28-8-2022
Một bạn không quen nhau trên Facebook chả hiểu nghĩ gì về tôi, tự dưng nhắn một cái tin như khiêu khích thế này:
– “Hóa ra giới nhà văn các ông cũng rất vớ vẩn, nhỉ.”
Tôi nhắn lại:
– “Tôi rũ hết rồi, ông bà tìm chỗ khác mà trút giận nhé”.
– “Ông có chui vào hang như ông nói, cũng đừng nghĩ mình thoát trách nhiệm. Mùi xú uế là của chung các ông tạo ra, không sớm tẩy hết được đâu”.
Tôi đã định lờ đi, nhưng bỗng dưng thấy có gì đó nong nóng phía sau gáy, bèn nhắn lại:
– “Chuyện gì mà ông/bà miệt thị chúng tôi ghê thế? Mà tôi và ông/bà có ân oán gì nhau không nhỉ?”
“Chuyện gì à, đầy ra đấy. Biết bao chuyện lớn thì các ông im miệng. Nhưng vài ba cái chuyện vô thưởng vô phạt, thì các ông tìm mọi cách để thể hiện như mình là đấng cứu thế. Chuyện gì à? Trên các diễn đàn, các ông nói bằng giọng của kẻ cao đạo, khí khái, bản lĩnh…nhưng chính mắt tôi từng chứng kiến các ông nịnh bợ kẻ có quyền chức đến mức phát tởm, xun xoe như bầy con nít sắp được chia kẹo, đến mức nước bọt của ông ta bắn vào mặt cũng không dám lau công khai, trong khi đối xử với nhau chả ra gì. Chuyện gì à? Nông dân bị cướp bóc ngày ngày, thì các ông a dua với kẻ cướp bóc. Người oan khốc đầy đường, đầy chợ, thì các ông ngoảnh mặt đi, tự dối lòng rằng các ông đang thực hiện sứ mệnh theo định hướng lớn. Chuyện gì à? Các ông ghen ghét, đố kỵ, nịnh bợ, mua danh, thèm khát quyền chức, tranh giành nhau từng tí quyền lợi, từng tí danh hão bằng cái móng tay. Các ông hãnh diện với vai trò là kẻ canh cổng. Nói thẳng ra là tởm, quái tởm! Chuyện gì à? Các ông bán linh hồn bằng những màn diễn đạo đức rẻ tiền, bằng những trang viết định hướng dối trá để đổi lấy sự ban thưởng. Dân chúng bây giờ khôn lắm rồi các ông ạ, họ biết cả đấy“.
Cơn nóng gáy chuyển dần sang hai hốc mắt. Nhưng nghĩ nát óc vẫn không tìm ra đòn đáp trả tương xứng, đầu bỗng đau như búa bổ. Cuối cùng, dù đã quyết chí ẩn dật, ngày ngày luyện thở để hòa tâm bình khí, nhưng tôi vẫn phải xả ra một đoạn dài thế này để không di nát bét mấy con ruồi vô tội:
“Các ông bà đang bất công với nhà văn chúng tôi đấy. Chúng tôi cũng cùng trong cái ao tù nước đọng với các vị. Cái ao tù thì nước làm sao sạch được. Mà nước bẩn, thì nói như cổ nhân, biết rửa bằng gì. Chúng tôi đâu có phải là thần thánh. Cũng đói rách, cũng bị chèn ép, cũng bị lừa dối, cũng chịu đủ sự đối xử bất công. Trong khi biết bao người ở các ngành nghề khác, không những vừa có danh, vừa có quyền, vừa có bổng lộc, miệng nói đạo đức ngày ngày nhưng sống chả hơn gì ma bùn, thậm chí thua cả chó. Họ cũng chửi nhau, kiện tụng nhau, hại ngầm nhau, tranh chức tranh tước, cướp ngày cướp đêm, chạy án, mua bằng giả, ăn từ cái bỉm của trẻ trở đi, thậm chí thao túng cả lịch sử, đổi trắng thay đen như trở bàn tay và mức độ của những việc đó còn trắng trợn, tàn bạo hơn chúng tôi nhiều lần nhưng không bị các ông/bà soi mói, chẳng thấy các ông bà mắng mỏ. Trong khi nhà văn chỉ động làm việc gì đó là lập tức bị tất cả đổ dồn mọi cặp mắt vào, quy kết cho đủ thứ tội”.
