Hãy đọc lời cầu mong ấy và thức tỉnh

Lưu Trọng Văn

3-4-2021

Đêm qua Sài Gòn đột nhiên ào mưa. Cơn mưa làm dở dang bao giấc mộng dữ và lành. Ác và thiện luôn bình đẳng chia ngôi nhau vô thức trong giấc chiêm bao. Nhưng, khi tuồn lọt ra đời thì, giời, cái ác hùng dũng ào ào đông đảo dàn quân đi trước, còn cái thiện lác đác, lơ đễnh tụt sau. Giời. Chỉ con đường này duy nhất đến Tương lai.

Sớm lướt facebook bạn bè, gã dừng lại ở facebook của Lê Kiên Thành – con trai ông trùm cộng sản Lê Duẩn với tít bài: “Tôi cầu mong chúng ta sẽ thức tỉnh“.

Lê Kiên Thành cầu mong chúng ta ấy thức tỉnh cái gì? Thức tỉnh trước cái ác. Tại sao một con ruột của đảng, của chế độ lại phải da diết cầu mong mọi người thức tỉnh trước cái ác?

Chả qua vì cái ác đã chễm chệ ngất ngưởng ngôi cao đòi vung vương quyền định đoạt Tương lai của Dân tộc. Hãy đọc lời cầu mong ấy và thức tỉnh.

***

Lê Kiên Thành: Tôi cầu mong chúng ta sẽ thức tỉnh

“Điều rõ nhất tôi cảm nhận được là chưa bao giờ cái xấu và tội ác đến với chúng ta bình thản như thế này. Người ta nhìn nó thản nhiên, như là điều tất yếu.

Đó là buổi sáng, khi tôi đọc tin về một cậu thanh niên cứa cổ đứa bé 8 tháng tuổi; đó là khi tôi đọc tin về những người dân cùng xông vào đánh chết một kẻ trộm chó… Có những người trong chúng ta hôm nay dùng cái ác và cái xấu để sinh tồn. Việc một tên cướp bị tuyên án tử hình vì chém đứt tay một người và trước đó đã chém 14 người, nhưng bà mẹ đẻ ra thằng bé đó không hề mảy may ân hận. Đó là hình ảnh đáng sợ nhất: một người mẹ biết quý con mà không còn coi sự sống của người khác ra gì.

Có thể con người VN hôm nay dường như đang gặp phải một sai lầm nào đó trong tổ chức cuộc sống, khiến cho tình cảm, lòng thương người, sự vị tha đang bị biến dạng một cách ghê gớm. Đó là điều quá lạ lùng với xã hội này.

Có lẽ chưa từng có một giai đoạn nào trong quá khứ mà người VN phải trải qua tình cảnh như ngày hôm nay. Người Việt từng sống dưới ách nô lệ cả nghìn năm của các triều đại phương Bắc, từng bị đế quốc, thực dân đô hộ, chịu đựng đủ sự tàn ác, bóc lột từ ngoại bang.

Nhưng chưa bao giờ tôi nghe được về chuyện người Việt tàn ác với chính đồng bào của mình. Chưa bao giờ người Việt đối xử với nhau hằn học đến thế, man rợ đến thế. Chúng ta không nghèo như ngày xưa, không đói như ngày xưa, tại sao chúng ta lại ác hơn ngày xưa?

Những gì đang diễn ra ở đất nước ta hôm nay, có lẽ cần phải được suy nghĩ cho thật kỹ. Ví dụ, tại sao nhiều người có tiền mà vẫn tham nhũng khủng khiếp như vậy? Có lẽ đó không phải văn hóa.

Người ta hay nói “bần cùng sinh đạo tặc” nhưng nhìn vào xã hội mình, đúng là đạo tặc có một phần từ bần cùng đi lên, nhưng một phần rất đông đạo tặc lại sinh ra bởi những người không bần cùng. Những quan chức phạm hàng loạt tội ác mà chúng ta thấy trong những năm qua, họ đâu phải là những người bần cùng?

Chúng ta có thể dùng từ gì khác ngoài từ “dã man” khi mà một con người có thể cứa cổ một đứa bé 8 tháng tuổi, khi mà một cậu thanh niên còn đang đi học có thể giết chết cả một gia đình để cướp của, hay một chàng trai trẻ mặt mũi sáng ngời có thể giết cả gia đình bạn gái để trả thù.

