Krishna Trần
6-1-2024
Giống nòi lỡ bước văn minh chậm
Non nước đang chờ tiết khí cao
(Hoàng thân Vĩnh Sính trích dẫn cho quyển “Nhật Bản cận đại”)
Một chiếc máy bay của hàng không Nhật Bản lâm nạn tại Tokyo và mấy trăm hành khách thoát nạn trong vòng mười mấy phút, trong một tinh thần kỷ luật tuyệt vời, trước khi chiếc máy bay cháy rụi.
Khi tin này loan ra, tôi nghĩ ngay rằng, sẽ có những bài viết nào đó trên mạng xã hội, so sánh người Nhật và … người Việt.
Đúng như vậy. Nhã Duy, một tác giả khá quen thuộc trên trang Tiếng Dân, viết: “Người Nhật, kỷ luật trong tai nạn”, trong đó tác giả ca ngợi văn hóa và kỷ luật Nhật Bản, so với người Việt.
Chuyện tinh thần kỷ luật, trật tự, ngăn nắp của người Nhật, nước Nhật, vẫn thường xuyên làm cho cả thế giới thán phục, đâu riêng gì người Việt, đâu riêng gì Nhã Duy, mà tôi đây cũng thế.
Nhưng đọc bài của Nhã Duy xong, tôi thấy còn lấn cấn cái gì đó, đúng hơn là nhiều cái gì đó, mà không biết bắt đầu từ đâu.
Tôi bắt đầu bằng Samuel P. Huntington.
Một nền văn minh đầy sự riêng biệt
Huntington viết Sự xung đột giữa các nền văn minh (Clash between Civilizations) vào năm 1996, chưa đầy 10 năm sau khi khối cộng sản Đông Âu và Liên Xô sụp đổ. Trong quyển sách này ông dự báo rằng, xung đột tương lai của thế giới sẽ không phải là ý thức hệ như cuộc chiến tranh lạnh giữa hai khối tư bản tự do và cộng sản toàn trị, mà là giữa các nền văn minh lâu đời khác nhau. Dự báo này chứng tỏ khá chính xác trong trường hợp cuộc chiến Ukraine hiện nay (xung đột giữa hai thế giới Thiên chúa Tin Lành và Chính thống giáo). Dĩ nhiên còn những nguyên nhân khác nữa của cuộc chiến tranh tàn khốc đang diễn ra gần hai năm nay, nhưng mục đích của tôi không phải là nói về xung đột. Điều tôi muốn dẫn từ cuốn sách của Huntington là việc chia ra các nền văn minh trên thế giới, trong đó Nhật Bản đứng riêng biệt.
Nhật Bản là một quần đảo, mặc dù chịu ảnh hưởng của văn hóa Trung Hoa, nhưng người Hán chưa bao giờ cai trị Nhật Bản. Chỉ có hai lần quân đội nước ngoài đặt chân lên lãnh thổ Nhật Bản, đó là những chiến binh Mông Cổ vào thế kỷ 13, trước khi bị tiêu diệt hết. Lần thứ hai là các đội quân Hoa Kỳ chiếm đóng Nhật Bản sau khi nước này thua trận chiến thế giới lần thứ hai. Trong lịch sử độc lập rất riêng đó, điều quan trọng là, ảnh hưởng của người Hán không phải là một ảnh hưởng cưỡng bức như đối với Việt Nam, với gần 1000 năm Bắc thuộc.
Sự độc lập đó tạo điều kiện cho Nhật Bản có thể lựa chọn những gì hay của văn minh Khổng giáo, kết hợp với triết học Phật giáo (cũng sang Nhật theo ngã Trung Hoa), tạo nên một nền văn hóa mạnh mẽ, nhiều sự tốt đẹp, cho riêng mình.
