Thấy gì qua vụ án Đinh La Thăng? Phần II: Những cuộc đấu đá ngày càng quyết liệt

Blog RFA

J.B Nguyễn Hữu Vinh

19-3-2018

Mời xem lại phần I

Tại tại phiên tòa ngày 19/3, Ông Đinh La Thăng khai được Thủ tướng đồng ý cho góp vốn 800 tỷ vào OceanBank. Ảnh: TTXVN

Đảng thay đổi bản chất?

Nhiều người, thậm chí nhiều nhân sĩ, trí thức biết thao thức với đất nước, thời cuộc trước hiện trạng ngày nay vẫn còn ý nghĩ ai oán và như tiếc nuối rằng cái đảng ngày nay đã khác xưa, đảng ngày nay xuống cấp trầm trọng không như đảng cộng sản thời mới cướp được chính quyền?

Đó là đảng không ngần ngại lột bỏ những câu khẩu hiệu ru ngủ dân nghèo trước đây rằng đây là “đảng của giai cấp công nhân Việt Nam, giai cấp tiên phong nòng cốt của cách mạng”, bởi công nhân Việt Nam đang rên xiết dưới sự bóc lột của những ông chủ, những nhà tư bản đến từ Trung Cộng, Đài Loan, các nước “tư bản chủ nghĩa” nhưng đảng nhắm mắt làm ngơ. Rồi khi họ phản ứng bằng những cuộc đình công, những cuộc biểu tình đòi tăng lương, giảm giờ làm, tăng phụ cấp… là những phong trào đảng đã ra sức kêu gọi, sử dụng và tổ chức khi đảng chưa cướp được chính quyền, thì nay đảng luôn cho lực lượng cảnh sát “còn đảng còn mình” đế trấn áp họ và đứng về phía “bọn bóc lột”.

Trong các công ty đó, lẽ ra lực lượng gọi là “Công đoàn” thường được lập ra để bảo vệ công nhân, thì ngược lại, họ chỉ được lập ra với sự cho phép của đảng và nhằm bảo vệ những kẻ bóc lột đưa lại lợi ích cho đảng.

Đó là việc đảng đã từ bỏ khẩu hiệu “xóa bỏ chế độ người bóc lột người” để khôi phục chế độ đảng bóc lột dân. Từ chỗ theo Chủ nghĩa Mác – Lenin, coi việc thuê người lao động là “bóc lột” quy định đảng viên không được “bóc lột” – thuê lao động, thì nay đảng đã dẫn đầu việc cho đảng viên, cán bộ của mình thỏa sức bóc lột người dân bằng mọi hình thức, thậm chí là cướp bóc trắng trợn như các dự án BOT là điển hình gần đây.

Đó là việc đảng từ bỏ khẩu hiệu “vì hạnh phúc của nhân dân”, “thức cho dân ngủ ngon, gác cho dân vui chơi” là nhiệm vụ của lực lượng công an, nay thì đảng chẻ hoe rằng lực lượng này “chỉ biết còn đảng, còn mình”.

Đó là việc  đảng thẳng thừng trấn áp những quyền tự do cơ bản của con người như quyền tự do tôn giáo, tự do ngôn luận, tự do hội họp, biểu tình… Những điều mà trước đây đảng luôn xúi giục thanh, thiếu niên, phụ nữ, người già miền Nam tiến hành.

Đó là việc đã thẳng tay trấn áp các tôn giáo bằng nhiều hình thức, từ bạo lực, dối trá, trấn áp cho đến sự khuynh loát và đầu độc một cách tinh vi nhằm xóa bỏ bản chất của tôn giáo, chỉ nhằm để phục vụ sự cầm quyền của đảng.

Đó là việc đảng từ bỏ cái chiếc bánh vẽ lâu nay gọi là “lý tưởng XHCN”, rằng “đảng không có lợi ích nào khác ngoài lợi ích của nhân dân”, nay đảng bằng mọi cách vơ vét quyền lợi về cho đảng từ cái ghế chức vụ, các dự án tượng đài, các dự án nhà cửa cao cấp cho cán bộ đảng… cho đến cả cái chỗ chôn cho các cán bộ đảng, những thành “Vạn Niên” thời cộng sản.

Không chỉ bóc lột sức lao động, xương máu của người dân bằng những đồng thuế, đảng còn cướp không ruộng đất, tài sản của những người nông dân là “giai cấp liên minh” của đảng bằng những dự án, bằng cái gọi là “Đất đai sở hữu toàn dân” nhưng do nhà nước quản lý và sở hữu.

Đó là việc đảng đã thẳng tay trấn áp những người yêu nước, chống ngoại xâm, chỉ vì họ đã dám cất tiếng nói, thể hiện tinh thần vì đât nước, xã hội tiến bộ và lãnh thổ thiêng liêng của Tổ quốc.

Đó là việc đảng đã không ngần ngại từ bỏ cái gọi là “tinh thần bất khuất” “không có gì quý hơn độc lập, tự do” để quỵ lụy ngoại bang, rước giặc vào nhà bằng sự hèn nhát từ thái độ đến hành động và lời nói của các quan chức của đảng.

