Phóng sự Nga: Sĩ quan phản chiến trong đội an ninh tinh nhuệ của Putin đã đào tẩu

AP

Tác giả: Erika Kinetz

Cù Tuấn biên dịch

5-4-2023

LONDON (AP) — Vào ngày 14 tháng 10, một kỹ sư người Nga tên là Gleb Karakulov đáp chuyến bay từ Kazakhstan đến Thổ Nhĩ Kỳ cùng vợ và con gái. Anh tắt điện thoại để không phải xem những tin nhắn khẩn cấp và tức giận, nói lời tạm biệt với cuộc sống ở Nga và cố gắng làm dịu trái tim đang đập nhanh của mình.

‘Họ sẽ không thành công’: Các tướng lãnh hàng đầu lo sợ Trump cố gắng đảo chính sau cuộc bầu cử, theo cuốn sách mới

CNN

Tác giả: Jamie Gangel, Jeremy Herb, Marshall Cohen Elizabeth Stuart

Trúc Lam chuyển ngữ

15-7-2021

Tướng Mark Milley, Tham mưu trưởng Liên quân. Nguồn: Drew Angerer/Getty Images

Nghị sĩ EU đòi nghị viện châu Âu can thiệp, trả tự do cho nhà báo Mai Phan Lợi và LS Đặng Đình Bách

Vũ Ngọc Chi dịch

19-7-2021

Lời người dịch: Nhóm Tư vấn Nội địa EU lên án Việt Nam về việc Nhà báo Mai Phan Lợi và Luật sư Đặng Đình Bách bị bắt giữ và khởi tố, đồng thời Nghị sĩ EU Saskia Bricmont đòi nghị viện châu Âu can thiệp trả tự do cho nhà báo Mai Phan Lợi, luật sư Đặng Đình Bách và các tù nhân lương tâm khác. Sau đây là bản dịch:

Cuộc chiến kinh tế Mỹ – Trung

Tác giả: Jeffrey D. Sachs

Đỗ Kim Thêm dịch

22-8-2023

Lời người dịch: Trong bài viết sau đây, tác giả Jeffrey D. Sachs đưa ra ba luận điểm thiếu thuyết phục. Một là, nền kinh tế Trung Quốc đình đốn, phần lớn là do Mỹ gây ra nhằm làm chậm mức tăng trưởng của Trung Quốc. Làm như vậy, Mỹ đã vi phạm các quy tắc của Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO) và là mối nguy hiểm cho sự thịnh vượng trên toàn cầu. Do đó, Mỹ nên dừng lại.

Đây là sự đụng độ của hệ thống (dân chủ vs độc tài) hay sự đụng độ của các nền văn minh?

Tác giả: Ngụy Kinh Sinh

Dịch giả: Lê Minh Nguyên

29-5-2019

Biếm họa của Ferguson

Gần đây, đã có sự tranh luận về ý thức hệ ở Hoa Kỳ. Bởi vì các cuộc tranh luận này được kích động bởi một quan chức lo về chính sách đối ngoại, cho nên các nhóm chính trị và ý thức hệ đã tham gia vào. Vì vấn đề tranh cãi có liên quan đến nguời Trung Quốc chúng tôi, cho nên tôi phải đưa ra quan điểm của tôi cho các bạn, đồng thời để điều chỉnh các phát biểu của bạn bè tôi ở bên trong TQ.

Nếu không có những thay đổi này, nền dân chủ Hoa Kỳ dễ bị Trump và những kẻ xấu tấn công

BBT báo WP

Dịch giả: Bùi K. Nguyên

10-10-2021

TT Trump phát biểu tại một cuộc vận động tranh cử cho các ứng cử viên Đảng Cộng hòa tại Thượng viện ở Valdosta, Georgia hồi tháng 12/2020. Nguồn: Evan Vucci / AP

Thị trưởng các thành phố gửi thư cho hai bộ trưởng Tư pháp và An ninh Nội địa Hoa Kỳ

 

LTS: Sau khi tuyên bố là tổng thống của “luật pháp và trật tự“, ông Trump triển khai lực lượng xung kích liên bang xuống các tiểu bang, gây bất ổn gần hai tuần qua. Các đặc vụ liên bang có mặt tại các thành phố ở một số tiểu bang, đã gây thêm tình trạng căng thẳng giữa chính quyền liên bang với chính quyền các tiểu bang và thảnh phố, mặc dù lãnh đạo các tiểu bang nhiều lần lên tiếng, họ không muốn có sự hiện diện của các đặc vụ này tại các tiểu bang của họ.

Thư của tổng thống tân cử Joe Biden giới thiệu ban lãnh đạo kinh tế quốc gia

3-12-2020

Nhã Duy chuyển ngữ

Chào quý vị,

Đây là Biden. Năm nay chúng ta không phải chỉ có ​​những cuộc tụ họp ít người quanh bàn tiệc lễ Tạ Ơn mà nhiều gia đình Mỹ còn đối diện lắm điều bất ổn. Đại dịch Covid-19 không chỉ gây ra cuộc khủng hoảng y tế cộng đồng mà còn gây ra cả khủng hoảng kinh tế. Nhiệm vụ của tân Phó Tổng thống Kamala Harris và tôi là sẽ đối đầu trực tiếp với cuộc khủng hoảng kinh tế này và trợ giúp người dân ngay khi nhậm chức.

Sự hỗn loạn về mức thuế quan của Trump sẽ gây ra tổn thất kinh tế như thế nào

Economist

Cù Tuấn biên dịch

4-2-2025

Tóm tắt: Mexico và Canada giành được ân hạn, nhưng các công ty vẫn lo lắng

Donald Trump đã đẩy Bắc Mỹ đến bờ vực của một cuộc chiến thương mại vào cuối tuần qua. Ngày 3 tháng 2, ông đã làm dịu tình hình bằng cách hoãn áp thuế đối với Canada và Mexico thêm một tháng, trong khi các quốc gia này cố gắng đạt được một thỏa thuận có thể liên quan đến mọi thứ từ kiểm soát nhập cư đến các vấn đề thương mại.

Sự quay xe đột ngột này đã nhấn mạnh danh tiếng của ông Trump như một tác nhân gây hỗn loạn, người sử dụng các mối đe dọa cực đoan để giành lấy nhượng bộ từ người khác. Đây là một trò chơi nguy hiểm có thể dễ dàng dẫn đến những tính toán sai lầm và sự bất ổn ăn mòn đối với nền kinh tế toàn cầu.

Tâm trạng của ông Trump vừa hưng phấn vừa hiếu chiến, ngay cả theo tiêu chuẩn của ông, sau khi công bố thuế quan đối với ba đối tác thương mại lớn nhất của Mỹ—Mexico, Canada và Trung Quốc—vào cuối tuần. “ĐÂY SẼ LÀ THỜI ĐẠI HOÀNG KIM CỦA NƯỚC MỸ! TẤT CẢ SẼ XỨNG ĐÁNG VỚI CÁI GIÁ PHẢI TRẢ”, ông đăng trên Truth Social, nền tảng mạng xã hội của mình.

Ngày 3 tháng 2, thị trường toàn cầu đã cho thấy một phần cái giá đó: Cổ phiếu giảm trên toàn thế giới, giá dầu tăng và hầu hết các đồng tiền yếu đi so với đô la Mỹ. Nhưng ngay khi ông Trump nhượng bộ—đầu tiên là hoãn áp thuế đối với hàng nhập khẩu từ Mexico và sau đó, vài giờ sau, hoãn thuế đối với hàng hóa Canada— thì thị trường đã đảo chiều. Lúc bạn thấy thiệt hại, lúc bạn không thấy.

Dù sự leo thang được kiềm chế là điều đáng mừng, nó tạo ra một nghịch lý đáng lo ngại cho thị trường trong những tháng tới. Một lý thuyết thuyết phục về ông Trump là trong khi ông ít quan tâm đến ý kiến của các nhà kinh tế, luật sư và các chính trị gia khác, các nhà đầu tư lại có ảnh hưởng đến ông. Ông không muốn gây ra một cuộc bán tháo trên thị trường chứng khoán. Đó là lý do tại sao một số nhà quan sát cho rằng, mức thuế 25% của Trump đối với hàng hóa từ Canada và Mexico sẽ chỉ tồn tại trong thời gian ngắn.

Giả định này đã được xác nhận bởi sự quay xe đột ngột của ông. Do đó, điều này có thể hạn chế việc bán tháo trong bất kỳ cuộc tranh chấp thương mại nào trong tương lai, từ đó cho phép ông Trump duy trì chính sách bảo hộ lâu hơn. Tình thế này có thể sớm được thử nghiệm. Đầu tiên, ông Trump vẫn để bóng ma thuế quan lơ lửng trên cả Canada và Mexico: Ông chỉ hoãn chúng thêm một tháng, chứ không loại bỏ chúng hoàn toàn. Một thách thức cơ bản đối với các quan chức của hai quốc gia này là tìm hiểu chính xác điều mà ông Trump muốn.