Hình ảnh các khán giả Nhật Bản đi nhặt rác trong các sân vận động quốc tế, hình ảnh đoàn người kiên nhẫn xếp hàng chờ cứu trợ sau thảm họa Fukushima, hay những clip ngắn cho thấy người Nhật theo nhau qua cửa thoát hiểm ở sân bay Tokyo, chính là kết quả của hàng ngàn năm độc lập phát triển một cách chọn lọc như thế.
Những điều kiện như thế không có ở Việt Nam, núi liền núi sông liền sông với một đế quốc quá hùng mạnh, có điều hay nhưng cũng lắm cái dở hơi. Nhật Bản cũng thoát nạn thực dân khi các võ sĩ đạo thức thời mở cửa buôn bán với phương Tây, ủng hộ Minh Trị canh tân đất nước, trong khi Thiệu Trị và Tự Đức còn mãi làm thơ chữ Hán khi pháo thuyền thực dân Pháp đã vào đến Đà Nẵng. Thoát nạn thực dân, sau đó thua trận nhưng bị Mỹ chiếm đóng, thay vì Liên Xô, Nhật Bản lại thoát khỏi chế độ toàn trị cộng sản, không như các sĩ phu, trí thức xứ An Nam, phải cậy đến phương pháp cộng sản để giành độc lập, để rồi rơi vào thêm mấy mươi năm lạc hướng.
Quả táo Fuji và trái cam sành
Đương nhiên chẳng có gì để so sánh giữa chúng với nhau cả.
Sau khi xem lại Huntington, tôi vào trang New York Times, để xem người Mỹ nói gì về chiếc máy bay Nhật Bản lâm nạn. Trong bài “Khi ngọn lửa bùng lên, trật tự ngự trị bên trong máy bay của Japan Airlines”, có tới gần 1000 bình luận của độc giả, mà có tới hai phần ba so sánh Nhật Bản và Hoa Kỳ. Đa số viết rằng, nếu chuyện đó xảy ra ở Mỹ, thì với ý thức quyền lợi cá nhân quá cao, người Mỹ hẳn chết nhiều lắm trong một tai nạn tương tự.
Các độc giả Mỹ này có lý hơn khi họ so sánh hai quả táo, Fuji và Pennsylvania, cùng là táo cả. Hai quốc gia hiện đại tương đương nhau, khoa học kỹ thuật tương đương nhau. Và bên cạnh những người than phiền tính cách văn hóa “Me First”, của người Mỹ, nhiều người khác viết rằng, câu chuyện Nhật Bản là câu chuyện văn hóa, không phải mới dạy dỗ trẻ em hôm kia thì hôm nay có được, mà là nó hun đúc cả ngàn năm.
Mà có khi hai quả táo Fuji và Pennsylvania cũng khó so sánh.
Hai vợ chồng một người quen của tôi, người gốc Việt sống ở Mỹ, đi du lịch Nhật Bản về. Chị vợ ca ngợi hết lời sự sạch sẽ của nước Nhật, chị ca cẩm là nước Mỹ so với Nhật thì dơ bẩn quả, vì nhiều di dân đến từ các nước nghèo khó, và vì thế nên hạn chế di dân như Nhật Bản.
Nhật Bản là một quốc gia rất đồng nhất về sắc tộc, và như thế dễ quản trị hơn một nước đa sắc tộc như Mỹ.
Anh chồng bèn trả lời, rằng Mỹ có nhiều người nhập cư, thế là không thiếu lao động, dân số không già đi như Nhật Bản. Được cái này thì mất cái kia, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Quả táo Fuji có sâu không?
Có chứ!
Cách đây hơn 20 năm, tôi thăm đền Đế Thiên Đế Thích, thấy một đoàn du khách Nhật Bản do một anh hướng dẫn viên người Việt hướng dẫn. Một ông cụ đi trước một bà cụ, rồi quay lại nói gì đó với bà cụ mà vẻ mặt có vẻ cáu giận. Tôi bèn hỏi anh hướng dẫn viên người Việt. Anh ấy dịch câu của ông cụ là: Đi nhanh lên đi chứ, cái đồ ngu ngốc! Anh cho biết thêm là, những câu nói của đàn ông Nhật Bản tương tự như vậy, rất thường xuyên được nói với vợ họ.
