27-6-2022
Từ ít nhất ba chục năm nay, các định hướng chiến lược cho phát triển kinh tế- xã hội của Nghệ An thường xác định mục tiêu rất to tát, như trở thành Trung tâm (hàng chục trung tâm) của vùng Bắc Trung Bộ; trở thành tỉnh công nghiệp; trở thành tỉnh khá của cả nước… Thế nhưng, trước khi đạt được các mục tiêu rất to tát, nhưng cũng rất khó định lượng đó, Nghệ An trên thực tế trần trụi vẫn là một tỉnh nghèo. Trong cái nghèo đó, có hai chỉ số định lượng rất dễ thấy, dễ hiểu: Thu không đủ chi (Trung ương phải hỗ trợ từ 40-50%) và thu nhập bình quân đầu người thấp hơn mức trung bình của cả nước (Chỉ đạt khoảng 60-70% mức trung bình cả nước).
Từ đầu thế kỉ này, một vị chủ trì của tỉnh đã rất quyết tâm, hứa sẽ cố gắng đưa tỉnh Nghệ An thoát nghèo, cụ thể là khắc phục hai chỉ số định lượng nói trên. Thậm chí ông còn nói, nếu không làm được điều đó thì ông sẽ chết mà không nhắm được mắt! Thế nhưng, chưa kịp thực hiện điều đó thì ông đã được điều ra trung ương, để lại nhiệm vụ nặng nề nói trên cho lần lượt gần chục vị khác, nối tiếp nhau mỗi vị trên dưới nửa… nhiệm kì. Sau đó các vị lại lần lượt nối gót nhau ra Hà Nội.
Cũng phải thừa nhận là Nghệ An cũng có tiến bộ, khi mỗi năm cũng giảm được một vài phần trăm khoảng cách với cả nước, nhưng vẫn cứ tụt hậu, nhất là, chí ít là so với hai tỉnh Thanh Hóa, Hà Tĩnh hai đầu. Nguyên nhân thì nhiều và đã được các đồ Nghệ nhiều chữ phân tích không thể nói là không thuyết phục. Nhưng, có một nguyên nhân quan trọng nhất nhiều vị ngại nói, đó là tầm vóc, vai trò của người đứng đầu. Một vài cuộc được mời, tôi đã nói chuyện này, nhưng chắc là đến ghi vào biên bản người ta cũng không dám, chứ đừng nói là nghe.
Vậy nên, tôi chân thành và nghiêm túc đề nghị thế này: Từ nay nên “khoán gọn” nhiệm vụ cho vị đứng đầu, đó là trong vòng bao nhiêu nhiêu năm đó, phải đưa Nghệ An thoát nghèo. Mục tiêu này nếu cao quá, thì chia ra từng nhiệm kỳ phải rút ngắn được bao nhiêu phần trăm hai chỉ tiêu định lượng nói trên. Nếu ông hoàn thành thì… “cho ra trung ương”. Nếu không thì hoặc là phải “lưu ban” (“nếu có lí do chính đáng”), hoặc rời chức vụ. Ai cam kết được như thế thì mần! Ai không dám cam kết thì thôi.
Đừng nên đưa ra các mục tiêu mơ hồ, chỉ để hô khẩu hiệu!
Cái gì chứ hô khẩu hiệu thì người CS.đoạt giải vô địch.
Thùng rỗng (phải) kêu to cho làmg trên xóm dưới biết mình “lành nghề” trong
sự nghiệp…hô khẩu hiệu đê trám vào nội dung bịp bợm và làm chẳng ra gì !
Nghệ an thoát nghèo: quan chức đua nhau ra Hà lụi
Dân đen: khắp nơi thành thị tung hoành
Chỉ còn những tượng đài hùng vĩ cho người già trẻ con ngóng nhìn và những kẻ ” thắng cuộc cùng các doanh nghiệp nn đến viếng tượng đài.
Má chúng nó không coi quê cha già dt là con cá sặc gì