Các sắc lệnh hành pháp của ông công bố việc áp thuế đã mô tả chúng như một phản ứng khẩn cấp trước dòng chảy ma túy và người nhập cư bất hợp pháp vào Mỹ. Trong các bình luận sau đó, ông nhấn mạnh các mục tiêu kinh tế. Ông nói rằng, chỉ cần các công ty sản xuất sản phẩm của họ tại Mỹ, họ sẽ không phải đối mặt với thuế quan. Ông cũng lặp lại tuyên bố sai lầm rằng, bằng cách duy trì thâm hụt thương mại, Mỹ đang trợ cấp cho các quốc gia khác.

Hiện tại, cả Tổng thống Mexico Claudia Sheinbaum và Thủ tướng Canada Justin Trudeau đã giành được thời gian bằng cách khơi gợi mối quan tâm an ninh của ông Trump. Bà Sheinbaum đồng ý triển khai 10.000 binh sĩ đến biên giới phía bắc Mexico để giúp ngăn chặn dòng chảy fentanyl vào Mỹ. Ông Trudeau cho biết, chính phủ Canada sẽ tăng cường kiểm soát biên giới, bao gồm việc thành lập một lực lượng đặc nhiệm chung mới với Mỹ để ngăn chặn buôn lậu fentanyl. Những người hoài nghi lưu ý rằng, các biện pháp này phần lớn là sự lặp lại các chính sách hiện có của hai quốc gia nhằm ngăn chặn việc buôn bán ma túy xuyên biên giới.

Dù sao đi nữa, thuế quan đối với Canada và Mexico có thể chỉ là màn mở đầu cho chương trình bảo hộ của ông Trump. Cuối tuần qua, ông đã công bố mức thuế bổ sung 10% đối với tất cả hàng nhập khẩu từ Trung Quốc. Cho đến nay, ông vẫn chưa đưa ra bất kỳ sự khoan hồng nào cho đối thủ địa chính trị của Mỹ. Trump cũng nói trong những ngày gần đây rằng ông sẽ “chắc chắn” áp thuế đối với Liên minh Châu Âu và cam kết đánh thuế lên đến 100% đối với chất bán dẫn sản xuất tại Đài Loan. Những hành động này có thể là một phần trong tầm nhìn lớn hơn về việc áp dụng thuế quan phổ quát đối với tất cả hàng nhập khẩu, điều mà ông liên tục hứa hẹn trong chiến dịch tranh cử, tin rằng nó sẽ mở ra một kỷ nguyên phục hưng sản xuất tại Mỹ.

Trên thực tế, ngay cả việc áp thuế chỉ đối với Canada và Mexico cũng sẽ gây thiệt hại nghiêm trọng cho ngành sản xuất Mỹ. Điều này đặc biệt đúng với các nhà sản xuất ô tô Mỹ, những người được khuyến khích bởi các thỏa thuận thương mại tự do trong nhiều thập niên, đã trở nên phụ thuộc vào các nhà máy tại Canada và Mexico. Theo NH Barclays, mức thuế 25% sẽ xóa sổ lợi nhuận của ba nhà sản xuất ô tô lớn nhất tại Detroit—Stellantis, General Motors và Ford—nếu các công ty không hành động để tăng giá hoặc thay đổi sản xuất.

Tác động có thể lớn hơn nhiều so với mức phụ phí 25% đơn giản đối với xe và linh kiện sản xuất tại Canada hoặc Mexico. Một số phương tiện phải vượt qua biên giới Mỹ tới bảy lần khi các bộ phận được lắp ráp thành các đơn vị lớn hơn trước khi được giao đến các công ty ô tô để lắp ráp lần cuối cùng. Robert Asselin của Hội đồng Doanh nghiệp Canada cho biết, không có cơ chế nào ngăn chặn các sản phẩm này bị đánh thuế mỗi khi chúng vượt biên giới. Ở mức độ mà các công ty có thể chuẩn bị bằng cách tích trữ hàng tồn kho hoặc tìm kiếm nhà cung cấp thay thế, họ đã làm. “Vấn đề là toán học. Giá cả trở thành điểm nghẽn. Khi một thứ không còn khả thi nữa, nó sẽ sụp đổ”, ông Asselin nói.

Có tin đồn rằng các nhà máy ở Detroit có thể cho công nhân nghỉ việc vào cuối tuần. Các nhà cung cấp nhỏ hơn không có vốn để trang trải chi phí cao hơn có thể ngừng sản xuất linh kiện, khiến việc sản xuất một số loại xe không thể tiếp tục. Một số nhà cung cấp thậm chí có thể phá sản.

Những mối đe dọa chưa thành hiện thực của ông Trump sẽ tạo ra sự bất ổn lớn cho các doanh nghiệp ở Mỹ và trên toàn thế giới. Thị trường có thể đúng khi coi nhẹ các thông báo trong tương lai của ông Trump. Nhưng các nhà quản lý doanh nghiệp không có sự xa xỉ tương tự khi đưa ra quyết định về cách phân bổ vốn trong những năm tới. Ít người dám mở rộng đầu tư vào Canada hoặc Mexico trong khi ông Trump còn tại nhiệm. Đồng thời, ngoài việc đưa ra các thông báo giật gân để làm hài lòng tổng thống, họ cũng có thể miễn cưỡng triển khai các dự án lớn tại Mỹ nếu không rõ liệu họ có thể dựa vào việc tiếp cận không hạn chế các chuỗi cung ứng toàn cầu và thị trường xuất khẩu hay không.

Các nghiên cứu kinh tế từ lâu đã xác định sự bất ổn là một trở ngại đối với đầu tư và tăng trưởng. Trong một ví dụ rất phù hợp, một bài thảo luận cho Cục Dự trữ Liên bang Mỹ phát hiện rằng, sự bất ổn chính sách thương mại trong nhiệm kỳ đầu tiên của ông Trump—khi đó chủ yếu tập trung vào Trung Quốc—đã làm giảm đầu tư tại Mỹ vào năm 2018 ít nhất 1%. Lần này, các mức thuế được đề xuất của ông Trump bao trùm cả phần lớn thế giới và một phần lớn hơn nhiều trong bức tranh công nghiệp của Mỹ.

Dù ông có thực hiện các mối đe dọa của mình hay không, ông đã thành công trong việc gây ra một lượng lớn sự nhầm lẫn và lo lắng cho các doanh nghiệp. Nếu ông tiếp tục đi theo con đường này, hậu quả đối với nền kinh tế toàn cầu sẽ rất nghiêm trọng.

Fox News và Dominion giải quyết vụ kiện phỉ báng với số tiền 787,5 triệu đô la

Washington Post

Tác giả: Jeremy Barr, Paul Farhi, Patrick Marley Elahe Izadi

Trúc Lam chuyển ngữ

18-4-2023

Tóm tắt: Một thỏa thuận mang đến sự kết thúc đột ngột cho một trong những vụ kiện truyền thông quan trọng nhất trong những thập niên gần đây, về vụ án xoay quanh những tuyên bố sai sự thật của cuộc bầu cử tổng thống Mỹ.

Gục ngã và đơn độc

Mekong Review

Tác giả: Will Nguyễn

Dịch giả: Châu Minh Dũng

22-10-2018

Will Nguyễn bị CA TPHCM kéo lê trên đường vào ngày 10/6/2018. Ảnh: Facebook

Người phụ nữ cao tuổi lặng lẽ bước tới và vỗ nhẹ vào vai tôi, vốn đang nhễ nhại mồ hôi dưới buổi chiều tháng Sáu tại thành phố Hồ Chí Minh. Mái tóc hoa râm, mắt hé nhìn, miệng hơi lộ các nướu răng, cô đưa một cái lon đã mở nắp và ra hiệu cho tôi uống.

Xung đột giữa Trump và Musk: “Cả hai đều mắc kẹt trong một thế ôm chặt chết người”

Spiegel

Jan Petter phỏng vấn Quinn Slobodian

Nguyễn Văn Vui chuyển ngữ

8-6-2025

Cuộc đối đầu giữa Tổng thống Mỹ Donald Trump và Elon Musk không chỉ đơn thuần là va chạm của hai cái tôi – cả hai phụ thuộc lẫn nhau. Nhưng theo Quinn Slobodian, nhà sử học người Canada, kẻ thua cuộc đã sớm lộ diện.

Việt Nam lật đổ Khmer Đỏ, nhưng chiến thắng thuộc về Trung Quốc

The Diplomat

Tác giả: Nayan Chanda

Dịch giả: Jenny Ly

1-12-2018

Nhớ lại sau bốn mươi năm ngày Việt Nam lật đổ Khmer Đỏ, nhưng rõ ràng Trung Quốc là người chiến thắng.  

