Nguyễn Đình Cống
29-4-2023
Về hình thức, lãnh đạo và tuyên truyền của Đảng trình bày nhiều và khá hay về Văn hóa, thấy được vai trò của nó là một trong ba lĩnh vực quan trọng nhất của xã hội (Kinh tế, Chính trị, Văn hóa). Thế nhưng trong nhận thức của nhiều người, kể cả một số có danh vị, chức tước cao lại có nhầm lẫn về bản chất của văn hóa. Nhầm lẫn này kết hợp với một vài thứ khác làm cho họ trở thành những kẻ bẻm mép và dối trá, nói một đàng, làm một nẻo. Dối trá trong chiến trận là được phép, dối trá trong kinh tế và chính trị là tệ hại, dối trá trong văn hóa và giáo dục là trò vô luân mà người lương thiện không được phép làm, nếu cố tình làm thì chưa lương thiện.
Nhiều nhà nghiên cứu nhận xét rằng, Văn hóa là lĩnh vực khá phức tạp, dễ gây ra nhầm lẫn. Trong từ điển Tiếng Việt (GS Hoàng Phê chủ biên), từ Văn Hóa có 5 nội dung (ND) khác nhau, Đó là:
ND 1- Tổng thể những giá trị vật chất và tinh thần do con người sáng tạo ra,
ND 2- Những hoạt động của con người nhằm thỏa mãn nhu cầu đời sống tinh thần (là các hoạt động do Bộ Văn hóa điều hành, quản lý, như công việc xuất bản, biểu diễn, triển lãm, hội hè, di tích, bảo tàng v.v… Bộ Văn hóa hình như ít hoặc không quan tâm đến Văn hóa ở ND 1.)
ND 3- Tri thức, kiến thức khoa học (nói khái quát, như là học văn hóa, trình độ văn hóa phổ thông).
ND 4- Trình độ cao trong sinh hoạt xã hội, biểu hiện của văn minh (như là người có văn hóa cao hoặc kém văn hóa).
ND 5- Nền văn hóa của một thời kỳ lịch sử (như nền văn hóa Đông Sơn, nền văn hóa Núi Đọ…).
Bản chất của Văn hóa thể hiện ở ND 1. Khái niệm này có nội hàm phong phú, có ngoại diên rất rộng, vì thế có đến trên trăm định nghĩa, mỗi định nghĩa phản ánh một cách nhìn nhận và đánh giá khác nhau. Ngoài định nghĩa ở ND 1, xin dẫn thêm vài định nghĩa tiêu biểu.
+ Văn hóa là tổng hợp mọi phương thức sinh hoạt, ứng xử và giao tiếp.
+ Văn hoá là những giá trị vật chất và tinh thần còn lại sau thời gian, được cộng đồng xã hội tự nguyện lưu truyền từ đời này sang đời khác, thông qua các chuỗi sự kiện trong đời sống hàng ngày.
+ Văn hóa là tổng thể sống động các hoạt động và sáng tạo trong quá khứ và hiện tại. Qua các thế kỷ, hoạt động sáng tạo ấy đã hình thành nên một hệ thống các giá trị, các truyền thống và thị hiếu – những yếu tố xác định đặc tính riêng của mỗi dân tộc.
+ Vì lẽ sinh tồn cũng như mục đích của cuộc sống, loài người mới sáng tạo và phát minh ra ngôn ngữ, chữ viết, đạo đức, pháp luật, khoa học, tôn giáo, văn học, nghệ thuật, những công cụ sinh hoạt hằng ngày về mặc, ăn, ở và các phương thức sử dụng. Toàn bộ những sáng tạo và phát minh đó tức là văn hóa (Định nghĩa của Hồ Chí Minh).
Nhầm lẫn của nhiều người thể hiện ở chỗ, không phân biệt được rõ ràng BẢN CHẤT VĂN HÓA ở ND 1 với các Hoạt động văn hóa ở ND2. Nguyên nhân trực tiếp gây ra sự nhầm này có lẽ do sự tồn tại và hoạt động của Bộ Văn hóa. Tôi xin lỗi độc giả khi đưa ra Luận điểm này (kết luận) mà không nêu các luận cứ để chứng minh. (Nêu ra vài luận cứ thì chưa đủ sức thuyết phục, mà nêu ra nhiều thì tôi không đủ sức vì đang bị kẹt vào thế “lực bất tòng tâm”).