Chuyện phân biệt đối xử với phụ nữ là chuyện của nhân loại, nhưng chuyện đó đối với nhân loại Nhật Bản trầm trọng hơn nhân loại phương Tây, mà xem chừng có thể là trầm trọng hơn cả nhân loại Việt Nam. Gần đây, quốc hội Nhật bàn xem phải làm thế nào để giải quyết cái gọi là “rape culture” của xã hội Nhật Bản, trong đó người phụ nữ bị hãm hiếp mà không thể, hoặc không dám đưa thủ phạm ra ánh sáng.
Tỷ lệ người tự tử ở Nhật đứng hàng đầu thế giới. Cũng không rõ đó có phải do nguyên nhân tinh thần kỷ luật quá tuyệt đối, sức ép công việc lên cá nhân quá lớn hay không! Nhưng dù gì đi nữa, một dân tộc có tỷ lệ tự tử cao như vậy thì khó mà nói rằng họ hạnh phúc. Một nền văn hóa như thế nào mà dân chúng không được hạnh phúc, thì có lẽ cũng nên xem xét cho tường minh mà sửa đổi.
What if
Ở cuối bài, tác giả Nhã Duy đặt câu hỏi theo dạng… Nếu: Thử hỏi rằng nếu đây là chuyến bay của hãng hàng không Việt hay Trung Quốc trong tình cảnh này thì sẽ như thế nào?
Một độc giả của bài báo trên tờ NYT mà tôi đề cập trên kia, viết rằng, đã đi du lịch nhiều nơi ở châu Á, thấy rằng người Á châu, trong đó có cả người Trung Quốc, rất có kỷ luật.
“Nếu” tức là chưa có, và đang không có. Và mọi sự có thể đổi thay.
Một trong những người Việt Nam am hiểu Nhật Bản là Hoàng thân Vĩnh Sính (1944-2014), là giáo sư lịch sử và văn hóa Nhật Bản tại Canada. Ông viết một quyển sách tên là “Nhật Bản cận đại”, dành cho độc giả người Việt. Mở đầu quyển sách, ông trích dẫn hai câu thơ:
“Giống nòi lỡ bước văn minh chậm
Non nước đang chờ tiết khí cao”
Hai câu thơ này cũng hàm ý một sự so sánh. So sánh giữa nhanh và chậm, cao và thấp, nhưng khi đọc, tôi cảm nhận một sự cảm thông, hơn là lấn cấn.
Trích Tiến Sĩ Nguyễn Ngọc Chu
THÓI QUEN TỰ HẠ THẤP MÌNH VÀ TỰ COI THƯỜNG MÌNH PHẢI BỊ XOÁ BỎ
Xét về mọi mặt kinh tế, văn hóa, văn minh thịnh vượng, Nhật Bản và các nước Bắc Âu đều cao hơn Việt Nam vài tầm với.
Việt Nam có cần học hỏi họ hay chỉ rặt lẽo đẽo theo đuôi học thày Tàu ?
Con trai tôi cách nay độ 5 năm sang Nhật du lịch (lúc đó cháu độ 25 tuổi). Trong khi sắp hàng đợi vào xem ca nhạc tại một nhà hát, mọi người không chen lất, vẫn trật tự và kỷ luật đợi đến phiên mình vào bên trong. Đến khi người soát vé yêu cầu cháu trình vé, lúc đó cháu mới nhận ra mình bị mất vé và lúng túng trình bày với người soát vé (dĩ nhiên bằng tiếng Anh, vì cháu không biết tiếng Nhật). Người soát vé hỏi:
– Bạn nghĩ có thể bị mất vé ở đâu?
Cháu trả lời
– Chỉ ở khu này thôi.
