Nguyễn Đình Cống
1-9-2019
Bài “Đôi mắt” của Nam Cao kết thúc bởi câu: Tài, tài, tài đến thế là cùng, tiên sư anh Tào Tháo. Tôi xin mượn ý đặt tên cho bài viết này. Đó là chuyện khá nhiều người khi nói hoặc viết về Di chuc Hồ Chí Minh đã thêm thắt, bịa đặt ra một số điều không có trong đó. Vạch ra điều này nhằm bảo vệ sự chân thật của Di chúc.
Nhân 50 năm Di chúc, người ta tổ chức cơ man các hội thảo. Về việc này tôi đã viết bài “Hội thảo về thực hiện Di chúc”, vạch ra việc một số tác giả trình bày tham luận với những lời hoa mỹ không có thật để gán cho nó. Đồng thời tôi cũng kể ra một số điều để bàn luận.
Có lẽ đỉnh cao của 50 năm Di chúc là lễ kỉ niệm hoành tráng vào ngày 30 thảng 8, với trên 3.500 người dự, gồm từ Chủ tịch nước, các ủy viên Bộ Chính trị ĐCS, các cán bộ cao cấp của Nhà nước cho đến các bạn trẻ. Ở đây người ta lại đưa ý nghĩa của Di chúc lên tận mây xanh. Nào là: Di chúc là văn kiện lịch sử cực kỳ quan trọng, kết tinh tư tưởng, văn hóa, trí tuệ, đạo đức và tâm hồn cao đẹp của một bậc vĩ nhân…Những chỉ dạy của Người vừa là sự tổng kết sâu sắc về lý luận, vừa là vấn đề mang tính nguyên tắc và thời sự để giữ vững và nâng cao vai trò lãnh đạo của Đảng, sức chiến đấu của tổ chức Đảng và các Đảng viên”, Rồi nữa: Di chúc là đuốc soi đường, là lý luận về xây dựng Đảng v.v…
Xem tường thuật buổi lễ trên VTV1, tôi thấy trong khi diễn giả nhìn vào giấy đọc thao thao bất tuyệt bài diễn văn, thì đa số cử tọa tỏ ra thờ ơ. Vì sao vậy? Phải chăng họ đã biết rõ phần lớn nội dung được trình bày là giả dối, họ bị bắt buộc ngồi nghe những điều đã quá quen tai. Người đọc diễn văn, tuy đôi lúc nhấn giọng vào vài chữ, nhưng chắc cũng chưa hiểu một số điều được người khác viết ra. Mà rồi chắc người soạn diễn văn cũng không tin vào một số điều mình viết.
Bằng thái độ khoa học nghiêm túc tôi đã nghiên cứu Di chúc và thấy rằng, nội dung chủ yếu của nó nói lên tâm nguyện và tình cảm của một lãnh tụ đối với việc Đảng, việc Dân, toát lên tư tưởng trọng dân, thân dân. Tôi chẳng tìm thấy kết tinh tư tưởng ở đâu, không thấy tổng kết sâu sắc về lý luận, không thấy bóng dáng của ngọn đuốc nào.
Thế mà người ta thi nhau tâng bốc, người trước nói đã hoa mỹ, người sau cố hoa mỹ hơn. Người trước đưa lên ngọn cây, nóc nhà, đỉnh tháp, người sau đưa lên tận mây, tận trời xanh. Nhưng soi kỹ ra mới thấy phần lớn lời tâng bốc chỉ là bịp. Bịp ở tờ báo này, buổi phát thanh kia là cái bịp bình thường. Bịp ở cuộc lễ kỉ niệm tầm cỡ quốc gia là đại bịp. Bịp đến thế là cùng.
Còn việc thực hiện Di chúc, đoạn quan trọng nhất về hỏa táng thi hài thì đã bị vứt bỏ mất rồi. Thế là phản lại chứ thực hiện cái gì. Không biết rồi người ta còn lừa bịp đến bao giờ.
