Chống dịch Covid-19 bằng biện pháp chống Hiến pháp và chống dân

Phạm Đình Trọng

2-10-2021

“Chống dịch như chống giặc” dịch ở lẫn trong dân. Chính quyền nhìn người dân nào cũng như một ổ dịch và mọi việc làm chống dịch của chính quyền đều nhằm chống dân.

Dân là chủ thể của đất nước. Dù bóng đảng cộng sản trùm kín Hiến pháp, Hiến pháp cũng phải ghi nhận quyền sống, quyền con người và quyền làm chủ đất nước của người dân. Không đếm xỉa đến những quyền của người dân được Hiến pháp bảo đảm, chống dịch bằng cách tước đoạt những quyền của người dân là chống Hiến pháp và luật pháp của đất nước.

Những ngày chính quyền Việt Nam sôi sục chống dịch Sars-Cov-2 vừa qua đã bộc lộ rất rõ chính quyền chỉ biết quyền của quan, không cần biết đến quyền của người dân. Ra chỉ thị, áp đặt mệnh lệnh của bộ máy cai trị, coi người dân chỉ là kẻ nô lệ bị trị, không còn là con người công dân, con người xã hội.

Hiến pháp là luật pháp cao nhất của một quốc gia. Mọi nghị quyết, nghị định, thông tư, chỉ thị của tổ chức chính trị, dù là nghị quyết của đảng cầm quyền, dù là chỉ thị của cơ quan hành pháp cấp Chính phủ đều không được trái Hiến pháp. Trái Hiến pháp là vi Hiến, không có hiệu lực pháp lí.

Điều 23 Hiến pháp 2013 bảo đảm cho người dân quyền tự do đi lại, tự do cư trú ở trong nước. Chống dịch covid-19, chính quyền chỉ có thể khuyến cáo người dân ai ở đâu ở yên đó, khuyến cáo người dân hạn chế đi lại. Chính quyền không được quyền tước đoạt quyền tự do đi lại của người dân.

Muốn tạm vô hiệu quyền tự do đi lại của người dân phải có Nghị quyết của Quốc hội chuyển đời sống xã hội từ trạng thái bình thường sang trạng thái bất thường, tình trang khẩn cấp. Chưa có Nghị quyết của Quốc hội xác định tình trạng khẩn cấp, Chính phủ ra chỉ thị cấm người dân đi lại, chính quyền cơ sở dùng công cụ bạo lực nhà nước cấm người dân, phạt vạ người dân đi lại trên đường là vi Hiến, là phạm pháp, là tước đoạt quyền cơ bản, chính đáng của con người, là chống người dân và chống Hiến pháp.

Dịch covid-19 bùng phát. Với tư duy của chính quyền ra đời và tồn tại bằng bạo lực chuyên chính vô sản, chỉ biết có bạo lực, không biết đến quyền làm người, quyền sống của người dân. Chính quyền các cấp nhiều nơi trên cả nước ngang nhiên xé bỏ Hiến pháp, tước quyền tự do đi lại của người dân. Bịt bùng thép gai, tường sắt rào hẻm, quây kín khu dân cư bằng thép tấm, tôn lá, dây thép gai như trại giam, như chuồng thú. Trập trùng bốt gác với bê tông chắn đường, lính vũ trang lăm lăm súng trong tay lập chiến tuyến tầng tầng, lớp lớp trên đường, tuyên chiến với cuộc sống người dân chứ không phải chống dịch.

Người dân nhập cư kiếm sống từng bữa. Lệnh phong toả, người dân không thể đi làm kiếm sống lại phải sống trong khu nhà trọ chật chội, chen chúc, ngột ngạt, âm u, tù đọng là môi trường lưu trú và lây lan tối ưu của Sars-Cov-2. Cái chết vì dịch bệnh và cái chết vì đói hiển hiện trước mặt. Người dân tìm đường về quê tự cứu mình và giúp thành phố vừa giảm nguy cơ lây lan dịch bệnh vừa giảm bớt gánh nặng cho quĩ trợ cấp xã hội quá nghèo nàn của thành phố.