Sự nhầm này gây ra hiện tượng như sau: Một người (thậm chí người có cương vị rất cao) đang trình bày về những vấn đề liên quan đến Bản chất văn hóa thì lại đá vào các Hoạt động văn hóa và để cho chúng lấn át Bản chất. Nhầm như thế gây ra tác hại không những về nhận thức mà còn có hại trong thực tiễn, đến độ khi văn hóa xuống cấp, bản chất của văn hóa đang bị hủy hoại kéo theo sự tàn phá nền giáo dục mà không nhận ra, mà vẫn cứ nhơn nhơn tự hào về nền văn hóa “đậm đà bản sắc”.
Có văn hóa cá nhân, văn hóa của tôn giáo, của “đơn vị”, của vùng miền, của dân tộc. “Đơn vị” nói ở đây là một tổ chức đông người cùng hoạt động vì một mục đích như là Công ty, Tổng Công ty, Tập đoàn, Trường học v.v… Không phải đơn vị nào cũng có văn hóa riêng, nhưng chỉ những đơn vị có nền văn hóa tốt đẹp mới phát triển được bền vững. Một số thể hiện của văn hóa vùng miền, của dân tộc trở thành phong tục tập quán.
Văn hóa cá nhân là tâp hợp những tính cách, đạo đức, thói quen của người đó. Văn hóa của tôn giáo được hình thành từ Giáo chủ. Văn hóa của đơn vị, của vùng mlền, của dân tộc là tập hợp những suy nghĩ, những việc làm tốt đẹp đã trở thành thói quen. Mỗi ý nghĩ, mỗi việc làm như vậy trước tiên bắt đầu từ một người, những người khác thấy tốt, làm theo, dần dần trở thành phổ biến, tích tụ lại thành phong tục, thành văn hóa. Trong việc phổ biến, tích tụ này có vai trò của người dân và của người làm quản lý (chính quyền) trong đó vai trò của quản lý quan trọng hơn, đặc biệt là vai trò của người đứng đầu.
Trong mỗi đơn vị, mỗi đất nước, có những việc công rất cần, rất hay, mang lại nhiều lợi ích. Việc ấy có thể do một ai đó nghĩ ra và đề xuất, nhưng có được làm thành công hay không còn phụ thuộc vào nhận thức và tình cảm của người đứng đầu. Chỉ có thể làm thành công khi việc ấy trở thành nhận thức chắc chắn, thành tình cảm sâu sắc của người đứng đầu. Còn nếu không được như vậy thì phần lớn chỉ dừng lại ở mức hô vài khẩu hiệu, xong rồi đâu lại vào đó.
Quay trở lại với vấn đề Đảng và Văn hóa. Về hình thức, Đảng rất quan tâm đến văn hóa, có nhiều phát biểu hay và đúng, nhưng lại mắc vào vòng kim cô của Mác-Lênin mà không thoát ra được những chiếc bẫy dối trá tự giăng ra rồi tự đút cố vào. Đó là chiếc bẫy cho rằng Mác – Lê là đỉnh cao trí tuệ của nhân loại, rằng Mác – Lê là văn hóa tiên tiến của thời đai.
Thực ra Mác – Lê chẳng có gì là văn hóa. Họ chủ trương làm cách mang vô sản với động lực là sự thù hận giai cấp, rồi thiết lập thể chế vô sản chuyên chính của giai cấp công nhân vì cho rằng công nhân đại diện cho nền sản xuất tiên tiến. Thù hận không tạo ra văn hóa. Chuyên chính không tạo ra văn hóa và giai cấp công nhân không bao giờ đại diện cho nền sản xuất tiên tiến.
Chỉ xin dẫn ra vài thí dụ về việc Cộng sản Việt Nam vận dụng Mác – Lê để xem văn hóa ở chỗ nào. Đó là cải cách ruộng đất, là hợp tác hóa nông nghiệp, là cải tạo công thương nghiệp, là đàn áp phong trào Nhân văn, là độc quyền đảng trị tạo điều kiện cho một chính quyền tham nhũng, là sự tuyên truyền dối trá vê mọi mặt. (Hoặc như cách mạng văn hóa của Tàu Cộng).
