Lâm Bình Duy Nhiên
4-12-2024
Những ngày qua, cộng đồng mạng lại dậy sóng với nhiều tranh luận, tranh cãi đôi khi gây gắt nhưng thiết nghĩ lại rất cần thiết cho cái gọi là tự do suy nghĩ/ngôn luận của người Việt.
Lâm Bình Duy Nhiên
4-12-2024
Những ngày qua, cộng đồng mạng lại dậy sóng với nhiều tranh luận, tranh cãi đôi khi gây gắt nhưng thiết nghĩ lại rất cần thiết cho cái gọi là tự do suy nghĩ/ngôn luận của người Việt.
Hà Sĩ Phu
1-12-2024
Nhưng THỜI ĐẠI MỚI LẠI CÓ CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI MỚI?
(Mong được biết ý kiến của mọi người)
***
Nghiêm Huấn Từ
25-11-2024
Cuộc tranh cãi giữa Lenin và Kautsky là sự kiện lịch sử rất lớn trong phong trào Cộng Sản.
Nghiêm Huấn Từ
20-11-2024
Về cuộc tranh luận giữa Kautsky và Luxemburg
Người đối thoại: Trong bốn Đại Hội đầu tiên của Quốc Tế 2 (QT2), mâu thuẫn về chọn cách đấu tranh nào (Cách mạng hay Cải cách) chỉ ở mức âm ỷ, nhưng từ Đại Hội V, chuyện tranh cãi lại thành công khai.
Hà Sĩ Phu
31-10-2024
Đảng viên cũ (khoảng trước 1975), đa số vì quá say lý tưởng nên sẵn sàng hy sinh, giữ đạo đức, quên mình cho lý tưởng. Đa số họ đáng quý, tiếc rắng chủ nghĩa mà họ trót thờ phụng là ảo tưởng, phi lý, cực đoan, nên sự hy sinh đó là uổng công.
30-10-2024
Đường Văn Thái, người bị bắt cóc ở Thái Lan, nhận bản án 12 năm tù giam
(Băng Cốc) – Hôm nay Tổ chức Theo dõi Nhân quyền phát biểu rằng chính quyền Việt Nam nên hủy bỏ bản án mang động cơ chính trị đối với nhà hoạt động dân chủ Đường Văn Thái và phóng thích ông ngay lập tức. Vào ngày 30 tháng Mười năm 2024, một tòa án ở Hà Nội đã xử ông có tội tuyên truyền chống nhà nước theo điều 117 của bộ luật hình sự, và kết án ông 12 năm tù giam.
Đường Văn Thái, 42 tuổi, chạy trốn khỏi Việt Nam vào năm 2019 và đã đăng ký trở thành người tị nạn với Cơ quan về Người Tị Nạn của Liên Hiệp Quốc. Trong khi đang chờ đi tái định cư ở một nước thứ ba, ông bị một nhóm người không rõ danh tính bắt cóc vào tháng Tư năm 2023 và bị đưa về Việt Nam bằng vũ lực.
“Đường Văn Thái chạy trốn khỏi Việt Nam vì sợ bị chính quyền đàn áp,” bà Patricia Gossman, phó giám đốc ban Á châu của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền nói. “Chính quyền các nước trên thế giới nên thừa nhận vụ bắt cóc và xét xử ngụy tạo nhà hoạt động dân chủ này là ví dụ mới nhất về hành vi côn đồ coi thường luật pháp quốc tế và quyền của công dân của chính phủ Việt Nam.”
Đường Văn Thái bị xét xử kín trong một phiên tòa chỉ kéo dài vài tiếng đồng hồ cùng một vài bị cáo khác, được cho là các viên chức nhà nước đã cung cấp tin tức cho Đường Văn Thái. Tòa án kết luận Đường Văn Thái có tội, và xử ông 12 năm tù giam và 3 năm quản chế. Những người còn lại nhận mức án từ 30 tháng đến 5 năm 6 tháng tù giam.
Đường Văn Thái vận động cho dân chủ và nhân quyền trong nhiều năm ở Việt Nam, và từng tham gia biểu tình về môi trường. Báo chí do chính quyền Việt Nam kiểm soát đã đưa tin cáo buộc ông có liên hệ với các nhóm “phản động” ngoài vòng pháp luật như Hội Anh em Dân chủ và Hội Nhà báo Độc lập. Từ tháng Hai năm 2019 đến khi bị bắt cóc vào tháng Tư năm 2023, Đường Văn Thái đăng thông tin trên Facebook và YouTube về tình hình chính trị ở Việt Nam.
