5-7-2019
Lịch sử bất kỳ một đất nước nào cũng vậy, có lúc thịnh, có lúc suy. Nó như là một quy luật muôn đời. Lúc thịnh thì không nói gì, nhưng lúc suy thì rất nguy hiểm cho sinh mệnh của đất nước đó. Vì đó là lúc sức mạnh quốc gia suy yếu. Tựa như một kết cấu trụ nâng đỡ, nếu kết cấu bị sụm thì nó sẽ bị sụm bởi chỗ nào yếu nhất trên thanh trụ ấy. Lịch sử nhân loại không thiếu những quốc gia bị khai tử, và tất cả những quốc gia bị khai tử đó hầu hết rơi vào giai đoạn suy vong của một triều đại.
Thời điểm một đất nước bị khai tử chắc chắn nó gắn với thời kỳ suy vong của một triều đại trong đất nước đó. Nhưng ngược lại, một đất nước đang rơi vào thời kỳ suy vong chưa chắc gì bị khai tử. Tại sao 2 hiện tượng này không có tính thuận nghịch? Bởi vì đơn giản, sự suy vong của một nước nó phải hội tụ đủ 2 yếu tố: thứ nhất, là triều đại đó đang suy: thứ nhì, kẻ thù hăm he cướp lấy đất nước đó đang ở thời kỳ cực thịnh.
Địa chính trị là một yếu tố cực kỳ quan trọng, lấy ví dụ như Phillippines nằm giữa biển không có láng giềng nào chung biên giới, nên nguy cơ bị thôn tính thấp hơn là Việt Nam nằm sát Trung Cộng.
“Không ai được chọn nơi mình sinh ra, nhưng mọi người có thể chọn cho mình cách sống”. Đối với con người thì như thế, mà đối với quốc gia cũng tương tự vậy, Việt Nam không có sự chọn lựa để tách xa Trung Quốc về mặt địa lý, nhưng hoàn toàn có thể chọn cách xây dựng đất nước để vững vàng trước con thú dữ Trung Cộng. Điều này phụ thuộc vào ý chí của dân tộc chúng ta. Mà chọn cho quốc gia cách xây dựng đất nước nghĩa là phải chọn thể chế chính trị CS hay dân chủ?
Việt Nam hiện nay đang tiệm cận với 2 yếu tố làm cho một quốc gia bị khai tử. Thứ nhất là dưới triều đại CS, đất nước quá yếu trước Trung Cộng. Thứ nhì là kẻ thù, luôn muốn cướp lấy Việt nam, đã vươn lên thành cường quốc số 2 thế giới. Hiện nay, Việt Nam đang là kẻ bắt chước mù quáng những gì Trung Cộng đã làm, khiến cho Việt Nam luôn là kẻ không bao giờ có sự thành công như Trung Cộng được. Đây chính sách cách tự cúi đầu xếp sau sức của kẻ thù. Chính vì thế, Việt Nam dưới thời CS bị thôn tính rất cao.
Nhìn lại thời kỳ bắc thuộc gần đây nhất từ năm 1407-1427 chúng ta thấy gì? Lúc nhà Hồ cướp ngôi nhà Trần làm cho lòng dân oán thán. Thêm vào đó, thời Minh Thành Tổ bên Trung Hoa là một thời kỳ thịnh trị. Nhà Hồ bị dân chúng quay lưng, thế là Dân không ủng hộ, thế là Việt Nam rơi vào tay phương Bắc.
Hiện nay, chính quyền CS đang cô lập nhân dân, họ loại bỏ mọi đóng góp của nhân dân vào chính sách quản trị đất nước. Thậm chí ĐCS đang xem nhân dân là kẻ thù, là đối tượng để tước đoạt nên lòng dân đang ngày một oán thán. Hiện nay chính quyền Bắc Kinh đang làm cho Trung Hoa mạnh lên và tham vọng của họ cực kỳ lớn. Nếu để ĐCS cai trị lâu dài, đất nước Việt Nam khó mà thoát khỏi nanh vuốt kẻ thù Phương Bắc.
Không một kẻ bắt chước mù quáng nào có thể vượt qua được kẻ sáng tạo. Hiện nay chính sách của CSVN là chờ Trung Cộng xì ra cái gì, đớp cái đấy. Toàn bộ cái bộ siêu quyền lực BCT luôn chủ trương như vậy, toàn đớp lấy những thứ Tàu đã tạo ra mà không cần biết đúng sai, tốt xấu gì cả.
Nếu Trung Cộng xây dựng XHCN màu sắc Trung Quốc thì CSVN mót lại và đặt là KTTT định hướng XHCN. Nếu Trung Quốc lập đặc khu, CSVN cũng làm đặc khu. Nếu Trung Quốc có luật An Ninh Mạng thì CSVN cũng luật An Ninh Mạng. Nếu Trung Quốc theo dõi công dân bằng camera nhận diện khuôn mặt thì Việt Nam cũng làm theo. Để vượt qua người ta thì phải tránh xa công việc theo đít người ta chờ đớp lấy những thứ người ta thải ra. Cho nên thế mới thấy, chủ trương của Bộ Chính Trị là luôn đặt mình yếu hơn Trung Cộng. Cứ như thế này thì đời đời không bằng nổi Trung Cộng chứ đừng nói vượt qua.
Đấy là chỉ nói chính sách theo đuôi, ăn hôi Trung Cộng thôi, đã tự làm yếu mình rồi. Đối với trường hợp Việt Nam mức độ nguy hiểm hơn chúng ta tưởng nhiều. Hiện nay, qua quan sát, ai cũng thấy rõ ĐCS Việt Nam phụ thuộc rất nhiều vào ĐCS Trung Quốc. Mà một khi phụ thuộc chính trị, thì đất nước thực tế không có độc lập.
Hãy chú ý, mỗi lần Tổng Bí thư Việt Nam lên ngôi thì việc đầu tiên của họ là sang Trung Cộng. Điều này đã thành quy luật từ lâu, nó cho thấy vai trò chủ – tớ trong quan hệ 2 đảng rất rõ ràng. Và càng nguy hiểm hơn, khi bất kỳ kẻ nào muốn vào Tứ Trụ thì đều không thể thiếu, đó là họ phải sang Trung Quốc.
Hiện nay bà Nguyễn Thị Kim Ngân đang đang lên đường sang Trung Quốc. Trong bối cảnh tranh giành ghế quyền lực cho Đại Hội 13 năm 2021 sắp tới, thì ắt hẳn bà này đang đi một chuyến cầu viện nhằm mưu cầu một sự bảo kê của quan thầy dành cho bà vào kỳ đại hội 13 sắp tới.
Tự nguyện đứng sau kẻ thù, và tự nguyện giao sinh mệnh chính trị của đảng cho Trung Cộng nắm thì không còn nghi ngờ gì nữa, đất nước Việt Nam đáng thương này thực sự đang ở vào điểm yếu nhất của thanh trụ lịch sử. Nếu dân tộc này không thức tỉnh, thì đất nước có thể sụm một ngày nào đó bởi bàn tay ĐCS.