Trịnh Hải
21-12-2021
Ngày 17-10-2021, báo Guardian của Anh có đăng bài viết của ba tác giả Paul Lashmar, Nicholas Gilby và James Oliver, nói về các tài liệu mới được giải mật cho thấy, vai trò của gián điệp Anh trong việc thảm sát hàng loạt những người cộng sản Indonesia.
Indonesia từng là thuộc địa của Hà Lan giai đoạn thế chiến thứ hai và đảng Cộng sản là một trong những đảng hợp pháp thời kỳ đó. Sau thế chiến thứ hai, Indonesia được Hà Lan trao trả độc lập và mọi thứ đều được duy trì như cũ. Thế nhưng, cho đến ngày 30-9-1965 thì phe cộng sản mở cuộc đảo chánh để chiếm chính quyền, nhưng thất bại hoàn toàn.
Theo một số tài liệu từ kho Dữ liệu Trung tâm của Đảng cộng sản Trung Quốc được giải mã, gần hai tháng trước đó lãnh đạo nồng cốt phe đảo chánh đã qua Trung Quốc để gặp Mao Trạch Đông bàn về tình hình Indonesia. Giả thuyết được cho rằng, Tàu Cộng đã đứng sau cuộc đảo chánh này với âm mưu biến Indonesia thành một nước cộng sản. Sau đây là bản dịch bài báo Guardian:
***
Những bằng chứng gây sốc mới được tiết lộ về một chiến dịch tuyên truyền do điệp viên Anh tổ chức đã đóng vai trò quan trọng trong những vụ thảm sát tàn bạo nhất của thế kỷ 20 sau thế chiến thứ hai.
Các quan chức Anh đã bí mật triển khai tuyên truyền “đen” vào thập niên 1960 để kêu gọi những người có quyền ở Indonesia phải “tiêu diệt” “căn bệnh ung thư cộng sản”.
Người ta ước tính rằng, có ít nhất 500 ngàn người – một số ước tính lên tới 3 triệu người – có liên hệ với Đảng Cộng sản Indonesia (PKI) đã bị giết hại từ năm 1965 đến năm 1966.
Các tài liệu của Bộ Ngoại giao được giải mật gần đây cho thấy, các nhà tuyên truyền người Anh đã bí mật kích động những người chống cộng, bao gồm cả các tướng lĩnh quân đội, để loại bỏ PKI. Chiến dịch giết người hàng loạt dường như tự phát, hiện được biết là do quân đội Indonesia dàn dựng, sau đó được CIA mô tả là một trong những vụ giết người hàng loạt tồi tệ nhất thế kỷ.
Khi các cuộc thảm sát bắt đầu hồi tháng 10 năm 1965, các quan chức Anh đã kêu gọi “PKI và tất cả các tổ chức cộng sản” phải bị “loại bỏ”. Họ cảnh báo rằng, đất nước Indonesia sẽ gặp nguy hiểm “nếu như các nhà lãnh đạo cộng sản vẫn còn được dung túng và cấp bậc cũng như hồ sơ của họ không bị trừng phạt”.
Anh đã phát động cuộc tuyên truyền chống lại Indonesia để đáp trả sự thù địch của Tổng thống Sukarno đối với việc hình thành các thuộc địa cũ của họ thành liên bang Malayan từ năm 1963 dẫn đến xung đột cấp độ thấp và các cuộc tấn công vũ trang của quân đội Indonesia qua biên giới Borneo và Mã Lai. Năm 1965, các nhà tuyên truyền chuyên nghiệp từ bộ phận nghiên cứu thông tin của Bộ Ngoại giao (IRD) đã được cử đến Singapore để thực hiện các tuyên truyền “đen” nhằm phá hoại chế độ Sukarno. PKI là nhóm ủng hộ mạnh mẽ cả tổng thống lẫn phong trào Đối lập.
