Bá Tân
8-5-2018
Hội nghị BCH trung ương VII (khóa 12) đang diễn ra tại Hà Nội, thảo luận và sẽ quyết định một số vấn đề quan trọng của đảng, của chế độ. Trong đó có vấn đề nhân sự, cán bộ lãnh đạo của đảng, nhất là cán bộ ở tầm chiến lược.
Theo đề án, chắc chắn sẽ được thông qua và trở thành chủ trương của đảng, những người đứng đầu cấp ủy ở tỉnh và huyện (bí thư tỉnh ủy và bí thư huyện ủy), từ khi thực hiện chủ trương này, không phải là người bản xứ.
Đưa người khác huyện về làm bí thư huyện ủy. Tương tự như vậy, bí thư tỉnh A sẽ là người quê ở tỉnh B. Đây là giải pháp mang tính phòng chống tiêu cực, tham nhũng quyền lực. Thực ra, với bọn quan tham, dù có luân chuyển hay đổi địa bàn thì chúng nó vẫn có cách… ăn cướp.
Cái gốc của vấn đề là tư chất, là đạo làm quan. Giải bài toán này khó hơn và cơ bản hơn nhiều. Kẻ đã không tham, rơi vào kho vàng vẫn thanh liêm. Kẻ có máu tham, thấy tiền bạc như mèo thấy mỡ, dù có đào hào đắp lũy ngăn cách, nó vẫn tìm ra mưu kế chiếm đoạt bằng được.
Cách làm ấy, giải pháp đổi mới của đảng, thực ra được thực hiện mang tính phổ biến từ thời phong kiến.
Tri huyện, tri phủ, người đứng đầu tỉnh (tổng đốc) – dưới thời phong kiến – nói chung, đều là người từ địa phương khác. Chế độ phong kiến coi đó như là nguyên tắc, thực thi trong nhiều triều đại. Bây giờ học cách làm của phong kiến, gọi bằng cái tên mỹ miều là luân chuyển.
Chế độ phong kiến coi đó là nguyên tắc. Đến thời ta, học cách làm của phong kiến, gọi là luân chuyển, làm theo phong trào, mang tính đối phó. Để thành quan thời nay, không những chạy chức, còn phải chạy luân chuyển. Dân ví cán bộ luân chuyển như là cá cảnh nuôi trong bể kính, chỉ là lượn lờ cho đẹp, tránh mọi va chạm, chờ hết nhiệm kỳ quay về nơi đã “lót ổ” trước đó.
Thời phong kiến, từ huyện, phủ, cho đến tỉnh, chỉ có duy nhất một người đứng đầu, bộ máy gọn nhẹ, nhưng vô cùng hiệu lực. Đến thời ta, nhất là hiện nay, bộ máy “hành dân” trùng trùng điệp điệp, trên bảo dưới không nghe, không ít kẻ đứng đầu nhúng chàm đầm đìa, cho nên không dám há miệng vì sợ mắc quai.
Ở huyện, ở tỉnh hiện thời, bên cạnh người đứng đầu cấp ủy, còn có người đứng đầu chính quyền. Thời nay, khi mặt trái cơ chế thị trường lũng đoạn trên mọi mặt, người đứng đầu chính quyền thậm chí còn thực quyền hơn, có “giá” cao hơn trong các “sân chơi” sặc mùi tiền bạc.
Với cơ chế lưỡng quyền như hiện nay, thậm chí có những nơi chỉ vì tranh ăn gây ra mâu thuẫn gay gắt, chỉ giải quyết một vế – người đứng đầu cấp ủy – là còn khập khiễng. Vế thứ hai – người đứng đầu chính quyền – vẫn theo cách làm như trước, bệnh cũ vẫn tiếp tục di căn.
Một bài toán có hai vế, khó và quan trọng ngang nhau, nhưng mới giải được một vế. Nói gì thì nói, đó vẫn là bài giải dở dang. Nếu đó là cuộc thi, vì chỉ giải được một nửa yêu cầu, rất khó trúng tuyển, bị trượt là cái chắc.
Không ít người được gọi là có học (trong tay chạy được nhiều bằng) nói đến phong kiến là dè bỉu, miệt thị, quen thói bôi nhọ. Họ không đủ trí khôn để biết, hoặc cố tình giả đui, giả điếc để không biết những cái hay trường tồn, những cái mãi mãi đúng của phong kiến. Trong số những người tử tế hôm nay, ngoài phần vun trồng của xã hội đương thời, có dòng máu, có cốt cách dòng tộc cha ông từ thời phong kiến.
Sau hơn 80 năm thành lập và nắm quyền thống trị tuyệt đối, đảng đưa ra giải pháp gọi là đổi mới công tác cán bộ, thực ra cách làm ấy có từ thời phong kiến. Kẻ nào rắp tâm phủ nhận sạch trơn chế độ phong kiến, loại này không phải cá biệt, thậm chí còn “chạy” được chức to, kẻ đó không chỉ là kẻ thù của đạo đức văn minh, mà còn là đối nghịch với đảng chân chính.
( trích) “ …Trong số những người tử tế hôm nay, ngoài phần vun trồng của xã hội đương thời, có dòng máu, có cốt cách dòng tộc cha ông từ thời phong kiến…” ( hết)
Hoàn toàn đồng ý với tác giả ! Lại có lắm tay tuyên huấn quan mõm, kiểu HPN Tường, ngông nghênh múa bút khua lưỡi , “té nước theo mưa’ , mượn hơi CM vô sản, thả sức mạt sát ‘phong kiến’ …, nhưng không ai biết ở nhà y , trên bàn thờ cũng có một cái ông ‘ đầu đội mũ cánh chuồng, tay cầm cái hốt ngà” ngồi đó , để hàng năm y khom lưng lễ bái ,giỗ quẩy (cả Phạm văn Đồng cũng thế) .
