Họ đã nói như thế đấy!

Ngọc Vinh

22-9-2021

Dạo này, các quan chức ngành y không hiểu ăn trúng cái gì mà phát ngôn như mấy thằng lên cơn nghiện vậy.

1) Thầy thuốc nhân dân Trần Sĩ Tuấn thuở hàn vi làm bác sĩ tại bệnh viện Sài Gòn (quận 1). Đùng một phát tôi thấy anh chạy ra Hà Nội, một thời gian sau thấy anh đứng tên Tổng biên tập báo Sức khỏe của bộ Y tế. Đùng phát nữa, thấy trước tên anh là danh hiệu thầy thuốc nhân dân.

Anh không chỉ là bác sĩ mà còn là thi sĩ, tôi nhớ khi xưa anh ở Thị Nghè, mở phòng mạch trong một con hẻm và tôi từng tới đó để anh khám bệnh. Lúc đó, anh có khá nhiều thơ đăng báo.

Giờ anh viết một bài báo chần dần trên Vietnamnet bảo rằng, việc Hà Nội bỏ ra gần 600 tỷ đồng để xét nghiệm, phát hiện 19 F0 là việc làm cần thiết, rằng không phung phí, không mắc mỏ. Rồi anh bảo, nếu không có nỗ lực của ngành y và sự trợ giúp của 20.000 nhân viên y tế cả nước cho TP.HCM, thì thành phố này phải có 50% dân số nhiễm dịch và tử vong nửa triệu người.

Anh nói bậy rồi Tuấn ạ, dù có quen anh, từng nhậu với anh, tôn trọng anh cách mấy tôi cũng nói anh nói bậy. Anh bậy vì chứng minh những con số đó bằng lý luận sai lạc của mình, nhằm bảo vệ các lãnh đạo ngành y của anh. Đó là một thứ lý luận dối trá bất kể sự thật não nề đau đớn trong việc chống dịch mà họ là tác giả.

2) Tôi biết bác sĩ Tăng Chí Thượng, giám đốc Sở y tế TP.HCM khi anh mới lên phó giám đốc bệnh viện Nhi đồng 1. Trong phòng khách của bệnh viện lúc ấy, bác sĩ Trâm, giám đốc bệnh viện giới thiệu anh với tôi rồi cho biết, anh là một bác sĩ giỏi, trẻ mà giỏi nên được cất nhắc. Tôi nhớ như in lời của bác sĩ Trâm trả lời tôi, tại sao giỏi mà không để anh ấy làm chuyên môn: “Ừ, bác sĩ giỏi mà đưa lên làm cán bộ quản lý bệnh viện thì uổng thật nhưng đành phải vậy thôi.”

Khi anh lên làm giám đốc bệnh viện, tôi có thay mặt báo Tuổi Trẻ mang hoa tặng anh nhân ngày thầy thuốc Việt nam vì ngành y tế thuộc mảng phụ trách của tôi.

Giống như bác sĩ Trần Sĩ Tuấn, anh cũng nói bậy anh Thượng ạ, nhưng cái tội nói bậy của anh nặng hơn bác sĩ Tuấn.

Cách nói bậy của anh và Sở y tế của anh cho thấy, ngành y tế quá tắc trách.

Anh tham mưu cho chính quyền gom F0 vào các trại tập trung, giờ anh bảo do cấp dưới của anh hiểu nhầm. Chắc là anh muốn nói, sở dĩ bao nhiêu F0 vật vã khổ sở trong các trại cách ly cùng với nhiều người đã chết, chỉ do một sự hiểu nhầm mà thôi?

Phát ngôn của anh cho thấy hậu quả kinh khủng của sự hiểu nhầm. Nó cũng cho thấy sự vô trách nhiệm ghê gớm của anh và Sở y tế khi thấy cấp dưới hiểu nhầm mà nhắm mắt làm ngơ, không yêu cầu họ sửa chữa cái sự hiểu nhầm ấy.

Giờ thì cái Sở y tế của anh buông một câu nhẹ bâng trước hậu quả mà người dân thành phố phải gánh chịu trong thời gian chống dịch từ lỗi lầm của các anh: “à, do hiểu nhầm thôi mà”.

Không biết anh có biết sự nhầm lẫn ấy đã góp phần đẩy 15.000 con người biến mất khỏi cõi đời này không, hả bác sĩ Thượng?

Là một bác sĩ điều trị, anh dư biết, trong ngành y không cho phép hiểu nhầm, dù quá trình tiến bộ của y học được trải bằng xác chết của con người (cái này sách nói chớ không phải tôi). Ngành nào khác nhầm lẫn còn có thể sửa chữa được chớ ngành y thì không, vì hoạt động của ngành y liên quan trực tiếp đến tính mạng con người. Mấy anh mà hiểu nhầm một y lệnh thôi, là tính mạng của bệnh nhân đi đứt.

Chỉ một phát biểu về sự hiểu nhầm chết người của Sở anh, tôi thấy anh không còn đủ tư cách ngồi ở cái ghế giám đốc Sở y tế TP.HCM nữa rồi anh Thượng à. Và cái Sở của anh, kể từ đây trong mắt dân Sài gòn, không còn là cái Sở cứu người mà đã biến thành một thứ Sở giết người rồi- giết người bằng sự hiểu nhầm.

Thật là tội lỗi, tội lỗi, a-men!

Bình Luận từ Facebook

6 BÌNH LUẬN

  1. Một xã hội mà thầy GIÁO chăm chăm làm tiền bất chấp NHÂN phẩm đạo lý;Thầy thuốc thì “ nhầm lãn “ vẫn vô TƯ thì xa hội đó ĐÃ CÓ con đường để đi tới SỰ HUỶ DIỆT bởi HAI SÁT THỦ mang danh Y TẾ và GIÁO DỤC !

  2. Chẳng hiểu vì lý do gì bình luận trên bị giam 34 giờ mới cho đăng! Lại cứ tưởng ANM giở trò, hoá ra là btd.
    Nếu không muốn đăng, hãy huỷ bỏ luôn, đừng đăng quá trễ sẽ làm nản lòng người tham gia dđ này!

    ______

    Editor: Do bình luận của bác (và của một số người khác nữa) đôi khi bị kẹt trong spam, chỉ khi nào chúng tôi có thời gian thì mới vô trong folder đó xem, phát hiện nên cho ra ngoài. Chúng tôi dành thời gian chủ yếu để đăng bài, khi bài vở tạm ổn, sẽ tới phần duyệt comment.

    Đây là công việc thiện nguyện, chúng tôi làm việc không lương và cũng không có tiền để thuê người canh các comment của độc giả. Mong bác thông cảm.

    • Một góc nhìn:
      Thiết nghĩ – bài vở, từ khía cạnh nào đó, như những shows diễn, như cuộc triển lãm, và ở đây đích thị là báo chí…tất yếu phải có người xem, đọc;
      có càng nhiều người xem, đọc, cuộc triển lãm đó, bài vở ấy càng chứng tỏ có giá trị, được hưởng ứng,
      và diễn đàn trưng bày nó càng chia sẻ giá trị đó, càng tự hào làm tốt hơn.

      Baotiengdan, cũng như đanchimviet và đa số các báo mạng khác, đã cho phép độc giả có ý kiến hồi đáp về bài vở của mình, trở thành những nơi rất hữu ích để hoàn thành tôn chỉ mục đích của mình. Do đó, phần comment chính là linh hồn của báo. Không comment thì tờ báo xem như một thông cáo, yết thị, thông tin chính quyền đơn phương rao truyền như một thằng mỏ,
      hoặc đã bị độc giả chối bỏ, xa lìa…
      là chợ Bà Đanh, mà nguyên nhân của sự vắng ngắt, dần dà bị độc giả xa rời…không gì khác là báo đó không đáp ứng mong mỏi của người đọc, bài vở kém giá trị, hoặc là vì sự đối xử với người đọc thông qua đăng bình luận nhanh chậm bị xem là coi rẻ họ, làm họ nản lòng bỏ đi.

      Vậy xin tóm tắt ý muốn nói: bình luận chính là sức sống của tờ báo, nó chứng tỏ bài vở có giá trị. Một tờ báo không có hoặc ít người bình luận tỏ sức sống của nó kém, hàng bị ế.
      Vì thế xin đừng xem bình luận là thứ yếu.
      Chỉ lo đăng dồn dập mà chẳng thấy ai vào phản hồi bằng bình luận, thì đăng để làm gì cơ chứ!
      Dĩ nhiên bình luận phải không vi phạm. Nhưng đừng nhân danh vi phạm để lạm dụng gạt bỏ, kiểm duyệt bừa bải, trở thành không kém gì độc tài toàn trị, phản lại tôn chỉ mục đích của tờ báo.

      Xin có vài lời đạo đạt tiếng của một người dân mang tên SaKim.
      Lời thẳng khó nghe, mong còn gặp lại.
      _____

      Editor: Cảm ơn bác chỉ dạy. Như đã nói trước đó, chúng tôi làm việc không lương và cũng không có tiền để thuê người canh các comment của độc giả. Kể cả một số bài viết gửi tới, khi không đủ thời gian biên tập và đăng, chúng tôi cũng đành cáo lỗi cùng tác giả, bởi sức người có hạn.

      • “Chỉ dạy” là lời quá đáng, tôi không dám nhận. Mong là không phải mỉa mai!
        Tôi chỉ góp ý thẳng thắn cương trực không sợ mất một nơi tôi đã rất quý và gắn bó nhiều năm nay, và viết hết mình như viết vì nhuận bút.
        Tôi cũng xin thán phục sự dũng cảm của btd đã lắng nghe, ngay cả cho đăng những lời gần như đả kích mình. Vì thế tôi càng không thể xa rời btd!

        Tôi có thắc mắc…
        có vài bình luận của tôi quý báo đã đăng hầu như tức khắc sau 15 phút, sau 1 – 2 tiếng, sau 4, 6 rồi 8 tiếng; 12 tiếng là đã quá đáng.
        Sao thế ạ, so với có bài mới vừa đây phải trên 24 tiếng; như bài này phải mất 33 tiếng mới đăng.

        Tôi thấy bình luân về bài “Họ đã nói như thế đấy” chẳng có gì vi phạm để bị vướng spam, so với những bài trước đây có lúc dùng chữ rất bạo vẫn không bị spam.
        Những ý tưởng hơi quá khích tôi đều đặt dấu ? để ý tưởng không khẳng định. Mà so với những chửi bới rất nặng của nhiều còm sĩ khác, bình luận này vẫn còn quá lịch sự.
        Thôi thì ta nên bỏ qua. Hiểu nhau thế là mừng rồi. Kính chào Editor btd.
        _____

        Editor: Chào bác, bình luận được đăng nhanh hay chậm, không tùy thuộc vào nội dung cau có, gắt gỏng hay ôn hòa (trừ khi người bình luận chửi tục hoặc bịa đặt, dù bịa đặt về những người khác, cho dù CS hay VNCH, cho dù Trump hay Biden…). Bình luận xuất hiện nhanh hay chậm tùy thuộc vào thời gian của editor có mặt trước màn hình lúc nào. Có lúc editor việc bận việc, không vào mạng được, hoặc ở nơi không có internet, thì bình luận vẫn không thể hiện ra ngoài cho tới khi nào có mạng internet, nó sẽ hiện ra ngoài.

  3. VƯƠNG DƯƠNG MINH viết,
    “Làm thầy thuốc lầm thì giết hại một người. Làm thầy địa lý lầm thì hại một họ. Làm chính trị lầm hại cả một nước. Làm văn hóa lầm thì hại muôn đời.”

    Thời đại chúng ta không còn mấy chuyện về “thầy địa lý” theo nghĩa ông muốn nói,
    nhưng có vô số ứng nghiệm chứng minh cho lời đúc kết thâm thuý trên của nhà chính trị kiêm triết gia và võ tướng đời nhà Minh.
    Mấy tay thầy thuốc Tuấn, Thượng tác giả vừa kể rất có thể đúng là họ từng đã giỏi giang kiến thức tay nghề ở ngành họ tốt nghiệp; từng cứu nhiều người và cũng có thể đã lỡ tay giết hợp pháp (?) một đôi bệnh nhân nào đó vì chẩn đoán/trị liệu sai lầm.

    Nhưng NAY, họ không còn ở vị trí thầy thuốc nữa. Họ đang trở thành quan lại ngành y, đang tham gia chính trị y tế – y chính,
    bằng cách trực tiếp hay gián tiếp tác động vào việc hình thành các chính sách xử lý đối phó dịch bệnh sai lầm,
    và bây giờ họ không chỉ giết một người trong tư cách người thầy thuốc điều trị cá nhân nữa.
    Họ trở thành đồng phạm của hàng chục ngàn lọ đựng cốt xuất ra từ lò thiêu đang quá tải vì số tử thi Covid, mang tên ghê sợ Bình Hưng Hoà.
    Họ đang tham gia vào tiến trình bức hại một nước – vì làm chính trị sai lầm!

    Mỉa mai thay, họ lại là nạn nhân của loại sai lầm ghê gớm nhất đề cập cuối cùng trong danh ngôn của danh nhân họ Vương: Sai lầm văn hoá!

    Họ đã từng là người thầy thuốc giỏi nghiệp vụ, trí thức giỏi giang học thuật, và biết đâu, đã là người con tốt nuôi đầy mộng ước cao thượng.

    Nhưng cái chế độ họ đang sống này này, là con đẻ của một học thuyết tà vạy;
    một cái lò luyện người đã biến họ trở thành mồi ngon của thói háo danh hám lợi thực dụng tàn nhẫn, bon chen quan trường mua quan bán chức;
    bán cả linh hồn để đạt mục đích…
    cho nên sẵn sàng đổi trắng thay đen dối gạt dư luận trí trá với nhân dân…là chuyện thường ngày ở huyện.

    Văn hoá lầm đã giết và còn giết…
    từ lý tưởng độc quyền tín ngưỡng chống dị giáo dẫn tới nhiều Thập Tự Chinh đàn áp chết chóc bao dân tộc có quyền sống theo tín ngưỡng của riêng mình…

    tới thuyết chủng tộc thượng đẳng sinh ra Đệ tam Đế chế Đức Quốc xã với cái chết hàng chục triệu người bởi chiến tranh thế giới và diệt chủng Do Thái.

    Khói lửa đau thương chưa nguôi thì ý thức hệ CS cho ra đời hệ thống của nó, gây chết chóc ngót trăm triệu người dân vì đói, vì ngục tù thủ tiêu, bởi tàn sát trong chiến tranh “chí nguyện, giải phóng, cách mạng…”

    Và nạn băng hoại tâm hồn!
    Cụ thể ở đây là 2 con người tốt biến thành xấu đang chia sẻ trách nhiệm về những cái chết vì đại dịch;
    đồng thời họ cũng là nạn nhân của “Làm văn hóa lầm thì hại muôn đời.”

  4. VƯƠNG DƯƠNG MINH viết,
    “Làm thầy thuốc lầm thì giết hại một người. Làm thầy địa lý lầm thì hại một họ. Làm chính trị lầm hại cả một nước. Làm văn hóa lầm thì hại muôn đời.”

    Thời đại chúng ta không còn mấy chuyện về “thầy địa lý” theo nghĩa ông muốn nói,
    nhưng có vô số ứng nghiệm chứng minh cho lời đúc kết thâm thuý trên của nhà chính trị kiêm triết gia và võ tướng đời nhà Minh.
    Mấy tay thầy thuốc Tuấn, Thượng tác giả vừa kể rất có thể đúng là họ từng đã giỏi giang kiến thức tay nghề ở ngành họ tốt nghiệp; từng cứu nhiều người và cũng có thể đã lỡ tay giết hợp pháp (?) một đôi bệnh nhân nào đó vì chẩn đoán/trị liệu sai lầm.

    Nhưng NAY, họ không còn ở vị trí thầy thuốc nữa. Họ đang trở thành quan lại ngành y, đang tham gia chính trị y tế – y chính,
    bằng cách trực tiếp hay gián tiếp tác động vào việc hình thành các chính sách xử lý đối phó dịch bệnh sai lầm,
    và bây giờ họ không chỉ giết một người trong tư cách người thầy thuốc điều trị cá nhân nữa.
    Họ trở thành đồng phạm của hàng chục ngàn lọ đựng cốt xuất ra từ lò thiêu đang quá tải vì số tử thi Covid, mang tên ghê sợ Bình Hưng Hoà.
    Họ đang tham gia vào tiến trình bức hại một nước – vì làm chính trị sai lầm!

    Mỉa mai thay, họ lại là nạn nhân của loại sai lầm ghê gớm nhất đề cập cuối cùng trong danh ngôn của danh nhân họ Vương: Sai lầm văn hoá!

    Họ đã từng là người thầy thuốc giỏi nghiệp vụ, trí thức giỏi giang học thuật, và biết đâu, đã là người con tốt nuôi đầy mộng ước cao thượng.

    Nhưng cái chế độ họ đang sống này này, là con đẻ của một học thuyết tà vạy;
    một cái lò luyện người đã biến họ trở thành mồi ngon của thói háo danh hám lợi thực dụng tàn nhẫn, bon chen quan trường mua quan bán chức;
    bán cả linh hồn để đạt mục đích…
    cho nên sẵn sàng đổi trắng thay đen dối gạt dư luận trí trá với nhân dân…là chuyện thường ngày ở huyện.

    Văn hoá lầm đã giết và còn giết…
    từ lý tưởng độc quyền tín ngưỡng chống dị giáo dẫn tới nhiều Thập Tự Chinh đàn áp chết chóc bao dân tộc có quyền sống theo tín ngưỡng của riêng mình…

    tới thuyết chủng tộc thượng đẳng sinh ra Đệ tam Đế chế Đức Quốc xã với cái chết hàng chục triệu người bởi chiến tranh thế giới và diệt chủng Do Thái.

    Khói lửa đau thương chưa nguôi thì ý thức hệ CS cho ra đời hệ thống của nó, gây chết chóc ngót trăm triệu người dân vì đói, vì ngục tù thủ tiêu, bởi tàn sát trong chiến tranh “chí nguyện, giải phóng, cách mạng…”

    Và nạn băng hoại tâm hồn!
    Cụ thể ở đây là 2 con người tốt biến thành xấu đang chia sẻ trách nhiệm về những cái chết vì đại dịch;
    đồng thời họ cũng là nạn nhân của “Làm văn hóa lầm thì hại muôn đời.”

    Muôn đời lận ư? Buồn đến bao giờ…

Comments are closed.