Kông Kông
9-11-2019
Cộng sản từng lên án chương trình giáo dục thời Phong kiến là đào tạo những người chỉ biết Trung với Vua.
Nguyễn Công Trứ (1778 – 1858) xác nhận vị thế của kẻ sĩ từ tước vị trong triều đến ngoài xã hội với bài thơ Kẻ Sĩ. 5 Tước trong triều, Sĩ thuộc loại “kỳ liệt”. Còn 4 thứ bậc xã hội, Sĩ đứng đầu. “Tước hữu ngũ Sĩ cư kỳ liệt. Dân hữu tứ Sĩ vi chi tiên” [1]
Nhưng để được là Sĩ thì phải kinh qua gian khổ về “dồi mài kinh sử” và luật thi cử vô cùng cẩn trọng và nghiêm khắc. Hình ảnh vinh quy bái tổ trong ca dao nói lên được phần nào sự gian khổ và vinh dự đó. Giỏi như Trần Tế Xương, Cao Bá Quát… cũng chỉ còn cách làm thơ ngạo đời!
Nói chung, khi Sĩ được làm quan là đã được gạn lọc rất kỹ. Phải là người đạo đức, có thực học, thực tài. Nếu chẳng may gặp hôn quân nhiều người đã cáo bệnh từ quan, về làng dạy học, đào tạo môn sinh, lưu danh hậu thế! Vì thế họ là “cha mẹ của dân” (phụ mẫu chi dân).
Nhưng Khổng Tử có là “vạn thế sư biểu” thì ngàn năm đó đã qua rồi! Mấy năm đầu của thế kỷ 20 cụ Trần Tế Xương (1870 – 1907) đã báo động “cái học nhà Nho đã hỏng rồi. Mười người theo học chín người thôi” nói lên tính cách lỗi thời của đạo Nho với thời cuộc.
Đến thời Mao làm Cách mạng Văn hóa, tượng Khổng Tử bị ném vào sọt rác. Hậu quả tất yếu của bọn Hồng vệ binh là xã hội hỗn loạn nên những người kế Mao vội vàng moi từ thùng rác đem tượng Khổng Tử ra sơn phết lại, để vào bệ như cũ. Nhưng vẫn thờ Mao. Vì thế thực tâm cộng sản phục hưng Khổng Tử chỉ vì chữ Trung!
Trước kia thì Trung với Vua, bây giờ là Trung với Đảng!
VN chịu ảnh hưởng Tàu là điều khỏi cần bàn cãi. Nội dung câu nói của ông Hồ xác định: “Các cô các chú nên biết rằng: Ai đó thì có thể sai, chứ đồng chí Stalin và đồng chí Mao Trạch Đông thì không thể nào sai được”.[2] nên cộng sản Tàu làm gì, cộng sản VN cứ thế làm theo.
Chữ Trung đối với cộng sản đứng đầu trong chương trình giáo dục. “Hồng hơn chuyên”! Vì thế, so với thời phong kiến, chữ Sĩ (trí thức XHCN) không còn đạo đức, không có thực học, thực tài. Cụ thể có vô số quan chức VN khi phát biểu thường rất ngu ngơ mà tham nhũng thì “không chừa thứ gì”! Tiến sĩ dùng LU chống ngập, văn hóa thì phản ứng với dòng quảng cáo LONcoca vì sợ bị hiểu lầm, đại biểu thì “mấy cái đảo chim ỉa” (số đảo bị Tàu cộng chiếm)… còn ông Thủ Tướng đọc diễn văn quốc tế quan trọng thì cứ đứng đánh vần cờ lờ mờ vờ… như con trẻ!
Thử nhìn toàn cảnh từ thời Cải cách Ruộng đất đến sỉ nhục, đày ải quân cán chính và người miền Nam, rồi cướp đất Văn Giang, Dương Nội, Đồng Tâm, Thủ Thiêm, Lộc Hưng… vô số kể, nên đoàn người dân oan mỗi ngày một đông, nhưng có quan chức nào “dâng sớ từ quan” như thời phong kiến hay không? Trái lại, chỉ dám viết “Thỉnh nguyện thư, Kiến nghị…”!
