Tâm tư Tổng Trọng ngày 3-2: Nỗi lòng Ức Trai và Tố Như

Nguyễn Hữu Liêm

3-2-2023

Thử hình dung Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng trong thư phòng trước giờ đi ngủ – sau một ngày lễ lạc bận rộn kỷ niệm 93 năm thành lập Đảng CSVN. Trên bàn viết là hai tập sách ông ưng ý nhất: “Nguyễn Trãi Toàn tập” và “Kim Vân Kiều”. Ông thường mở hai cuốn đó đọc ít dòng trước khi tắt đèn đi nghỉ tối.

Hôm nay, ông đọc “Quân trung từ mệnh” của cụ Trãi trước. Cuốn nầy thì ông đã đọc nhiều lần. Ông chỉ lướt qua các hàng có gạch dưới. “Đánh kẻ có tội cứu vớt nhân dân là thánh nhân làm việc đại nghĩa”. Ông cảm thấy một niềm khẳng khái dâng lên trong buồng ngực. Ông lật tiếp thêm vài trang, “Trời và người không ưa, vận hưng thịnh gần hết…” ông cảm thấy bức xúc bồn chồn tự hỏi có thể nào câu nầy của cụ Trãi viết trả lời Vương Thông nêu lên những nhược điểm của quân nhà Minh có thể nói về tình thế của Đảng ta hay không.

Ông nhìn qua tấm gương ở góc phòng và thấy chính mình qua câu thơ trong “Quốc Âm thi tập”: “Tuổi cao tóc bạc cái râu bạc; Nhà ngặt đèn xanh con mắt xanh. Ở thế đằng nào là của trọng?” Tự nhiên ông run tay khi đọc đến chữ “trọng”. Tự nhủ lòng với kỳ công chính trị cho đến tuổi nầy, ông nhớ đến câu Kiều khi Từ Hải xưng vương, “Thừa cơ trúc chẻ, ngói tan; Binh uy từ đấy sấm ran trong ngoài. Triều đình riêng một góc trời. Gồm hai văn võ, rạch đôi sơn hà”. Ông ngồi xuống ghế suy nghĩ mênh mang. Nay ta đã đến khúc nầy. Bước đi kế tiếp phải hay cỡ nào!

Bước chuyển cho ván cờ lưỡng nan 

Thế cờ chiến lược của Tổng Trọng đang đi vào hồi nguy khó khi kịch tính cao độ của chính trường đang chuyển động trong câu chuyện mà ông đã tự tay tạo tác. Ông đang giở từng trang giấy để viết lên những đỏan khúc chiến thuật cho chân lý vương triều của Đảng – mà không và chưa thể hình dung ra được một lối thoát chiến lược cho đoạn kết phải đến cho tổ chức và của chính con người ông.  Chỉ trong một thời gian ngắn, rất ngắn, có thể chưa đến một năm thôi, ông sẽ phải dừng bút cho vở kịch lôi cuốn nầy.

Tổng Trọng không muốn Đảng sẽ phải như Từ Hải với một kết cuộc bi đát của một anh hùng đầy bi lụy. Ai là kẻ có năng lực, ý chí lớn với viễn kiến cao xa, uy tín cá nhân để lèo lái con thuyền của Đảng trong thời gian tới? Ông biết rằng mình là người cộng sản trung kiên cuối cùng trong cái tổ chức mang danh cộng sản nhưng tự bản chất rất chống cộng sản nầy. Khối đảng viên thực chất chỉ là những kẻ mang tâm ý phản bội lý tưởng Đảng.

Hai nhân tố, con người với phẩm chất cách mạng vô sản, ông biết, đang là hai phản đề đối nghịch lẫn nhau trong chính trường quyền lực và chức vụ đang xẩy ra. Ông không muốn buông tay trước bản chất hời hợt chính trị của tập thể lãnh đạo hiện nay – để rồi tất cả sẽ rơi vào tay những con khủng long quyền lực chỉ biết đến quyền lợi bè phái nhân danh lòng ái quốc mà không còn yếu tố cộng sản.

