Khuất Đẩu
Con cóc trong hang con cóc nhảy ra
Con cóc nhảy ra con cóc ngồi đó
Con cóc ngồi đó con cóc nhảy đi
(Thơ con cóc)
Họ ngồi đó, đề huề. Rất đề huề, nghĩa là rất tôn ti trật tự. Và cũng rất bảnh chọe, xênh xang.
Những mặt phấn son ngào ngạt.
Những mặt phởn phơ béo tốt.
Những mặt đeo râu đội mũ như hát tuồng.
Dù mặt nào, cả ngàn mặt như được lấy ra từ trong thùng xốp, cũng lạnh căm như ướp nước đá.
Những mặt tai bị xẻo hay bị đổ chì.
Những mặt bị sụp mất mũi.
Những mặt mà hai con mắt lờ đờ như mắt cá ươn.
Vậy nên,
Đừng hỏi tại sao không nghe tiếng khóc của dân oan.
Đừng chê sao sống mãi trong mùi xú uế.
Đừng trách sao không thấy hèn thấy nhục.
Đó là những mặt quên mẹ quên cha, quên nước quên non.
Những mặt bề ngoài trông hồ hởi phấn khởi, nhưng trong bụng thì đau đáu nhiều nỗi lo.
Vì rằng sau một phút huy hoàng này rồi chợt tắt, không biết có chắc còn được ngồi đó hay không, nên dưới lớp da dày như mo cau, những luồng run rẩy vẫn khiến cho những mặt đã mất tính người không ngớt rung động. Nó cứ giựt giựt như dư chấn sau trận động đất ở Nepal.
Lại còn một nỗi lo không dám ngỏ cùng ai. Ấy cũng bởi lịch sử là những cuộc hưng phế cứ tái diễn, nếu một ai trong số đang ngồi đó bỗng dưng tuyên mẹ đầu hàng không điều kiện, thì biết chạy đi đâu?
Trực thăng thì đã quá cũ và quá ít.
Giàn khoan thì lại rút mất rồi!
Đâu như thời Mỹ cút, trực thăng bay đầy trời và chiến hạm của nó cặp sát biển Đông.
Cho nên trong ngày vui đại thắng đã nhạt nhòa, nhìn kỹ, mặt nào cũng buồn như đưa đám.
Những con cóc trong hang nhảy ra. Suốt bốn mươi năm thay nhau ngồi đó. Giờ đã đến lúc phải nhảy đi. Nếu không nhảy đi sẽ thành những con cóc chết.