Mạc Văn Trang
20-6-2023
Báo chí Cách mạng, dân bây giờ thường gọi là “báo quốc doanh”, thật là sướng.
Có người bảo làm báo khó lắm, ví dụ Bộ trưởng bộ TTTT yêu cầu: “Báo chí phải làm ngược và vừa làm giống, vừa làm khác với mạng xã hội”. Ôi, làm kiểu gì mà vừa ngược, vừa giống, vừa khác đây? Khó quá! Nhưng thực ra bộ trưởng TTTT nói cho vui thôi, chứ có phải làm theo đâu.
Báo chí chỉ cần làm theo TUYÊN GIÁO và CÔNG AN là OK rồi. Ví dụ theo TUYÊN GIÁO, hầu như tất cả các báo trước đó đều đăng hình Thủ tướng Phạm Minh Chính tươi cười nắm tay thân mật Tổng thống Zelensky tại hội nghị G7 ở Tokyo Nhật Bản, nhưng sau khi Medvedev thăm Việt Nam, hình TT Phạm Minh Chính tay bắt mặt mừng với Medvedev đăng trên các báo, thì trên các báo Điện tử, hình TT Phạm Minh Chính bắt tay thân mật TT Zelensky được đồng loạt thay bằng hình hai người đứng cách xa nhau nghiêm nghị, cứ như chưa hề có chuyện bắt tay nhau thân mật (!).
Hay chuyện các báo TP Hồ Chí Minh sau khi đưa tin và hình nhà Nghiên cứu văn học Đặng Tiến từ trần tại Paris, hôm sau đồng loạt gỡ bài đó. Những trường hợp nêu trên, hỏi anh em làm báo thì mới được biết, do lệnh “trên”!
Vậy Tổng biên tập và các phóng viên có sướng không? Bảo đăng thì đăng, bảo gỡ thì gỡ, chả phải chịu trách nhiệm gì!
Đăng tin theo CÔNG AN càng sướng hơn. Dường như tất cả các vụ án nghiêm trọng gần đây, công an, cụ thể là tướng Tô Ân Xô, người phát ngôn Bộ Công an phát ngôn thế nào thì mấy trăm tờ báo chép đồng loạt như vậy. Hôm trước Tướng Xô nói thế này, hôm sau Tướng nói thế kia, các báo lặp lại nguyên xi, chả mất công viết bài, biên tập mệt óc!
Đặc biệt các báo không phải cử phóng viên đến hiện trường điều tra độc lập vất vả, tốn kém và có khi nguy hiểm nữa. Cứ ngồi cà phê tán dóc, chờ công an thông báo là chép, đăng. Sướng thế!
Sướng nữa là các báo cứ chép nguyên lời các nhà lãnh đạo báo cáo thành tích, tuyên bố trên trời dưới biển, hứa hẹn đủ trò, nhưng sau đó mới biết là nói láo, bị cụ Trọng cho vào Lò, nhưng từ Tổng biên tập đến phóng viên viết bài chẳng ai phải chịu trách nhiệm.
Đại khái cũng như các báo đăng quảng cáo, bốc phét tận mây xanh, nhưng khách hàng bị lừa, báo cũng chẳng sao. Sướng ơi là sướng!
So sánh với người dân viết Facebook, phải cẩn trọng từng chữ, sai sự thật một tí, là có thể bị công an “mời làm việc”, lại còn có thể bị phạt mấy triệu đồng, nặng là có thể bị đi tù… mới thấy làm báo Cách mạng sướng ” dã man”! (Nói theo kiểu tuổi teen).
Những phóng viên báo chí cách mạng, nhân danh “bảo vệ chế độ”, “bảo vệ nền tảng tư tưởng của Đảng”, có thể tha hồ bịa đặt, bôi xấu, xúc phạm những “đối tượng” bị cho là “suy thoái”, “phản động” mà không hề sợ trách nhiệm. Những “nhà báo” này y như bần cố nông đấu địa chủ trong CCRĐ; tố điêu, khiến địa chủ bị bắn chết mà đương sự không sao cả, có khi còn được trọng dụng vì “có tinh thần đấu tranh quyết liệt, triệt để”.
Sướng hơn nữa là các tờ báo của cơ quan đảng như báo Nhân Dân, Hà Nội Mới, Sài Gòn Giải Phóng và báo của các Tỉnh ủy, đầu vào được bao cấp, đầu ra được bao tiêu. Các chi bộ, cơ quan đều mua báo này để nắm bắt, quán triệt kịp thời những chỉ đạo của cấp ủy. Rồi được được đảng bỏ tiền ra mua, phát cho các đảng viên lão thành. Cụ đảng viên quen với mình bảo, đi vắng hơn hai tháng về nó nhét báo vào đầy nhà.
Những cái sướng của người làm báo cách mạng thời nay kể sao cho hết!
Nhân ngày báo chí Cách mạng, chúc các nhà báo cách mạng đã sướng rồi, sướng nữa, sướng mãi!
Điển hình cho báo chí cách mạng là bài báo “Địa chủ ác ghê” của Hồ Chí Minh.