Có hay không “Mật ước Thành Đô”?

FB Trương Nhân Tuấn

16-12-2017

Những cựu lãnh đạo Việt Nam tham gia Hội nghị Thành Đô 1990. Ảnh: internet

Từ hội nghị Thành đô đến nay thời gian đã 27 năm. Những nghi vấn chung quanh cái gọi là “mật ước Thành đô” vẫn còn y nguyên. Nội dung của “mật ước Thành đô”, tôi có viết hôm qua, dẫn từ một bài viết trên BBC năm 2014. Bài báo này dẫn lại các ý kiến trên Tân Hoa xã và Hoàn cầu thời báo của TQ. Nội dung cho rằng lãnh đạo VN có cam kết sáp nhập VN vào TQ để VN trở thành một “tỉnh tự trị”.

Nhiều người lên tiếng khẳng định (như đinh đóng cột) rằng không hề có cái gọi là “mật ước Thành đô”. Cũng có người đưa nhiều lý do để khẳng định rằng mật ước này nếu có cũng không thể có hiệu lực.

Đối với tôi, một người “nghiên cứu nghiệp dư”, cái gì “có” tôi nói “có”, cái gì “không có” tôi nói “không có”. Cái gọi là “mật ước Thành đô” theo tôi là một “nghi vấn”, vì đến nay vẫn chưa đủ dữ kiện để khẳng định, hay phủ định sự hiện hữu của nó.

Còn về hiệu lực các kết ước, theo sự hiểu biết còn rất thô sơ của tôi, bất kỳ kết ước nào, ký kết công khai hay ký trong vòng bí mật, giữa đại diện hợp pháp của hai quốc gia, thì kết ước này có hiệu lực pháp lý.

Hội nghị Thành đô, phía Việt Nam gồm có Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh, Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Đỗ Mười, và Cố vấn Ban chấp hành Trung ương Đảng Phạm Văn Đồng. Phía Trung quốc có Giang Trạch Dân, Tổng bí thư đảng cộng sản Trung Quốc cùng với Lý Bằng, Thủ tướng Quốc vụ viện Trung Quốc.

Tức là, nếu “mật ước Thành đô” có ký kết, dưới sự ký nhận của một đoàn nhân sự lãnh đạo tối cao của hai quốc gia như vậy, mật ước này có hiệu lực ràng buộc.

Dữ kiện tôi cho là “nặng ký” là sự vắng mặt của cố Bộ trưởng bộ ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch trong các cuộc hội đàm. Mà lý ra, thẩm quyền đàm phán trên những vấn đề đối ngoại là thuộc về ông Nguyễn Cơ Thạch.

Ý kiến của ông Nguyễn Cơ Thạch về các kết ước thực hiện trong hội nghị Thành đô là “Một thời kỳ Bắc thuộc mới rất nguy hiểm đã khởi sự.”

Thật là tiếc, ông Nguyễn Cơ Thạch đã không viết hồi ký cho hậu thế để đám sinh sau biết “bề trái” của hội nghị Thành Đô đó ra sao.

Nhưng không thể phản bác, đến hôm nay, lời của ông Nguyễn Cơ Thạch đã ứng nghiệm: “VN đã lệ thuộc vào TQ”.

Nhân dân VN như những con ếch trong nồi nước đặt trên lò lửa. Nước trong nồi đã nóng lắm rồi nhưng không có con ếch nào “cảm nhận” được cả. Điều này cũng nên đặt vấn đề với giới “học giả”, sử gia, trí thức VN…

Hiện nay, về chính trị, hai đảng CS VN và TQ là hai “đảng anh em”, có chung lý tưởng. Về kinh tế, có còn chỗ nào ở VN mà không bị tài phiệt TQ chi phối? Thử nhìn tổng quát trong một gia đình tiêu biểu ở VN. Có món đồ nào trong nhà, từ thức ăn cho tới máy móc, mà không xuất phát từ TQ? Về văn hóa, giáo dục… phim ảnh của TQ chiếu thường trực trên các đài truyền hình từ nam ra bắc. Dân VN thuộc sử Tàu hơn lịch sử VN. Báo chí lâu lâu lại đưa đăng tải những chuyện “ngớ ngẩn” trong dân chúng, như chuyện “Hai Bà Trưng đánh giặc nào”. Các sư thầy trong chùa thì tin tưởng rằng Lý Thường Kiệt là “hỗn” khi đánh Tàu… Bây giờ lại có màn bắt buộc học sinh học tiếng TQ. Chương trình giáo dục của TQ cũng được áp dụng ở các trường VN. Cán bộ lãnh đạo VN cũng được TQ đào tạo.

Như vậy không phải là “bắc thuộc” hay sao?

Không phải lời của cố bộ trưởng Nguyễn Cơ Thạch đã ứng nghiệm hay sao?

VN đã từ lâu vào vòng bắc thuộc

Dầu vậy, đến nay ta vẫn không thể kết luận là “có” cái gọi là “mật ước Thành đô”.

