Trung Nguyễn
26-1-2019
Tinh thần cách mạng dân chủ lan tỏa cả nửa vòng trái đất
Từ hôm qua đến giờ, trong tâm trí tôi hầu như chỉ ngập tràn hình ảnh xuống đường của người dân Venezuela đòi truất phế Tổng thống Maduro. Đó là một cuộc biểu tình ở quy mô chưa từng có, thuộc mọi tầng lớp trong xã hội, kể cả tầng lớp cùng khổ vốn được coi là cơ sở ủng hộ của đảng Xã hội chủ nghĩa thống nhất Venezuela. Cuộc biểu tình còn ủng hộ Tổng thống lâm thời rất trẻ là ông Juan Guaido, năm nay chỉ mới 36 tuổi.
Nhiều bạn bè của tôi vốn hay thở dài an phận khi nói tới chế độ cộng sản, bỗng hào hứng hẳn. Họ chia sẻ với nhau tin tức về cuộc cách mạng dân chủ đang diễn ra ở Venezuela và thêm niềm tin để chờ đợi đến ngày người dân nước Việt cũng sẽ vùng lên giống như vậy. Điều đó cho thấy mỗi một cuộc cách mạng dân chủ diễn ra đều có ảnh hưởng tới toàn thế giới, khiến đám độc tài run sợ và khiến lực lượng dân chủ thêm tự tin vào chiến thắng cuối cùng.
Người dân được thấy sự thật về “chủ nghĩa xã hội”
Đáng ngạc nhiên là giới tuyên giáo cộng sản đã để báo chí trong nước đăng những tin tức về thảm trạng của Venezuela. Từ khi đảng Xã hội chủ nghĩa thống nhất và Hugo Chavez lên cầm quyền vào năm 1999 ở Venezuela, giới tuyên giáo trong nước liên tục ca ngợi chế độ “xã hội chủ nghĩa thế kỷ 21” ở Venezuela cũng như các chính phủ cánh tả khác ở các nước Mỹ Latinh.
Cũng có thể giới tuyên giáo đang mải lo nhậu nhẹt và xem trận Việt Nam đá với Nhật Bản mà quên thổi còi báo chí chăng? Nhờ đó, người dân Việt Nam không biết ngoại ngữ hoặc không biết vượt tường lửa có thể chứng kiến tường tận sự sụp đổ của một quốc gia xã hội chủ nghĩa nữa.
Khi chế độ xã hội chủ nghĩa ở Liên Xô và Đông Âu sụp đổ vào cuối thập niên 1980 và đầu thập niên 1990 của thế kỷ trước, các bạn trẻ 8X vẫn còn quá nhỏ và thời điểm đó vẫn chưa có thông tin gì nhiều do chưa có internet. Nhưng bây giờ thì cả những bạn trẻ sinh sau năm 2000 vẫn có thể chứng kiến tất cả việc “Xuống Hố Cả Nút (XHCN)” từ báo chí do nhà nước cộng sản kiểm duyệt. Điều đó là vô cùng quan trọng vì giới trẻ ở Việt Nam vẫn đang bị đảng cộng sản nhồi sọ và tẩy não mỗi ngày để các em tin rằng, chủ nghĩa xã hội là ưu việt.
Tôi tin chắc sự sụp đổ của một quốc gia theo đường lối xã hội chủ nghĩa sẽ khiến nhiều bạn trẻ mở mắt. Và rồi các bạn trẻ này sẽ là những hạt nhân để thay đổi chế độ tự nhận là xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam.
Sao lực lượng vũ trang có thể tin vào đám “lừa thầy phản bạn”?
Đáng ngạc nhiên là giới cộng sản Việt Nam ngay lập tức bỏ rơi “đồng chí” Maduro và “đảng bạn” Xã hội chủ nghĩa thống nhất Venezuela, dù năm 2015 ông Nguyễn Phú Trọng đã tiếp đón ông Maduro, và báo chí Việt Nam đã đăng những lời có cánh, tuyên bố hai nước có chung mục tiêu tiến lên chủ nghĩa xã hội.
