Bằng khen xóa nợ

Lò Văn Củi

3-4-2018

Anh Năm Ba gác hỏi ông Thầy Lang vườn:

– Dạ, ông Thầy bữa nào dìa quê ông Thầy?

Ông Thầy trả lời:

– À, vài ba bữa nữa dìa, có chi hông bây?

– Dạ, con có ý này, thấy hay hay, nên nhờ ông Thầy í mà.

– Ý gì nói nghe coi.

– Dạ, mà cũng ăn theo thôi, chứ hông phải “bản quyền” của con đâu nghen. Ông Thầy uy tín với bà con cô bác nông dân nên có lẽ ông bày vẽ, bà con cô bác coi bộ sẽ đồng tình.

Là vầy, con thấy bà con cô bác nông dân mình còn nhiều người nghèo lắm, làm ăn thiếu vốn liếng nên phải vay mượn, rồi làm đầu tắt mặt tối mà cái khó cứ đeo bám hoài, thiên tai và nhân tai từ những kẻ bất lương nữa, nên nợ nần cứ chồng chất năm này qua tháng nọ, khó trả nổi.

Bây giờ, nên thành lập hội nông dân nghèo, sau đó hội làm một cái bằng danh dự thiệt đẹp, bằng cao nhứt hiện nay, đó là bằng tiến sĩ… ưm… như thế này cũng chưa oách xà lách, phải thêm vô là bằng tiến sĩ danh dự vĩ đại, rồi đem tặng cho sếp gộc nhứt ngân hàng, hoặc quan đầu lãnh gộc nào đó. Chắc chắn bà con mình sẽ được xóa nợ thôi.

Ông Hai Xích lô nhổm người dậy liền:

– Phải hông đó?

– Dạ, con tin chắc là được.

Ông Hai còn bán tín bán nghi:

– Sao nghe dễ khô vậy cà?

Anh Bảy Thọt gật đầu:

– Dễ khô ông Hai ơi. Hiểu ý anh Năm rồi, cán bộ bây giờ háo…

Chú Tám Thinh cắt ngang:

– Bây đừng có nói vậy, đừng có nói háo danh, háo chức, và cả háo sắc nghen, tầm bậy hết sức. Mà phải nói cán bộ ta bây giờ rất là tâm đức, là công bộc lo tận tường cho quần chúng… xứng đáng nhận được bằng danh dự. Cái là bà con được cắt gánh nặng nợ nần liền, sướng như tiên.

Cán bộ ta là “đệ tử” ưu tú của ông tổng, sẽ học tập làm theo ông tổng. Ông tổng vừa bay hơn nửa vóng trái đất, đến vùng Caribe xinh đẹp, có đất nước Cuba đẹp xinh, cái người ta tặng cho ổng cái bằng tiến sĩ danh dự, cái ổng xóa sạch nợ cho người ta đó.

TBT nhận bằng tiến sĩ danh dự từ Cuba. Ảnh: internet

Bà con cô bác thấy được ánh sáng hy vọng… phía chân trời, nên hớn hở ra mặt.

Ông Thầy gật gù:

– Có lý, có lý. Ta sẽ dìa bàn với bà con cô bác. Rồi viễn cảnh như thế này. Bà cô cô bác dòm ta chưng hửng và nói: “Bữa nay ông ăn trúng gì vậy ông, ông ăn trúng bùa mê thuốc lú hay sao ông… lú dữ? bộ ông tưởng dân quê cũng lú sao?

Ở bên đó họ còn nghe… ní nuận nhé, mà cũng chẳng biết thiệt vậy hông, hay giả lả nâng bi để được xóa nợ.

Còn dân mình ở đây thì quên đi nghen, ớn ăn cái mớ hổ lốn đó lắm, đứa con nít còn sợ chạy dài. Và có chết đói cũng hổng có cái thói nâng bi.

Bà mẹ nó, xóa cái khỉ khô. Có cái cầu khỉ cần xóa để sắp nhỏ đi học cho dễ dàng… tám đời sếp cũng chẳng ngó ngàng tới, ở đó mà…

Ta có còn nên bày vẽ nữa hông bây?

Bà con cô bác cười hihi, ngộ ra thêm một chuyện. Chuyện háo danh, háo chức, háo quyền, háo sắc thì hà rầm, nhưng còn lo cho dân thì quên đi hén.

Bình Luận từ Facebook