Nguyễn Đình Cống
15-2-2024
5. Thay cho lời kết
Trước hết viết vài điều về chủ thuyết cộng sản. Ông Trọng làm luận án tiến sĩ về “xây dưng đảng”. Thông thường luận án được bắt đầu bằng “Tổng quan”. Hình như nghiên cứu sinh Trọng được hướng dẫn làm tổng quan chỉ theo một chiều nên đã bỏ qua một tài liệu rất quan trọng là sách “Giai cấp mới” của Milovan Djilas (1911-1995), nguyên là cán bộ cấp cao của Cộng sản Nam Tư, được xếp thứ hai sau lãnh tụ Josip Tito (Milovan là người cộng sản gộc, chỉ dưới một người, trên hàng chục triệu người).
Nam Tư từng là một nước trong phe XHCN, nhưng năm 1947 đã bị Stalin khai trừ vì cho là đi theo con đường xét lại, làm những việc khác với Liên Xô. Tito giao cho Milovan tổ chức nghiên cứu thật kỹ về cộng sản để chứng minh Tito đúng còn Stalin sai. Milovan đã tổ chức nghiên cứu một cách khoa học và rút ra kết luận rằng, chủ nghĩa cộng sản chứa nhiều bất hợp lý, những dự đoán của Mác chỉ là ảo tưởng.
Milovan trung thực báo cho Tito rằng, không những Liên Xô mà Tito cũng phạm sai lầm. Tito đã kết tội và khai trừ Milovan. Sau đó vì tham gia biểu tình phản đối việc các nước theo Liên Xô can thiệp vào Hungari nên ông bị kết án tù ba năm. Trong tù ông viết sách “Giai Cấp Mới” và gửi xuất bản ở nước ngoài. Sách được Phạm Minh Ngọc dịch ra tiếng Việt, Talawas đăng tải năm 2005 và bí mật truyền bá giữa những bạn bè: https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2024/02/Giai-Cap-Moi.pdf
“Giai cấp mới” là những người có quyền cao trong hệ thống của đảng cộng sản cầm quyền. Ở Việt Nam hiện nay họ được gọi là “Các nhóm lợi ích”. Họ được đảng Cộng sản trao cho rất nhiều quyền hành, trở thành những kẻ áp bức mới, với những thủ đoạn tàn bạo chưa từng có trong lịch sử. Có đọc được “Giai cấp mới”, mới hiểu được bản chất của cộng sản. Milovan nói rằng, “Ở tuổi bốn mươi mà không từ bỏ cộng sản là người không có trí tuệ”.
Cậu bé Trọng có một tuổi trẻ được giáo dục một chiều, rằng chủ nghĩa Mác – Lê là tuyệt đối đúng, là kim chỉ nam của mọi hành động để đưa nhân loại đến hạnh phúc. Theo đúng thói quen thông thường, cậu ta ghi nhận mọi điều dạy bảo của người lớn và biến chúng thành chân lý. Khi làm nghiên cứu, lại gặp phải ông thầy đã bị khống chế bởi ý thức hệ Mác – Lê, cả thầy và trò không thể nào thoát ra được.
Tổng bí thư Trọng nói rằng, “đất nước chúng ta chưa có bao giờ có được cơ đồ, tiềm lực, vị thế và uy tín quốc tế như ngày nay”. Có thể ông nói thực lòng vì ông, cùng vói an ninh và tuyên giáo đã dựng lên quanh mình một tường lửa, ngăn chặn mọi thông tin ngược chiều từ xã hội. Ông tưởng nhầm rằng mình đã biết được sự thật qua những báo cáo từ cấp dưới, từ những nguồn thông tin đại chúng, từ các buổi tiếp xúc cử tri được dàn dựng công phu. Có biết đâu ông đã bị lừa.
Ông mặc nhiên cho rằng, những người như Milovan Djilas (Nam Tư), Gorbachev, Yeltsin (Nga), Walesa (Ba Lan), Merkel (Đức) là những tên chống cộng quốc tế, những Trần Độ, Trần Xuân Bách, Vũ Đình Huỳnh, Nguyễn Kiến Giang, Hoàng Minh Chính, Tống Văn Công và nhiều trí thức phản biện khác của Việt Nam là những kẻ phản động, tự chuyển hóa. Đáng lẽ ra ông phải cho người tìm hiểu và đối thoại với họ để tìm chân lý, tìm con đường đúng thì ông chọn cách “phủ định sạch trơn”, rất dễ cho ông nhưng có hại cho dân tộc.
