“Bác sĩ Khoa”, Tuyên giáo và truyền thông đại bịp!

Thu Hà

11-8-2021

Tuần qua, mạng xã hội “dậy sóng” bởi một số tờ báo đảng như VietNamNet, VnExpress, VTV… đem hình ảnh trẻ em Mỹ chích ngừa, nguỵ tạo, gán ép cho trẻ em các nước như UAE, Ấn Độ đang chích vaccine Vero Cell của Trung Quốc, rồi một số “quan báo” có Cao cấp Chính trị của Đảng, lại tung hô, tuyên truyền câu chuyện “Bác sĩ Khoa” rút ống thở giết mẹ để cứu sản phụ sinh đôi…

Bình thường mà, có gì mà xôn xao, các “trò chơi chính trị” này, tuyên giáo và các sử gia của Đảng đã xài từ lâu lắm.

Chế Lan Viên (1920-1989) thi nhân của Đảng lúc sống, sáng tác một bài thơ có tựa “Cành đào Nguyễn Huệ”, được vào tuyển tập, sách văn học tham khảo, có nội dung như sau:

“Hẳn nhớ Thăng Long hẳn nhớ đào?

Mai vàng xứ Huế có khuây đâu!

Đào phi theo ngựa về cung nhé!

Nở cạnh đài gương sắc chiến bào”

Hoạ theo Chế Lan Viên, các nhà tuyên giáo “trứ danh” của Đảng thì nhào nặn câu chuyện còn lâm ly hơn, đưa vào tư liệu giáo khoa nghiên cứu, giáo trình giảng dạy.

Chuyện kể rằng, thấy hoa đào Thăng Long năm ấy nở tuyệt đẹp, Nguyễn Huệ chọn một cành đào Nhật Tân hé nụ, sai người mang vào Phú Xuân (Huế) tặng Ngọc Hân. Cành đào được buộc chéo bằng lạt giang mềm, ngoài phủ gấm vàng. Dịch trạm thay nhau hỏa tốc đưa cành đào vào Nam. Hai ngày sau, tối mùng 7 tháng Giêng, đào đã đến tay người nhận. Nhìn cành đào lung linh hoa nở, Ngọc Hân hoàng hậu sung sướng rơi lệ, ngỡ mình đang đứng trên mảnh đất Thăng Long…

Một cảnh “Quang Trung tặng cành đào cho Ngọc Hân” do Đảng dàn dựng. Ảnh: Internet

Sau này, giáo sư Phạm Duy Khuê mới tiết lộ sự thật: Trong một kịch bản sân khấu chèo có tên Quang Trung, sáng tác năm 1964, soạn giả Trúc Đường (1911-1983) tên thật là Nguyễn Mạnh Phác, anh ruột nhà thơ Nguyễn Bính đã hư cấu, bịa ra cho thêm phần lâm ly thôi.

Khôi hài như thế, vậy mà khối “khoa học gia” lẫn “chính trị gia” của Đảng tin như sấm. Một số sử gia “bưng bô” cho Đảng, cũng gật gù tấm tắc cho rằng, “anh hùng áo vải” lãng mạn và tâm lý quá.

Sau Cách mạng Tháng 8/1945, ông Trần Huy Liệu đã tự viết về nhân vật Lê Văn Tám, một thiếu nhi tự tẩm xăng vào người và chạy vào đốt kho xăng giặc Pháp ở Thị Nghè. Một số thông tin ghi nhận, ông Liệu từng nói với giáo sư sử học Phan Huy Lê rằng: “Sau này khi đất nước yên ổn, các anh là nhà sử học, các anh nên nói lại giùm tôi, lỡ khi đó tôi không còn nữa”.

Trần Huy Liệu từng nắm chức Bộ trưởng Bộ tuyên truyền chính phủ Hồ Chí Minh. Những năm sau năm 1945, ông Liệu giữ chức Viện trưởng Viện Sử học Việt Nam.

Giáo sư Lê cũng đề cập đến chi tiết phi lý trong chuyện này là: “Cậu bé Lê Văn Tám, sau khi tẩm xăng vào người và tự châm lửa đốt, vẫn còn khả năng chạy từ ngoài vào kho xăng với quãng đường 50 mét. Tôi đã hỏi một số bác sĩ và họ cho rằng với sức nóng của lửa xăng, một em bé không thể chạy xa như vậy”.