Hiện tại, khi quan chức sắp bị đảng bỏ (vì lý do nào đó) hoặc bỏ đảng kịp lúc trước khi đảng ra quyết định… của người đã nghỉ hưu (chứ chưa nói đang tại chức) cũng rất hiếm! Và nếu có ai đó làm chuyện “rất hiếm” thì lập tức được dư luận khen ngợi, phỏng vấn… Hóa ra trí thức XHCN dễ dàng gặp “may mắn”. “May mắn”, là “ăn cỗ được nhiều mâm” (!) “Mâm cỗ đảng viên” ăn gần như trọn cả đời. “Mâm cỗ bỏ đảng” được ngợi khen là trí thức. “Mâm cỗ dân chủ, tự do” là dám dấn thân tranh đấu… Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất của Đại Tá Nguyễn Khải, chỉ dám phổ biến sau khi qua đời, là ví dụ. Tướng Trần Độ được ca ngợi cũng như thế v.v…!
Như vậy trí thức XHCN chỉ cần quay lưng với đảng cộng sản sẽ “được” tất cả, còn so với Tù nhân Lương tâm đang bị cộng sản hành hạ tàn độc trong tù, đôi khi lại bị lãng quên (!)
Vậy đó không phải là “may mắn” thì là gì?
Với Thế giới Tự do thì không hề có cái gọi là Trung với đảng. Không hề có “Tội phản đảng”! Tất cả đều phải đặt quyền lợi dân tộc và đất nước lên trên. Hôm nay là người của đảng A, ngày mai có thể bỏ đảng A, nếu thấy đường lối đảng không còn phù hợp với thực tế xã hội, thì theo đảng B hoặc lập thêm đảng C. Lá phiếu cư tri sẽ quyết định việc đổi đảng đó đúng hay sai.
Vì đảng chỉ là một thành phần trong sinh hoạt xã hội. Đảng không, và không bao giờ là đất nước, là dân tộc.
Thời phong kiến phải Trung với vua, vì vua tượng trưng đất nước (Thiên tử). Còn với xã hội văn minh hiện tại mà phải Trung với đảng trong lúc đảng cũng chỉ là một tổ chức của cộng đồng dân tộc, thì chữ Trung đó tự nó xác định tính băng đảng. Mà đặt băng đảng lên trên cả dân tộc thì chỉ có bọn tội phạm!
Dạ thưa, đơn giản chỉ thế thôi.
(8/11/2019)
————-
[2] https://www.rfa.org/
Trích: “Thử nhìn toàn cảnh từ thời Cải cách Ruộng đất đến sỉ nhục, đày ải quân cán chính và người miền Nam, rồi cướp đất Văn Giang, Dương Nội, Đồng Tâm, Thủ Thiêm, Lộc Hưng… vô số kể, nên đoàn người dân oan mỗi ngày một đông, nhưng có quan chức nào “dâng sớ từ quan” như thời phong kiến hay không? Trái lại, chỉ dám viết “Thỉnh nguyện thư, Kiến nghị…”!”
Tác giả đề cao các quan chức đến mức sai sự thật ở đây rồi. Viết thỉnh nguyên thư, kiến nghị là hoạt động náo nhiệt trong vài năm qua của giới trí thức ngoài chính phủ hay cựu viên chức tại Hà Thành. Khi còn đương chức, có vị nào dám đọc (họ không ở tư thế để viết) kiến nghị đâu? Cũng không thấy quan chức nào dám nhắc nhở đồng liêu rằng người dân Việt có quyền đưa ra những đòi hỏi mà đảng và nhà nước có trách nhiệm phải đáp ứng hay ít nhất phải hồi đáp.
Chơi đùa giỡn với Lửa : chàng Hoàng tử Bé Phú Lăng Sa đang lao vào vòng tay Hồng đế Trung c..uốc Xã !
