Thảo luận về Hoà giải Dân tộc với ông Nguyễn Đình Bin

Đỗ Kim Thêm

9-5-2022

Nhân ngày 30/4/2022, tác giả Nguyễn Đình Bin có phổ biến bài viết “Hàn gắn vết thương huynh đệ tương tàn vẫn còn rỉ máu!” trên trang Tiếng Dân và các trang báo mạng khác.

Là một nhân vật quan trọng trong Đảng CSVN và cũng một là nhà ngoại giao có nhiều thành tích đóng góp trong lĩnh vực hoà giải dân tộc, tác giả đã có nhiều tâm huyết và can đảm khi đưa ra các giải pháp mới để giải quyết vấn đề. Qua bài viết này, tác giả đã gây được sự quan tâm đặc biệt của các độc giả khắp nơi.

Nhân dịp này, tôi xin mạn phép được đóng góp vài suy nghĩ khiêm tốn để thảo luận. Tôi cũng hy vọng sẽ đón nhận thêm các suy nghĩ hoà ái của các độc giả quan tâm đến chủ đề này.

Về hình thức, để tiện việc theo dõi, tôi trích đăng lại nguyên tác của tác giả, các đoạn in nghiêng và tô đậm, theo sau là ý kiến của tôi. Về nội dung, các ý kiến trình bày không phải là những khám phá mới, mà tư liệu đã có từ lâu trên các trang báo mạng. Tôi chỉ tổng hợp lại thành các chuyên đề, mà không chú thích các chi tiết hay liệt kê các tài liệu tham khảo.

1.- “Chính sử và công luận đều đã nhất trí là CUỘC CHIẾN TRANH VỆ QUỐC VĨ ĐẠI!”

Chính sử mà tác giả đề cập là những gì do Nghị quyết của Đảng, Ban Lịch Sử Đảng, Viện Sử học Hà Nội và báo chí miền Bắc viết ra, tất cả nhất loạt phản ảnh quan điểm của phe thắng cụộc, không thể khác hơn.

Ngày nay, sách vở viết về chiến thắng 30/4/1975 của phe thua cuộc và ngoại cuộc tràn ngập không tài nào đọc hết, nên các vấn đề không thể thảo luận chi tiết ở đây.

Công luận mà tác giả nói đến là đồng bào miền Bắc trước 1975; họ được Đảng tuyên truyền phải thương yêu miền Nam ruột thịt bị Mỹ Ngụy “kềm kẹp”. Sau này, khi có dịp sống trong Nam hay tiếp xúc với phe thua cuộc, nên họ cũng đã thay đổi triệt để quan điểm.

Còn công luận miền Nam thì có phần đa dạng hơn. Nhờ lịch sử truyền khẩu và không cần đến sách vở của Đảng, họ còn nhớ rất rõ tội ác của Cộng sản, mà vụ thảm sát Đức Huỳnh Giáo Chủ của Phật giáo Hoà Hảo tại Đốc Vàng năm 1947 là thí dụ điển hình. Trong khi đó, Ban Tôn giáo chính phủ vẫn né tránh khi cho rằng: “Bối cảnh xã hội phức tạp của không khí chiến tranh thế giới lần thứ hai đã ảnh hưởng đến cá nhân ông Huỳnh Phú Sổ và ảnh hưởng đến sự phát triển của PGHH”.

Cũng tương tự như vậy, ngày 29/12/2017, trong cuộc Hội thảo khoa học cấp quốc gia “Cuộc Tổng tiến công và nổi dậy xuân Mậu Thân 1968 bước ngoặt quyết định và bài học lịch sử”, các nhà nghiên cứu của Đảng CSVN cũng chỉ tuyên dương chiến thắng mà không đề cập tới các tổn thất nhân mạng và vụ thảm sát 5000 đồng bào vô tội.

Theo công luận, đây là hai vết nhơ trước lương tâm và lịch sử, vì hành vi của đảng CSVN hiếu chiến và vô nhân đạo.

Nhưng tựu chung, ngày nay, cả phe thua cuộc và công luận không bao giờ có chuyện “đều đã nhất trí” như tác giả kết luận, mà ngược lại, theo họ, cuộc chiến này không phải là cuộc chiến vệ quốc, mà cũng chẳng vĩ đại.

Do đó, kết luận của tác giả là chủ quan, một chiều của phe thắng cuộc. Tác giả nên có can đảm nhìn vào sự thật của lịch sử trong một nhãn quan mới, vì hiện nay có vô số nguồn tài liệu được liên tục giải mật, sẽ giúp hiểu rõ sự tình hơn.

2.- “Nguyên nhân thứ nhất là do đại họa ngoại xâm. Cũng giống như đối với nhiều dân tộc khác, ngoại bang đến thống trị, rồi xâm lược liên tiếp nước ta, suốt hơn một thế kỷ liền, đã làm cho dân tộc ta bị đẩy vào thảm cảnh đó, theo cả nghĩa đen đối với rất nhiều gia đình. Bởi vì, chiến lược cổ điển của các thế lực thực dân, đế quốc, bành trướng đi xâm lược và thống trị nước khác luôn là “chia để trị”, “dùng người bản địa đánh người bản địa”.

Tác giả nêu lên hai đại hoạ ngoại xâm và nhập hai làm một mà không phân biệt được hai kẻ xâm lược Pháp và Mỹ có những chính sách khác nhau.

Trong bối cảnh xung đột của chiến tranh Đông Dương, có một thuận lợi cho Việt Nam lúc bấy giờ là thu hồi được chủ quyền độc lập vào ngày 8 tháng 3 năm 1949 theo Hiệp Định Elysée. Điểm đặc biệt là Việt Nam có thống nhất và độc lập, nhưng bất lợi là nằm trong Liên Hiệp Pháp. Sau đó, ngày 23 tháng 4 năm 1949, Quốc hội Nam Kỳ đã giải tán chế độ Nam Kỳ tự trị và sát nhập Nam Phần vào lãnh thổ Việt Nam. Do đó, Việt Nam đã được thống nhất trong năm 1949 về ngoại giao và chính trị.

Đối với việc chống Pháp, vấn đề cần được đặt lại là, tại sao Việt Nam không tận dụng lợi thế pháp lý này, đấu tranh quân sự có phải là một giải pháp tối ưu duy nhất hay nghị trường và ngoại giao cũng là điều kiện khả thi không.

Nhưng thực trạng tại Việt Nam là không thể phức tạp hơn Ấn Độ khi phải đương đầu với thực dân Anh. Thay vì đấu tranh bất bạo động như Ấn Độ, Việt Minh đã chọn giải pháp “bạo lực cách mạng” và giành độc quyền kháng chiến. Đó là điểm bi thương nhất cho lịch sử Việt Nam cận đại.