Sáng ngày 7 tháng Giêng năm 1979, một đơn vị Quân đội Việt Nam lao thẳng vào Phnom Penh mà không tốn nhiều súng đạn, để lật đổ một triều đại tàn ác Khmer Đỏ. Quả thật, đây là một cú đánh trời giáng vào Trung Quốc. Việt Nam chiến thắng, nhưng đó chỉ là một chiến thắng rất hẻo, cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Các Triển Vọng Cho Mối Quan Hệ Giữa Hoa Kỳ Và Trung Quốc Trong Năm 2019

Project Syndicate

Tác giả: Kevin Rudd

Dịch giả: Đỗ Kim Thêm

14-12-2018

Donald Trump bắt tay Tập Cận Bình. Ảnh: Artyom Ivanov/TASS/Getty Images

Lời Người Dịch: Kevin Rudd không cập nhật các biến chuyển dồn dập gần đây như nền kinh tế Trung Quốc bị tổn thương nặng nề khi các doanh nghiệp quốc tế tháo chạy, thị trường chứng khoán tụt giá, động loạn xã hội lan rộng, nội bộ phân hoá trầm trọng và hệ lụy quốc tế của các hoạt động doanh nghiệp Hoa Vi. Không như Kevin Rudd tiên đoán, trong bài diễn văn kỷ niệm 40 năm cải cách, Tập Cận Bình tỏ ra kiên quyết với Mỹ hơn.

Sắp xảy ra ở LHQ: Lãnh đạo Trung Quốc và các giá trị chuyên chế

Foreign Affairs

Tác giả: Kristine Lee

Dịch giả: Mai V. Phạm

16-9-2019

TTK Liên Hiệp quốc António Guterres bắt tay Chủ tịch TQ Tập Cận Bình. Ảnh chụp tháng 9/2018. Nguồn: Andy Wong / Reuters

Khi Mỹ lùi lại, Trung Quốc sẽ nắm quyền

Trong nhiều năm qua, cuộc họp thường niên của Đại hội đồng Liên Hiệp quốc vào tháng 9 là tâm điểm nổi bật vai trò lãnh đạo toàn cầu của Mỹ. Ví dụ, chính quyền của Tổng thống Barack Obama đã sử dụng dịp này để kêu gọi cộng đồng quốc tế quan tâm tới các vấn đề biến đổi khí hậu và tái định cư cho người tị nạn.

Nhưng khi các tổng thống và thủ tướng tập trung tại New York bắt đầu từ tuần này, họ sẽ tập trung dưới sự hướng dẫn của một tổ chức đang trải qua một sự chuyển đổi to lớn. Mỹ đã từ bỏ vai trò lãnh đạo và Trung Quốc đang sẵn sàng nắm lấy nó.

Háo hức để mở rộng tầm ảnh hưởng của mình trên chính trường thế giới, nhằm phục vụ lợi ích quốc gia, Trung Quốc đã tập trung các nguồn lực đáng kể đằng sau nỗ lực nắm giữ vai trò lãnh đạo tại Liên Hiệp quốc như một đất nước nhanh nhẹn, năng động so với Mỹ. Chỉ trong vài năm qua, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bố trí các quan chức của mình để lãnh đạo 4 trong số 15 cơ quan chuyên trách của Liên Hiệp Quốc, trong khi Mỹ chỉ lãnh đạo 1 cơ quan. Trung Quốc cũng đã nâng cao hơn 20 biên bản ghi nhớ để hỗ trợ chiến lược ​​‘Vành đai và Con đường’ và huy động một tập đoàn các quốc gia có chủ ý, nhằm giảm bớt chỉ trích quốc tế về việc đàn áp người Duy Ngô Nhĩ ở Tân Cương.

Mỹ đã phản ứng sự bành trướng của Trung Quốc chậm rãi, một phần vì Washington đã đang bận rộn tính toán lại mối quan hệ với Liên Hiệp quốc. Chính quyền của Tổng thống Donald Trump đã có nhiều đại sứ khác nhau tại Liên Hiệp quốc trong một thời gian ngắn, trong khi đơn phương rút Mỹ ra khỏi một số cơ quan của Liên Hiệp quốc và bác bỏ các tổ chức đa phương.

Tuy nhiên, với việc Trung Quốc đang tìm cách lèo lái Liên Hiệp quốc ra khỏi các nguyên tắc nền tảng, Mỹ không nên ngồi yên. Một Liên Hiệp quốc do Trung Quốc thống trị sẽ chỉ dẫn đến sự xói mòn liên tục của các giá trị và lợi ích của Mỹ trong các vấn đề từ không phổ biến vũ khí hạt nhân đến phát triển bền vững. Nếu chính quyền Trump nghiêm túc trong việc cạnh tranh chiến lược với Trung Quốc, Mỹ sẽ phải đẩy mạnh vai trò của mình ở tổ chức có tầm quan trọng tối cao này.

Trong nhiều thập kỷ, vai trò của Trung Quốc tại Liên Hiệp quốc chủ yếu là một trong những kẻ phá hoại. Thông qua Liên Hiệp quốc, Bắc Kinh chủ yếu nhắm vào các nỗ lực của Mỹ và các cường quốc dân chủ khác để áp đặt một tầm nhìn tự do lên thế giới. Đặng Tiểu Bình, cựu lãnh đạo của Trung Quốc, đã lên tiếng về những nỗ lực này trong một phát biểu năm 1974 tại Đại hội đồng Liên Hiệp quốc. Ông ta đã tố cáo “sự theo đuổi kiêu ngạo quyền bá chủ thế giới” của Mỹ và bày tỏ thái độ chống lại sự thiết lập “phạm vi ảnh hưởng của bất kỳ quốc gia nào”.

Nhưng khi sức mạnh và tầm ảnh hưởng của Trung Quốc tăng lên, cách tiếp cận của nó đối với các tổ chức quốc tế tiến triển đáng kể. Hiện tại, dưới thời Tập Cận Bình, Trung Quốc đã từ bỏ thế phòng ngự từng xác định vai trò của họ tại Liên Hiệp quốc. Trong một bài phát biểu năm ngoái, ông Tập đã kêu gọi Trung Quốc “tham gia tích cực vai trò lãnh đạo cải cách hệ thống chính trị toàn cầu”.

Trung Quốc đang tăng cường vai trò lãnh đạo ở Liên Hiệp quốc tại thời điểm mà Mỹ giảm bớt vai trò toàn cầu. Ví dụ, vào năm 2011, Mỹ đã cắt 80 triệu Mỹ kim tài trợ hàng năm cho Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên Hiệp quốc (UNESCO) – khoảng 22% trong toàn bộ ngân sách của Mỹ. Trung Quốc đã chạy đua để lấp đầy khoảng trống này, cam kết hỗ trợ hàng triệu Mỹ kim cho các chương trình giáo dục. Bắc Kinh đã tăng cường đóng góp cho Liên Hiệp quốc gấp 5 lần trong thập kỷ qua, tự quảng cáo trong các chương trình do nhà nước bảo trợ như là “nhà vô địch của chủ nghĩa đa phương”.

Đầu tư mạnh mẽ của Trung Quốc tại Liên Hiệp quốc đã mang lại cho nước này một số lợi ích mà Bắc Kinh có thể sử dụng để bảo vệ mình khỏi những chỉ trích về chính sách ở Tân Cương và Tây Tạng, và để cô lập Đài Loan. Nhưng ĐCS Trung Quốc đã đề ra một chương trình nghị sự tham vọng hơn, bảo vệ lãnh đạo chuyên chế tại Venezuela, Syria và thúc đẩy quan điểm tôn trọng “chủ quyền” cho phép chính quyền từ chối các yêu sách của cá nhân và thiểu số, nhân danh an ninh trong nước. Trung Quốc đã sử dụng Hội đồng Nhân quyền của Liên Hiệp quốc để từ chối và bác bỏ khái niệm về các giá trị phổ quát, lập luận rằng “mỗi quốc gia có thể chọn mô hình bảo vệ nhân quyền của riêng mình tùy theo hoàn cảnh quốc gia”. Một cách ngắn gọn, Bắc Kinh đang sử dụng Liên Hiệp quốc như một nền tảng để hợp thức hóa hình thức cai trị độc tài chuyên chế.

NHÂN LỰC LÀ CHÍNH SÁCH

Trung Quốc không chỉ đóng góp vật chất cho Liên Hiệp quốc trong những năm gần đây. Trung Quốc đã thực hiện một nỗ lực có hệ thống để lấp kín các chức vụ lãnh đạo của Liên Hiệp quốc bằng các quan chức của đảng Cộng sản. Công dân Trung Quốc hiện đang nắm vai trò lãnh đạo hơn một phần tư tại các Cơ quan chuyên môn của Liên hợp quốc, bao gồm Tổ chức Lương thực và Nông nghiệp, Liên minh Viễn thông Quốc tế, Cục Hàng không Dân dụng Quốc tế và Tổ chức Phát triển Công nghiệp. Và chính phủ Trung Quốc tiếp tục tuyển dụng ngày càng nhiều công chức có khả năng, năng lực cao để làm việc tại Liên Hiệp quốc.

