20-7-2022
1. Gần cuối những năm sáu mươi thế kỉ hai mươi, trước khi mất, Chủ tịch Hồ Chí Minh hàng ngày đều chăm chỉ làm một việc là đọc tất cả những bài viết về người thật làm việc tốt trên tất cả các báo, từ báo trung ương đến báo các tỉnh thành. Bài báo viết về việc tốt nổi bật được Hồ Chí Minh ghi vào bên lề bài báo “tặng huy hiệu”.
Ngày đó người dân Bắc Việt được thánh sống Hồ Chí Minh tặng huy hiệu có in nổi chân dung Hồ Chí Minh là sự tuyên dương, là phần thưởng lớn lao, quí giá. Những bài báo có bút tích “Tặng huy hiệu” của Hồ Chí Minh đều được vụ Báo chí, ban Tuyên huấn trung ương cắt, đóng thành tập khổ lớn, bìa cứng.
Làm báo binh chủng Thông Tin, tôi đã đến ban Tuyên huấn trung ương, cổng số 8 phố Nguyễn Cảnh Chân, Hà Nội, lên tầng hai toà nhà hai tầng trải dài bên phố Hoàng Văn Thụ, được vụ trưởng vụ Báo chí Phan Hiền cho ngồi đọc tập lưu trữ những bài báo “Tặng huy hiệu” để tôi ghi chép những người lính Thông tin có tên trong tập bài báo mang bút tích Hồ Chí Minh.
Hầu hết các nhà xuất bản ở Hà Nội lúc đó đều liên tiếp xuất bản những tập sách người tốt, việc tốt, tập hợp những bài đã đăng trên các báo viết về những người tốt làm việc tốt được Hồ Chí Minh tặng huy hiệu. Từ nhà xuất bản Kim Đồng, nhà xuất bản Phụ Nữ đến nhà xuất bản Văn Hoá Dân Tộc. Nhà xuất bản đi đầu và ấn hành nhiều nhất sách người tốt việc tốt là nhà xuất bản Quân Đội Nhân Dân.
Dù viết về người tốt có thật thì bài báo cũng chỉ là thông tấn báo chí, chỉ thông tin sự việc, thông tin thời sự, không phải sáng tạo nghệ thuật, không có giá trị lâu dài. Những tập sách người tốt việc tốt liên tiếp được các nhà xuất bản phát hành mỗi tập hàng vạn bản, phủ kín khắp các hiệu sách Nhân Dân, phân phát về các thư viện, các tủ sách lớn, nhỏ toàn miền Bắc nhưng không ai đọc. Sách người tốt việc tốt xuất bản số lượng lớn chìm ngay vào quên lãng. Hậu quả việc làm văn hoá không vì văn hoá. Làm văn hoá chỉ để tôn vinh quyền lực, làm theo ý kiến bột phát của một cá nhân quyền lực.
Bức tượng đồng nhóm cảnh sát giao thông và cảnh sát chữa cháy cao 8,5 mét vừa dựng sừng sững bên phố Trần Nhân Tông cạnh công viên Thống Nhất, Hà Nội với những nhân vật chiến sĩ cảnh sát đứng trên bục chỉ huy giao thông, sĩ quan cảnh sát dẫn bà già qua đường, hai lính cảnh sát cầm vòi phun nước chữa cháy… Từ con người, trang phục đến công cụ, vòi phun nước, cột đèn giao thông đều sao chép y nguyên hiện thực cuộc sống. Sao chép sát mặt đất, không một chút nâng hiện thực lên lí tưởng thẩm mĩ. Tượng đài là nghệ thuật sang trọng nhất của nghệ thuật tạo hình. Tượng đài cảnh sát bên phố Trần Nhân Tông hoàn toàn vắng bóng nghệ thuật.
Vắng bóng lí tưởng thẩm mĩ, vắng bóng cảm hứng nghệ sĩ thổi hồn vào tác phầm để tác phẩm chuyển tải lí tưởng thẩm mĩ đến cuộc đời, đến công chúng đối mặt với tác phẩm, nhóm tượng cảnh sát làm việc tốt trong không gian văn hoá hồ Thiền Quang – phố Trần Nhân Tông – công viên Thống Nhất cũng chỉ như những tập sách người tốt, việc tốt ngày nào. Tượng đài đồ sộ với chất liệu đồng quí giá, đắt tiền để tượng được lâu bền. Nhưng không có sáng tạo nghệ thuật, tượng đồng cũng chỉ thông tin sự việc, cũng chỉ là thời vụ, chỉ để thoả mãn cho vài cá nhân quyền lực thì cũng chỉ có giá trị nhất thời. Quyền lực này hết thời, quyền lực khác thay thế, tượng không có giá trị nghệ thuật cũng hết đát! Số phận tượng đồng vài chục tỉ, vài trăm tỉ tiền của dân, của nước cũng như số phận hàng vạn tập sách người tốt việc tốt mà thôi.