Còn trong quan điểm chiến lược chung, vai trò của “Đế quốc Mỹ” là vấn đề khác hẳn. Ngay từ đầu, Mỹ để cho Pháp toàn quyền quyết định về vấn đề Đông Dương. Tổng thống Roosevelt không muốn can dự vào Việt Nam vì không cho là mối bận tâm của Mỹ. Nỗ lực chính của Mỹ trong lúc này là giúp tái thiết châu Âu và củng cố vị thế cho Pháp.

Về sau, trong thời Tổng thống Truman và khuôn khổ Chiến tranh Lạnh, tình thế thay đổi triệt để, chính sách Mỹ khác đi.

Trong lúc chiến tranh chống Mỹ lên cao độ, nhất là sau năm 1966, kể từ thời Tổng thống Johnson, tình hình lại càng khác nếu so với trước đó (1954 -1963).

Khi 500.000 quân Mỹ bắt đầu đóng quân ở miền Nam và không quân Mỹ ném bom miền Bắc, thì Bắc Việt có lý do để lập luận là Hoa Kỳ xâm lăng. Kết quả là, các tuyên truyền hô hào “chống Mỹ cứu nước” thu phục được nhân tâm tại nông thôn miền Nam, cũng như các trí thức thân Cộng tại các thành phố và phe cánh tả ở phương Tây.

Cho đến nay, chưa có tài liệu nào chứng minh là Mỹ có tham vọng xâm chiếm lãnh thổ và có chính sách chia để trị ở miền Nam giống như Pháp.

Tác giả có đề cập đến hai đại hoạ ngoại xâm mà không thảo luận đến nội xâm, đó là động cơ duy nhất của Bắc Việt, một đại hoạ cho miền Nam.

Khi so với các nước cùng cảnh ngộ như Đông Đức và Bắc Hàn, một vấn đề nền tảng mà tác giả nên đặt ra là:

Tại sao Đông Đức không tiến hành đấu tranh giải phóng Tây Đức và Bắc Hàn giải phóng Nam Hàn, cũng đang bị “Đế quốc Mỹ kềm kẹp“? Tại sao phong trào Cộng sản Quốc tế không ủng hộ cho hai nước Đông Đức và Bắc Hàn đấu tranh giải phóng? Tại sao chiến lược đấu tranh của ba nước Đông Đức, Bắc Hàn và Việt Nam lại khác nhau khi cùng theo đuổi một ý thức hệ cộng sản?

Về chi tiết này, có quá nhiều lý do để trình bày, nhưng điểm cuối cùng quan trọng nhất trong thực tế là Hà Nội đã vi phạm Hiệp Định Paris, xâm lăng VNCH và áp đặt chế độ độc tài lên nhân dân miền Nam từ năm 1975.

Nếu không có nội xâm, thì ai là người vượt Trường Sơn đi cứu nước và đánh Mỹ thay cho Trung Quốc và Liên Xô bằng xương máu của người Việt cuối cùng?

Đó là một “lý tưởng cao cả” mà Bắc Việt nhân danh Cộng sản Quốc tế theo đuổi, nhưng làm tốn hao xương máu của người dân Việt, nhưng không bao giờ phản tỉnh mà còn tiếp tục hãnh diện cho đến ngày nay.

3.-Đó là một thắng lợi vĩ đại, một mốc son chói lọi trong lịch sử, không chỉ của dân tộc Việt Nam mà của cả thế giới hiện đại; là niềm tự hào của cả dân tộc ta. Lần đầu tiên, và cho đến nay vẫn là lần duy nhất trên thế giới, siêu cường quốc hùng mạnh, giàu có nhất hành tinh đã thất bại thảm hại trong một cuộc chiến tranh quy mô chưa từng thấy khi can thiệp, xâm lược một nước nghèo, nhỏ bé hơn! Chính nghĩa đã thắng phi nghĩa!”

Chiến thắng có vĩ đại hay không, còn tùy vào cách nhận định, mà yếu tố là thiệt hại nhân mạng cần được thảo luận.

Mỹ và Quân lực VNCH, vì nhiều lý do chiến lược khác nhau, tự động bỏ chạy trong khi tổng kết lại thì phe thắng cuộc tổn thất nhiều hơn. Theo các con số tổng kết, phe thắng cuộc mất đi khoảng 1,1 triệu binh sĩ, 300.000 mất tích và 600.000 bị thương trong khi phe thua cuộc có 330.000 người nằm xuống.

Trong lịch sử chiến tranh thế giới, chưa có một trường hợp “di tản chiến thuật” nào tương tự đã xảy ra và cũng chưa có một sử gia nào xem tình trạng bất thường này là chiến thắng vĩ đại.

Chuyện Mỹ tháo chạy ra khỏi Việt Nam cũng không phải là duy nhất, mà Iraq và Afghanistan là các thí dụ thời sự về sau.

4.- Đánh giá bản chất 30 năm chiến tranh chống thực dân Pháp rồi đế quốc Mỹ (1946-1975) và ý nghĩa lịch sử của ngày 30/4/1975”

Nhận định trong sách vở của phe thắng cuộc về hai chủ đề này là sai lạc nghiêm trọng, mà hai lý giải sau đây là chủ yếu:

Một là, do độc tôn Đảng quyền trong học thuật, Đảng đã không đào tạo được những nhà sử học chân chính, có tầm vóc quốc gia và quốc tế. Đảng tiếp tục giành độc quyền tuyên truyền thành tích và ban phát chân lý lịch sử. Do đó, Việt Nam không có chính sử và ngụy sử tiếp tục không thay đổi nội dung.

Hai là, sau này dù có tiến bộ hơn là không còn miệt thị “ngụy quân và ngụy quyền”, nhưng sách sử của Đảng vẫn không theo một khảo hướng khách quan để đánh giá về bản chất chiến tranh và thành tích của hai phe.

Bằng chứng hiển nhiên là sách sử của Đảng khinh thường QLVNCH là lính đánh thuê và chính quyền miền Nam là tay sai cho Mỹ, trong khi lại ca ngợi QĐNDVN và MTGPMN là đấu tranh cách mạng và hy sinh xương máu thay cho Liên Xô và Trung Quốc.

Cụ thể nhất là 500.000 lính Mỹ hiện diện ở miền Nam thì sách sử của Đảng cho là xâm lược, trong khi 300.000 lính Trung Quốc đồn trú tại miền Bắc thì tìm mọi cách để giấu kín tung tích.

