Jackhammer Nguyễn
22-3-2024
Võ Văn Thưởng bị cách chức, Võ Văn Thưởng chủ tịch nước trẻ nhất, Võ Văn Thưởng chủ tịch nước ngắn nhất…
Đại loại là như vậy, cái tên Võ Văn Thưởng thống lĩnh dư luận tiếng Việt trong và ngoài nước vài tuần lễ qua, một sự thống trị mà ông Thưởng chắc chắn chẳng mong muốn. Đảng cộng sản Việt Nam, mà trong đó ông Thưởng nằm trong tứ trụ triều đình cũng không muốn. Báo chí “lề Đảng” đưa tin về ông Thưởng rất thẽ thọt, im ắng, trong cơn ồn ào sôi động, hỉ nộ ái ố, đủ cả của dư luận.
Thế nhưng tôi thấy chuyện này đâu có gì đâu mà ầm ĩ.
Chuyện bình thường
Ông Thưởng thuộc loại hiền lành, không có khả năng gì, và chắc chắn ông thuộc loại “thành phần” (viết ngắn theo kiểu nói năng bây giờ, thành phần có nghĩa là thành phần cơ bản công nông, thành phần cách mạng).
Theo lý lịch chính thức của ông Thưởng, ông sinh năm 1970, vào đại học năm 1988. Trong giai đoạn này, chế độ cộng sản toàn cầu đang trong tình trạng sắp sụp đổ (1989) nhưng không có nhà lãnh đạo cộng sản nào ý thức được, mà người ta nghĩ rằng nó đang rất là ưu việt. Trong cái “ưu việt” ấy, các “hạt giống đỏ” như ông Thưởng thường được đưa đi đào tạo ở Liên Xô, Đông Âu… Nhưng ông Thưởng lại không đi, hẳn là ông không cạnh tranh nổi mấy cái “suất” du học với các “hạt giống đỏ” khác. Ông học Đại học Tổng hợp thành Hồ, tốt nghiệp năm 1992, khoa Triết học Mác-Lenin.
Thế rồi, cũng như các hạt giống đỏ “hơi bị lép” khác, ông cứ thế mà đi lên theo con đường “đoàn phái” (quan chức của Đoàn Thanh niên Cộng sản), không tranh cãi với ai, mà nhất dạ nhì vâng. Và quan trọng nhất là kinh điển Mác – Lê ông thuộc làu, mà thật ra cũng không có gì khó, độ chừng 1000 từ, cắt ra từ các bài báo tuyên truyền mà thôi.
Nhưng điều đó rất quan trọng, vì nó làm cho ông Thưởng lọt vô mắt xanh của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, cũng thuộc làu 1000 chữ ấy như ông Thưởng. Ông Trọng cũng cắt ghép các bài báo tuyên truyền, rồi cho vào những bài diễn văn tràng giang đại hải, dễ ngủ của ông.
Lúc lọt vào mắt xanh của ông Trọng, Thưởng là một cán bộ trẻ tuổi, “được đào tạo bài bản”, không tranh cãi với ai, và đến lúc đó, cũng chẳng điều tiếng gì, một Mr Clean rất lý tưởng.
Các phe phái dữ dằn của Đảng thấy rằng, ông Thưởng cũng gọi dạ bảo vâng, ù ù cạc cạc, nên cũng OK. Thế là ông trở thành “người của thời cuộc”, của đồng thuận, rồi nắm vai trò lễ nghi của đảng và nhà nước, một đồng chí “long trọng viên cao cấp nhất” vậy.
Lên hay xuống đều ngoài ý muốn
Nhưng cứ làm “long trọng viên” như thế chắc chả đến nỗi nào. Cái nỗi nào là cái chức tổng bí thư sắp bị bỏ trống, khi ông Trọng về hưu. Chúng ta không biết chắc rằng, liệu ông Thưởng có lăm le chức ấy hay không, hay là ông Trọng có ý định “quy hoạch” ông Thưởng thành người kế vị mình hay không.
Nguồn tin mà chúng tôi có được, những người biết rõ ông Thưởng thì ông ta không mấy tham vọng, cái chuyện lên tới chức “long trọng viên cấp cao nhất” của đảng và nhà nước đó cũng nằm ngoài suy nghĩ của ông. Nhưng chúng ta cũng không biết được rằng, biết đâu ông ta thấy làm chủ tịch nước, đi đây đi đó, người hầu kẻ hạ, đâm ra ông ta thay đổi chăng?
