Giết tôi, rồi hãy bắt tôi im lặng

FB Đỗ Cao Cường

8-8-2018

Hải Phòng, Hải Dương không chỉ nổi tiếng với Côn Sơn Kiếp Bạc, Nguyễn Trãi, Nguyễn Bỉnh Khiêm, bánh gai, bánh đậu xanh, bánh đa cua… mà còn có cả bánh chưng đất gà cắm tăm, cùng rất nhiều băng đảng xã hội đen, những kẻ bỏ học từ sớm, thích thể hiện và ưa bạo lực.

Khi thực hiện các phóng sự ở đây, tổng thư ký tạp chí Thương trường đã cảnh báo tôi rằng mạng của tôi chỉ đáng giá vài chục triệu, nhà báo Nguyễn Đức thuộc báo Pháp luật Hồ Chí Minh cũng cho tôi biết chị Hải Đường chết trong khoảng thời gian chị đang thực hiện một phóng sự điều tra lớn tại Hải Phòng.

Khi tôi đến Kinh Môn, Hải Dương, nhiều bà con không dám cho ghi hình vì sợ côn đồ bảo kê cho các nhà máy trả thù, trên thực tế đã có những cuộc đụng độ, đổ máu giữa bà con Phú Thứ với công ty khoáng sản Việt Nam, cho tới Thủy Nguyên, Hải Phòng…

Khi tôi vừa rời khỏi khu vực nhà máy thép Hòa Phát thì các đồng nghiệp bên báo Giáo dục Việt Nam mới đến, và lập tức họ bị những kẻ lạ mặt tấn công. Một lần khác, tôi bất ngờ quay lại nhưng vẫn bị một kẻ lạ mặt nhận ra và tìm cách bắt giữ…

Rồi một ngày đẹp trời đi lang thang, tổng biên tập VTC có nhận tôi vào làm, anh ấy đồng ý sẽ ký hợp đồng dài hạn sau khi tôi thực hiện phóng sự xăng tặc ở Hải Phòng, nhưng vừa mới đưa một video lên mạng xã hội thì người của Tổng công ty xăng dầu bị đuổi việc, người nhà tôi dùng xe máy của mình đến nhà một người quen, ai ngờ hàng xóm họ nhận ra biển số xe và nói người ta đang tìm tôi để xử, họ yêu cầu tôi dừng lại và muốn biếu tôi một khoản tiền, nhưng tôi không gặp, và tôi cũng không nhận.

Gần đây, chắc nghĩ tôi quay lại Kinh Môn để làm chấn động dư luận thêm một lần nữa, vài kẻ lạ mặt đã tìm người thân của tôi đe dọa…

Thực ra, đây cũng chỉ là vài câu chuyện trong rất nhiều thứ nguy hiểm, bạc bẽo mà tôi đã nếm trải trong mấy năm vừa qua, ở trong nam nguy hiểm quá nên tôi mới ra bắc, khi mà miền bắc cũng nguy hiểm nhưng tôi chưa biết đi đâu.

Nói tóm lại, tôi đã từ chối tất cả hợp đồng truyền thông lớn nhỏ, lãnh đạo chính quyền, các tòa soạn, doanh nghiệp gọi điện, yêu cầu tôi dừng lại nhưng tôi không dừng, tôi đã tự động rời khỏi các tòa soạn trong cảnh tay trắng.

Có thể, sau khi cảm thấy tạm an toàn, tôi sẽ tiếp tục lên đường và thực hiện những phóng sự độc lập của mình, để tiếp tục đánh thức lương tri… cũng có thể, ngày hôm nay còn ngồi trò chuyện với nhau nhưng ngày mai sẽ là một câu chuyện khác.

Nhưng tôi chấp nhận hết, cuộc đời vốn dĩ vô thường, và cuối cùng, tôi xin cảm ơn các báo đài, các tổ chức quốc tế cho tới các cô chú, anh chị em đã hỏi thăm, lên tiếng ủng hộ, tôi cũng xin cảm ơn các đồng nghiệp trong nước đã im lặng để tôi hiểu rõ hơn về các bạn, về xã hội mà tôi đang sống, tôi xin cảm ơn các bạn đã cho chúng tôi biết thông tin tàu Trung Quốc mới tấn công ngư dân nước mình ngay trên đất nước mình, mà các bạn đã gọi đó là tàu lạ.

_____

Mời đọc thêm: Tác giả ‘Chết khi đang còn sống’ nói bị đe dọa (BBC).

Bình Luận từ Facebook

BÌNH LUẬN

Xin bình luận ở đây
Xin nhập tên của bạn ở đây