**********************************************************************************
https://www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2019/11/TS-MacronXi02-110719.jpg
Hồng đế Tập Tành Tành trong Vòng tay Học trò Ma Cà Rồng !!!! ???? HA HA AH!!!
Cả chuỗi sai lầm bao triều Tổng thống
Nay chàng tuổi trẻ bất tài viễn kiến không !
Lao vào vòng tay Trung cộng như Tự sát
Thâm hụt thương mại Pháp-Tàu thế là xong
Chệt bán toàn hàng dỏm hàng nhái đóng xưởng
Pháp bán chuyển giao Nguyên tử + Hàng không !
Bất lực quốc nội vô vàn thế n(l)..à Hoàng tử Bé
Đành đùa chơi với Lửa từ miệng lưỡi Rồng
Lại dám nhân danh cả Liên hiệp Âu châu nữa
Khi Đại từ Mẫu Merkel sa lầy Di dân chán không !
‘Hồ hởi’ Hồng đế Tập Cận Bình vỗ tay trong bụng
Coi chừng Dân Pháp dân Âu châu đâu dễ trông !!!…
TỶ LƯƠNG DÂN
1) Thưa bác Phạm Đình Trọng kính mến,
Bác bảo nội dung bài viết rất không có lợi… vì làm chia rẽ, phân hóa lực lượng đấu tranh… và với cá nhân như Nguyễn Khải, Trần Độ… họ có danh phận, có tên tuổi nên phản ứng của họ có ảnh hưởng rất lớn… Họ “đã đánh mất cả cuộc đời…” có gì mà may mắn (dù chữ “may mắn” và chữ “được” tôi dùng trong ngoặt kép!) Tóm tắt như vậy hy vọng không sai ý bác.
Về Nguyễn Khải, nếu lúc còn sống ông cho xuất hiện tác phẩm ĐTCTĐM thì ảnh hưởng chống CS sẽ mạnh hay yếu hơn? Còn Tướng Trần Độ sau khi bị công an giựt Nhật ký Rồng rắn khỏi tay, nếu ông ra thẳng Hà Nội đứng giữa Ba Đình tự sát để phản đối…(vì sức già không còn làm gì được nữa) Phản ứng nào có thể gây ảnh hưởng sâu rộng hơn?
Khi biết là sai lầm phải dứt khoát quay lại. Không còn sức dấn thân như thời trẻ thì, vì Danh Dự, hy sinh mạng sống để xác quyết! Được như thế thì sức lan tỏa sẽ mạnh đến cỡ nào? Đó mới là Kẻ Sĩ! (Thưa rõ, tôi không ủng hộ việc tự sát để phản đối vì có gian khổ, có cay đắng mới nói lên giá trị nhân sinh… nên chỉ ví dụ thôi)
Và, đã hơn 40 năm trôi qua tại sao vẫn cứ lo ngại nói ra sự thật? Hơn 40 năm ĐÃ không nói ra sự thật vì sợ “gây chia rẽ, làm phân hóa lực lượng đấu tranh…” nhưng hiện tại đang về đâu?
Đường lưỡi bò đã liếm trên mặt VTV, liếm trên ô tô triển lãm, liếm trên phim, liếm trên iphone, liếm trên áo du khác Tàu và liếm đến cả sách ở trường học! Còn Bãi Tư Chính như thế nào? Vậy chờ thêm 40 năm nữa?
Rất trân trọng tâm huyết của bác. Kính bác.
2) Thưa bác SP Nguyễn,
Bác hỏi “thực học” của tôi ở tầm nào? Hóa ra bác vẫn cứ cho là chuyện đất nước phải do trí thức (như bác?) bàn bạc còn giới thường dân thì… phải coi “ở tầm nào”! Vậy hơn 40 năm qua trí thức (như bác, nếu không là đảng viên) đã làm được gì? Tôi không phải trí thức. Chỉ là công dân hạng xoàng! Nhưng ai cấm người dân không được có ý kiến? Xin hãy nhìn nhiều tấm gương tranh đấu của những người ít học nhưng khí phách họ dường nào? Họ xuất phát là công nhân, nông dân, từ Văn Giang, Dương Nội, Thủ Thiêm, nghề cá, nuôi tôm… khắp nước bác ạ! Cũng xác minh với bác là lớp người trẻ học vấn cao dấn thân tranh đấu, khởi đầu như LS Lê Thị Công Nhân… (không thể kể hết) đang phát triển nhanh, họ là Tù nhân Lương Tâm chứ không phải là Trí thức XHCN đâu ạ!