Tác phẩm nghệ thuật không thể thiếu hồn cảm hứng nghệ sĩ. Cảm hứng nghệ sĩ nâng tác phẩm phản ảnh hiện thực thoát ra khỏi sức hút của mặt đất đời thực, bay lên bầu trời nghệ thuật.
Đâu có phải người tốt làm việc tốt như sĩ quan cảnh sát dẫn người già qua đường, như lính cứu hoả lao vào lửa chữa cháy, bức tượng chú bé cong chân, ưỡn người đứng đái ở Brussels, thủ đô nước Bỉ chỉ tạc vào thời gian một khoảnh khắc trong đời sống hàng ngày của cá nhân chú bé mà thu hút người từ khắp thế giới đến ngắm tượng bởi cảm hứng nghệ sĩ đã sáng tạo ra bức tượng con người chỉ trong sinh hoạt đời thường hàng ngày cũng mang vẻ đẹp thần thánh.
2. Đời sống xã hội được duy trì và bảo đảm không phải chỉ bởi chiến sĩ cảnh sát giao thông và cảnh sát chữa cháy mà còn bởi hàng ngàn, hàng vạn công việc thầm lăng, thiết thực và cao quí khác. Từ chị lao công “Tiếng chổi tre/ Xao xác/ Hàng me/ Tiếng chổi tre/ Đêm hè/ Quét rác”, thơ Tố Hữu. Đến người thợ xây “Xây cho nhà cao, cao mãi”, lời ca khúc của nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu. Xây xong toà nhà lung linh ánh sáng cho những gia đình hạnh phúc đến ở, người thợ xây lại tất bật đến công trường ngổn ngang đất cát, đào móng xây những toà nhà mới cho những tổ ấm khác… Không thể liệt kê được hết những công việc cuộc sống không thể thiếu, cuộc đời phải ghi ơn.
Không thể nhất bên trọng, nhất bên khinh. Thủ đô đã dựng tượng cảnh sát giao thông và cảnh sát chữa cháy thì không thể không dựng tượng chị quét rác, anh thợ xây, ông bác sĩ trán dấp dính mồ hôi trong ca mổ ở bệnh viện giữ sự sống cho người bệnh, anh thợ điện vắt vẻo trên đường dây cao thế giữa lưng chừng trời. Chị nông dân chăm chút vườn đào Nhật Tân mang mùa xuân về cho mọi nhà. Rồi những người lính dựng luỹ hoa đón tết Đinh Hợi ở Hàng Ngang, Hàng Đào cầm cự giữ từng thước đất thủ đô chống quân Pháp xâm lược mùa đông năm 1946.
Cũng không thể không ghi công và nhớ ơn những người lính làm nên Hà Nội – Điện Biên Phủ Trên Không tháng 12 năm 1972. Phải có tượng người lính lái máy bay Mig bắn hạ máy bay B52 Mỹ. Phải có tượng trận địa pháo cao xạ bảo vệ bầu trời Hà Nội. Phải có tượng trận địa tên lửa SAM rồng lửa Thăng Long. Phải có tượng người lính bên chảo thép ra đa quét sóng dẫn đường cho tên lửa. Phải có tượng người lính quay phim quân đội trên sân thượng nhà Bách Hoá Tổng Hợp số 12 cạnh quảng trường Đông Kinh Nghĩa Thục, bên hồ Hoàn Kiếm. Giữa lửa đạn người lính quay phim vẫn đứng thẳng, dán mắt vào máy quay phim ghi hình máy bay Mỹ bổ nhào bắn phá cầu Long Biên. Phải có tượng người lính công binh bắc cầu phao Khuyến Lương để cấu sắt Long Biên bị bom Mỹ thổi bay cả nhịp cầu nhưng dòng xe quân sự và người dân vẫn ngược xuôi Nam Bắc qua sông Hồng ở cầu phao Khuyến Lương.
Không thể nhất bên trọng, nhất bên khinh. Thủ đô đã dựng tượng cảnh sát giao thông và cảnh sát chữa cháy thì phải dựng tượng hàng vạn con người Hà Nội, con người Việt Nam làm nên đời sống Hà Nội, làm nên lịch sử Hà Nội, làm nên sức sống Việt Nam. Lúc đó phố phường Hà Nội, dưới lòng đường ken dày dòng người và xe xuôi ngược. Trên vỉa hè, trong công viên, ở mọi khe hở, mọi khoảng trống của không gian Hà Nội sẽ lấp kín tượng đồng, tượng đá! Tượng đài không còn là nét đẹp của đời sống văn hoá kinh kì nữa mà trở thành gánh nặng của văn hoá, thành nỗi ngột ngạt của cuộc sống, thành tai hoạ của người dân.
