GS Lê Hữu Khóa
13-7-2018
Khổ sai hóa luôn trùng kiếp với nô lệ hóa và bần cùng hóa
Các ngữ pháp
Khổ sai đưa ra hai chỉ bảo để định nghĩa ngữ pháp này: thứ nhất nạn nhân cam nhận cảnh tù đày ngay trong xã hội và trong tâm trí; thứ nhì quá trình ngục hóa các nạn nhân này là vô hạn định. Như vậy, khổ sai hóa là một ngữ pháp tới từ một động từ, qua đó các nạn nhân không bị bỏ tù, mà bị đày đọa trong cảnh tù đày ngay qua các sinh hoạt cá nhân, gia đình, tập thể, cộng đồng giữa xã hội mà mình đang sống, và luôn phải chịu đựng các áp lực, các cưỡng chế, các vòng vây, ở tư thế không chọn lựa được, không vượt thoát được. Có ít nhất ba quá trình để nhận diện hiện tượng xã hội này:
– Khổ sai hóa là đời sống thường nhật trong đó các nạn nhân không thể làm khác được, từ đề nghị tới chọn lựa, từ quyết định tới hành động trong một thời gian dài mà không biết bao giờ thì chấm dứt được khổ nạn của mình, vì đây không phải là chuyện bản án của một phiên tòa, mà là chuyện cưỡng ép không luật lệ, cưỡng bức không công pháp của một tà quyền trùm phủ lên toàn xã hội, trên toàn dân tộc một quá trình khổ sai hóa.
– Nô lệ hóa nhiều thành phần xã hội luôn có mặt trong quá trình khổ sai hóa, nơi mà các nạn nhận không có lối ra về nghề nghiệp, không có lối thoát về kinh tế, cúi đầu trong cơ cực triền miên, từ năm này sang năm khác, từ xã hội tới giáo dục, từ y tế tới lao động… cùng hàng loạt các sinh hoạt xã hội khác. Tại đây các nạn nhân chịu đựng vô thời hạn các định chế, cơ chế, hành chính trong một chế độ mà bạo quyền không có khả năng quản trị, mà chỉ dùng bạo quyền để cai trị bằng bạo lực, tự cho phép thường xuyên bạo hành dân chúng.
– Bần cùng hóa là quá trình song hành và song cặp với khổ sai hóa và nô lệ hóa, trong đó nhiều thành phần trong xã hội chịu đựng thực trạng tụt hậu kinh tế, khủng hoảng tài chính, với các hệ lụy vô hình của nợ công, cùng các tà thuật của tham ô, tham nhũng, làm đời sống ngày càng ngộp thở, với các sưu thuế nặng nề, với tà quyền luôn dùng ma thuật “rút ruột” các công trình, gian lận “đội vốn” trong mọi dự án.
Ngữ pháp tạo tiền đề cho mô thức để nhận định, nhưng phân tích phải dựa vào các dữ kiện cụ thể. Các dữ kiện sau đây sẽ làm tiền đề để được xác chứng qua chứng từ, chứng nhân, để từ đó làm nền cho phân loại và phân tích các thực trạng của một xã hội bị khổ sai hóa.
Các dữ kiện
Khi nhận diện được 3 quá trình song hành này (quá trình khổ sai hóa, quá trình nô lệ hóa, quá trình bần cùng hóa), ta sẽ thấy lộ ra các dữ kiện trong đời sống xã hội, trong sinh hoạt xã hội và trong quan hệ xã hội:
– Nơi nào có có dân oan bị cướp đất, rồi nạn nhân lâm vào cảnh màn trời chiếu đất, không được bảo vệ bởi dân chủ và nhân quyền, bị chính quyền bỏ rơi, bị pháp luật ruồng rầy, bị mất đất rồi mất của, mất vốn, rơi vào bần cùng hóa, nơi đó đang bị khổ sai hóa.