Chữ “Trí thức XHCN” tôi dùng mang nội hàm ngắn gọn trong giới bình dân chúng tôi! Chùm chữ nầy nói những người “có bằng cấp” đang phục vụ đảng. Như trong bài đã dẫn chứng vài phát ngôn của đám đó. Còn học thuật thì vô biên. Rất nhiều công trình quý giá của những người sống dưới chế độ CS, kể cả VN, nếu phục vụ cho nhân loại, họ là trí thức. Không hiếm trường hợp thành công của họ bị đảng tiếm danh (nhờ ơn đảng) nhưng vì ở thế kẹt, họ im lặng! Còn làm công cụ cho CS mới là trí thức XHCN! Khác nhau vậy đó, thưa bác!
3) Thưa quý bác có comment,
Xin cảm ơn quý bác góp ý. Và rất cảm ơn các bác chửi thẳng thắn! Điều thể hiện dễ thấy nhất về văn hóa cá nhân nằm ở ngay trong văn phong và nội dung comment. Khen/chê, chuyện bình thường, là tự do ngôn luận, nhưng học được từ đó là điều rất quý! Xin trân trọng.
Điều thể hiện dễ thấy nhất về văn hóa cá nhân nằm ở ngay trong văn phong và nội dung comment.
Tôi cũng muốn chia sẽ với anh đôi điều, mặc dù không biết anh có quay lại để đọc nữa hay không:
– Đối với bọn việt cộng, nói lý lẽ với chúng là rất phí lời, tốn thời gian vô ích. Anh không thấy là anh có thắng lý bọn chúng trên các lập luận, dẫn chứng “có học thức” thì cũng đâu có được cái gì ?
ANH KHÔNG NHẬN RA LÀ KHI THẮNG LÝ BỌN VẸM, BỌN CHÚNG ĐÂU VÌ THẾ MÀ THAY ĐỔI.
Mà ngược lại, khi thua lý bọn vẹm đem lý luận của chúng ta về nghiên cứu kỹ để tìm cách hóa giải. Còn không thể cãi lại thì chúng đem lý lẽ của chúng ta ra xài trong dịp khác.
– Cho nên mặc dù đang tranh biện với vẹm, nếu tôi nhận thấy đó là đề tài mà nhân dân tôi, hậu duệ Việt Nam Cộng Hòa đang quan tâm, thắc mắc. Lúc đó tôi sẽ dùng ngôn ngữ văn hóa để tranh biện, mà thực chất là tôi đang nói cho đồng bào tôi nghe.
Bọn vẹm cứ ngỡ là tôi bị cuốn theo đề tài của bọn chúng.Tôi đâu cần.
Tôi không cố tạo ra VĂN HÓA CÁ NHÂN. Bởi vì tôi lại KHÔNG CÓ CÁI TÔI đâu.
Thân!
Tôi rất đồng ý với Người dân Việt ở chỗ chúng ta viết chẳng những cho việt cộng, việt gian lẫn bọn commie wannabes đọc (để mà đọc chứ không mong chúng hoán cải được gì), mà còn cả những người vừa mon men thoát ra khỏi gọng kềm việt cộng để tìm đọc những gì không có trong sách giáo khoa, trong báo đài nhà nước vc, nên cái gì cũng phải mang tính cách thông tin và giải độc ở trong đó để bạn đọc nào cũng biết trước biết sau, đâu là sự thật, đâu là tuyên láo. Có vậy người đọc mới bị sự hiếu kỳ kích thích họ tìm đọc thêm, thay vì phải đọc những lời tranh cãi lý luận mà ai cũng biết sẽ chẳng đến đâu. Còn những cái tôi, những tư tưởng nhập nhằng, quá ô nhiễm cũng ví như trùng độc “chỉ có thể bị thay thế, không thể sửa đổi”
Phạm Đình Trọng
“Ý kiến trên không sai nhưng rất không có lợi cho nhân dân trần trụi trong nô dịch cộng sản đang chấp nhận mọi hi sinh mất mát đấu tranh với bạo lực cộng sản giành lại những giá trị làm người.