Để đổi lấy tiền của, chuyên môn và nhân sự mà Trung Quốc cung cấp, Trung Quốc tìm kiếm sự ủng hộ của Liên Hiệp quốc cho các ​​chính sách đối ngoại của mình, đặc biệt là chiến lược Vành đai và Con đường. Được xem là chiến lược dấu ấn của Tập Cận Bình, Vành đai và Con đường đã giành được nhiều khen ngợi vì đã giúp cung cấp cơ sở hạ tầng cần thiết cho các nước đang phát triển, nhưng cũng bị chỉ trích đáng kể vì không đạt được các tiêu chuẩn quốc tế về khả năng tài chính, bảo vệ môi trường, và quyền lao động.

Bắc Kinh đã sử dụng Liên Hiệp quốc để củng cố tính chính danh và ủng hộ quốc tế cho chiến lược Vành đai và Con đường. Trung Quốc đã cố gắng làm cho Vành đai và Con đường giống với Dự án 2030 vì sự Phát Triển Bền Vững của Liên Hiệp quốc (2030 Agenda for Sustainable Development), trong đó tập trung vào giảm nghèo và ổn định môi trường. Liu Zhenmin, cựu Ngoại trưởng Trung Quốc và hiện là Tổng thư ký về các vấn đề kinh tế và xã hội tại Liên Hiệp quốc, nói, Vành đai và Con đường phục vụ “các mục đích và nguyên tắc của Hiến chương Liên Hiệp quốc”. Ngay cả Tổng thư ký LHQ António Guterres cũng đã khuyến khích các lợi ích của chiến lược này ​​khi Liên Hiệp quốc bày tỏ sự ủng hộ mạnh mẽ, nhưng không quan tâm đến những rủi ro và hạn chế của chiến lược này.

GIÀNH LẠI THẨM QUYỀN

Bất chấp những nỗ lực của Trung Quốc, nhiều quốc gia thành viên Liên Hiệp quốc vẫn hoài nghi về sự lãnh đạo của Bắc Kinh trong các vấn đề toàn cầu. Một cuộc thăm dò gần đây của Pew Research cho thấy, chỉ 19% số người được hỏi bày tỏ thích Trung Quốc hơn là Mỹ dẫn đầu thế giới. Nhưng một tương lai được định hình bởi các giá trị và lợi ích của ĐCS Trung Quốc đang đến rất nhanh, và cơ hội để nắm bắt nó là ngay bây giờ.

Mỹ nên ngăn chặn các nỗ lực của Trung Quốc nhằm phá hoại các giá trị tự do trong Liên Hiệp quốc, đặc biệt là xung quanh các vấn đề bảo vệ nhân quyền. Cùng với các quốc gia đồng minh, Mỹ nên tập trung ngăn chặn Trung Quốc thêm vào các thuật ngữ có tính tư tưởng, có vẻ vô hại, vào các tài liệu của Liên Hiệp quốc. Ví dụ như “hợp tác đôi bên cùng có lợi”, “cộng đồng của một tương lai chung cho nhân loại”, “dân chủ hóa của các mối quan hệ quốc tế”. Các thuật ngữ như thế cố tình làm suy giảm sự đồng thuận về quyền con người và các quan chức Mỹ nên phổ biến một tài liệu tham khảo công khai cho công chúng, giải thích rõ các thuật ngữ này được Trung Quốc sử dụng nhằm gia tăng lợi ích bằng cái giá của các nguyên tắc và chuẩn mực dân chủ.

Đồng thời, Mỹ nên kêu gọi lãnh đạo Liên Hiệp quốc, bao gồm cả tổng thư ký Liên Hiệp quốc, lên tiếng mạnh mẽ hơn chống lại các vi phạm nhân quyền nghiêm trọng nhất của Trung Quốc. Michelle Bachelet, ủy viên cao cấp về nhân quyền của Liên Hiệp quốc, đã làm gương bằng cách công khai chỉ trích Trung Quốc với “các cáo buộc đáng lo ngại liên quan đến các vụ bắt bớ tùy tiện và có quy mô lớn đối với người Duy Ngô Nhĩ”.

Về lâu dài, để khống chế các giá trị phi tự do tại Liên Hiệp quốc đòi hỏi sự tham gia thường trực của Mỹ. Đơn phương rút khỏi các cơ quan quan trọng, như UNESCO và Hội đồng Nhân quyền, Mỹ chỉ nhường lại tầm ảnh hưởng cho Trung Quốc. Thay vào đó, Mỹ nên sử dụng ảnh hưởng của mình để định hướng cho các cơ quan của Liên Hiệp quốc, hoặc ít nhất, tránh để những khoảng trống quyền lực cho Trung Quốc lấp đầy. Xét cho cùng, Trung Quốc vẫn thua Mỹ với tư cách là nước đóng góp tài chính lớn nhất cho toàn bộ hệ thống của Liên Hiệp quốc.

Tuy nhiên, Mỹ đang tụt lại phía sau trong việc đóng góp nhân sự cho Liên Hiệp quốc, và họ nên cố gắng khắc phục điều này bằng cách giải quyết các rào cản gia nhập cho các ứng cử viên Mỹ. Người Mỹ thường thiếu trình độ ngoại ngữ hoặc bị cản trở bởi các quy trình tuyển dụng phức tạp. Bộ Ngoại giao có thể trợ giúp bằng cách thành lập các chương trình cho viên chức cấp trung và khởi đầu kết hợp với các công việc xoay vòng tại Liên Hiệp quốc và bằng cách cung cấp các khóa học chuyên sâu về ngôn ngữ cho những người tham gia các chương trình này.

Tất cả các cường quốc đều tìm cách thúc đẩy lợi ích của họ trong các tổ chức quốc tế. Tổng thống Trump đã nói với Đại hội đồng Liên Hiệp quốc năm 2017: “Tôi sẽ luôn đặt nước Mỹ lên trên hết, giống như bạn, với tư cách là nhà lãnh đạo quốc gia của bạn, sẽ luôn luôn và nên luôn luôn đặt các quốc gia của bạn lên hàng đầu”. Nhưng sự theo đuổi các lợi ích cốt lõi của Trung Quốc tại Liên Hiệp quốc là nguy hiểm, bởi vì trong số những lợi ích đó là mục tiêu chính trị hẹp hòi nhằm bảo vệ quyền lực của một cơ quan duy nhất: Đảng Cộng Sản Trung Quốc.

Nếu Bắc Kinh thành công thay đổi Liên Hiệp quốc theo mục đích của mình, Trung Quốc sẽ không trở nên như phần còn lại của thế giới, mà phần còn lại của thế giới sẽ trở nên giống Trung Quốc hơn [về mặt độc tài chuyên chế].

Lợi thế lãnh đạo của Mỹ ở Châu Á không suy giảm

Project Syndicate

Tác giả: Joseph S. Nye

Dịch giả: Đỗ Kim Thêm

9-4-2018

Người dân Hàn biểu tình phản đối ông Trump. Ảnh: ED JONES/AFP/Getty Images

Khi Ủy ban Ba bên – gồm có một nhóm các nhà lãnh đạo chính trị và kinh doanh, các nhà báo và các học giả – đã gặp nhau gần đây, nhiều người bày tỏ mối quan ngại về vai trò lãnh đạo của Mỹ suy giảm ở châu Á. Hiện nay, mỗi quốc gia châu Á giao thương với Trung Quốc nhiều hơn là với Hoa Kỳ, thường bằng mức từ hai đến một. Mối lo ngại đó càng trầm trọng hơn do việc áp đặt thuế quan gần đây và những biểu hiện khinh thường các thể chế đa phương của Tổng thống Donald Trump. Một câu hỏi thường được đề ra ở Singapore là liệu sự lãnh đạo Hoa Kỳ ở châu Á còn sống sót trong nhiệm kỳ của Trump không.

Tướng Mike Mullen: Tôi không thể tiếp tục im lặng

Atlantic

Tác giả: Mike Mullen

Dịch giả: Trúc Lam

2-6-2020

Tướng Mike Mullen, Tham mưu Trưởng Liên quân. Nguồn: Chad J. McNeeley/ Bộ Quốc phòng Mỹ

Tác giả: Tướng bốn sao Mike Mullen, từng là cựu đô đốc Hải quân Hoa Kỳ, sau đó ông được Tổng thống George W. Bush bổ nhiệm làm Tham mưu Trưởng Liên Quân, là người đứng đầu tất cả các binh chủng. Trong cuộc đời binh nghiệp của mình, ông đã nhận được rất nhiều huân chương cao quý. Đây là bài viết của ông trên báo Atlantic, bình luận về việc ông Trump muốn sử dụng quân đội để đàn áp biểu tình.

Bị mắc kẹt trong “Vòng xoáy tư tưởng”, Mỹ và Trung Quốc trôi dạt về chiến tranh lạnh

New York Times

Tác giả: Steven Lee Myers Paul Mozur

Dịch giả: Christine Nguyễn

14-7-2020

Các mối quan hệ đang rơi tự do. Những lằn ranh đang được vẽ. Khi hai siêu cường đụng độ về công nghệ, lãnh thổ và quyền lực, một kỷ nguyên địa chính trị mới đang khởi đầu.