Ông không muốn con đường chân lý Hồ Chí Minh trở nên lạc lối và lạc đề trong thế hệ lãnh đạo mà ông đang phải trao truyền. Là một học trò nghiêm túc, chân thành của biện chứng Mác xít, ông thấy được cái nguy cơ phủ định trật tự quốc gia càng ngày càng lớn hơn là ý chí xác định của ông và các đồng chí tuổi già. Vận nước và Đảng từng là Một từ thưở cụ Hồ của ta đi tìm đường cứu nước và dấn thân cách mạng; nay định mệnh quốc gia đang từng ngày bỏ rơi số phận Đảng trong bản sắc mâu thuẫn giữa con người đảng viên đối nghịch lại lòng dân. Làm sao mà trách nhiệm công dân không thể chỉ là quyền lực của đảng viên – mà không làm loảng đi tính trong sáng của ý thức hệ? Tổng Trọng băn khoăn trong thế cờ tiến thoái lưỡng nan nầy.

Tổng Trọng nhớ đến câu viết của Nguyễn Trãi, “Tướng là người giữ vận mệnh của quân”. Và nhất là, “Thời có thịnh suy, quan hệ ở vận trời. Thế có kẻ mạnh, kẻ yếu; cũng là lẽ trời lòng người, thuận hay nghịch, hướng theo hay trái nghịch”. Ông băn khoăn lo rằng lòng dân đang đi về hướng đối nghịch.  Đảng ta sẽ không như là một cây cổ thụ già được bứng từ rừng hoang về chôn rễ nơi phố xá để cho quan chức đảng viên làm lễ trồng cây qua bình nước lã. Ông rất ghét hình thức hoa hòe nặng phần lễ nghi của đảng viên đầy thô kệch và tốn kém. Nhưng nói mãi bọn chúng vẫn không nghe. Vẫn những lẵng hoa phủ mặt các diễn giả lùn đứng sau bục giảng đọc những bài sớ quen thuộc xưa nay. Cái nét phong hóa cung cách sớ cầu đó vừa cùng lúc gìn giữ giềng mối trật tự cho làng xóm và cũng gây bao nhiêu phiền toái chịu đựng cho thần dân. Ông mơ hồ thấy rằng cái cung cách thô kệch và hợm hĩnh của đảng viên chính là những phấn bụi gây dị ứng cho thế hệ đảng viên mới. Ngày nay, bọn đảng viên trẻ đi họp chỉ để chờ xong diễn văn là kéo nhau ra quán nhậu được cung cấp bởi ngân sách công tác. Có phải Đảng ta đang tiếp nước cho cây cổ thụ phong hóa nông dân nhân danh lý tưởng bần cố nông của người cộng sản? Ông biết mình là tướng đang giữ vận mệnh của quân nhưng lại bất lực nhìn đám dưới trướng không biết lo cho số phận của chuyến tàu chung.

Trang sách người xưa dẫn lối cho Đảng

Về đối ngoại, Tổng Trọng thấy hài lòng. Chuyến đi Trung Quốc vừa qua gặp mặt Tập Cận Bình thật tốt đẹp. Trong buổi yến tiệc chiêu đãi ông ở cấm thành Bắc Kinh, trong phần phát biểu cảm tạ, ông đã trích Mạnh Tử rằng, “Chỉ có người nhân giả là có thể mình là nước lớn mà đi lại tốt với nước nhỏ; người trí giả là có thể mình là nước nhỏ mà hòa hảo với nước lớn. Nước lớn mà đi lại với nước nhỏ chính là biết vui theo đạo trời”. Ông Tập gật đầu vỗ tay khi nghe đến đó. Ta phải khôn khéo đi với cọp dữ. Gữa cảnh long tranh hổ đấu giữa Mỹ và Trung, ta phải biết uyển chuyển tìm thế cân bằng, trung dung. Quan hệ mật thiết với Tập là củ cà rốt lớn ngăn ngừa tham vọng lãnh thổ bá quyền của nhà Trung. Chắc Tập sẽ sợ mất lòng ta và Đảng mà giữ thái độ chiến lược ôn hòa – ít nhất là khi ta đang tại vị. Thế nước nhỏ của ta là đi cờ phòng thủ với nỗi sợ hãi cùng lúc giao thiệp bắt tay với thế giới và láng giềng bằng niềm hy vọng. Tổng Trọng hài lòng với kết quả ngoại giao đạt được.