Một số người Nhật đang xếp hàng gần cháu nghe được cuộc đối thoại, chợt họ tỏa ra đi tìm vé cho cháu, làm cháu rất ngạc nhiên. Rồi nhiều người Nhật khác cũng nhập cuộc cùng tìm. Cuối cùng cái vé được tìm thấy và họ đưa lại cho cháu
Cháu nói đây là một trải nghiệm tuyệt vời về người Nhật.
TRích:”Một độc giả của bài báo trên tờ NYT mà tôi đề cập trên kia, viết rằng, đã đi du lịch nhiều nơi ở châu Á, thấy rằng người Á châu, trong đó có cả người Trung Quốc, rất có kỷ luật.”, hết trích.
Chỉ là ý kiến của 1 người mà tác giả đã vội cho rằng đó là chân lý. Có khiên cưỡng quá không? Cá nhân tôi không tin rằng dân Á Châu kỷ luật hơn dân Âu Mỹ. Hy vọng tôi không là người duy nhất nghĩ vậy.
-“Đặt người khác lên trước mình” là trái với lòng tự kiêu người cs- họ phải là thiên tài, là lãnh đạo tối cao ,luôn luôn đúng!
– “người TQ và Châu Á rất trật tự”- chưa phổ biến lắm đâu !
– Gần đây thấy hoạt động mạnh của Hamas nói riêng- Hội giáo nói chung- tôi cứ liên tưởng đến tổ chức của người cs Việt Nam trong chiến tranh mà thấy sợ…dù tôi ở “bên thắng cuộc “ !
Việt Nam chả cần phải học ai cả . Vui với hiện tại đi thôi, Enjoy Being
Ngày mai có nghĩa gì đâu nhỉ
Cốt nhất cười vui trọn tối nay
Chiện ai người nấy làm . my job is to annoy Being
Vọng về Phú Sĩ, Đông Kinh, kính trọng một Người ANH Đỗ Thông Minh… lâu nay vắng bóng chắc sức khỏe … hay ngay cả Bạn Đinh Thế Dũng một thời cũng du học Đông Kinh…
Ngay sau tháng 4 năm 1975 qua Pháp, rồi học xong Tiến sĩ Đại học Luis Pasteur ở Thủ đô Âu châu Strasbourg (nhân đây thân thăm hỏi gia đình Đinh Thế Dũng và vợ đâu nữ sinh Trưng Vương gần Võ Trường Toản ngày xưa của Đinh Thế Dũng… rất tử tế trong những ngày đầu đến Strasbourg hay mời dùng cơm hồi ấy Đinh Thế Dũng mới có cậu con trai đặt tên Đinh Hưng Quốc….sau về Saint-Etiennes làm Bộ Nông nghiệp Pháp rồi khoảng năm 1991 cả gia đình có thêm cậu con trai thứ hai di dân qua Melbourne … Lâu nay cũng chẳng đọc bài viết nào của Đinh Thế Dũng… Chuyện Strasbourg tạm gác nơi đây sẽ có dịp phân tích dài về những kỷ niệm về Cộng đồng Người Việt Quốc-cộng nơi Thủ đô Âu châu này trong bối cảnh Chiến tranh Lạnh chưa chấm dứt … đầy vui buồn có thể viết thành phim bản phim truyện…)
Đọc bài dưới đây trích nguyên con về cái bác đúng hơn HÀN..G THẦN chết đúng 10 năm chứ xứng gì cái DANH HÃO ấy !!!