Đài Tiếng nói Hoa Kỳ trở thành Đài Tiếng nói của Trump

Asia Times

Tác giả: David Hutt

Dịch giả: Trúc Lam

18-6-2020

Trump bổ nhiệm một người cánh hữu vào đài phát thanh, truyền hình do Quốc hội tài trợ, mà quan điểm của người này có thể không đồng thuận với 117 triệu khán giả của các đài phát thanh ở châu Á.

Thông điệp của Prigozhin trước binh biến

Rutube

Lưu Minh Phương, dịch

4-7-2023

Lời người dịch: Tôi không định dịch bài phát biểu của Prigozhin trước sự kiện binh biến của Wagner vì ổng nói hơi dài, ngôn ngữ võ biền, thẳng băng mà thô tục, lại không cầm giấy nên câu cú hơi lủng củng. Nhưng thấy bà con lăn tăn về việc, liệu vụ binh biến có phải do lãnh đạo Nga dàn dựng không, nên mới dịch để thấy: Không thể dàn dựng mà lại để cho Prigozhin bóc mẽ và nói xấu chính quyền đến thế.

Sau đây là bản dịch bài phát biểu của Prigozhin:

***

Chiến dịch Quân sự đặc biệt (QSĐB) bắt đầu từ đâu?

Năm 2014 diễn ra đảo chính quân sự, nổi loạn ở Ukraina. Người Nga bị chèn ép và lùi về Donbass. Chúng ta đã bảo vệ được Donbass. Khi đã bảo vệ được Donbass, lẽ ra ngay từ mùa thu năm 2014, chúng ta phải chiếm các vùng giáp ranh như Slaviansk, Kramatorsk và các điểm tiếp theo dọc ranh giới LNR – DNR. Nhưng điều đó đã không được thực hiện. Dấu chấm hết được đặt vì quân đội không tin chắc có thể hoàn thành nhiệm vụ đó không, và không có một quyết định quyết đoán nào được đưa ra. Thế nên, số phận Donbass bị treo để đó.

Sau năm 2014, từ 2014 đến 2022, cả vùng Donbass bị chia chác, chôm chỉa bởi một số loại người, một số từ bộ máy chính quyền tổng thống, một số từ cơ quan an ninh liên bang, một số là các tài phiệt có dính líu như Kurchenko. Những kẻ này đã biển thủ tiền của người dân Donbass, những người ở các nước cộng hòa không được công nhận là LNR và DNR.

LNR và DNR có các đội công an nhân dân làm nhiệm vụ đánh trả thích đáng trong trường hợp bị Ukraina tấn công. Tuy nhiên, các đội quân này thực ra không tồn tại, chỉ có một số lượng quân tối thiểu và một số tướng lĩnh, đơn giản để cuỗm tiền. Lương lính 40 ngàn rúp thì 20 ngàn nằm lại quỹ, 20 ngàn phát cho người ký, nếu chiến binh có tồn tại và chỉ ngồi nhà. Có tập luyện gì đâu, các chiến binh ma chỉ việc nhận số tiền này. Các tướng nhận tiền cho các quân số ma và ngân sách bị đục khoét.

Donbass quả là nơi tuyệt vời để chia chác như kiểu các cộng sự của chính quyền tổng thống đã làm – đầu tiên là Surkov, rồi Kozak… Các cấp bậc tướng ở Cục An Ninh Liên Bang thì hoàn toàn rõ rồi.

Chiến dịch QSĐB bắt đầu từ nguyên cớ gì

Ukraina có đội quân ở biên giới giáp Donbass – chính là đội quân mà bị chúng ta đã chọc thủng từ Popasnaya đến Artyomyovsk. Đội quân này được thành lập từ các loại quân tình nguyện theo chủ nghĩa dân tộc, gồm cả lực lượng vũ trang Ukraina. Đội quân này đã bắn nhau với chúng ta: Khi thì ta bắn họ, lúc thì họ bắn ta. Tất cả cứ thế diễn ra suốt 8 năm ròng từ 2014 đến 2022. Số vụ bắn lẫn nhau qua lại theo kiểu trao đổi đạn dược, đối súng, có khi tăng, khi giảm. Không có đụng độ nghiêm trọng nào xảy ra ngày 24 tháng 2 cả.

Giờ thì Bộ Quốc phòng mưu toan đánh lừa dư luận và Tổng thống, thêu dệt rằng phía Ukraina đã điên khùng xâm lược và cùng toàn khối NATO tấn công chúng ta. Vậy nên cái gọi là “chiến dịch QSĐB” vào ngày 24/2 đã được khởi đầu vì những nguyên nhân khác.

Giờ nói về quân đội. Bắt đầu từ 2012, sớm hơn là từ thời Serdyukov, nhưng từ năm 2012 khi Shoigu lên thì quân đội chả làm gì cả.

Mỗi lính nghĩa vụ được phát 3 viên đạn như thời tồi tệ nhất của Liên Xô, dù thời đó cũng chưa xảy ra điều này. Họ không tập luyện quân sự, không học sử dụng các loại vũ khí khác nhau, hơn nữa lại là vũ khí hiện đai. Và vì thế ở Nga, quân đội đã bị thiệt hại đến nỗi không thể tiến hành bất kỳ hoạt động quân sự nào có quy mô lớn.

Các chiến dịch kiểu Syria thật đáng xấu hổ khi quân Vagner thực hiện nhiệm vụ chính, còn quân chính quy lượn lờ trên máy bay, những điều thật nhục nhã và trơ trẽn mà họ đã làm ở Syria, kiểu ngồi máy bay lướt qua biên giới các quốc gia láng giềng mà các chỉ huy đã nhiều lần cảnh báo Shoigu và Gerasimov, họ không có kinh nghiệm tác chiến nào cho quân đội. Một số lượng lớn các tướng đã gắn cho mình các sao anh hùng Liên bang Nga như kiểu trang trí cây thông. Phần lớn số này chưa từng đi đâu trong đời. Họ nhận danh hiệu anh hùng vì từng một lần ngồi salon bọc da trên máy bay tiện nghi sau bàn bóng loáng bay từ Moskva về phía Khmeimim (căn cứ không quân Nga ở Syria) và quay trở lại.

Họ nhận sao anh hùng Liên bang Nga vì điều đó. Thực tế là họ đã làm mất uy tín của danh hiệu, hủy hoại danh hiệu. Những tên hề suốt ngày đi liếm mông Bộ trưởng Quốc phòng và bộ sậu của ông ta, đã nhận được những cấp bậc, chức tước và phần thưởng sau đó. Lính thời Shoigu không còn tồn tại như một sinh thể có thể nói lên dù chỉ một từ nào đó chứa đựng ý kiến có thể được lắng nghe. Vì thế mà ngày 24/2/2022 quân đội Nga đã rơi vào tình trạng hoàn toàn thiếu đào tạo, thiếu quản lý, thiếu trang bị và còn nhiều yếu tố khác nữa.

Toàn bộ chiến dịch được giữ bí mật. Tất cả các tư lệnh tập đoàn, những người cần điều hành các cánh quân quan trọng nhất khi cuộc chiến bùng nổ không hề biết điều gì xảy ra. Những người chưa từng một lần trong đời cầm vũ khí đã mang đến cho Shoigu những bản đồ chiến thắng với các mũi tên được điểm tô đẹp đẽ bằng bút dạ và bút chì như thời chiến tranh Vệ Quốc Vĩ Đại. Và điều gì phải đến đã đến.

Bây giờ là phần chính – vì sao chiến dịch QSĐB bắt đầu.

Câu chuyện đẹp về phi quân sự và phi phát xít Ukraina có thể thành hiện thực nếu như trong 3 ngày mà thay đổi được chế độ, mặc dù theo tôi biết về chuyện này, khi trở thành Tổng thống, Zelensky đã sẵn sàng với mọi thỏa thuận. Tất cả những gì cần làm là tụt xuống từ đỉnh Olympo, đi và đàm phán, vì cả miền Đông Ukraina toàn người gốc Nga sinh sống. Và vì thế, điều xảy ra hôm nay là chúng ta đi giết những người gốc Nga này.

Vậy đó – chiến dịch được lập kế hoạch vụng về, diễn tập trước đó thì như thế mà vì sao lũ ngốc này lại cho là họ khôn ranh đến mức không ai hiểu họ làm gì trong thời gian tập luyện và không ai chặn nổi họ đến Kiev. Mà đã chẳng ai chặn được nếu như những kẻ thoái hóa này không xếp những đoàn xe dài ngoằng, không cấp cho mỗi loại vũ khí có 0,2 khẩu lượng đạn theo quy định, mà 0,2 khẩu lượng thì chỉ đủ cho vài giờ chiến đấu, không đưa những binh lính chân đất trần trụi về phía Kiev và các khu vực khác.

