Nguyễn Tuấn Khoa
13-2-2019
Diễn biến
Rạng sáng 17/02/1979, Trung Quốc phát lệnh tấn công Việt Nam. 600 ngàn quân TQ đã dàn trải trên 1,000 Km biên giới. Ban đầu TQ dùng chiến thuật thí quân “biển lửa-biển người” nên tiến sâu hơn 10 Km như vào chốn không người. Sau đó vì địa hình hiểm trở và tiếp vận kém (dùng lừa vận chuyển) nên TQ khó triển khai cấp sư đoàn.
Trong 10 ngày đầu do chưa chuyển quân kịp nên VN chỉ sử dụng lực lượng tự vệ địa phương và vài sư đoàn chủ lực, tổng cộng khoảng 70,000 người để chống trả 600 ngàn quân TQ. Với lực lượng tinh nhuệ, hệ thống phòng thủ tại các hang động ở các điểm cao nên VN tạo được thế trận cân bằng.
Ngày 27/02/1979 TQ tập trung đánh Lạng Sơn, chiến sự khốc liệt, để rồi chiều ngày 04/03 TQ tiến vào Lạng Sơn, đe dọa Hà Nội.
Ngày 03/03/1979 sau nhiều ngày di chuyển từ Campuchia bằng máy bay vận tải hạng nặng AN-12 của Liên Xô, Quân Đoàn I đến Lạng Sơn . Các lực lượng không quân hùng hậu với pháo binh được Liên Xô khẩn cấp viện trợ cũng được điều tới Lạng Sơn. QĐ II, sau đó, được lệnh cấp tốc chuyển lên Lạng Sơn từ chiến trường Campuchia. VN quyết ghi vào lịch sử thêm một lần đánh bại quân TQ xâm lược. Không khí Lạng Sơn nặng nề báo trước một trận chiến khốc liệt.
Tuy nhiên, ngày 05/03/1979 Bắc Kinh bất ngờ tuyên bố chiến thắng, hoàn thành mục tiêu chiến tranh và rút quân!
Hình 1: Tù binh TQ trong chiến tranh Việt-Trung 1979
Ngày 07/03 VN tuyên bố cho phép TQ rút quân. Trên đường rút quân, TQ đã tàn phá tất cả những gì chúng gặp và tệ hơn gây ra thảm sát thường dân tại Đổng Chúc – Cao Bằng.
Ngày 16/03/1979 TQ tuyên bố hoàn thành việc rút quân.
Ai là bên thắng trận?
Sau khi TQ rút quân, cả hai phía đều tuyên bố thắng trận. Khi 2 bậc thầy về bưng bít đánh nhau thì rất khó cho thế giới có được con số thật về thương vong và tử vong. Theo số liệu của các nhà sử học quốc tế thì: tỷ lệ thương vong/tử vong phía TQ là 60 ngàn/25 ngàn, tiêu tốn 1.3 tỷ USD trong khi đó tỷ lệ phía VN là 20 ngàn/10 ngàn.
Ngày 16/03/1979, tại hội nghị Quân Chính, Đặng Tiểu Bình chỉ trích tướng lãnh TQ: “Đánh lần này vũ khí, quân số đều gấp nhiều lần Việt Nam. Ở Cao Bằng gấp 5-6 lần. Ở Lạng Sơn, Lào Cai gấp 6-7 lần ” nhưng “…thương vong của chúng ta gấp 4 lần so với Việt Nam. Uy tín của chúng ta đã bị hủy diệt”.
NGUYÊN NHÂN CUỘC CHIẾN
Việc các quốc gia CS gồm VN, Campuchia, TQ đánh lẫn nhau cho thấy ý thức hệ quốc tế cộng sản chỉ là vỏ bọc để nước lớn thôn tính nước nhỏ. Điểm lại, có 3 nguyên nhân quan trọng dẫn đến cuộc chiến Việt-Trung:
Chủ quyền Hoàng Sa & Trường Sa:
Ngày 14/09/1958, VNCS đã bị mắc bẫy TQ dẫn đến việc Thủ tướng Phạm Văn Đồng gửi công hàm nhìn nhận chủ quyền TQ trên quần đảo Trường Sa. Đây là một cơ sở pháp lý quan trọng để TQ nuôi mộng thôn tính cả biển Đông sau này.
