Khoa học và nhà khoa học Việt Nam: Chính sách đầu tư nghiên cứu khoa học

Chu Mộng Long

7-11-2023

Tôi chưa có điều kiện lấy số liệu cụ thể, nhưng qua báo cáo tài chính của một trường đại học, đủ thấy ngân sách chi nghiên cứu khoa học cho đại học ở Việt Nam không nhỏ so với các hoạt động khác. Nhưng việc phân bố và hiệu quả như thế nào thì ai cũng biết. Phân bố tiền vào túi một nhóm người và hiệu quả cũng chỉ để tô son cho các học hàm, học vị. Cần giải thiêng cái “đền thiêng” này bắt đầu từ sự lãng phí trong chi phí nghiên cứu khoa học mà nhiều giáo sư tiến sĩ coi đó là niềm vinh quang.

Với số tiền hàng chục tỉ, trường đại học nào cũng cố gắng chi hết (vì nếu không hết sẽ bị trả lại hoặc bị cắt giảm năm sau). Vì thế, ngoài chi cho đề tài trọng điểm, còn lại phân bố theo mặt trận. Trọng điểm thì chi hàng trăm triệu đến bạc tỉ, còn mặt trận thì chia nhỏ đến mươi triệu. Kết quả, đa số các công trình dù là trọng điểm hay mặt trận đều mang tính đối phó. Nhiều đề tài đối phó đến mức cóp chép hoặc xào nấu lại các công trình trước đó, nhưng khi nghiệm thu phải cho qua. Rất ít cá nhân làm một cách tâm huyết.

Ngoài các đề tài khoa học cơ bản, không thể biết giá trị tới đâu, còn ứng dụng thì coi như con số không. Trừ các giảng viên biết ứng dụng trong công việc dạy học của mình hoặc làm tốt việc phổ biến trong nội bộ bộ môn, đại đa số bị nhốt trong kho và làm mồi cho mối mọt. Chỉ thấy một hiệu quả là giảng viên dùng để trừ giờ chuẩn nghiên cứu khoa học, để đáp ứng chuẩn giảng viên chính, và để phong học hàm phó giáo sư, giáo sư.

Nói nghiêm túc, nhiều công trình tiếng Việt thì dùng từ, viết câu sai tiếng Việt, đến Từ điển chính tả cũng sai chính tả. Nhiều công trình văn hoá thì phản văn hoá, tuyên truyền cổ vũ cả tập tục cổ hũ và mê tín dị đoan. Công trình khoa học công nghệ thì kém xa anh dân quê làm nấm sò và anh thợ cơ khí độ chế máy móc…

Một chính sách tệ hại mà khi ngồi hội đồng quy chế chi tiêu nội bộ, tôi phải lên tiếng nhiều lần. Rằng tại sao quy định của nhà nước cho phép lấy thừa giờ giảng dạy bù sang giờ nghiên cứu khoa học nếu thiếu, thì lại không được phép làm ngược lại? Nhiều giảng viên thừa đến cả ngàn giờ nghiên cứu khoa học, nhưng chẳng để làm gì cả nếu không có nhu cầu lấy số lượng công trình đó để làm phó giáo sư, giáo sư. Và hiển nhiên, khi đã có học hàm phó giáo sư, giáo sư, để công trình của mình không vô nghĩa, buộc người ta phải đem ra bán cho một trường đại học khác có nhu cầu xếp hạng cao. Tất nhiên là hạng ảo để lừa dân, vì thực lực trường đó có khi chỉ là… mấy cái lu nướng!

Lãng phí đầu tư nghiên cứu khoa học, kéo theo lãng phí nhân lực và chảy máu chất xám, nếu thành phần giảng viên đó có năng lực thật sự.

Viết một bài báo trong nước hay quốc tế, hiện nay đều phải chi tiền. In thành sách thì càng tốn nhiều tiền. Không nói ra, ai trong ngành cũng biết, nhiều tạp chí chuyên ngành trong nước lẫn “quốc tế” còn vòi tiền hoặc rao giá để người đăng bài bỏ nhiều tiền ra chạy. Còn muốn hoàn thành một bài báo hay công trình có chất lượng thì có khi mất sức ngang bằng hiến một quả thận. Nhưng bán thận còn được có tiền, ở đây đăng báo, in sách lại phải mất tiền. Vậy là buộc phải bán cho những kẻ gian lận. Có khi không chỉ để trường đại học không có năng lực được xếp hạng cao mà còn có thể bán cho nghiên cứu sinh, đưa vào hồ sơ tiến sĩ và bán cho tiến sĩ dỏm, làm phó giáo sư, giáo sư.

Nói quyền được hợp tác nghiên cứu khoa học là nói dối. Một cá nhân ở trường đại học này hợp tác ở một trường đại học khác thì cái trường đại học đó phải chủ trì, giữ bản quyền và bài báo đó phải đứng tên tập thể. Người nào từng hợp tác nghiên cứu với đại học ở nước ngoài, ắt biết rõ điều này. Không có chuyện hợp tác mà bài báo lại mang tên chỉ một cá nhân, cá nhân cơ hữu ở trường đại học này lại dạng chân đứng tên cơ hữu cho một trường đại học khác. Sự gian lận ấy không thể biện minh!