Hơn 1,1 triệu binh sĩ miền Bắc hy sinh thì sách sử của Đảng vô cùng hãnh diện cho chiến thắng, trong khi 330 ngàn binh sĩ miền Nam nằm xuống thì thoá mạ là đánh thuê.

Điểm chủ yếu mà sách sử của Đảng không nhận ra là, xương máu của người dân và binh sĩ hai miền đều quý giá như nhau và là nạn nhân trong bối cảnh xung đột của Chiến tranh Lạnh.

Gần đây nhất là sự hy sinh của 74 chiến sĩ Hải Quân QLVNCH năm 1974 để bảo vệ chủ quyền Hoàng Sa, nhất định họ không là “lính Ngụy” đánh thuê cho Mỹ, mà là hy sinh anh dũng cho sự toàn vẹn lãnh thổ. Đó là một sự thật lịch sử.

Do đó, người dân Việt, nói chung, không có lý do để vui mừng và tự hào về các ngày lịch sử ấy là vẻ vang vĩ đại.

5.- “Bên thua cuộc duy nhất là các thế lực thực dân, đế quốc xâm lược nói trên; là phi nghĩa; là chiến tranh! Còn giữa con cháu các Vua Hùng với nhau, không có bên thắng, bên thua, mà với tư cách người Việt tất cả đều thắng!

Sự thật là, chiến thắng của CSVN làm cho toàn dân Việt Nam phải trả một cái giá là khoảng hai triệu người chết và 300.000 người mất tích.

Lập luận “người Việt tất cả đều thắng” đã thu phục được lòng người hai miền ngay sau ngày 30/4/1975. “Mọi người thành tâm đều có ch đứng trong lòng dân tộc” là lời kêu gọi của Uỷ ban Quân quản TPHCM làm cho mọi người nức lòng tin theo.

Sau đó, ngày vui qua mau và sự thật đau thương lại đến. Các chiến dịch đánh tư sản mại bản, đi kinh tế mới, học tập cải tạo và thuyền nhân… không phải là việc đối xử tốt đẹp “giữa con cháu các Vua Hùng với nhau”, mà phe thua cuộc thành nạn nhân của chế độ mới và niềm tin nơi phe thắng cuộc không còn nữa.

Ngày nay, sự thật đã phơi bày: Đảng CSVN thắng cuộc và dân tộc Việt Nam thua cuộc. Trớ trêu nhất là Mỹ thua cuộc trong chiến tranh và thắng cuộc trong thời bình.

6.- “Những sự thật lịch sử lớn nhất trong sự nghiệp chính nghĩa của dân tộc ta, dưới sự lãnh đạo của Hồ Chí Minh và Đảng CSVN, như thắng lợi của Cách mạng tháng Tám, của cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp tái xâm lược, với chiến thắng Điện Biên Phủ chấn động địa cầu…”

Nhìn lại thắng lợi Cách mạng tháng Tám kỹ hơn, tác giả sẽ thấy có một sự thật khác, vì diễn biến xảy ra không theo đúng như sách sử của Đảng ca ngợi.

Biên niên sử còn ghi chép rõ là ngày 11/3/1945, Bảo Đại tuyên bố Việt Nam giành độc lập, đó là ngày chính thức chế độ thực dân Pháp cáo chung và đến trước ngày 19/8/1945 và ngày 2/9/1945.

Do đó, Hồ Chí Minh không có căn bản pháp lý hay lịch sử nào để khai sinh độc lập cho Việt Nam, vì cướp quyền của chính phủ Trần Trọng Kim trong sự thoả hiệp công khai với Nhật. Nếu tác giả có theo dõi, thì đây chỉ là một cuộc xáo trộn nội chính.

“Điện Biên Phủ chấn động địa cầu” là một lối diễn đạt cường điệu và thiếu cở sở thực tế. Nếu không có Trung Quốc trực tiếp chiến đấu và viện trợ súng đạn, chiến thắng Điện Biện Phủ không thể xảy ra, có nghĩa là, Điện Biên Phủ là một phần chiến thắng của Trung Cộng.

Sử liệu của Trung Quốc về sau đã hé lộ: Quân đội Trung Quốc có mặt tại Bắc Việt ngay từ đầu cuộc chiến chống Pháp. Sau tháng 4 năm 1950, Vi Quốc Thanh cùng Trần Canh chỉ huy Nhóm Cố vấn quân sự với 281 sĩ quan tham gia. Hỗ trợ quân sự cho Bắc Việt thay đổi từ 3 sư đoàn năm 1950 lên đến 7 sư đoàn năm 1952. Số người Trung Quốc làm việc tại Bắc Việt là khoảng 15.000 người.

Tóm lại, các thành tích của Cách mạng tháng Tám và Điện Biên Phủ đã bị bóp méo và tác giả cần nghiêm túc đặt lại ý nghĩa, thay vì tự hào.

7.- “Những người lâu nay coi là thuộc bên thắng cuộc phải chủ động đi bước trước, phải mở lòng, dang rộng hai tay chào đón, ôm hôn những người anh em của mình ở hải ngoại”.

Là người dùng tiền để chiêu dụ cựu Phó Tổng thống Nguyễn Cao Kỳ về nước, tác giả nên tự hỏi là phe thắng cuộc có tự đặt mình trong hoàn cảnh của phe thua cuộc không, hay phe thua cuộc có nên tin tưởng vào thành tâm hoà giải của phe thắng cuộc được không. Hai thí dụ sau đây chứng minh ngược lại.

Một là, việc lập đài tưởng niệm, trùng tu mộ phần cho những thuyền nhân yên nghỉ nơi các đảo ở Mã Lai và Nam Dương; sơn tặng cho họ một lá cờ VNCH cũng bị các nhà ngoại giao CSVN tìm cách gây áp lực với chính quyền các nước, không cho phép thực hiện. Không biết tác giả có tham gia vụ việc này không, nhưng thân nhân của người quá cố cũng đành âm thầm khép lại quá khứ theo sự cấm đoán này.

Hai là, chuyện cầu siêu do Thiền sư Nhất Hạnh đứng ra tổ chức. Thiền sư muốn cầu nguyện cho tất cả mọi nạn nhân trong chiến tranh, trong đó có các binh sĩ Mỹ, binh sĩ VNCH và tù nhân bị cải tạo và thuyền nhân vượt biên.

Ngược lại, Hoà thượng Thích Trí Quảng, dựa theo sự phản đối của Đảng, đã yêu cầu là nên dành riêng cho những “liệt sĩ hy sinh trong cuộc chiến chống Pháp và chống Mỹ”.