Hình 2: Hải Quân Bắc Việt chiếm Trường Sa năm 1975
Năm 1972, Nixon đã bán đứng đồng minh VNCH trong chuyến viếng thăm Bắc kinh để rồi ngày 18/01/1974 TQ đánh chiếm Hoàng Sa dưới sự làm ngơ của Đệ Thất Hạm Đội của Mỹ gần đó. VNCS, cũng giống như VNCH, do mắc nợ nên không thể lên án đồng minh bất lương của mình được.
Ngày 05/04/1975 Hải Quân Bắc Việt, nhanh tay hơn TQ, đã chiếm Trường Sa từ VNCH và ngày 07/05/1975 công bố bản đồ VN có cả Trường Sa và Hoàng Sa trên báo SGGP. Đây là một bước đi cứng rắn của Hà Nội sau khi bị mắc bẫy nói trên.
Đối với TQ, việc chiếm Trường Sa, VN đã vi phạm công hàm 1958. Đây được xem là một nguyên nhân quan trọng của chiến tranh 1979.
Vấn đề Hoa Kiều Chợ Lớn: sau khi chiếm Sài Gòn 1 tháng, Hà Nội đã ép Hoa Kiều Chợ Lớn nhập quốc tịch để đối lấy phiếu lương thực.
Ngày 24/03/1978, Hà Nội cho bao vây Chợ Lớn, kiểm kê kể cả từng hiệu buôn nhỏ. Trong đợt càn quét này, Hà Nội đã tịch thu khoảng 8 tấn vàng và quốc hữu hóa 30,000 cơ sở sản xuất và thương mại. Chưa dừng lại ở đó, ngày 03/05/1978, Hà Nội cho đổi tiền, tối đa cho mỗi gia đình là 100 Đồng. Chỉ phút chốc, tiền VNCH mà Hoa Kiều đang giữ VNtrở thành rác và họ bị phá sản!
Hình 3: Chính quyền VN bao vây Chợ Lớn để kiểm kê tài sản Hoa Kiều năm 1978
Bắc Kinh nổi giận, ngưng viện trợ ngay lập tức 72 dự án đang hoạt động tại VN, kêu gọi người Hoa trong cả nước về hồi hương, thậm chí TQ đòi đem tàu vào tận Cảng Sài Gòn đón. Ít lâu sau, hơn 250 ngàn người đã trở về TQ, một số khác đi theo dạng thuyền nhân do chính quyền VN tổ chức lén lút có thu vàng, một số ít khác đi kinh tế mới.
Việt Nam đánh Campuchia: Đây là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến chiến tranh Việt-Trung 1979. Việc đánh Campuchia đặt TQ vào thế mất an toàn biên giới mà lần đầu kể từ năm 1949 họ gặp phải: phía Bắc có “đại bá quyền” Liên Xô và phía Nam có “tiểu bá quyền” Việt Nam với âm mưu lập liên bang Đông Dương. Tuy nhiên, những cuộc tiếp xúc sau đó đã làm cho quyết tâm đánh VN không thể dừng lại được:
Hình 4: VN đánh chiếm Campuchia năm 1979
Ngày 07/06/1979, Võ Nguyên Giáp cùng một đoàn quân sự-ngoại giao ghé Bắc Kinh sau chuyến thăm Mat-xcơ-va. TQ không đón tại sân bay, không có tiệc chiêu đãi và chỉ cho các quan chức hạng II tiếp. Tướng Giáp trả đũa bằng cách nói với chủ nhà rằng VN đang cầm tù các cố vấn TQ vào tháng 5/1979 khi tấn công vào Campuchia. Sau đó, báo Nhân Dân đăng bài tướng Giáp thăm TQ và chèn thêm hình ảnh lịch sử VN với 1000 năm chống TQ. Một ngày sau, Phạm Văn Đồng ghé Bắc Kinh, Lý Tiên Niệm trao cho ông Đồng một kháng thư phàn nàn về việc VN tấn công Trường Sa 1975, VN đàn áp người Hoa Chợ Lớn. Hai bên lớn tiếng với nhau.
