Nguyên Đại
17-11-2019
Trần Long Ẩn (TLA) sinh ngày 29/9/1944 tại Bình Định, học trung học tại trường La-San (nay là Đại Học Quy Nhơn), sau đó vào học ở Đại Học Văn Khoa Saigon. Tháng 4/1972, ông trốn theo VC vào chiến khu. Hai năm sau, năm 1974, ông được đưa ra miền Bắc, học ở trường Âm Nhạc Việt Nam.
Ngày 10/11/19, trong buổi họp giao ban của hội đồng lý luận, phê bình văn học nghệ thuật TPHCM, ông TLA phát biểu: “Chúng tôi đề xuất phải hết sức thận trọng với trang sử đen tối của miền Nam Việt Nam lúc bấy giờ là bị xâm lược. Văn học, nghệ thuật độc hại của nó xuyên tạc đường lối cách mạng đúng đắn của Đảng ở miền Nam và hiện nay không thể tẩy xóa…”, theo báo Phụ Nữ, cơ quan ngôn luận của HLH Phụ nữ TPHCM.
Phát biểu của ông gây nên phản ứng dữ dội của những người tham gia mạng xã hội, có người cho rằng đó là câu nói “bị khinh bỉ nhiều nhất từ xưa tới nay” (Mặc Lâm/ VOA – 15/11/19). Tại sao?
Trước hết là tại cái chức vụ mà ông đang có. Ông không phải là một dư luận viên hạng bét, phát biểu vu vơ, không ai muốn tranh luận. Ông hiện là ủy viên thường vụ hội nhạc sĩ Việt Nam, chủ tịch hội âm nhạc và đồng chủ tịch liên hiệp các hội văn học nghệ thuật TPHCM. Ông là tác giả của một số ca khúc từng được thanh niên Việt Nam yêu thích. Với chức vụ đó, ông không thể tùy tiện phát biểu, cho dẫu để lấy lòng ông Nguyễn Thiện Nhân, bí thư thành ủy TPHCM, người có mặt trong buổi họp giao ban đó.
Thứ hai là tại ông nói bậy. Văn học nghệ thuật miền Nam trước 1975 nó “độc hại” ở chỗ nào? Em thương nhớ, lo sợ những điều xảy ra với anh, một người lính trong những đêm lửa đạn… Những điều mà em không dám nghĩ, tình của mình chia ly mất mát trong chiến tranh…, thì độc hại ở chỗ nào? Tết, con không về nhà thăm mẹ được. Con nhớ mẹ, nhưng vì chiến cuộc, vì đồng đội con còn ở chiến trường, con không thể riêng mình êm ấm… thì độc hại ở chỗ nào?
Buổi chiều, mẹ nhìn ra ngõ nhớ con, đứa còn, đứa mất trong chiến tranh, từng đợt đạn pháo…lo buồn…thì độc hại chỗ nào. Ông vào chiến khu, không thông báo với gia đình, chỉ sau 75 mới gặp lại. Mẹ ông và những người thân nhớ thương ông…là một sự độc hại? Khi nói những điều đó, ông có nhớ đến tình cảm của những người thân của ông, khi ông đột nhiên… “mất tích” để vào chiến khu VC không? Khi nói những điều đó, ông đã trở thành “sự độc hại” của gia đình ông, cho dẫu ông đã ở tuổi mà có thể để xuống tất cả những phiền phức về danh và lợi trong cuộc đời này.
Thứ ba, ông là một kẻ vô ơn. Trước khi vào chiến khu, ông đã từng mài đũng quần trên ghế nhà trường trung và đại học Sài-gòn, ông lớn lên từ cái nền văn hóa đó. Nó tạo cho ông những cơ sở để có thể viết được những lời nhạc sau này. Ông là kết quả của “sự độc hại” mà ông miệt thị đó.
Thứ tư, làm công việc “phê bình” văn hóa, nhưng ông không hiểu một điều cơ bản là: Khi tác phẩm đã phát hành, sinh mạng của nó không còn do tác giả, người tạo ra nó, quyết định nữa. Người đón nhận tác phẩm quyết định sự sống còn của tác phẩm đó. Chế Lan Viên, sau này có “Trừ Đi” cái “Bánh Vẽ” cũng không tẩy được ao ước của ông “cho con làm sóng dưới con tàu đưa tiễn bác” trong lòng người đọc được.
