Xua đuổi thần chết (Kỳ cuối)

Tạ Duy Anh

24-11-2023

Tiếp theo Kỳ 1Kỳ 2

Chuyện này xảy ra hơn một năm sau ngày tôi thoát án trọng bệnh: Sau một tháng đối diện án tử, tôi làm xét nghiệm lại và bệnh viện gửi lời xin lỗi vì bị… nhầm!

Cạnh nhà Đặng Ngọc Đoan là nhà chị Mùi, cùng công tác với Đoan ở Công ty Xây lắp Ngân hàng. Chị Mùi chuyên theo dõi các công trình xây dựng, tính tình hài hước, tốt bụng, sống mạnh mẽ và bất cần đời. Tôi quen chị qua Đoan. Hồi tôi còn là sinh viên trường viết văn, chị đã từng đến thăm tôi vài lần.

Chồng chị Mùi là anh Mai Trọng Tuấn, công tác trong ngành đường sắt. Anh ít nói, ít giao tiếp nên tuy chơi với chị Mùi và ngày ngày qua ngõ nhà chị, nhưng tôi chưa bao giờ biết mặt anh Tuấn. Vì thế tôi cũng không biết rằng, trước khi tôi bị nghi trọng bệnh, anh Tuấn đã phải cắt bỏ dạ dày vì ung thư. Một thời gian khá dài, anh Tuấn hầu như nằm một chỗ.

Biết tin chồng chị Mùi ốm nặng, tôi lần đầu bước vào nhà chị để thăm người ốm. Anh Tuấn lúc đó chỉ còn da bọc xương, gần như dính chặt xuống giường. Cuộc thăm hỏi hoàn toàn mang tính thủ tục lễ nghĩa, vì anh Tuấn chỉ còn biết nhìn chúng tôi bằng cặp mắt đã hết sinh khí.

Từ nhà chị Mùi ra, bị ám ảnh bởi ánh mắt của anh Tuấn, tôi cứ thấy dâng lên trong lòng một nỗi buồn tê tái. Tôi buồn cho kiếp người sao mà mong manh thế. Mới hôm nào thấy anh Tuấn phóng chiếc xe máy mà thời đó ai cũng mơ ước, tôi còn thoáng chút ghen tị, thèm khát được như anh. Nhiều người ghen tị chứ chẳng riêng tôi, khi thấy anh cứ khuân của nả về nhà ngay trước mắt họ. Vậy mà giờ đây tất cả đang khép lại với anh vĩnh viễn, đang trở thành bằng cớ của sự vô nghĩa.

Nhưng nỗi buồn có phần giá buốt của tôi còn do có sự ám ảnh của kẻ đồng bệnh. Anh Tuấn cũng bị bệnh dạ dày, bị nghi ung thư phải cắt bỏ. Sau đó anh khoẻ mạnh bình thường, lên rừng xuống bể như đi chơi. Rồi cuối cùng anh cũng không thoát bàn tay của thần chết chìa ra túm anh từ gần hai năm trước. Biết đâu điều tương tự cũng xảy ra với mình một năm sau thì sao? Bạn cứ thử ở vào hoàn cảnh của tôi, bạn sẽ thông cảm cho những bước chân thất thểu, rã rời của tôi khi từ chỗ người ốm trở về.

Vừa vào nhà, lúc đó là buổi trưa, tôi lăn ngay xuống chiếc chiếu trải trên sàn, nằm ngửa lơ mơ nhìn lên trần, lòng ngổn ngang bởi vô vàn ý nghĩ, hết khôn dồn sang dại. Liệu mình đã thoát thật chưa? Thậm chí tôi còn nghĩ hay là bạn bè tôi đã can thiệp để có cái kết quả lần thứ hai. Nếu nó là giả mạo thì có nghĩa là kết quả lần đầu chính xác? Mà nào tôi có nhìn thấy tờ kết quả bằng giấy trắng mực đen đâu. Chỉ là qua cuộc điện thoại của Đoan. Trong trường hợp ấy đóng kịch thì có khó gì? Đoan thừa khả năng làm điều đó. Nghĩ xa nghĩ gần, nghĩ mông lung… đã đưa tôi chìm nhanh vào giấc ngủ.