Mỗi thời đại chính trị và số phận quốc gia được ảnh hưởng bởi cuốn sách mà lãnh tụ đọc. Của thời Tổng Trọng hôm nay là hai sách cổ xưa của cụ Trãi và cụ Du; Tập Cận Bình thì Chiến Tranh và Hòa Bình của Tolstoy và Nghệ thuật chiến tranh của Tôn Tử. Trước đó, Mao Trạch Đông say mê Hồng Lâu Mộng và Quân Vương của Machiavelli; Hitler thì có Ý chí quyền lực của Nietzsche; Winston Churchill ngâm nga King Lear của Shakespeare. Xa xưa thì có Alexander Đại Đế thì luôn cặp tay The Illiad trên đường chinh chiến; John Adams của Mỹ thì của Thucydides với Cuộc chiến Peloponnesia; Abraham Lincoln thì gối đầu với tập thơ Lá Cỏ của Whitman.

Văn chương dẫn lối cho định mệnh nước non bằng ngôn từ khẩu hiệu ngầm chứa ý chí qua số phận con người ở buổi giao thời. Tổng Trọng rất say mê Kiều nhưng đồng thời ngán ngẩm với hướng đi bi đát của phận người mà cụ Tố Như diễn tả. Chính Kiều đã giam hãm ý chí giải phóng số phận con người để rồi hệ quả là một sự cám dỗ yếu đuối mời gọi thực dân đế quốc đến. Từ bối cảnh đó, Đảng ta đã vươn dậy từ Kiều để chuyển hóa ý chí nhân dân qua sức mạnh tổ chức và trí tuệ tập thể. Cơ đồ chuyển hóa đó vẫn còn đang tiếp tục. Lò củi lửa đốt tham nhũng hiện nay đang cung cấp nguyên liệu đủ mạnh cho sự thanh lọc ý chí lịch sử Đảng – tức là lịch sử Việt Nam – ông nghĩ thế.

Tổng Trọng tâm tư tiếp. Từ Kiều mà Đảng ta xác định được căn cước tính quốc gia bằng ý chí phủ quyết quá khứ để làm lại từ đầu. Đảng – nói theo lời Mác – chính là Thượng đế mới dẫm lên đống gạch vụn để chuyển hóa ý thức nhân quần. Đảng đã có nhiều lúc sai lầm; nhưng con đường vinh quang là đại lộ chính. Ta không muốn đưa Đảng nầy đi vào ngõ hẹp của một tập thể nhân dân thiếu ý thức chính trị quốc gia và đạo đức cá nhân. Ta không muốn những sai lầm thối nát của tập thể cán bộ bây giờ quyết định số phận của Đảng. Đây là cơ đồ phục hưng quốc gia bằng chính sách phục sinh đạo lý cho đảng viên. Không còn con lộ nào hơn. Đây chính là số mệnh mà ta phải hòan tất cho nàng Kiều Việt Nam – nếu không thì con sông Tiền Đường sẽ nhận chìm tương lai Đảng. Không lẽ sau ta sẽ là hồng thủy!

Nhất tâm về một con đường

Không, không thể được. Cách mạng mang tên Hồ Chí Minh chính là cách mạng đạo đức con người. Tổng Trọng nói đến nguyên lý sinh học “ontogeny recapitulates phylogeny” – phát huy cá nhân sẽ thâu gặt sinh mệnh giống nòi. Bác Hồ đã nhìn ra chủ nghĩa cộng sản là đại lộ dân tộc vốn mang lý tưởng phục sinh đạo đức cá nhân. Nhưng cơ đồ chân lý đó đang bị khối đảng viên thiếu căn cơ làm suy thoái và hư hỏng từ nội hàm ý thức hệ. Không lẽ ta bó tay và rút lui lúc nầy!