Ngày 24/1 mới đây, bà Lê Thị Thu Hằng, phát ngôn viên Bộ Ngoại giao chỉ nói chung chung là: “Việt Nam luôn quan tâm, theo dõi, và mong muốn Venezuela hòa bình, ổn định”. Bà Hằng không thốt ra được một lời nào ủng hộ Maduro và “đảng bạn” xã hội chủ nghĩa. Bà Hằng cũng không lên tiếng phản đối “sen đầm quốc tế” Mỹ can thiệp vào công việc nội bộ của Venezuela.
Chỉ ra như vậy để người dân và cộng đồng quốc tế thấy được giới lãnh đạo cộng sản Việt Nam tráo trở, lưu manh, lừa thầy phản bạn như thế nào. Đây chỉ là một đám lưu manh cướp quyền của dân, chứ chẳng hề có thứ lý tưởng gì gọi là “chủ nghĩa xã hội” hết.
Nói như thế để các bạn an ninh, dư luận viên hiểu được thân phận của các bạn cũng sẽ bị bỏ rơi y như vậy, một khi người dân Việt Nam vùng lên như người dân Venezuela. Lúc đó tôi đảm bảo rằng những giết chóc, đánh đập, tù tội, đàn áp mà các bạn gây ra sẽ bị đám lãnh đạo chối biến và đổ thừa hết cho các bạn.
Các bạn cứ nghĩ lại đi, những việc phạm pháp các bạn đang làm có phải đều do đám lãnh đạo chỉ đạo miệng, chứ làm gì có văn bản làm bằng chứng? Và rồi tội lỗi mà các bạn gây ra với dân, sẽ chỉ một mình các bạn gánh chịu.
Hết hoa hậu, và rồi cũng sẽ hết bóng đá
Trong lúc cả nước Venezuela xuống đường đòi cơm áo, đòi dân chủ thì người dân Việt Nam đang dõi theo bước tiến của đội tuyển Việt Nam tại Asian Cup. Tôi thấy trên đường phố vào buổi tối Việt Nam đá với Nhật Bản, có nhiều người chuẩn bị cờ để “đi bão”, ăn mừng nếu đội tuyển Việt Nam chiến thắng.
Nhiều người phê phán người dân Việt Nam chỉ quan tâm tới bóng đá chứ, không dám “đi bão” khi có luật An ninh mạng, luật Đặc khu, hay xuống đường khi Trung Cộng bắn giết ngư dân Việt Nam,… Điều đó không hẳn là sai nhưng tôi vẫn nhìn việc “đi bão” của người dân, nhất là giới trẻ Việt Nam một cách lạc quan hơn. Đó là người dân Việt Nam nên quen với việc thể hiện cảm xúc, mong muốn của mình nơi công cộng.
“Biểu tình” nghĩa “biểu lộ tình cảm” mà. Rồi sẽ đến một ngày khi Việt Nam “xuống hố cả nút” như Venezuela, người dân sẽ sẵn sàng “đi bão”, biểu tình, đình công, bãi khóa, để đưa tiếp một chế độ “xạo hết chỗ nói” của thế giới vào dĩ vãng, để xây dựng một quốc gia mới, trên nền tảng tự do, dân chủ, pháp quyền.
Chắc chắn rằng ngày đó sẽ tới. Chẳng phải trước đây người dân Venezuela chỉ quan tâm tới hoa hậu đó sao?
“Xứ sở bóng đá”!?, có lẽ chỉ là khái niệm tự phong của cái đám vô công rồi nghề, vì bóng đá ở xứ này chưa bao giờ có thu nhập từ chuyện bán vé (thu nhập được tính theo với tư cách là nghề nghiệp). Thực ra, đây chỉ là xứ sở của một hạng người ăn theo bóng đá, có bản chất là vui đâu chầu đấy mà thôi!