Vậy mà Đảng cộng sản đưa vào sách “Lịch sử Sài Gòn – Chợ Lớn – Gia Định kháng chiến (1945 – 1975)”. Bộ sách “Mùa thu rồi, ngày hăm ba” của Nhà xuất bản Chính trị Quốc gia Hà Nội năm 1996, cũng chép chuyện này.

Để tuyên truyền như thật, Đảng cho đặt công viên, trường học, tượng đài, đường phố mang tên Lê Văn Tám. Kinh hơn, họ cho khắc tên “liệt sĩ” Lê Văn Tám vào Đền tưởng niệm liệt sĩ ở Bến Dược, Củ Chi.

Hình tượng Lê Văn Tám trong sách giáo khoa

Không chỉ Lê Văn Tám, ở Việt Nam còn có nhân vật Võ Thị Sáu. Dù Võ Thị Sáu không bị hư cấu như Lê Văn Tám, nhưng nhân vật này đã bị thêm vào nhiều câu chuyện không có thật, bị biến thành một tấm gương sáng ngời về “chủ nghĩa anh hùng cách mạng”.

Võ Thị Sáu (1933-1952), quê xã Phước Thọ, tổng Phước Hưng Thượng, tỉnh Bà Rịa, nay thuộc xã Long Mỹ, huyện Đất Đỏ, tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu. Cha là ông Võ Văn Hợi làm nghề đánh xe ngựa thồ. Mẹ là bà Nguyễn Thị Đậu, buôn bán bún bì chả tại chợ Đất Đỏ. Nhân chứng cùng thời cho biết, bà Sáu vốn không bình thường từ nhỏ, ngây ngây dại dại, cắm hoa trên đầu đi khắp làng…

Võ Thị Sáu có anh ruột là Võ Văn Me, đi theo Việt Minh. Lợi dụng kiểu “nửa khùng, nửa điên” của Võ Thị Sáu, Việt Minh đã bày vẽ và xúi Sáu mang lựu đạn ra giữa chợ ném vào lính Pháp. Quan Pháp lẫn quan Việt không chết, chỉ có mấy chục dân thường lãnh đạn, chết oan uổng. Võ Thị Sáu bị bắt giam, bị kết án tử hình và xử bắn tại Côn Đảo.

Chân dung Võ Thị Sáu. Nguồn: Bảo tàng Lịch sử Việt Nam

Để thổi phồng, xây dựng thần tượng, tạo tâm lý khát máu trong tầng lớp thanh thiếu niên, Đảng đã công nhận Võ Thị Sáu là liệt sĩ, truy phong Anh hùng lực lượng vũ trang. Họ còn thêu dệt chuyện trước khi chết, Sáu “cài hoa Lekima lên tóc và hát vang bài ca Lên đàng”. Chưa hết, Đảng còn cho thêu dệt những câu chuyện hoang đường, về “hồn ma linh thiêng” Võ Thị Sáu tại nghĩa trang Hàng Dương… để hù doạ những ai không thuận theo tiếng gọi và con đường của Đảng.

Thật lạ kỳ, một trẻ em khuyết tật não bộ, bị lợi dụng để làm kẻ khủng bố, giết người máu lạnh, làm chết oan nhiều người dân vô tội… là hành vi cần lên án, ngược lại, còn được Đảng tôn vinh, ngợi ca “chiến công” trong thơ ca, nhạc hoạ, đưa vào tài liệu lịch sử, sách giáo khoa dạy cả bậc tiểu học.

Nực cười, khi mà Hoàng Phủ Ngọc Phan, kẻ cùng anh trai là Hoàng Phủ Ngọc Tường, là hai trong số những tên đao phủ khát máu, từ chiến khu trở lại Huế để chỉ huy lực lượng Việt Cộng bắn giết tàn bạo dân Huế trong cuộc thảm sát kinh hoàng có một không hai tại kinh thành Huế vào Tết Mậu Thân 1968, lại đăng đàn với một bài khá dài, kiểu “hăm doạ”, trên tuần báo Văn nghệ thành phố HCM với tựa đề “Không được xúc phạm Liệt nữ Võ Thị Sáu“. Cho đến tuổi gần đất xa trời, anh em nhà họ Hoàng Phủ vẫn quyết tâm “bưng bô” cho Đảng đến hơi thở cuối cùng.