Người chết trong chiến tranh hay trên biển khơi còn bị phân biệt đối xử như vậy, thì chuyện “phải mở lòng, dang rộng hai tay chào đón, ôm hôn những người anh em của mình ở hải ngoại” là hoang tưởng.

Do đó, lời của ông Kỳ vẫn còn đúng: “… tư duy của họ vẫn mãi bị ám ảnh bởi những chuyện hận thù, chủ nghĩa hay phe phái… muốn hòa hợp thì rất không nên nói nhiều mà phải làm”.

8.- “Trong đó, then chốt nhất, quyết định nhất là phải xây dựng lại Đảng Cộng sản Việt Nam thành một Đảng thực sự của dân, do dân, vì dân; thực sự trong sạch, vững mạnh; thực sự xứng đáng là Đảng tiên phong lãnh đạo toàn dân tộc trong thời đại mới.

Vấn đề mà tác giả cần đặt ra là Đảng CSVN xây dựng lại đất nước trên cơ sở lý thuyết nào và ai sẽ thực thi.

Cho đến nay, chủ trương của Đảng không thay đổi: Xây dựng một nhà nước chuyên chính của liên minh công nông và tầng lớp trí thức, quản lý và phát triển nền kinh tế thị trường theo định hướng XHCN. Pháp chế XHCN là một công cụ mà Đảng dùng để lãnh đạo toàn diện và tuyệt đối nhà nước và tam quyền phân lập chỉ là phối hợp và phân công trong nội bộ.

Thực tế thì bộ máy của Đảng chỉ lo nâng cao vai trò của tư bản thân tộc và tạo thành nhóm lợi ích chi phối toàn bộ các hoạt động kinh tế.

Điều hiển nhiên là các lý thuyết của đảng CSVN hiện nay vẫn còn bế tắc và cần phải được bổ sung.

Nếu muốn cải cách XHCN trong bối cảnh mới, có nghĩa là không nên hô hào độc tôn đảng quyền, bạo lực sắt máu và bảo vệ thân tộc. Ngược lại, Đảng phải nêu cao tinh thần tôn trọng dân chủ, bình đẳng, luật pháp và đem phúc lợi cho toàn dân, đó chính là một mô hình mà các nước Bắc Âu đã áp dụng thành công.

Còn việc thực thi chính sách mới, nếu còn tiếp tục chủ trương “Đảng tiên phong lãnh đạo toàn dân tộc trong thời đại mới”, thì nhìn vào hiện tại, tác giả có thể suy đoán tương lai đất nước. Có hai trở lực chính:

Một là, do giáo dục tụt hậu mà hơn năm triệu Đảng viên, đa số là thiếu hiểu biết, lại còn mang thêm căn tính dối trá, bạo lực và kiêu ngạo. Đa số này không giúp cho Đảng có thể đáp ứng với các thách thức mới.

Hai là, phần thiểu số “Đảng viên nhưng mà tốt” không thể tạo ra các chuyển biến tích cực, nên trong tương lai, toàn dân cũng sẽ phải tiếp tục chịu đại bại.

Về lâu dài, bảo vệ đất nước và con người là các cải cách vô cùng cần thiết và dân chủ hoá là xu thế không thể tránh khỏi. Việt Nam phải du nhập hiến pháp dân chủ, tam quyền phân lập, tôn trọng pháp luật, không phải là để lo cho sự tồn vong của chế độ mà là cho đất nước và toàn dân.

Do đó, đây là công việc chung của 100 triệu dân, không phải của riêng năm triệu Đảng viên. Chỉ khi nào tất cả đồng thanh viết lại một trang sử mới cho nước Việt, thì khi đó mới có sự hoà giải.

__________

Bài liên quan: Vietnam War: Understanding, Not CelebratingNgười Việt đừng quên ý nghĩa của ngày 30/4/1975 và chiến tranh Việt NamLý Thuyết Đạo Đức Cho Hoà Giải Chính Trị – Colleen Murphy

Bình Luận từ Facebook

18 BÌNH LUẬN

  1. Ông Nguyễn Đình Bin là nhà ngoại giao, nên không am tường sử học, nhất là nội tình và diễn biến trận Điện Biên Phủ.

    Hồi ký của Khrushchev hé lộ chi tiết về nội dung trao đổi giữa Chu Ân Lai với Hồ Chí Minh. Về diễn tiến trận Ðiện Biên Phủ, Hồ Chí Minh cho biết tình hình chiến sự là tuyệt vọng, nếu không ngừng bắn sớm, Việt Minh không thể chống Pháp trong lâu dài. Trước nguy cơ này, Việt Minh, khi cùng đường, có thể tháo chạy qua biên giới tìm nơi trú ẩn và xin Trung Quốc tiến quân sang Việt Nam, như đã làm ở Triều Tiên.

    Về sau, các sử gia khi tổng kết các sử liệu, có một kết luận chung là Võ Nguyên Giáp và Mao Trạch Đông thắng Pháp ở Ðiện Biên Phủ và Phạm Văn Ðồng thua các cường quốc ở Genève, không có “chuyện long trời lở đất” như ông Bin nổ.

  2. “Còn công luận miền Nam thì có phần đa dạng hơn.”

    Tác giả còn nhiều thiếu sót vì không đề cập tới “thành phần ăn cơm Quốc gia, thờ ma Cộng sản,” họ đã thay đổi quan điểm và không còn “nhất trí” như ông Nguyện Đình Bin hô hào.

    “ôm hôn những người anh em của mình ở hải ngoại”

    Tác giả quên chuyện ông Trịnh Vỉnh Bình tháo chạy, mất của và kiện tụng là một tấm gương cho người Việt hải ngoại. May cho ông Bình là có quốc tịch Hà Lan và được luật pháp Hà Lan bảo vệ trong khuôn khổ đều tư của hai nước; còn được ông Bin ôm hôn thì chỉ có mất của, mất người.

  3. Nếu tớ đúng, có nghĩa Đỗ Kim Thêm đã có sự phân biệt khách quan giữ Tàu Tưởng & Tàu Mao như Bác Hồ, hoàn toàn hoan nghênh . Vì theo tư liệu từ Trung Quốc, Bành Đức Hoài, 1 trong ngũ hổ tướng quân của quân giải phóng, là người đưa Bác Hồ & lực lượng tiền phong của Đảng Cộng Sản các bác qua biên giới .