Trịnh Công Sơn cho dẫu “tiến thoái lưỡng nan” cũng không thể làm thính giả quên được những ca khúc phản chiến mà ông đã viết, cùng với lời “hiệu triệu” văn nghệ sĩ mà ông nói trên đài phát thanh Sài gòn, những ngày cuối tháng Tư năm 1975.
Và, đồng chí Tố Hữu của ông, sau này có than khóc bao nhiêu vì bị thất sủng, cũng không làm sao lấy đi được ấn tượng trong lòng người đọc rằng: “Giết, giết nữa, bàn tay không phút nghỉ”…hay “Tiếng đầu lòng con gọi Sít-ta-lin” được.
Sự sống còn của một tác phẩm không phải tùy thuộc và ý chí, quyết tâm đường lối của đảng, nó thuộc về người thưởng ngoạn. Không ai có thể “tẩy xóa”, ngay cả chính tác giả. Chính vì vậy, dòng nhạc trước 1975, người ta đã từng cố tẩy xóa, nhưng không thể nào, và bây giờ nó trở lại, sống vững vàng, sống mạnh mẽ, dầu đã hơn nửa thế kỷ.
Lẽ ra, là một “nhà phê bình” ông và các đồng chí của ông phải đặt câu hỏi “tại sao” trước khi dán cho nền văn hóa nghệ thuật trước 75 cái nhãn “độc hại”. Cái nhãn mà ông dán đó, vô hình chung lại dính hẳn vào con người của ông. Ông đã trở thành một sự độc hại, mà các đồng chí của ông sẽ buộc phải loại bỏ, một ngày rất gần; bởi vì ông không xứng là một nhà phê bình, ông không xứng là một nhạc sĩ, ngay cả trong cái nhìn của các đồng chí của ông.
Người xưa nói “nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy”. Ông không rút lại được những lời phát biểu độc hại đó, nó sẽ đi theo ông xuống mồ. Tự nhiên, tôi cảm thấy ông là một người đáng thương hại.
băng đảng cộng nô ba đình dùng Trần long ẩn (thằng này già vừa ngu vừa hám danh) để thử xem phản ứng của cộng đồng người Việt mục đích chính của chúng là muốn xóa xổ sân bay Tân sơn nhứt và dùng đất đó để cho nhóm lợi ích và sân sau của chúng hút máu làm giàu và cũng là để dọn đường giao đất cho bọn Tàu cộng vào
Chứng cứ về nghiemnv chửi bới loạn xạ đây ạ. Nó cho thấy tên njayf thuộc hạng người nào…
Chu Mộng Long viết bài phê phán về Trần Long Ẩn với tiêu đề là:
Triệu chứng Narcissism: Trường hợp Trần Long Ẩn. Có thể nói đây là sự phê phán rất nặng nề và đầy lý lẽ.
Còn nghiemnv chửi Chu Mộng Long đã vô số lần (cùng với Muỗi). Có cần dẫn chứng không?
Nghiemnv (17/11/2019 at 11:51 pm) viết về Trần Long Ẩn như sau:
Cái lầy đươc gọi nà” SỰ CAO NGẠO CỦA TRÍ THỨC ĐẢNG”
Rất Đúng! Trần Long Ẩn là trí thức xhcn, sản phẩm của CS
Nhưng những người đang phê phán kịch liệt Trần Long Ẩn… cũng bị Nghiemnv chửi liên hồi, chửi nhất quan, cả tên tuổi (có cần tôi dẫn chứng không?).
Vậy thế là Ngu hay Đểu. Tôi nghiêng về cái thứ hai. Vì nó đúng với bản chất (tay sai CS).
Đã 75 rồi, một người có danh phận và tự ý thức được tuổi đời của mình thì hiểu rằng nó cũng “vừa mồ”. Vì vậy, khi phát biểu trước số đông về văn hóa, văn nghệ – một vấn đề nhạy cảm – TLA nên lựa lời cởi mở, hòa hợp, có lý có tình sẽ khiến công chúng quý mến hơn.
Đằng nầy, anh ta lại phun ra những lời ti tiện, hận thù dân tộc, có vẻ rất ẩn ức trước sự thất bại thảm hại của nhạc đỏ. Trước sự sống mạnh, sống mãi của nền nhạc trước 1975, hay khi thấy sau hơn nửa thế kỉ, người ta vẫn cứ nghe, cứ “hát, hát nữa, hát mãi” nên TLA mất bình tỉnh mà buông ra những lời “độc hại” đó chăng ?