Một nhóm nhỏ đã tạo ra một bản tin với mục đích do những người Indonesia đề xuất, nhắm mục tiêu vào những cá nhân nổi tiếng và có ảnh hưởng, gồm cả các tướng lĩnh quân đội. Họ cũng cung cấp một đài phát thanh bí mật phát sóng vào Indonesia do người Malaysia điều hành.
Giữa năm 1965, chiến dịch đang diễn ra sôi nổi, nhưng một cuộc đảo chính do các sĩ quan quân đội cánh tả và các đặc vụ của PKI bí mật thực hiện, trong đó bảy tướng lĩnh bị sát hại, đã tạo cơ hội tác động thật sự đến các sự kiện.
Cuộc đảo chính đã bị tổng thống tương lai của Indonesia, Tướng Suharto, đè bẹp nhanh chóng, Suharto sau đó đặt ra kế hoạch giành quyền lực từ tay Sukarno và xóa bỏ PKI, đảng cộng sản lớn nhất trong thế giới phi cộng sản.
Các nhà tuyên truyền kêu gọi “PKI và tất cả những gì mà nó đại diện” phải bị “loại bỏ hoàn toàn”, khuyến cáo những người bị nó ảnh hưởng, rằng “sự trì hoãn và các biện pháp nửa vời chỉ có thể dẫn đến… chúng ta bị hủy diệt cuối cùng và hoàn toàn”. Trong những tuần tiếp theo, các vụ thảm sát các thành viên PKI bị cáo buộc, một số ít nếu có dính líu đến âm mưu đảo chính, và những người cánh tả khác lan rộng khắp quần đảo.
Rõ ràng là các nhà ngoại giao Anh đã biết về những gì đang xảy ra. Trụ sở Truyền thông Chính phủ Anh (GCHQ) không chỉ có thể ngăn chặn và đọc thông tin liên lạc của chính phủ Indonesia, mà trạm giám sát Chai Keng của nó ở Singapore cho phép người Anh theo dõi tiến trình của các đơn vị quân đội tham gia trấn áp PKI.
Theo Tiến sĩ Duncan Campbell, một nhà báo điều tra và là chuyên gia về GCHQ, họ có công nghệ cho phép người nghe “xác định vị trí của các chỉ huy quân đội Indonesia và các đơn vị đang gửi, chuyển tiếp và nhận lệnh truy quét và giết những người được cho là có liên hệ với PKI”.
Một bức thư gửi cho đại sứ Anh ở Jakarta từ “người điều phối chiến tranh chính trị”, cho biết, một chuyên gia tuyên truyền của Bộ Ngoại giao tên là Norman Reddaway, là người đã đến Singapore sau cuộc đảo chính, tiết lộ chính sách này là “che giấu sự thật rằng những cảnh tàn sát đã diễn ra với sự khích lệ của các tướng sĩ ”, với hy vọng rằng các vị tướng “sẽ giúp chúng ta tốt hơn là băng đảng cũ ”.
Tari Lang, khi đó là một thiếu niên ở Indonesia có mẹ là nhà hoạt động nhân quyền quá cố Carmel Budiardjo, bị quân đội bắt giam, nói rằng các tài liệu là “khủng khiếp” và chính phủ Anh phải chịu một số trách nhiệm về những gì đã xảy ra: “Tôi tức giận vì chính phủ của tôi, chính phủ Anh, đã làm điều này. Người Anh đã không làm gì để ngăn chặn bạo lực một khi nó đã bắt đầu”.
Reddaway coi sự sụp đổ của Sukarno là một trong những chiến thắng tuyên truyền lớn nhất của nước Anh. Trong một bức thư được viết nhiều năm sau đó, ông nói, “việc làm mất uy tín của Sukarno đã nhanh chóng thành công. Cuộc đối đầu với ông ta đã tiêu tốn của chúng ta khoảng 250 triệu bảng một năm. Nó đã bị tiêu diệt và loại trừ với chi phí tối thiểu bằng nghiên cứu và kỹ thuật IRD trong sáu tháng”.