    Sẵn nói tới Trung Quốc & Mỹ, ĐKT đã đưa ra những “cái lợi” (hàm răng chẳng còn) của việc đi theo Mỹ . Thế này nhá . Nếu Đảng Cộng Sản các bác đi theo Mỹ, nghía qua Nhật & Nam Hàn, thì phải chịu 1 số điều kiện quite nho nhỏ . Đầu tiên là phải thay đổi chế độ theo Mỹ, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự tồn vong của Đảng các bác . Nếu hổng theo, Mỹ sẽ làm cho hổng thể hổng theo, aka hổng theo thì … nhìn lại Ngô Đình Diệm . Kế nữa, phảI cho phép sự hiện diện của quân đội Mỹ như 1 “lực lượng gìn giữ hòa bình”. Tới đây ta có thể bàn tới Trung Quốc thời đó . Rõ ràng Trung Quốc xã hội chủ nghĩa không có ý định xâm lược, và sự giúp đỡ của Trung Quốc trong 2 cuộc kháng chiến hoàn toàn trong sáng . Sau khi miền Nam được giải phóng, tức là các bác hổng cần sự hỗ trợ về quân sự của Trung Quốc, tôn trọng chủ quyền của các bác, quân Trung Quốc rút về, chớ cứ thử tưởng tượng TQ cư xử như Mỹ, mang danh gìn giữ hòa bình, để lại ở VN 1 lượng quân đủ lớn để các trí thức miền Nam cảm thấy như xâm lược thử xem ? Đúng, trong tương lai, có thể Đảng các bác sẽ cần sự có mặt của quân đội Trung Quốc như 1 lực lượng gìn giữ hòa bình, in case quân lụi các bác vô tích sự . Nhưng nếu điều đó xảy ra là do sự yêu cầu của Đảng các bác, cũng là dựa trên thực tế đất nước lúc đó . 1 điều nữa, là Đảng các bác hổng phải lăng trì tùng xẻo chính mình khi đi với Trung Quốc . Just the way you are. Coi phin Vertigo đi thì biết . Mỹ là anh chàng muốn fiancee của mình phải ăn mặc & làm đầu như người tình cũ của mình, cho tới khi cô nàng nhìn vào gương thì thấy người tình cũ -aka Ngụy- đang ngó lại mình .

    Cái âm miu thâm độc diễn biến hòa bình để Đảng thoái hóa đi tới diệt vong của các bác, i mean các bác nghĩ thế là làm tốt Đảng của mình, cũng là của dân Ta lên . Did you ever stop & think tất cả những cố gắng tâm huyết của các bác, theo thời gian, đều có tác dụng ngược lại với cái vision ban đầu của mình so far?

    Nguyện vọng của các bác rất là cao quý, tất nhiên chỉ đ/v những người như các bác, đó là làm thế nào để Đảng có thể trường tồn cùng đất nước & dân tộc . Dân Ngụy cấm cười . Nhưng kết quả cuối cùng có thể sẽ làm Đảng các bác tiêu tùng, là điều hổng ai trong các bác muốn . Ít ra, ĐKT chỉ giới hạn chuyện yêu Đảng này là trách nhiệm của những người trong nước . Phải những người như gs Mạc Văn Trang, hắn dám toang toác lên đây là trách nhiệm của những người có lương tri hay của những ai còn xem mình là người Việt, tớ thêm, xã hội chủ nghĩa như mấy ổng .

    See, ai hổng mặn mà lắm với chuyện này, GET the Phúc OUT! Để cho mấy ông bà này xây dựng Đảng mí nhao . Những ai hổng mặn mà lắm với sự tồn vong của Đảng, ĐỪNG BAO GIỜ tham gia mấy tổ chức này nọ . Them chỉ là những tổ chức yêu Đảng thui . Cứ để cho họ yêu Đảng lấy mí nhao . Lấy mỡ nó rán nó . Dân phi xã hội chủ nghĩa nên tọa sơn quan Cộng Sản đấu .

    Với những mục tiêu tuyệt vời như vậy, dân Ngụy aint đối tượng hòa giải hòa hợp của mấy bác .

    Chả cần phải viết lại sử mới . Nếu hòa giải hòa hợp với Tỷ Lương Dân, chính sử & công luận vẫn có thể đứng vững như thường . Lá Hồng Kỳ của Tỷ Lương Dân được Bác Hồ lược giản dùng cho Triệu Lương Dân sẽ lại trở thành lá Hồng Kỳ chung cho cả Triệu Lương Dân lẫn Tỷ Lương Dân .

    Oh, anh Viện đang kêu gọi Đảng thu lại kiều hối để mua hàng không mẫu hạm . Là thế này . Tiền kiều hối đó vào túi nhà nước hổng bao nhiêu . Đó là tiền của dân bơm vào nuôi sống mình cùng kinh tế, nhà nước chỉ ăn % thuế giao dịch từ 8-12% trên tổng giá trị . Muốn nhà nước có toàn bộ cái số tiều kiều hối đó, nhà nước phải có chính sách trưng dụng bắt buộc ngoại tệ áp dụng trên cả nước, lúc đó mới có thể nắm trong tay số kiều hối mà anh Viện muốn Đảng có để mua hàng không mẫu hạm . Nếu chính sách đó được thực hiện, i bet cả nước sẽ réo cả họ nhà anh Viện ra mà chửi .

    See, khi Việt Kiều yêu Đảng quá mức cần thiết, những “kế sách” đám đần đó đưa ra chỉ làm chít cmn dân mình .

    Oh, và vẫn không mua được hàng không mẫu hạm của Mỹ .

    Anymore where that xítty idea come from? i bet plenty

  4. “Qua bài viết này, tác giả đã gây được sự quan tâm đặc biệt của các độc giả khắp nơi.”
    Tác giả nói sai rồi. Đa số độc giả không quan tâm nhiều về chuyện hoà giải, bằng chứng là có quá ít bài phản biện về đề tài này trên các trang mạng. Độc giả nghĩ rằng trước sau gì thì hoả giải cũng thất bại và nói nhiều cũng vậy thôi, thời gian trôi, chuyện hoà giải cũng chìm vào quên lãng. Chuyện nhà nước chỉ quan tâm là lượng kiều hối, làm sao mỗi năm càng tăng là đạt yêu cầu rồi.

  5. Đừng nghe những gì Nguyễn Đình Binh nói: “… bên thắng cuộc phải chủ động đi bước trước, phải mở lòng, dang rộng hai tay chào đón, ôm hôn những người anh em của mình ở hải ngoại”, mà hãy nhìn kỷ nhìn kỹ những gì Nguyễn Đình Binh làm, đó là nhân danh hoà giải lấy tiền ra chiêu dụ ông Nguyễn Cao Kỳ theo phe thắng cuộc và cuối cùng là làm phân hoá và suy yếu tiềm lực đấu tranh của người Việt hải ngoại.