VIỆT NAM THỜI HẬU CHIẾN 1979
Sau khi tuyên bố rút quân 16/03/1979, TQ vẫn còn chiếm đóng trên 60 Km2 . Chiến tranh biên giới vẫn còn tiếp diễn 10 năm sau đó với ít nhất 6 trận đánh cấp sư đoàn, gây tổn thất không kém cuộc chiến năm 1979 (xem Xung Đột Việt-Trung 1979-1991). Chiến tranh Việt-Trung chỉ thực sự chấm dứt khi các quốc gia CS ở Đông Âu sụp đổ. Thật vậy, nhận thấy nguy cơ lan đến VN, một đoàn lãnh đạo VN cao nhất sang Trung Quốc cầu hòa, chấp nhận các điều kiện tiên quyết khắc nghiệt và đi đến ký Mật Ước Thành Đô 1990. Từ đây, VN đã tự mình phá hỏng cơ hội thoát Trung và đặt mình vào thế yếu trong quan hệ vơi TQ! Một chương lịch sử đen tối mở ra cho nước Việt!
Giống như hình thức triều cống, trong hai năm liên tiếp 1999, 2000, VN đã ký 2 hiệp định theo đó VN nhường cho TQ Ải Nam Quan và nửa thác Bản Giốc. Đau xót hơn VN bị TQ đối xử như một kẻ bại trận khi lần lượt dâng tiếp Bauxite Tân Rai, Formosa và sắp tới là Đặc Khu Kinh Tế 99 năm… Vào ngày 01/05/2014, VN chịu nhục khi bất lực nhìn TQ cắm giàn khoan 981 trong hải phận VN, hạ mình mời kẻ xâm lược Tập Cận Bình đến giáo huấn các đại biểu quốc hội bù nhìn. Chưa hết, vào tháng 03/2018 do áp lực của TQ, VN buộc phải rút giàn khoan chuẩn bị khai thác, buộc phải chịu đền bù cho nhà thầu Repsol 2 tỷ USD…
So với giới lãnh đạo thời Lê Duẫn, những lãnh đạo thời nay tỏ ra bạc nhược trước kẻ thù. Họ đang đặt tổ quốc vào tình thế nguy ngập. Tất cả những người này không bản lĩnh chính trị, không có kiến thức ngoại giao tối thiểu thậm chí không có đủ tài để đưa VN tự chủ. Thế lực nào, trong hay ngoài, đã đặt họ vào vị trí cao nhất nước?
Trong lịch sử, chưa bao giờ TQ có cơ hội lớn để thôn tính VN như hiện nay.
_____
Tham khảo:
1. Brother Enemy: The war after the war- Nayan Chanda-1988- Publisher New York Macmillan
2. Việt Nam, 1945-1975: Chiến Tranh, Tỵ Nạn và Bài Học Lịch Sử- Lê Xuân Khoa- 2004- NXB Tiên Rồng.
Trong loạt bài về cuộc nội chiến 1979 giữa anh em xã hội chủ nghĩa Việt Cộng & Trung Cộng với nhau, có lẽ bài “Tròn 40 năm …” của Chấn Dân Khí gần với sự thật nhất . Tất cả những bài khác, kể cả bài này … trí thức xã hội chủ nghĩa quá cỡ thợ mộc lun . Nguyễn Ngọc Chu cho rằng “Với Trung Quốc: Thấy 1 phải hiểu 10, 100, 1000”, với trí thức xã hội chủ nghĩa, nó quanh co lắt léo hơn nhiều; thấy 1 có lẽ phải hiểu 10, 100, 1000 x 4.5/2 + C . Well, ít nhất ta biết trí thức xã hội chủ nghĩa lắt léo -lưu manh, tùy cách nhìn- phức tạp & ma cô ma cạo hơn Trung Quốc .