Theo tôi nhận định của bài chính 100…0% bác này CHẲNG HIỂU tí gì VỀ VĂN MINH NHẬT BẢN nhất là Khí phách ÁI QUỐC & DANH DỰ & TỰ TRỌNG &… &…. tự thọc kiếm ngắn vào bụng và vinh dự được chém đầu
Một trong những người Việt Nam am hiểu Nhật Bản là Hoàng thân Vĩnh Sính (1944-2014), là giáo sư lịch sử và văn hóa Nhật Bản tại Canada. Ông viết một quyển sách tên là “Nhật Bản cận đại”, dành cho độc giả người Việt. Mở đầu quyển sách, ông trích dẫn hai câu thơ:
“Giống nòi lỡ bước văn minh chậm
Non nước đang chờ tiết khí cao”
2 bác hàn..g thần VĨNH + LÊ nay đều đã theo về chầu tiếp tục bưng bô bệ ống nhổ cho tổ sư MAO XẾNH XÁNG
NƯỚC DÂN sa bẫy vì chồn lùi mèo mả
Đúng siêu vi trun..g c..uốc chưa nhận lỗi ta !!!
Chuyện về anh Vĩnh Sính
– Ashahi shimbun – Hồng Lê Thọ — published 08/01/2014 01:00, cập nhật lần cuối 12/04/2016 22:22
https://www.diendan.org/nhung-con-nguoi/chuyen-ve-anh-vinh-sinh
Chuyện về anh Vĩnh Sính*
Bác Hồ qua đời
Ngày 5 tháng 9 năm 1969, tức hai hôm sau khi bản tin Chủ tịch Hồ Chí Minh qua đời được lan truyền, anh vội mặc ngay chiếc áo sơ mi vừa mới giặt mới ráo nước, chân xỏ chiếc quần mùa đông lành lặn thay chiếc quần mùa hè đã lủng một lỗ khá to ngay ở đầu gối. Thắt vội chiếc cà vạt, đi dự lễ truy điệu Người. Tất tả, nhảy lên tàu điện.
“không biết tàu có đến đúng giờ không. Ở Việt nam thì thường đến muộn, và cũng có khi chẳng thấy tăm hơi đâu cả. Hòa bình như người ta nói, sướng thế.”
Trong buổi lễ truy điệu, mọi người đều bật khóc. Anh Chánh (Huỳnh Trí Chánh–ND) phát biểu nói về công lao của Bác Hồ cũng đã ngập ngừng nửa chừng vì không nén nổi nghẹn ngào đang dâng trào. Anh Sính cũng không buồn lau nước mắt, khóc tức tưởi. Anh gập người cúi lạy ba lần, lưng ôm tròn như bé lại….
” thật là đáng tiếc lúc Bác còn sinh thời, vẫn chưa hoàn thành được Độc lập…”
bieutinh-1
Chiếm Sứ Quán Sài gòn ở Tokyo, đốt hình nộm Nixon (6/1969)
bieutinh-2
Tuần hành truy điệu Bác Hồ trên đường phố Tokyo 9/1969
Dòng dõi Hoàng tộc
Lần đầu tiên người ta thấy Anh có mặt ở trong sân Tòa đại sứ Nam Việt Nam ở trong phố Yoyogi thuộc quận Shibuya (Tokyo) vào một ngày thượng tuần tháng 6 (1969). Đó là ngày hai mươi mấy anh em trong số vài trăm lưu học sinh Việt Nam của «Tổ chức Người Việt tại Nhật bản đấu tranh cho hòa bình và thống nhất đất nước” tề tựu về đây để phản đối sự can thiệp của Mỹ và chính quyền Nguyễn Văn Thiệu đương nhiệm. Ở hàng đầu, cùng với anh em, chạy vòng quanh sân, anh cùng các bạn hét thật to “đả đảo Thiệu-Kỳ” tay phất cờ biểu hiện sự thống nhất. Thế là Phong trào Hòa bình cho Việt Nam đã được bắt đầu bởi chính những người Việt Nam trên đất Nhật vào một ngày đầu hè đáng nhớ.
