Tôi hoàn toàn không có ý định viết về những chú chó bốn chân, là những người bạn trung thành của con người. Tôi muốn nói về những con khuyển hai chân, những con chó điên, chó dại được chế độ cộng sản Việt Nam sản sinh và càng ngày chúng càng được phát triển với tốc độ nhanh khủng khiếp trong xã hội.
Trương Nhân Tuấn: Mùng một tết năm Mậu Tuất 2018. Viết cho những oan hồn Huế 1968. Để “thiết lập lại sự thật” nhằm “giải oan cho cuộc bể dâu này”!
Bút ký của Bác Sĩ Alje Vannema, người gốc Hòa Lan, có mặt tại Huế trong dịp Tết Mậu Thân 1968, sau 50 năm đã trở thành “tài liệu lịch sử”, nếu không nói là “bằng chứng lịch sử”. Thông lệ giới hàn lâm học thuật, cũng như qui ước quốc tế về những “hồ sơ mật quốc gia”, thời gian công bố các các hồ sơ xếp vào diện “mật” là 30 năm. 50 năm cho các hồ sơ ”tối mật”. Tức là, trên “nguyên tắc”, các “bí mật” về cuộc “tấn công và nổi dậy” tết Mậu Thân 1968 đã được phải “bạch hóa”.
Ngày 17-2-1979: Có thể khép lại quá khứ, hướng tới tương lai gì đó, nhưng không được quên những ngày này, không được quên những người này.
Sau đây là 29 anh hùng liệt sĩ đã hy sinh trong cuộc chiến chống Trung Quốc xâm lược năm 1979 mà tôi thống kê được từ 10 năm trước. Có thể còn nhiều hơn. Đó là những người anh dũng nhất trong cuộc chiến đấu. Và còn rất nhiều, rất nhiều các liệt sĩ ngã xuống trên biên giới phía Bắc mà nhiều người vẫn chưa tìm được hài cốt. Và còn rất nhiều, rất nhiều liệt sĩ ngã xuống để bảo vệ biên giới Tây Nam. Và còn các liệt sĩ bảo vệ Trường Sa. Và còn các liệt sĩ bảo vệ Hoàng Sa năm 1974 nữa…
Có một câu bình luận trên một bài viết về Mậu Thân năm nay: “Nếu Bộ Thông tin Truyền thông đã sớm nhờ Google hay Facebook xóa sạch mọi bài viết phản động, và bộ Công an đã sớm ra tay bắt giữ những cây viết phản động, dám vu khống đảng từng thất bại về mặt quân sự và chính trị trong biến cố cách đây 50 năm, thì vinh quang của đảng nhân cuộc “Tổng công kích và nổi dậy năm Mậu Thân” đã rạng ngời biết mấy!”
Tôi nhập ngũ khi cuộc chiến 1979 đã lùi lại được gần 6 năm, chỉ còn phần cuối của cuộc chiến 1984. Nơi tôi đóng quân là thị xã Lào Cai hoang tàn, đổ nát và dày đặc mìn. Do làm công tác quản lý quân lực, nên tôi có điều kiện la cà nói chuyện với những chỉ huy có mặt trong ngày Lào Cai thất thủ, kết hợp kiểm chứng qua lời kể của một số người dân còn bám trụ ở lại sau khi quân Trung Quốc rút đi và có thể đi đến khẳng định, bên Việt Nam hoàn toàn bất ngờ trước đòn tấn công ồ ạt của phía Trung Quốc. Bất ngờ một trăm phần trăm. Cả những quân nhân có mặt trong ngày 17-2-1979 lẫn người dân (những người tôi hỏi) đều kể lại giống nhau rằng, vào đêm hôm trước, do là ngày nghỉ, nên bộ đội ta và một số bộ đội, dân thường Trung Quốc vẫn cùng nhau xem phim ở thị xã Lào Cai, như mọi kỳ nghỉ cuối tuần khác. Chỉ mãi gần sáng, khi pháo binh Trung Quốc bắn vào sân bay Lào Cai, mọi người mới hốt hoảng hỏi nhau chuyện gì đang xảy ra.