Bấm nút gửi xong, tôi cảm thấy có chút hả hê. Cứ tưởng họ sẽ chả còn gì để nói. Nhưng sau đó kẻ vô hình, lần này tự xưng là làm nghề xây dựng, chuyên phá dỡ những ngôi nhà cũ nát, nói lại thế này:
“Những người mà ông nói tới, bất kể họ là ai, bất kể họ đang sống hay sắp chết, đều có thể làm thế, còn các ông bà thì không được phép! Tôi nhắc lại, các ông bà không được phép. Vì các ông bà là nhà văn? Các ông bà còn phải chỉ cho người khác, cho chúng tôi nên sống như thế nào cơ mà và chúng tôi luôn tin, thậm chí vẫn ngày ngày làm theo? Chả nhẽ các ông bà viết một đằng, khuyên người ta một đằng còn sống và làm một nẻo? Chúng tôi thất vọng chung quy cũng bởi chúng tôi vẫn thành kính ngước nhìn nhà văn các ông các bà NHƯ NHỮNG BẬC THÁNH THẦN”.
Nghe đến đây thì, thay vì hãnh diện, nói thật là tôi chỉ muốn chui tọt xuống đất vì xấu hổ.
Trời ạ, thánh thần quái gì đâu, và tự nhủ: “May mà họ mới chỉ biết đến thế…”
Gởi lũ báo nô thi nô văn nô nuôi béo ị đầy trong Hội Nhà Văn nơi Quê nhà
**************************
https://cyberworldmiscellaneousland.files.wordpress.com/2015/10/heo-giong-bac-kinh-babui.jpg
Tiềm lực ngủ mãi như dầu đáy Biển Đông
Tiềm năng gáy mãi trong tiềm thức …
Báo nô thi nô văn nô béo ị đầy đồng
Bầy céc phú ông nuôi cho kêu cẹc kẹc ! ! !
Sai điệu lạc vần lão ác nhổ lông
Cóc hát “bóng đè…cánh đồng bất tận”
“Tướng CHỬA về hưu… Thiên đường mù” đầy lũ chột đông …
http://caotraonhanban.org/images/stories/02-BABUI/ThoiSu/babui_112913_06-NguyenBacSon.jpg
Hội Nhà Văn : tòan vực lương tâm đỉnh cao thời đại !
Tòan lọai người máy nhạy cảm kỹ sư tâm hồn chí dị liêu trai
Một thời cũ đã qua giao thời mới chưa đến….
Vẫn còn đầy đồng kền kền kéc kéc kên kên
Lập ngôn phản biện cóc kêu đáy giếng
Văn chương phản kháng phản tỉnh tuc tác lá giềng !
Đâu xã hội dân sự ? ? Vô cảm – vô thức – vô tình ? !
Giữa Đất Mẹ là “Thiên đường mù” lưu đày trong “Miền hoang tưởng” …!
Mô hình kách mệnh văn hóa Mao Xếnh Xáng ! ! !
Đề cương văn chương Giang Thanh văn hóa Diên An !
Cơn hồng thuỷ vùi dập bao dị thảo tuyệt tác kỳ hoa
Bằng tuyên truyền dối trá lên ngôi bạo chúa qua chiếc loa ….
TRIỆU LƯƠNG DÂN
This yellow slave
============
Will knit and break religions, bless the accursed;
Make the hoar leprosy adored, place thieves
And give them title, knee and approbation
With senators on the bench: This is it
That makes the wappen’d widow wed again; (…)
Thou common whore of mankind, that put’st odds
Among the rout of nations.
William Shakespeare
Thằng Trí nô … tên Báo nô … con Thi nô –… Thằng Văn nô da vàng nghệ gầy còm này !
==========================
(THỰC TẾ chúng rất BÉO còn hơn cả lòai GIÒI !! )
Sẽ trói tay đập vỡ bao tôn giáo
Phù hộ điều nguyền rủa giảng giao
Biến điếm cùi thành con được ngưỡng mộ,
Ngợi ca bầy tham nhũng ăn cắp lao nhao
Phong hàm cho chúng ảo danh ảo vọng
Đồng hạng với các nghị gật gáy lặng nào
Khiến mụ goá bụa béo phì cưới chồng lại được
Thằng Trí nô – Báo nô – Thi nô – Văn nô da vàng nghệ xanh xao !