“Đao phủ” Hoàng Phủ Ngọc Phan

Ngoài các nhân vật kể trên, còn có “anh hùng Nguyễn Văn Bé”. Bé (1941- 2012) quê ở Châu Thành, Sông Bé; cha là ông Nguyễn Văn Hụi và mẹ là bà Lê Thị Ba, sống ở xã Kim Sơn, huyện Long Định, tỉnh Định Tường. Nguyễn Văn Bé theo Việt Cộng năm 1961, thuộc đơn vị 860 V, đơn vị vận tải miền Trung Nam Bộ, bị bắt ngày 30/5/1966 tại kinh Cả Bèo, xã Mỹ Quý, thuộc tỉnh Kiến Phong.

Thông tin cho biết, Bé bị thương nặng, được lính Mỹ chữa trị và nhanh chóng quy hàng, phục vụ chính thể VNCH. Sau này Bé định cư ở Hoa Kỳ và mất ở quê nhà Việt Nam năm 2002.

Ngày Nguyễn Văn Bé mất tích, Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam suy diễn Bé ôm mìn tấn công quân địch và anh dũng hy sinh, họ cấp tốc truy tặng anh danh hiệu “Anh hùng Lực lượng vũ trang” và Huân chương Quân công Giải phóng hạng Ba cho Nguyễn Văn Bé.

Báo chí miền Nam Việt Nam lẫn báo chí Mỹ (báo Time số ra ngày 17/3/1967) đều trưng dẫn hàng loạt bằng chứng cho thấy “anh hùng” Nguyễn Văn Bé đang sống và đã hồi chánh (trở về với chính nghĩa quốc gia). Thậm chí có cả hình ảnh Nguyễn Văn Bé đang đọc báo Tiền Phong

Báo chí từ Cộng sản Bắc Việt và Trung ương Cục miền Nam đều phản bác kịch liệt, cho đó là thủ đoạn tuyên truyền của VNCH. Vì vậy mới có chuyện cười ra nước mắt, Nguyễn Văn Bé đọc bài báo viết về Nguyễn Văn Bé anh dũng hy sinh, đăng trên báo Tiền Phong, số ra ngày 17/12/1966.

Nguyễn Văn Bé xem báo đăng mình “anh dũng hy sinh”

Giống như Võ Thị Sáu, Lê Văn Tám, tấm gương của “anh hùng” Nguyễn Văn Bé được đưa vào sách giáo khoa, vào lịch sử, tên Nguyễn Văn Bé được đặt tên đường, tên trường học và các liên chi đội trên khắp Việt Nam.

Mãi đến năm 1996, một số cựu chiến binh là đồng đội của Nguyễn Văn Bé năm xưa theo Việt Cộng, đã nhìn thấy Việt kiều Nguyễn Văn Bé “bằng xương bằng thịt” trở về quê nhà, nên đã mạnh dạn gửi thư cho Bộ Tư lệnh Quân khu 7, chỉ ra “Đảng ta” đã sai lầm ngớ ngẩn, không nên làm ngơ, tiếp tục tôn vinh một người đã “chiêu hồi quốc gia” năm ấy nữa.

Đảng xấu hổ, chỉ đạo chính quyền âm thầm tháo biển, thay đổi tên đường, loại cái tên Nguyễn Văn Bé ra khỏi sử sách. Tuy nhiên, đến nay một số nơi vẫn chưa biết, vẫn duy trì tên trường học, chi đội Nguyễn Văn Bé.

Tiểu sử Nguyễn Văn Bé khắc trên bia đá tại Trường THCS Nguyễn Văn Bé ở Krongpak, Dak Lak

Còn nhiều lắm những câu chuyện hoang đường nhưng “hiện thực” như thế được Đảng cộng sản dựng lên theo từng thời điểm, phục vụ cho nục đích, mưu mô chính trị.

Dối trá và lừa bịp, tráo trở và mê hoặc là ngón nghề của tuyên giáo Cộng sản. Họ muốn tẩy não, nhồi sọ cả trẻ em, học sinh và thế hệ trẻ. Dân chúng Việt Nam cứ phải lầm lũi cúi đầu đi theo Đảng, cấm cãi nếu không muốn nếm dùi cui, súng đạn và ngục tù. Đảng luôn đúng, không sai và không bao giờ nhận lỗi.

Kẻ chịu trách nhiệm sẽ là “một bộ phận đảng viên”, là “các thế lực thù địch”, là thiên tai, dịch bệnh. Nhờ vậy mà Đảng tồn tại và đang dẫn dắt trăm triệu dân Việt tiếp tục đi tìm… thiên đường XHCN như họ vẫn rêu rao suốt gần một thế kỷ qua.