– Nơi nào có dân đen trong đầu tắt mặt tối, phải buôn thúng bán bưng, luôn thức khuya dậy sớm, nhọc nhằn trong một nắng hai sương, mà vẫn lầm lũi trong túng quẩn, lầm than trong nghèo đói, từ năm này sang năm khác, năm cùng tháng tận không có lối ra, nơi đó đang bị khổ sai hóa.
– Nơi nào có phụ huynh học sinh, phải tối tăm mặt mũi để lo học phí cho con cái, phải nhận thân trâu ngựa trong nhiều năm trường, làm mọi nghề cực nhọc để lo tương lai (vô định) cho con cái, nơi đó đang bị khổ sai hóa.
– Nơi nào có học sinh, bị bắt buộc học suốt ngày, không được nghỉ ngơi, không được sống đúng lứa tuổi của mình, không biết giải trí, không biết sống hồn nhiên, không biết các sinh hoạt giúp mình được thảnh thơi, ung dung với chính tuổi thơ của mình, nơi đó đang bị khổ sai hóa.
– Nơi nào có cha mẹ, bị đóng liên tục các học phí cho con cái mình, có những học phí không can hệ gì tới giáo dục, nạn nhận trực tiếp của bọn đầu nậu giáo dục, cứ tìm cách đòi tiền, tước vốn của các bậc phu huynh học sinh, trong nhiều năm ròng trong hệ thống giáo dục chỉ biết tiền, nơi đó đang bị khổ sai hóa.
– Nơi nào có thầy cô, phải giảng dạy thêm để kiếm sống, lại ép uổng học sinh phải học thêm chính lớp riêng của mình, nơi mà giáo viên, giảng viên tìm mọi cách để làm tiền, để có tiền, để sống còn trong một hệ thống giáo dục tồi tệ về luân lý, lấy tiền thế điểm, lấy tiền thay thi, lấy tiền để gạt nhân cách giáo dục, nơi đó đang bị khổ sai hóa.
– Nơi nào có học sinh, từ tiểu học tới hết đại học là nạn nhân của bạo hành ngay trong trường lớp, nhà trường là chốn lưu đầy trong khổ nhục, tới trường mà bị tra tấn, tới trường như vào địa ngục, nơi đó đang bị khổ sai hóa.
– Nơi nào có thầy cô là nạn nhân của khủng bố, đe dọa, bạo hành tới từ phụ huynh lẫn học sinh ngay trong ngay trong trường lớp, mà không được luật pháp lẫn chính phủ bảo vệ, nơi đó đang bị khổ sai hóa.
– Nơi nào có các bịnh nhân là nạn nhân ngay trong bịnh viện với tất các các chi phí bất chính trong những tháng năm dài, không biết bao giờ dứt, làm tán gia bại sản gia đình họ, nơi đó đang bị khổ sai hóa.
– Nơi nào có các gia đình của bịnh nhân là nạn nhân của hối lộ, tham ô ngay trong bịnh viện từ bác sĩ tới y tá, luôn phải vừa chi tiêu nuôi bịnh nhân, vừa phải hối lộ cho một hệ thống y tế, lấy tiền trước cứu người sau, nơi đó đang bị khổ sai hóa.
– Nơi nào có các nạn nhân từ bác sĩ tới y tá bị bạo hành thường xuyên ngay trong bịnh viện, làm việc trong lo sợ bị hành hung, lao động y tế trong một môi trường, lấy hối lộ làm mãi lộ trước khi được y khoa cứu vớt, nơi đó đang bị khổ sai hóa.
– Nơi nào có nạn nhân là các bịnh nhân phải nằm la liệt từ ngày này sang tháng nọ, mà không được chăm sóc tử tế, nghèo không có tiền để hối lộ nên bị khinh rẻ, miệt thị ngay trong môi trường y tế, mà nhiệm vụ đầu tiên là phải chăm sóc ưu tiên bịnh nhân; nơi đó đang bị khổ sai hóa.