Mà sự tàn ác không chỉ xuất hiện ở đó. Tôi nhìn thấy sự tàn ác cả ở những vụ án tham ô, tham nhũng, cướp đất dân nghèo của những người có quyền lực. Tôi nhìn thấy sự tàn ác trong những vụ án oan mà những người đại diện pháp luật bằng sự lạnh lùng, vô tình, vô trách nhiệm của họ, đã vội vã đưa ra những kết luận điều tra vô lý nhất mà không cần quan tâm đến việc họ có thể đẩy một con người vô tội vào con đường chết.

Không biết các nhà lãnh đạo đất nước có bao giờ ra đường nhìn những người nông dân đi biểu tình không. Nhưng tôi cứ nhìn những bà già trùm khăn ngồi bên vệ đường trong đoàn biểu tình, càng nhìn càng không tin nổi họ đang làm gì xấu hay đang cố giành về cho mình những thứ không phải của mình.

Nếu bản chất họ thế thì sẽ không có việc họ đi theo cách mạng trong suốt cuộc kháng chiến. Họ sẽ không hiến cả nhà cửa của mình, gia sản của mình, con cái của mình cho cách mạng. Vậy mà chúng ta đã làm gì để khiến họ thành ra như thế? Tại sao những cái đã tạo ra sức mạnh phi thường cho chúng ta trong quá khứ thì giờ đây chúng ta lại đang phá vỡ nó?

Khi góp ý cho Đại hội Đảng, tôi từng nói một điều rất đau khổ là bản thân chúng ta chưa tạo được một cơ chế dân chủ cho chính Đảng của mình. Và khi chưa thể làm được điều đó, ta khó lòng tạo ra sự dân chủ cho cả xã hội. Và sự mất dân chủ này sẽ làm biến dạng ghê gớm, biến dạng sâu sắc Đảng. Sự biến dạng này nó sẽ gây ra những sự biến dạng trong các vấn đề khác: vấn đề về kinh tế, về xây dựng, về giáo dục, về con người… Mà sự biến dạng đó sẽ vô cùng nguy hiểm!

Việc những người Việt sẵn sàng trói và đánh đến chết một kẻ trộm chó không đúng với bản chất của dân tộc này. Việc 5 người công an cùng đánh một nghi can của vụ án đến chết cũng không đúng với những gì tôi biết về dân tộc này. Tôi không tin một người có thể cứa cổ đứa trẻ 8 tháng tuổi có thể chết vì dân tộc mình. Những người không biết động lòng, không biết xót xa trước sự đau khổ của người khác thì không thể nào chờ đợi tình yêu đất nước từ họ.

Có lẽ, những điều mà chúng ta đã từng vì nó mà chiến đấu ngày xưa, thì giờ chúng ta đang phản bội nó, đi ngược lại nó, xa rời nó.

Ngày xưa chúng ta chiến đấu để bảo vệ nhân dân, để giải thoát nhân dân khỏi những bất công, bóc lột, thì bây giờ sự bất công đang quay trở lại trong sự phân chia lợi ích giữa những người có chức có quyền với những người dân thường, giữa những người giàu với những người nghèo.

Khi người dân yêu ta, họ sẽ yêu đến tận cùng. Nhưng để đến lúc họ quay lưng lại, thì sự quay lưng ấy cũng có thể sẽ khủng khiếp hơn cả những gì mà chúng ta có thể hình dung. Tôi cầu mong chúng ta sẽ thức tỉnh sớm để vẫn giữ gìn được bản chất tốt đẹp của dân tộc này!”.

***

QH đang họp. Nếu lời cầu mong của một trí thức con nhà nòi cộng sản, từng tự ứng cử ĐBQH nhưng không được chọn, được phát cho các đại biểu đã được chọn, gã hy vọng sẽ có thế rúng động lương tri các vị để các vị tại QH cùng lên án cái ác, ngăn chặn cái ác.

Bình Luận từ Facebook

13 BÌNH LUẬN

  1. LUU Trong Van chi gioi gao thet thoi, truoc bai nay *Day khong phai la bai * ma la loi tam su tren Facebook cua Le Kien Thanh thi LUU Trong Van quy hang va truong bai cua Thanh len va bat nguoi ta phai suy nghi .Tac gia Duong Quoc Chinh phan bien rat hay !Nhung chua du !
    Le Kien Thanh do loi cho chung ta !…Sao lai chung ta ! Ma la loi duoc de ra la do the che cs ! Do dang Cs !
    Dieu nay Le Kien Thanh khong dam noi … Con ai dam noi ra …nao !…

  2. Tôi không đọc bài này, chỉ lướt qua cái tựa và cái tên tác giả. Tôi không có thừa thì giờ để nghe thằng Lê kiến Thành lải nhải.

