2-10-2019
Tiếp theo Tập 1 — Tập 2 và Tập 3
(Truyện dã sử của Chu Mộng Long)
Trước áp lực của dư luận và trước sự trí trá của vua Mèo, quan công sứ đích thân đến cung đình yêu cầu hoàng thượng xử trảm vua Mèo để an dân. Vẫn biết thi cử ở xứ này là để tuyển quan ngu cho dễ sai bảo, nhưng quan ngu mà dân loạn thì chí nguy. Cho nên lần này, quan công sứ đề nghị xử rốt ráo tội làm lệch lạc kết quả cuộc thi tuyển chọn nhân tài.
Hoàng thượng đăm chiêu nhìn chiếc baton trên tay quan công sứ, cảm thấy cái quyền lực của mình lúc này sao mà nhỏ bé. Ngài quên mất thói quen vuốt râu trước khi phán điều gì, cứ để tay bụm trước bộ hạ, mắt nhìn cái baton mà thưa:
– Nhưng cung đình phải theo luật lệ xưa nay, không thể làm trái quy trình. Hơn nữa vua Mèo có cái lý của thằng Mèo, không đơn giản trảm là xong…
Nghe đến đó, quan công sứ dứ dứ chiếc gậy vào mặt hoàng thượng:
– Lý sự cùn! Nó làm vua xứ Mèo cát cứ một phương. Chủ trương sửa điểm cho con nó và cho cả họ nhà Mèo chẳng phải ai ngoài nó. Nhưng điều tra, lấy chứng cứ cũng nó. Bây giờ nếu giao cho nó xử tội phạm thì nhiều lắm là nó xử thằng hầu. Quy trình cái con kẹc! Quy đầu thì có!
Nghe quan công sứ tức giận văng tục như vậy, hoàng thượng không khỏi hoang mang. Lại nghĩ đến chuyện vua Mèo cho thằng Dục và khâm sai đại thần ăn cứt mèo mà hoàng thượng cũng tức giận theo. Không chỉ thế, vua Mèo còn đánh rắm thối inh giữa cuộc họp dân biểu làm bẽ mặt cả triều đình lẫn quan khách.
– Cho triệu thằng Dục!
Hoàng thượng ra khẩu dụ. Mười phút sau quan Dục (tục gọi là thằng Dục cho thân mật) vác mặt đến. Hoàng thượng hỏi:
– Quan công sứ đòi xử trảm vua Mèo. Khanh có cao kiến gì không?
Thằng Dục cố gắng cúi cái đầu xuống, nhưng cái tướng ngưỡng thiên hơi khó sửa, nên đành quỳ xuống cho chắc:
– Bẩm quan công sứ, muôn tâu hoàng thượng. Trảm là phải. Thần đã nàm hết mình cho cuộc thi trót nọt, nhưng thằng Mèo và đồng bọn phá bĩnh nàm thối ra. Thần đã kiểm điểm trách nhiệm những tay chân của mình, nẽ lào thằng Mèo thoát tội? Ló không chịu nắng nghe mà vẫn cãi ný hết nần lày đến nần khác. Trảm là phải…
Hoàng thượng ngắt lời:
– Dài dòng. Ta hỏi có cao kiến gì không?
Thằng Dục ngửa mặt lên trời như cái bàn thiên đặt giữa sân nhà quê, nghĩ mãi không ra, bèn nói đại cho có cao kiến:
– Bí mật cho ló uống trà có cứt mèo…
Quan công sứ nghe cái cao kế đó thì không khỏi dí cái baton vào miệng thằng Dục:
– Kế hèn. Trả thù vặt mà gọi là cao kiến sao?
Nói đoạn, quan công sứ yêu cầu:
– Người phương Đông có câu: “Điệu hổ ly sơn”. Điều động nó về triều đình, thăng cho nó chức quan nào đó rồi cho khâm sai về xứ Mèo điều tra lại. Vẫn đúng quy trình, không mang tiếng thù vặt.
Hoàng thượng ra chiếu chỉ điều vua Mèo về triều, phong cho một chức quan ngồi chơi xơi nước. Lại ra chiếu chỉ đưa một đại thần địa phương khác về thay chỗ vua Mèo theo luật hồi tỵ. Vua Mèo không thể cãi mà phải chấp hành. Bây giờ thì chỉ nghe vua Mèo ngậm ngùi: “Mong mọi sự rồi sẽ qua”. Thằng Dục nhân cơ hội hàng ngày cho người bí mật pha trà cứt mèo cho vua Mèo uống. Không chết thì cũng lú đi phần nào cho hết cãi lý.
Kết quả điều tra khách quan được tấu trình lên hoàng thượng. Hoàng thượng đích thân xét xử.
Không khí buổi xét xử xem ra rất căng thẳng. Nhà vua ngự trên ngai vàng. Tả hữu hai bên chờ vua phán và chỉ biết hô hoàng thượng anh minh. Quan công sứ chỉ ngồi ghế giám sát. Thằng Dục đóng vai trò công tố viên. Vua Mèo thành bị can. Nhìn không khí căng thẳng, lại thấy thằng Dục trong tư thế hằm hè, vua Mèo biết triều đình sẽ xử mình. Vua Mèo nhìn quanh và ung dung rút ra cái ống hút, phi một điếu dài, khói tỏa khắp cung điện.