  6. ĐI VÀO TỪNG CHI TIẾT CỘNG SẢN NO ‘ SẼ MO6M LOA MÉP GIẢI LÂP LIẾM HẾT

    Hàn Gắn Vết Thương Huynh Đệ Tương Tàn Vẫn Còn Rỉ Máu

    Nguyễn Đình Bin

    THỰC HIỆN HÒA GIẢI, HÒA HỢP, ĐẠI ĐOÀN KẾT DÂN TỘC!

    Hôm nay, 30 tháng 4, một ngày kỷ niệm cho đến nay mỗi lần đến thì “CÓ HÀNG TRIỆU NGƯỜI VUI MÀ CŨNG CÓ HÀNG TRIỆU NGƯỜI BUỒN ”, như cố Ủy viên Bộ Chính trị, Thủ tướng Võ Văn Kiệt đã nói.
    Vì sao lại như vậy?

    BÌNH LUẬN

    HÃY NHÌN THẲNG VÀO SỰ THẬT LỊCH SỬ, ĐỪNG NÓI VÒNG VO
    (Tuệ-Hải)

    A ) Chính sử và công luận đều đã nhất trí là CUỘC CHIẾN TRANH VỆ QUỐC VĨ ĐẠI!
    B) Song, tôi nghĩ đồng thời cũng là CUỘC CHIẾN HUYNH ĐỆ TƯƠNG TÀN!

    CHIÊN TRANH CHỐNG PHÁP
    LÀ CUỘC CHIẾN TRANH DÀNH ĐỘC LẬP TƯ DO CHO VIÊT NAM – QUI TỤ MỌI THÀNH PHẦN TRONG DÂN TỘC QUỐC GIA LẪN CỘNG SẢN
    NHƯNG CỘNG SẢN ĐÃ cướp công kháng chiên, tiêu diệt các thành phần không-cộng sản , dành độc quyền “yêu nước” cho đảng cộng sản, nhất là sau khi Hồ Chí Minh sang thăm Trung quốc (1950s) và dành được sự ủng hộ toàn diên cho Viet Nam từ Mao Trạch Đông
    CUỘC CHIÊN TRANH CHỐNG MỸ , CHIẾN TRANH HUYNH ĐỆ TƯƠNG TÀN
    Chỉ thể hiên sự quyết tâm của cộng sản Viêt Nam đưa cả nước ( 2 miên Nam Bắc) vào quĩ đạo cộng sản LX-Trung cộng
    Tai sao Hồ Chí Minh gia nhâp quốc tế cộng sản và dành được sự chi trợ khổng lồ , trong khi một bộ phận lớn nhân dân Viet Nam , chán ghét và ghê sợ cộng sản , chọn phe đông minh đứng đầu là Mỹ- lại bị dán nhãn tay sai, ngụy quân , ngụy quyền ?
    Một miền đất có LÃNH THỔ-NHÂN DÂN-CHÍNH QUYỀN được thế giới công nhân là một QUỐC GIA có chủ quyền , như vậy .
    NGÀY 30 THÁNG 4 LÀ NGÀY
    Quân đội của nước VNDCCH xé bỏ hiệp đinh Paris về Viet Nam, xua đại quân tiến đánh , chiếm được nước VNCH.
    MỤC TIÊU CAO QUÍ nhất của cộng sản Viêt Nam
    KHÔNG CÓ GÌ QUÍ HƠN ĐỘC LÂP TỰ DO
    có thực hiên được không đối với Trung Hoa cộng sản ?
    Câu trả lời là
    NHÂN DÂN KHÔNG CÓ TỰ DO
    NƯỚC NHÀ KHÔNG CÓ ĐỘC LẬP :
    TRUNG QUỐC CHI PHỐI TOÀN DIỆN VỀ
    CHÍNH TRỊ VĂN HÓA KINH TẾ của VIET NAM

    30/4/2022

  7. Bài của ô Bin trắng tai đen đã đề cập nhiều vấn đề, bài của Đỗ Kim Thâm còn mở rộng nhiều vấn đề, trở thành quá tải . Muốn trả lời đầy đủ sẽ trở thành 1 bài khảo luận giá chót dài bằng 1 mông thế sự ngắn . Thui thì tới đâu hay tới đó . Đây là 2 hào của tớ

    – Chuyện chính sử & công luận, tớ nghiêng về phía bác Bin trắng tai đen . Vì rất nhiều lý do

    1- Bác Bin trắng tai đen là người được gs Mạc Văn Trang rất mến mộ . Ai mà được gs MVT mến mộ, coi như USDA-approved, Phúc Kđinh A. Bin trắng tai đen được gs Mạc Văn Trang approved coi như ăn vô giải nhiệt, lại bắt rượu .

    2- Xét về “khách quan” thì “chính sử & công luận” của bác Bin trắng tai đen sẽ khách quan hơn . Vì chúng bao gồm cả những chết gia như Hạ Đình Nguyên, những trí thức xã hội chủ nghĩa độc lập tương đối, các chuyên gia chích đùi, những người có lương tri hay đám trời ơi đất hỡi tương tự, chưa kể đây là sử được 4 ông đầu rau Lâm-Lê-Tấn-Vượng sáng lập & học trò của mấy ổng kế thừa … Hội đủ những lý tính cần thiết để những gì từ họng họ ra có thể được xem là chân lý cụ thể, là những thứ cần & nên được xem cứ cho là như vậy, để đỡ tốn thời giờ & giấy mực .

    Trong khi đó, sử của bọn Ngụy đưa ra, theo cái đám nêu ra ở trên, cực đoan, 1 chiều, không khách quan, dựa trên thù hận, có quá khứ thù hận … Nói chung là xít hết, đek tin được . Thus, tớ nghiêng về “chính sử & công luận” của ô Bin trắng tai đen là main narratives trong cái-gọi-là sử Việt .

    – Nói về chiến công của Đảng không chỉ có riêng Đảng . Các trí thức xã hội chủ nghĩa mà các bác vẫn đội lên đầu cũng nói theo luận điệu của Đảng . Chuyện 5000 thường dân, Đảng không nhắc tới, nhưng các bác cũng muốn quên sạch luôn . Mariupol mới có tròm trèm ngàn mạng các bác đã lên án nghiêm khắc Putin này nọ, rùi nhà văn Phạm Đình Trọng nhà các bác cho 5000 dân Ngụy ở Huế hổng bằng mạng lão kềnh đảng viên . Nếu tớ là dân Ngụy thì thà Đảng đừng nhắc tới, chớ trí thức xhcn các bác mỗi lần nhắc tới … Nếu ai chưa mắc Tourette’s, đọc 1 phát là diagnosed liền . Thus, chính sử & công luận, 1 lần nữa lại đứng ở phía bác Bin trắng tai đen .