    • Giết hàng ngàn người thì gọi là strategy. Giết 1-2 người thì gọi là tragedy.
      Xác lập một chiến lược dựa vào sự tàn ác dưới danh nghĩa triệt tiêu giai cấp này giai cấp nọ rồi làm bộ nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu là tuồng hát cũ nhưng vẫn còn ăn khách.

  3. Trần Đức Thạch

    Mái đầu tôi mỗi ngày càng nhanh bạc.
    Với câu hỏi đất nước sẽ về đâu?
    Thế hệ chúng tôi tội lỗi ngập đầu
    Nhìn con cháu lòng muôn hổ thẹn…

    Thế hệ chúng tôi một thời chinh chiến.
    Thắng lợi mang về là xua đuổi văn minh.
    Thắng lợi mang về là làm khổ dân mình.
    Để đểu cáng lên ngôi gây tội ác.

    Thế hệ chúng tôi hoàn toàn lầm lạc.
    Quên dân tộc mình theo chủ nghĩa Mác Lê Nin.
    Bệnh hoạn tư duy méo mó cách nhìn.
    Gieo thù hận trong lòng con cháu.

    Thế hệ chúng tôi đổ bao xương máu.
    Chẳng ý nghĩa gì khi dân tộc điêu linh.
    Chẳng ý nghĩa gì khi đất nước tanh bành.
    Lãnh thổ giang sơn bị ngoại bang gậm nhắm.

    Thế hệ chúng tôi cuộc đời cay đắng lắm.
    Mất chính mình mang tội ác với tương lai.
    Gần đất xa trời mới thấy được cái sai.
    Không phải thơ mà những lời sám hối…

    Xin ngàn lần triệu lần chịu tội.
    Trước băn khoăn đất nước sẽ về đâu ???

  4. Tôi vào bộ đội, năm mười sáu tuổi
    Chia tay gia đình, bố mẹ, các em
    Đôi chân cứng, rong ruổi mọi miền
    Lửa chiến tranh, cháy tuổi xuân năm tháng

    Nhớ mãi ngày, khi tôi vào Đảng
    Nắm tay thề: “Với Tổ Quốc, Non Sông”.
    Bên cây súng đi đến ngày chiến thắng.
    Mái tóc xanh, đã chuyển màu bạc trắng.

    *
    Thân già nua, cùng gối mỏi, chân chùng
    Nhưng lương tâm, trí tuệ cứ bồn chồn
    Lòng trăn trở, vấn vương, day dứt
    Cao hơn hết, tôi ngẫm suy về Đảng
    Như người cha, chỗ dựa của lòng tin.

    *
    Đi theo Đảng, đâu phải Mác – Lê nin?
    Mà chính là Tình yêu Tổ Quốc
    Đến với Đảng để làm điều nhân đức
    Cùng lương tâm, cống hiến cho đời.

    *
    Nhưng, hôm nay, đầy méo mó, cạn vơi
    Thì ắt hẳn, ngày mai tràn cay đắng.
    Thời gian trôi, như bóng câu qua cửa
    Đảng cứ tàn dần chân lý trong tôi.

    *
    Đau thắt lòng! Tôi cất tiếng Đảng ơi!
    Sao lại thế: “Mùa thu Tháng Tám”
    Vinh dự, tự hào: “Đảng viên Cách mạng”
    Ngày qua ngày! Nhục nhã thế này ư?

    *
    Sách mấy ngàn trang, chữ mấy triệu từ
    Rao giảng rất hay, việc làm thì nháo
    Khi trích Lê nin, “xúc phạm lời Bác”
    Nên thực thi, không thuyết phục được nhân tâm.

    *
    Nhớ ngày xưa, Đảng phải gắn với dân!
    Như cá phải rúc, chui vào nước!
    Đảng đề cao Nhân dân là trên hết
    Nói hộ dân và nghĩ cũng hộ dân.

    *
    Mọi người dân, tìm chỗ để đặt chân
    Đều phải bước them chân của Đảng!
    Còn hôm nay, vẫn “vì Dân trong sáng”!
    “Quyền lợi nhóm”, giọng lưỡi “Lý Thông”

    *
    Nhớ tuyên ngôn, buổi đầu Cách mạng
    Đảng không tham quyền chức nghênh ngang
    Cách mạng thành công, cáo lão về làng
    Vui thú điền viên, thung dung câu cá.