Vụ bắt cóc Đường Văn Thái xảy ra trong thời điểm có một làn sóng đàn áp các nhà hoạt động dân chủ, dưới sự chỉ đạo của người đứng đầu bộ công an lúc bấy giờ là Tô Lâm, người, vào năm 2024, đã trở thành lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam cầm quyền. Nhân viên an ninh dưới thời Tô Lâm đã dính líu vào các vụ đàn áp ngoài biên giới Việt Nam khác, bao gồm vụ bắt cóc cựu quan chức của đảng là Trịnh Xuân Thanh ở Berlin vào tháng Bảy năm 2017, và vụ bắt blogger Trương Duy Nhất ở Bangkok vào tháng Giêng năm 2019. Cả hai người này đều bị xử án tù nhiều năm.
Vũ Đức Khanh
31-10-2024
Ngày 22 tháng 5 năm 2024, Tô Lâm chính thức trở thành Chủ tịch nước Việt Nam, sau một biến động lớn trong nội bộ Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN). Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng cùng Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ và Thường trực Ban Bí thư Trung ương Đảng Trương Thị Mai đều từ chức vì liên quan đến các vụ bê bối tham nhũng, tạo cơ hội cho Tô Lâm tiến lên đỉnh cao quyền lực.
Nghiêm Huấn Từ
29-10-2024
Thủy tổ của Chủ nghĩa Xã hội và Chủ nghĩa Cộng sản là hai cụ Marx và Engels. Tác phẩm “để đời”, giá trị ngang với kinh thánh, của hai cụ là cuốn sách nhỏ Tuyên Ngôn Cộng Sản (TNCS) dù chỉ dài vài chục trang, nhưng chứa rất nhiều câu nay trở thành danh ngôn. Danh ngôn mở đầu là câu tóm tắt toàn bộ học thuyết: Xóa bỏ tư hữu.
Nghiêm Huấn Từ
26-10-2024
Người đối thoại: Lịch sử phong trào Công Nhân (phong trào Cộng Sản) nói, có 3 tổ chức Quốc Tế: Thứ Nhất, thứ Hai và thứ Ba (viết tắt QT1, QT2 và QT3). Xin hỏi ChatGPT: Quốc Tế 1 (QT1) là gì?
Vũ Đức Khanh
26-10-2024
Sau hơn nửa thế kỷ chịu sự kìm kẹp của chế độ Cộng sản, Việt Nam đã tồn tại một “văn hóa sợ hãi” lan rộng và sâu đậm. Đa số người dân không dám lên tiếng trước bất công, không dám tập hợp nhau lại để đấu tranh cho quyền lợi chính đáng, cho tự do và công lý.
Nghiêm Huấn Từ
22-10-2024
Người đối thoại: Xin hỏi ChatGPT, câu nói “Tư hữu là một quyền cơ bản của Con Người”. Có nghĩa là, đứng trước “Con Người”, “con vật” không còn quyền tư hữu nữa?
Tưởng Năng Tiến
22-10-2024
Suốt cả tuần lễ của đầu tháng 10 vừa qua, trên trang nhất của tất cả những tờ báo quốc doanh đều xuất hiện một dòng chữ đỏ rất to, và rất đậm: CHÀO MỪNG 70 NĂM GIẢI PHÓNG THỦ ĐÔ!
VietNamNet hớn hở chạy tin: “Đi bất kỳ đâu trên phố trung tâm Hà Nội những ngày này, người dân đều có thể thấy hình ảnh mang ý nghĩa lịch sử về ngày giải phóng Thủ đô cách đây tròn 70 năm trên các pano, áp phích cùng cờ hoa được trang trí rực rỡ… Khoảng 10.000 người có màn tập duyệt cuối cùng các phần diễu hành, trình diễn cho ‘Ngày hội Văn hóa vì hòa bình’ kỷ niệm 70 năm Ngày Giải phóng Thủ đô (10/10/1954 – 10/10/2024)”.