Còn ông Trọng, thì ông rất nổi tiếng với khái niệm “người Bắc có lý luận” của mình, có nghĩa là tổng bí thư phải là người gốc Bắc, ông Thưởng lại là dân miền Nam. Nhưng biết đâu được, trong thời buổi “kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa” này, kiếm đâu ra “người Bắc có lý luận”, thôi đành chịu ông Nam kỳ hiền lành này vậy, dù sao ông ấy cũng thuộc bài như mình.
Thế là tai ương ập đến!
Trong bản tin ngắn gọn và thẽ thọt về việc “đồng ý” cho ông Thưởng thôi các chức vụ, ta thấy những lời lẽ rất mù mờ. Ông Thưởng bị phạm lỗi đã làm những điều đảng viên không được làm, mà nếu như bạn đọc đọc kỹ các điều ấy, thì ngay cả người dân thường cũng không được làm. Rồi thì là … gây dư luận xấu. Dư luận nào liên quan đến các đảng viên cộng sản cấp cao mà chả xấu?!
Trong bài viết ngày 15-3-2024 “Vì sao Võ Văn Thưởng sẽ phải rút lui khỏi chính trường”, của tác giả Lê Văn Đoành, một cây bút độc quyền của Tiếng Dân, cho biết, ông Thưởng “dính” đến vụ công ty Phúc Sơn hồi ông còn làm bí thư Quảng Ngãi. Trong những vụ bắt bớ liên quan đến vụ án này, có cả người thân của ông Thưởng ở huyện Măng Thít, tỉnh Vĩnh Long.
Mà suy cho cùng, chả có bao nhiêu người Việt biết vụ Phúc Sơn như thế nào, vì nó quá nhỏ so với những vụ khác. Và cũng chưa chắc ông Thưởng có chấm mút gì, mà có thể do ông ta không có khả năng, không biết được bọn lừa đảo toa rập nhau qua mắt mình. Thôi thì chuyện Phúc Sơn xảy ra dưới sự quản lý của ông, ông chịu trách nhiệm là đúng, thế nhưng nó xảy ra đã 10 năm rồi!
Thiết nghĩ, khả năng cao nhất là các phe lăm le cái ghế tổng bí thư, cứ ra tay trước cho nó lành. Đồng ý là ông Thưởng hiền lành, không tham vọng, nhưng ai biết đâu được, thôi “đánh luôn” cho chắc ăn.
Chuyện bất thường
Một số nhà quan sát chính trị từ nước ngoài nói với BBC rằng, chuyện ông Thưởng bị hạ bệ là “cơn địa chấn chính trị” của Việt Nam. Câu nhận xét này có hai mặt, không đúng và đúng.
Không đúng ở chỗ, chế độ chính trị Việt Nam sẽ vẫn là một nhóm độc quyền cai trị. Dân chúng cũng vẫn thế, cán bộ cũng vẫn thế. Có gì đâu mà phải “xoắn”!
Nhưng nó đúng ở chỗ … ông Trọng. Chúng ta nên nhớ rằng, ông Trọng đã từng “quy hoạch” một người cũng thuộc 1000 chữ Mác – Lê như ông ấy, là ông Trần Quốc Vượng. Ông Vượng cũng “clean”, không điều tiếng gì. Nhưng đám Trung ương Đảng đánh ngã ông Vượng ngay từ vòng gửi xe.
Nay họ quật ngã luôn ông Thưởng, tuy có vất vả và ồn ào hơn chút xíu vì ông Thưởng đã lên tới chức vụ cao nhất của ngành “long trọng viên”.
Điều đó có nghĩa là, hầu như chắc chắn không còn loại cán bộ thuần đảng, giáo điều, ít phe ít phái nữa, mà là đám thực tế hơn, không giáo điều và dữ tợn hơn. Địa chấn là vậy!
THƯỞNG CÓ OAN?
– Luật sư Đặng Đình Mạnh –
Đã xuất hiện những lời bào chữa, thông cảm dành cho Thưởng, nào là người miền Nam, nào trâu bò tranh ghế húc nhau, nên Thưởng “chết” oan, nào là Thưởng còn trẻ nên ngây thơ chính trị… Nói thế, chắc mọi người vẫn chưa biết Thưởng là một trong những người soạn thảo và cổ súy hàng đầu cho chủ trương đàn áp quyền tự do ngôn luận, là người từ chối ân xá cho tử tù oan dẫn đến việc tử hình em Lê Văn Mạnh, là người đã từng ngửa tay nhận số tiền hối lộ 60 tỷ đồng…
Thưởng bất tài, điều đó không cần bàn cãi. Thưởng tự biết nên đã lập công với đảng bằng cách soạn thảo các chủ trương gia tăng đàn áp nhân dân một cách khốc liệt để thể hiện sự trung thành với đảng… Và cũng để bù vào sự bất tài.