Nhưng, nếu xét nội dung tuyên bố VN-TQ 2017 ký kết giữa Nguyễn Phú Trọng và Tập Cận Bình, “VN và TQ có tiền đồ tương quan, có vận mệnh chung”; đồng thời những gì thể đã hiện trên thực tế, ta “cảm nhận” rằng “mật ước” này hiện hữu.

Ông Trọng đã công khai biểu lộ, đất nước VN, dân tộc VN là một “bộ phận” của TQ. Nếu “mật ước Thành đô” có thật, tội của ông Trọng không lớn lao. Vì ông này chỉ “thi hành” những gì các lãnh đạo tiền nhiệm đã ký kết.

Có người biện hộ rằng trong đảng cũng có nhiều người sáng suốt lắm. Không ai để ông Trọng “lộng hành” đâu.

Ta thấy mới đây một bản “nội qui” của đảng CSVN được ban hành. Theo đó đảng viên phải “phục tùng tuyệt đối” đường lối của đảng.

Hèn chi, ta không thấy đảng viên nào lên tiếng về tuyên bố 2017 hết cả. Và để ý, cũng không còn ai, từ học giả cho tới nhà nghiên cứu, không ai lên tiếng về vấn đề chủ quyền lãnh thổ và biển đảo nữa. Khi tôi im tiếng thì họ cũng im theo. Bởi vì “sứ mạng” của họ, những “nhà nghiên cứu”, là “nghiên cứu, phản biện để bảo vệ đảng”.

*Ghi chú: Tiêu đề do Tiếng Dân đặt.

Bình Luận từ Facebook

1 BÌNH LUẬN

  1. ( trích Thư Hiên Vũ “ …Tôi ngạc nhiên về cái gọi là “mật ước” vì chẳng ai biết nó ở đâu, trong đó có gì…”)
    ———
    Nếu là người dân dưới thời Lê chiêu Thống, Trần ích Tắc ,,,tôi tin, họ cũng có sự ‘ngạc nhiên’ tương tự ?! Bán nước- nếu có thực- người ta tất nhiên sẽ không ‘công bố kế hoạch chi tiết’ lên…’ mạng xã hội” ( nếu thế chỉ gọi đó là Hiệp ước, Khế ước…vv, không cần dùng “ Mật ước” ?) –nếu ai cũng biết rõ ‘nó ở đâu’, có những ‘nội dung’ gì, thì các ‘văn bản Thành Đô’ đã được công khai từ lâu, trên toàn quốc. như nhiều văn bản trước đó . Minh bạch thì có thể sẽ không có một lời đồn thổi nào, hay có ý kiến sai lệch !
    Cũng như câu chuyện về cái chết thương tâm của cô Nông thị Xuân…chỉ có những lời thầm thì của những ai biết chuyện. Việt cộng luôn che giấu tội ác của chúng khi nào còn có thể, điều ấy khiến mọi sự nghi ngờ đối với những dã tâm,mưu tính trong bóng đêm của Việt cộng càng gia tăng mức độ !

    Tuy vậy, ở đây, phải chăng ý bác VT Hiên là: Nếu khi chúng ta đều đang mù mờ không rõ mà ‘phán bừa’ như thế, thì sẽ phản tác dụng …vì chuyện gì cũng có thể “phán thoải mái” được ?! Đồng ý là vẫn cần phải xem xét thêm , nhưng xin phép được tin vào cụ Nguyễn khắc Mai, cũng như tin vào các nội dung rất đáng quan tâm do tác giả Triệu Tử ,ngày 17/05/2016 gồm 4 phần –trên trang Dân luận “Hội Nghị TW 14: Nguyễn Phú Trọng bị vạch mặt là Trần Ích Tắc” . Trong đó có đoạn :

    (trích) “….Sau hàng loạt các phát biểu chỉ trích nêu trên, dần dần Hội nghị đã mất kiểm soát. Trong không khí hỗn loạn đó, các cửa ra vào hội trường đã nhanh chóng được khóa chốt bên trong; Bộ phận điều khiển loa đài được yêu cầu tắt toàn bộ micro, tất cả cán bộ phục vụ Hội Nghị được yêu cầu đi ra khỏi Hội trường. Khi đó khoảng hơn 20 UVTW đã không thể kiểm soát được và đứng lên bàn chỉ thẳng tay vào mặt Nguyễn Phú Trọng mà mắng rằng “Mày là thằng bán nước, phản bội tổ quốc, phản bội nhân dân. Tội của mày ngàn năm không thể rửa sạch được, lịch sử dân tộc VN sẽ đời đời nguyền rủa mày”. Một trong số các đại biểu đã đứng lên bàn và chỉ tay vào Nguyễn Phú Trọng nói rằng “Tội bán nước của mày là tội trời không dung, đất không tha, phải chu di cửu tộc, tội phản bội tổ quốc là tội phải chịu án tử hình”. Tình hình lúc đó rất căng thẳng và hỗn loạn, Hội nghị đã hoàn toàn mất kiểm soát, các đại biểu ngồi phía dưới đã không thể giữ được bình tĩnh nữa mà thi nhau mắng nhiếc Nguyễn Phú Trọng…”( hết trích)