Tôi đã định không viết gì thêm về Mậu Thân ở Huế nữa, đã có nhiều bài viết nói về cuộc Thảm Sát kinh hoàng này cùng một vài nhân vật liên hệ, trực tiếp hoặc gián tiếp đến cuộc thảm sát. 50 năm đã trôi qua, nhân chứng sống trong Thảm Sát Mậu Thân 1968, nhiều người đã chết, chế độ cộng sản VN cũng đã đủ thời gian xóa bỏ hết bằng chứng, dấu vết về tội ác diệt chủng man rợ, độc ác, dơ bẩn của họ, vì thế họ tiếp tục gian manh, trơ trẽn, hèn hạ tổ chức tiệc máu trên những xác người.
Người dân Huế bị thảm sát trong Tết Mậu Thân. Ảnh: internet
Đảng và Nhà nước Cộng sản Việt Nam đã tự tay bóp cò súng vào đầu khi mở tiệc liên hoan mừng “chiến thắng Mậu Thân 50 năm” mà mồm vẫn bô bô kêu gọi người Việt bỏ nước ra đi từ sau 30/04/1975 hãy “khép lại quá khứ, hướng tới tương lai vì mục tiêu phát triển chung của cả dân tộc”.
Đây là một bằng chứng nữa chứng minh người Cộng sản luôn luôn nói một đảng làm một nẻo và lươn lẹo có truyền thống.
Khi nói về sự kiện thảm sát Mậu Thân năm 1968 ở Huế, điều cần thiết không phải là cái tình như một số thân hữu của ông Hoàng Phủ Ngọc Tường đang làm; cũng không cần những lời đùn đẩy trách nhiệm, nhìn nhận và xin lỗi theo kiểu “mèo khóc chuột” như cách mà ông Hoàng Phủ Ngọc Tường đã làm. Điều cần thiết cho sự kiện thảm sát Mậu Thân ở Huế chính là sự thật lịch sử và công lý cho những người đã bị chết oan.
BBC vừa có bài phỏng vấn tiến sĩ, sử gia Vũ Cao Phan, Viện trưởng Viện Chính trị và Quan hệ Quốc tế Đại học Bình Dương, cựu Phó Chủ tịch, Tổng thư ký Hội hữu nghị Việt – Trung, về cái gọi là “tổng tiến công Tết Mậu Thân”.
TS Vũ Cao Phan ca ngợi phía cộng sản “đã giữ được bí mật bất ngờ đến cùng nhờ vào cuộc nghi binh đánh lạc hướng chiến lược đối phương“, và cuộc nghi binh chiến lược này, lần đầu tiên được báo Thanh Niên và tạp chí Lịch sử Quân sự công bố ở Việt Nam hồi tháng trước, “cho thấy, nó được thực hiện khôn ngoan như thế nào trên tất cả các lĩnh vực“.
Những người dân Huế khóc thương cho hơn 400 nạn nhân đã được tìm thấy dưới những nấm mồ tập thể, su khi bị VC thảm sát. Ảnh: Getty Images
50 năm sau, biến cố Mậu Thân 1968 lại trở lại thành một chủ đề nóng, từ trên báo chí truyền thông nhà nước cho đến trên facebook, trong các cuộc tranh luận cùa người Việt.
Bút ký “The Vietcong Massacre at Hue” của nữ bác sĩ Elje Vannema, người gốc Hòa Lan, có mặt tại Huế trong dịp Tết Mậu Thân 1968, một nguồn chứng cớ quan trọng vụ thảm sát Mậu Thân tại Huế. Bài viết được Vintage Press, New York công bố năm 1976, sau đó được báo chí Việt ngữ tại Mỹ trích dịch đăng lại dưới tựa đề : Thảm sát Huế Tết Mậu Thân.
“Ấn nghĩ gì về Mậu Thân 1968?”- bạn tôi hỏi. Tôi trầm ngâm và nói tôi sẽ viết sau. Vì Mậu Thân 1968 không thể nhìn mỗi góc nhìn của Việt Cộng hoặc gốc nhìn Cộng Hòa mãi được!