    – Chuyện Bảo Đại tuyên bố độc lập trước Bác Hồ & chính phủ Trần Trọng Kim, đám chuyên gia chích đùi Lê Minh Dũng & son đã trích những “trí thức” độc lập tương đối, 1 lần nữa, điểm lại nghiêng về “chính sử & công luận” của ô Bin trắng tai đen .

    “Một là, do độc tôn Đảng quyền trong học thuật, Đảng đã không đào tạo được những nhà sử học chân chính, có tầm vóc quốc gia”

    Sai . 4 ông đầu rau Lâm-Lê-Tấn-Vượng được các bác xem là đỉnh của đỉnh trong học thuật . Bây giờ là Cao Huy Thuần và đám Thời Đại Mới, aka đồ đểu, điếm đàng … Đám Thời Đại đồ đểu, sau khi đã bắt rễ rất sâu trong nước, đang bắt đầu mon men ra quốc tế . Có thể xem họ là thế hệ tiếp nối của 4 ông đầu rau kể trên . Học trò đang làm chủ tịch viện Khổng Tử Hà nội, vinh danh quá cỡ thơ mộc luôn

    “Tại sao chiến lược đấu tranh của ba nước Đông Đức, Bắc Hàn và Việt Nam lại khác nhau khi cùng theo đuổi một ý thức hệ cộng sản?”

    Mỗi địa điểm có 1 thực tế khách quan khác nhau, vì vậy, mang những nhiệm vụ cách mạng khác nhau . Châu Âu là tâm điểm của thế giới . JFK tới Berlin tuyên bố im a Berliner, nhưng có thấy ai tới VN tự xưng tớ là người VN đâu ? Bắc Hàn tính rùi, nhưng Nam Hàn dũng mãnh như Hề-Lensky nên đánh bật lại bên kia . Việt Nam thì … we alreay know. i mean, this is my version, & i reserve the rite to be wrong. Again, 2 hào của tớ .

    Nếu tớ hổng lầm, lúc mới lên bài tớ có đọc 1 đoạn về sai lầm của Quốc Dân Đảng đã dựa vào Tàu Tưởng, và chuyện Đảng các bác, ĐKT hổng có chỉ cụ thể là Tướng Giáp, đã khá tàn bạo trong việc tiêu diệt các đảng phái chính trị khác, nhưng bây giờ lại hổng thấy, có thể do quáng gà . Ông Hồ Chí Minh có nói một câu chí lý, đại ý rằng “các đảng phái phản động thì ta phải tiêu diệt chúng thôi”. Còn tiếp

    • Không hiểu khi gọi “ô Bin trắng tai đen” là muốn ám chỉ cái gì?
      “Ai mà được gs MVT mến mộ, coi như USDA-approved, Phúc Kđinh A.
      Bin trắng tai đen được gs Mạc Văn Trang approved coi như ăn vô giải nhiệt, lại bắt rượu.” Hậu ý của lối diễn đạt này là gì? Cần giải thích thêm USDA-approved, Phúc Kđinh A.
      “Hạ Đình Nguyên, những trí thức xã hội chủ nghĩa độc lập tương đối”, sai rồi, HĐN không phải là triết gia mà là thành phần làm sinh viên phản chiến, ăn cơm QG thờ ma CS, sau 1975 là im miệng.

    • “ĐKT hổng có chỉ cụ thể là Tướng Giáp, đã khá tàn bạo trong việc tiêu diệt các đảng phái chính trị khác, nhưng bây giờ lại hổng thấy, có thể do quáng gà”
      Ngày 2 tháng 3 năm 1946, Chính phủ Liên hiệp ra đời trong khi một số thành viên trong Việt Quốc và Việt Cách phản đối và cho rằng Việt Minh thân Pháp. Để chống trả, ông Hồ dùng các biện pháp trấn áp các phong trào quốc gia và Võ Nguyên Giáp chỉ huy lực lượng công an và quân đội khám xét và bắt giữ các thành phần chống đối có thể đe dọa đến chính phủ. Điển hình là vụ phố Ôn Như Hầu, không liên hệ đến trận Điện Biên Phủ.

  8. Uất Sông Gianh – hận Bến Hải – uất hận 36 !!
    ********************

    để Tưởng niệm Quốc Hận lần thứ 47….

    Thù Sông Gianh – uất hận Bến Hải:
    Gần Nửa Thế kỷ sau vẫn chia Hai !
    Dòng sông đành quên tên Trịnh-Nguyễn
    Cầu Hiền Lương lỗi nhịp cắt dài !
    Uất hận “nghị quyết 36 kiểu”
    Lũ siêu vi trun..g c..uốc đâu sai !
    Vẫn móc ruột rút gan lường gạt
    Ngay đồng chí Kình *** gởi tuyền đài !
    Bọn lưu manh nặn trò “36 kiểu” ***
    Gần 400 tỷ Mỹ kim chẳng sai !
    Kiều bào tặng giúp Dân giúp Nước
    Thắt lưng buộc bụng vì Tương lai !
    Đủ tiền tậu 7 hạm đội Mỹ +
    Sắm thêm 11 siêu tầu ngầm đâu sai !
    Chuyển giao công nghệ cao Mỹ-Pháp
    Cán nhớn cá mập Đỏ nuốt dài
    Giờ hạm đội ‘thuyền thúng’ Xứ Quảng
    Ra Biển ‘nhớn’ giữ Trường Sa lai rai
    Chúng buộc làm bia sống Thanh Đảo ***
    Tân binh Khựa chơi tập bắn chai !
    Vẫn thế trò lừa bịp Hòa giải
    Nửa Thế kỷ đầy Huyết lệ dài:
    Toàn Dân Việt từ lâu hòa hợp
    Nam-Bắc cùng Tổ Quốc trong ngoài
    Quốc Hận lại về gọi thầm Mẹ
    Việt Nam phù hộ chúng con Tương lai …..