Những người cho rằng có thể dựa vào Mác – Lê để làm chính trị và kinh tế là đã phạm sai lầm lớn, còn dựa vào Mác – Lê để phát triển Bản chất văn hóa thì sai lầm càng lớn hơn nhiều vì chủ nghĩa Mác – Lê chứa nhiều độc tố phản lại văn hóa của nhân loại. Đất nước này, khi lãnh đạo và quản lý chưa nhận ra tác hại của chủ nghĩa Mác – Lê và từ bỏ nó thì sự phát triển còn bế tắc.
Nguyên Ngọc viết về văn hóa Mác-Lê .
Đoạn này về Nhân Văn-Giai Phẩm
“Chúng ta cũng đã có được thời kỳ văn học sau năm 1954, trong đó đấu tranh thắng lợi chống ảnh hưởng của những quan điểm văn học nghệ thuật tư sản phản động, khẳng định những quan điểm văn học nghệ thuật đúng đắn của Đảng, chúng ta đã thu được những vụ mùa nở rộ vào khoảng nửa cuối những năm 50…”
Và văn hóa chống Mỹ
“những giá trị tinh thần, phẩm cách, đạo đức mới được phát triển lạ lùng, chủ nghĩa anh hùng cách mạng đạt đến đỉnh cao mới trong chống Mỹ cứu nước, là thành quả tập trung của chính cuộc đấu tranh vươn tới quyết liệt sâu sắc của nhân dân ta, dưới sự lãnh đạo của Đảng … văn học chúng ta trong chống Mỹ cứu nước, dựa chắc trên nền tảng cuộc chiến đấu quyết liệt của dân tộc, tìm lấy nguồn cảm hứng và những nguyên mẫu của mình từ những con người anh hùng đánh Mỹ tuyệt vời có tên hay không có tên, lại đã sáng tạo ra không ít những hình tượng nghệ thuật có sức rung động chính những con người anh hùng ấy (vừa là đối tượng thể hiện vừa là đối tượng phục vụ của văn học ta), được chính những con người anh hùng ấy tiếp nhận như là khát vọng tiếp tục vươn lên tốt hơn, đẹp hơn, xứng đáng hơn … tiếng nói văn học chống Mỹ cứu nước của chúng ta là tiếng nói chân chất, tiếng nói thật của cuộc đời chiến đấu. Và điều đó là quý lắm. Có thể chúng ta nói chưa được nhiều, chưa thật sâu sắc, chưa thật uyển chuyển, nhưng lời nói văn học chống Mỹ cứu nước của chúng ta rất xa lạ với những kiểu tiếng phù phiếm, hoa hoè, và về điểm này, chúng ta có thể hoàn toàn tự tin, so với bất cứ nền văn học nào khác”
Như đã nói, điều mà chủ nghĩa Mác-Lê đưa ra là 1 hệ thống phân biệt rõ rệt đúng-sai, thiện-ác, tốt-xấu, và như Gs Nguyễn Đình Cống đã chỉ ra, chính nhờ chủ nghĩa Mác-Lê đã thu hút được những tinh hoa của dân tộc, để lại cặn bã cho các phe phái phản động khác . Thời OSS gửi cố vấn, vũ khí & quân trang xuống trợ giúp quân đội lúc đó khá lèo tèo của Cụ Hồ, họ tưởng đang trợ giúp 1 nhóm “nghĩa quân”. Nhưng, mặc dù Archimedes Patti đại tá phụ trách The Deer Team hoàn toàn không để ý tới bản chất CS của phiên bản sơ sinh của Quân Đội Nhân Dân Việt Nam, nhưng những người dưới quyền đã làm báo cáo vượt cấp về Đại Tướng Võ Nguyên Giáp mở những lớp đào tạo về chủ nghĩa Mác-Lê trong rừng hoặc trong các hang trú ẩn . Cả trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, những ai “nhảy núi”, “thoát ly” … cả Thiều Thị Tân, Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Hiếu Đằng … cũng được giác ngộ với chủ nghĩa Mác-Lê, mà đi theo Cách Mạng để chống Mỹ & bè lũ tay sai, ông bà Nguyễn Thùy Dương is no exception. Tức là họ có thể đến với Cách Mạng vì lòng yêu nước, hoặc vì “Chịu ảnh hưởng tư tưởng Tự do, Bình đẳng, Bác ái và được dạy dỗ tinh thần thượng tôn dân tộc, 11 tuổi đã được học Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền” như Thiều Thị Tân, nhưng chính chủ nghĩa Mác-Lê là đk cần & đủ để họ đi theo & sống chết cho lý tưởng suốt đời .