Thao thức mãi, Tổng Trọng vẫn không ngủ được. Ông ra lại thư phòng, lần nữa cầm đến sách Nguyễn Trãi. Ông mang kiếng vào, đọc lại mấy vần thơ trong Ức Trai Thi Tập:

“Chiêm bao nước thẳm non càng ngái;

Lìa cách thư không nhạn biệt tăm.

Đêm khách thức chong dồn thắc mắc;

Thì thanh trung há phải âm thầm!

Nam châu bạn cũ như ai hỏi,

Nhờ bảo rằng ta vẫn nhất tâm”.

Và từ câu thơ nhất tâm ấy, Tổng Trọng nhìn thấy con lộ Đảng Cộng Sản Việt Nam đang được tái hiện thành.

Bình Luận từ Facebook

11 BÌNH LUẬN

  1. Common sentiment được (rất) nhiều người thể hiện bây giờ là không thể diệt trừ tham nhũng, và nếu làm mạnh, sẽ ảnh hưởng rất tiêu cực tới sự tồn vong của thể chế -phần này tớ có thể đồng ý 1 phần lớn, và vì vậy, nên xì tốp đi là hơn . Cho tớ được không đồng ý ở đây . Một số khác thì -có thể xuất phát từ tấm lòng trung với Đảng- đề xuất những giải pháp khác tùy theo tâm địa của mình . Khoảng 3/4 trong số đó … Đảng tự hara-kiri coi bộ nhanh hơn . 1/4 còn lại thì … Ah … Khoảng thế kỷ 14-15, có rộ lên 1 thứ gọi là chủ nghĩa lãng mạn thời Phục hưng (renaissance), với những ca từ troubadours, về tư duy, không khác mấy với chủ nghĩa lãng mạn của Goethe, Chopin hay Shelley. Mơ mộng, xa rời hiện thực … nói chung không dựa vào thực tế khách quan .

    Để có thể đi tới 1 solution khả dĩ (hypothetically possible), tớ hay áp dụng tư duy của giới thảo chương programmers. Alan Turing, Dennis Ritchie … One of them đã từng nói mọi thứ đều có lời giải, chỉ có elegant hay không . Và mỗi người trong chúng ta nên tìm lời giải elegant nhất cho mỗi vấn đề . Và như tớ đã chỉ ra, Trung Quốc có đầy đủ toàn bộ các lời giải cho tất cả các vấn đề mà Việt Nam đã, đang & sẽ gặp phải .

    Đảng cần lắng nghe tâm tư lo lắng của trí thức nhà mềnh, nhưng nên dừng ở đó . Đúng, có lúc tụi nó lo bò trắng răng, nhưng cần thấu cảm với nguyện vọng thầm kín của họ, đó là Đảng trường tồn cùng đất nước & dân tộc . Ted Odius cũng lo lắng như vậy . Then, chỉ còn 1 giải pháp, đó là dựa vào anh em, bạn bè để bảo đảm sự ổn định của thể chế . Mỹ aint it. Và đừng bao giờ cho phép bầu cử kiểu tư bửn . Nguyễn Ngọc Giao đã cảnh báo, Mỹ không bao giờ cho phép Cộng Sản thắng ở thùng phiếu! Wanna try, be my Phúc Kđinh guest. Tức là đốt lò cũng cần có chỗ dựa vững chắc, đó là chủ nghĩa Mác-Lê & tư tưởng Hồ Chí Minh . Và Đảng cần nhận chân ai là người có thể thấu cảm với những gì Đảng đang trải qua lúc này . Chính những người đã từng trải qua & đã vượt qua mới có thể thấu cảm . Mỹ aint it.