Mậu Thân 1968 có rất nhiều người chết. Đó là một sự thật không thể phủ nhận!
Người dân chạy trốn CS đợt tấn công Tết Mậu Thân. Ảnh: Daryl Tucker
Cả tháng nay, báo đài tiếng Việt, các lề, đã viết nhiều về sự kiện này, nên những kiến thức cơ bản thì ai muốn biết đều dễ dàng biết được. Vì thế, mình chỉ viết về những vấn đề mà ít người biết, kèm theo 1 số nhận định mang tính cá nhân, để tổng hợp, xâu chuỗi kiến thức lịch sử giúp 1 số bạn trẻ hoặc bạn già nhưng chỉ biết kiến thức lề phải.
Cảnh Sát Hoa Kỳ áp tải 1 lính Việt Cộng bị thương trong cuộc tấn công của quân Cộng Sản vào Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ – US Army Photo by Donald Hirst.
Hôm nay là ngày 16-2, ngày đầu năm của Tết Nguyên đán, vốn chẳng xa lạ gì với những cựu chiến binh Mỹ đã cao niên, những người từng “tìm và diệt địch” là Việt Cộng ở nước Đông Dương này nhiều thập kỷ trước. Tết không nhằm một ngày nào cụ thể trong dương lịch. Ví dụ, năm nay, đó là ngày 16-2. Năm mươi năm trước, Tết bắt đầu ngày 30-1. Tại sao chúng ta nhớ những ngày này rõ ràng và chắc chắn đến thế?
Những ngày cuối năm, Bà con cô bác bàn chuyện Tết nhứt, nói cười rôm rả hết sức, như thể muốn quên hết một năm nhọc nhằn. Nhưng riêng chú Tám Thinh thì… vẫn làm thinh, mọi ngày chú vẫn nói vài câu chứ không như bữa nay. Ông Hai Xích lô hỏi:
Nạn nhân ở Huế bị Việt cộng chôn sống trong vụ thảm sát Tết Mậu Thân
Vài ngày sau khi có lá thư được cho là của nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường phát đi, khẳng định rằng ông không có mặt ở Huế vào xuân Mậu Thân 1968, sự kiện này đã làm bùng phát nhiều lời bàn trên các trang mạng, báo chí…
Do quyết định sửa đổi âm lịch của nhà cầm quyền Bắc Việt Nam (BVN), ngày mồng Một Tết Mậu Thân ở BVN theo âm lịch mới là ngày 30 tháng Chạp ở Nam Việt Nam (NVN). Trong ngày nầy, bài thơ của Hồ Chí Minh dùng làm lệnh tổng tấn công của cộng sản (CS) vào các thành phố ở NVN, đã được đài phát thanh Hà Nội truyền đi suốt ngày, nhưng các đơn vị bộ đội CS ở NVN, vẫn không nổi dậy cùng một lần vào tối hôm đó, mà có nơi sớm, có nơi trễ.
Hai cựu chiến binh của Mặt trận Giải phóng thăm mộ đồng đội ở nghĩa trang ngoại thành Huế. Ảnh: Getty images
Vào những ngày chuẩn bị đón năm mới này, một lần nữa dư luận lại dậy sóng vì câu chuyện của 50 năm trước, biến cố Mậu Thân 1968.
Vào tuổi 81, một nhân vật gắn liền với sự kiện gây nhiều tranh cãi này, nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường chính thức lên tiếng về sự liên quan của mình trong cuộc thảm sát đau thương ở Huế, khiến hàng ngàn người chết.
Ông Nguyễn Đắc Xuân là Ủy viên Liên Minh Các Lực lượng Dân tộc, Dân chủ và Hòa bình, hoạt động trên địa bàn từ Cửa Đông Ba tới Cửa Thượng Tứ thuộc Thành Nội trong thời gian xảy ra cuộc chiến Tết Mậu Thân tại Huế. Ảnh: BBC
Trong trận Tết Mậu Thân, Huế là nơi duy nhất đã vừa “tấn công” vừa “nổi dậy”, và chiến trường này chính là lý do chủ chốt dẫn tới việc kết thúc Chiến tranh Việt Nam sau đó bảy năm, sử gia Nguyễn Đắc Xuân nói với BBC.