Việc đem bài báo của mình bán cho nghiên cứu sinh hay tiến sĩ làm phó giáo sư, phó giáo sư làm giáo sư, sự gian lận càng nghiêm trọng hơn, bởi chính nó đẻ ra toàn tiến sĩ dỏm, phó giáo sư, giáo sư dỏm!

Khi tiêu chuẩn mở ngành, tiêu chuẩn hướng dẫn luận văn, luận án, kể cả chỉ tiêu tuyển sinh dựa vào giảng viên cơ hữu có học hàm, học vị, thì những sự gian lận trên đã biến giáo dục thành cái chợ đen lừa đảo với sự công khai hàng giả, hàng lậu.

Từ khi Bộ Giáo dục và Đào tạo nâng tiêu chuẩn nghiên cứu sinh, phó giáo sư, giáo sư phải có bài báo quốc tế, tôi nói ngay là chỉ để làm sang mà không có hiệu quả gì. Tiêu chuẩn cao so với năng lực vốn có, ắt vô số kẻ chạy bài báo hoặc tìm cách mua cho bằng được. Hiệu quả, dẫu là một bài báo có chất lượng quốc tế, chắc gì đã ích nước lợi dân? Một bài báo đăng tạp chí trong nước mà có khi không có người đọc, huống hồ là đăng ở tạp chí quốc tế khi mà trí thức Việt chẳng mấy ai đọc được tiếng Anh. Có phải trưởng giả học làm sang không?

Tôi thử đọc một bài báo khoa học xã hội nhân văn đăng trên tạp chí quốc tế thì thấy rởm hơn cả đăng tạp chí trong nước. Sơ sài có 4 trang mà 7 người đứng tên với các chuyên ngành khác nhau. Cú pháp tiếng Anh thì chỉ trình độ A. Nội dung sơ sài đến mức như một bài văn miêu tả tiểu học. Giá trị học thuật gần như không có, nhưng không hiểu sao vẫn được đăng? Có phải vì chuyện xó bếp của xứ Việt được thằng Tây lông cho là mới mẻ?

Việc khoe bài báo quốc tế để làm sang như vậy chẳng khác mấy mụ nhà quê chân đất mặc váy ngắn đi nhảy đầm!

Dân đóng thuế nuôi bọn trưởng giả học làm sang thì là cái xã hội gì vậy? Một giáo sư, tiến sĩ khoe có hàng trăm công trình, bài báo trong nước, hàng chục bài báo quốc tế để lòe, chẳng khác tô son trát phấn lên cái tổ mối để dân tưởng là thần thánh cần được tôn thờ. Xấu hổ chết đi được khi một nền giáo dục mang danh khai phóng mà lại làm cho dân thêm ngu muội khi phải đóng tiền nuôi những giấc mơ đồng bóng!

______

Ảnh chụp màn hình bài báo Dân Trí:

Bình Luận từ Facebook

1 BÌNH LUẬN

  1. Bài này của Giáo Sư Chu Mộng Long có nhiều ý hay, tớ chỉ mún đóng góp vài điều

    “dẫu là một bài báo có chất lượng quốc tế, chắc gì đã ích nước lợi dân? Một bài báo đăng tạp chí trong nước mà có khi không có người đọc, huống hồ là đăng ở tạp chí quốc tế khi mà trí thức Việt chẳng mấy ai đọc được tiếng Anh. Có phải trưởng giả học làm sang không?”

    Rất chính xác . Tớ đã nêu vấn đề này ra (rất) nhiều lần, là Việt Nam cần những thứ đặc biệt hơn so với thía giới . Báo “khoa học” ngoài này, nếu loại nghiêm túc, đều có 1 số criteria hổng phù hợp lém với VN, hoặc hoàn cảnh xã hội hiện nay, níu hổng mún nói là có hại . Đó là loại “tạp chí” đàng goàng . Những thứ hổng đàng goàng thì vô thiên lủng . Loại này chỉ cần chi đậm là đủ, đăng toàn văn, mistakes & all. (rất) nhiều lần tớ đã đề nghị nên có những báo chuyên ngành trực thuộc bộ giáo dục . Người tài trong bộ máy nhà nước hổng thiếu, cái thiếu là 1 tư tưởng đúng đắn, tư bửn-free, aka hổng khoái lém bả tư bửn, tức là những người vừa có tâm lại vừa có tầm . Nhưng có thể cũng có thể kiếm đủ để đứng ra phụ trách những tờ báo chuyên ngành chỉ phục vụ cho những nhu cầu trong nước .

    “Sự gian lận ấy không thể biện minh!”