Ôi! Tưởng chuyện gì lạ, chớ cờ quạt, bích chương, pa nô, áp phích, băng rôn, biểu ngữ, khẩu hiệu (tuyên truyền) thì Hà Nội lúc nào mà không sẵn và … dư! Hơn nữa, con số hàng chục ngàn người dân Hà Nội túa ra đường hoan hô vẫy chào đoàn quân chiến thắng (hồi bẩy mươi năm trước) là sự kiện hoàn toàn có thật – theo lời của những nhân chứng thế giá:
– Ngày 10 tháng 10 năm 1954 đúng 10 giờ sáng, lực lượng Kháng Chiến trọng thể tiến vào Thủ Đô. Dẫn đầu là đoàn quân với những lá cờ tung bay với tiếng trống liên hồi. Những cán bộ đứng trên những chiếc xe tải vẫy tay chào đồng bào đứng đầy hai bên đường đang hô to những tiếng vui mừng, phất phất những lá cờ nhỏ. (Nguyễn Mạnh Tường. Un Excommunié – Hanoi 1954-1991: Procès d’un intellectual – Kẻ Bị Mất Phép Thông Công, Hà Nội 1954-1991: Bản Án Cho Một Trí Thức, bản dịch Nguyễn Quốc Vĩ).
– Lại nói về ngày 10/10 lịch sử, cho đến 10h sáng hôm đó thì cả Hà Nội là một ngày hội lớn. Năm cửa ô Hà Nội tưng bừng đón những đoàn quân chiến thắng trở về. Các nghệ sỹ đem cả đàn ra kéo, các chị mặc áo dài, các bà nhà giàu tung hoa tươi lên các đoàn xe trở các đoàn quân tiến vào thành phố… (Lê Phú Khải. Lời Ai Điếu. NXB Người Việt: 2016).
Thiệt là vui hết biết luôn, và vui còn hơn Tết nữa. Niềm vui, tiếc thay, rất ngắn – theo lời của tác giả (và tác phẩm) vừa dẫn:
Ngày vui ngắn chẳng tày gang, không khí hồ hởi vui tươi sau chiến thắng Điện Biên Phủ, sau hòa bình lập lại 1954 ở Hà Nội cũng như toàn miền Bắc mau chóng nhường chỗ cho những ngày ảm đạm, u ám của những cuộc “đấu tranh giai cấp”, của cải cách ruộng đất, của cải tạo tư sản, đấu tố bọn “Nhân văn Giai phẩm.”
Nguyễn Khải thêm:
Một nửa nước được độc lập nhưng lòng người tan nát tài sản một đời chắt chiu của họ bị nhà nước tịch thu hoặc trưng thu khiến họ trở thành những người vô sản bất đắc dĩ. Tầng lớp trí thức chẳng có tài sản gì ngoài cái đầu được tư duy tự do, thì cái đầu cũng bị nhà nước trưng thu luôn.
Từ nay họ chỉ được nghĩ, được viết theo sự chỉ dẫn của một học thuyết, một đường lối nếu họ không muốn dẫm vào vết chân của nhóm “Nhân văn Giai phẩm”. Một dân tộc đã làm nên chiến thắng Điện Biên Phủ mà mặt người dân nám đen, mắt nhìn ngơ ngác, đi đứng lom rom như một kẻ bại trận.
Thảm vậy sao?
Ông nhà văn (e) có hơi quá lời chăng?
Cũng không quá (lắm) đâu!
Tác giả Nguyễn Văn Luận cũng đã từng tâm sự với nỗi buồn phiền tương tự:
Tết đầu tiên sau “tiếp quản”, còn được gọi là “sau hòa bình lập lại”, Hà Nội mơ hồ. Những bộ mặt vàng võ, áo quần nhầu nát, xám xịt, thái độ “ít cởi mở”, từ “nông thôn” kéo về tiếp quản chiếm nhà người Hà Nội di cư. Người Hà Nội ở lại bắt đầu hoang mang vì những tin dồn và “chỉ thị”: ăn Tết “đơn giản, tiết kiệm”. Hàng hóa hiếm dần, “hàng nội” thay cho “hàng ngoại”.
Hà Nội đói và rách, khoai sắn chiếm 2 phần tem gạo, 3 mét vải “cung cấp” một năm theo “từng người trong hộ”. Mẹ may thêm chiếc quần “đi lao động” thì con nít cởi truồng…
Cha tôi làm chủ một hãng thầu tại Hải phòng trong khi gia đình vẫn ở Hà Nội. Khi người lính quốc gia cuối cùng rút sang bên kia bờ Bến Hải, cha tôi và gia đình kẹt lại do không hiểu gì về cộng sản và tài sản, cơ ngơi còn đó.