Đó là việc đảng đã không ngần ngại coi kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt Nam là chủ nghĩa Bành trướng Đại hán Bắc Kinh, để cung cúc và hèn hạ chịu nhục nhã tôn xưng làm quan thầy, là bạn “16 chữ vàng và 4 tốt”, hậu quả là lãnh thổ thiêng liêng của Tổ quốc dần dần rơi vào tay giặc.

Phải chăng, đảng cộng sản ngày nay đã khác đảng cộng sản Việt Nam ngày trước về bản chất?

Xin thưa là không. Hoàn toàn không.

Trái lại, có thể nói, trong lịch sử lịch sử của đảng CSVN, chưa bao giờ đảng thể hiện đúng bản chất của mình như trong thời gian này.

Chỉ đơn giản là bởi ngày trước, khi mới cướp được chính quyền, thế đứng chưa vững, nhà tù, súng đạn chưa sắm được đầy đủ, thì con bài lừa bịp và dối trá được vận động hết công suất, tạo ra những chiếc bánh vẽ thơm tho về bản chất của đảng cũng như về một ngày mai tươi sáng” nhằm ru ngủ đám dân chúng dân trí thấp kém đi theo đảng kiếm “tương lai”. Nhưng, khi đã “đủ lông, mạnh cánh” với đầy đủ nhà tù, súng đạn, đảng đã không ngại ngần trở mặt thể hiện đúng bản chất cướp bóc, bạo lực và dối trá của mình trước thiên hạ và cả thế giới mà không lo gì thể diện hoặc sự phản ứng.

Những cuộc đấu đá ngày càng quyết liệt

Trong bối cảnh thể hiện bản chất của mình không ngần ngại, đảng đã vứt bỏ luôn chiếc mặt nạ vốn được giấu kỹ, trau chuốt rằng “Đảng ta là đạo đức, là văn minh” là “trong sạch, vững mạnh”, “bách chiến bách thắng” và “giữ gìn sự đoàn kết trong đảng như giữ gìn con ngươi của mắt mình”… để thực hiện những cuộc đấu đá phe nhóm hết sức máu lửa.

Đó là sự đấu đá quyết liệt theo đúng bản chất “Đấu tranh giai cấp” – một nội dung chủ yếu trong việc dùng bạo lực và bất chấp mọi thứ để giành quyền lợi về tay mình của chủ thuyết cộng sản.

Cuộc đấu tranh đó diễn ra ngày càng khốc liệt từ thấp đến cao với danh nghĩa “chống tham nhũng”, một cụm từ rất mỹ miều vốn đã đánh lừa hàng triệu người dân Việt Nam lâu nay. Thế nhưng, liệu có “chống” được tham nhũng hay không? Khi mà cuộc chiến chống tham nhũng này đã được đảng phát động từ 30 năm nay và càng chống thì tham nhũng ngày càng phát triển từ hiện tượng, dần đến trở thành vấn đề và hiện nay là quốc nạn.

Hẳn nhiên, ai cũng biết một điều, một căn bệnh xuất hiện ra bên ngoài, không chỉ là sự ghẻ lở, thối tha thường thấy, mà nó có nguồn gốc và bản chất từ bên trong. Khi cơ thể con bệnh xuất hiện những hạch, những khối u, những lở loét… bên ngoài cơ thể, muốn chữa trị, tất nhiên không chỉ là bôi thuốc đỏ, uống xuyên tâm liên hoặc thuốc an thần, giảm đau mà phải truy tìm nguồn gốc, nguyên nhân của những khối u, những lở loét đó mới có thể có phương án điều trị.

Đã có một thời, khi Nguyễn Tấn Dũng đang làm thủ tướng chính phủ, vai trò của Đảng do Nông Đức Mạnh cầm đầu bị lu mờ đến mức người ta nghĩ đảng ra rìa khi chứng kiến họ Nông thao thao bất tuyệt nhưng không có chút trọng lượng nào. Chỉ có Nguyễn Tấn Dũng tay hòm chìa khóa và tiền hô hậu ủng làm bất cứ điều gì ông ta thích, giải thích bất cứ điều gì dù ngược xuôi theo ý ông ta muốn mà đảng ngồi đó câm như thóc.

Thế rồi họ Nông trở về bản chất đời thường bằng việc bất chấp “quan trên trông xuống, người ta trông vào” để “vui thú điền viên” với cô bồ trẻ gây nhiều xì xầm, bàn tán, Nguyễn Phú Trọng lên ngôi, quyết tâm trụ lại bằng được sau khi kêu gào “chống tham quyền cố vị”. Sau khi củng cố được vị thế của mình, Nguyễn Phú Trọng bắt đầu cuộc chiến phe nhóm đến hồi khốc liệt nhất manh danh hiệu “Chống tham nhũng” – cuộc chiến “ta đánh ta”.

Thế nhưng, “cuộc chiến chống tham nhũng” mà đảng CS phát động mấy chục năm qua, chỉ là việc bôi thuốc đỏ vào nhưng ổ di căn của căn bệnh ung thư tham nhũng. Và càng can thiệp, càng điều trị thì căn bệnh càng nhanh chóng dẫn đến sự lở loét và thối tha khắp nơi.