Bình Luận từ Facebook

3 BÌNH LUẬN

  1. Bé gái, mười lăm tuổi,
    Ném lựu đạn giết người,
    Rồi đi vào bài hát,
    Làm gương sáng cho đời.

    Mười lăm tuổi, còn nhỏ,
    Cả tin và thơ ngây,
    Em đã bị người lớn
    Dụ dỗ làm việc này.

    Tức là chính người lớn,
    Độc ác và cố tình
    Đã xui một bé gái
    Phải chết thay cho mình.

    Việc đáng bị lên án
    Lại trở thành chiến công.
    Mà người em muốn giết,
    Quan ba, cai tổng Tòng,

    Nghe nói đã không chết.
    Người chết thay ông ta
    Là những người đi chợ,
    Chủ yếu là đàn bà.

    Cả nước chắc phải có
    Hàng mấy trăm con đường
    Mang tên Võ Thị Sáu.
    Tự hào hay xót thương?

    Lịch sử là thế đấy.
    Lịch sử của nước ta.
    Anh hùng Võ Thị Sáu.
    Mùa hoa Lê-ki-ma

    Nguồn mạng TBT

  2. Ối giời, nao nhiêu đó thì ăn thua gì. Cứ tìm những bài viết về cuộc thi kể chuyện về bác hố mới thấy chúng nó dối trá cở nào.
    Đảng CSVN lưu manh muôn năm mà.

  3. Ậy, thế mà “ngày xưa”, những người như Đỗ Duy Ngọc vẫn đọc báo Đảng để lấy những thông tin trung thực . Oh, và đừng quên những đóng góp cho ngành tuyên giáo của nhà văn Nguyên Ngọc, vì quên là, theo chuyên gia tâm lý lãnh đạo Mạc Văn Trang, mắc “lỗi hệ thống” đấy . Ôi, cái “ngày xưa” trung thực & hào hùng của Đỗ Duy Ngọc, của ông bà Nguyễn Thùy Dương quả là đáng tự hào quá đi mất . Các nhà báo cách mạng thời này như Mai Quốc Ấn, Huy Đức, Đoàn Bảo Châu, Tâm Chánh, Nguyễn Tiến Tường … you got a big-arse shoe to fill. Hãy cố lên, nói vậy chớ các nhà báo cách mạng gần đạt được rồi . Nói vậy nhưng hổng nên chủ quan, mà phải cố gắng hơn nữa .

    “Dối trá và lừa bịp, tráo trở và mê hoặc là ngón nghề của tuyên giáo Cộng sản. Họ muốn tẩy não, nhồi sọ cả trẻ em, học sinh và thế hệ trẻ. Dân chúng Việt Nam cứ phải lầm lũi cúi đầu đi theo Đảng, cấm cãi nếu không muốn nếm dùi cui, súng đạn và ngục tù”

    Hồi đó có Ngụy đi nhẹ vào đời . Oh, hổng ai nhớ tới đâu . “Quân đội nhân dân Việt Nam” đã toàn thắng trong công cuộc đánh Mỹ đuổI Ngụy . So yeah, bây giờ thì đúng là ngoài Đảng ra, chả ai còn đáng tin nữa cả .

    “Kẻ chịu trách nhiệm sẽ là “một bộ phận đảng viên”

    This i agree whole-heartedly. Hoàn toàn hổng nhỏ, và ai cũng đáng kính đáng trọng hít chơn hít chọi á .

    “Nhờ vậy mà Đảng tồn tại và đang dẫn dắt trăm triệu dân Việt tiếp tục đi tìm… thiên đường XHCN như họ vẫn rêu rao suốt gần một thế kỷ qua”

    Vấn đề là những gì Đảng & nhân dân ta đang nhọc công đi tìm, nó nằm ngay bên cạnh, hớ hênh như cô thiếu nữ ngủ ngày của Hồ Xuân Hương ngày nào. Phải chi Đảng nghe lời Phạm Đoan Trang đừng để ý tới đạo đức bình thường, mà hãy cảo thơm lần giở trước đèn, làm theo tư tưởng Hồ Chí Minh, áp dụng đạo đức Cộng Sản thì đã hú hu hu hù, có anh trong đời, với em nơi í bình yên gòi .

Comments are closed.