– Nơi nào có các nhà đấu tranh vì dân chủ và nhân quyền bị rình rập, rồi khủng bố, bị bắt cóc rồi xuyên tạc, bị chặn thông tin rồi bị cắt truyền thông, mà không được luật pháp và công lý bảo vệ trong những năm dài đăng đẳng, nơi đó đang bị khổ sai hóa.
– Nơi nào có các tù nhân lương tâm, bị bắt giam vô cớ, bị tra tấn vô lối, bị giam cầm với các tù nhân hình sự mà nhân phẩm và tính mạng họ không được bảo vệ, cùng với thời gian giam giữ vô hạn định, không tòa án, không án cáo, nơi đó đang bị khổ sai hóa.
Các hiện trạng
Khi nghiên cứu về các dạng khổ sai hóa có trong đời sống xã hội Việt Nam hiện nay, việc phân loại hóa dựa trên phương pháp luận của xã hội học thực địa tạo nền tảng cho phân tích cụ thể, theo 4 nguyên tắc sau đây:
- Xác chứng không gian và thời gian để định vị hiện trạng khổ sai hóa.
- Xác minh sử tính trong chế độ độc tài qua độc đảng, gây ra hiện trạng khổ sai hóa.
- Thiết lập quan hệ định chất và định lượng các hiện trạng khổ sai hóa để tạo cơ sở cho phân tích qua so sánh giữa các dữ kiện, các kinh nghiệm, các chứng từ.
- Tổng quan các hiện trạng khổ sai hóa để định hướng các kết luận mang tính chất tổng kết trong đời sống xã hội, trong sinh hoạt xã hội.
Nạn nhân khổ sai hóa trong địa lý dân oan, đó là những nơi mà công dân Việt bị cướp đất, có tổ chức bởi các quan thầy đang lãnh đạo ĐCSVN, dùng không những công an mà cả côn đồ, lưu manh, trộm cướp của xã hội đen để khủng bố qua bạo lực, đuổi họ ra khỏi mảnh đất của họ và của tổ tiên họ, rồi bán lại cho bọn đầu nậu đất đai, để chúng lập ra các khu chung cư, khu giải trí, khu du lịch… với giá gấp hàng ngàn, hàng triệu giá bồi thường cho dân oan.
Từ lãnh đạo tới công an, từ côn đồ cùng bọn đầu nậu đất, tất cả bọn chúng đều là âm binh, vì chúng dùng tà quyền trong ma đạo để trộm, cắp, cướp, giật; nếu bọn âm binh này còn thì kiếp khổ sai của dân oan sẽ còn, và ngày ngày càng nhiều, càng tăng lên; vì lòng tham của âm binh không có đáy. Chúng dùng độc đảng để độc quyền trong quyết định, độc tài trong chính sách, độc trị trong các công trình qua đó chúng tha hồ mà vơ vét. Nước mắt và tiếng gào thét của dân oan sẽ còn đầy, còn đẫm, sẽ còn làm vang dội với kiếp sống vô định không nhà, màn trời chiếu đất, khổ sai trong nay đây mai đó, sống kiếp khổ ngục trong bụi đời, nửa sống, nửa chết như oan hồn.
Nạn nhân khổ sai hóa của ô nhiễm môi trường, đây là loại khổ sai mới chưa có trong lịch sử xã hội Việt, nơi mà người dân là nạn nhân trực tiếp từ môi trường tới môi sinh, mà không có điều kiện của công lý để đối kháng, cũng không có cơ hội để di dân đi nơi khác để sinh sống, để làm lại cuộc đời. Hiện trạng môi trường đúng là quốc nạn mà ĐCSVN trực tiếp chịu trách nhiệm, vì ĐCSVN là tác nhân khi ký kết cho Tàu tặc vào lãnh thổ Việt để gây ra đại nạn môi trường. Từ bô-xít tây nguyên tới Vũng Án của Hà Tĩnh do Formosa gây ra. Hiện nay, lãnh thổ Việt ngày ngày gánh chịu loại khổ sai hóa của ô nhiễm môi trường, với các nhà máy điện than kiểu Vĩnh Tân, tại Bình Thuận, tác động như hiểm họa vừa trên sinh hoạt, sinh nhai của nhiều nghành nghề, vừa trên sức khỏe của quần chúng, trong sự thờ ơ, phủi tay, vô trách nhiệm của chính quyền và chính phủ hiện nay.