    1 quan tâm khá valid của trí thức nhà mềnh, thể hiện qua bài này của triết gia Nguyễn Hữu Liêm, là số đảng viên thoái hóa đã chiếm đại đa số, vượt qua “một bộ phận không nhỏ” từ lâu . Cụ thể hơn, “thoái hóa” & những đặc điểm của nó đã trở thành những thứ đáng tự hào . Phếch Niu hợp tác với cựu đề đốc Mỹ để phát hành sách là 1. Nếu ngày xưa, tội này đáng lăng trì tùng xẻo, nhưng tụi nó vẫn tru tréo thế này thế nọ .

    Fear not, hỡi những người Cộng Sản cuối cùng . Sự diệt vong của các bạn là dấu chấm hết cuối cùng của thời đại Hồ Chí Minh, có nghĩa mình phải sống, phải trỗi dậy để biến dấu chấm hết đó thành dấu chấm than, hoặc ít nhất cũng là dấu 3 chấm .

    Một lần nữa, tư tưởng Hồ Chí Minh chính là móng tay nhọn cho cái vỏ quýt dày thoái hóa . Đoàn kết, đoàn kết, Đại Đoàn Kết . Những người Cộng Sản trong nước hãy liên hiệp lại . Các bạn không mất gì hết, chỉ mất cái xiềng xích vô hình bọn thoái hóa đã cố tình trói buộc . Sức mạnh của Đảng là mỗi lần Đảng phát động cái gì, be it học & làm theo, hay giải thưởng búa liềm vàng … trí thức nhà mềnh, ai cũng hưởng ứng . Có nghĩa nếu Đảng phát động (lại) phong trào học & làm theo, chắc chắn sẽ được sự ủng hộ của TẤT CẢ những ai còn xem mình là công dân Xã hội chủ nghĩa . Nhất là, theo ý tớ, Đảng đã bắt đầu đi vào thực chất, qua việc loại bỏ những đảng viên không học & làm theo .

    Báo Đảng nhấn mạnh thời gian Bác Hồ học ở Pháp, nên định hướng bằng nói rõ Pháp là lồng ấp của những Who’s Who trong thế giới Cộng Sản . Nguyễn Thiện Đạo, Cao Huy Thuần, Ieng Sary, Nguyễn Ngọc Giao, Polpot, Georges Boudarel, Khieu Samphan, Hồ Cương Quyết Andre Menras … ví dụ vậy . Và để cân bằng, cần có những bài về Chủ tịch Hồ Chí Minh hoạt động ở những nước khác . Chỉ nên nhớ, ngay cả ở Pháp, Chủ tịch Hồ Chí Minh cũng hoạt động cùng lúc ở nhiều nơi . Thời gian phôi thai Đảng Cộng Sản bạn, Bác Hồ của chúng ta cũng là 1 active member trong mọi công tác thành lập, như đào tạo, giáo dục, cổ động …

    Ted Odius cũng đã lo ngại, sự “bất ổn” về chính trị do đốt lò gây ra có thể làm 1 số nhà đầu tư chần chừ . What me, worry? Tớ thì chả lo . Tụi tư bổn quốc tế có thể làm tiền ở bất cứ lúc nào & ở đâu, ngay cả Syria hay Ukraine. Việt Nam aint that bad, nếu chưa muốn nói là nơi lý tưởng . Mũi tụi nó trained để đánh hơi primordial soup, những nơi mọi thứ đều nhờ nhờ, nhàn nhạt, không gì rõ rệt, không gì ra cái gì . In other words, là vương quốc của phái Xuyên Quyền Thế . Money grow on trees ở những chỗ như vậy, tất nhiên, chỉ với tụi tư bửn . Sau tụi nó là cái gì, who ke?

    Nhưng nếu sự ổn định về chính trị quan trọng tới cỡ vậy thì Đảng Cộng Sản các bác biết ai là người có thể cho Đảng nương nhờ chốn thở than . Mỹ aint it. Thấy Ngụy không ? No, EXACTLY. Gs Tương Lai cũng khẳng định “Chúng Lật Lọng!”, Gs Nguyễn Ngọc Giao cũng chỉ rõ luôn, Mỹ sẽ không bao giờ để Cộng Sản thắng ở thùng phiếu . Hãy công tâm & khách quan mà nhìn lại “để quá khứ không còn là mầm mống chia rẽ, hận thù, mà là mảnh đất để vun trồng tương lai” của chủ nghĩa Xã hội .