Chả có quốc gia nào, như tôi đã nhiều lần nói, lại không duy trì phòng vệ biên giới đủ sức chống lại sự đột nhập của quân đội, dù là quân đội có đủ đạn dược. Thế nên họ đã ngạo nghễ nhảy sang các vùng lãnh thổ mà giờ họ đang ở đó, đã đến Kiev để rồi giậm chân quanh Kiev. Thay vì phải đưa ra quyết định khẩn cấp và tiến lên thì Shoigu sợ tụt cà. Y hèn nhát ngồi trong phòng và cuối ngày đầu tiên rất đỗi ngạc nhiên: Vì sao quân sỹ không thể tiến lên dù đã tốn cả ngàn tên lửa để tập kích — không có trinh sát thông thường, không có gì hết, đơn giản là cứ bắn đi đâu đó…

Tiếp theo là việc ném bỏ không thương tiếc lính dù ở ngoại ô Gostomel. Những chàng trai đã bay đến và hy sinh mà không biết mình đang làm nhiệm vụ gì. Họ chỉ biết đứng đó và làm nghĩa vụ của mình. Và vì thế, những ngày đầu chiến tranh, Shoigu đã đẩy hàng ngàn lính Nga đến chỗ chết. Ông ta đã hủy diệt bộ phận có khả năng chiến đấu nhất của quân đội. Mà bộ phận có khả năng chiến đấu trong quân đội chiếm số ít – vì đã nhiều năm trong quân đội điều được giáo dục là nịnh bợ. Bất kỳ ai tích cực đều đã rời bỏ quân đội hoặc sẵn sàng rời bỏ ngay.

Khi sự nhục nhã của chiến dịch QSĐB bắt đầu vào những ngày đầu quân đội Nga thiếu đạn dược, đi vào vùng mà không hiểu họ phải làm gì, tôi đã hỏi nhiều sỹ quan và tướng lĩnh: Tại sao xảy ra thế này, và tất cả họ đều nói: Lũ cặn bã này (tôi nhấn mạnh rằng họ đã dùng từ “cặn bã” để chỉ giới quân sự chính trị chóp bu của đất nước) đâu nói cho chúng tôi biết là đi đâu.

Còn người Ukraina khi biết về những cuộc tập trận thì đương nhiên đã huy động lực lượng tối thiểu và cấp phát vũ khí cho người ở Kiev. Và thay vì để đi tới đích, nếu chúng ta cần như thế, cần gây áp lực cho giới lãnh đạo chóp bu, kéo về phía mình những người có quyền đưa ra quyết định và lập tức đề nghị họ thỏa thuận, nói rằng: “Chúng tôi đứng ở ngoại ô Kiev một ngày đêm rồi, chúng tôi sẽ tiếp tục tiến và tiến nữa, nhưng lúc này chúng ta còn cơ hội. Hãy cùng nhau thỏa thuận. Trước hết là thành lập hội đồng xử lý khủng hoảng, đưa người của mình vào để luận bàn về số phận của công dân Nga”, và sau đó người Ukraina sẽ buộc phải nhượng bộ. Thì lũ khốn bệnh hoạn, bọn tâm thần chó chết lại quyết định “chả có gì đáng sợ, chúng ta ném thêm vài ngàn lính, họ tắt thở dưới hỏa tiễn đối phương như lũ chó con nhưng chúng ta đạt được mục tiêu của mình“. Âu cũng là một phương án. Và họ cũng có thể làm thế nếu như sẵn sàng chịu trách nhiệm về lời mình nói và sẵn sàng đi đến cùng.

Nhưng họ không sẵn sàng đi đến cùng. Họ muốn sống trong tiện nghi. Họ không sẵn sàng ra nghĩa trang chôn những người họ hàng của mình như hàng nghìn bà mẹ, hàng nghìn đứa con đang chôn cất cha mình. Vì thế mà cuộc chiến lâm vào tình trạng kéo dài. Thay vì phải họp lại với nhau, đặt bàn cho 50 người ngồi, triệu tập tướng lĩnh, tất cả những người có thể đưa ra tư vấn, giải thích nào đó, thì nước ta đến giờ vẫn trong tình trạng tự cách ly. Và vì thế không ai trong số các nhân vật có quyền quyết định họp lại. Họ toàn trao đổi qua điện thoại.

Vào đầu chiến dịch QSĐB, khi tôi bắt đầu luyện tập cho quân Wagner vì có thể sẽ phải khẩn cấp bay về từ châu Phi, cuối tháng 2 năm 2022 khi tôi tập hợp tổ tác chiến trong văn phòng mình để theo dõi diễn biến đang xảy ra, đã biết tin và hiểu rằng quân ta đang thất bại một cách kỳ quái và nhục nhã. Binh lính tử trận. Binh lính đã phải chịu những đòn tàn nhẫn không chỉ cướp đi sinh mạng mà cả thanh danh của mình.

Nhiều nhà lãnh đạo ở Phi Châu đã liên hệ với tôi. Họ cùng đưa ra một câu hỏi: “Vì sao nước Nga có thể trượt dốc đến nhục nhã kỳ cục như vậy?”. Quân đội mạnh thứ hai thế giới mà người ta quảng bá, tất nhiên, đã rõ là không phải như vậy. Chẳng qua là quả bong bóng khí, giá như có gì đó phô trương. Nhục nhã vì nước Nga đã thụt lùi đến thế. Ai cũng tính đến phép mầu, vũ khí hạt nhân chiến thuật, bom nguyên tử sẽ thả xuống Varsava, có điều sợ tụt cà rồi còn đâu.

Những cụ già yếu ớt. Họ không thể bước ra khỏi căn phòng tiện nghi. Lúc ấy, tôi còn được đến Bộ Tổng Tham mưu ở Frunzenskaya. Shoigu hàng ngày vẫn chỉ tiệc tùng nơi bàn mình. Ngày ngày, ông ta tụ tập các phó tướng tiệc tùng từ 1 đến 2 giờ, trứng cá và cô nhắc sập bàn. Ônh ta cũng tiếp khách, nhận quà như thế.

Giữa tháng 3, Wagner được triệu tập để tham chiến. Shoigu trốn. Chả thấy lão đâu. Tên nhãi hèn nhát đã nghĩ làm sao chúng tôi thoát khỏi tình huống này. Thời điểm này cần quẳng y xuống hố rác lịch sử – mong là y bị xét xử và trừng phạt vì tội trong thời gian đó đã hủy diệt hàng chục ngàn sinh mạng trai tráng.

Rồi những kẻ đào ngũ đầu tiên xuất hiện. Để không ai biết rằng họ đã tồn tại, người ta đã chấm dứt hợp đồng với số này và đề lùi ngày lại. Kết quả là sau nhiều năm nhận lương, nhận căn hộ, sống nhờ nhà nước, nhờ vào những người đàn ông bình thường làm việc ở nhà máy, trên máy cày hay đâu đó nữa, các quân nhân này đã về nhà. Không hề có khái niệm thế nào là đào ngũ. Còn sau đó người ta chụp lấy những người đàn ông bao năm phải nuôi dưỡng những quân nhân kia, giao vũ khí cho họ và biến họ thành người bị động viên.

Giờ thì nói thêm về số bị động viên này.

Chiến tranh cần vì cái gì?

Chiến tranh cần để một lũ ti tiện có chiến tích và phô trương quân đội ta hùng mạnh ra sao, để Shoigu nhậm chức nguyên soái — sắc lệnh này chuẩn bị sẵn rồi, và nhận sao anh hùng lần 2. Vì ông ta rất muốn đi vào sử sách như một tướng quân người Tuva vĩ đại, hai lần nhận danh hiệu anh hùng và là nguyên soái trong thời gian thực tế là hòa bình.

Chiến tranh cần thiết không phải để giành lại đất mẹ của người Nga, không phải để phi quân sự và phi phát xít Ukraina. Chiến tranh cần để có thêm một ngôi sao có viền thêu quanh cho một kẻ bệnh tâm thần khi vào quan tài được gắn sao trên gối. Đó là lý do thứ nhất.

Lý do thứ hai, chiến tranh cần cho giới tài phiệt thực tế đang điều hành nước Nga. Giới tài phiệt này nhận được mọi thứ có thể. Nếu kinh doanh ở nước ngoài của họ bị ngưng lại thì nhà nước chia cho họ kinh doanh trong nước. Nên họ tống giam các doanh nhân, đóng cửa các ngân hàng để lũ tài phiệt không mất tiền.

Họ không cần tiền. Từ lâu họ đã chuẩn bị cho mình tất cả rồi. Nào là bệnh viện có thiết bị chuyên dụng để đề phòng biết đâu ung thư và những gì cần thiết để sống lâu hơn. Giới chuyên chế chóp bu này chỉ nghĩ đến một điều: Kéo dài sinh tồn của thân xác mình lâu hơn, sao cho thân xác mình ở trạng thái tốt hơn. Đó là sự bại não của họ. Họ không hề nghĩ về đất nước, về nhân dân, về chiến tranh, mà chỉ nghĩ cho bản thân.