Nạn nhân khổ sai hóa của tha hóa giáo dục, nơi mà trường học từ mẫu giáo các cháu đã bị bạo hành, qua trung học nơi mà học sinh bị sỉ nhục, tới đại học với một nền giáo dục gian lận học giả-thi giả-bằng giả. Cùng lúc, phụ huynh phải chịu vô vàn các chi tiêu về học phí lẫn các lớp học thêm, mà thực chất là các nơi làm tiền trắng trợn, cùng một loạt các chi phí khác, đưa đến chuyện khổ sai hóa triền miên trong tài chính của phụ huynh và của học sinh, với một tương lai bất định qua bất nghiệp vì thất nghiệp. Có cử nhân, cao học lại phải lái xe ôm, phải phục vụ tay chân cho các nhà hàng, phải cúi đầu cam nhận làm những việc không dính líu gì đến các nghành nghề mà mình được đào tạo, cúi đầu nhận chuyện sai nghề, như lạc sâu vào nhục nghiệp.
Nạn nhân khổ sai hóa của đồi bại y tế, nơi mà bịnh viện là địa ngục trần gian, con bịnh bị xem rẻ như các con thú đã bị thương không được chăm sóc, một giường bịnh mà nhiều người nằm, nằm la liệt luôn cả dưới đất, với bao dịch vụ không quan hệ gì tới y tế, gây tốn kém cho chi phí một gia đình, một sào huyệt của tham nhũng ở mọi cấp, từ bác sĩ tới y tá, từ nhân viên phục vụ tới nhân viên canh gác. Nạn nhân bị khổ sai hóa trong quá trình “nuôi bịnh”, và không hề được thật sự “chữa bịnh”, với thuốc giả mà giá cao, qua tổ chức và mạng lưới của chính gia đình bà bộ trưởng Bộ y tế Nguyễn Thị Kim Tiến. Nạn nhân bị khổ sai hóa trong hiện trạng đã nghèo, thì giờ đây ngày ngày càng nghèo hơn, vì không có được bác sĩ giỏi, được uống thuốc đúng, có điều kiện chữa trị ổn định, chỉ một người mang bịnh để cả gia đình phải nuôi bịnh tới tán gia bại sản.
Nạn nhân khổ sai hóa của điêu tàn nông nghiệp, qua tà thuật của Tàu tặc, với sự bất lực của chính quyền và bất tài của chính phủ hiện nay, để Tàu họa thao túng nông thôn Việt, giật dây giá nông phẩm, o ép nông nghiệp Việt với sản suất quốc nội bị mất giá và bỏ đi, với nông dân bị lái buôn Tàu nạn ép giá giá rồi tự ý hủy bỏ hợp đồng, đưa sinh hoạt nông nghiệp từ bấp bênh tới hấp hối. Cùng lúc hệ Tầu tặc-Tàu họa-Tàu nạn này đã từ cưỡng bức dòng chảy tới bức tử triều lượng sông Mê-Kông, từ một vựa lúa phì nhiêu nuôi cả nước Việt, giờ thành một vùng hạn, nửa chết nửa sống, với bao đập thủy điện của Tàu ngay trên thượng nguồn. Nạn nhân khổ sai hóa của điêu tàn nông nghiệp, trong đó nông dân phải bó tay, phải chịu trận từ nhiều năm qua và trong nhiều năm nữa, nếu không có một chính sách với quyết tâm cứu cho bằng được đồng bằng sông Cửu Long, vựa lúa của Việt tộc, thì cả nước sẽ bị đe dọa về lương thực.
