Cần biết lắng nghe và sửa sai (Kỳ 2)

Nguyễn Thông

17-10-2023

Tiếp theo kỳ 1

Ở phần 1, nhân việc cả hệ thống chính trị, trong đó nhất là khi tuyên giáo, truyền thông, báo đài mậu dịch ra rả kỷ niệm “ngày giải phóng thủ đô 10.10”, nhà cháu đề nghị cần bỏ ngay cái thói tự sướng và cố tình làm sai lệch lịch sử ấy, cần gọi lại cho đúng thực tế lịch sử khách quan như nó diễn ra, là “ngày tiếp quản thủ đô”. Vậy nhưng vẫn có những dư luận viên nhảy vào cãi lấy được. Điều này không có gì lạ, bởi họ ăn cây nào rào cây ấy, cứ cãi, cứ hung hăng, chả cần đúng sai.

Chuyện đúng-sai trong cuộc sống, trong xã hội đầy, nơi nào, thời nào cũng thế. Nó là một cặp phạm trù, như nhiều cặp khác, chẳng hạn cao-thấp, hay-dở, tốt-xấu, trắng-đen, vui-buồn… Đời thế mới sinh động, cựa quậy, phát triển. Mỗi người một kiểu nhìn nhận, suy nghĩ, chả ai ép buộc được ai. Bách nhân bách tính, các cụ xưa bảo vậy. Chỉ có điều sai thì phải sửa, nhất là những điều sai lè lè. Thói cố chấp của nhà cai trị đã biến nhiều chuyện thành trò cười, sự khinh bỉ, xem thường.

Xứ này nhiều chuyện như thế. Tôi chỉ nhặt ra vài ví dụ.

Giới lãnh đạo nước ta, đặc biệt là ông to bà nhớn, rất khoái trồng cây cụ cây già, dân gian gọi là cổ thụ. Trồng cây là điều tốt, làm cho cuộc sống xanh mát hơn (đúng nghĩa đen), sinh sắc hơn. Chẳng ai hơi đâu chê nếu cây trồng là cây non, cây nhỏ. Đằng này họ trồng như phá, như hại cây, giết cây. Bứng cái cây to cả vòng tay ôm, tuổi vài chục năm, chặt trụi rễ, từ chỗ này cắm vào chỗ khác, cũng gọi là trồng.

Nói trắng phớ, diễn là chính, phá hoại. Hầu như ai cũng thấy điều đó, kể cả đứa trẻ con. Riêng họ thì không, họ cứ diễn, cứ trồng phá, năm này qua năm khác, rất chướng. Từ “nhà vua” trở xuống đám quan chức địa phương, rất lì lợm, khó bảo, quyết không nhận sai, không chịu sửa. Họ ra rả kêu gào học tập làm theo cụ Hồ (một tấm gương về trồng cây) nhưng nói một đằng, làm một nẻo.

Chuyện nữa, bệnh hình thức, hoang phí. Nhìn ra thế giới, không nơi đâu sính cờ quạt, băng rôn, khẩu hiệu, lễ lạt như xứ này, có khi còn hơn cả Triều Tiên, Cuba, Trung Quốc những người anh em bị bệnh mạn tính. Quanh năm suốt tháng đỏ ối phố phường lẫn làng quê. Ném vào trò này biết bao nhiêu tiền của, “trăm nghìn đổ một trận cười như không”. Thói son phấn, trang điểm chỉ tô được cái vẻ lừa dối bên ngoài, che giấu thực chất. Hãy xem, những nước văn minh, hiện đại, dân chủ, dân sung sướng hạnh phúc, có nước nào mê cờ quạt vậy không.

Chuyện lớn chuyện nhỏ sai vô thiên khênh, lớn như đường lối chính sách đang dắt cả dân tộc lao vào, mờ mịt đi không biết bao giờ mới tới nơi (họ đang có quyền, luôn tự cho mình đúng nên khỏi bàn ở đây), nhỏ như cái câu “Sa Vĩ – địa đầu tổ quốc” trên lầu xi măng biển Trà Cổ, Quảng Ninh (trong khi địa đầu phải là Lũng Cú, Hà Giang, cực bắc của đất nước, chứ Sa Vĩ chỉ là cái đuôi (vĩ) cát (sa) của cực ven biển phía bắc), họ hoặc ngu dốt, hoặc cố tình, cứ để ngạo nghễ ngứa mắt… Hoặc họ dạy trẻ con đất nước hình chữ S. Ét đâu mà ét, thế Hoàng Sa, Trường Sa đem bỏ cho ai…

“Thôi kể làm sao hết được anh/ Buồn vui muôn nỗi của quê mình”, ông Lành từng viết vậy. Tôi chỉ nhặt tạm ra đây để nói với nhà cai trị rằng, điều gì đúng hẳn có lợi cho dân cho nước cứ thế làm, nhưng thứ gì sai, sai rõ ràng, dân phản ứng chê cười thì hãy sửa, cúi đầu nhận lỗi trước dân. Cũng là cách thực hiện lời ông Tổng bí thư hôm tiếp xúc cử tri “Cái gì đúng phải bảo vệ. Cái gì làm không đúng phải phản đối, đấu tranh”, hoặc lời ông trẻ Thưởng gặp các nhà văn lão thành hôm 30.9: “Nhân dân, đất nước đang cần tiếng nói của lòng trung thực và sự quả cảm“.

Đâu có cái thói điều chi mình làm cũng đúng, không sai. Họa có là thánh.

Bình Luận từ Facebook

2 BÌNH LUẬN

  1. Chúng nó ham diễn nhưng ngặt là dốt quá nên diễn dở, tệ và lố.

  2. “Thói son phấn, trang điểm chỉ tô được cái vẻ lừa dối bên ngoài, che giấu thực chất.” ( Trích NT )
    Nhân bác nói chuyện tô son, điểm phấn, chợt nhớ cụ Nguyễn Tuân đã mỉa đời :”Ba năm, mấy độ chôn chồng/ Còn toan điểm phấn tô hồng chôn ai” ( ?! ) . Và chuyện ngài HỢP ( cựu bộ trưởng Đỗ Doãn Hợp ) trồng cây GIAO ( cây kim giao ) khiến thiên hạ được một trận cười .

Comments are closed.