Lê Thiên
11-1-2022
Tiếp theo phần 1
II. Tâm lý “thuộc quốc” và não trạng “đảng thuộc” của CSVN
Đảng CSVN lệ thuộc Đảng CS Trung Hoa… dẫn tới tâm lý “thuộc quốc”
Tác giả Chính Đề Việt Nam lại nhận xét: “Họa xâm lăng của Trung Hoa đè nặng vào đời sống của dân tộc chúng ta, đến nỗi tất cả các nhà lãnh đạo của chúng ta đều bị ám ảnh bởi sự đe dọa đó (trang 167). “Và do đó mà lịch sử ngoại giao của chúng ta lúc nào cũng bị chi phối bởi một tâm lý thuộc quốc” – (trang 166).
Tâm lý “thuộc quốc” này bám sát và không ngừng ám ảnh các nhà lãnh đạo Việt Nam, cho dù mỗi thời kỳ lịch sử mỗi khác. Các vua chúa thời xưa thì chấp nhận triều cống cho bắc phương những phẩm vật quý giá, như vàng bạc, trân châu, lụa là, gấm vóc… nhưng tuyệt đối giữ vững từng thước đất của lãnh thổ quốc gia. Bên cạnh đó, vì vấn đề ngoại giao chỉ giới hạn trong phạm vi giữa bên xâm lược và bên bị xâm lược, cho nên, như là một cách vừa giải tỏa ức chế vừa tạo thêm đất sống cho dân, cho nước, các vua chúa thời xưa đã nghĩ tới việc mở rộng bờ cõi về hướng Nam.
Đến thế kỷ 20 và thế kỷ 21, vấn đề ngoại giao được mở rộng, tính quốc tế được phát huy, tâm lý thuộc quốc tưởng đã giảm xuống, không còn là nỗi ám ảnh cho các nhà lãnh đạo Việt Nam nữa. Nhưng, tiếc thay, tâm lý thuộc quốc vẫn bám lấy nhà cầm quyền CSVN. Rồi cùng với nỗi ám ảnh bởi tâm lý thuộc quốc, các thế hệ Cộng sản nắm quyền cai trị không thoát ra nổi cái mặc cảm “đảng thuộc” mà Hồ Chí Minh, đảng trưởng của họ đã là kẻ vướng mắc trước tiên (cụ thể nhất là trong CCRĐ với vụ xử tử Bà Nguyễn Thị Năm Cát Hanh Long như sẽ trình bày bên dưới).
Nhà cầm quyền CSVN từ trước tới nay luôn coi Liên Xô là anh cả, Trung Cộng là vĩ đại, cung kính gọi Lênin, Stalin và Mao Trạch Đông là “Người”, là “Đồng chí vĩ đại” (viết hoa) – Đồng chí Lênin vĩ đại, Đồng chí Stalin vĩ đại, Đồng chí Mao Trạch Đông vĩ đại! Tôn những tên đồ tể này lên bậc thần thánh… Đám lãnh đạo CSVN sẵn sàng làm mọi thứ mà những ác quỉ này truyền dạy mà vài bằng chứng cụ thể xin được nêu dưới đây.
* Hồ Chí Minh nhân danh “đa số” xử tử người đàn bà ân nhân
Chúng ta còn nhớ vào đầu thập niên 1950, Hồ Chí Minh nhận lệnh của Stalin và Mao Trạch Đông, phát động chiến dịch Cải Cách Ruộng Đất (CCRĐ) ở miền Bắc VN theo mô hình Trung Cộng, giết hại hàng vạn người Việt vô tội, trong số đó có bà Nguyễn Thị Năm (còn có tên là Cát Thanh Long) là nạn nhân bị giết đầu tiên.
Bà Năm là người có công che giấu, nuôi ăn, giúp đỡ các ông lớn nhất của đảng CS lúc bấy giờ như Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt, Lê Đức Thọ, Phạm Văn Đồng, Lê Thanh Nghị v.v… Bà còn đóng góp hàng trăm lượng vàng vào quỹ Tuần Lễ Vàng cho Hồ Chí Minh.
Nhưng rồi bà Năm lại là người đầu tiên bị xử tử hình để làm “mẫu” cho công cuộc CCRĐ “long trời lở đất”! Sự giết hại dã man ấy tất nhiên đã làm hài lòng cả người “anh” Mao Trạch Đông vĩ đại lẫn quan thầy Stalin đại ác!
