNamNet hôm nay, thể hiện quan điểm cứng rắn, giọng văn hùng hồn, đanh thép của một quan chức chính phủ. Bài viết xác định kẻ thù xâm lược, tuy nhiên, toàn bộ bài viết, ông đã không hề gọi tên kẻ thù.

Chúng đã cướp, đang cướp và sẽ còn cướp

Đoàn Bảo Châu

5-8-2019

Mấy ngày qua những bài viết về bãi Tư Chính tràn ngập trên FB. Người dân không xuống đường biểu tình nhưng lòng yêu nước thì không thế lực nào kể cả chính quyền Trung Quốc hay bọn ôm đít chúng có thể tước đi được.

Đã có đảng và nhà nước lo rồi…

Trương Nhân Tuấn

5-8-2019

Người Việt bây giờ có đủ lý do để thờ ơ với đất nước. Bận cái áo có đề chữ HS-TS-VN (Hoàng Sa – Trường Sa – Việt Nam) mà cũng bị bắt ở tù 8 năm. Trước kia có cô Phạm Thanh Nghiên cũng ở tù 4 năm đơn thuần vì công an khám xét bắt được các tài liệu về chủ quyền lãnh thổ.

Người ta ném đi lá cờ

Trung Bảo

5-8-2019

Sáng ngày 5/8, cuộc biểu tình ở Hongkong diễn ra ở hình thái đình công. Các báo Hongkong cho hay có ít nhất 150 chuyến bay bị huỷ và hầu hết các chuyến tàu tốc hành phải dừng vì nhân viên đình công. Đặc khu trưởng Carie Lam cho biết nền kinh tế hòn đảo này bị “thiệt hại nghiêm trọng”. Thế nhưng, hình ảnh chắc chắn khiến Bắc Kinh nổi giận đó là người biểu tình hạ và ném lá cờ Trung Quốc xuống biển.

Biển Đông: Phép thử ý đảng lòng dân

Nguyễn Anh Tuấn

5-8-2019

Nếu đụng độ giữa Việt Nam và Trung Quốc trên biển chỉ dừng ở mức va chạm, Ba Đình có xu hướng bóp nghẹt truyền thông và ngăn chặn biểu tình vì rủi ro trên bờ khi đó sẽ lớn hơn trên biển.

Khi đụng độ leo thang tới mức có nguy cơ xung đột vũ trang, sẽ bắt đầu xuất hiện những lời kêu gọi yêu nước, như đang râm ran hiện nay. Truyền thông bắt đầu được mở van nhỏ giọt, biểu tình được chiếu cố, miễn sao vẫn trong tầm kiểm soát về quy mô và chủ đề. Như cánh cửa mở hé, sẽ đóng sập lại ngay nếu chuyện ngoài biển không còn căng thẳng nữa.