Trong cuộc chiến cam go, không cân sức giữa người dân tay không với công an, tòa án, nhà tù cộng sản, một tiếng nói của bất kì ai chỉ ra bản chất mất tính người của cộng sản đều cần thiết và quí giá, đều có giá trị thức tỉnh những người còn đang chìm đắm trong ngu dân cộng sản, làm cho đội ngũ người dân thức tỉnh thêm đông. Nhất là tiếng nói của những người có danh phận, có tên tuổi như nhà văn Nguyễn Khải, như tướng Trần Độ thì sự thức tỉnh càng lớn.
Cả đời mang tài năng ra làm công cụ cho cộng sản. Cuối đời mới nhận ra sự phản dân hại nước của cộng sản, mới nhận ra thân phận công cụ cho sự phản dân hại nước đó. Đau lắm! Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất là nỗi đau của Nguyễn Khải. Đau đớn vậy mà may mắn ư?
Nỗi đau của nhà văn Nguyễn Khải, nỗi đau của tướng Trần Độ là nỗi đau của những nhân cách văn hóa dù được người đời dồng cảm, chia sẻ thì cũng đã mất cả cuộc đời rồi, có gì mà may mắn nhỉ? “Như vậy trí thức XHCN chỉ cần quay lưng với đảng cộng sản sẽ “được” tất cả”. Đánh mất cả cuộc đời rồi, còn gì nữa mà được tất cả nhỉ?
Cái nhìn xét nét của mẹ chồng với nàng dâu thuở xa xưa như vậy vừa nghiệt ngã, nhỏ nhen vừa làm mất đi giá trị thức tỉnh của những nhân cách lớn như Nguyễn Khải, Trần Độ, làm chia rẽ, phân hóa lực lượng đấu tranh loại bỏ tai ương cộng sản. Và nhân dân cứ mãi trần trụi giữa bầy sói cộng sản”
Phải bot lại vì sợ bác PĐT chơi kiểu nhà thơ Hoàng Hưng, xóa xì ta tụt của mềnh .
“một tiếng nói của bất kì ai chỉ ra bản chất mất tính người của cộng sản đều cần thiết và quí giá”
Nếu tiếng nói đó thật sự chỉ ra “bản chất mất tính người của cộng sản”. Nếu không thì sao ạ ? Tệ hơn, nếu đánh lận con đen thì sao ? Có cần thiết & quý giá không ?
“Đau đớn vậy mà may mắn ư?”
May chớ . Những người không chịu làm công cụ cho phản dân hại nước còn đau cả về thể xác lẫn tâm hồn, mất tất cả . Đau hơn nhiều . All things considered, những người làm công cụ cho phản dân hại nước may mắn hơn những người ngược lại . Và cũng chỉ 1 số thui . Bác đang chơi với tụi “đảng viên hoạt động nội thành”, chúng nó vẫn tự hào đấy chớ .
“Đánh mất cả cuộc đời rồi, còn gì nữa mà được tất cả nhỉ?”
Có đánh mất đâu cơ chứ . Cuộc đời cống hiến đẹp tới bây giờ còn có người muốn noi gương kia kìa . Việt Nam is fooked! Thui rùi đất nước tui .