Không biết đến dân tình, không biết đến quyền của người dân, chỉ biết chấp hành lệnh, dù là lệnh vi Hiến, lệnh trái Hiến pháp, chỉ biết phô trương quyền uy, chính quyền huy động công cụ bạo lực nhà nước, cảnh sát cơ động, quân đội chủ lực tua tủa nòng súng bắt người dân nhập cư chạy dịch, chạy đói phải quay lại phòng trọ ổ chuột chịu trận chết dịch và chết đói.

Phòng trọ chỉ có một cửa hẹp ra vào, kín mít như chuồng cọp, san sát trong hẻm sâu. Gia đình ba, bốn người chen chúc trong sáu mét vuông, thoi thóp hít thở không khí tù đọng, ẩm thấp, nơi nắng trời và gió ngàn không thể vào là nơi virus Sars-Cov-2 tìm đường vào. Mấy triệu dân nhập cư Sài Gòn, không thể về quê phải sống trong môi trường virus Sars-Cov-2 đó và mỗi ngày thành phố Sài Gòn có hàng ngàn người nhiễm dịch, có hàng trăm người chết dịch.

Khủng khiếp như thời Trung cổ lãnh chúa đi bắt nô lệ bỏ trốn. Lãnh chúa bí thư đảng uỷ phường Vĩnh Phú, thành phố Thuận An, Bình Dương Võ Thanh Quan chỉ huy cả một đám sai nha và cảnh sát cơ động nai nịt đồ xung trận, tràn vào toà nhà chung cư cao tầng, phá khoá cửa, ào ào xông vào nhà dân. Hai cảnh sát cơ động lừng lững như hộ pháp, trang bị đồ trận từ chân đến đầu hung bạo bẻ quặt hai tay người người đàn bà tay không, chân đất, quần đùi, áo thun áp giải ra khỏi nhà, dẫn xuống sân chung cư chỉ để y tế xét nghiệm covid-19.

Điều 22 Hiến pháp 2013: Mọi người có quyền bất khả xâm phạm về chỗ ở. Không ai được tự ý vào chỗ ở của người khác nếu không được người đó đồng ý. Bất chấp Hiến pháp, hành xử của đội quân vũ trang do ông bí thư đảng uỷ Võ Thanh Quan chỉ huy là hành xử của đội quân chiếm đóng với người dân bị mất nước ở thời Bắc thuộc xa xưa, chứ không phải hành xử của chính quyền nhà nước độc lập ở thời văn minh công nghiệp.

Ông bí thư đảng uỷ cộng sản Võ Thanh Quan đã hiện nguyên hình là quan cai trị thời đất nước bị đô hộ, là ông trương tuần thời phong kiến, chỉ biết sức mạnh của quyền lực, không cần biết đến pháp luật. Hăm hở dùng quyền lực chà đạp Hiến pháp, chà đạp người dân.

Ông bí thư đảng uỷ phường tư duy, nhận thức tối tăm, mông muội, lạc hậu vài thế kỉ. Tư duy, nhận thức của cấp uỷ đảng cao hơn, bà Huỳnh Thị Thanh Phương, Bí thư thành uỷ Thuận An cũng không khá hơn, cũng không coi luật pháp là kỉ cương quốc gia, quan đảng không cần hành xử theo pháp luật mà tuỳ tiện áp dụng luật pháp thế nào cũng được. Bà Bí thư thành uỷ phán: Trong thời điểm cả hệ thống chính trị đang căng mình chống dịch Covid-19 như hiện nay, tất cả các điều luật không thể áp dụng bình thường trong công tác phòng chống dịch.