Tuy nhiên, đây cũng sự kiện đẩy lực lượng Việt Cộng vào tình thế khốn cùng nhất, khó khăn nhất trong suốt hai cuộc chiến ở Việt Nam, cựu ủy viên Mặt trận Liên minh của phe Cộng sản trong cuộc tấn công vào Huế, thừa nhận.
“Những người nghi ngờ, đặt câu hỏi về vai trò của ông trong Thảm Sát Mậu Thân có quyền truy tố việc làm của ông, bởi chính bản thân ông tiền hậu bất nhất trong lời nói, hành động của mình trong biến cố này. Họ có quyền buộc tội ông, ông có quyền bào chữa, đưa ra chứng cớ, nhân chứng để biện minh cho sự vô tội của mình”.
____
Thạch Đạt Lang
11-2-2018
Tôi đọc lá thư trần tình của ông Hoàng Phủ Ngọc Tường với tựa đềLời Cuối Cho Một Câu Chuyện Quá Buồn, được ông Nguyễn Quang Lập phổ biến trên facebook. Ông Tường thanh minh trong thư rằng, ông không hề hiện diện trong Thảm Sát Tết Mậu Thân tại Huế năm 1968.
Hồ Chí Minh và Lê Duẩn, người được coi là kiến trúc sư trưởng chiến dịch Mậu Thân 1968. Ảnh: internet
Anh Hoàng Hưng ạ, đảng cộng sản đã sai từ đầu đến cuối khi rước cái chủ nghĩa ngoại lai vào gây họa cho dân tộc, khi nhân danh lòng yêu nước, chống ngoại xâm, thống nhất đất nước để đẩy cả dân tộc vào cuộc chiến tranh cho tới cùng bất chấp cái giá phải trả là quá đắt. Trong khi thực sự Mỹ có xâm lược VN hay không, chính quyền VNCH là tay sai bán nước ư, hay chính đảng và nhà nước cộng sản mới đúng là một tập đoàn phản động, tay sai, bán nước?
Phải gọi cho đúng tên đó là một cuộc chiến tranh ý thức hệ, tệ hơn nữa, một cuộc nội chiến mà cả hai bên đều có những đồng minh ngoại bang giúp sức, cuộc chiến này do vậy hoàn toàn không có chính nghĩa về phía đảng cộng sản, bởi vì hai miền hồi đó là hai quốc gia giống như Nam Hàn và Bắc Hàn, Đông Đức và Tây Đức.
Trong cuộc giao tranh dữ dội dịp Tết Mậu Thận 1968, các lực lượng Cộng sản đã chiếm giữ được Huế trong thời gian 26 ngày. Ảnh: Getty images
Nhà văn Nguyễn Quang Lập bình luận với BBC rằng mọi người “cần thông cảm, chia sẻ, khoan dung” vì ông Hoàng Phủ Ngọc Tường “đã xin lỗi” về sự kiện Mậu Thân.
Sự kiện ông Hoàng Phủ Ngọc Tường công bố “nhìn nhận về hai sai lầm liên quan Mậu Thân và ngàn lần xin lỗi” trên mạng xã hội đã gây ra nhiều tranh cãi.
Trong “bài viết nhỏ” này, ông Ngọc Tường viết: “Năm nay tôi 81 tuổi, và tôi biết, còn chẳng mấy hồi nữa phải về trời. Những gì tôi đã viết, đã nói, đã làm rồi trời đất sẽ chứng nhận. Dầu có nói thêm bao nhiêu cũng không đủ. Tốt nhất là im lặng bằng tâm về cõi Phật. Duy nhất có một điều nếu không nói ra tôi sẽ không yên tâm nhắm mắt. Ấy là câu chuyện Mậu Thân 1968.”