    Hãy hòa giải & hòa hợp với những người đồng chính kiến . Dân Nguy aint it either

  2. Tớ thích nửa bài này của triết gia Nguyễn Hữu Liêm . Nửa phần kia i dont care much. Thui thì đây là 2 hào của tớ

    – Nhận định này của Marx, sai lầm xảy ra lần đầu tiên là bi kịch, lần thứ 2 là hài kịch

    – Nhận định Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng là người Cộng Sản cuối cùng đúng, nhưng cũng chỉ gần đúng . Đổi Mới, WTF you expect. Nhưng đúng ông là người có nhiều tính Cộng Sản nhất hiện nay . Tất nhiên, so với ngày xưa thì ông rớt từ vòng gửi xe . Again, Đổi Mới … Có còn hơn không, có còn hơn không

    – Vượt qua Thiện-Ác đúng là cả bác Hồ Ít Le cũng xử dụng, nhưng tùy vào mục đích xử dụng mà công hiệu của nó thế nào . Nguyễn Hữu Liêm cũng đã chỉ ra Bác Hồ Chí Minh cũng đã xử dụng trong công cuộc đánh đuổi Mỹ & bè lũ tay sai . Chỉ mong Việt Nam không phát triển chủ nghĩa dân tộc cực đoan, trở thành Vinazi như báo đài tiếng Việt hải ngoại đang làm, tất nhiên, không dám lộ liễu

    – NHL so sánh Chủ tịch Hồ Chí Minh với Kiều khá chính xác . Circumstances a tad different, Nguyễn Du qua Trung Quốc, tạo ra Kiều tự ên mình, và Kiều trở thành 1 thứ quốc hồn quốc túy . Với Chủ tịch Hồ Chí Minh, lục bách súc, lục thiên súc trí thức nhà mình, ai cũng có công cả . Và ngồi mát ăn bát vàng, họ không phải đi xa, chỉ ngồi nhà mà hưởng .

    – Đọc qua (rất) nhiều bài, và cả bài này, điều thấy rõ nhất là 1 tiếc nuối về thời Việt Nam Dân Chủ Cộng Đồng . Tớ ủng hộ cái sentiment này, và muốn chỉ ra hiện giờ Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng chính là THE Great White Hope để đưa Việt Nam trở về đỉnh vinh quang của ngày xưa . i mean nếu có ai có thể làm được, người đó chính là Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng . Nhưng ông cần sự ủng hộ của toàn dân, của tất cả những ai có lương tri, những ai còn xem mình là người Việt với tình yêu nước nồng nàn đã được Lê Học Lãnh Vân mong muốn .

    – Điều thấy rõ nữa là cái lò của Tổng bí thư, mới đầu được ủng hộ, nhưng khi càng ngày càng có nhiều ông quan được đưa vô lò, đám trí thức gia nô dưới trướng của họ, mới đầu khá lạc quan, nhưng bây giờ thì đã chuyển thành cú sốc chấn thương tâm lý . Và cú sốc chấn thương này đã tạo ra 1 thứ NHL gọi là lô dích chấn thương . Not quite in the same context, but yeah, why the Phúc not, rite? Rõ ràng nhất là tâm lý bi quan, nghi kỵ, hại nhiều hơn lợi … Từ đó gây ra mất ổn định về chính trị, ảnh hưởng tới sự tồn vong của Đảng . Thằng tớ lại trải qua những khoảnh khắc Đông La, nước mắt nước mũi giàn giụa “Tớ hổng yêu Đảng bằng trí thức tụi bay”. Bài này cũng gia nhập đám thương vay khóc mướn bằng thứ ngôn ngữ riêng biệt của Nguyễn Hữu Liêm . Tất nhiên, tuy ảnh hưởng Marx 1 phần, NHL đã không đưa ra 1 giải pháp khả thể nào, như những triết gia pre-Marx. This is where i come in.