    TRIỆU LƯƠNG DÂN VIỆT

    Paris, 30 tháng Tư Đen 2022

    *** 36 kiểu trong phim lợn phim heo của người nhớn quan Đỏ do bác NGUYỄN ĐÌNH B..IN đạo diễn nguyên thứ trưởng ngoại giÁo + đái sứ Paris (là đại ca đầu sỏ mạng lưới sứ quán …đồng chí NỐI KHỐ của Ngài Tô HÔ Anh Dz……..ũng B..IN n..àm gì không biết bọn đàn em NGHIÊM PHONG TUẤN, HOÀNG CHÚC (chân rết gia tộc cựu Chủ tịT Hoàng Văn Nghiên Hà L..ội, NGUYỄN THÀNH TRUNG 3 thế hệ Trường nhớn XXX chuyên g..iơ RỬA TIỀN !!!)

    *** Khoảng 400 tỉ đô la kiều hối gởi về từ Thời Mở cửa Cửa mở 1986 đến nay
    https://baotiengdan.com/2022/01/16/bo-doi-bien-phong-tai-sao-ky-luat-nhieu-the/?unapproved=158385&moderation-hash=3e28f7274ea0770a0646f98e7e9dcf52#comment-158385

    siêu hàng không mẫu hạm Ronald Reagan

    *** ‘Bộ đội kụ Hồ’ Chí Meo Chí Phèo Giao Chỉ thời thanh xuân đến về hưu non nghe Bác và Đảng đi phá làng phá xóm phá toang hoang Đất Nước. Sau chỉ vì chống cướp ruộng vườn mồ mả Tổ tiên là chúng sai 3.000 quân đến moi gan rút ruột !!

    *** Bia Chệt Tsingtao = Thanh Đảo

  9. Chỉ xin bổ sung chút xíu: Tôi không tin CSBV thật tâm muốn giết đồng bào vô tội tại Huế. Đây phải là “công trạng” của tổ chức Phật Giáo Quyết Tử Huế, họ đã chỉ điểm, có lúc tự tay giết chết 5000 người tay không tấc sắt này. Bằng chứng là Tôn Nữ Thị Ninh, Cao Huy Thuần, Nguyến Đắc Xuân, Hoàng Phủ Ngọc Tường, Thái Kim Lan, Thích Trí Quang… im như thóc vụ này. Cho nên những người lính VNCH năm 1975 phải bỏ chạy vì họ sợ chính thói man rợ, không theo chuẩn mực nào này…

      • Xin lỗi, tôi không nghĩ thế mà đây là thủ đoạn “ném đá giấu tay”
        của CS.Họ dùng mánh “củi đậu nấu đậu” để tránh bị kết án qua
        bằng chứng dã man này. Đám trên chỉ là tay sai muốn chứng tỏ
        “nhiệt tình cách mạng” bằng bạo lực để “lập công” mà thôi !

    • Lê Minh, người lãnh đạo tấn công Huế, tin là khi QĐNDVN chiếm Huế, người dân sẽ nổi dậy chạy theo phe của MTGPMN, chuyện đã không xảy ra. Khi gây thảm sát bao thường dân vô tội, Lê Minh không minh xác những sai lầm này mà còn chạy tội là các đơn vị đã đơn phương hành động để thoát thân và không ai ra một lệnh nào cho bất cứ ai.
      Sau này, nhiều nạn nhân được phong làm liệt sĩ, vì có công đóng cho cách mạng. Khi xưa, CSBV đại bại và tháo chaỵ bằng thảm sát, nhưng hô hào là chiến thắng và nhân dân Trị Thiên Huế bị chôn sống ngày nay lại được Đảng trao tặng 8 chữ vàng “Tấn công, nổi dậy, anh dũng, kiên cường.”
      Lịch sử của Huế vẫn còn mang những nghịch lý bi đát, nhất là giới trẻ Huế hiện nay không được học tập gì về thảm sát này

      • Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Đắc Xuân và các đồng chí của họ đã tạo ra một bi kịch cho họ và cho Huế. Họ nhân danh là Phật tử quyết tử chống Mỹ cứu nước lại giết người Huế mà họ cho là tay sai Mỹ-Ngụy. Trước đây, họ tham gia biểu tình chống chính phủ, bị an ninh đàn áp quá mức và không còn đất sống, nên họ đành phải thoát ly, nay trở về vì tư thù giết người quen mà họ cho là có tội ác với nhân dân. Sau này, dù bị tố cáo đích danh với các bằng chứng, nhưng họ phủ nhận là không có mặt ở Huế và giết người. Dù sắt máu để chứng tỏ lòng trung thành, nhưng họ không được Cộng Sản trọng dụng, một bi kịch mà cho đến năm 2022 họ vẫn chưa sám hối, nhưng bia miệng ngàn đời của thế gian sẽ không bao giờ tha thứ. Ai giải oan cho họ? Không một ai. Việc sử dụng vũ khí hạng nặng của Mỹ và VNCH tại Huế chỉ hủy hoại hầu hết các di tích lịch sử và giết người từ xa, không thể chôn sống hay thanh toán những người quen biết trong từng khu vực.

  10. Cám ơn ông Đổ Kim Thêm vì bài viết này ông phản biện bằng lý lẽ rất thuyêt phục,
    và hy vọng đọc xong, nhiều ngưới bên phe thắng cuộc sẽ bớt huyênh hoang đi !

    • Tôi không tin như vậy, huyênh hoang là bản chất của phe thắng cuộc, khó sửa đổi. Bài viết này không có gì là hay ho và mới lạ, họ biết hết cả tình hình rồi. Vấn đề là hiện nay họ cũng biết dân chúng không thích chế độ, nhưng không có ai có khả năng đủ mạnh để làm thay đổi tư duy và tình thế. 100 triệu dân nhìn 5 triệu đảng viên làm bậy và nổ bậy mà cứ thế chấp nhận thì không có gì sẽ thay đổi.

  11. Chiến thắng của cộng sản “vẻ vang và vĩ đại ” ?

    Chiến thắng của cộng sản không vẻ vang vì thực chất là cộng sản VN nhận tiền và vũ khí của cộng sản quốc tế về bắn giết đồng bào mình, từ những là thư quỵ lụy cầu xin Stalin của Hồ Chí Minh đến máy bay, tên lửa, sợi chỉ, cái kim sau này.

    Chiến thắng của cộng sản vĩ đại vì xương máu của hàng triệu đồng bào ta đã đổ trong cuộc chiến. Nó đẫm máu hơn thắng lợi giành độc lập của Ấn Độ, Indonesia và của rất nhiều dân tộc khác sau thế chiến thứ hai.

    Cái cách cộng sản đối xử với quân cán chính Việt Nam Cộng hòa sau 30/4 đã chỉ rõ cái tâm địa “hòa hợp hòa giải ” của chúng.

Comments are closed.