Nhiệm vụ quan trọng thứ hai của chiến dịch là đưa Medvedchuk làm tổng thống Ukraina – chính là tay Medvedchuk trước đó đã đến Kiev ngồi chờ khi quân lính đến, Zelensky bỏ chạy, tất cả hạ vũ khí và ông ta sẽ thành tổng thống của Ukraina này. (…).

Người ta đã quyết đưa Medvedchuk lên ngôi, rồi ông ta bị bắt giữ để phải đem tất cả tù binh Azov ra trao đổi. Nhưng nếu chúng ta muốn phi phát xít Ukraina thì lũ Azov chính là nòng cốt của cấu trúc quốc xã, sao lại đem chúng đổi lấy ông ta? Tại sao ông ta quý giá với chúng ta, sao chúng ta không giao quách ông ta cho họ xử bắn? Và câu hỏi chính là sao không trao đổi tù binh, không đổi lũ Azov lấy tù binh, mà lại đổi lấy cái xác chết này – Medvedchuk chỉ có duy nhất là mối quan hệ bạn bè với lãnh đạo đất nước.

Sau khi chiếm được Kherson và Zaporozje, việc đầu tiên xảy ra là người ta bắt đầu đưa khỏi đó hàng loạt xe ủi, sắt thép, v.v… Khi chiếm được Popashaya, chúng ta đã cắt cử bảo vệ ở các nhà máy, các nhà máy này chúng ta chiếm được, không bị phá hủy, thì tại sao không cho hoạt động? Người ta đã đến, bắt đầu tháo dỡ máy móc và chở về hướng nước Nga. Nhà máy rượu sâm banh Artyomovsk chúng tôi bảo toàn được chẳng qua là vì khu này bị bắn phá không nhiều lắm và quân Ukraina đã bỏ chạy, sợ bị tiêu diệt. Chúng tôi chỉ lấy 10-15 chai rượu từ nhà máy làm quà và chở 2 xe cho phụ nữ Ukraina, còn thì tất cả nguyên vẹn tại chỗ.

Hôm nay có các quyết định về việc khi nào nhà máy sẽ đưa vào hoạt động. Nó hoạt động làm quỷ gì vậy? Nó sẽ thuộc về ai? Đem lợi nhuận cho ai? 100% là không phải cho dân Donbass nhé, 100% là nó sẽ tìm được chủ, người sẽ húp khoản lợi này. Và vì thế, tất cả những gì đã diễn ra, cuộc chiến thần thánh của chúng ta chống lại những kẻ đã xúc phạm đến dân tộc Nga, mưu toan hạ nhục người Nga, đã biến thành một vụ tống tiền, mà chính xác hơn là trộm cắp được nâng tầm pháp luật và ý thức hệ dân tộc.

Ngày 19/3, lần đầu tiên đến lãnh thổ Ukraina, tôi đã hỏi các chỉ huy tại chỗ, vì sao chúng ta không đưa ra số lượng thương vong của quân sĩ chúng ta. Người ta nói với tôi là cấp trên không ai quan tâm đâu. Có nhiệm vụ thì phải thực hiện. Còn chết bao nhiêu sẽ đếm sau, sau khi chiến tranh kết thúc.

Không ai quan tâm là chiến thắng sẽ đạt được bằng các nỗ lực thế nào. Và khi Wagner đến thì đã không còn có thể nói về chiến thắng nữa rồi. Vì chuyển động chỉ nhúc nhích. Để kiểm soát Ukraina thì, hoặc phải lấy Donbass, hoặc phải tiến sang hữu ngạn sông Dnepr, hoặc chiếm hết Ukraina, trừ ra Lvov, miền Tây Ukraina, hoặc chiếm luôn cả Lvov, nhưng đó là chuyện khác. Hoặc đơn giản là thay lãnh đạo. Lãnh đạo thì chúng ta không thể thay. Khi đó, chúng tôi đã hiểu là với những nỗ lực như thế, thì chúng ta không thể lấy được Donbass.

Mỗi ngày được yêu cầu phải cho thấy đã tiến thêm 50-100-200 mét. Không có điều hành, chỉ toàn là một lũ động kinh. Vũ khí hỗn độn, khắp nơi hỗn độn, đúng là lộn xộn toàn tập. Nếu không lộn xộn thế thì chỉ một người phải hy sinh, thay vì 10 người. Nhưng 10 người đã chết thay vì chỉ một người. Phải có ai đó chịu trách nhiệm về mạng sống của những người lính này. Họ đã không trở về nhà được. Một số được chôn, và phần lớn mất tích.

Mỗi ngày đều có những người họ hàng viết cho tôi, hỏi về những chiến sỹ không có quan hệ với Wagner, những chàng trai đã nhập ngũ theo Bộ Quốc phòng. Số lượng lính mất tích mà chúng tôi quan sát thấy là không thể nào chấp nhận. Người ta đã quẳng họ như quăng thịt vì không thể đưa họ về. Và đến giờ người ta vẫn giấu giếm điều đó.

Chuyện khác: Sự thiếu chuyên nghiệp của Bộ tổng tham mưu

Từ những ngày đầu, các bính lính, sĩ quan, tướng lĩnh có câu đùa “để chiến thắng chỉ cần đóng Frunzenskaya” (trụ sở Bộ Quốc phòng Nga). Nếu có đơn vị đạt thành tích nào đó ở mặt trận, người ta lập tức chia đôi đơn vị này, một nửa cần tiếp tục tiến công, nhưng rõ ràng là nửa này không thể tiến công nữa, còn nửa kia bị lấy đi và quăng sang mặt trận khác.

Làm thế để làm gì? Chúng tôi đều cho đó là vì ngu muội, vì chính Tổng tư lệnh và Shoigu điều hành chiến dịch. Nếu tướng nào cho rằng cần làm thế thì trong mọi trường hợp người ta sẽ buộc ông ta phải ngậm miệng và nói cho ông ta biết phải làm thế nào. Còn nếu không tuân lệnh, như Muratov và một số tướng khác đã làm, thì sẽ bị sa thải. Mà nếu tuân theo thì sẽ hy sinh cả đống người. Nhưng sẽ được bỏ qua vì biết vâng lời.

Số quân còn lại của các đơn vị bị quăng quật từ chỗ này qua chỗ khác để tăng cường. Kết quả là chả có một đội quân nào, một sư đoàn nào có thể chiến đấu với đội hình đầy đủ. Tất cả bị xáo trộn tanh bành kiểu đó. Vì thế mà hoàn toàn thiếu điều hành. Vì không có điều hành mà mỗi chỉ huy đều có nguyên nhân tại sao không hoàn thành nhiệm vụ này nọ.

Và kết quả là, để Tham mưu trưởng không lên cơn nghi kỵ, không quát mắng và không sa thải, sẽ phải theo quy trình như sau: Tổng tham mưu trưởng, rồi đến các bộ trưởng sa thải anh, sau đó anh cần xin lỗi họ, nói là anh sẽ phục vụ trung thành, tiếp theo là phải hạ mình giống như chuyện đã xảy ra với Teplinski. Thế thì anh sẽ được ở lại trong vỏ bọc bao che. Tình trạng thiếu điều hành này đã dẫn đến hậu quả là 80% binh lính hy sinh trong cuộc chiến này.

Vấn đề đạn dược.

Mọi người Nga cần hiểu rằng đạn dược có cả, chúng nằm trong kho. Chúng không được cấp phát chỉ vì một nguyên nhân: Lại là những kẻ thiếu chuyên nghiệp cho rằng đạn dược này cần để tại ngoại ô Moskva để đề phòng biết đâu có ai đó tình cờ đụng đến. Và vì thế, nếu lấy số lượng đạn đến 5 triệu thì phải trả tiền bảo hiểm mà dân gọi là 5 triệu tiền áo quan. Tỷ lệ hoàn toàn tương tự. Nhưng các tướng cho rằng, dân thì nhiều chứ tướng lĩnh – người đưa ra quyết định, lại không phải là người chiến đấu nơi chiến địa. Vì thế mà họ đã đẩy lính đến cái chết, thay vì phải tiêu tốn đạn dược.

Với Wagner thì chuyện có khác. Họ cấp đạn dược để tiêu diệt chúng tôi. Vì họ hiểu rõ chúng tôi là lực lượng không liếm mông lãnh đạo quân sự, kẻ đã đẩy binh lính xuống mồ. Họ đã toan hủy diệt chúng tôi ở Bakhmut mà không được. Chúng tôi đã ra khỏi Bakhmut, họ đã gài mìn trên đường chúng tôi ra nhưng cũng không thành công. Mọi thứ đều hướng đến việc hủy diệt Wagner.

Tất cả họ đều hy vọng có thể chiến thắng cuộc chiến này. Nhưng, vì thiếu sự điều hành, không có chiến tích, lãnh đạo Bộ Quốc phòng đánh lừa Tổng thống một cách kỹ càng. Tổng thống nhận được các báo cáo hoàn toàn không phù hợp với thực tế.