    Muốn biết thế nào, mời xem còm sau sẽ rõ

  3. “Tổng Trọng nhìn thấy con lộ Đảng Cộng Sản Việt Nam đang được tái hiện thành.” Đây là mơ tưởng của tác giả. Tác giả có quyền viết theo lối giả tưởng của mình tuỳ thích. Ông Trọng chỉ nói trước đây đại ý là không biết đến cuối thế kỷ XXI tại VN có thực hiện được XHCN hay không. Dựa theo ý nghĩ thực tế này mà tác giả viết như vậy, có lẽ thu hút hơn. Ngược lại, độc giả có cảm tương nội dung diễn đạt của Ức Trai và Tố Như ngày xưa không mang tâm trạng xu nịnh lố bịch, cầu mong danh phận thấp hèn như người thời nay.
    Chuyện tương tự cũng đã xảy ra. Có nhà kinh tế người Việt tại Mỹ trước đây lên truyền hình hằng tuần cũng trở cờ phò Tổng thống Trump rất mực, ca ngợi Trump là có nhiều “học thuyết kinh tế mới”. Cuối cùng, ông cũng bị chìm vào quên lãng. Thật đáng thương.

  4. Tôi nghĩ rằng ông Liêm đang nện ông Trọng một trận đòn bằng gậy bóng chày, khi vẽ vời ô ta bằng hình ảnh học đòi quân tử tàu thời phong kiến. Vua cộng sản lại học cách làm vua phong kiến, ai lại có tư tưởng ngược đời như ô Trọng thế nhỉ…k k k???!!!

  5. Nam quốc sơn hà nam đế đâu
    Cớ sao nguyên thủ lại rơi lầu
    Ôm chân phương bắc tôn thờ giặc
    Vận nước suy tàn thật xót đau.

  6. Cốt lõi của tổng Trọng cũng chỉ là kẻ tham quyền hám chức. Khi còn làm bí thư Hà nội, y đã trao đất cho Ciputra với giá bèo để nhận phần lại quả. Khi hàng trăm cây số biển miền Trung nhiễm độc Formosa, y hớn hở đến thăm, như muốn chẹn họng mọi lời phản đối. Nay được đặt vào vai kép mới, y chỉ gân cổ lên diễn mà thôi.

    Còn cái gọi là đạo đức Hồ Chí Minh, xin cứ đọc bài báo :” Địa chủ ác ghê ” của y thì biết tâm địa của con người ấy thế nào.

  7. NHL. đưa việc “nâng bi” NPT. lên một tầm cao mới cho có vẻ khách quan mà thực ra
    là “chủ quan”, chứ làm gì có chuyện “đi guốc trong bụng” NPT. được cơ chứ ?

  8. Về thực tế, việc nhìn nhận về Nguyễn Phú Trọng của Nguyễn Hữu Liêm là phiến diện, chỉ nhìn thấy bề ngoài giả tạo, không đúng với suy nghĩ và con người thực của Nguyễn Phú Trọng. Tương tự Nguyễn Gia Kiểng nhắc đi nhắc lại, Nguyễn Phú Trọng là người cộng sản duy nhất còn lại … một sai lầm nghiêm trọng về nhận định về một con người cụ thể.
    Nói về sự quỷ quyệt của người làm chính trị là việc thừa. Bây giờ, nếu nói về việc làm còn được che bởi lớp màn bí mật của Nguyễn Phú Trọng, ắt nhiều người sẽ hỏi về nhân chứng và vật chứng … vậy cứ tạm chờ hẵng.
    Nhiều việc đã xảy ra có thể chứng thực cho luận điểm này. Cộng sản vô thần, Nguyễn Phú Trọng lại dâng hương Phật. Lê Đình Kình nghe theo Nguyễn Phú Trọng chống tham nhũng, đã bị Nguyễn Phú Trọng chỉ đạo giết chết và còn “nhổ cỏ tận gốc”.
    Văn là người, chứ không phải như Đặng Thai Mai nhai lại Maxim Gorky, tác phẩm vượt quá tầm tác giả. Không để Võ Thị Ánh Xuân đọc chúc tết, do tín ngưỡng thôi, chẳng phải chuyện quyền lực gì, sợ “sái”. Nguyễn Phú Trọng lẩy Kiều “nghĩ mình phận mỏng …” là “sái”. Giỗ tổ Hùng Vương, đương kim chủ tịch nước lại vào Kiên Giang để thể hiện “người cộng sản vô thần”, không để Nguyễn Xuân Phúc, mà cho Nguyễn Kim Ngân làm chủ tế. Lễ xong lúc hơn 8h sáng, 10h hơn, Nguyễn Phú Trọng ngã lăn ra ở Kiên Giang … Sau Nguyễn Phú Trọng không dám liều dạng như “Phật cũng ăn hối lộ” nữa. Văn của Nguyễn Phú Trọng đầu đuôi mâu thuẫn, nhiều chỗ luyên thuyên do học thuật có hạn lại nói càn, lấy đâu ra mà có thể biết trước được việc tiếp theo.