3. Đoạn phố Trần Nhân Tông một bên là hồ Thiền Quang, mặt hồ sớm chiều bảng lảng sương khói huyền ảo, hư thưc. Một bên là công viên Thống Nhất rộng nhất Hà Nội. Rừng cây của công viên có tuổi trên 50 năm. Hồ Bảy Mẫu 25 hecta trong công viên đã có một thời trở thành ao cá Bác Hồ lớn nhất Hà Nội, lớn nhất cả nước. Những tượng nhỏ được cách điệu rất đẹp, được thổi hồn cảm hứng nghệ sĩ có giá trị nghệ thuật cao rải rác trong công viên, thấp thoáng trong cây xanh, tạo ra chiều sâu văn hoá cho công viên, tạo ra chiều sâu nhân văn cho tâm hồn con người tìm đến công viên và tạo ra không gian văn hoá thăm thẳm của không gian hồ Thiền Quang – Công viên Thống nhất, có thể gọi là không gian văn hoá Thiền Quang.
Trong không gian văn hoá Thiền Quang nếu có đặt tượng đài chỉ có thể đặt tượng danh nhân văn hoá. Những bức tượng danh nhân văn hoá có kích cỡ hài hoà với thiên nhiên, đáp ứng được nhu cầu văn hoá của con người và làm giầu có tâm hồn con người.
Hà Nội có rất nhiều danh nhân văn hoá cần dựng tượng. Tượng những danh nhân văn hoá tầm vóc dân tộc, tầm vóc loài người như Nguyễn Trãi, Nguyễn Du cần có không gian thoáng rộng, lồng lộng trời xanh, cần quảng trường lớn hơn nhiều lần không gian văn hoá Thiền Quang. Tượng những con người tài hoa Việt Nam, những tâm hồn tinh tế rất Hà Nội: Đoàn Thị Điểm, Bà Huyện Thanh Quan, Hồ Xuân Hương, Phạm Đình Hổ, Nguyễn Gia Thiều, Cao Bá Quát, Nguyễn Văn Siêu… Ngay cả người vợ yêu đầy tài hoa của Nguyễn Trãi, Lễ nghi Học sĩ Nguyễn Thị Lộ cũng rất cần được dựng tượng. Những danh nhân văn hoá đó rất phù hợp với không gian văn hoá Thiền Quang.
Hàng chục danh nhân văn hoá tạo ra tài sản văn hoá lớn lao cho đất nước, làm lịch lãm những tâm hồn Hà Nội, làm đẹp những tâm hồn Việt Nam nhưng chưa một danh nhân nào được dựng tượng thì bộ Công an vội vã dựng tượng cảnh sát giao thông, cảnh sát chữa cháy chiếm lĩnh không gian văn hoá Thiền Quang.
Chính quyền quản lí lãnh thổ, quản lí không gian văn hoá nhưng lãnh thổ và không gian văn hoá không phải của chính quyền mà của nhân dân. Chục tỉ, trăm tỉ tiền đổ ra làm tượng cũng từ tiền thuế của dân. Sử dụng không gian văn hoá của dân, làm tượng từ tiền thuế của dân phải hỏi ý kiến người dân vừa là luật pháp, vừa là đạo đức công bộc của dân.
Ỷ vào quyền lực, coi thường dân, tiêu tiền tỉ của dân mà ngỗ ngược bảo tượng của ngành không cần hỏi dân và người dân Hà Nội đã mất trắng hàng chục tỉ tiền để rước về khối tượng thô thiển, sống sượng. Tưởng là làm chính trị, làm tuyên truyền nhưng tượng thô thiển, kệch cỡm, phản nghệ thuật cũng phản chính trị, phản tuyên truyền. Tượng cảnh sát giao thông và cảnh sát chữa cháy không có giá trị nghệ thuật và văn hoá đã chiếm chỗ và phá hỏng không gian văn hoá Thiền Quang.
Quyền lực nhà nước ăn chia với tư bản hoang dã trấn lột đất đai của dân kinh doanh địa ốc, trấn lột sông suối, rừng núi của nước kinh doanh thuỷ điện. Cả trăm triệu người dân Việt Nam đều đã mang thân phận dân oan kinh tế.