    *
    Hãy nhìn trông, không có ai về cả
    Cố bám quyền, giành mũ áo cao sang
    Bày đặt ăn chia, tài lộc khang trang
    Chẳng dại gì về quê cha đất tổ.

    *
    Từ huyện, xã, quận, phường, thành phố
    Đảng chiếm một bên, Nhà nước một bên
    Bí thư thành ủy, Chủ tịch ủy ban
    Hai guồng máy, đè đầu dân đau khổ.

    *
    Đây Sở Ngoại thương, kia Ban Kinh tế
    Nội chính bên này, bên nọ Công an
    Sống đàng hoàng, bao dinh sở khang trang
    Một cổ hai tròng, người dân tội nghiệp

    *
    Đảng dậy răn: Giữ tấm lòng liêm khiết
    Sao đút túi liền những triệu đô la
    Tiền nước ngoài họ tranh thủ chúng ta
    Người “ăn mảnh” là Tổng bí thư của Đảng!

    *
    Để mị dân, Đảng tăng cường lao động
    Chức vu vơ, trừu tượng “chủ nhân ông”
    Làm chủ ngu ngơ, nhà máy ruộng đồng
    Đảng nắm chặt tiền và quyền sinh sát.

    *
    Thân “ngọc ngà” phải về với đất
    Đảng chiếm giữ riêng Mai Dịch cho mình.
    Rồi cho xây Hoàn Vũ rất môi sinh
    Riêng với Đảng, không ai thiêu cả

    *
    Nơi đô thành, chạy dọc ngang đường phố
    Đặt tên đường, Đảng giành giật phần mình.
    Đây đường Lê Duẩn, kia đường Trường Chinh
    Đường to đẹp Đảng giành phần dự trữ

    *
    Các tỉnh huyện, ổn định cùng lịch sử
    Đảng hội vài ba điểm vào nhau
    Cuộc “đoàn viên” chưa “ân ái” bao lâu
    Rồi vẫn Đảng truyền ra lệnh tách.
    Quá tùy tiện, Đảng làm theo sở thích
    “Khắc khắc, nhập nhập” như trò chơi
    Cuối cùng chỉ khổ sở Dân thôi
    Còn ý Đảng, vẫn luôn luôn là đúng.

    *
    Ghế Đảng trị, quyết giữ cho bằng được
    Đảng khóa xiềng vào Dân chủ, Tự do
    Từ miền quê cho tới thành đô
    Cấm ngôn luận, cấm tự do báo chí.

    *
    Đảng chúa ghét các nhà nghệ sĩ
    Nhàn cư ngồi thóc mách lăng nhăng
    Ai dũng cảm, đòi hỏi lẽ công bằng
    Đảng biến tướng, “chính chuyên” bằng nhiều cách.

    *
    Về bàu cử Đảng tạo khuôn bằng sắt
    Rất “tự do”, rất “dân chủ, khách quan”
    Nhân danh Mặt trận Tổ quốc Việt Nam
    Duyệt danh sách, đưa người ra ứng cử.

    *
    Thế là “nguyên khí hiền tài” xứ sở
    Đảng loại bỏ đi, rất “khéo”, rất “tình”.
    Các đại biểu đều đồng chí của mình
    Chẳng ai dám chỉ danh, xung khắc.

    *
    Quốc hội diễn trò, điều trần vấn đáp
    Như chuyện xưa “Bài thơ Con cóc”
    “Con cóc nhảy ra, con cóc nhảy vô”
    Bầy cơ hội, cùng ra sức điểm tô!

    *
    Sáng đúng chiều sai, mai lại đúng!
    Chống chân lý bằng lưỡi lê họng súng.
    Đảng trượt theo vết xe đổ ngày xưa
    Chuyện nghĩa tình chỉ “sớm nắng chiều mưa”.
    Từ “Đồng chí” là mỹ từ vô nghĩa!
    Đảng thấu không, dòng đời đang mai mỉa
    Đảng lộng hành, đạp Dân Chủ dưới chân.