Không phải chỉ có ông bí thư đảng uỷ phường Vĩnh Phú, không phải chỉ có bà bí thư thành uỷ Thuận An, tỉnh Bình Dương coi thường luật pháp. Tất cả những quan chức cộng sản để được ngồi vào ghế quyền lực đều phải qua trường đảng học mớ lí luận đấu tranh giai cấp, chuyên chính vô sản từ gần hai thế kỉ trước, đã bị loài người vất vào sọt rác lịch sử. Chuyên chính vô sản thì chỉ có bạo lực, không có luật pháp. Bạo lực bảo vệ, duy trì thể chế cộng sản. Luật pháp chỉ là lớp phấn son trang điểm bộ mặt xã hội cộng sản và chỉ là công cụ cai trị dân. Còn đảng cộng sản tự cho mình quyền đứng ngoài và đứng trên pháp luật.

Những người cộng sản đứng ngoài và đứng trên pháp luật đã được ông uỷ viên trung ương đảng Mai Tiến Dũng khẳng định với các quan đảng đồng triều của ông: Chúng ta làm sai, chúng ta xin lỗi dân. Dân sai phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Một khẳng định quái gở. Quái gở như lời Lê nin và cả Mao Trạch Đông đều khẳng định trong thể chế cộng sản trí thức chỉ là cục cứt!

Đứng ngoài và đứng trên pháp luật, chống lại Hiến pháp, quyết tước đoạt quyền tự do đi lại của dân đến cùng, dù phải bỏ phong toả Sài Gòn từ ngày 1.10.2021 nhưng ông thành uỷ viên, phó thị trưởng Sài Gòn Võ Văn Hoan vẫn tuyên bố tiếp tục chống lại quyền tự do đi lại của người dân: Từ 1.10 người dân thành phố Hồ Chí Minh ra đường không có lí do chính đáng vẫn bị xử lí.

Quan lãnh đạo thành phố hơn mười triệu dân mà tuyên bố rất vô trách nhiệm với đời sống, sinh hoạt, hoạt động của trung tâm kinh tế lớn nhất nước, rất hỗn xược, ngang ngược tước đoạt quyền tự do đi lại của dân, những chủ thể đích thực của đất nước đã đóng thuế nuôi các quan đảng từ lớn đến nhỏ.

Lời quan đảng Võ Văn Hoan cũng tạo ra không gian vô cùng rộng lớn cho đám sai nha hành hạ dân. Với đám sai nha đầy say mê hứng thú mang quyền uy ra hành dân thì người dân chẳng có lí do gì ra đường chính đáng cả. Đến ông bác sĩ phó giám đốc bệnh viện lớn nhất Sài Gòn đến bệnh viện làm việc còn bị đám sai nha giữ xe không cho đi vì lí do đi đường không chính đàng!

Ở các nước dân chủ như nước Mỹ, từ Tổng thống khi nhậm chức đến người dân nhập cư khi được nhập quốc tịch Mỹ đều giơ tay thề bảo vệ Hiến pháp, bảo vệ đất nước, bảo vệ phẩm giá người dân Mỹ. Còn ở nhà nước cộng sản Việt Nam, quan đảng từ cấp phường xã trở lên đều ngang nhiên chống lại Hiến pháp, chống lại người dân Việt Nam!

Bình Luận từ Facebook

5 BÌNH LUẬN

  1. Học Giả Nguyễn Duy

    Tháng Bảy ngày rằm xá tội vong nhân
    (ca dao)

    1.
    Thời Mắc Dịch phải chăng Thời Siêu Thực
    âm dương lập lờ ảo ảo hư hư
    không có giấc mơ
    chỉ toàn ác mộng

    mập mờ như ngủ như thức
    người và ma lẫn lộn tù mù
    ta thu bóng ngồi uống trà với gió
    chén rượu suông cụng với chính hồn mình.

    2.
    Nghe rầm trời tiếng dân đen kêu than

    đứt ruột.

    tiếng thở dồn người chống dịch xả thân

    thắt ruột.

    tiếng chim lồng trơn lưỡi véo von

    sốt ruột.

    tiếng mặt lì lảm nhảm ti-vi

    lộn ruột.