  9. Trong buổi yến tiệc chiêu đãi ông ở cấm thành Bắc Kinh, trong phần phát biểu cảm tạ, ông đã trích Mạnh Tử rằng, “Chỉ có người nhân giả là có thể mình là nước lớn mà đi lại tốt với nước nhỏ; người trí giả là có thể mình là nước nhỏ mà hòa hảo với nước lớn. Nước lớn mà đi lại với nước nhỏ chính là biết vui theo đạo trời”. Ông Tập gật đầu vỗ tay khi nghe đến đó. Ta phải khôn khéo đi với cọp dữ. Gữa cảnh long tranh hổ đấu giữa Mỹ và Trung, ta phải biết uyển chuyển tìm thế cân bằng, trung dung.

    TƯỞNG LÀ KHÔN NHƯNG

    TRÊN THẾ GIỚI CÓ BAO NHIÊU NGUYÊN THỦ MÀ CHỈ MÔI TỔNG TRỌNG MẮT MỜ CHÂN MỎI PHẢI ĐÍCH THẦN SANG CHẦU TẬP CẬN BÌNH, KHÁC NÀO HÀN TÍN LUỒN TRÔN, CÂU TIỄn NÊM CỨT

  10. Không, không thể được. Cách mạng mang tên Hồ Chí Minh chính là cách mạng đạo đức con người. Tổng Trọng nói đến nguyên lý sinh học “ontogeny recapitulates phylogeny” – phát huy cá nhân sẽ thâu gặt sinh mệnh giống nòi. Bác Hồ đã nhìn ra chủ nghĩa cộng sản là đại lộ dân tộc vốn mang lý tưởng phục sinh đạo đức cá nhân. Nhưng cơ đồ chân lý đó đang bị khối đảng viên thiếu căn cơ làm suy thoái và hư hỏng từ nội hàm ý thức hệ. Không lẽ ta bó tay và rút lui lúc nầy!

    The evolutionary idea that Freud relied on most heavily in the manuscript is the maxim that ”ontogeny recapitulates phylogeny,” that is, that the development of the individual repeats the evolution of the entire species.

  11. Ông nhìn qua tấm gương ở góc phòng và thấy chính mình qua câu thơ trong “Quốc Âm thi tập”: “Tuổi cao tóc bạc cái râu bạc; Nhà ngặt đèn xanh con mắt xanh. Ở thế đằng nào là của trọng?” Tự nhiên ông run tay khi đọc đến chữ “trọng”. Tự nhủ lòng với kỳ công chính trị cho đến tuổi nầy, ông nhớ đến câu Kiều khi Từ Hải xưng vương, “Thừa cơ trúc chẻ, ngói tan; Binh uy từ đấy sấm ran trong ngoài. Triều đình riêng một góc trời. Gồm hai văn võ, rạch đôi sơn hà”. Ông ngồi xuống ghế suy nghĩ mênh mang. Nay ta đã đến khúc nầy. Bước đi kế tiếp phải hay cỡ nào!

Comments are closed.