– Không được hút thuốc trong cung điện! Nàm như vậy nà vô giáo dục!
Thằng Dục mắng. Vua Mèo cãi:
– Hút một điếu cho bớt căng. Nàm gì sỉ mắng dữ vậy?
Nghe vua Mèo nhái giọng mình, thằng Dục càng tức điên lên. Không cần hoàng thượng khai cuộc, thằng Dục đã oang oang đọc bản luận tội:
– Muôn tâu hoàng thượng. Đã có đủ chứng cứ vua Mèo phạm tội chữa điểm cho con mình và cho cả họ nhà Mèo gây dư luận xấu, ảnh hưởng nghiêm trọng đến an linh quốc gia. Căn cứ vào nuật hình, đề nghị chuyển sang thằng Hình, à nộn, Bộ Hình, xử trảm ngay nập tức!
Vua Mèo phi một điếu thuốc nữa và nhả thẳng khói vào mặt thằng Dục. Thằng Dục ho khùng khục. Vua Mèo cười nhạo:
– Không phải lỗi tại tao. Tại mày ngửa mặt hứng khói đấy nhé. Tao hỏi mày, tao có trực tiếp chữa điểm không?
Thằng Dục lấy khăn lau mắt lau mũi và nói ngay:
– Mày không trực tiếp chữa điểm, nhưng mày lợi dụng chức vụ quyền hạn, chỉ đạo cho cấp dưới chữa. Bằng chứng là em mày, vợ mày đã khai nhận trong bản cung!
Vua Mèo lại phi một điếu nữa. Khói tỏa mù mịt. Không ai còn nhận ra mặt vua Mèo. Trong làn khói, cả triều đình nghe tiếng vua Mèo vang ra:
– Cái lý nó phải thế này nè Dục à. Vợ tạo đã xúi giục em chồng của nó tham gia chữa điểm cho cháu gọi vợ tao là mẹ và gọi em chồng của nó là chú. Và như vậy là không liên quan gì đến tao. Hiểu chưa?
Mặt thằng Dục như cái thớt bị băm khi nghe cái lý lòng vòng như khói thuốc đó. Không kiềm chế được nữa, thằng Dục quát:
– Vậy sao mày không lói nuôn nà,… cái đứa cháu chui ra từ cái nồn vợ mày gọi vợ mày bằng mẹ và gọi chú ló bằng cha cho mày khỏi gánh trách nhiệm?
Không để cho vua Mèo cãi thêm, thằng Dục nhấn thêm vài câu nữa cho hả giận:
– Thiên hạ lói không sai là cái ný thằng Mèo. Tưởng mấy tháng nay cho mày uống trà cứt mèo thì mày nú đi, không ngờ vẫn trí trá!
Vua Mèo nghe cái bí mật quốc gia mà thằng Dục vừa tiết lộ thì mừng như vớ được bửu bối. Đột nhiên vua Mèo trực chỉ vào quan công sứ:
– Ngài công sứ thấy sao? Triều đình An Nam có văn minh không khi chơi trò hèn hạ, cho nghi phạm ăn cứt mèo? Xử án mà trả thù cá nhân thì có khách quan không?
Nói xong vua Mèo ung dung hút hết phần xái còn lại. Cả cung điện cũng ngây ngất say thuốc. Quan công sứ đứng lên nói:
– Xét xử hoang dã như thế này thật mang tiếng cho công cuộc khai hóa văn minh của nhà nước bảo hộ…
Nói xong, quan công sứ cắp baton về thẳng. Hoàng thượng hô bãi triều. Các quan đồng loạt hô: “Hoàng thượng anh minh”.
Kết quả là, vợ vua Mèo bị mang ra xử trảm vì tội chỉ đạo cho em chồng của mình chữa điểm cho cháu của em chồng mình. Vua Mèo làm lễ ăn mừng vì được tự do….
(Còn nữa)
Thằng Dục nói đúng nà cái ní họ mèo nhà mày
Thằng Mèo đáp trả, cái ní họ mèo nhà tao được học từ cái ní nuận cải cách cái dục nhà mày, được đúc kết từ khuôn vàng ní noạn đổi mới tư di của hoàng thượng đấy.
Mày tưởng mỗi mày nà con cháu bác hồ à, tao cũng con cháu bác hồ đấy. Cha tao cho bác hồ ở nhờ hang pắc pó đấy, hàng ngày đều có các cháu gái mèo hầu cơm, hầu ngủ đấy.
Thằng Dục nhìn hoàng thượng anhminh mong cứu thế, hoàng thượng thủng thẳng nhả chữ mình phải nhân văn vì mình đều là con cháu bác hồ, bác mao cả. Tôi nói vậy có phải ko ngài quan khâm sứ đại cục