Về Cải Cách Ruộng Đất, VOA đã mở 1 conference online, tham khảo những học giả thế giới . Ai cũng công nhận CCRĐ là 1 thắng lợi của Việt Nam Dân Chủ Cộng Đồng vì đã tạo được niềm tin cho dân đi vào thời kỳ mới; Xây dựng chủ nghĩa Xã hội ở miền Bắc, & chống Mỹ & bè lũ tay sai ở miền Nam . Dương Quốc Chính nói là “làm theo Trung Quốc”. Tiến sĩ Nguyễn Quang A cũng nhận định 1 cách chính xác, là CCRĐ đã trả lại ruộng đất cho dân cày .
Như đã nói, chủ nghĩa Mác-Lê đưa ra 1 hệ thống phân biệt xấu-tốt, thiện-ác … hẳn hòi, và từ đó tới giờ, ai có lương tri hay bản chất là tốt đều phẫn nộ trước cái ác, & mong muốn làm được nhiều điều tốt đẹp . Địa chủ ác ghê thì ta phải tiêu diệt, tức là chủ trương CCRĐ là đúng, Dương Quốc Chính cũng công nhận là vậy, Cụ Hồ cũng đã công nhận như thế giữa lúc dư luận đang bắt đầu xôn sao . Những biểu hiện “cực tả” là do chính dân mình, tớ gọi là, “nhiệt tình quá mức cần thiết”, và thuộc loại đã được toan tính trước & có thể chịu đựng được, và cần thiết .
Nhân Văn-Giai Phẩm là CCRĐ, loại bỏ đi những gì sai trái trong lãnh vực văn nghệ . Và nếu như gs Nguyễn Đình Cống không phải con cái địa chủ mà được thành công viên mãn, sêm xít cho văn nghệ . Nếu hổng phải NV-GP, họ trở thành những văn nghệ sĩ đã làm nên cả 1 nền văn hóa-văn nghệ Cách mạng mà 1 thời ai trong các bác cũng thuộc từng lời . Nhạc đỏ trở thành 1 sound track of đời sống văn hóa Xã hội chủ nghĩa của TẤT CẢ những người có lương tri, đạo đức, có tư duy, trí tuệ, được mọi người kính trọng như các bác . Văn hóa đó . Và TẤT CẢ đều được sự lãnh đạo tài tình của 1 đảng Mác xít chân chính, và trên hết là Chủ tịch Hồ Chí Minh, 1 người Cộng Sản cũng chân chính hổng kém cái Đảng mà mình đã tạo ra
Thử hỏi nếu hổng có Cải Cách Ruộng Đất, Nhân Văn-Giai Phẩm & whatnot, Dương Quốc Chính nói là “làm theo Trung Quốc” thì người dân miền Nam như Thiều Thị Tân, Lê Hiếu Đằng, Huỳnh Tấn Mẫm, Đỗ Trung Quân … có được niềm tin để bước vào cuộc kháng chiến chống Mỹ & bè lũ tay sai để cứu nước không ? methink NOT!