———-
Nhớ, lần bế mạc ĐH VI, cũng đã từng còm đâu đó :
…Trò “luân chuyển cán bộ”cũng chẳng có gì là sáng tạo mới mẽ. Món này là miệng chửi triều Nguyễn nhưng tay lén ăn cắp “chủ trương Hầu trị” của họ : Theo nhà nghiên cứu Nguyễn Đắc Xuân
( trích) “…Nhà Nguyễn có nhiều chính sách hay. Chính sách Đình Nghị: Đã đi họp là phải phát biểu. Ý kiến trong Đình Nghị phải được ghi chép. Nếu không phát biểu trong kỳ họp trước, kỳ sau sẽ không được đi họp nữa…” (hết) – Hay chủ trương Hầu trị: ( trích) ” ..Người của địa phương không được đứng đầu trong địa phương, phải đi nơi khác làm quan. Khi đến địa phương khác, không được lấy vợ, mua đất ở đó. Giám khảo chấm thi không được tham gia khi có người nhà đi thi, hoặc phải trình báo…”(hết)
Phong kiến có cái vốn hàng ngàn năm kinh nghiệm, nay Việt cộng theo Phong kiến tập quyền, thì bắt chước họ là đúng rồi . Tuy nhiên , quan lại Nguyễn triều, hầu hết, đều có một nền tản nhân cách và phẩm chất rất cao thượng, coi trọng Liêm- Sĩ- Khí- Tiết . Do đó, việc tuân thủ các nguyên tắc ấy xuất phát từ hiểu biết và ý thức về trọng trách ,và thường các chính sách chủ trương ấy thực hiện trọn vẹn . ( Vì thế, người dân nhớ ơn người tốt , lập miếu, dựng tượng, dùng tên họ đặt cho tên đường, tên trường …Còn ”bia miệng” chăm lo gìn giữ “xú danh”. “ bỉ hiệu” của những tên quan (vô) lại , xấu, ác…)
Còn “thực quan” Việt cộng thì không phải thế , hầu hết là bọn côn đồ vô lại, do thất học nên lưu manh hung ác, không cần biết gì đến lễ nghĩa, liêm sĩ…Đối với cái đám tay sai như thế, chúng sẽ không tuân thủ “bất kỳ chủ trương nào” mà chỉ chăm chăm tìm kẻ hở để lợi dụng, tận dụng tối đa cho tư lợi mà thôi . Chết cũng không bỏ , liều mạng hạ quyết tâm “hy sinh đời bố củng cố đời con “ .
Thử xét chỉ hai điều cấm trên thì, lũ “tặc quan dâm dục” ấy –như bọn quan Thanh Hóa chẳng hạn – đi nơi khác mà “không lấy vợ” thì…làm sao được? Chúng sẽ vừa vợ một ,vợ hai,vợ…thứ n, vừa thêm bồ nhí, vừa “chui vào mùng vợ người” ,vừa cậy quyền cưỡng bức dân nữ, gái tơ…thực hiện mọi chuyện ấy nhởn nhơ, vô tư ,thoải mái ,bất chấp tất cả ! Và hầu hết, “thực quan vợ” là trung tâm rửa tiền của “thực quan chồng “!
Còn việc “không được mua đất” thì…( Hô hô hô…Bà mẹ…VN anh hùng ! Chuyện này lắm”kẻ thức giả” cười đến rớt răng mất thôi ! ) cũng thế, chúng không những mua, mà còn mua nhiều với giá thấp, vừa đi buôn đất, vừa đầu cơ và tổ chức đi cướp đất…! Dân ta thấy hàng ngày ! Đó là chưa nói trò luân chuyển, cũng đâu cấm được chúng bảo kê nhau, câu kết mua bán, thỏa thuận với nhau ? Hoặc không thì, mỗi thằng tranh thủ “táp nhầu…vài ba năm”trong khi “chờ Trên chỉ đạo” , để lại đống vỏ ốc lại cho thằng sau đến dọn…
Cứ thế chúng vừa táp vừa “đổ thừa lòng vòng” ,nào “thằng cơ chế” nào “thằng quy trình, thằng đánh máy”…, vẫn sẽ không một ai chịu trách nhiệm về bất cứ gì .Nên rồi sẽ vẫn “huề tiền” mà đất nước xã hội đã nát lại càng thêm “nát nhanh, nát vụn, nát vững chắc XHCN “…Khi ấy, TW sẽ ( tranh thủ cơ hội) ra tay “can thiệp “ để ….“trừng trị tham nhũng” ( Hic ) , sẽ có “những kẻ được táp nhưng không phải đổ vỏ” và chắc chắc, sẽ có kẻ thất sủng “ chỉ đi đổ vỏ mà không được liếm láp tí nào” . Trọng ui, luân chuyển hay không , trước sau rồi chúng sẽ lại đánh giết nhau , Lú sẽ lại thất bại tiếp mà thui…
Không chấp nhận sự tồn tại các đối trọng chính trị, tự do ngôn luận thì… xã hội Việt cộng các bố , mãi mãi không đáng bám gót của phong kiến đâu Hic
Bá Tân nói chính xác vì CS.làm cách mạng “giả cầy” hay nói văn vẻ là phản tiến hóa hoặc
phản động như họ luôn kết tội những người VN.yêu nước thương dân dám đấu tranh hiện
nay ở trong nước trước hoạ Hán hoá !