Ở tượng đài cảnh sát giao thông, cảnh sát chữa cháy áp đặt vào không gian văn hoá Thiền Quang cũng thấy hiện lên lồ lộ một nhánh quyền lực nhà nước thông dồng với nhóm nghệ sĩ đánh mất lương tâm nghệ sĩ đã trấn lột ngân sách của nước, trấn lột không gian văn hoá của dân. Dân Hà Nội, dân cả nước không phải chỉ là dân oan kinh tế mà còn là dân oan văn hoá!
Tượng đ..ái ngành côn an …và cảm mến hàng triệu Dân oan Văn hóa
HAI TƯỢNG ĐÀI của HAI Nhà Văn hóa Tô Văn Lai và Nhà Văn hóa Nguyễn Hùng Trương đã vào Sử Việt Văn hóa vĩnh viễn….
Paris ban ngày hay Paris về đêm ? ? ?
*****************
https://www.youtube.com/watch?v=gT3urU3HB80
Paul Mauriat – Prestige de Paris (France 1966)
Để Tưởng niệm Nhà Văn hóa Tô Văn Lai sáng lập Paris by Night vừa theo gót Nhà Văn hóa Nguyễn Hùng Trương sáng lập Nhà sách Khai Trí Sài Gòn xưa
Paris ngày hay Paris đêm ? ? ?
Giữ Hồn Sài Gòn xưa vững bền !
Tử thủ bảo tồn Âm nhạc Việt
Quán cóc từ Phố Tàu mọc lên
Bao chương trình chứa chan Hồn Việt
Khúc hát giữa Vận Nước lênh đênh
https://www.youtube.com/watch?v=elTOPsMTX2o
Paul Mauriat – Paris by Night (France 1961)
Đa tạ Đạo diễn tài hoa vừa mất !
Paris by Night khoảng lặng buồn tênh…
Paris về Đêm từ nay khép lại ? ? ?
Cho Sài Gòn Rạng đông – Bình minh…
Tự do Văn hóa Nghệ thuật lành mạnh
Quê Hương bừng sống dậy hồi sinh
Thủ đô Văn hóa Thế giới, 20/07/2022 <— 20/07/1954
http://universite-digitale1.com/wp-content/uploads/2018/05/MeVietNam.jpg
TRIỆU LƯƠNG DÂN VIỆT
Trước khi phản biện bài này tớ kể chuyện bên Mỹ . methink khẩu hiệu “Great Nation deserves great Arts” đã trở thành motto của hầu hết các đời Tông tông ngoại trừ ngài 45, vì vậy nước Mỹ lập ra một tổ chức chi tiền cho các công trình nghệ thuật trong nước . Cái đặc biệt của nghệ thuật ở nước Mỹ nữa là chưa bao giờ hỏi ý kiến đa số dân chúng . Tất cả các công trình đều hoặc đưa ra 1 kỳ thi, rồi chấm giải tùy theo những criteria các ông bà giám khảo thống nhứt với nhau, hoặc đặt hàng 1 nghệ sĩ có tên tuổi . Và chưa có lần nào mà không tạo ra controversial, kể ra 2 lần có thể xem là Việt Nam cần xét lại mình . Công trình I là bức Vietnam War Memorial của Maya Lin, là tác phẩm được giải qua 1 cuộc thi tuyển chọn . Tới bây giờ, chả còn ai question tính nghệ thuật & ý nghĩa của tác phẩm, but it aint that smooth khi bắt đầu . Nghe nói có người trong ban giám khảo walked out in protest khi quyết định công bố tác phẩm của Maya Lin đoạt giải . Khi giải được công bố cho bàn dân thiên hạ, 1 lần nữa bị toàn bộ công chúng phản đối . Thái độ của ban tổ chức ? Quyết định trao giải & tiến hành . Đoán xem ai tổ chức phản đối ? Hội cựu chiến binh Mỹ từng tham chiến ở VN. Kệ họ, chuyện ta ta cứ làm . Tới khi gần xong, họ đe dọa sẽ đặt bom nổ tung tác phẩm đó . Tới lúc đó, ban tổ chức mới compromised bằng dựng thêm bức tượng hiện thực sống sượng bên cạnh tác phẩm của Maya Lin .
Ô Phạm Đình Trọng chú tâm tới “ý dân”. Dạ thưa ý dân của đám dân các bác can be worse. Rõ ràng cái “tác phẩm” mang tính bạo liệt -what a mofo!- của ông thợ vẽ Mai Duy Ninh, Khải Đơn còn phải nói nhịu về nó . Any more proof về cái “ý dân” của các bác nữa thôi ?
