10-10-2021
Sự kiện hàng trăm ngàn người dân lao động nghèo trong đó có trẻ thơ, phụ nữ mang thai tháo chạy về quê hàng ngàn cây số bằng xe máy và chân trần, rúng động lương tri những ai có lương tri, còn lương tri.
Nhiều nhà thơ của dân và nhiều người dân thương dân không kìm được nước mắt đã tràn nước mắt trên từng câu thơ.
Tôi biết VN mình rất nhiều quan chức cao cấp cũng làm thơ, sao chưa thấy câu thơ nào? Gã không tin nỗi đau của dân, những giọt nước mắt trẻ thơ chưa đụng đến được thế giới thơ luôn ngạo nghễ “vần thắng vút cao” của các bác.
Trong khi chờ thơ của các bác để nhạc sĩ Đỗ Hồng Quân và nhiều nhạc sĩ khác phổ nhạc, tôi gửi đến bà con hai bài thơ Nguyễn Duy và Nguyễn Quang Thiều cùng viết trong ngày 9.10.2021 có chung nỗi da diết:
HÃY CÚI ĐẦU LẮNG NGHE NƯỚC MẮT! (Nguyễn Duy)
1.
Về
về
về
về quê!
từng đoàn người lao đi
mưu sinh
từng đoàn người lao về
tị nạn
tị nạn nơi quê hương mình.
2.
Những phận người trôi trên đường xa
gỗ
củi
rều rác
trôi theo dòng lũ quét
ngoái lại mà coi cuộc trôi định mệnh
một dân tộc
trôi
tới Mũi Cà Mau
hết đất
đường thiên lý đầm đìa
máu
mồ hôi
nước mắt.
3.
Những cuộc chạy marathon truyền đời
thời xa lắc gọi chung là chạy loạn
tản cư
di cư
sơ tán
di tản
ngôn ngữ mỗi thời cải tiến cải lui
nôm na vẫn là… chạy
chạy giặc ngoại xâm
chạy anh em ruột thịt.
4.
Đại dịch này chạy Trời
thiên binh siêu hình
không nhìn thấy
không cảm thấy
ai xe máy rồ máy
ai xe đạp cọc cạch đạp
ai không xe lê bàn chân Giao Chỉ
lê dân = dân lê
tháo chạy phiêu lưu ký
nước mắt thay cho giấy đi đường.
5.
Nước mắt
chập trùng tuôn
nước mắt
người kiệt sức xin ăn
nước mắt
dấu chân in máu
nước mắt
trẻ sơ sinh đùm trong bọc áo
nước mắt
mẹ khóc con lưu thai
nước mắt
ngôi mộ ai đắp điếm sơ sài
nước mắt
lá lành thương lá rách
nước mắt
xăng không đồng cơm miễn phí
lê thê ngàn dặm về quê
nước mắt trơn như dầu nhớt.
6.
Nước mắt với hậu kỳ nước mắt
động trời cuộc chỉnh đốn lương tri?
nước mắt mưa tắm gội tâm hồn?
nước mắt cuốn trôi mặt nạ?
hỡi ai kinh niên chai lì cảm xúc
mãn tính dửng dưng mặc kệ sự đời
hỡi kẻ hành nghề hút máu uống mồ hôi
phút tử sinh vẫn mưu mánh ăn người
hãy yên lặng lắng nghe
nước mắt
hãy cúi đầu lắng nghe
nước mắt
hãy nghiêm cẩn lắng nghe
nước mắt!
***
DẤU CHÂN NGƯỜI THA PHƯƠNG (Nguyễn Quang Thiều)
Đêm qua gió tự chân trời
Mang theo tiếng khóc bời bời cố hương
Bước chân đau mọi ngả đường
Tha phương rồi lại tha phương kiếp người
Đêm qua mộng mị khóc cười
Nhân gian gặt một vụ Mười buồn đau
Người đi bóng đổ nát nhàu
Cơn mơ vùi xuống dưới màu cỏ quê
Đêm qua tiếng trẻ trong mê
Gọi tên cha mẹ đã về… cổ xưa
Bỗng trời đổ một cơn mưa
Con đò Tây Trúc cũng vừa sang sông
Và tôi thức đến rạng đông
Lòng như trẻ lạc mênh mông con đường
Dấu chân cầu thực tha phương
In trên cả bốn bức tường phòng tôi.
Thi Sĩ BÙI CHÍ VINH
Thời gian còn rất ngắn
Nhưng cuộc chiến rất dài
Đối đầu với cái ác
Không được phép chùn tay
Đối đầu với cái ác
Phải tỉnh táo lạ thường
Nếu ham sống sợ chết
Thì đừng làm văn chương
Nếu ham sống sợ chết
Cứ im lặng là vàng
Cam phận kiếp bồi bút
Liếm gót mà làm quan
Cam phận kiếp bồi bút
Phản bội lại đồng bào
Viết những điều dối trá
Quỳ gối rước giặc Tàu
Viết những điều dối trá
Ngược lại với lòng trời
Trong khi dân kêu cứu
Mỗi ngày một khàn hơi
Thơ lấy dân làm gốc
“Bất cứu mạc anh hùng”
Chữ nghĩa là ngòi nổ
Chưa bao giờ biết run !
Nguồn Mạng.
tôi chưa thấy một đêm nào dài thế,
bốn ngàn năm, giờ lại ngót trăm năm.
hết phong kiến độc tài, đến lũ bạch tuộc thực dân,
hết quân, hết vương, đến lũ tượng thần chủ nghĩa.
bao thế hệ siết rên trong gọng kềm nô lệ.
chuyên chế dã man đục rỗng chí con người.
cha tôi, ông tôi, bao thế hệ ngủ vùi.
tôi chưa thấy một đêm nào dài thế.
không ánh mặt trời, bóng tối chí tôn,
lũ quỷ ám thừa cơ toàn trị,
khủng bố dã man, reo rắc những kinh hoàng,
biến lẽ sống thành châm ngôn “mày phải sợ”.
mày phải sợ mày ơi mày phải sợ,
sợ nữa đi có sợ mãi được không,
cốt tủy mục rỗng rồi trí óc cũng tối đen,
mày lại đẻ ra lũ cháu con “biết sợ”.
bao thế hệ đã ngậm ngùi mắc nợ,
lũ chúng ta lẽ nào lại mắc nợ mai sau,
còn chần chừ gì mà không tỉnh dậy mau,
sống cho xứng danh xưng con người trên mặt đất.
tôi chưa thấy một đêm nào dài thế,
cũng chưa thấy có ngày mai nào không thể.
vì người ta cần ánh mặt trời,
tỉnh dậy đi lũ chúng ta ơi!
Trích: tập thơ chính luận “Hãy Ngẩng Mặt” của người thơ Nguyễn Đắc Kiên
Đảng của Gã luôn biết biến Nguy thành Cơ
Dịch là cơ hội rèn luyện nâng cao sức bền vật lộn của toàn dân, đã loại trừ được nhưng thân thể già cỗi, đói nghèo làm cho cơ thể đảng mãi cường tráng
Thủ tướng Sáu Dân liệng lựu đạn vào dân đã nhận xét 1 cách rất khách quan “Triệu người buồn nhưng cũng có triệu người vui”.
“Nước mắt cuốn trôi mặt nạ?”
Sao cái mặt nạ dưới cái mái đầu bạc hiên ngang vẫn còn câng câng ra đó ?