Vậy, nhận định “Mác – Lê là đỉnh cao trí tuệ của nhân loại, Mác – Lê là văn hóa tiên tiến của thời đai” có gì sai chớ
Chỉ nói thế này, trí thức mềnh thuộc loại “chỉ biết Mác thui, chả biết gì”. Chính nhờ chủ nghĩa Mác mà tư di trí thức nhà mềnh trở thành hiện đại & khoa học hẳn . Ngôn ngữ của họ xuất hiện những “phạm trù”, “biện chứng”, “phủ định” này nọ. Bỏ chủ nghĩa Mác ra, all you got is luật nhân quả, mệnh giời & những tư di tiền Công nguyên, như bài này . Chủ nghĩa Mác chính là chiếc cầu nối đưa tư di dân các bác vào hiện đại . Hổng có nó, a lê hấp back to the Dark Ages. Nhờ chủ nghĩa Mác mà giờ đây các bác có thể tự hào ai còn xem mình là người Việt Nam phải thế này thế kia, phải kính trọng Chủ tịch Hồ Chí Minh & tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, vì tướng Nguyễn Trọng Vĩnh kính trọng Chủ tịch Hồ Chí Minh, ví dụ vậy . Nhờ chủ nghĩa Mác mà dân các bác bi giờ nắm vững tất cả mọi thứ, chân lý, khách quan, tư duy, đạo đức … Dân Ngụy đều là xít hết, nên tự sướng thì hơn . Tất cả đều nhờ chủ nghĩa Mác mà dân tộc các bác đều đang ngự trị ở vinh quang nếu so với dân Ngụy .
Văn hóa Mác-Lê đó .
Nhận định “Mác – Lê là đỉnh cao trí tuệ của nhân loại, Mác – Lê là văn hóa tiên tiến của thời đai” chả có gì sai nếu lấy VN là làm case of study
Until Đổi Mới Phúc it all up.
Cho tớ được phép phản biện Gs Nguyễn Đình Cống . Thứ nhứt, Gs Nguyễn Đình Cống đã chứng minh ngụy biện do vô tình mà một số người phạm phải vì nhầm lẫn về trình độ (chưa hiểu kỹ mà cứ tưởng là đã nắm vững vấn đề) không có giới hạn về tuổi tác . Kế tới, nếu tớ hổng lầm, các bác chủ trương ôn hòa & có học . Ts Nguyễn Quang A cũng khuyên nhủ, ngay cả ngôn ngữ cũng nên phản ánh tinh thần ôn hòa & có học . Bài này is anything but. Nếu ô C viết bài này với mục đích khai dân trí, bài này phản tác dụng . Điều mà nó có thể tạo ra là những lynch mobs, và đối tượng là những người Cộng Sản chân chính . Hay nói thẳng ra, với bài này, Gs Nguyễn Đình Cống đang tự hào tiến bước trên con đường chống Cộng cực đoan, phản bội tư tưởng Hồ Chí Minh . Tuy vậy, hổng phải trong bài hổng có những “thông minh đột xuất”
“dối trá trong kinh tế và chính trị là tệ hại, dối trá trong văn hóa và giáo dục là trò vô luân mà người lương thiện không được phép làm, nếu cố tình làm thì chưa lương thiện”
Rất chính xác . Tệ hơn nữa, kẻ nào xuyên tạc, thậm chí bẻ cong nội dung của Di chúc Bác Hồ, là di sản của toàn dân thì kẻ đó thuộc loại hết-biết-phải-nói-thế-nào lun . Vô luân, vô lương tâm, không lương thiện, xảo trá, gian trá, trí trá, điêu ngoa …
Về ND2, cái ngắc ngứ là phần (…). Ngoài phần đó ra, không đủ nhưng đúng . Và sự tồn tại của 1 thứ bộ phụ trách văn hóa, ở nước nào cũng có, chỉ mang tên khác nhau . Ở Mỹ là NEA (National Endowment for the Arts), mang tính chất khuyếnh khích & phát triển văn hóa & nghệ thuật qua hình thức tài trợ & đánh giá . Pháp cũng có, Đức cũng vậy . Ô C lầm ở đây, và đây là luận điểm chính mà dựa vào đó ông xây dựng lô dít cho cả bài . Like i said, tuy nhiên …
Chuyên thoái hóa/xuống cấp của văn hóa & giáo dục là tùy theo cách nhìn . Thoái hóa, Enantiodromia tức là chuyển sang phía đối lập . Xuống cấp cũng tương tự như vậy . Tớ đồng ý với ô C & các trí thức quan tâm tới văn hóa & giáo dục rằng chúng đang thoái hóa . Nhưng những đề xuất họ đưa ra, i have serious doubts, nếu hổng nói là downrite contempt.