“Mậu Thân 1968 tôi không về Huế. Tôi, tiến sĩ Lê Văn Hảo và bà Tùng Chi (những người lên chiến khu trước) được giao nhiệm vụ ở lại trạm chỉ huy tiền phương, địa đạo Khe Trái (thuộc huyện Hương Trà, tỉnh Thừa Thiên)- để đón các vị trong Liên Minh Các Lực lượng Dân tộc Dân chủ và Hòa bình Thành phố Huế như Hoà thượng Thích Đôn Hậu, cụ Nguyễn Đóa, ông Tôn Thất Dương Tiềm… lên chiến khu. Mồng 4 Tết, tôi được ông Lê Minh (Bí thư Trị Thiên) báo chuẩn bị sẵn sàng về Huế. Nhưng sau đó ông Lê Minh báo là “tình hình phức tạp” không về được. Chuyện là thế.”
“Sai lầm của tôi là nhận lời ông Burchett và đoàn làm phim “Việt Nam một thiên lịch sử truyền hình” trả lời phỏng vấn với tư cách một nhân chứng Mậu thân Huế 1968, trong khi tôi là kẻ ngoài cuộc.”
“…Cũng trong cuộc trả lời phỏng vấn này, khi nói về thảm sát Huế tôi đã hăng hái bảo vệ cách mạng, đổ tội cho Mỹ. Đó là năm 1981, khi còn hăng say cách mạng, tôi đã nghĩ đúng như vậy. Chỉ vài năm sau tôi đã nhận ra sai lầm của mình. Đó là sự nguỵ biện. Không thể lấy tội ác của Mỹ để che đậy những sai lầm đã xảy ra ở Mậu thân 1968.”
“Từ hai sai lầm nói trên tôi đã tự rước họa cho mình, tự tôi đã đánh mất niềm tin yêu của nhiều người dân Huế đối với tôi, tạo điều kiện cho nhiều kẻ chống cộng cực đoan vu khống và quy kết tôi như một tội phạm chiến tranh. Tôi xin thành thật nhìn nhận về hai sai lầm nói trên, xin ngàn lần xin lỗi.”
‘Khó hòa hợp’
Hôm 11/2, trả lời Ben Ngô của BBC Tiếng Việt, nhà văn Nguyễn Quang Lập nói: “Tôi biết trước là khi đưa lên Facebook thư của ông Hoàng Phủ Ngọc Tường là sẽ gây dư luận.”
“Tôi đồng quan điểm với ông Tường. Ông ấy đưa thư nhờ tôi đăng giúp và tôi đoán là ông ấy lúc cuối đời rồi, muốn công bố cái sai của ông ấy trong lần trả lời phỏng vấn hồi năm 1981 về Mậu Thân.”
“Thời gian gần đây người ta nhảy bổ vào chửi bới quá nhiều cả bạn bè, con cái của ông ấy nên ông Tường thấy già rồi, nhưng cần nói nốt những gì cần nói về vụ này, nhận cái sai của mình chứ trước đây ông ấy không có nhu cầu phải thanh minh.”
“Tôi thấy mọi người cần thông cảm, chia sẻ, khoan dung vì ông Tường đã xin lỗi về vụ này.”
“Có những người không chửi cộng sản được thì quay qua chửi ông Tường.”
“Cá nhân tôi thấy ông ấy bây giờ xin lỗi là đã quá thành thật.”
“Lẽ ra ông ấy chẳng cần phải xin lỗi vì đó là quan điểm hồi 1981.”
“Lúc đó người ta còn hăng hái lắm. Bản thân tôi lúc đó nếu có ai hỏi tôi về vụ này thì tôi cũng nói như ông Tường.”
“Ai cũng có một thời u mê.”
“Bây giờ nhìn lại thấy sai thì người ta xin lỗi mà có người còn bảo là không thành thật thì còn lúc nào nữa.”
“Thời này nên chia sẻ, thông cảm với nhau là chủ yếu. Nếu không thì vĩnh viễn không bao giờ có chuyện hòa hợp.”
“Qua chuyện công bố thư của ông Tường, tôi thấy tình hình này khó hòa hợp lắm.”
“Gần như không ai chịu chia sẻ, cảm thông cả,” ông Nguyễn Quang Lập nói.
Mạng xã hội nói gì?
