Trục trặc xảy ra trong thực thi chính sách…

Lê Quang

10-10-2021

Trục trặc xảy ra trong thực thi chính sách vì một lí do đơn giản là chính sách không (chưa) được thiết kế để nhắm tới đối tượng cụ thể. Về nguyên lý thì ta nên nhìn nhận thẳng thắn như thế chứ không nên mang các yếu tố tình cảm hay tình thương vào.

Ví dụ như một xã hội không có tiêu chuẩn cho chó mèo, thì ta không thể kì vọng rằng một ai đó sẽ hành động với chó mèo theo cái cách mà chúng ta nghĩ là nó nên là. Hiển nhiên, có thể có sự phê phán về đạo đức nhưng nó thường có tác dụng tối thiểu.

Chính sách là công cụ để người ta có guidance – phương pháp xử lý tình huống. Bởi vì con người có cách nhìn nhận rất khác nhau giữa cá nhân và cá nhân, giữa cá nhân và tập thể cho nên hành xử cũng khác nhau nếu thiếu đi tiêu chuẩn ứng xử.

Do đó, nếu ta muốn người ta đối xử tử tế với động vật (và cả con người nữa chẳng hạn) thì điều chúng ta nên làm là thúc đẩy các chính sách được thiết kế cho đối tượng ấy.

Ví dụ như ở Đức, chính sách cho chó mèo là cụ thể. Chó (vật nuôi) phải được trải qua huấn luyện bắt buộc để được ra đường, biết đi theo tín hiệu giao thông, biết nghe lệnh của người, biết lên tàu lên xe thì phải nằm gọn vào một góc và phải đeo rọ mõm. Trong thời gian dịch bệnh, chó là đối tượng được chính sách Đức ưu tiên, biểu hiện ra ở chỗ là nhà ai có chó thì được phép dắt chó đi dạo vào tất cả mọi ngày (trong khi người ra ngoài phải có giấy trình bày lí do).

Nếu không có chính sách được thiết kế riêng cho đối tượng cụ thể thì ta khó có thể ngăn cản bất kì ai thực hiện bất kì điều gì – mà họ cho rằng như thế là đúng. Một xã hội được xây dựng bằng tiêu chuẩn chứ không phải từ khả năng rung động về “cảm xúc” – thứ được coi là không đồng đều giữa mọi cá nhân.

Người nghèo cần có chính sách được thiết kế riêng, người giàu cần chính sách thiết kế riêng, trẻ em cần chính sách cho trẻ em, người già cần chính sách cho người già, cây cối có chính sách của cây cối, chó mèo có chính sách của chó mèo. Nó không phức tạp đến mức mà đứng trước một vấn đề có kẻ khóc người cười. Đó là cách mà xã hội tiến lên, đáng tiếc là xã hội phát triển bằng “hành động” chứ rất hiếm khi chỉ bằng sự “cảm động”.

Một xã hội chỉ biết “oà khóc” hay “ém lệ” khi đau đớn mà không có khả năng thúc đẩy chính sách triệt để thì chỉ ngang với một lớp mẫu giáo (bé) mà thôi.

Bình Luận từ Facebook

4 BÌNH LUẬN

  1. Thi Sĩ: BÙI CHÍ VINH
    ĐẰNG SAU NHỮNG KHẨU HIỆU DỐI TRÁ
    Cuộc sống chưa bao giờ an toàn
    Dù truyền thông nhà nước mỗi ngày tri hô như con vẹt
    Những khẩu hiệu không hề có thật
    “Độc lập, Tự do, Hạnh phúc” hoặc “Công bằng, Dân chủ, Văn minh”

    Độc lập cái gì mà giặc đến cứ làm thinh
    Mất đứt thác Bản Giốc, ải Nam Quan vẫn “bình chân như vại”
    Hoàng Sa, Trường Sa giặc tuột quần đứng đái
    Mất từ mặt nước đến cao nguyên mà có mắt cứ như mù

    Tự do cái gì khi ăm ắp nhà tù
    Dân xuống đường đòi tống cổ Formosa là bị tống ngay vào xà lim giam trước
    Nghệ sĩ, nhà thơ, tu sĩ, trí thức ra tuyên ngôn chống bọn xâm lược Bắc Kinh là bị bịt mồm cho bằng được
    Tự do ăn nhậu điếm đàng thì hoan hô nhưng tự do ăn nói: Đừng hòng !

    Hạnh phúc cái gì mà phố xá biến thành sông
    Trời không mưa, trong lòng người vẫn ngập
    Ngập từ miệng cống ngập rác tối tăm, ngập cho đến những chính sách chủ trương thâm độc
    Móc túi nhân dân từ thuế đất, thuế thân cho đến thuế dị thường

    Cuộc sống chưa bao giờ an toàn
    Dù truyền thông nhà nước mỗi ngày tri hô như con vẹt
    Những khẩu hiệu không hề có thật
    “Độc lập, Tự do, Hạnh phúc” hoặc “Công bằng, Dân chủ, Văn minh”

    Công bằng cái gì khi kẻ đói bị hy sinh
    90 triệu người nghèo làm nền cho 3 triệu vua quan trên chóp bu Kim Tự Tháp
    3 triệu suất bỏ trốn ra nước ngoài kèm quốc tịch thứ 2 bất chấp 90 triệu dân đen tàn mạt
    Bầy sói đỏ từ trang sách Victor Hugo tấn công “Những Kẻ Khốn Cùng”

    Dân chủ cái gì khi tay cóng, chân run
    Từng đoàn dân oan lên kinh thành đòi đất
    Ngăn cản kiến nghị đồng bào không xong, chính quyền liền trổ mòi đàn áp
    Tội nghiệp những bà mẹ từng lập chiến công giờ chiến bại trước bạo quyền

    Văn minh cái gì khi lạc hậu triền miên
    Làm vua đáy giếng có khác gì vua ếch
    Nhân phẩm đạo đức suy đồi thuộc loại nhất hành tinh mà lý luận cứ bô bô như hát nhép
    Dân phải đu dây như xiếc qua sông còn vua quan nằm mơ Vạn Lý Trường Thành
    Cuộc sống biết bao giờ mới hết hôi tanh !?!

    Nguồn Mạng

  2. “đất nước mình,
    còn có những thương binh,
    không cụt chân, cụt tay,
    mà tàn phế ở trái tim, khối óc.
    ……………………………………
    Khi người ta đánh mất lương tâm mình,
    mất lý trí,
    trái tim,
    thì tức là đã chết
    ……………………..”

    Trích tập thơ chính luận “Hãy Ngẩng Mặt” của người thơ Nguyễn Đắc Kiên

    “chính sách bất cập” mà không kịp thời sửa/không kịp thới đính chính trước quốc dân đồng bào, thì rõ ràng “chính sách bất cập” là bản chất của một băng đảng tự cho mình quyền được lãnh đạo toàn diện?! Đã có không biết bao nhiêu d/c của người làm chính sách đã thiệt mạng “đúng qui trình” … thì việc thiêu sống 15 con chó chẳng là cái đinh gì!?

Comments are closed.