Ông hô hào: Trên dưới một lòng, nhất hô bá ứng, dọc ngang thông suốt… chỉ là hô hào suông.
Nhận thức về đảng, phải chăng đảng Cộng sản Việt Nam là một đảng chính trị. Tất cả các đảng chính trị (tạm trừ đảng cộng sản) do một người hoặc một nhóm người lập ra, có cùng chí hướng về một lĩnh vực nào đó của xã hội, chủ yếu là để được cầm quyền bằng cách vận động bầu cử. Riêng đảng Cộng sản Việt Nam và một số đảng cộng sản khác chủ trương giành chính quyền bằng bạo lực với phương châm thể hiện trong lời đảng ca: “Quyết phen này sống chết mà thôi. Chế độ xưa ta mau phá sạch tan tành… Bao nhiêu lợi quyền ắt qua tay mình…”
Theo Lênin, đảng cộng sản phải là đội tiên phong của giai cáp công nhân, phải gồm những người ưu tú. Một thời khá dài, Đảng tuyên truyên rằng, được vào Đảng là vinh dự nhất đời, và Đảng là một tổ chức thiêng liêng mà mọi người chỉ có thể phục tùng vô điều kiện và kính trọng tuyệt đối. Tuyên truyền của Đảng còn dựng lên một lãnh tụ vĩ đại gần giống như một vị thánh để nhân dân thờ phụng. Đảng đặt ra cụm từ “quần chúng” để phân biệt với “đảng viên”.
Thực ra đảng CSVN về bản chất cũng chỉ là một đảng chính trị, là công cụ của một số chính trị gia bậc cao. Đảng được nhập từ ngoài vào và dựa vào dân, đăc biệt dựa vào lòng yêu nước của đảng viên và của nhân dân để phát triển.
Xem dân tộc như một cây chủ thì tổ chức Đảng như một cành tầm gửi, sống nhờ vào nhựa của cây. Đảng chăm lo đến phát triển kinh tế, một phần vì dân, nhưng chủ yếu là cho Đảng, vì chi tiêu của Đảng đều lấy từ ngân sách, từ tiền thuế của dân.
Với đảng cầm quyền, ngân sách nhà nước có nghĩa vụ cung cấp một khoản nào đó để hoạt động, nhưng phải công khai, thông qua Quốc hội. Nhưng với đảng CSVN, hình như ngân sách nhà nước cũng là của Đảng nên chưa bao giờ thấy Quốc hội thông qua ngân sách cấp cho Đảng. Ở Việt Nam, hình như mọi người công nhận việc Đảng tự đặt mình đồng nhất với nhà nước và mọi thứ trên đất này đều thuộc về Đảng, mỗi người dân phải thuộc lòng câu “Nhờ ơn Đảng nên dân ta mới có được như ngày nay”, rằng mọi người phải nhớ ơn Đảng. Thực ra, nói ngược lại là Đảng phải nhớ ơn dân mới đúng.
Tiếp theo, xin bàn một chút về vị thế ngoại giao của Việt Nam. Trước đây đã từng có những người Việt tự hào rằng, tuy là nước nhỏ nhưng VN xứng đáng là người lính xung kích của phe XHCN, là tấm gương sáng về cách mạng vô sản ở các nước thuộc địa trong phong trào “ba dòng thác cách mạng”. Nhưng gương dựng lên rồi để đó, ngoài nước Lào bị khống chế ra chẳng có ai học theo. Đến nỗi, để trả lời sự khoe khoang của ông Phạm Văn Đồng rằng, Việt Nam tự hào đã đánh thắng Pháp và Mỹ, một thủ tướng Thái Lan nói rằng, họ lại tự hào vì không phải đánh nhau với ai cả.