Căn phòng trọ của người bạn mà anh thường trú nằm ở một xóm lụp xụp những xưởng máy đầy rác rến. Hôm chiều tôi đến thăm anh, một chiếc giường và chiếc bàn học, giữa căn phòng trọ 4 chiếu rưỡi là mấy tờ giấy báo trải thay cho bàn, trên đó là dĩa cơm trắng, vài lát cá hộp và súp tương (ăn liền) nhưng anh vẫn ăn một cách ngon lành. Anh sinh ra ở cố đô Huế vào năm 1944, dưới thời quân Nhật chiếm đóng. Không biết mặt Cha vì ông đã bỏ nhà ra đi vào lúc chiến tranh chống Pháp năm 1945. Được mẹ nuôi dưỡng, tên của 3 chị em đều mang xưng hiệu của dòng dõi Hoàng tộc. Đó là hoàng tộc cuối đời nhà Nguyễn đã tồn tại cho đến khi bị Pháp đô hộ… là gia đình người thân của chính phủ tay sai Bảo Đại.
Chuông điện thoại reo vang, một lần, hai lần, đến lần thứ ba thì Anh bắt máy lên vừa “Vâng” chưa xong thì phía bên kia vội cắt ngang, “chuyện ( đe dọa) như thế vẫn luôn xảy ra với bọn tôi ” anh tâm sự.
Đông du
Anh đến Nhật vào năm 1963. Qua được kỳ thi tuyển của chính quyền Ngô Đình Diệm, vào học tiếng Nhật ở Đại học Chiba một năm, thi đỗ vào Đại học Thương Thuyền Tokyo (1) nhưng gần đến tốt nghiệp thì anh thôi học vào tháng 3 năm ngoái vì từ mùa thu năm trước đó anh đã trở thành Sinh viên tuyển thẳng vào Đại học Quốc tế Cơ Đốc Giáo (2) và đã chuyển trường từ đây.
Ở Việt Nam, có hai từ “Đông Du”. Sau cuộc chiến tranh Nhật-Nga một phong trào rủ nhau đi học “Hiện đại hóa” ở Nhật bản là nước tiên tiến ở Châu Á mới nổi lên, và truyền thống đó vẫn ăn sâu cho đến ngày nay… Anh Sính thay đổi con đường học vấn của mình một cách đột ngột, có lẽ có nhiều quá trình diễn biến phức tạp… nhưng anh rất kiệm lời, không buồn nói ra. Mãi đến khi biết được thì rằng anh đã bị đối xử hành hạ ở Đại học Thương thuyền một cách vô cớ, khi anh đến Bộ Giáo dục (Nhật) xin chuyển trường khác thì họ lại dọa là sẽ cắt học bổng, đuổi về nước đi lính… và anh đã trả lại học bổng để phản đối, mượn tiền của bạn bè để chuyển trường, đó là cách duy nhất để tiếp tục việc học. Anh than thở rằng “không thể nào chịu đựng nổi sự nhục nhã về tinh thần”. Nhưng tiếp theo đó điều anh phải đối đầu trước tiên là kiếm tiền mưu sinh mỗi ngày. Các việc làm ngoài giờ như giao sữa tại nhà, phát báo tư gia.. tất tất phải làm để sống dù “phải ngậm đắng nuốt cay”, nhưng rồi tháng tư năm nay lại gặp đình công (kế sinh nhai lại càng khó khăn)
Phá Xiềng
phaxieng
Báo Phá Xiềng số đặc biệt để tang Bác Hồ 9/1969
Ở nhà không thể gửi tiền sang. Các lưu học sinh khác cũng vậy, từ khi tham gia biểu tình từ tháng 6, mọi người đã bị cắt đứt chuyển ngân. Cũng chẳng có học bổng. Tiền để sinh sống phải dựa vào tiền dạy tiếng Việt cho những nhà báo sắp sang Việt nam làm việc hay biên dịch tài liệu Việt ngữ. Giỏi lắm là được 20,000 yen (tương đưong với 250 đô la). Gặp Anh lúc đang nghĩ giải lao ở một quán nước gần Roppongi (Tokyo). Những chàng thanh niên ăn mặc sặc sỡ chung quanh cứ nhìn chăm chăm vào vòng khăn tang đen anh đeo ở cánh tay.