Hồi đó, Lã Quý Ba, viên đại sứ Trung Cộng kiêm nhiệm “Tổng Cố vấn” (tức Thái thú hay còn gọi là Toàn quyền) tại Việt Nam, muốn rằng phía Việt Nam phải biểu thị lòng trung thành đối với Trung Quốc bằng một hành động cụ thể, điển hình qua CCRĐ. Thế là Lã Quý Ba thúc ép Hồ Chí Minh và Đảng CSVN phải mạnh tay trong chiến dịch đấu tố CCRĐ. Y truyền Hồ Chí Minh phải đưa bà Nguyễn Thị Năm ra làm vật hy sinh.
Trong hồi ký “Những Kỷ Niệm Về Bác Hồ”, ông Hoàng Tùng, cựu Ủy viên Bộ Chính Trị CSVN, kể lại: “Họp Bộ chính trị Bác [ông HCM] nói: ‘Tôi đồng ý người có tội thì phải xử thôi, nhưng tôi cho là không phải đạo nếu phát súng đầu tiên lại nổ vào người đàn bà, mà người ấy cũng giúp đỡ cho cách mạng. Người Pháp nói không nên đánh đàn bà, dù chỉ đánh bằng một cành hoa’. Sau khi cố vấn Trung Quốc Lã Quý Ba đề nghị mãi, Bác nói: ‘Thôi tôi theo đa số, chứ tôi vẫn cứ cho là không phải’. Và họ cứ thế làm”.
Nghĩa là cứ nổ súng bắn hạ bà Nguyễn Thị Năm. HCM tự rửa tay, một hành động rửa tay đầy gian dối xảo quyệt – giết chết một người đàn bà vô tội… đã từng “bỏ vàng nuôi đảng”, chỉ để “làm vui lòng một lời ĐỀ NGHỊ”! Một “vĩ nhân” của thế giới, một “lãnh tụ thiên tài” lẽ nào lại mang cái tâm ác độc và cái óc xuẫn động đến như vậy? Tại sao cái tội sát nhân này không bị truy tố, không bị trừng trị?
Ông Nguyễn Minh Cần (cựu phó Bí thư Thành Ủy Hà Nội) và một số nhân vật khác cho rằng, lời kể của ông Hoàng Tùng mang tính chất huyền thoại nhằm chạy tội cho ông Hồ. Bởi vì thời ấy, trong chế độ CS, không hề có chuyện “thiểu số phục tùng đa số”. Vả lại, vào thời kỳ đó ông HCM quyền uy tột đỉnh trong Đảng, thì cái đa số nào có thể vượt qua quyền lực của ông Hồ, khiến ông Hồ cúi đầu chấp nhận y án để xử tử người phụ nữ có công lớn với ông Hồ và Đảng của ông?
Nhưng cũng có thể ông Hoàng Tùng đã kể đúng sự thật. Sự thật đó là, chỉ sau khi ông La Quý Ba thúc ép ông Hồ, đưa ông Hồ vào thế chẳng đặng đừng với đàn anh Trung Cộng, Hồ mới phân trần “Thôi tôi theo đa số!” Cái đa số đó là đa số Tàu Cộng đang bao vây ông Hồ, chứ chẳng có đa số nào từ phía người Việt Nam có khả năng lay chuyển ông Hồ đến nỗi ông phải cúi đầu phục tùng, làm một việc mà ông “cho là không phải”. Ông Hồ trưng dẫn câu nói của người Pháp: “không nên đánh đàn bà, dù chỉ đánh bằng một cành hoa”. Ông Hồ quả thật không đánh bà Năm “bằng một cành hoa”, nhưng lại nả đạn vào đầu bà ấy khiến bà chết tức tưởi, quằn quại trên vũng máu!
“Gương đạo đức sáng ngời của Hồ Chủ Tịch” đấy: Thà làm tên đồ tể sát nhân gian ác với dân nước mình, hơn là làm phật lòng người đàn anh nước lớn, dù việc làm phật lòng ấy hoàn toàn là việc thuộc nội bộ nước mình, chẳng liên can, đụng chạm gì tới cái ông Trung Quốc kia!
* Đồng chí Mao Trạch Đông không thể sai được!