Tôi xin nhắc lại khi đó đang là buổi trưa.

Nhưng trong cơn ác mộng trùm lên tôi ngay sau đó, thì thời gian không rõ là ngày hay đêm. Tôi chỉ thấy có một cái đầu liền cổ nhưng không có thân, tóc uốn ngược như kiểu chải gôm, mặt lạnh lùng với hai hàng ria vểnh lên theo kiểu quan võ, trông rất dữ tướng trong khi đó cặp mắt khô khốc đu đưa rất linh hoạt sang hai bên-tôi đang cố gắng để có thể đạt đến mức đặc tả. Chỉ có cái đầu lâu liền cổ thôi bạn ạ. Đó là bộ mặt không thể đoán được tuổi. Ngoài ra tôi còn nhìn thấy một phần chiếc cổ áo dựng đứng.

Nhưng ngay phía dưới chỗ đáng lẽ là vai, tôi thấy một cuốn sổ bìa mầu đỏ, lật sang hai bên ở khoảng trang giữa, giấy màu ố vàng. Hình như mép trang có viền hoa văn theo lối chữ triện? Cạnh quyển sổ là một lọ mực đen sì, cắm sẵn cây bút cán gỗ nhọn ở đuôi, màu đỏ sậm, như lọai bút chấm mực của học sinh cấp một thời trước-tôi vẫn đang cố gắng nhớ lại từng chi tiết để tả thật chính xác. Tất cả-từ cái đầu lâu có cặp mắt láo liên, quyển sổ, lọ mực và chiếc bút-đều kết thành một khối. Cái khối ấy cùng trôi lơ lửng, tức là không bám vào bất cứ thứ gì, lừ lừ tiến qua đường cửa chính thẳng hướng về phía tôi.

Tôi chợt nhớ đến những người đi bắt lợn thời bao cấp. Tay thừng, tay đòn, họ kéo vào nhà có lợn đến phiên bán cho nhà nước. Chỉ nhoáng cái họ đã trói gô con lợn lại, xỏ đòn vào cân rồi khiêng đi. Con lợn sẽ xuống thẳng lò mổ. Tôi cảm thấy rất rõ mình cũng đang bị dồn đến chân tường theo cách như vậy. Tôi ngước mắt nhìn những vật thể lạnh lùng gớm ghiếc kia một cách sợ hãi.

Và khi nó cứ tiếp tục áp sát thì tôi chỉ còn biết thét lên: “Trời ơi, tại sao lại vào nhà tôi!” Lời kêu cứu của tôi vừa vang lên, thì ngay lập tức tôi cảm thấy có một bức tường thành xuất hiện-bạn nhớ cho là tôi đang kể lại giấc mơ-ngăn giữa tôi và chiếc đầu lâu cùng những vật dùng để ghi chép kia. Một bức tường thành có thể nói là tuyệt đối chắc chắn. Tôi nghe rõ cả tiếng dằn bàn chân xuống mạnh mẽ và quyết đoán.

Ai đã xuất hiện kịp thời để cứu tôi đây? Nghĩ thế nên tôi khép nép ngước nhìn lên thì mới biết chẳng có bức tường nào cả, mà là chân của bà nội. Bà to lớn dị thường, mặc áo nhiễu vàng, lưng thắt bao xanh, như một vị nữ tướng. Tuy tả lại thì dài dòng thế, nhưng tất cả diễn ra đồng thời, chỉ trong khoảng một vài phần giây. Tức là sau lời kêu cứu của tôi, tôi nhận ra bà nội xuất hiện tức khắc, đứng chắn giữa tôi và cái đầu lâu khiến tôi không nhìn thấy nó đâu nữa. Liền đó bà nội dùng tay hất mạnh một cái về phía kẻ đi bắt người có mang theo sổ sách, giấy bút, bảo với tôi: “Nó sẽ phải ra khỏi nhà ngay bây giờ!”