    Có thể “âm mưu” ây được giữ kín , không xuất hiện dưới thời của các lãnh đạo CS khác cho đến HN TW 14. Vẫn có thể Trọng chỉ là kẻ phải thực hiện tiếp những gì còn dang dở -Vâng ! Nhưng việc ‘thông đồng với giặc để bán nước’ – nếu thấy còn dang dở, thì một kẻ còn sót lại chút ít lòng ‘yêu nước thương nòi’ cần phải làm gì ? Cho dù y chẳng biết làm gì , nhưng liệu y có nên …” nổ lực hoàn tất” cái kế hoạch khốn nạn ấy ?
    Nước nào cũng thế, chuyện Putin và bầu cử Mỹ cũng thế, tuy chưa có đủ chứng cớ và có thể không phải là sự thật, nhưng vẫn không cản được mọi hệ thống Tư pháp, An ninh- phản gián liên quan, …cùng vào cuộc ! Tôi không tin người Mỹ rách việc, làm điều vô ích….để “câu view” ? Hic ! – Thiển nghĩ, thực ra, luôn có những hiểm họa, những mối nguy…dù cho chưa rõ ràng, cũng chớ nên ‘chờ cho đến khi nó trở thành thực sự rõ ràng’ ?! Vì khi ấy sự rõ ràng ấy chẳng để làm gì cả ,vì quá muộn ! Nguy cơ bị “bán nước”, ‘mất nước” là những mối nguy mà dân tộc Việt Nam không thể đợi những ‘chứng cứ minh bạch theo nguyên tắc pháp lý” thông thường…Nó không phải đơn giản như cười khinh bỉ vào các trò chày cốic “buôn chổi đót, chạy xe ôm …để xây Biệt phủ” ?

    Hơn nữa, dù thế nào – Marx ghẻ cũng không ‘thích 34 sợi dây’ thòng lọng mà Nguyễn phú Trọng vừa ký xong với Tàu Tập ! Tại sao Nguyễn phú Trọng ký các văn bản ấy , trong khi chúng chưa phải là những yếu tố khẩn thiết , liên quan đến sự ‘sống còn’ của quốc gai, dân tộc VN – nếu như không phải là …ngược lại ? Việt Nam , nếu không ký , thì sẽ thế nào ? Và nếu ký, nhưng với một quốc gia khác, thì sẽ thế nào ?
    Cũng như đặc biệt rất không thích cái ‘điều khoản’… mà trong đó, bọn Tàu Tập sẽ đào tạo Vua/ Quan cho Việt Nam XHCN ! Trên thế giới này, quốc gia nào đào tạo lãnh tụ và quan chức cao cấp cho một quốc gia khác ?- Bọn giặc đã xâm lược, đánh giết dân tộc VN suốt hơn ngàn năm…chắc chắn không thể ‘bỗng dưng’ trở nên ‘tốt” đến mức, chỉ mong cho VN phát triển lớn mạnh hơn lên ?!…Mục đích của việc đào tạo ấy là gì ? Và liệu họ có thể ‘dạy’ điều gì, khi trong quá khứ, họ từng dạy “HCM” thực hiện CCRĐ, dạy Polpot ‘làm Cách mạng xóa bỏ giai cấp”…, kết quả của “việc đào tạo ấy” ra sao ? Phải chăng, Tàu Tập yêu bọn Trọng và quý trọng sinh mạnh con người Việt Nam …khi họ từng tuyên bố “đánh Mỹ đến người VN cuối cùng “ ?

    Bằng những gì đã xảy ra trong quá khứ và đang xảy ra trong hiện hiện tại, xoay quanh quan hệ Trung cộng –Việt cộng, bất cứ ai cũng có quyền nêu lên câu hỏi rất logic : Phải chăng Trọng đang đánh đổi cho việc Tàu Tập trợ giúp Trọng , trong trận chiến giành quyền lực cai trị độc tôn tại Việt Nam ? Một trận chiến mà tất cả mọi người VN đều biết trước đó ,Trọng từng thua trắng bụng, ứa lệ uất ức bước xuống bục quan tòa – Và là một trận chiến mà Trọng- xét về mọi mặt- đều hoàn toàn không có bất cứ cơ hội nào để thắng đối thủ của y ?

    Việc nghi ngờ chuyện ‘bán nước’, ‘mất nước’ …vv, cũng tương tự như sự nghi ngờ rằng “có một con rắn cực độc ,đang ẩn dưới tấm chăn trên giường ngủ của bạn” – Khi ấy, tốt nhất là “Thà tin rằng CÓ, đừng ngờ rằng KHÔNG” ! Nếu tin rằng ‘Có” thì chỉ có “ cửa ăn” hoặc”cửa huề” , còn nếu cho rằng “không” thì chỉ còn mỗi “cửa Thua”hoặc …cửa “Hy vọng”! Thế, tại sao khi đã có cơ hội 100% Thắng, mà lại phải chọn một một con đường khác, có đến 50% Thua ? ( Khi đã mất tất cả thì…sau đó có”ân hận”,”hy vọng”, “thất vọng”, “tuyệt vọng”…vv, đều chẳng để làm gì, chăng có một ý nghĩa gì nữa ! )

Comments are closed.