“làm chia rẽ, phân hóa lực lượng đấu tranh loại bỏ tai ương cộng sản”
Ờ … à … “lực lượng đấu tranh loại bỏ tai ương cộng sản” có tính tới lực lượng kêu gọi nhân dân đoàn kết chung quanh đảng Cộng Sản hông dzậy bác Phạm Đình Trọng ? Có tính tới lực lượng yêu Đảng = yêu nước, lực lượng “có thiện chí” với Đảng, lực lượng quan ngại tới sự tồn vong của Đảng & cả trăm thứ hầm bà lằng như vậy ?
Công nhận câu không lạc đạn Lê Hiếu Đằng là cái lò khai dân trí rất hiệu nghiệm . Ai sinh hoạt với chúng đều nói năng “như thế là tốt rùi” hết, kể cả bác Phạm Đình Trọng . When are we gonna see lời kêu gọi mọi người đoàn kết chung quang Đảng từ bác Phạm Đình Trọng đây ?
Công an nên khuyến khích trí thức thoái hóa gia nhập câu không lạc đạn Lê Hiếu Đằng . Đứa nào chui vô trỏng, khi chui ra đều nói năng như cái lon cô công an hết .
“Bác KongKhong chính là trí thức “phi xhcn”
Rất tiếc, số trí thức như bác hiện nay chưa đông đảo”
Đúng thía . Số “trí thức xã hội chủ nghĩa” đông đảo hơn nên mình phải ủng hộ họ, thay vì chê trách . Thật ra, họ làm thế là cũng khá rùi . Cần khuyến khích thay vì la mắng . Họ như đám trẻ “thiếu may mắn”, làm được cái gì cũng là hay rùi . Nếu chúng ta xem là nhẫn tâm, tàn ác la mắng những trẻ sinh ra bị thiểu năng -lỗi không phải của chúng- thì quả là bất công khi chê trách trí thức xã hội chủ nghĩa . Lỗi một phần cũng là vì Đảng . Nhất là trí thức “đảng viên hoạt động nội thành”, khách quan như chikin xít Hạ Đình Nguyên mà nói, lỗi không phải lúc nào cũng tại họ . Đúng, most of the times, but not all the times.
“Có cứng mới đứng đầu gió”. Trí thức mà không “đứng đầu gió” thì có là trí thức không? Ví dụ cụ thể: Trường hợp Thái tử đảng Cù Vũ. Lúc ông ta bị tù đã có hiệu ứng rất mạnh ngoài xã hội cho việc đấu tranh, có cả trang Boxit tác động sâu rộng. Trong lúc đó ông Vũ còn được vẽ tranh gửi tặng bên ngoài! Thế nhưng cuối cùng… chuồn! Đã thế khi được đón tại phi trường ở Mỹ còn đưa 2 ngón tay ghép hình chữ V!
Người dân tranh đấu bị bức hại rất nhiều nhưng cứ tạm cho là “có còn hơn không” nhưng trí thức mà đấu tranh kiểu “có còn hơn không” thì có phải là trí thức?
Nhìn lại gương dấn thân tranh đấu của trí thức ngày trước so với bây giờ là câu trả lời cụ thể.
Ở Việt Nam “cứng” thì được Đảng “tạm giữ” -từ của Tiến sĩ Phạm Chí Dũng .
“trí thức” ở Việt Nam hổng có đứng đầu gió . Họ “đoàn kết chung quang Đảng” -lời của Vũ Ngọc Hoàng- có nghĩa (rất) nhiều người đứng đàng sau Đảng, 1 số người khe khẽ, ôn hòa & có học, rón rén, nhẹ nhàng & khiêm tốn ra trước giơ tay chờ Đảng gọi . Có nghĩa họ hổng “cứng”, mà là “uyển chuyển”. Nếu phải so sánh với 1 bộ phận trong cơ thể, cái lưỡi thích hợp hơn là cái Tự Do . Nhiều đường lắt léo hơn cái con Tự Do .
Với cách đấu chanh kiểu “trí thức” nhà mềnh, chuồn là thượng sách .