Dứt lời bà nội, tôi thấy chiếc đầu lâu cùng đám sổ sách, nghiên bút của lão ta bay vút ra phía bên ngoài cửa ra vào. Nó y như được cắt bằng giấy, quá nhẹ nên bị làn gió tạo ra bởi cú hất tay của bà nội tôi thổi ra ngoài. Cũng ngay tức khắc, tôi nhìn thấy một con quỷ toàn thân đầy lông lá-nếu có thể so sánh với một con vật nào đó ngoài đời thì đó là con lười. Nhưng khác với mầu lông con lười hơi đen, dáng điệu chậm chạp, con vật tôi nhìn thấy có cái mặt nanh ác của con dơi hút máu, mầu lông xám đậm, mắt như than hồng, rất giảo quyệt. Con quỷ cõng trên lưng nó một người đàn ông chỉ còn da bọc xương-như thể người ấy bị dán vào lưng con vật- mà chả hiểu sao tôi nhận ra ngay chính là anh Tuấn chồng chị Mùi. Nhìn theo hướng con quỷ, tôi thấy ở tít phía xa xa một ngôi đền sơn đỏ.

Tôi tỉnh dậy, tim đập thình thịch. Việc đầu tiên là tôi tìm xem bà nội đâu. Nhưng bà cũng đã biến mất cùng với chiếc đầu lâu và đám vật đáng sợ kia. Tôi không cần phải cố gắng nhớ lại, bởi những gì xảy ra vẫn hiện lên rõ mồn một trong đầu tôi. Tôi lập tức xác định được cả vị trí mà chiếc đầu lâu và mớ sổ sách của y dừng lại khi vào nhà tôi. Nó ở ngay bên dưới bàn thờ, chếch ra phía cửa chính một chút. Chỗ bà nội tôi đứng tạo thành tấm lá chắn ở gần chính giữa nhà. Có thể nói những giấc mơ liên quan đến bà nội tôi, khi tỉnh giấc, tôi đều nhớ cặn kẽ tới từng chi tiết.

Ngay sau đó tôi xuống nhà Đặng Ngọc Đoan, đúng lúc anh đang có khách. Chắc là những người đến thăm chồng chị Mùi, tiện thể ghé vào thăm gia đình Đoan. Tôi kể luôn với Đoan giấc mơ kỳ lạ ít phút trước. Vì đã có nhiều bằng cớ về những giấc mơ của tôi, Đoan không hỏi gì mà chỉ thở dài nói: “Mùi nhờ tôi vào trong làng tìm mua đất chôn ông Tuấn, tôi định tối hoặc mai mới đi. Nhưng nghe ông kể vậy thì tôi phải đi ngay đây, kẻo không kịp”.

Đoan nói thản nhiên khiến tôi đâm ngại. Tôi chỉ kể vậy thôi chứ đâu có định thông tin về cái chết của anh Tuấn. Ngộ nhỡ cậu ta cứ đi mua đất trong khi anh Tuấn còn sống thì có phải mang tiếng tôi không.

Nhưng vào chiều muộn hôm ấy anh Tuấn trút hơi thở cuối cùng.

_____

P/S: Xin tạm dừng chuyện tôi mơ thấy bà nội ở đây. Nó chỉ là một phần nhỏ “những giấc mơ của tôi”, được in trong cuốn sách cùng tên năm 2008 và tái bản có bổ sung năm 2016. Ngay cả những giấc mơ gặp bà nội, tôi cũng lược bớt khá nhiều để phù hợp với việc đăng lên trang cá nhân. Xin được thứ lỗi nếu có ai đó đã đọc cuốn sách.

Bình Luận từ Facebook