Hãy tìm cách khác

Thạch Đạt Lang

6-4-2018

Phiên tòa xử luật sư Nguyễn Văn Đài, mục sư Nguyễn Trung Tôn, các ông Nguyễn Bắc Truyền, Trương Minh Đức, Phạm Văn Trội, bà Lê Thị Thu Hà, đã kết thúc nhanh chóng, chỉ nội trong ngày 05.04.2018, trong khi được dự kiến sẽ kéo dài qua đến hết ngày 06.04.2018.

Luât sư Nguyễn Văn Đài lãnh án nặng nhất, 15 năm tù, 5 năm quản chế. Ông Đài bị nặng nhất là điều dễ hiểu, vì tầm ảnh hưởng, tác động những việc làm của ông sâu rộng hơn trong quần chúng, tiếng nói của ông với quốc tế có trọng lượng hơn so với những người khác.

Sau khi án xử luật sư Đài và 5 người hoạt động dân chủ được tòa Kangaroos tuyên bố, dư luận nổi lên một cuộc phản đối gay gắt, mạng xã hội ồn ào bình luận, chỉ trích, phê phán kết tội, lên án chế độ CS. Nhưng phản đối, chỉ trích hay chửi rủa không làm chế độ CS thay đổi bản án. Người cộng sản VN thừa trơ trẽn, lì lợm, dư gian ác, lưu manh, tàn độc…, họ cũng thừa hiểu mọi xáo động sẽ qua đi nhanh chóng.

Tổ chức Ân Xá Quốc Tế, Theo Dõi Nhân Quyền có quan ngại sâu sắc đến phiên tòa, bản án thì sao? Làm gì nhau? Để tiêu diệt, thanh trừng nội bộ, Nguyễn Phú Trọng còn cho nhân viên tình báo qua Đức bắt cóc Trịnh Xuân Thanh đem về xử, bất kể bang giao Đức-Việt bị ảnh hưởng nặng nề như thế nào, thì những phản ứng của Human Right Watch hay Amnesty International có nghĩa lý gì đối với chính quyền độc đảng?

Mục đích bài viết không bàn đến những chuyện này, chỉ muốn đặt ra một câu hỏi để những người quan tâm đến vấn đề đấu tranh cho tự do, dân chủ suy nghĩ: Chúng ta nên làm gì, phải làm gì để dẹp bỏ, ngăn chận những bản án khốn kiếp mà chế độ cộng sản VN tiếp tục tròng vào cổ những người đấu tranh cho dân chủ, tự do một cách ôn hòa trong tương lai?

Người viết không dùng chữ “bất công” cho các bản án, thay vào đó là chữ “khốn kiếp”, bởi dưới chế độ cộng sản VN, làm có gì có công bằng mà gọi là bản án bất công? Từ ngày thành lập chế độ đến nay, đã có phiên tòa nào xử người dân yêu nước được coi là công bằng, đúng pháp luật? Hoàn toàn không! Chẳng những không công bằng mà khi nạn nhân vô tội phải thi hành án, lũ sai nha của chế độ còn trả thù bằng những biện pháp đê tiện, hèn nhát, bẩn thỉu, man rợ để răn đe những ai muốn chống lại chúng.

Tại sao nhiều người đấu tranh cho tự do, dân chủ biết rõ rằng phiên tòa sẽ xử kín, biết chắc chắn chế độ CS sẽ tìm đủ mọi cách để ngăn chận thân nhân, những người ủng hộ luật sư Đài và các cộng sự đến tham dự phiên tòa, như bao nhiêu phiên tòa trước đây xử chị Cấn Thị Thêu, Trần Thị Nga, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh… nhưng vẫn tìm cách đến gần địa điểm xét xử để bị xô đẩy, đánh đập, thậm chí bắt giam?

Những phóng viên báo chí, ký giả ngoại quốc, đại diện chính quyền các nước, các tổ chức nhân quyền quốc tế… biết rõ những trò hề của chế độ CS, nên họ không ngạc nhiên khi sự tham dự những phiên tòa của họ bị từ chối vào giờ phút cuối. Đời nào chế độ CSVN chịu để lộ khuôn mặt gian manh, tàn độc, đểu cáng, nhơ nhớp của họ cho thế giới thấy.

Tại sao những người trong Hội Anh Em Dân Chủ không mặc kệ những phiên tòa Kangaroos cho nó diễn tiến đúng theo sự dàn dựng của chế độ? Thay vào đó, nên giành thời gian tìm cách liên lạc, tụ họp với nhau ở một nơi nào đó công an không biết để kết hợp sức mạnh, bàn luận, tìm hướng đấu tranh mới?

Có nhất thiết phải bày tỏ sự ủng hộ công khai của mình đối với các ông Đài, Tôn, Truyền, Đức, Trội và bà Hà không? Họ đang ở trong phòng xử, đang theo dõi, suy nghĩ, tìm cách đối phó, phản đối những lời cáo buộc, vu khống, chụp mũ của chế độ, họ hoàn toàn không biết chuyện gì xẩy ra bên ngoài tòa. Sự hy sinh thời gian, tâm huyết, nhiệt tình bày tỏ sự đồng hành cùng những người đang bị chế độ CS xét xử là điều đáng quý, nhưng xét ra vô ích.

Còn bao nhiêu việc khác có thể làm, thí dụ như soạn thảo, tóm tắt những bản tin ngắn gọn, in ra thành tờ rơi nói về phiên tòa, việc làm của những người đang bị xét xử, nói về biển Đông, về âm mưu thôn tính VN của Tàu cộng, nói rõ sự hèn nhát của chế độ, tham nhũng cùng cực của cán bộ, đảng viên đảng CS, nêu rõ những sự việc như sự lộng quyền của công an, cảnh sát… phân phát đến cho từng người dân.

Hãy tìm cách phổ biến những tài liệu nói về nhân quyền, về chính trị, về tự do ngôn luận, đơn giản như Chính Trị Bình Dân của Phạm Đoan Trang… Có dám làm không?

Con đường đấu tranh cho dân chủ, tự do nào cũng gian nan, vất vả, đòi hỏi mồ hôi, máu, nước mắt, giam cầm, chết chóc… Nếu đã chọn lựa đấu tranh, chấp nhận hy sinh, chấp nhận tù đầy, giam giữ, tra tấn…, hãy hy sinh cho đúng nơi, đúng lúc và đúng việc.

Đừng để những năm tháng tù tội, những cực hình, tra tấn, những đòn thù tiểu nhân của chế độ mà Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Trung Tôn, Phạm Văn Trội, Nguyễn Bắc Truyền, Trương Minh Đức, Lê Thu Hà phải chịu đựng cùng bao nhiêu người trước đó như Trần Huỳnh Duy Thức, Phạm Thanh Nghiên, Trần Vũ Anh Bình, Đoàn Huy Chương… rơi vào quên lãng sau một thời gian rất ngắn.

Hãy suy nghĩ khác, tìm cách khác hiệu quả hơn là cố gắng tham dự những phiên tòa kangaroos của chế độ CS xử người yêu nước, để rồi bị ngăn chận, đánh đập, bắt giam vài ba ngày… và rồi mọi chuyện lại vẫn như cũ, nhanh chóng chìm vào quên lãng mà không thay đổi được nhận thức của người dân. Hãy tìm cách thúc đẩy nhận thức của người dân tích cực hơn, để họ biến những phẫn nộ thành hành động.

Bình Luận từ Facebook