Đỗ Mười về tiếp thu Hải phòng nói rằng các nhà tư sản vẫn được làm ăn bình thường. Một tháng sau, cha tôi bị tịch thu tài sản. Trở về Hànội, trắng tay, cả nhà sống trong túp lều ở ngoại ô, cha tôi đi đánh giậm, vớt tôm tép trong các ao hồ, rau cháo nuôi vợ con. Đấu tố, cải tạo, chửi rủa, cha tôi ngày một tiều tụy hơn những người tiều tụy bị qui là tư sản còn lại trong thành phố. Lời trăn trối khi cha tôi khi nằm xuống là “Cha đã bị lừa, con hãy tìm đường vào miền Nam tự do”.
Câu hỏi đặt ra là sao có quá nhiều người “bị lừa” đến thế trong khi đã có hằng triệu người đã vội vã, hối hả, hốt hoảng và ùn ùn bỏ của chạy lấy người ngay trước mặt mình:
– Những cuộc tháo chạy trong những hoàn cảnh thật cảm động và đau lòng, bởi vì Việt Minh đã vi phạm trắng trợn Hiệp định Geneva trong cố gắng chống lại Hiệp định ấy. Mới đầu họ còn thuyết phục khuyến dụ, sau đó dùng sức mạnh và nhiều người đã bị thương vì mảnh đạn của cộng sản. Người ta đã thấy hàng ngàn dân cả làng ùn ùn kéo nhau ra biển, đi tắt qua cánh đồng ruộng, tránh đi trên đường lộ bị kiểm soát bởi Việt Minh, rồi kết những bè mảng sơ sài đi ra biển với rất nhiều hiểm nghèo và chẳng có gì chắc chắn là sẽ được cứu vớt.
– Hàng trăm người di cư đã chết trên biển. Người ta làm sao có bao giờ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng gây ấn tượng như thế vào ngày 6/11 vừa qua, khi một đám đông gồm 2000 người tị nạn trên một cồn cát ở cửa Trà Lý chờ được các tầu các nước bạn đến vớt đi. (Tran Nam Bac. “Le drame des réfugiés catholiques vietnamiens”, Agenzia. Internzionale Fides, n°12, 22 Janvier 1955. Bản dịch của Nguyễn Văn Lục).
– Việc di cư ấy nói cho cùng chỉ là sự kéo dài tình trạng trốn chạy cộng sản mà không phải đợi đến Hiệp định Geneva, 1954. Ngay từ đầu thập niên 1950, phong trào tỵ nạn cộng sản đã thành hình dưới hình thức “phong trào nhập thành”, hay nói nôm na là phong trào “dinh tê”. Đã có bao nhiêu người tìm mọi cách dời bỏ khu “an toàn Phát Diệm”, thoát đi bằng đường biển, từ cửa Cồn Thoi, ra Hải Phòng vào những năm sau 1950?
Và đã có bao nhiêu người có tiền bạc của cải đã chạy trốn vào Nam khi mà Hiệp định Geneva chưa thành hình? Không phải theo Tây, cũng chẳng theo Mỹ, không theo Nhật, không theo Tầu cũng chẳng vì theo Thiên Chúa giáo mà người ta chọn đứng về phía này, phía nọ. Tất cả đều là những chọn lựa bất đắc dĩ chỉ vì không thể sống chung với người cộng sản được. Cộng sản trước đây và cộng sản bây giờ cũng vậy. (Nguyễn Văn Lục. “Nhìn Lại Cuộc Di Cư 1954 – 1955 II”. Đàn Chim Việt Online – 09/12/2023).
Lời khẳng định của G.S Nguyễn Văn Lục, không dưng, khiến tôi nhớ đến mẫu thân – một người VN quê mùa và thất học. Nói nào ngay thì bà cũng biết đọc biết viết (sơ sơ) nhưng tôi chưa thấy mẹ cầm cây bút lần nào và có lẽ cũng không bao giờ đọc sách báo gì ráo trọi, ngoài vài ba cuốn kinh (Phật) đã rách bìa long gáy từ lâu.
