Chạy chức (Kỳ 1)

Phạm Đình Trọng

20-11-2023

1. Trong những người đứng đầu đảng cộng sản cầm quyền ở Việt Nam thì ông đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng là người riết róng nhất về công tác cán bộ, rao giảng cao giọng nhất về đòi hỏi làm gương của người lãnh đạo, dạy bảo nhiều nhất về chọn lọc, đề bạt quan chức trong bộ máy nhà nước, hội họp nhiều nhất với hai cơ quan tối cao của đảng là bộ Chính trị và ban Bí thư về đội ngũ cán bộ lãnh đạo và ban hành dồn dập nhất những quyết định, chỉ thị, qui định về đội ngũ quan chức lãnh đạo đảng và nhà nước.

Đặc biệt việc chạy chức, chạy quyền được đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng săm soi nhiều nhất, cảnh báo nghiêm khắc nhất, răn đe mạnh nhất và hai kỳ đại hội đảng gần đây ông Trọng đều là trưởng ban nhân sự, rà soát từng người đưa vào cơ quan lãnh đạo cao nhất của đảng.

Nhưng hãy nhìn việc đề bạt quan chức cấp quốc gia của tổ chức đảng sẽ nhận ra ngay cội nguồn của chạy chức chạy quyền, nhận ra nơi chạy chức ngang nhiên, công khai, ồ ạt và bất tận.

Bỏ qua việc chính ông đảng trưởng riết róng yêu cầu làm gương của người lãnh đạo, khắt khe đòi hỏi thực hiện nghiêm những qui định về công tác cán bộ của đảng, lại chính là người nêu gương chiếm giữ chiếc ghế người đứng đầu đảng liền ba nhiệm kỳ, bất chấp cả điều lệ đảng là qui định có tính nguyên tắc, là luật lệ cao nhất của đảng. Đại hội 11 đảng cộng sản Việt Nam tháng 1 năm 2011 đưa ông Nguyễn Phú Trọng đã 67 tuổi lên vị trí người đứng đầu đảng với chức danh Tổng Bí thư thì đại hội 11 liền đưa ngay vào Điều lệ đảng, chương III, điều 17, qui định rằng: “Đồng chí Tổng Bí thư giữ chức vụ Tổng Bí thư không quá hai nhiệm kỳ liên tiếp”.

Từ 2011 đến nay, suốt ba nhiệm kỳ liên tiếp, ông Nguyễn Phú Trọng đứng đầu đảng cầm quyền thì đội ngũ quan chức ở phương diện quốc gia, những người quyết định sự thịnh suy của đất nước, quyết định bộ mặt xã hội và đời sống của người dân lại bộc lộ là đội ngũ quan chức tồi tệ nhất, yếu kém nhất, hư hỏng nhiều nhất, phạm tội nghiêm trọng nhất, gây thiệt hại cho nước, gây tội ác với dân lớn nhất, đưa đất nước vào những thất bại, khó khăn nghiêm trọng, đẩy người dân vào cuộc sống khốn cùng, phải nhận những mất mát bi thảm nhất, mất mát hàng chục ngàn mạng sống người dân trong đại dịch covid 19.

Quyền lực quốc gia ăn chia với tư bản hoang dã, làm giàu bằng tài nguyên đất đai, đẩy người dân vào cuộc đời đau thương, vào cuộc sống cùng quẫn, vào thân phận tù tội diễn ra trên khắp đất nước, từ Văn Giang, Hưng Yên, Dương Nội và Đồng Tâm, Hà Nội đến Thủ Thiêm, Sài Gòn.

Tư lệnh cảnh sát biển bán biển cho đường dây buôn lậu.

Bộ Y tế, bộ Khoa học Công nghệ bảo lãnh cho gian thương buôn test kit dỏm rồi chính quyền địa phương cưỡng bức dân, đè ngửa dân ra ngoáy đi ngoáy lại mũi dân bẳng kit dỏm để gian thương tiêu thụ hàng giả và để dịch covid bùng phát, giết chết hơn bốn mươi ba ngàn dân.

Cả hệ thống quyền lực tổ chức chuyến bay hút máu dân, núp dưới tên mĩ miều, lừa bịp: Chuyến Bay Giải Cứu …

Những vụ việc ghê tởm, bẩn thỉu, nhục nhã như vừa nêu diễn ra dồn dập trên khắp đất nước đã phơi bày bộ mặt thấp hèn, bất lương, độc ác không còn một chút tính người của đám quan chức ở phương diện quốc gia dưới triều Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng riết róng và trực tiếp làm công việc chọn lọc nhân sự, đề bạt cán bộ.

Bỏ qua hạng quan chức lãnh đạo quốc gia, quản lí xã hội từ cấp cao chót vót đã lộ mặt đốn mạt, đang trùng trùng lớp lớp trở thành tội phạm, nối nhau ra toà và lũ lượt vào tù mà suốt chiều dài lịch sử hàng ngàn năm, cả thời nhà nước phong kiến thối nát, suy tàn, cả thời nhà nước thực dân đô hộ cũng chưa hề có.

Chưa có thời đại nào đảng viên đảng cầm quyền đều là những đảng uỷ cấp cao được tổ chức đảng chọn lọc, đặt lên ghế quan chức nhà nước, lại đồng loạt đổ đốn, đồng loạt biến chủ trương, chính sách của nhà nước chăm lo cho dân thành cơ hội cướp bóc dân, biến công vụ, nhiệm vụ công chức thành dịch vụ tư. Hưởng lương công chức nhà nước, sử dụng thời gian, phương tiện nhà nước thanh tra những vụ quan chức tham nhũng chiếm đoạt tài sản tiền bạc nhà nước thì quan thanh tra liền đòi được ăn chia ba mươi phần trăm tiền thu hồi từ tham nhũng! Hạng quan chức chỉ có con người hưởng thụ, không có con người trách nhiệm có mặt khắp các cấp chính quyền, nắm giữ đủ các thứ bậc quyền lực.