    3.
    Gói hàng mã mùa này gửi cho người âm
    thêm hộp khẩu trang bộ áo choàng y tế
    mâm cúng cô hồn ngoài ngõ còn nguyên
    cô hồn năm nay không được phép lang thang lêu lổng

    hồn vía quay quay cuồng cuồng
    đột quị con đường chen chúc sống

    chen chúc chợ đời chen chúc hồi hương

    chen chúc tiêm phòng chen chúc nhà thương

    chen chúc thở

    chen chúc lò thiêu xác.

    4.
    Có cái chết trống không như chết lậu
    không trống không kèn không đèn không nhang
    mùi tử khí ám ươn nhà ổ chuột
    đau kiếp người sống chui chết chui.
    ta thành kính vấn an linh hồn lạc

    chỉ về Trời mới thật có tự do
    tự do nhẹ như gió
    tự do bềnh bồng như mây
    tự do trong như giọt mưa trong
    tự do nặng trĩu như lòng.

    5.
    Ta lăn lê gần hết đời người
    nỗi buồn khổ nuốt tươi niềm vui sướng
    ta thèm khát vô tư như cỏ
    mong thảnh thơi chấm mút phút nhẹ lòng
    ta đã liều mình lao vào đạn bom
    trẻ liều chết nay về già liều sống.

    6.
    Gió sục sạo khắp trần gian dài rộng
    biết chăng con người sống để làm gì?
    giết chóc triền miên suốt nhiều nghìn năm
    tích tụ máu có thể làm thuỷ điện?

    bức tử nước bức tử rừng bức tử bầu khí quyển
    bức tử trời xanh hay bức tử chính mình?

    dịch bệnh bung toang không hề hư vô
    là kiếp nạn hay đòn trừng phạt?
    lời sấm truyền ngày tận thế tự thân
    hay điềm báo Trời thay nhân loại khác?

    con người hiền lương con người nhân đức
    gian ác vừa thôi kẻo hết đất làm người!

    7.
    Thời mắc dịch ngồi uống trà với gió
    lời ruột gan ta tự vấn hồn mình…

    Nguồn Mạng

  2. Thi Sĩ: BÙI CHÍ VINH

    Có gì đâu mà phải chặn dân
    Hết đường sống thì người ta mới chạy
    Trước 1975 thì cha chú các ngươi cũng vậy
    Đói nghèo, trốn lính, sợ tù mọt gông nên trốn chạy vô rừng

    Có gì đâu mà phải chặn dân
    Dân đã góp cho các ngươi cạn máu
    Dân biến thành ăn mày sống nhờ bố thí từng lon gạo
    Giờ gạo cũng bốc hơi nên phải chạy cuống cuồng

    Có gì đâu mà phải chặn dân
    Ví dầu tình bậu muốn thôi thì đừng gieo tiếng dữ
    Hãy để dân chạy về miền Tây nằm chết dưới mùi hương châu thổ
    Hãy để dân chạy về miền Trung được ngồi khóc với núi rừng

    Có gì đâu mà phải chặn dân
    Sài Gòn hồi xưa mới có tình xưa nghĩa cũ
    Sài Gòn bây giờ thì mạnh ai nấy người dưng làm gì có giang hồ máu mũ
    Chỉ có thể chế hành dân và hèn hạ trước giặc Tàu

    Hãy để cho dân đi và quỳ xuống sám hối nỗi đau…

    Nguồn mạng

  3. # vua quan thời phong kiến, không cần luật lệ gì hết, thích là làm !

  4. Đến điều lệ đảng còn bị đảng trưởng giẫm đạp lên, thì sá gì Hiến pháp mà đòi lũ khuyển ưng tôn trọng.

  5. Đại vương đương triều đã từng phán rằng: Muốn được lâu la tôn lên làm đại vương phải là bắc kỳ, giỏi ný nuận. Vậy nên Hiến pháp, Luật pháp của xứ đông lào chỉ làm cảnh cho đại vương tha hồ múa gậy a tòng phù điều khiển lâu la, bộ hạ thi nhau đạp lên đầu dân mà kiếm tiền, dù rằng trong dân người, người cũng đã sạch cả váy thâm lẫ váy đụp rồi.

Comments are closed.