Thật ra chuồn khỏi Việt Nam có nhiều điều tốt . Cho tới 1 lúc nào đó, tất cả những tinh hoa của Việt Nam đều ở đâu đó ngoài biên giới Việt-Trung . Có nghĩa tất cả mọi giải đáp cho tất cả mọi vấn đề ở Việt Nam hoàn toàn không nằm trong phạm vi lãnh thổ Việt Nam . Khỏi tìm chi cho mất công .
Điều này nữa, nếu muốn thế giới (tư bẩn, that is) nhận lại người tị nạn Việt, dân ta cần quậy nát xã hội để Đảng hiện nguyên hình, hoặc/và ủng hộ 2 đảng sáp nhập . Thế giới đang nhận dân tị nạn Tibet.
“Nhìn lại gương dấn thân tranh đấu của trí thức ngày trước”
Get outta here. Việt Nam “được” (*) như ngày nay là nhờ 1 phần lớn ở “gương dấn thân tranh đấu của trí thức ngày trước”. Chừng nào đánh đổ -Nguyễn Tiến Tường, Ngàn Năm- được cái triền thống cách mạng quý báu này Việt Nam mới khá -theo định nghĩa tư bẩn- nổi . Noi gương mãi kiểu này thì đất nước “được” như thế lày là đúng rùi .
(*) Bà Vũ Kim Hạnh xem chiện Thành Long, phim hoạt họa Trung Quốc bị phản đối là “thất bại” của Trung Quốc . Thus, “được”.
Toàn thế giới, toàn dân Nga đều khen ngợi và biết ơn hai nhân vật: Gorbachov và Yeltsin trong vai trò xóa bỏ Liên Bang Xô Viết.
Nếu bụng dạ hẹp hòi, ghen tức, suy bì… (tiểu nhân) vẫn có thể đưa ra “lý lẽ” như sau:
Hai thằng này lúc còn Liên Xô đã có địa vị cao ngất trời, hưởng lợi vô kể. Khi Liên Xô tan rã chúng nó vẫn hưởng đủ mọi thứ… Chúng nó được cả chì lẫn chài. Có cái éo gì mà phải đề cao chúng nó?
Lý lẽ tương tự đang thịnh hành ở một số phát biểu ở bên trên.
Nhưng lý lẽ cũng tố cáo nhân cách. Nó sờ sờ ra đấy.
Sự nghiệp lớn nhất của toàn dân VN hiện nay là xóa bỏ chế độ CS. Càng tập hợp được đông đảo, càng tốt. Bất cứ ai tán thành như vậy (và làm bất kỳ việc gì đó, dù nhỏ), đều đáng trân trọng và thuộc diện cần đoàn kết.
Vạch mặt vài ba tay sai CS ở đây tuy là việc rất nhỏ (không thể so với những trí thức đã viết hàng trăm bài phản biện) vẫn là đáng hoan nghênh.
Dân thường là học trò ưu tú của Mac văn Trang, Chu Hảo. Toàn lũ bẻm mép, tằm gửi. Kiến thức chắp vá, đọc dich học thuộc rồi lải nhải như ngáo chữ. Cỡ như NGIYEEXN ĐÌNH CỐNG HÙNG HỔ LAO VÔ BỊ VĂNG NGAY LẬP TỨC.
Đánh lận con đen, xập xí xập ngầu. Đem Gorbachov và Yeltsin, sao không kể cả Vladimir Putin để so sánh với đám trí thức xờ hờ cờ nờ. Mặt dầy đến mức hoang tưởng.
Đánh lận con đen, xập xí xập ngầu. Bọn cặn bã trí thức xờ hờ cờ nờ bị chính đảng đã dạy dỗ nên tụi nó vứt vào thùng rác.
Hà cớ gì chúng ta phải nhặt lại từ thùng rác đảng đĩ cộng sản mà hoan hô như thằng bùi tín ?