Nạn nhân khổ sai hóa của đại nạn giao thông, trùm phủ lên toàn sinh hoạt xã hội, mỗi lần công dân phải di chuyển trên đường phố, trên các trục lộ, từ quốc lộ tới các ngõ ngách; nơi mà tai nạn có thể tới với cả người đi bộ trên lề đường, bị các xe leo hẳn lên lề với vận tốc cao gây thương tích, có khi dẫn đến tử nạn. Một quốc gia với con số thống kê hơn 10.000 tử vong hàng năm vì giao thông, hơn cả một số quốc gia đang có chiến tranh. Kể cả các trục giao thông đường sắt với các hệ thống thiết bị an toàn vô hiệu lực, thường xuyên gây ra thảm họa cho hàng trăm nạn nhân, trên các tuyến đường không bao giờ được chính phủ đầu tư đúng mức, với các công trình luôn bị “rút ruột” từ vật liệu tới xây dựng, bị ”đội vốn” từ dự án tới thực hiện. Nơi mà chính phủ từ chối nhận bổn phận và trách nhiệm để bảo đảm an toàn tính mạng của người dân, nơi mà quá trình nạn nhân khổ sai hóa của đại nạn giao thông không hề là một quốc sách để chính quyền quan tâm.
Nạn nhân khổ sai hóa của chế độ công an trị, bao trùm lên đời sống xã hội, sinh hoạt xã hội, quan hệ xã hội, nơi mà công an và cảnh sát chà đạp vừa nhân quyền, vừa pháp luật, trắng trợn bắt công dân Việt phải chịu hối lộ như mãi lộ trên đường phố, nơi mà khi công an tự cho phép chúng dùng bạo lực để bạo hành, vì chúng được bảo kê, được bao che bởi bạo quyền của ĐCSVN. Nơi mà có các đồn công an mang một thống kê loại “khát máu” độc nhất trên thế giới là có hơn 1.000 nạn nhân tử vong hằng năm trong các đồn công an. Nạn nhân khổ sai hóa của chế độ công an trị là những nạn nhân có thể bị khủng bố, bắt cóc, ám hại, bỏ tù, tra tấn bất cứ lúc nào mà không có một luật pháp nào tại chỗ có thể bảo vệ họ. Đó là số phận của các đứa con tin yêu của Việt tộc, quý nhân quyền, yêu dân chủ, trọng công bằng, kính tổ quốc trước họa Tàu tặc, trong một thể chế vô nhân, không nhân tính vì không biết nhân đạo, không nhân tri vì không có nhân lý, không nhân từ vì không hề được giáo dưỡng để tôn quý nhân nghĩa.
Nạn nhân khổ sai hóa của độc tài qua độc đảng, nơi mà ĐCSVN áp đặt độc tôn bằng áp chế độc trị qua áp bức của bạo quyền độc đảng, nơi mà dân tộc Việt không được quản lý mà bị cai trị, nơi mà tổ quốc Việt không được bảo vệ mà bị buôn, bị bán, nơi mà tiền đồ tổ tiên đang cam chịu số phận bọt bèo sống nay, chết mai trước Tàu tặc. Nạn nhân khổ sai hóa của độc tài qua độc đảng mà dân tộc phải nhận hàng loạt cái tròng trên cổ mình tới từ ngoại bang: bắt đầu bằng một ý thức hệ giai cấp ngoại lai, một sớm một chiều biến quan hệ thân tộc thành kẻ thù giai cấp trong cuộc thảm sát cải cách ruộng đất với ngàn vạn nạn nhân tử vong trên đất Bắc, 1954-1956.