Cho nên, Thưởng là tội đồ chứ oan nỗi gì?
Cái đau của Thưởng là đã hí hửng tưởng mình là một phần “xương thịt”, “giọt máu” của đảng, nên đã dẫn lại câu thơ “Tôi cùng xương thịt với nhân dân của tôi/ Cùng đổ mồ hôi, cùng sôi giọt máu…” khi được bơm lên ghế chủ tịch nước. Hôm nay thì Thưởng đã trắng mắt về hắn và về đồng chí của hắn.
Cái đau khác là vài triệu đồng chí của Thưởng. Trước ngày Thưởng bị lộ mặt, họ phải ngồi chăm chú lắng nghe từng lời giảng đạo đức kách mệnh của Thưởng.
Cái đau kế là hệ thống báo chí kách mệnh. Cũng đã phải cúc cung tận tụy hầu hạ khi Thưởng ban lời phủ dụ cấm bài viết này, cho phép đăng tin kia khi hắn ngồi ghế trùm tuyên giáo.
Giờ cả bọn, cả hệ thống trơ mắt ếch. Nghĩ cũng tội mà thôi cũng kệ.
Vì thế, Thưởng không hề oan. Số mang thẻ đảng, leo cao đến trung ương, luồn sâu vào ban chấp hành, bộ chính trị thì có kẻ nào oan? Kẻ nào không nhúng chàm? Những Đinh La Thăng, Nguyễn Xuân Phúc, Võ Văn Thưởng, Trần Tuấn Anh, Vũ Đức Đam, Phạm Bình Minh, Nguyễn Thanh Long, Chu Ngọc Anh, Nguyễn Đức Chung, Đào Ngọc Dung, Trịnh Đình Dũng, Mai Tiến Dũng… oan phổng? Những kẻ còn lại, đang ngồi đó là chưa lộ mặt mà thôi.
Nói về oan, thì 95 triệu đồng bào không mang thẻ đảng, bị tước đoạt các quyền tự do, phẩm giá bị chà đạp, tài sản, nhà cửa, ruộng vườn bị cướp đoạt, phải sống kiếp nô lệ… Chưa hết, phải chịu đựng những kẻ tội phạm đại diện cho mình ngồi ghế nguyên thủ quốc gia mới là đại oan.
Phổng ạ!
Nguồn Mạng.
“hầu như chắc chắn không còn loại cán bộ thuần đảng, giáo điều, ít phe ít phái nữa, mà là đám thực tế hơn, không giáo điều và dữ tợn hơn”
Cũng có nghĩa níu Việt Nam mún dựng được nền Dân Chủ Cộng Hòa đệ Nhị, gotta mở rộng biên độ nhân sự . Cán bộ thuần Việt bi giờ xít hít chơn hít chọi gòi
Một lão thành cách mạng 50 năm tuổi Đảng ở Hà Nội nói với tôi:
“Bác Hồ mất rổi.
Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng sắp chết.
Toàn Đảng (= là đạo đức, là văn minh – lời Hồ Chí Minh) đang giãy chết!
Thật là một lũ chết tiệt!”
Tôi đáp lời:
“Bác có tâm Phật.
Đức Phật dạy vô thường, vô ngã, tránh tham, sân, si
ta sẽ tỉnh thức (= nhận biết, giác ngộ, có tâm Phật), không lụy khổ
và sẻ đạt hạnh phúc viên mãn (đến cõi niết bàn–nirvana) ngay trong cuộc đời này.
Bác không nói gì thêm chỉ thở dài thườn … thượt ….
Thiền sư Thích Nhất Đảng
NHÀ THƠ NHÂN DÂN: TBT.
“Chính nó, đảng cộng sản,
Làm tha hóa con người,
Không cho sống tử tế
Với đúng nghĩa con người.
Chính nó, đoàn cộng sản,
Làm thui chột thanh niên.
Không cho bọn trẻ sống
Trung thực và hồn nhiên.
Chính nó, mớ lý tưởng,
Vớ vẩn và ẫm ương,
Đã làm cả xã hội
Thành rất không bình thường.
Vì sao? Vì cộng sản
Thứ chủ nghĩa dở hơi,
Về mọi mặt, đi ngược
Với bản chất con người
…………………………”
Nguồn Mạng