    *
    Nhớ một thời Đảng chiến đấu vì Dân.
    Dân tộc đã nghiêng mình kính trọng.
    Rồi gặp được khi như diều bay bổng
    Đảng ngất ngây trong tiếng ngợi ca.
    Hàng trăm tờ báo, vài triệu cái loa
    Điệp khúc, điệp ca: Công ơn của Đảng.

    *
    Đảng say mê, dối lừa không nhàm chán
    Xóa sao được, những tội lỗi gây nên!
    Đạo lý Việt Nam “máu chảy ruột mềm”
    Cải cách địa điền, người, cửa nhà tan tác
    Dù Đảng đã chia vài ba miếng đất
    Suốt mấy năm nghèo vẫn hoàn nghèo.

    *
    Nhóm “Nhân Văn” hỏi tội đáng bao nhiêu?
    Đảng đày đọa bao cuộc đời chí sỹ.
    Bao trí thức bắt giam thời chống Mỹ
    Gán ghép “chống Đảng” tội tày trời
    Lửa chiến tranh dẫu đã tắt lâu rồi
    Sao ác tâm, cảnh nồi da nấu thịt!!!

    *
    Hai đảng bạn, đồng hành bao thân thiết
    Đảng Xã hội, Đảng Dân chủ Việt Nam
    Vai sát kề vai, suốt mấy chục năm
    Gắn bó thế! Hà cớ chi loại bỏ?!
    “Chanh kiệt nước rồi, vứt luôn cái vỏ”
    Bạn bè thủy chung, sao nỡ phản thùng!?
    Nỗi đoạn trường càng lộn xộn lung tung
    Sợ hậu họa, Đảng xuống tay, chấm hết….

    *
    Đêm đã khuya, trước khi dừng bút
    Xin dùng câu của Gớt tặng cho đời
    “Lý luận nào, rồi cũng xám bạn ơi,
    Còn cây đời, vẫn xanh tươi mãi mãi”.

    Xin được xếp vần thơ, dừng lại
    Vài dòng chân, tôi gửi tặng cho đời
    Thơ của tôi như tia nắng ban mai
    Cộm mắt ai, nhưng không hề độc hại.

    *
    Ta biết ơn, khi Đảng còn vĩ đại
    Còn hôm nay, cuộc đổi chác bán mua
    Đừng biến mình thàng những chúa những vua
    Mà thống trị dân đen, như thuở trước.

    Đảng ngụy ngôn: “Có công giành Độc Lập”
    Chức, Quyền, Tiền dân đã trả Đảng rồi

    Nơi cung đình, đâu phải chợ trời
    Dân hết nợ, Đảng cứ ngồi, cứ hưởng
    Để trần gian, lại công hầu khanh tướng
    Đảng một bên, Dân chịu nhục một bên.

    *
    Những luận cứu: Các Mác và Lê nin
    Giờ xa lạ với Con Hồng Cháu Lạc!
    So với Đảng, có súng bom bạo lực
    Vần thơ tôi là vẫn điệu lương tâm
    Tố Như ơi! Tôi sẽ đợi trăm năm
    Rồi chân lý sáng ngời vào lịch sử!

    *
    Đảng của ngày xưa, Đảng là bất tử
    Còn tương lai!? Phút mặc niệm, bắt đầu!

    Trần Độ

  5. Cầu mong của ông Thành, theo tôi, sẽ có trọng lượng và tính thuyết phục hơn nều ông cho đi kèm bằng hành động. Hành động này rất đơn giản và không ai cấm ông làm, Đó là ông sẽ công bố tài sản của cá nhân và gia đình ông cho mọi người biết.

  6. Hiện trạng của xã hội này, tác giả cũng giống nhiều vị lão thành, học giả khác đã vạch vòi đủ nhẽ.

    Nhưng để chỉ ra nguồn cơn gây nên nỗi, thì họ lảng tránh, hoặc nói hươu nói vượn, hoặc đổ vấy, hoặc hời hợt nói cho qua.

    Nguồn cỗi cái xã hội vô nhân này, chắc chắn là từ kim chỉ nam mọi hành động của bọn phản động độc tài toàn trị Ba đình, là chủ trương dùng bạo lực cách mạng để cướp quyền, để thống trị ngưòi dân.

    Hãy xem các tội ác của cộng sản trong cải cách ruộng đất, trong thảm sát Mậu thân, và mới đây là vụ khủng bố Đồng Tâm giết rồi phanh thây một lão nông thương tật đã ngoài tám mươi tuổi còn kinh khủng hơn biết nhường nào.