Facebook Thiêm Võ bình luận: “Dù ông Tường có “thống thiết” cho nạn nhân không thì không có gì để tin! Nhưng nếu ông biết vậy thì ngay bây giờ cũng chưa muộn, hãy viết thư “thỉnh cầu” các đồng chí của ông đừng ăn mừng “chiến thắng Mậu Thân” nữa! Việc ấy mới xảy ra khắp nước và ngay tại thành Hồ nơi ông ở. Làm ngay đi. Tại sao ông không làm hay ông vẫn cho việc kỷ niệm là đúng đắn? Ăn mừng thảm sát dân lành ư? Ông không thấy đó là nỗi xót xa cho dân Huế … của ông (sic!) ư?”
“Mặt khác, ngay lúc này, khi ông muốn chứng tỏ mình là người thành thật, thì hãy bỏ đi từ “nổi dậy”! Nó láo và khốn nạn lắm! Hơn ai hết, các ông biết không hề có sự nổi dậy nào của dân chúng toàn cõi Miền Nam thì đừng láo nữa, đừng lừa bịp con cháu nữa! Những kẻ nằm vùng không phải là dân chúng nổi dậy.”
“Chắc ông nhớ các cuộc tản cư suốt chiều dài cuộc chiến, đại lộ kinh hoàng 1972, di tản năm 1975 từ Huế,Đà Nẵng, Tây Nguyên…và hơn nửa triệu người chết trên biển đó chứ? Cụ thể hơn, con cái, bạn bè thân thiết của các ông cũng đã và đang di tản đó! Họ không nổi dậy mà họ chạy trốn.”
Nhà báo tự do Nguyễn Trung Bảo viết: “Về việc bây giờ ông Tường mới lên tiếng để tự minh oan cho mình, thật lòng tôi nghĩ nếu ông không thể trung thực được với lịch sử để thế hệ sau như chúng tôi được đọc – được học, thà rằng ông im lặng luôn như lâu nay, có khi tôi vẫn nghĩ về ông như một người cầm bút. Ông lên tiếng vì nỗi oan ức của ông, nỗi oan bị người ta nói không đúng (xuất phát từ chính việc làm của ông trong quá khứ), nhưng ông vẫn không nói một lời nào đối với nỗi oan của hàng ngàn mạng người bị dập vùi trong cái tết năm ấy. Ông chỉ dám nhắc tới một chút nhưng vẫn cố lôi “tội ác của Mỹ” vào để che chắn cho chính ông và đồng đội của ông.”
“Ông có thể bị oan về việc có mặt ở Huế trong sự kiện năm đó, nhưng với sự kiện Mậu Thân ông không phải là kẻ vô can. Với những người bị chết đầy oan khuất ông vẫn nợ họ một câu trả lời nếu ông tự coi mình là người cầm bút. Khi nào ông chưa nói được hết những sự thật khủng khiếp của cái sự kiện mà ông đã góp phần tích cực cả gián tiếp và trực tiếp thì mãi mãi tên ông vẫn bị nhắc tới với sự hằn học mỗi khi người ta nói về Mậu Thân.”
Tình thật tôi không đặt nặng về câu chữ trong lá thư ngõ (coi như cuối đời) của ông Hoàng Phủ Ngọc Tường, cho dù một lá thư như vậy chắc chắn là ông đã so đo đến từng cái dấu phẩy, dấu chấm chứ chưa nói đến từng chữ, từng câu. Vấn đề ở đây là qua bao nhiêu năm tháng, từ sau đoạn video nghiệt ngã năm 1981 phổ biến, ông đứng về phe chiến thắng, lý luận hùng hồn để bảo vệ thành quả “cách mạng”, mãi đến bây giờ tại sao ông phải thanh minh?
Xin nói leo chút về câu chuyện Mậu Thân 68 mà nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường vừa có bài viết đăng trên fb của nhà văn Nguyễn Quang Lập. Gửi tâm sự đến những người yêu mến hoặc quan tâm đến mình, ông Tường chính thức phủ nhận vai trò trong cuộc của ông trong sự kiện Mậu Thân 68 ở Huế – điều mà ông tự nhận khi phát biểu trong bộ phim “Việt nam một thiên lịch sử truyền hình”. Tóm lại, những gì ông nói là ông đã chứng kiến chỉ là những điều ông nghe kể lại, vì trong sự kiện này ông đã không có mặt ở Huế.