Theo Giáo sư Scott Lucas, các tài liệu được giải mật “cho thấy IRD trung tâm và tuyên truyền ‘đen’ tiếp tục hoạt động như thế nào” trong chính sách đối ngoại của Anh thời hậu chiến và trong các hoạt động ở nước ngoài của nước này. “Đây là một cách tương đối rẻ tiền để Anh tạo ảnh hưởng ngay cả khi ảnh hưởng đó không thể được thừa nhận một cách công khai”.
Vào khoảng giữa thập niên 60, Tàu cộng bắt đầu lo ngại sự hiện diện của Mỹ ở Việt Nam sẽ làm ảnh hưởng đến tham vọng chiếm Biển Đông của chúng nên đã tìm cách biến các nước Đông Nam Á thành cộng sản trước khi người Mỹ có cơ hội thao túng vùng này. Ngoài việc xúi dục và giúp đỡ cộng sản bắc Việt xâm lược miền nam, chúng tìm cách nhanh chóng biến Nam Dương trở thành một vệ tinh của chúng và từ đó có thể bành trướng sang các nước lân cận với âm mưu thực hiện đường lưỡi bò. Xui cho Tàu cộng là người dân Nam Dương đã cương quyết và nhanh chóng tiêu diệt được mầm mống cộng sản. Cộng sản Việt Nam cần phải học bài học của Nam Dương cũng như cuộc cách mạng ở Romania vào năm 1989 để tránh những điều đáng tiếc có thể xảy ra sau này cho họ.
Cũng không hiểu ý nghĩa khi cho đăng bài này.
Lịch sử đã chứng minh việc loại bỏ Đảng CS Nam dương là một điều may mắn cho dân tộc này (và cho nhân loại). Hãy nhìn bài học từ VN.
Tớ đoán mục đích bài này là để chứng minh những người như PĐT got pretty sweet deals, và Cộng Sản hổng phải là “căn bệnh ung thư”. Rất thuyết phục, if you ask me.
Thật sự mà nói, từ hồi mạng nhền nhện đăng lại lời “phát biểu” khá là cực đoan & vô học của PĐT -viết tắt vì lý do tế nhị- đã làm dấy lên 1 cơn gió đưa vèo, không mạnh nhưng cũng đủ cảm thấy, những phong trào tố Cộng, chửi Cộng . As per bài “phát biểu” cực đoan đó đã có nhiều người phản biện, trong đó có triết gia còi hụ Nguyễn Hữu Liêm “tôi cũng xin nhắn với cô T rằng câu tuyên bố trên thực ra là quá nặng và quá đáng”. Và triết gia Nguyễn Hữu Liêm đã dùng chính những lý lẽ của PĐT để chứng minh Cộng Sản hổng phải là loài thú . Hồng phúc của tổ tiên để lại nên mới có được 1 người can đảm đưa ra 1 nhận định chính xác về bài phát biểu cực đoan đó .
Chỉ hỏi mọi người, Cộng Sản là ai ? Cộng Sản không chỉ là Nguyễn Văn Trỗi, Huỳnh Tấn Mẫm, Ngô Bá Thành, Hoàng Thị Nhật Lệ hay Trần Nhật Quang, Cộng Sản còn là gs Tương Lai, gs Hoàng Tụy, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, đại sứ Nguyễn Trung, trưởng ban tuyên giáo Võ Văn Thưởng, ô Nguyễn Đình Cống, gs Mạc Văn Trang, nhà báo Nguyễn Công Minh, nhà báo Lê Phú Khải, bộ trưởng công an Tô Lâm, nhà văn Nguyên Ngọc, và cả nhà giáo Phạm Toàn là thần tượng của PĐT. Toàn những trí thức ai có lương tri đều phải kính trọng cả . Đúng, có người “Cộng Sản” hơn những người khác, và họ tự hào mình là người Cộng Sản chân chính, và có những người ít Cộng Sản hơn . Tớ não phẳng nên gộp chung họ vào 1 đám, vì tương đối xêm xít .