Bỏ qua quá đông những kẻ được đảng uỷ các cấp chọn lọc, tiến cử trao quyền lực quốc gia nhưng đã lộ mặt là hạng giá áo túi cơm, chỉ biết mang quyền lực quốc gia vơ vét cho bản thân và gia đình để vinh thân phì gia, đang nhiều lần bị điệu cổ ra tòa án, nhiều lần phơi bản mặt bẩn thỉu, ô nhục trước bàn dân thiên hạ, đang chen vai, thích cánh bên nhau ở toà án, đang lúc nhúc như lũ dòi nhặng, lũ sâu mọt trong các nhà tù.

Chỉ điểm mặt vài quan chức đang vênh váo chiếm chiếc ghế quyền lực của dân nhưng người dân không được tiến cử, không được bầu chọn mà do tổ chức đảng chia chác những chiếc ghế quyền lực của dân cho đảng viên có vai vế trong đảng. Người dân mất quyền công dân đích thực nhất, lớn nhất, thiêng liêng nhất, không được tiến cử và bầu chọn hiền tài thực sự của dân, do đó những người nắm quyền lực của dân đều không phải hiền tài trong dân mà chỉ là người của những thế lực trong đảng nên mới có những quan chức nhà nước khi nhắc đến tên, khi nhìn thấy mặt, người dân chỉ thấy ngán ngẩm, không muốn nghe nhắc đến tên, càng không muốn nhìn bản mặt. Vì nghe nhắc đến tên, nhìn thấy bản mặt hạng quan chức đó, người dân chỉ thấy cái tầm thường, thấp kém dưới mặt bằng xã hội!

Xin điểm vài gương mặt đó.

(Còn 4 kỳ nữa)

Bình Luận từ Facebook

5 BÌNH LUẬN

  1. Ngày còn học lớp đệ thất (nay là L6), tôi đọc Cổ học Tinh hoa thấy có chuyện :
    ‘Ngày xưa, tại một nước nọ có bà già tuổi gần đất xa trời, khi nghe bạo chúa nước bà vừa băng hà, bà ôm mặt khóc.
    Thiên hạ lấy làm lạ vì ai nghe tin nầy cũng mừng, liền hỏi “tại sao bà lại khóc, nên vui mừng chứ!”
    Bà đáp: lão sống đã qua vài đời vua, cứ vua mới lên lại hung ác tàn bạo hơn vua trước, nên cứ mong vua hiện tại cứ sống mãi để không phải gặp tân bạo chúa còn tàn hại dân chúng hơn vua đương trị vì…’

    Tôi thơ thẩn nghĩ, sau lưng NPT là ai, rất có thể là từ Cong an lên thay, cũng có thể từ xếp toà tối cao, hay một tay đáng hãi sợ nào đó.
    Mà đáng sợ nhất, là HÈN. Hèn với giặc, hèn với cường quyền, với đồng tiền, với gái đẹp…
    Vì đã Hèn, thì thường là gian ác trí trá!

    Coi chừng tránh vỏ dưa gặp vỏ sầu!
    Nhưng tôi cũng đã ngán đến buồn nôn thứ hiện tại!

  2. Ngày còn học lớp đệ thất (nay là L6), tôi đọc Cổ học Tinh hoa thấy có chuyện :
    ‘Ngày xưa, tại một nước nọ có bà già tuổi gần đất xa trời, khi nghe bạo chúa nước bà vừa băng hà, bà ôm mặt khóc.
    Thiên hạ lấy làm lạ vì ai nghe tin nầy cũng mừng, liền hỏi “tại sao bà lại khóc, nên vui mừng chứ!”
    Bà đáp: lão sống đã qua vài đời vua, cứ vua mới lên lại hung ác tàn bạo hơn vua trước, nên cứ mong vua hiện tại cứ sống mãi để không phải gặp tân bạo chúa còn tàn hại dân chúng hơn vua đương trị vì…’

    Tôi thơ thẩn nghĩ, sau lưng NPT là ai, rất có thể là từ Cong an lên thay, cũng có thể từ xếp toà tối cao, hay moitj tay đáng sợ nào đó.
    Mà đáng sợ nhất, là HÈN. Hèn với giặc, hèn với cường quyền, với đồng tiền, với gái đẹp…
    Vì đã Hèn, thì thường là Ác!

    Coi chừng tránh vỏ dưa gặp vỏ sầu!

    Nhưng tôi cũng đã ngán đến buồn nôn thứ hiện tại!

  3. “…được tổ chức đảng chọn lọc, đặt lên ghế quan chức nhà nước, lại đồng loạt đổ đốn, đồng loạt biến chủ trương, chính sách của nhà nước chăm lo cho dân thành cơ hội cướp bóc dân…”
    # như vậy có vẻ tác giả chỉ trách đám quan thừa hành là gian ác vô lương tham nhũng thôi, còn “chính sách của nhà nước chăm lo cho dân”…thì ông nhà nước là rất tốt, vô tội, vì toàn “chăm lo cho dân” thì có gì trách?
    Vậy ông nhà nước là ai?
    Có phải ông hô hào “thần tốc, khẩn trương ‘NGOÁY’!!!”.
    Thưa có phải ông đó là nhà nước, và vô tội không?

    Còn “đảng ta là đảng cầm quyền”, vậy nhà nước có phải “ông đảng” không?
    Và ông tổng thì có là nhà nước không?

  4. Đảng trưởng riết róng, cũng chỉ là loài thùng rỗng kêu to.

Comments are closed.