Bởi, bản chất của cộng sản là sự độc tài, mà đã độc tài ắt hẳn dẫn đến đặc quyền, đặc lợi và tham nhũng. Chỉ có điều, nếu như chế độ phong kiến độc tài cá nhân một ông vua, thì ngày này cả đất nước có một hệ thống vua tập thể đua nhau mặc sức phá hoại đất nước bất chấp mọi nguyên tắc, luật lệ. Bởi nguyên tắc, luật lệ cũng do đám vua tập thể này đưa ra nhằm phục vụ cho việc độc quyền chiếm đoạt quyền lực vào tay mình, để qua đó, bòn rút xương tủy của người dân và tài nguyên đất nước.

Cũng cái gọi là “cuộc chiến chống tham nhũng” trong giai đoạn này có vẻ quyết liệt hơn, nhức nhối hơn vì đảng đã thể hiện hết tất cả những chiêu trò làm cho đất nước suy vong, xã hội bại hoại đến mức cùng kiệt. Và cũng vì vậy, tài nguyên của đất nước không còn dồi dào như xưa có thể dễ dàng chia chác và bóp nặn.

Khi có những khó khăn trong việc kiếm chác và quyền lợi, thì bầy kền kền trở mặt tranh ăn lẫn nhau và cắn xé nhau là điều dễ hiểu.

Và đó cũng là nguyên nhân cho “cuộc chiến chống tham nhũng” đến những cao trào gay cấn.

Và Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh cũng như hàng loạt đối thủ không thuộc phe nhóm của ông ta đã bị đưa vào vòng đấu quyết liệt.

Cuộc chiến đó, không chỉ vì quyền lợi của phe nhóm, mà còn ẩn chức sự trả thù và hằn học đối với phe thất thế. Điều đó cũng thể hiện tính chất thù hằn của những người cộng sản, trước đây là với kẻ thù của giai cấp, và nay thể hiện với chính đồng chí của mình.

Sở dĩ có thể nói vậy mà không thể chấp nhận rằng đó là cuộc chiến chống tham nhũng, bởi vì không thể có điều gì biện minh cho việc Nguyễn Phú Trọng chỉ chăm chú “nhóm lò” nhưng chỉ đốt những thanh củi không nằm dưới trướng mình bảo kê, cánh hẩu.

Ai cũng biết một điều hiển nhiên rằng: Để leo lên đến những chức vụ, những cái ghế ngồi hái ra tiền kia, các “đồng chí” của ông ta đã phải trải qua nhiều giai đoạn, mà ở mỗi giai đoạn đó, là những chức vụ, những chiếc ghế béo bở. Và chỉ nhìn mọi mặt đời sống xã hội, thì cũng hiểu những “thành tích” của các cán bộ đó ra sao. Cũng qua đó, người ta hiểu rằng những tội ác, những của cải, những hậu quả để lại cho đất nước, xã hội đã như thế nào. Do vậy, có thể nói không ngoa rằng: Rất khó có thể tìm ra một cán bộ cộng sản với bàn tay sạch.

Tất cả chỉ là “những đồng chí chưa bị lộ” mà thôi.

Thế nhưng, những kẻ rước giặc vào nhà vẫn nghiễm nhiên hoặc ngồi yên chỗ, hoặc hạ cánh an toàn”. Võ Kim Cự, kẻ rước Formosa vào đầu độc biển Việt Nam và cả dân tộc này là một ví dụ điển hình. Hẳn nhiên ai cũng rất rõ, đằng sau Võ Kim Cự là những chức vụ to hơn, là Hoàng Trung Hải, là Nguyễn Tấn Dũng…

Bởi vì một điều rất đơn giản, muốn chống được tham nhũng, trước hết cần tiêu diệt cơ chế đẻ ra tham nhũng. Việc chống tham nhũng chỉ là phần ngọn của một loại cây độc.

Mà cơ chế đẻ ra tham nhũng, cái gốc của cây độc đó, chính là chế độ độc tài, độc quyền, độc trị mà đảng đang bằng mọi cách níu giữ nhằm chiếm lấy lợi ích vào tay một nhóm người.

Trong khi đó, Nguyễn Phú Trọng đang là điển hình cho mẫu gương của việc “tham quyền cố vị” – một hình thức tham nhũng lớn nhất về quyền lợi chính trị, qua đó bòn rút xương máu người dân về tay đảng. Bởi ông ta sợ “đánh chuột” lại “vỡ bình”.

Và cuộc đấu đá mang danh chống tham nhũng” này ngày càng quyết liệt hơn khi nguồn lực đất nước đã cạn kiệt đến tận đáy.

Bình Luận từ Facebook

1 BÌNH LUẬN

  1. Sao vụ án lớn nào, từ Vinasin, ụ nổi, PVN, ngân hàng, AVG… đều có bóng dáng của gia đình 3X mà chúng không bị nhốt vào lò. Khi nào ông TBT ĐCSVN đốt lò tham nhũng bằng mỡ béo của cha con 3X

BÌNH LUẬN

Xin bình luận ở đây
Xin nhập tên của bạn ở đây