Có hai loại chương trình nghị sự được trình soạn: Một là thực địa, loại kia dành cho bàn Tổng thống. Và vì thế ròng rã ngày ngày chúng ta nghe tin đã hủy diệt 60 xe tăng Leopard, 3000 lính đối phương. Khi tiêu diệt xe tăng Leopard, anh nâng “chim” lên bóp cò. Xe tăng bốc cháy tại chỗ. Video clip tràn lan trên truyền thông rồi, chỉ có duy nhất một lần khi quân Ukraina vấp phải không lực của ta. Đã có tính toán trước. Sau không quân thì bộ binh đã tập kích chúng rồi hủy diệt cái đã bị hủy diệt. 2 xe Leopard, 1 xe T-72, cộng với vài cái Bradly. Tất cả đều thấy rõ từ mọi phía. Làm gì có ai tiêu diệu 60 xe Leopard đâu. Đó là điều hoàn toàn nhảm nhí. Shoigu sống theo nguyên tắc: “Để người ta tin vào điều dối trá thì điều dối trá ấy phải dị thường”. Và vì thế mà sự lừa đảo diễn ra. Hai hiện thực.

Ngoài chiến địa lúc này, hôm nay, quân đội Nga đang thoái lui trên các hướng Zaporozhye, Kherson, quân đội Ukraina áp đảo quân đội Nga. Chúng ta đang bị tắm máu. Không ai tiếp tế. Không có điều hành. Vẫn lên cơn như trước: Sau một ly vodka, Tham mưu trưởng hét toáng vào điện thoại như mụ đàn bà ngoài chợ, như con lợn, đòi hỏi trả lại các vị trí. Còn tất cả những gì Tư lệnh có thể làm là nói: “Đã trả lại tất cả rồi”. Và vẽ trên bản đồ dải màu đỏ dài mấy km về phía bắc nhiều hơn thực tế. Vì thế, điều họ kể cho chúng ta là cực kỳ dối trá. <…>

Lũ cặn bã này, khi nhận ra đã làm mất phần lớn lãnh thổ, chúng sẽ họp lại và tuyên bố rằng, đã tập hợp lại lực lượng tại các “vị trí thuận lợi hơn”. Điều này cũng xảy ra ở Bakhmut. Đối phương ngày một thọc sâu hơn vào phòng tuyến của chúng ta. Đối phương không giết binh lính của mình. Đối phương tiết kiệm khí tài của mình. Đối phương chỉ không tiết kiệm đạn dược thôi. Và vì thế mà lính ta từ chết đến thương tật. Người bị thương thì ngày mai sẽ không thể cầm súng được.

Thời gian trôi rất nhanh.

Nguồn: https://rutube.ru/video/3ae2c561b8080b2339b682f0a2516fe5/

Binh lính Syria sang Ukraine, Assad trả nợ Putin

NTV

Tác giả: Clara Suchy

Phan Ba, dịch

8-4-2022

Liệu Assad có còn nắm quyền nếu không có sự giúp đỡ của Putin? Ảnh chụp ngày 7-1-2020. Nguồn: picture alliance/dpa/TASS

Năm 2015, Nga bước vào cuộc nội chiến Syria và giúp nhà cầm quyền Assad tránh khỏi thất bại. Hôm nay thời cuộc đã xoay vần. Quân đội bị tiêu hao nhiều của Putin có thể sớm được dựng lại với sự giúp đỡ của Syria.

Hồ sơ thuế của Trump (IV): Hé lộ ánh sáng mới về việc theo đuổi chuyện làm ăn với Trung Quốc

New York Times

Tác giả: Mike McIntire, Russ Buettner Susanne Craig

Dịch giả: T.Vấn

22-10-2020

Trong lúc Trump đặt câu hỏi về lập trường của đối thủ [Joe Biden] với Trung Quốc, thì hồ sơ thuế của chính Trump đã tiết lộ nhiều chi tiết về những hoạt động của ông ta ở đó, trong đó có việc mở một tài khoản ngân hàng trước đây chưa ai biết tới.

Biển Đông nguy hiểm như thế nào?

Australian Institute of Inter Affairs

3-12-2019

Trong khi các tranh chấp lãnh thổ ở Biển Đông đang được bàn cãi sôi nổi trong quan hệ quốc tế, thì chúng có trọng lượng tương đối nhỏ trong kế hoạch lớn về vấn đề an ninh của Trung Quốc.

Biên lai MAGA đà đáo hạn

Tác giả: John Pavlovitz

Nhã Duy chuyển ngữ

24-8-2020

Mục sư John Pavlovitz. Nguồn: Facebook nhân vật

Lời người dịch: Mục sư John Pavlovitz là một nhà văn, một blogger của trang “Điều cần được nói” (Stuff that needs to be said) có đông đảo người theo dõi. Là một nhà truyền giáo trong 20 năm qua, Mục sư John Pavlovitz cam kết cổ vũ sự bình đẳng, đa dạng và công lý bất kể trong hay ngoài cộng đồng đức tin.

Bài học từ Ukraine: “Đồng minh hay thay đổi, vũ khí hạt nhân lại trường tồn”

Japan Times

Tác giả: Thomas O. Falk

Thục Quyên lược dịch

12-3-2025

Nếu Kyiv bị bỏ mặc và phải đầu hàng, các nước khác sẽ thấy là an ninh bắt nguồn từ quyền lực, chứ không phải từ sự [hứa hẹn] bảo đảm.

Jean d’Ormesson và Trịnh Xuân Thuận đối thoại về vũ trụ

Le Point

Thomas Mahler

Dịch giả: Hiếu Tân

Le Point: Năm 2014, tạp chí “Le Point” đã kết nối nhà văn với nhà vật lý thiên văn, hai con người sáng chói suốt đời đi tìm những câu trả lời cho bí mật lớn của cuộc sống.

Bài này đăng trên Le Point ngày 3-7-2014, chúng tôi xin được giới thiệu lại trong dịp Jean d’Ormesson từ trần ngày 5-12-2017.

Jean d’Ormesson và Trịnh Xuân Thuận. Ảnh: Le Point

Một người là nhà vật lý thiên văn xuất chúng, đã tìm ra giải thiên hà trẻ nhất được biết từ trước đến nay, nhưng không quên mang những “giai điệu bí mật của vũ trụ” đến tai những đồng loại tầm thường hơn. Người kia là viện sĩ hàn lâm hay cười, người sau những cuộc tắm biển, những đôi giày Italie và Chateaubriand, về già bỗng tự thấy mình có khuynh hướng thám hiểm vũ trụ. Trịnh Xuân Thuận và Jean d’Ormesson biết nhau từ lâu rồi, nhưng chưa bao giờ trao đổi quan điểm trong một cuộc chuyện trò trực tiếp.

Thoát khỏi địa ngục (Phần 2)

The Times

Tác giả: Damian Whitworth

Trần Quốc Việt dịch

27-6-2021

Tiếp theo phần 1

Tháng 11/2017, chị bị trùm bao lên đầu rồi đưa đến trại và được bảo rằng, chị phải dạy tiếng Trung cho những người tù ở trại. Hợp đồng làm việc của chị ghi rằng vi phạm luật lệ sẽ bị phạt tử hình. Chị cũng bị cấm nói chuyện với những tù nhân, và cấm cười, cấm khóc hay trả lời các câu hỏi nếu không được cho phép.

Tiến về hướng Việt Nam, nhưng nhớ đến các bài học của Việt Nam

New York Times

Các tác giả: John McCain (1936- 2018), John Kerry & Bob Kerrey

Dịch giả: Đỗ Kim Thêm

27-8-2018

Lời người dịch: Thượng Nghị Sĩ John McCain vừa nằm xuống và để lại bao luyến tiếc và kính trọng cho mọi người khắp nơi. Nhân dịp này, người dịch xin giới thiệu lại bài viết “Tiến về hướng Việt Nam, nhưng nhớ đến các bài học của Việt Nam” của người quá cố và hai tác giả khác là John Kerry và Bob Kerry trên nhật báo New York Times đăng trước đây nhân dịp Tổng thống Obama sang thăm Việt Nam.

Facebook và Google yêu cầu Việt Nam sửa luật An Ninh mạng

FB Nguyễn Vi Yên

15-12-2018

John Reed, báo Financial Times

Chỉ vài ngày trước khi luật An Ninh mạng có hiệu lực, Google, Facebook và các tập đoàn công nghệ khác đã thúc giục Việt Nam gỡ bỏ yêu cầu các tập đoàn này phải lưu trữ dữ liệu trong nước, trong lúc Hà Nội đang gây sức ép toàn cầu lên quyền lực của những gã khổng lồ internet của Mỹ.

Kamala Harris có dịp đứng về phía dân chủ trong tuần này. Bà nên sử dụng nó

Washington Post

Tác giả: Will Nguyễn

Trúc Lam, chuyển ngữ

23-8-2021

Phó Tổng thống Harris nói chuyện với quân nhân khi bà đến thăm tàu USS Tulsa ở Singapore hôm thứ Hai. Nguồn: Evelyn Hockstein / Reuters