    Đó chẳng phải là hậu quả tất yếu của chủ trương đẩy hàng triệu người dân Việt vào cảnh nồi da xáo thịt, đốt cháy cả dải Trường Sơn để giành cho được cái “độc lập” làm tôi mọi cho Tàu ư ?

    Và các vị, vô cùng đáng kính, cao giọng kêu gọi bọn thủ phạm thức tỉnh ?

  7. “càng nhìn càng không tin nổi họ đang làm gì xấu hay đang cố giành về cho mình những thứ không phải của mình. Nếu bản chất họ thế thì sẽ không có việc họ đi theo cách mạng trong suốt cuộc kháng chiến”

    Đúng thía . Họ không giải phóng miền Nam zìa cho mềnh, họ không lật đổ chế độ dân chủ tư bửn zìa cho mềnh . Tớ đoán họ làm thía chỉ cho Đảng thui . Và “đi theo cách mạng trong suốt cuộc kháng chiến” hổng phải là làm gì xấu cả . Cái gì dính tới Đảng, dính tới Cách mạng đều thơm tho, lẫy lừng, đều đáng kính phục hết .


  8. Đây là nhận thức khách quan nhưng chứa nhiều Tâm tình và Lương tri của một Thái tử Đảng có trách nhiệm trong Thời mở cửa đổi mới thích nghi với Thế sử hiện nay …nhưng cần có hành động và dấn thân của Nhân chứng và Nhân vật này như Nhà báo Tự do Phạm Chí Dũng ….
    Dù sao thiển kiến tôi Lê Duẩn là nhân vật tích cực có công lớn trong Chiến tranh Vệ Quốc 1979

    http://universite-digitale1.com/wp-content/uploads/2018/05/MeVietNam.jpg
    TRIỆU LƯƠNG DÂN VIỆT

  9. Tưởng ” gã” hy vọng vào ai té ra ” gã” vưỡn hy vọng vào cuốc hụi của đảng.Bất
    Lực và tuyệt vọng Gã Hy vọng ah

  10. “Ngày xưa chúng ta chiến đấu để bảo vệ nhân dân, để giải thoát nhân dân khỏi những bất công, bóc lột, thì bây giờ sự bất công đang quay trở lại trong sự phân chia lợi ích giữa những người có chức có quyền với những người dân thường, giữa những người giàu với những người nghèo.
    Khi người dân yêu ta, họ sẽ yêu đến tận cùng. Nhưng để đến lúc họ quay lưng lại, thì sự quay lưng ấy cũng có thể sẽ khủng khiếp hơn cả những gì mà chúng ta có thể hình dung.”
    => khi tbt còn tự hào: chưa bao giờ …được như hôm nay thì khó mà làm cho Đảng thấy được lỗi lầm để “lời cầu mong của một trí thức con của một nhà nòi CS” lọt vào tai làm rúng động lương tri đại biểu QH ! Chỉ khi đa số dân chúng thể hiện sự quay lưng thì may ra Đảng thấy nhưng lúc đó e quá muôn!

  11. “Khi góp ý cho Đại hội Đảng, tôi từng nói một điều rất đau khổ là bản thân chúng ta chưa tạo được một cơ chế dân chủ cho chính Đảng của mình. Và khi chưa thể làm được điều đó, ta khó lòng tạo ra sự dân chủ cho cả xã hội. Và sự mất dân chủ này sẽ làm biến dạng ghê gớm, biến dạng sâu sắc Đảng. Sự biến dạng này nó sẽ gây ra những sự biến dạng trong các vấn đề khác: vấn đề về kinh tế, về xây dựng, về giáo dục, về con người… Mà sự biến dạng đó sẽ vô cùng nguy hiểm!”- ĐÚNG như vậy, Xã hội VN hôm nay biến dạng ghê gớm từ cái ác trong cải cách ruộng đất,trong văn NHÂN giai phẩm,trong VỤ án xét lại,trong cải tạo CÔNG thương,trong cải tạo NHỮNG người của chế độ VNCH,trong cách lãnh đạo cao nhất đối xữ với ĐỒNG chí,ĐỒNG đội- tiêu biểu như đối xữ với tướng Giáp,tướng Độ,Nguyễn Mạnh Tường,Trần Đức Thảo và nhiều người khác nữa như cụ Kình mới đây – vì mất dân chủ ĐÚNG nghĩa…xã hội ĐANG tiếp tục BIẾN DẠNG ghê gớm!

Comments are closed.