“Không có bóng dáng của chiến tranh trên khuôn mặt những người trai trẻ Nhật bản nhỉ. Người bà con cô cậu của tôi vừa mới bị bom oanh kích chết sau khi lập gia đình chưa đầy nửa năm.”, rằng “anh có biết tuổi thọ bình quân của người Việt nam không, đàn ông thì 27, cho nên tôi cũng chỉ còn hai năm nữa. Mọi người ai cũng chết sớm mất thôi.”.
Dù rằng anh ta đã xa rời tổ quốc, sống ở một nước nói chung là hòa bình, có tự do cũng không làm cho anh ta thoát khỏi ám ảnh đó. Về nước tham gia đấu tranh cho hòa bình, thống nhất thì sẽ ra sao?
“Tôi vẫn còn trẻ mà. Tôi muốn trở thành người lính để chiến đấu, làm như thế may ra còn đỡ hơn bây giờ. Dẫu sao thì phải cho mọi người biết sự thật về Việt nam, dù là lặng lẽ, kết quả khiêm tốn cũng được”.
Để thông tin những sự thật về Việt nam anh đã nhận đứng ra biên tập tờ “Phá Xiềng” cho bạn đọc người Nhật bản, một khâu quan trọng (của phong trào yêu nước tại Nhật Bản), tên gọi Phá Xiềng có hàm ý là phá bỏ xiềng xích của Mỹ và chặt đứt dây xích ý thức tự cho mình thuộc tầng lớp “ưu tú” (Elite).
Trong số báo đầu tiên, anh viết:
“Đại đa số người Việt Nam mong mỏi không phải là một xã hội vĩ đại như nước Mỹ. Nguyện vọng nhỏ nhoi của họ là giành lại cuộc sống mà tổ tiên của họ đã dựng xây hàng nghìn năm nay”.
Chẳng chóng thì chầy, một ngày nào đó anh Sính sẽ trở về quê hương mình, dù là tự nguyện hay cưỡng chế (3).
“Nhưng tôi không muốn trở thành một người thượng lưu sống trên lưng, bằng máu của đồng bào mình”
——–
* Chú: bài báo “Có một lưu học sinh Việt Nam” trên Asahi shimbun ngày 13/9/1969. Sau đó anh Vĩnh Sính cùng gia đình sang định cư tại Canada, lấy bằng tiến sĩ tại đây và hiện là Giáo sư Sử học tại đại học Alberta.
(1) Đại học Thương Thuyền Tokyo là đại học nhà nước, không phải đóng học phí vì anh là sinh viên được học bổng của Bộ Giáo dục Nhật bản
(2) Đại học Quốc tế Cơ Đốc Giáo (International Christian University) là trường tư ở Tokyo chi phí rất cao
(3) Chính phủ Nhật Bản có thể lấy cớ tham gia “biểu tình” để cưỡng chế trục xuất những sinh viên nước ngoài về nước, tác giả bài báo muốn nói đến hiểm nguy đó.
Hồng Lê Thọ
sưu tầm, dịch và chú thích
(có bổ sung ngày 26/02/2011).
https://www.diendan.org/nhung-con-nguoi/chuyen-ve-anh-vinh-sinh
Diễn Đàn cảm ơn anh Hồng Lê Thọ đã cho phép đăng lại bài này.
https://universite-digitale1.com/wp-content/uploads/2018/05/MeVietNam.jpg
TRIỆU LƯƠNG DÂN VIỆT
Mọi sự so sánh đều khập khễnh.
Bài học từ vụ thoát hiểm an toàn của chiếc máy bay Nhật Bản gặp nạn khiến cả thế giới nghiêng mình khâm phục.
Còn người Nhật có hạnh phúc hay không lại là chuyện khác. Chỉ số hạnh phúc cao nhất thế giới thuộc về các nước Bắc Âu.
Người Việt không cần học người Nhật ư ?