Nạn nhân khổ sai hóa của độc tài qua độc đảng, phải nhận hàng loạt cái chết chóc với số nhiều triệu trên cả ba miền, để biến chiến tranh lạnh của các cường quốc thành chiến tranh nóng, chiến tranh lửa, chiến tranh máu, ngay trên đất nước Việt, với thảm trạng của huynh đệ tương tàn 1954-1975. Với một ĐCSVN luôn giao số phận của nó cho ngoại bang, trong chiến tranh cho khối cộng sản quốc tế, hiện nay cho ĐCSTQ-Đảng cộng sản Trung Quốc, bất chấp số kiếp dân tộc, số phận đất nước, số phần tiền đồ tổ tiên. Chúng đưa đẩy các số kiếp, số phận, số phần này vào hướng vô định trong vô tri, vô phương vì vô minh cho ngoại bang, chỉ để cứu đảng, chớ không hề để cứu nước. Nếu hệ độc (độc đảng, độc tài, độc trị, độc tôn) còn thì kiếp khổ sai của Việt tộc còn, trong cái độc hại vì độc đạo của nó, vì nó đã bị “ma đưa lối, quỷ dẫn đường” (Nguyễn Du).
Nạn nhân khổ sai hóa của Tàu tặc-Tàu họa-Tàu nạn, đã nô lệ hóa được ĐCSVN, đã thuần hóa được các lãnh đạo của ĐCSVN, nên chúng sẽ khổ sai hóa Việt tộc không những bằng bạo lực quân sự, xảo thuật chính trị, ma thuật ngoại giao, mà Tàu tặc-Tàu họa-Tàu nạn sẽ gieo trên lưng của Việt tộc các hiểm họa của ô nhiễm môi trường và môi sinh với các công nghệ bẩn, biến lãnh thổ Việt là bãi rác của Tàu. Tàu tặc-Tàu họa-Tàu nạn sẽ đạp trên vai Việt tộc qua thao túng kinh tế, giật dây thương mại, lũng đoạn xuất khẩu bằng cách dội ngập tràn các hàng hóa của Tàu qua nhập khẩu các đồ dùng, vật dụng, thực phẩm độc hại để dần mòn truy diệt Việt tộc. Tàu tặc-Tàu họa-Tàu nạn sẽ dẫm trên đầu chính quyền, chính phủ của chế độ “hèn với giặc, ác với dân” chỉ vì ĐCSVN đã bị chúng xiết cổ bắt cúi đầu-khoanh tay-quỳ gối từ bao năm nay, chịu thuần hóa dưới chân Tàu tặc.
***
Lê Hữu Khóa: Giáo sư Đại học Lille* Giám đốc Anthropol-Asie*Chủ tịch nhóm Nghiên cứu Nhập cư Đông Nam Á* Cố vấn Chương trình chống Kỳ thị của UNESCO – Liên Hiệp Quốc * Cố vấn Trung tâm quốc tế giáo khoa Paris.*Thành viên hội đồng khoa học Viện nghiên cứu Đông Nam Á* Hội viên danh dự nhóm Thuyết khác biệt, Học viện nghiên cứu thế giới.
Các bạn có thể tìm hiểu thêm các lập luận qua nghiên cứu của VÙNG KHẢ LUẬN (trang thầy Khóa) qua www.facebook.com/vungkhaluan/
____
Mời đọc lại các bài khác của tác giả: Thư gởi tuổi trẻ của Việt tộc — Thư gởi các đảng viên của ĐCSVN: Trả lại thẻ đảng để nhận lại nhân phẩm Việt! — Thư gởi các ủy viên Bộ Chính trị đảng CSVN — Thư gởi các đại biểu Quốc hội: Cúi đầu bấm nút, rồi cúi đầu quỳ gối! — Thư gởi các Bộ trưởng của chính phủ: Chạy chức hay chạy dân? — Thư gởi các nhà lãnh đạo tương lai của Việt tộc: Lãnh đạo nhận nhân lý, nhập nhân trí — Một xã hội bị tàu nạn hóa (Phần 1) — Một xã hội bị tàu nạn hóa (Phần 2) — Một xã hội bị tàu nạn hóa (Phần 3) — Một xã hội bị âm binh hóa (Phần 1) — Một xã hội bị âm binh hóa (Phần 2)