Họ có phải là căn bệnh ung thư cho đất nước & dân tộc không ? Nếu thế thì tại sao những người Cộng Sản trong clb Lê Hiếu Đằng lại mong muốn Đảng trường tồn cùng đất nước & dân tộc, tại sao đại sứ Nguyễn Trung, Phạm Trần của SBTN thổi tung lên là “nổi tiếng vì nói thẳng nói thật”, lại mong muốn mọi người chung tay “Cứu Đảng là cứu nước”?
Hãy đọc những câu này “Pháp luật không phải là một thứ được tạo ra để ta kính thờ” ngay trên “Luật Khoa”, 1 nơi chuyên nghiên cứu làm thế nào để vi phạm pháp luật mà không vi phạm pháp luật . Thì thấy con đường khai dân trí có vẻ còn dài lâu & bài này is a good start.
Hy vọng trí thức nhà mềnh ai cũng can đảm như luật sư Nguyễn Hữu Liêm, thẳng thắn & khách quan, oh, và khoa học nữa -xứng đáng được giải Phan Chu Trinh- đã nói lên sư thật về bài phát biểu với ngôn ngữ khá là cực đoan, kích động bạo lực . Thứ mà dân tộc ta -aint mine- thẳng thừng bác bỏ .
Tôi không hiểu với lý do gì mà Ban Biên Tập lại cho đăng bài này trên Trang Tiếng Dân ?
Ngay 1 CS gộc của Nga đã nói : “ CS cần phải bị LOẠI BỎ… “. Như thế chuyện giết bọn cs ở Nam Dương không thể gọi là THẢM SÁT. Chính nhờ sự mạnh tay của Chính quyền Nam Dương lúc đó, nên Nam Dương mới KHÁ được như hôm nay.
Trở lại vấn đề VN : Nếu VNCH thẳng tay trừng trị bọn cs như : Lê hồng Tư, mụ Ngô bá Thành, Huỳnh tấn Mẫm, Lê văn Nuôi, Huỳnh bá Thành ( Họa sĩ Ớt ) v…v, thì VNCH không mất vào tay cs, để Nhân Dân VN phải lầm than, đói rách… như ngày nay và nhất là VN sẽ trở thành tỉnh ÂU LẠC của Chệt vào năm 2060 ( Theo Mật ước Thành Đô ).
Chúng ta phải đặt mình vào hoàn cảnh người thân của hàng trăm ( và có thể là ngàn, vạn… nếu Tà quyền còn tồn tại ) NẠN NHÂN chết tức tưởi, oan ức… trong các đồn Công an cs ( như Cháu Trịnh Kim Tiến ), và các vụ như Đồng Tâm v…v, mới biết được thế nào là NỖI ĐAU, CĂM PHẪN…
Nếu sau này, bọn Tà quyền sụp đổ, người Dân có giết bọn Công an ác ôn… thì không thể nào gọi là Thảm Sát, mà gọi ĐÚNG là : Người Dân ĐÒI LẠI CÔNG LÝ.
Xin lỗi. Tác giả ý kiến trên có lẽ nhớ lầm hay viết thiếu chăng ?
(1) Nhớ lầm Trịnh Kim Tiến mà thực ra là Nguyễn Văn Tiến ? Và
(2) viết thiếu 1 chữ CHA cháu Trinh Kim Tiến ?
Cám ơn Bạn đã góp ý. Vì đoạn văn hơi dài, nên dễ gây hiểu lầm . Mở đầu đoạn văn tôi viết : ” Chúng ta hãy đặt mình vào hoàn cảnh NGƯỜI THÂN… .
Như vậy Cháu Trịnh Kim Tiến là NGƯỜI THÂN ( con ) của Nạn Nhân Trịnh xuân Tùng ( Bố của K Tiến ). Thân. LCL.