Tính trí thức xã hội chủ nghĩa trong bài này
“Khi 2 bậc thầy về bưng bít đánh nhau thì rất khó cho thế giới có được con số thật về thương vong và tử vong”
Nhưng khi trí thức xã hội chủ nghĩa nói về chuyện này, phe “ta” bao giờ cũng ít hơn phe “bạn”. Riêng Việt Nam thì số dân chết, trí thức xhcn hoàn toàn không (thèm) tính tới .
“VNCS, cũng giống như VNCH, do mắc nợ nên không thể lên án đồng minh bất lương của mình được”
Câu này mang dấu ấn đậm đặc tính trí thức xhcn. Lạy bá mớ ông bà, chuyện Hoàng Sa là chuyện của riêng đất nước mình, bảo vệ nó là chuyện VNCH phải làm . Mỹ có bật đèn xanh hay đèn đỏ gì VNCH cũng phải làm . Nhưng với Việt Cộng, có thể nói trận Hoàng Sa là trận đánh đẹp, có thể viết thành sách được vì có sự phối hợp ăn ý giữa bộ đội Cụ Hồ -mở tổng công kích nhằm cầm chân, không cho VNCH điều quân lấy lại đảo- & bộ đội Cụ Mao giải phóng đảo .
“Ngày 24/03/1978, Hà Nội cho bao vây Chợ Lớn … Chỉ phút chốc, tiền VNCH mà Hoa Kiều đang giữ trở thành rác và họ bị phá sản”
Đọc phần trên như 1 thành quả . Nguyễn Tuấn Khoa rất xứng đáng tiếp nối truyền thống vinh quang của trí thức xhcn là biện hộ cho những “thắng lợi cơ bản” của Đảng . Hậu duệ của những tiến sĩ Nguyễn Quang A đây rồi!
“Phạm Văn Đồng ghé Bắc Kinh, Lý Tiên Niệm trao cho ông Đồng một kháng thư phàn nàn về việc VN tấn công Trường Sa 1975, VN đàn áp người Hoa Chợ Lớn. Hai bên lớn tiếng với nhau”
Sạo bà cố! Thủ tướng Phạm Văn Đồng là người ôn hòa, chưa bao giờ ông lớn tiếng với ai, nhất là Trung Quốc . Ở hội nghị Thành Đô, vị thủ trưởng kính mến của gs Tương Lai xin gặp Đặng Tiểu Bình nhưng phía Trung Quốc xù, TT PVĐ vẫn lễ phép đàng hoàng . Coi hình trên mạng thì biết .
“So với giới lãnh đạo thời Lê Duẫn, những lãnh đạo thời nay tỏ ra bạc nhược trước kẻ thù. Họ đang đặt tổ quốc vào tình thế nguy ngập. Tất cả những người này không bản lĩnh chính trị, không có kiến thức ngoại giao tối thiểu thậm chí không có đủ tài để đưa VN tự chủ”
Đồng chí Hồng Hà nên đọc để thấy Trương Duy Nhất không phải là người duy nhất, cũng chả phải đầu tiên & cuối cùng có tư di khốn nạn dư thế lày . Nguyễn Tuấn Khoa có thể (hiện giờ) không thờ vị lãnh đạo nào . Tệ hơn, ổng hoài cổ như gs Tương Lai, chỉ “ái tử thi”.
Đồng chí Nguyễn Văn Phước xúc động vì sau bao nhiêu năm quen nói láo, lần đầu tiên được nói thật . Nói đi cũng phải nói lại, có lẽ cũng như Nguyễn Văn Phước, lần đầu tiên Nguyễn Tuấn Khoa mở động hoa vàng nói thật . One baby step @ a time, i guess.