    Cái cần là 1 đội ngũ chiên da chích đùi dữ dằn & dũng cảm, aka trò nào cũng áp dụng, miễn là đạt được mục đích . Cái cần nữa là số đông . Cứ 5, 6 kèm 1 thì chẳng chột cũng què . Các chiên da chích đùi trên này cho ta thấy những tiềm năng, nếu phát triển có thể sẽ bảo đảm 1 sự trong sạch cần có cho những người được xem là “đáng kính”, như Tiến sĩ phát xít Nguyễn Xuân Diện

    “đã biến giáo dục thành cái chợ đen lừa đảo với sự công khai hàng giả, hàng lậu”

    Kinh thế thị trường . Ngay cả nhà nước tư bửn cũng rút giáo dục ra khỏi tầm ảnh hưởng của những bàn tay vô hình . Trường công bên này, ngay cả trường ẹ, cũng đủ bảo đảm về tính trung thực, về khả năng tối thiểu . Đúng, tốt nghiệp trường xịn sẽ được mời tới làm những chỗ ngon, “hàng hiệu” if you will. Lockheed, Boeing, IBM, Apple … hay bi giờ là Tesla … Nhưng nếu tốt nghiệp ở những trường công ít nổi tiếng hơn, những chỗ kém hơn cũng sẽ mướn, với lương hổng đến nỗi tệ . Trong khi đó, những người “tốt nghiệp” ở mấy diploma mills, uh, good the Phúc luck! Những người này thường gia đình có business nên trở về làm việc cho bố mình

    “Cú pháp tiếng Anh thì chỉ trình độ A”

    Thế là tốt gòi . Dân mềnh hổng có nhiệm vụ làm trong sáng tiếng u, nên chữ Viet-lish, khi đụng tới tiếng Việt, mang nghĩa khác hẳn . Phạm Đamn Trang là 1 ví dụ sáng ngời zìa chiện này . Đã lược tuyển OTPOR thành OCBOR, bả đặt tên cho thương hiệu của mình là Liberal, rùi kêu đó là tự do . 2 Giáo Sư- Tiến Sĩ Mạc Văn Trang & Tô Văn Trường thì dịch communism là chủ nghĩa cộng đồng . VN bi giờ đang xây chung cư như điên, đó là phát triển những communism đó . Chỉ cần bỏ ity, sêm xít hết cả, để não làm mấy chiện khác . Trí thức gốc Việt hải ngoại cũng thía . Trần Trung Đạo xem OCD là bệnh nghi ngờ, một thứ cần phải chữa trị

    “chẳng khác mấy mụ nhà quê chân đất mặc váy ngắn đi nhảy đầm!”

    Hmm, remind me of once upon a time.

    “Dân đóng thuế nuôi bọn trưởng giả học làm sang thì là cái xã hội gì vậy?”

    Chuyên chính tư bửn

    “chẳng khác tô son trát phấn lên cái tổ mối để dân tưởng là thần thánh cần được tôn thờ”

    Tổ mối là còn đỡ . Trên này có cả tổ quỷ, nope, cả 1 chi bộ của quỷ .

    “Xấu hổ chết đi được khi một nền giáo dục mang danh khai phóng mà lại làm cho dân thêm ngu muội khi phải đóng tiền nuôi những giấc mơ đồng bóng”

    Didnt anyone notice những chiện đau đớn lòng như thía lày có khởi đầu từ Đổi Mới ? Trước đó, thời sách GK của Nhà giáo Phạm Toàn, thời của bộ trưởng Nguyễn Văn Hiên, Tạ Quang Bửu có xảy ra thía này không ?

    Nói rùi, nên dẹp (bớt) tiếng u đi . Và cần chuyển hướng, cứ nhắm báo chí XHCN mà gửi bài . Và mong lãnh đạo nhà mềnh cũng cần để ý . Trung Quốc có những tờ báo khoa học đăng những khám phá khoa học của riêng mình . Thử đoán coi, phương Tây tự trả tiền để dịch toàn bộ sang tiếng nước mình

    Nhờ báo chí khoa học Trung Quốc mà tạo ra paradigm shift trong 1 số nhận thức . Ngày xưa, nhắc tới UFO bên này, cả xã hội sẽ cho là khùng . Bi giờ, báo chí Trung Quốc công khai về sự hiện diện của nghiên cứu UFO, có nghĩa nếu US & những nước phương Tây hổng làm, sẽ thua -và đã thua- Trung Quốc ở 1 số mặt . Báo chí bên này đang coined the term “Sputnik” moment(s). Chính vì thế lão Đần phải đổ tiền vào những chỗ khác, chớ khó có thể đổ tiền để vực dậy nền kinh tế của mềnh

    Thế giới đang chứng kiến nghịch lý của Engels. Vật giá leo thang sẽ làm sức mua giảm, sức mua giảm lại làm cho vật giá leo thang … Cho tới khi hổng ai còn có khả năng hưởng thụ chính những sản phẩm do mình tạo ra … And tư bửn collapse. as it did many times b4

BÌNH LUẬN

Xin bình luận ở đây
Xin nhập tên của bạn ở đây