Đã định bụng không viết thêm gì về sự kiện Mậu Thân thì hôm nay đọc được bức thư của ông Hoàng Phủ Ngọc Tường gửi ông Nguyễn Quang Lập cậy đăng.
Việc ông Tường có mặt ở Huế hay không thật ra không quan trọng. Ông có mặt hay không thì chiến dịch thảm sát vẫn xảy ra theo đúng kế hoạch sắp sẵn từ trước.
Thật sự viết gì về chuyện này cũng sẽ gặp rắc rối từ các phía. Nhưng nhiều ngày gần đây, càng đọc FB càng mất ăn mất ngủ vì đề tài này. Hơn thế nữa, còn liên tục nhận được những email từ Mỹ “truy sát” đến cả con cái của mấy nhà văn bị kết tội là “đao phủ Huế” (tôi đã phản đối, mà vẫn bị nhận tiếp). Thật đau lòng! Buộc lòng phải viết đôi dòng tâm sự ngắn gọn.
LTS: Nhân dịp ông Hoàng Phủ Ngọc Tường cho phổ biến bài viết “Lời cuối cho câu chuyện quá buồn“, xin được đăng lại bài viết của bà Nguyễn Thị Thái Hòa, là một nhân chứng sống trong vụ thảm sát Tết Mậu Thân, kể về vai trò của Hoàng Phủ Ngọc Phan, em trai của ông Hoàng Phủ Ngọc Tường. Bài viết này đã được phổ biến trên mạng năm 2012, nhưng có lẽ nhiều người dân trong nước chưa được đọc qua.
_____
Nguyễn Thị Thái Hòa
Tôi xin tường thuật lại chi tiết những cái chết đau thương của ông nội tôi, ba người anh, cùng một người bạn của họ, như là một nhân chứng còn sống sót sau tết Mậu Thân, như là tiếng kêu oan cho gia đình tôi, cho linh hồn của những người thân trong gia đình, gia tộc tôi cách riêng, và cho những người dân Huế nói chung, thay cho tất cả những ai bị sát hại trong tết Mậu Thân 1968 bây giờ còn kẹt lại VN không có cơ hội để nói lên những oan khiên mà họ đã gánh chịu bởi Đảng Cộng Sản, và bè lũ tay sai khát máu giết hại dân lành vô tội như anh em Hoàng Phủ Ngọc Phan và Nguyễn Thị Đoan Trinh v.v…
Muốn comment dưới cái note tự bạch của ông Hoàng Phủ Ngọc Tường bên facebook nhà văn Nguyễn Quang Lập mà nghĩ hay về đây viết để tránh ồn ào tranh cãi.
Xuyên suốt bài viết của ông Tường là lời phân trần việc ông không có mặt tại Huế trong sự kiện Mậu Thân 1968 như nhiều lời cáo buộc lâu nay, và ông thừa nhận ông đã không trung thực khi trả lời phỏng vấn trong bộ phim tài liệu do Mỹ sản xuất.
LTS: Trưa nay, trang Tiếng Dân có đăng bài “Lời cuối cho câu chuyện quá buồn“, của ông Hoàng Phủ Ngọc Tường, được nhà văn Nguyễn Quang Lập đưa lên Facebook, cũng như lời bàn của ông Lập ở phần cuối bài.
Bài viết có nhiều chi tiết gây tranh cãi. Để rộng đường dư luận, chúng tôi xin được đăng tiếp bài phản biện của ông Võ Thiêm, là người đã từng sống ở miền Nam trong giai đoạn Tết Mậu Thân, hiện đang sống ở Nam California, Hoa Kỳ.
____
Võ Thiêm
10-2-2018
Vừa rồi Hoàng Phủ Ngọc Tường (HPNT) có viết lá thư nói về vai trò của ông ta trong vụ Mậu Thân và nhờ Nguyễn Quang Lập (NQL) đăng. Đồng thời NQL cũng viết bài biện minh cho HPNT. Tôi có vài góp ý: