Tết, lại nhớ xuân Mậu Thân 1968 (Kỳ 5)

Nguyễn Thông

23-2-2024

Tiếp theo kỳ 1kỳ 2 và kỳ 3

Tôi (và chắc nhiều người lứa tôi) còn nhớ, sau “chiến công” Mậu Thân 1968, bộ máy tuyên truyền ở miền Bắc ca tụng dữ lắm. Cứ như đài tiếng nói Việt Nam, như các báo Nhân Dân, Quân đội nhân dân (hồi thập niên 60 chủ yếu là hai tờ này, chứ báo địa phương hoặc báo của các tổ chức, đoàn thể khác đều không đáng kể) thì đây là đòn đánh bất ngờ, choáng váng, kỳ diệu, khiến kẻ thù (Mỹ và ngụy, hồi đó chính quyền Sài Gòn bị chết tên là ngụy) trở tay không kịp.

Đài hát suốt ngày, nào là “Tiến về Sài Gòn/ ta quét sạch giặc thù/ tiến về Sài Gòn/ ta tiến về thành đô” (lời bài hát Tiến về Sài Gòn của Huỳnh Minh Siêng (Lưu Hữu Phước). Đoạn này về sau được dân chúng cải lời thành “Tiến về Sài Gòn/ ta chiếm nhà mặt tiền/ tiến về Sài Gòn/ ta chiếm nhà thật toooo”.

Các ông Hồ Bắc, Trọng Bằng, Huy Du, Đỗ Nhuận, Nguyễn Đức Toàn… đều say sưa với chiến thắng, nào là “Ta đang sống những ngày lịch sử/ Ta xốc tới bước trên đầu thù/ Ta phất cao lá cờ thắng lợi trên Sài Gòn” (Sài Gòn quật khởi, Hồ Bắc), “Chào mùa xuân chiến thắng/ khắp nước đang tưng bừng/ Cùng vùng lên ta quyết tiêu diệt giặc Mỹ xâm lăng/ Ta phá tan tành bè lũ tay sai/ Mau tiến tới toàn thắng lợi/ Bão nổi lên rồi” (Bão nổi lên rồi, Trọng Bằng), v.v…

Nhà văn Nguyễn Văn Bổng (bút danh Trần Hiếu Minh) khi ấy tham gia cuộc tổng tấn công Mậu Thân đã liên tục gửi tác phẩm ra ngoài bắc để phát trên đài. Nhà thơ Lê Anh Xuân (Ca Lê Hiến) con cụ Ca Văn Thỉnh, rồi nhà văn Nguyễn Thi (Nguyễn Ngọc Tấn) cũng vậy, bài của họ được đài phát suốt ngày. Đọc xong rồi hát, hát xong lại đọc. Thắng to rồi, giải phóng miền Nam đến nơi rồi, cả người lớn và trẻ con đều bảo vậy.

Tôi nhớ, năm 1969, khi mới vào lớp 8 (hệ 10 năm), đám chúng tôi được thầy Duyên, dạy môn chính trị của Trường cấp 3 Kiến Thụy nói về thắng lợi và ý nghĩa của cuộc “tổng tấn công nổi dậy Mậu Thân 68”, đại loại thầy kể quân ta rất khôn khéo, mưu mẹo, chọn đúng thời điểm giao thừa để nổ súng, hai bên đang thực hiện thỏa thuận ngừng bắn, địch có khôn đằng trời cũng không thể nào ngờ được.

Thầy phân tích, súng nổ trong tiếng pháo tết râm ran, làm sao chúng có thể phân biệt. Chỉ riêng điều này đã cho thấy quân ta giữ thế chủ động hoàn toàn, thầy Duyên chốt lại. Thầy nói tiếp, nhờ có thắng lợi của Mậu Thân 68 mà Mỹ ngụy đã phải bỏ thói ngoan cố, chấp nhận ngồi vào bàn đàm phán hội nghị Paris. Thầy Duyên nói tới đó rồi chỉ tay sang thầy Mạnh dạy tiếng Anh, đây, nói có sách, mách có nhân chứng, ngày mai thầy Mạnh sẽ lên đường đi Ba Lê để phiên dịch.

Chúng tôi biết, thầy Mạnh đã dạy tiếng Anh từ thời Pháp, rất giỏi, cả trường tôi có mỗi mình thầy dạy ngôn ngữ này, trong khi tiếng Nga cả nửa chục thầy cô. Thầy Mạnh đi công tác phiên dịch cho hội nghị, bọn học dở dang tiếng Anh bị chuyển sang học tiếng Trung với lớp tôi, do thầy Dừa và cô Vương Ngọc Bảo, người Hoa, dạy.

Có lần khác, thầy Duyên còn kể cho bọn học trò nghe những chuyện quân giải phóng, nhất là bộ đội đặc công, biệt động đã xuất quỷ nhập thần, thiên biến vạn hóa như thế nào. Không chỉ đánh tan, đánh sập tòa đại sứ Mỹ (như lời thầy kể), cả dinh Độc Lập, biệt động còn đánh những hang ổ Mỹ như nhà hàng Văn Cảnh, Mỹ Cảnh, khách sạn như Victory, Caravelle, cả rạp hát, rạp chiếu phim như Casino, Eden, khiến Mỹ ngụy chết cơ man mà kể…

Thầy như người say chiến thắng, khiến chúng tôi bị say theo, chỉ nghĩ tới “ta thắng địch thua” chứ không bợn thêm điều gì. Sau này thì hiểu, Mỹ chết một thì dân chết mười. Không khác gì quân khủng bố Bin Laden. Hình như bên thắng cuộc cũng lờ mờ hiểu vậy nên dần dà họ không ca ngợi nữa.

Không chỉ thầy Duyên, các cán bộ tuyên giáo, tuyên huấn, tuyên truyền của bộ máy cầm quyền miền Bắc khi ấy đều như thế. Nhưng cũng chính họ đã cầm tờ báo Nhân Dân đọc cho người khác nghe những điều… ngược lại. Báo Nhân Dân số ra ngày 31.01.1968 (nhằm ngày mùng 3 tháng giêng Mậu Thân) tức là chỉ sau lệnh nổ súng khai hỏa mở màn cuộc tổng tấn công do miền Bắc chủ động tiến hành ba ngày, đã đăng bài “Người phát ngôn Bộ Ngoại giao ta và người phát ngôn Bộ Chỉ huy các lực lượng vũ trang nhân dân giải phóng miền Nam tố cáo: Mỹ và tay sai trắng trợn phá hoại ngày tết của nhân dân ta”.

Trong bài, phe cộng sản nhấn mạnh “Mọi người đều biết rằng, ngày 17.11.1967, Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam Việt Nam đã công bố lệnh ngừng tiến công quân sự 7 ngày nhân dịp Tết Nguyên đán để nhân dân miền Nam Việt Nam được tổ chức ngày tết của mình, và nhân viên ngụy quyền, ngụy quân được về đoàn tụ với gia đình theo đúng phong tục lâu đời của Việt Nam. Nhưng đế quốc Mỹ đã tỏ ra rất ngoan cố, chúng đã hủy bỏ hoàn toàn việc ngừng bắn trong ngày Tết Nguyên đán 1968. Thái độ trơ tráo bỉ ổi của Mỹ trong vấn đề ngừng bắn nhân dịp tết là một sự khiêu khích hết sức trắng trợn. Bộ Ngoại giao nước Việt Nam dân chủ cộng hòa cực lực tố cáo thủ đoạn lật lọng nói trên của đế quốc Mỹ và bè lũ tay sai, nghiêm khắc lên án chúng đã chà đạp lên phong tục tập quán của nhân dân Việt Nam” -(hết trích).

Cùng trên trang báo này còn có bài “Bộ mặt tráo trở, xảo quyệt của đế quốc Mỹ và tay sai”, nội dung tương tự vậy. Cái này, thiên hạ gọi là “gắp lửa bỏ tay người”, rất kinh. Còn bây giờ gọi là “cầm đá ghè chân mình”.

Có nhẽ không cần nói nhiều, bàn nhiều về phe nào âm mưu, lên kế hoạch, chủ động nổ súng trước, xé bỏ thỏa thuận ngừng bắn đã ký kết dịp Tết Mậu Thân 1968, bởi tới nay những góc khuất, giấu giếm, xuyên tạc đã bị bạch hóa, kết luận rõ ràng. Ít nhất cũng còn nhân chứng gần chục triệu người miền Nam, từ Quảng Trị trở vào.

Từ chuyện này, người đời có thể tỉnh táo xem xét lại những chuyện vi phạm hiệp định Geneve 1954, hiệp định Paris 1973 hoặc bất cứ thỏa thuận nào khác, không hẳn như bộ máy tuyên truyền độc quyền đã nhồi nhét vào đầu. Sự tuyên truyền lừa bịp và lịch sử một chiều khiến con người ta ngây ngô và hiểu đời một cách méo mó, thảm hại.

Đã 56 năm trôi qua từ cái đêm giao thừa Tết Mậu Thân kinh hoàng ấy. Rồi các thế hệ sau sẽ dần hiểu để minh định đúng sai, hay dở. Chợt nhớ câu thơ của thi sĩ Tô Thùy Yên, người đã bị bên thắng cuộc đày ải, giam giữ cầm tù hơn 10 năm trời, dù ban đầu họ chỉ nói rằng “đi học tập cải tạo” một thời gian. Ông đã xóa bỏ hận thù sau chục năm trong địa ngục cộng sản:

Ta về như lá rơi về cội

Bếp lửa nhân quần ấm tối nay

Chút rượu hồng đây, xin rưới xuống

Giải oan cho cuộc bể dâu này.

Bình Luận từ Facebook

7 BÌNH LUẬN

  1. Những đoạn sau cùng của loạt bài Tết MT. viết rất thật và không sai gì cả về thủ đoạn
    tuyên truyền 2 mặt của VC. Một măt là chính thức đổ tội hết cho đối phương bằng giấy
    trắng mực đen để công bố với thế giới rằng thì là mà “ngụy” đã “vi phạm thoả thuận
    ngưng bắn” còn mặt khác thì tuyên truyền với người dân rằng thì là mà ta đã hết sức
    khôn khéo bất ngờ đánh úp “ngụy quyền” ngay trong ngày Tết truyền thống (vốn là
    thời điểm thiêng liêng của dân tộc) v.v. và v.v.
    Nhờ đó mà tác giả cũng đã nhận ra thủ đoan “gắp lửa bỏ tay ngưòi” hay nói thẳng ra
    một cách nôm na dân dã là “vừa ăn cướp vừa la làng” của thế giới Cs.
    Có điều cũng phải ghi nhận trận MT. thì VC. chết rất nhiều nhưng đã làm rúng động
    sâu sắc nhân tâm người Mỹ khiến họ phải bỏ cuộc. Vấn đề của người Việt chúng ta
    là VC. hy sinh xương máu đồng bào như vậy có đáng không khi cả nước phải sống
    trong chế độ độc tài thối nát hơn chế độ cũ và chỉ cón ít ỏi dăm ba nước theo CS.?

  2. Bài này, tác giả Nguyễn Thông nói về sự kiện Tết Mậu Thân, sao nó lại viết (ngay ở câu đầu tiên (nguyên văn của chính nó) là: “Loạt bài về sự va chạm vật lý nồi da xáo thịt 1979”

    • Để góp phần làm cho TẤT CẢ mọi người quên đi những ký ức hào hùng, mà theo bô (full of) xít, Hồ Xuân Mãn mạo nhận công lao nên trở thành 1 kẻ khốn nạn, không còn biết xấu hổ là gì

      Và cũng để khép lại quá khứ, theo lời nhà văn Phạm Đình Trọng, 5000 người được chôn ở Huế cũng hổng bằng 1 mạng đảng viên

    • Nói vống & đánh trống lảng mà có lợi cho Đảng thì được phép . Chủ tịch Hồ Chí Minh -hổng phải Hồ Tập Chương- đã nói vậy

      Tất cả mọi người mean dân Ngụy và người Việt hải ngoại . Dân Xã hội chủ nghĩa là loại “siêu người” hổng (dám) tín ở đây .

      Trịnh Công Sơn viết “Chúa & Phật đã bỏ loài người” chính là loại người này . Nhưng Chúa & Phật lại gia nhập giới “siêu” người là dân XHCN tụi bay, lộn, các bác .

  3. Loạt bài về sự va chạm vật lý nồi da xáo thịt 1979 chỉ là 1 cách chúng khẩu đồng tình nhằm mục đích làm cho mọi người quên bẵng những chiện hoàn toàn không xảy ra & chả có gì đáng nói vào Tết năm nọ, thía thui

    Đây, họ không nói dối, mà chỉ nói vống . Nhưng nếu có lợi cho Đảng & cho họ, yeah, why the Phúc not, rite? Ở 1 số người, đó là những nỗi bức xúc phải nói, nói để đánh trống lảng cho người ta quên . Và dân hải ngoại quên thiệt . Đủ để hoàn toàn thờ ơ khi Hoàng Phủ Ngọc Phan & Nguyễn Đắc Xuân tố cáo Nhã Ca là dựng truyện, điêu ngoa & xảo trá, dân hải ngoại vưỡn nhe răng cười khì

  4. Họ đã cố tình gọi sai cuộc chiến đấu chống xâm lược – Nguyễn Thông

    Lịch sử đã bị bóp méo như thía – Nguyễn Xuân Vượng

    Hổng có théc méc 56 năm – Võ Xuân Sơn

    Giới thiệu văn thơ chiến thắng Mậu Thân – Nguyễn Quang Thiều

    Lê Duẩn và những bước đi của Hà Nội – Huy Đức

    56 năm, ah, Phúc it – Lê Đức Dục

    56 năm chả có gì mún nói – Lê Đức Dục

    Nhân ngày Ngụy tháo chạy – Tạ Duy Anh Bài học nào dành riêng cho những kẻ xâm lược

    Dân Việt hải ngoại đã quên sạch những gì Lê Duẩn & nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa chả gây ra cái gì cho ai cả

    cách đây 68 năm trước, Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa đã phát động cuộc chiến tranh giải phóng Việt Nam Cộng Hòa trên khắp lãnh thổ, nhứt là tuyến biên giới phía Bắc, buộc quân dân Ngụy phải tránh hết sức để gây nợ máu mặc mịa đất nước. Đây là một cuộc chiến tranh giải phóng trước sự tàn bạo dã man của quân Mỹ-Ngụy

    Gia Du 16/02/2024 at 10:58 am
    Thù này khắc cốt ghi xương.
    Các cháu ơi, hãy nhớ !

    montaukmosquito 16/02/2024 at 1:25 pm
    Hận thù nhiều quá nên chả học được cái gì cả . Bảo sao … Nói học Phan Chu Trinh, mà làm thì cứ như nhét xít vào mồm

  5. Nhạc sĩ ca ngợi bằng các bài hát, hoặc thầy chính trị ca ngợi chiến công Mậu Thân, là do bị tuyên truyền một chiều.
    Họ không đáng trách (như Nguyễn Thông dè bỉu họ). Vì gần như 100% (17 triệu dân) miền Bắc hồi ấy chỉ có một nguồn tin.

    Để xem loài Ruồi, Muỗi nói gì, phát ói tới mức nào…

BÌNH LUẬN

Xin bình luận ở đây
Xin nhập tên của bạn ở đây