Trích”hiên tại, khi quan chức sắp bị đảng bỏ…. mâm cỗ đảng viên ăn gần trọn đời… mâm cỗ đảng bỏ…. mâm cỗ dân chủ.. ”
Để bổ sung thêm cho tác giả, hẫy thử đưa ra và cái tên: Quang a, KHẮC MAI, CHU HẢO, NGUYỄN ĐÌNH CỐNG, DƯƠNG TÀU, LƯU BÌNH NHƯỠNG, NHÓM MINH TRIẾT, NHÓM VĂN ĐOÀN ĐỌC LẬP.” So sơ vài cái tên để minh họa thêm cho nội dung câu nói mà tác giả vì tế nhị không nêu ra. AKA ĐÍCH THỊ
1) Vưỡn nói bậy.
Đảo “chim ỉa” là câu nói một cán bộ CS ở thành Hồ nói sau năm 1975. Hồ chết 1969.
2) Đồng ý bầu bác Kông Kông là trí thức phi xhcn.
Ông đạt tiêu chuẩn của cụ Lê Quý Đôn (cách nay gần 500 năm)
Đó là: Không có trí thức thì đất nước không hưng vượng (Phi trí=bất hưng)
Vưỡn nói đúng
Mấy cái đảo chim ỉa nên bị bán cho Trung cộng năm 1958. Vẹm chúa Minh râu không bán thì bọn tay sai dám bán sao ?
Sau 1975 thì bọn con cháu vẹm chúa Minh râu chỉ lặp lại câu nói của cố vẹm chúa thôi.
Đừng cướp công của người khác. Đặc biệt khi đó lại là công trạng lớn lao của tên vẹm chúa Minh râu “xoạc khỉ”
Nói thật cái đám uu mê mê, chỉ có thói quen nhìn hình dáng, không bao giờ tự hỏi xem tại sao???? Cứ nhắm mắt đi theo. Hỏi rằng có giống bò đỏ ko????!!!!!!!
Thưa quý tác giả, “mấy cái đảo chim ỉa” là chữ của Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại dùng đấy ạ.
Like cái
Bác KongKhong chính là trí thức “phi xhcn”
Rất tiếc, số trí thức như bác hiện nay chưa đông đảo
Trí thức XHCN thì tiêu chuẩn đầu tiên là trung với đảng (CS).
Đã viết bài (rất nhiều bài) tố cáo và chê trách CS thì không phải trái thức xhcn.
Họ là trí thức chân chính của dân việt nam
(Lê Quý Đôn viết: Phi trí bất hưng)
Ngu như bò cũng phân biệt được 2 loại trí thức đó.
Tay sai CS (dư luận viên) chống lại họ bằng 2 cách
1- Gọi họ là trí thức xhcn để chửi bới, lời lẽ rất đê tiện.
2- Chửi bới bất cứ dịp nào.
Bị điên nặng rồi
Tôi hoàn toàn đồng ý với anh Kông Kông. Tất cả suy nghĩ của tôi anh đã viết hết ra rồi:
Hóa ra trí thức XHCN dễ dàng gặp “may mắn”. “May mắn”, là “ăn cỗ được nhiều mâm” (!) “Mâm cỗ đảng viên” ăn gần như trọn cả đời. “Mâm cỗ bỏ đảng” được ngợi khen là trí thức. “Mâm cỗ dân chủ, tự do” là dám dấn thân tranh đấu… Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất của Đại Tá Nguyễn Khải, chỉ dám phổ biến sau khi qua đời, là ví dụ. Tướng Trần Độ được ca ngợi cũng như thế v.v…!
……
Tôi không trích phần phía dưới bởi tôi không đồng ý so sánh bọn cặn bã trí thức xhcn (đọc là trí thức xờ hờ cờ nờ nhé, đ.m thằng nào đọc là trí thức xã hội chủ nghĩa ở đây) với các tù nhân lương tâm. Bọn trí thức xờ hờ cờ nờ không có vé liếm được gót chân của các tù nhân lương tâm.
Bọn cặn bã trí thức xờ hờ cờ nờ
Như bác nói, cho nên tôi có nói” SẴN SÀNG ĐỔI 10 NHÂN SĨ, TRÍ THỨC XỜ HỜ CÒ NỜ ĐỂ ĐỔI 01 TÙ NHÂN LƯƠNG TÂM”