Về công trình thứ 2, là Philly đặt hàng Claes Oldenburg làm 1 công trình, toàn bộ requirements là có ý nghĩa với thành phố này . Nếu ai biết Claes Oldenburg là ai, sẽ biết ông ta thuộc trường phái Pop-art, Andy Warhol & the likes. Hôm khánh thành là 1 giant clothes pin, cái kẹp quần áo to đùng bằng 1/2 cái Empire State Building ở NYC.
Nước Mỹ đấy nhá .
Việt Nam các bác muốn làm theo Mỹ không, i dont think so.
Chỉ nói thế này, nghệ thuật ở Việt Nam các bác hiện giờ đi sau Cambodia, có nghĩa nếu các bác không dựa vào các yếu tố “truyền thống”, aint goin nowhere. Trong khi nghệ sĩ Cambodia, chưa nói tới Hàn, Trung hay Nhật, đã có khả năng tạo ra những tác phẩm hiện đại không cần dựa vào các yếu tố truyền thống .
Oh, và nghệ thuật mà dựa trên ý thích của số đông, be it những cái các bác làm vống lên thành “ý dân” hay “lòng dân” … sẽ chỉ cho ra cái thứ nghệ thuật các bác vẫn quen “thưởng thức” từ trước tới giờ . 1 họa sĩ miền Nam gọi nghệ thuật của các bác là nghệ thuật hợp tác xã, vì sau 75, Saigon đổi thành Tp Hồ Chí Minh, đồng thời cũng mọc lên vô số những hợp tác xã .
BTW, hổng phải hoa sĩ Đỗ Duy Ngọc . Hs Đỗ Duy Ngọc thuộc loại trí thức mà giá trị cao nhất là phản biện . Chứ tranh ảnh của ổng chắc chỉ bán lẻ treo vui trong nhà .
Tác phẩm này rất xứng đáng với các bác, gần như là khít khìn khịt luôn . Why i know that? Vì cho tới bây giờ, chưa ai viết được 1 cái gì đàng hoàng đáng gọi là mang tính nghệ thuật dù chỉ để chứng minh tác phẩm này không có nghệ thuật, which, to me, it do . Còn phát hiện ra nhà các bác có con mắt thẩm mỹ của 1 người trong giới cầm chuông .
Cứ theo tư duy “xuyên quyền thế” của Ts Nguyễn Quang A đi . Trân Văn đã áp dụng trong bài viết về anh thợ vẽ Mai Duy Ninh . Nói MDN đổi qua nghề phản biện đi, dân các bác sẽ nhớ về ổng như 1 trí thức phản biện hơn là họa sĩ . Họa sĩ cần thực tài, which obviously he dont have, trí thức phản biện hổng đòi hỏi nhiều quá đáng như vậy
…với những nhân vật chiến sĩ cảnh sát đứng trên bục chỉ huy giao thông, sĩ quan cảnh sát dẫn bà già qua đường, hai lính cảnh sát cầm vòi phun nước chữa cháy… Từ con người, trang phục đến công cụ, vòi phun nước, cột đèn giao thông đều sao chép y nguyên hiện thực cuộc sống…
Theo tôi thì vẫn còn thiếu, tượng chú em công an dắt bà cụ qua đường thì có thể có nhiều người không biết,có kẻ còn nói: chuyện công an bắt mấy bà già buôn thúng bán bưng thì có gì anh hùng mà phải dựng tượng.
Cái tôi muốn thêm vào ở đây là phải làm ngay một cái bụi rậm,phía sau là một chú công an nấp và tay cầm một cuốn sổ phạt,đợi các xe hàng,xe tải,xe đò chạy ngang thì nhẩy tót ra thổi còi đòi tiền hối lộ. Tượng này thì nhất định cả nước đều biết.Các cháu nhi đồng đi học về ngang qua đây sẽ reo lên : Ơ,có cả tượng của “anh hùng núp” nữa kìa.Vẫn còn chỗ mà,thêm vào bức tượng này cũng vẫn còn kịp.
Bức tượng chú bé ở Bỉ vừa đẹp, vừa đáng yêu, vừa nồng hương quyến rũ của trẻ thơ.
Tượng cu lit ở Hà Nội vừa thô thiển, vừa khiến người ta phải nôn ọe vì cái mùi mà tác giả Lê Quảng Hà đã gọi đúng tên của nó ( xin xem bài trên baotiengdan, không tiện nhắc lại )
Cần gì phải thẩm mỹ với nghệ thuật ! Cái đó quá xa xỉ trong những đầu óc quyền lực . Thay vào đó chỉ cần nhìn thấy là quy phục và chết khiếp là được rồi .