Đúng là bọn CS tàn độc và ghê tợn hơn bọn IS nhiều!
– Một là Trần Long Ẩn Ngu, không biết rằng “ta” đang muốn “quân xâm lược Mỹ” thường xuyên hiện diện ở Biển Đông hơn, mạnh mẽ lên án Trung cộng ăn hiếp ta nhiều hơn… thế mà tên ngu này há mõm ra bảo rằng thời kỳ trước 75 là thời kỳ “miền Nam bị xâm lược” …..Như thế có phải là vì những lời nói của vài ba thằng ngu này mà làm cho Mỹ bất bình, chán nản, không muốn “liên minh” với một kẻ luôn mang lòng hận thù “đế quốc Mỹ xâm lược”.?!
– Hai là Trần Long Ẩn được tình báo Hoa Nam ra lệnh là phải tuyên bố những lời khiêu khích để “quân xâm lược Mỹ” biết không thể “gác lại quá khứ” mà tiến gần giúp VN chống họa bành trướng, đồng thời phá vỡ kế sách “xóa bỏ hân thù, hòa hợp hòa giải, đoàn kết dân tộc….” đang ngày càng cấp thiết để toàn dân cùng hiệp lực chống kẻ thù phương bắc – Đây có phải là kế “nhất tiễn hạ song điêu” của Tàu mà Trần Long Ẩn cùng đồng bọn đang nỗ lực thi hành?
Nếu là trường hợp thứ hai này – nghĩa là Trần Long Ẩn và đồng bọn là tay sai của tình báo Hoa Nam – thì nhất định người VN yêu nước – không phân biệt phe thắng cuộc hay phe thua cuộc – phải cùng nhau mang những tên này ra mà XỬ …..vì tội PHẢN QUỐC!
Trần Long Ẩn trước 1975 thuộc về phạm trù “Ăn cơm quốc gia thờ ma CS”. Ông ta được đồng bào và chính quyền miền Nam nuôi dưỡng và học hành đàng hoàng mà không biết ơn, đền đáp lại đi theo CS phiến loạn với lòng hận thù, sắt máu là kẻ bội ơn, phản trắc. Bây giờ ông lại “bưng bô” CS bằng phát ngôn phủ nhận nhắm bôi xấu VHNT miền Nam trước 1975, sao ông không bôi bẩn, cho vào thùng rác Sai gòn hoa lệ, Sài gòn hòn ngọc viễn đông hay ông sung sướng ở biệt thự, building tráng lệ, đi xe Huê Kì bóng loáng do Mỹ ngụy vứt lại ?
Trần Long Ẩn chắc hiện giờ vẫn còn đầu óc để suy nghĩ và biết tự xấu hổ.
– Ông Trần Long Ẩn, không biết trí não ông “ẩn” ở đâu mà lạc hậu với thời cuộc, mù mờ, không quán triệt các chủ trương đường lối “đổi mới” của Đảng?
Tư duy của ông vẫn y nguyên như thời – chống Mỹ cứu nước. Thời ấy đã qua lâu rồi!
Mục tiêu của thời đại CS hiện nay là – chống nhân dân cứu Đảng.
Muốn thực hiện mục tiêu, thì phải lừa bịp nhân dân.
Cho họ kinh tế thị trường tự do, cũng như cho họ tự do hưởng những thứ văn hóa, văn nghệ vô hại có từ thời trước 1975. Cốt là nó không ảnh hưởng đến vị thế độc tôn lãnh đạo của Đảng!
Rõ chưa?
(Còn nếu muốn cấm, thì hãy chỉ cấm các ca khúc “da vàng” của Trịnh Công Sơn, những bản nhạc ấy cứ như nhắc nhở người dân VN đừng quên thân phận – đang phải làm nô lệ cho bè lũ nguy quyền CSVN các ông!)
Cái lầy đươc gọi nà” SỰ CAO NGẠO CỦA TRÍ THỨC ĐẢNG” nên đẻ ra thói ăn nói hồ đồ. Hiện nay, đảng và giới trí thức của đảng ( gồm cả bị đẻ rơi) ngày càng tòi ra những thứ ngu ngốc, bi hài ằng ặc cho dân cười rụng rốn, cho dân chửi hết hơi. Ngày tàn đã đến với đảng, với đám trí thức bưng bô