Trong bài “Hội thảo về Di chúc” tôi đã phân tích một số điều, ở đây chỉ xin đưa ra 2 vấn đề.
Thứ nhất, về phê bình và tự phê bình.
Điều lệ Đảng viết: thực hiện các nguyên tắc tự phê bình và phê bình.
Di chúc viết: Thường xuyên và nghiêm chỉnh tự phê bình và phê bình là cách tốt nhất để củng cố và phát triển sự đoàn kết và thống nhất của Đảng.
Từ trước đến nay, không những đảng viên thường mà các cán bộ lãnh đạo đều nói như sáo vẹt rằng tự phê bình và phê bình là vũ khí sắc bén để củng cố, làm trong sạch và phát triển tổ chức. Quả thực vũ khí đó đã có tác dụng tốt trong một thời gian, nhưng dần dần nó đã bị cùn nhụt, bị hoen gỉ, và hiện nay việc phê bình hầu như rất ít người dùng vì không còn tác dụng.
Vì sao vậy? Vì rằng không phải ai cũng dùng được nó. Muốn có hiệu quả, người dùng phải trong sáng, trung thực, có tình thương yêu và tôn trọng lẫn nhau, biết chấp nhận lẽ phải. Thế nhưng, những tính cách tốt đẹp ấy cứ giảm dần, mất dần vì có nhiều phần tử cơ hội chui vào Đảng để mưu quyền đoạt lợi. Với tình trạng như của Đảng bây giờ mà cho rằng phê bình là cách tốt nhất để củng cố và phát triển là một ảo tưởng.
Thứ hai, về phong trào cộng sản thế giới.
Di chúc viết: “Là một người suốt đời phục vụ cách mạng, tôi càng tự hào với sự lớn mạnh của phong trào cộng sản và công nhân quốc tế bao nhiêu, thì tôi càng đau lòng bấy nhiêu vì sự bất hoà hiện nay giữa các đảng anh em! Tôi mong rằng Đảng ta sẽ ra sức hoạt động, góp phần đắc lực vào việc khôi phục lại khối đoàn kết giữa các đảng anh em trên nền tảng chủ nghĩa Mác – Lênin và chủ nghĩa quốc tế vô sản, có lý, có tình. Tôi tin chắc rằng các đảng anh em và các nước anh em nhất định sẽ phải đoàn kết lại”.
Hồ Chí Minh chỉ mới thấy và đau lòng về “sự bất hòa” mà không thấy thảm họa của phong trào cộng sản, không dám nghĩ tới sự sụp đổ của Liên xô và các nước Đông Âu, không lường được sự phản bội của Trung Cộng. Điều mà Hồ Chí Minh tự hào đã tiêu tan, điều tin chắc đã không xảy ra mà còn trái ngược hoàn toàn, điều mong ước thật sự vô nghĩa.
Khen ai cái gì thì khen cho đúng. Tâng bốc, nịnh bợ, gán cho người ta những phẩm chất quá cao quý, không có thật thì không những làm hại họ, mà còn thể hiện sự tăm tối hoặc đểu cáng của bản thân.
Tôi nghĩ, nếu phụ hồn Hồ Chí Minh lên, đọc cho ông nghe những lời tâng bốc về Di chúc, ông sẽ phán: Láo, láo, láo. Chúng mày bịp, bịp, bịp đến thế là cùng.
phê bình, tự phê bình cái con … xê!