Tưởng cũng nên nói thêm một nét khác về tâm lý thuộc quốc (mà ông Ngô Đình Nhu đã chỉ ra) cũng như cái não trạng đảng thuộc nơi con người Hồ Chí Minh qua mấy lời ông Hồ tuyên bố tại Đại hội lần 2 đảng Cộng Sản Đông Dương (đổi tên thành Đảng Lao Động VN) trong chiến khu rừng núi Tuyên Quang ngày 19-2-1951 như sau: “Về lý luận, đảng Lao Động Việt Nam theo chủ nghĩa Mác-Lênin… lấy tư tưởng Mao Trạch Đông làm kim chỉ nam… Tôi không có tư tưởng ngoài chủ nghĩa Mác-Lênin”. (Nguyễn Văn Trấn, Viết cho mẹ và Quốc hội, Nxb. Văn Nghệ, California, 1995, trang 150 – 152.) Chẳng những thế, cũng trong Đại hội này, Hồ Chí Minh còn nhiều lần tuyên bố: “Ai có thể sai, chứ đồng chí Stalin và đồng chí Mao Trạch Đông thì không thể sai được”. (Nguyễn Minh Cần, Đảng Cộng Sản Việt Nam qua những biến động trong phong trào cộng sản quốc tế, 2001, trang 63).
Cái ngu của nhà cầm quyền CSVN đã được ông Ngô Đình Nhu vạch ra từ 60 năm về trước, chứ không phải đợi khi chủ nghĩa Cộng sản giẫy chết nó mới lòi ra. Theo tác giả Chính Đề Việt Nam, trong khi Nga Xô “sử dụng thuyết Cộng sản như một lợi khí” để đối đầu với sức mạnh của Âu châu và khi Mao Trạch Đông của Trung Cộng cho rằng chủ nghĩa Mác xít “không đẹp, cũng không thần diệu. Nó chỉ ích lợi”, thì nhà cầm quyền CSVN lại tôn chủ nghĩa ấy “lên hàng một chân lý… mặc nhiên tự hạ mình xuống thấp hon một bậc đối với các lãnh tụ Cộng sản quốc tế và tự biến mình thành một thứ nô lệ… để cho người sử dụng”. (Chính Đề Việt Nam trang 153).
Những tên CSVN tay sai Tàu – Nga ấy chẳng những tự biến mình thành một thứ nô lệ hèn nhát đáng nguyền rủa, mà còn mang cái dã tâm đưa cả dân tộc Việt Nam làm nô lệ cho “đàn anh nước lớn” Trung Cộng. Những hành động bắt bớ người dân yêu nước dám bày tỏ lòng yêu nước của mình trên các trang báo, các trang web trong thời gian gần đây là những bằng chứng hiển nhiên mà toàn dân trong nước đều thấy và biết.
Điều bất hạnh cho dân tộc Việt Nam ngày nay là tập đoàn cai trị nước ta không chỉ dùng phẩm vật để triều cống như thời xưa, mà còn mang cả lãnh thổ, lãnh hải và thậm chí cả sinh mạng người dân mà dâng nạp, triều cống! Họ không mở mang bờ cõi được như các vua thời xưa, nhưng lại hèn hạ vâng lệnh quan thầy, mang dùi cui, mã tấu và nhà tù ra đàn áp người dân trong nước, chỉ vì những người dân này dám nói lên tiếng nói của lương tri, chống mọi mưu đồ xâm lược của Trung Quốc!
Mặt khác, thời xưa các triều đại vua chúa Việt Nam coi việc triều cống phẩm vật cho phương bắc là kế hoãn binh, thì ngày nhà cầm quyền CS Việt Nam lấy đất, lấy đảo làm vật triều cống, để làm kế lâu dài cho quyền “đảng trị”, đặt ách thống trị độc tài chuyên chính lên đầu lên cổ dân tộc Việt Nam. Chính vì tha thiết với chủ nghĩa vô sản chuyên chính, coi nó như là một chân lý, một lý tưởng cần bám lấy mà triều đình nhà Cộng tại Việt Nam bán rẻ đất nước của Tổ tiên cho ngoại bang.
(Còn tiếp)
Thằng cha già nó hèn nên bầy con cháu của hắn cũng phải hèn thôi
Xin cảm ơn bác Lê Thiên
Tiếp tục ” hóng ” phần 3
Trích Phạm Toàn, nhà giáo nhân dân, tác giả của bộ sách giáo khoa cho miền Nam vừa được giải phóng
“Nước ta tự khi tái lập quốc năm 1945 tới nay đã trải qua một giai đoạn dài Đức Trị.
Đất nước được duy trì “êm ả” trong một niềm tin sắt son. Đặc biệt là niềm tin vào Cụ Hồ.
Cụ Hồ bảo làm gì, thì cái đó là đúng. Tuyệt đối đúng.”