Vậy chớ khi mà tiến sĩ Nguyễn Mạnh Tường, thạc sĩ Trần Đức Thảo, kỹ sư Võ Quí Hân, giáo sư Trần Đại Nghĩa … lật đật vội vàng rời nước Pháp để về VN phục vụ cho cuộc Cách Mạng Vô Sản VN (theo lời kêu gọi của ông Hồ Chí Minh) thì bà cuống cuồng bồng bế mấy đứa con thơ bỏ chạy một mạch vô Nam. May mắn là gia đình chúng tôi chạy thoát. Tuy không thoát luôn nhưng cũng được khá lâu: 1954 – 1975.
Hơn hai chục năm trời. Khoảng thời gian đủ dài để tôi được sống hết cả tuổi thơ và tuổi trẻ trong một vùng đất tương đối an bình, phú túc. Mẹ tôi hoàn toàn không có khái niệm chi về học vấn, học đường, hay giáo dục. Vốn chữ nghĩa lại vô cùng giới hạn nên bà rất kiệm lời.
Suốt đời bà chỉ biết “giáo huấn” các con bằng đôi câu ngăn ngắn, giản dị và vô cùng dễ hiểu:
– Đừng bao giờ tin bọn cộng sản, và chớ khi nào dây dưa gì với chúng nó nghe chưa.
– Dạ mẹ!
Tôi luôn “dạ” ngọt như đường cát (mát như đường phèn) nên chắc hẳn là mẹ hiền phải hết sức hài lòng, và an tâm, ngay cả khi đã bước qua bên kia thế giới.
Khi âm dương chưa cách trở – có lần – từ bên này bờ đại dương xa thẳm, tôi đã đọc cho bà nghe đôi câu thơ của nhà thơ Nguyễn Chí Thiện:
Thế lực đỏ phải đồng tâm đập nát
Ðể nó hoành hành, họa lớn sẽ lan nhanh
Đó là lần duy nhất trong đời mà tôi nghe mẹ cười, qua điện thoại. Sao tự nhiên mà nhớ cái tiếng cười (khanh khách) của má quá, má ơi!
Hải ngoại, ngày 21 tháng 10 năm 2024
Kính gửi toàn thể lực lượng Công an Nhân dân Việt Nam,
Trong suốt chiều dài lịch sử hiện đại, lực lượng Công an Nhân dân đã đóng vai trò vô cùng quan trọng trong việc bảo vệ an ninh trật tự, giữ vững sự ổn định chính trị, và bảo vệ Đảng, Nhà nước. Tuy nhiên, khi đất nước bước vào một giai đoạn mới với những cơ hội và thách thức lớn lao, lực lượng Công an không thể chỉ duy trì vai trò truyền thống mà cần có một vị thế mới: Trở thành lực lượng tiên phong, góp phần quyết định vào sự thành bại của công cuộc cải cách chính trị và phát triển đất nước.
Chúng tôi viết thư này với sự chân thành, mong muốn các bạn hiểu rằng, lực lượng Công an Nhân dân không chỉ có vai trò bảo vệ ổn định xã hội mà còn là một nhân tố quyết định trong quá trình chuyển hóa đất nước. Sự ủng hộ của các bạn là thiết yếu để quá trình dân chủ hóa Việt Nam diễn ra trong hòa bình và mang lại lợi ích cho tất cả chúng ta.
Tiến trình dân chủ hóa: Không phải là mối đe dọa mà là cơ hội
Tiến trình dân chủ hóa đất nước không phải là mối đe dọa đối với sự ổn định mà lực lượng Công an đã bảo vệ trong nhiều thập niên. Trái lại, đây chính là cơ hội để đất nước vươn lên, để xã hội phát triển một cách bền vững trên nền tảng pháp quyền và sự tham gia của toàn dân. Trong một xã hội dân chủ, lực lượng Công an sẽ được chuyên nghiệp hóa, hoạt động trong khuôn khổ pháp luật minh bạch và chuẩn mực quốc tế, trở thành lực lượng nòng cốt bảo vệ quyền lợi chính đáng của nhân dân và an ninh quốc gia.
Các bạn đã và đang đối diện với những thách thức phức tạp của thế kỷ 21, từ an ninh mạng, tội phạm quốc tế đến khủng bố và tội phạm có tổ chức. Chính vì thế, lực lượng Công an cần được hiện đại hóa để phù hợp với những chuẩn mực quốc tế, không chỉ để đối phó với các nguy cơ an ninh mới mà còn để xây dựng lòng tin từ người dân và cộng đồng quốc tế.