Tờ di chúc
Ông già sau nhiều lần bệnh hoạn
Sai người làm một bản chúc thư
Đêm ngày lầm lũi suy tư
Chép đi chép lại vẫn chưa vừa lòng
Đám con cháu thấy ông cằn cỗi
Sắp đi rồi vẫn nuối tiếc đời
Láo liên khấp khởi đợi thời
Coi lời ông nói như lời gió bay
Ông bực bội rút dây dưỡng khí
Chọn đúng ngày phẫn chí lìa đời
Sợ phiền hà việc ăn chơi
Con cháu ông vội di dời báo tang
Tờ di chúc bẽ bàng còn đấy
Chỉ như là tờ giấy lộn thôi
Vậy mà có kẻ dở hơi
Đem ra nghiền ngẫm tìm tòi băn khoăn
1.9.2019
Cử Hai
Hahahahaha, ngả mũ chào nhà khoa học pheng xủi Nguyễn Đình Cống!
“Vạch ra điều này nhằm bảo vệ sự chân thật của Di chúc”
Hahahahaha, bác Cống & nhiều trí thức khác rất nổi tiếng về “bảo vệ sự chân thật của Di chúc” bằng khoa học chân chính xã hội chủ nghĩa .
“Bằng thái độ khoa học nghiêm túc tôi đã nghiên cứu Di chúc và … không thấy bóng dáng của ngọn đuốc nào”
Hahahaha, really? Tớ trích thẳng bác Cống trích di chúc Bác Hồ “Tôi mong rằng Đảng ta sẽ ra sức hoạt động, góp phần đắc lực vào việc khôi phục lại khối đoàn kết giữa các đảng anh em trên nền tảng chủ nghĩa Mác – Lênin và chủ nghĩa quốc tế vô sản, có lý, có tình. Tôi tin chắc rằng các đảng anh em và các nước anh em nhất định sẽ phải đoàn kết lại”
“thái độ khoa học nghiêm túc” của bác Cống … Hahahahaha! Tớ trích tiếp 1 bài viết nêu bật “thái độ khoa học nghiêm túc” của 1 trí thức xã hội chủ nghĩa khác, người này hổng phải bác Cống nên cực kỳ khốn nạn . “Tư tưởng này tập trung rõ nhất trong bản Tuyên ngôn Độc lập và trong Di chúc. Trong 2 tài liệu đó không hề thấy Hồ Chí Minh bàn đến việc xây dựng Chủ nghĩa Xã hội, không thấy Hồ Chí Minh đề cập đến yêu nước phải gắn với yêu CNXH“. Yep, “bảo vệ sự chân thật của Di chúc” bằng “thái độ khoa học nghiêm túc” … Hahahaha!
Một nửa sự thật là nói láo 2 lần . Nói láo cả 2 lần rùi kêu đó là “bảo vệ sự chân thật của Di chúc” bằng “thái độ khoa học nghiêm túc” phải kêu cái của khỉ này là gì ? Chỉ có thể kêu là Trí thức xã hội chủ nghĩa chân chính thui .
“Khen ai cái gì thì khen cho đúng”
Tức là phải khen như bác Cống . Không khen như bác Cống thì sai, thì là mà rằng hổng có “thái độ khoa học nghiêm túc”
“Tâng bốc, nịnh bợ, gán cho người ta những phẩm chất quá cao quý, không có thật thì không những làm hại họ, mà còn thể hiện sự tăm tối hoặc đểu cáng của bản thân”
Nhưng những gì làm “ảnh hưởng” tới những phẩm chất cao quý vốn có sẵn thì cần phải giấu như mèo, thậm chí nếu phải phản bội tư tưởng của họ cũng không hề gì .
“Tôi nghĩ, nếu phụ hồn Hồ Chí Minh lên, đọc cho ông nghe những lời tâng bốc về Di chúc, ông sẽ phán: Láo, láo, láo. Chúng mày bịp, bịp, bịp đến thế là cùng”
Có lẽ Chủ tịch Hồ Chí Minh sẽ chửi thằng nào con nào kêu tao đek phải là cộng sản chân chính nên đang bị Các Mác-Lê Nin đì thấy tổ tiên Trung Quốc lên . Chúng mày cần treo cổ mấy đứa đó, và chứng minh tao là người Cộng Sản chân chính để tao đỡ khổ với Mác-Lê dưới này .