Lũ bay, bầy gái điếm dơ bẩn của Lòai Người sao
Bọn làm kiệt kệ phá sản bao dân tộc lao đao
TRIỆU LƯƠNG DÂN
phỏng dịch vào Thời đại Đồ đểu đang ngự trị tại Quê Hương Việt Nam
Chân dzung người máy của văn nô Thọ Muối
********************************
Thăm Đức Choang choang Nông Đức Mạnh
Có thằng Thọ Muối khá lanh chanh
Tai bèo phỏng d..ái miền Nam xuất ngũ
Đói quá bộ đội Kụ Hù sang Bá Lanh
Lao nô xuất khẩu sang Đông Đức
Bức tường Bá Linh sụp tan tành
Văn nô mác thêm Việt kiều Đực
Cà vạt đầu hói áo tô bành !
*
Đọc thơ nâng bi ngài Tổng Bí
Huênh hoang thay mặt kiều bào lì
Ca ngợi hết lời thành tựu Đảng !
Lếu láo “Việt kiều hải ngoại ơn ghi
Lòng vẫn luôn hướng về Tổ Quốc … ”
Thọ Muối lại quỳ gối nâng bi :
” 80 năm đời ta có Đảng
Kính chúc Đảng Tổng Bí xuân thì ! …”
http://universite-digitale1.com/wp-content/uploads/2018/05/MeVietNam.jpg
TRIỆU LƯƠNG DÂN VIỆT
Lại Mùa Hoa Biên Cương trở về trên Tổ Quốc
KỶ NIỆM 43 NĂM CUỘC CHIẾN VỆ QUỐC XUÂN 1979
Ở đâu ra Thần Thánh, toàn hão cả, làm Người còn chưa xong.
Cứ như Xuân Sách nhìn:
“Ôi màu tím hoa sim
Nhuốm tím cuộc đời dài đến thế
Cho đến khi tóc bạc da mồi
Chưa làm được nhà
còn bận làm Người
Ngoảnh lại ba mươi năm
Tím mấy ngàn chiều hoang biền biệt.”
Cả đám chỉ có Hữu Loan là Người. Bọn còn lại nhiều giống nhiều nòi, đều phía dưới người cả. Như Kim Lân thì:
“Nên danh nên giá ở Làng
Chết về ông lão bên hàng xóm kia
Làm thân Con Chó xá gì
Phận đành Xấu Xí cũng vì miếng ăn.”
Hay Quang Dũng:
“Sông Mã xa rồi tây tiến ơi”
Về làm Xiếc Khỉ với đời thôi
Nhà Đồi một nóc chênh vênh lắm
Sống tạm cho qua một kiếp người
“Áo sờn thay chiếu anh về đất”
Mây Đầu Ô trắng, Ba Vì xanh
Gửi hồn theo mộng về Tây Tiến
“Sông Mã gầm lên khúc độc hành”
….
Viên Mai viết:
“Mỗi phạn bất vong duy trúc bạch
Lập danh tối tiểu thị văn chương”
(Mỗi bữa chẳng quên việc được ghi tên trong sử sách,
Gây dựng tên tuổi rất nhỏ là dựa vào văn chương)
Ở ta hay được biết là:
“Mỗi phạn bất vong duy trúc bạch
Lập thân tối hạ thị văn chương”
Nghe đồn Phan Bội Châu dịch:
“Công ở non sông thiêng tấc dạ
Thân nhờ bút mực quá hèn trai.
Khuya sớm những mong ghi sử sách
Lập thân hèn nhất ấy văn chương.”
“Nghe đến đây thì, thay vì hãnh diện, nói thật là tôi chỉ muốn chui tọt xuống đất vì xấu hổ.”
Hoan hô tác giả khi còn biết xấu hổ là gì và có can đảm trích dẫn các đoạn nói lên sự thật trong nhà trong khi đa số thì luôn né tránh cho yên thân.
Nhà văn TDA. có lẽ không giống với đại đa số nhà văn thuộc HNV. nhưng chính
một nhà văn “trong cuộc” cũng phải thú nhận mình là một trong những người
hèn nhát không dám đề cập những vấn đề gọi là “nhạy cảm” mà thực chất là sợ
“phạm húy” đụng đến nhà nước thì mình sẽ mất chức vụ, mất bỗng lộc v.v. Đó
là nhà văn Phạm Ngọc Tiến mới “than thở” trên báo HNV.
Thằng thừng mà nói thì dưới chế độ CS, tất cả những kẻ hoạt động nghệ thuật
đều là cán bộ nhà nước và họ phải làm theo lệnh của đảng.
Không có gì oan ức khi người dân gọi họ là văn- thi- báo nô !
Họ biết nhiều hơn, nhưng họ chỉ nói đến thế.