Gần đây, một số lãnh đạo và người dân có một tự hào vì Việt Nam được nhiều nước kết bạn, công nhận, tôn trọng thể chế và bầu vào một số hội đồng của Liên Hiếp quốc. Người ta tự hào vì có hai sự nhầm. Một là, Việt Nam có nhiều bạn nhưng không có bạn thân, bạn tốt, sẵn sàng giúp đỡ nhau trong hoạn nạn. Người bạn Trung Quốc vừa là bạn, vừa là kẻ thù. Việt Nam lại mắc mưu Trung Quốc chủ trương quốc phòng “bốn không”, tự trói tay chân nếu bị TQ xâm lấn.
Nhầm thứ hai là, Việt Nam đã đạt được sự tin cậy và kính trọng của nhiều nước vì họ tôn trọng quyền tự chọn thể chế và bầu vào một số hội đồng của Liên Hiệp quốc. Nhầm là lẫn lộn giữa tôn trọng sự lưạ chọn với tin cậy, kính trọng.
Trước đây Mỹ và nhiều nước rất lo ngại việc Cộng sản Trung Quốc và tên lính xung kích Việt Nam sẽ tràn ra khắp Đông nam Á. Nhưng càng ngày càng rõ rằng cộng sản ngày nay chỉ còn đủ sức gây ra những bất lợi cho nhân dân do họ thống trị mà không còn đủ sức truyền ra rộng rãi, dân nhiều nước đã thấy rõ những độc hại của cộng sản mà không bị lừa dối.
Nhận thức rằng, lựa chọn thể chế chính trị, tuy là rất quan trọng, nhưng là quyền tự do của mỗi nước, cũng như kết hôn là quyền tự do của con người trưởng thành. Vì nhân quyền mà người ta tôn trọng sự lựa chọn thể chế, nhưng từ tôn trọng sự lựa chọn, đến cho rằng sự chọn đó là đúng, là hay, dẫn đến sự tin cậy, kính trọng, còn một quảng khá xa.
Lấy thí dụ, cạnh nhà bạn có ông bị mắc bệnh aids (sida). Trước đây vì sợ bệnh dễ lây nên bạn tránh xa, nhưng khi hiểu ra bệnh đó, chỉ làm hại người bệnh mà khó lây cho người khác, nên bạn thỉnh thoảng chào hỏi ông ta, thậm chí cùng ngồi ăn uống với nhau, đối xử với ông bình đẳng. Như vậy không có nghĩa bạn xem ông ấy là tốt, đáng tin cậy và kính trọng.
Việc vận động các nước công nhận Việt Nam có nền kinh tế thị trường, tuy đã tốn nhiều công sức nhưng chưa đạt được, vì người ta thấy rõ sự thiếu trung thực trong đó. Riêng về việc được bầu vào Hội đồng của Liên Hiệp quốc thì hình như cũng phải tốn nhiều công vận động để có được cái danh hảo mà tuyên truyền, chứ thực chất của việc đó không có ý nghĩa thực tế. Tự hào về những điều vừa kể là tự hào một cách hoang tưởng
(Hết bài)
Bác Cống đối chiếu bài của ông Trọng rất chặt chẽ nhưng chủ trương của CS là cứu cánh biện minh cho phương tiện. Cứu cánh là thống trị VN họ đã đạt được, còn 5,6 hay 7 triệu người chết, bị thương, tàn tật hay chấn thương tâm lý cũng chỉ là phương tiện thôi. Nếu may mắn được chết thì đảng xây cho một cái đài gọi là tưởng niệm vừa quảng cáo việc tổ quốc ghi công vừa làm landmark của địa phương. Chỉ có người còn sống dặt dẹo mới làm phiền đảng, tỉ dụ như nữ thanh niên xung phong sống tựa vào nhau ở làng không chồng bị báo chí nước ngoài nói đến.
Thành công xong thì phương tiện bị quăng bỏ là bình thường. Vì thế ông Trọng chỉ kể công trạng của đảng là đúng chứ ai kể đến phương tiện mà bác đọc chi cho mệt.
Trọng càng viết, càng nói nhiều thì càng bộc lộ rõ con người bảo thủ, giáo điều, gàn dở.
Trọng không chỉ lú lẫn, mà còn mù và điếc.
Xúm quanh Trọng là một lũ tặc thần, cơ hội, lưu manh, xảo trá.
Bọn chúng dùng bạo lực và lừa dối bịp bợm để thống trị muôn dân.
Chế độ của chúng đã mục ruỗng tận gốc. Ngày tàn của chúng đang đến.