Cam kết về hiện đại hóa và bảo vệ lực lượng Công an
Chúng tôi xin khẳng định rằng, trong chế độ mới, lực lượng Công an không chỉ được bảo vệ về sự an toàn mà còn được nâng cấp toàn diện, trở thành một lực lượng an ninh chuyên nghiệp, hiện đại với tầm vóc quốc tế. Chúng tôi cam kết sẽ trang bị cho các bạn công nghệ tiên tiến cùng những kỹ năng chuyên môn tối ưu, giúp lực lượng Công an đủ khả năng đối phó với những thách thức an ninh mới, theo đúng tiêu chuẩn quốc tế.
Các bạn sẽ tiếp tục giữ vai trò trụ cột trong việc bảo vệ pháp luật, bảo vệ nhân dân, và duy trì an ninh quốc gia. Chúng ta sẽ cùng xây dựng một lực lượng không chỉ vững mạnh về thể chất mà còn kiên cường về tinh thần, luôn trong sạch, chính trực và hết lòng phụng sự Tổ quốc với danh dự.
Vai trò quyết định của ông Tô Lâm và lực lượng Công an
Ông Tô Lâm, cựu Bộ trưởng Bộ Công an và hiện nay là Tổng Bí thư Đảng Cộng sản kiêm Chủ tịch nước, nắm giữ quyền lực to lớn với lực lượng Công an. Dưới sự lãnh đạo của ông, lực lượng này đã có những bước tiến đáng kể. Tuy nhiên, trong giai đoạn chuyển tiếp này, vai trò của ông và của lực lượng Công an lại càng trở nên quan trọng hơn.
Chúng tôi tin rằng ông Tô Lâm, với tầm nhìn và sự hiểu biết sâu sắc, sẽ thấy rõ rằng việc ủng hộ cải cách chính trị là cần thiết để đảm bảo an ninh lâu dài và ổn định cho đất nước. Cả lực lượng Công an và ông Tô Lâm đều có cơ hội không chỉ bảo vệ mà còn trở thành những người tiên phong dẫn dắt Việt Nam tiến vào một tương lai tự do, dân chủ, và thịnh vượng.
Cam kết cá nhân về sự bảo vệ
Chúng tôi xin cam kết rằng, trong quá trình cải cách chính trị và dân chủ hóa, lực lượng Công an cùng gia đình các bạn sẽ luôn được bảo vệ tuyệt đối. Sẽ không có hành động trả thù hay hồi tố nào, ngoại trừ những trường hợp của những người vi phạm pháp luật nghiêm trọng. Chúng tôi hiểu rằng trong quá khứ, các bạn đã phải gánh vác những trách nhiệm nặng nề trong việc giữ gìn trật tự xã hội, và chúng tôi muốn khẳng định sẽ làm tất cả trong khả năng để đảm bảo các bạn không bị đặt vào tình huống nguy hiểm khi tham gia ủng hộ tiến trình cải cách.
Lời kết
Lực lượng Công an nhân dân Việt Nam, các bạn không chỉ là người bảo vệ chế độ, mà còn có thể trở thành những người bảo vệ tương lai của cả dân tộc. Chúng tôi kêu gọi các bạn hãy đồng hành cùng với nhân dân, cùng với đất nước trên con đường dân chủ hóa, để chúng ta có thể xây dựng một xã hội pháp quyền, tự do và hạnh phúc.
Cải cách chính trị không chỉ là bước ngoặt quan trọng cho tương lai của đất nước, mà còn là cơ hội để lực lượng Công an trở thành một lực lượng an ninh hiện đại, chuyên nghiệp và được người dân tin tưởng. Hãy để chúng ta cùng nhau xây dựng một Việt Nam mà ở đó, lực lượng Công an không chỉ bảo vệ pháp luật mà còn là biểu tượng của sự liêm chính và lòng trung thành với nhân dân.
Hãy cùng nhau viết nên một trang sử mới cho dân tộc – trang sử của tự do, dân chủ và thịnh vượng.
Trân trọng,
Vũ Đức Khanh
Tổng Thư ký
Liên minh Dân tộc Việt Nam
Nghiêm Huấn Từ
19-10-2024
Người đối thoại: Xin hỏi ChatGPT, năm 1848 Marx công bố Tuyên Ngôn Cộng Sản (TNCS). Cũng năm ấy, các cuộc cách mạng 1848 ở châu Âu có mục tiêu chủ yếu là chống phong kiến hay chống tư bản?