“Một người (thậm chí người có cương vị rất cao)”
Nếu ô C đang nói về Trường Chinh, chỉ nhắc thế này . So với Trường Chinh, ô C chỉ là loài ruồi muỗi vo ve . Có người còn nhận định khá chính xác rằng xét riêng về tính Cộng Sản, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng còn lâu mới được như TC. Ô C vốn phận bố ngỗng, chỉ mơ thấy nói chuyện với Tbt, và cả ngay trong wet dream của ô C, Tbt cũng bỏ đi 1 mạch vì chịu hổng nổi những tào lao của ô C. Để biết rằng những nhận định của Trường Chinh thường là đúng, đáng để mọi người nghe theo
“nhưng chỉ những đơn vị có nền văn hóa tốt đẹp mới phát triển được bền vững”
Thế nào mới là “tốt đẹp” theo ô C? Đưa ra khái niệm “tốt đẹp” tức là có những văn hóa “kém” hơn ? Nguồn gốc của chủ nghĩa dân tộc/văn hóa phát xít là từ những tư duy kiểu này .
“Một số thể hiện của văn hóa vùng miền, của dân tộc trở thành phong tục tập quán
Phong tục tập quán có phải là văn hóa không ? Người ta nói về “văn hóa Cồng Chiêng” của miền Núi, how much is “văn hóa” & how much is “phong tục tập quán”? Và có thể tách riêng chúng ra được không ? Didjeridoo của thổ dân Úc chỉ được cử lên trong những lễ lạc long trọng, đó (chỉ) là “phong tục tập quán” hay là “văn hóa”? Ô C cứ nói phứa thế thui ?
“cho rằng Mác – Lê là đỉnh cao trí tuệ của nhân loại, rằng Mác – Lê là văn hóa tiên tiến của thời đai”
Có gì sai chớ ? Bên này cũng chia nhiều camps, và ai cũng bỉu những gì mình theo là số zách . Aerosmiths & Britney Spears, see the difference? How about Justin Bieber, 1 thời là nhân vật gây chia rẽ về văn hóa nhứt trong giới teeny-bops. Bad analogy. Mác-Lê hổng thể so sánh với những Bieber’s, nhưng chỉ muốn chỉ ra nhận định về 1 thứ gì đó là đỉnh cao trí tuệ của nhưn lọi hoàn toàn không sai hơn những ý kiến xem những thứ khác là trí tệ của nhân loại . Ở VN, đi theo tấm biển chỉ đường của trí tuệ giờ đây là “Cứu Đảng là cứu nước”, ngày xưa là “Trung với Đảng, hiếu với dân TA (no Nó here)”. Mo things change, mo them stay sêm xít . Thì xem Mác-Lê là đỉnh cao của trí tuệ là đúng gòi, chả có gì sai ở đây cả
“Họ chủ trương làm cách mang vô sản với động lực là sự thù hận giai cấp”
Sai . Chủ nghĩa Mác-Lê hổng có dựa vào thù hận giai cấp, từ chính là “mâu thuẫn giai cấp”. Ô C hổng phải người đầu tiên xử dụng “thù hận giai cấp”, Bernstein có câu trả lời là ai dùng “thù hận giai cấp” phải coi lại xem chính mình mới là người mang trong mình 1 thứ tương tự như “thù hận giai cấp”. Altho its kinda wrong reason để gia nhập phong trào Mác-xít thế giới, but the more the merrier. Họ sẵn sàng bỏ qua (overlook) chuyện này .
“Chuyên chính không tạo ra văn hóa và giai cấp công nhân không bao giờ đại diện cho nền sản xuất tiên tiến”
Đem điều này ra mà tranh luận với Eagleton, hay với Slavoj Zizek. i would pay to see this happen. Gonna be funny as Phúc .
Cái mà Mác-Lê đưa ra là sự phân biệt rõ ràng về đúng-sai, tốt-xấu, tất nhiên là theo tiêu chuẩn Mác-Lê . 1 điều nữa Mác-Lê đưa ra là 1 đường hướng để đem lại hạnh phúc cho mọi người Whatever the Phúc định nghĩa đó may be. Lấy lời 1 bài nhạc VN làm ví dụ “Nếu em chưa lấy chồng, và anh hổng phải của riêng ai”, có nghĩa nếu thỏa mãn những đk đó, hạnh phúc sẽ xảy ra . Well, chủ nghĩa Mác chủ trương xóa bỏ tư hữu, cộng thêm Thái Hạo quan niệm trong gia đình, hổng ai bị lệ thuộc vào ai . Thêm văn hóa Việt, Ở đời muôn sự của chung, hơn nhau 1 tiếng anh hùng Pavel mà thui . Mai Bá Kiếm & Lưu Trọng Văn xem sát gái là 1 thành tích, coi như 1 kiểu cống hiến Pavel hổng thể hiểu theo nghĩa thông thường . Muốn con người mới theo chủ nghĩa Mác-Lê, con người mới XHCN, well, there you have it.
Tất cả những hành vi, ứng xử, tư duy … đặc trưng của 1 nhóm người, bên này gọi là “văn hóa”, no matter how big or small. Nếu họ hành xử, tư duy theo những nguyên lý của chủ nghĩa Mác-Lê, WTF you wanna call them?
Ô C đây cũng là 1 trí thức phát xuất từ chủ nghĩa Mác-Lê, ông hổng phải là con cái địa chủ hay thành phần phản động, phản cách mạng, lại xuất thân từ gia đình có công với cách mạng . Chỉ cần hơi kha khá 1 tẹo là có ngay những kẻ cam tâm làm chuyên viên chích đùi . Và những tư duy, hành xử của ông, văn hóa Mác-Lê đó chớ đâu
VÔ văn hóa DIÊN AN của thằng thầy MAO XẾNH XÁNG đến VÔ văn hóa NGHỆ AN của thằng tớ CHÍ PHÈO HỒ CHÍ MEO áp đặt qua cắt mạng vô Văn hóa bên T(b)ắc Kinh đến cải cách ruộng đất LONG TRỜI LỞ ĐẤT và NHÂN VĂN GIAI PHẨM âm thầm nhưng rất gạo cội !!!!
đã tận diệt TRUYỀN THỐNG NGÀN ĐỜI VIỆT NAM GIA SẢN TINH HOA CHA ÔNG LƯU LẠI
https://universite-digitale1.com/wp-content/uploads/2018/05/MeVietNam.jpg
TRIỆU LƯƠNG DÂN VIỆT
“ND 3- Tri thức, kiến thức khoa học (nói khái quát, như là học văn hóa, trình độ văn hóa phổ thông).”
Thưa Bác, học dưới mái trường XHCN của miền Bắc trước đây và cả nước VN hiện nay là một đại hoạ cho dân tộc mà ai cũng có thể nhận ra khi so sánh với trình độ văn hoá phổ thông của miền Nam trước 1975. Văn hoá dù theo Mác Lê hay Cộng Sản miền Bắc có một đặc điểm chung là làm người dân ngu, Đảng chỉ đào tạo những con vẹt tuyên truyền để tâng bốc chế độ. Bác sống cả đời ờ miền Bắc chắc đã hiểu rõ rồi. Cháu chỉ tiếp xúc với cán bộ chính trị miền Bắc nhân dịp được học tập cải tạo và xin thưa với Bác là các cán bộ quản giáo không có trình độ văn hoá phổ thông như Bác nói; sự ngu xuẩn tận cùng của họ là một trò cười bất tận cho những sĩ quan và công chức miền Nam trong các trại cải tạo. Đây là một chuyện dài mà cháu không thể kể hết. Kính Bác.
Thầy ơi, mối liên hệ giữa ND2 và ND1 cũng như Điều 4 và các Điều 1-3 trong Hiến Pháp ấy mà.
Cộng sản hướng đến đại đồng nên vô tổ quốc.
Cộng sản là dối trá và luôn tuyên truyền tẩy não nên vô giáo dục.
Cộng sản nói một đằng làm một nẻo, chúng không từ mọi thủ đoạn đê hèn và gian ác nhất nên vô văn hóa.
Phải dẹp bỏ cộng sản thì dân tộc ta mới trường tồn, đất nước ta mới văn minh, người Việt ta mới cư xử một cách có văn hóa, các khái niệm mới được định nghĩa rõ ràng, sự sáng tạo mới được thăng hoa.
Chuyện lạ !
Súc vật Đặng Xuân Khu đấu tố cha mẹ mà cũng bày đặt viết sách nói về văn hóa sao ? Văn hóa việt cộng là văn hóa đứa tố cha mẹ hả ? Rởm đời