Nguyễn Đình Cống
17-9-2020
Vụ án Đồng Tâm: Khi chuẩn bị lập phiên tòa đã có vài người được dự kiến tham dự Hội đồng xét xử, nhưng họ viện lý do này khác để từ chối. Riêng hắn vui vẻ nhận làm vì nghĩ rằng đây là dịp để thể hiện lòng trung thành, và may ra…
Khi ngồi xét xử hắn hùng hổ và tự tin, nhưng sau khi bản án được tuyên hắn lâm vào trạng thái như kẻ mất hồn. Hắn nhớ đến câu, hình như được khắc treo trước cửa tòa án thời Hy Lạp cổ đại: “Hỡi những quan tòa! Nếu các ngươi không tôn trọng và bảo vệ công lý thì rồi các ngươi sẽ bị xét xử trở lại”.
Khi ngồi xét xử hắn thừa biết là đã làm những việc trái với luật pháp, trái đạo Trời, trái lòng Người, chà đạp công lý, là phạm tội ác, nhưng là để thi hành mật lệnh của cấp trên, là để tỏ lòng trung thành. Ở nhà hắn thắp hương khấn vái Thần linh và tổ phụ, xin được thông cảm, tha thứ vì hắn chỉ là đứa tay sai, làm theo lệnh chủ. Có tội tình gì xin đổ lên đầu các ông bà chủ, những người có quyền sinh sát đối với hắn.
Hắn nghĩ tới những phiên tòa tiếp theo như Tòa Phúc thẩm, Tòa Giám đốc thẩm v.v…, tòa gì đi nữa mà vẫn do mấy ông bà chủ chỉ đạo và khống chế thì hắn vẫn có thể ung dung, kê gối ngủ ngon lành. Ở đất nước này người ta kết tội oan sai vô số vụ án, đến khi một vài người vô tội may mắn được giải oan, nhà nước lấy hàng nhiều chục tỷ từ tiền thuế của dân để đền bù. Thế mà bọn gây ra oan sai đã không bị hề hấn gì, lại vẫn được thăng quan tiến chức. Thế thì hắn sợ gì. Nhưng rồi hình như linh tính mách bảo cho biết còn có ba tòa án khác đang đợi hắn.
Sự chà đạp lên công lý của Hội đồng xét xử có thể được chỉ đạo và bao che bởi cấp trên, được tuyên truyền chính thống phù họa để lừa dối dân chúng. Nhưng có 3 thế lực không thể lừa dối. Đó là lương tâm của chúng nó, là những người có hiểu biết đồng thời tôn trọng chân lý và đặc biệt là Thế lực Tâm Linh. Đó là Trời, Phật, Chúa, Thần thánh, Diêm vương, là linh hồn tổ phụ. Ngày thường chúng nó rao giảng duy vật, bài bác tâm linh, nhưng chúng nó vẫn cúng bái. Ứng với ba thế lực này có ba tòa án: Tòa lương tâm, tòa công luận và tòa của Diêm vương.
Lương tâm à, hắn phớt lờ vì từ lâu hắn xem đó chỉ là xa xỉ phẩm. Công luận à, đã có tuyên giáo quy kết là bọn thù địch. Còn Diêm vương, liệu có cách gì hối lộ được không.
Hắn trở nên như người mất hồn sau một giấc mộng hãi hùng. Hắn mơ thấy bị quỷ sứ dẫn tới tòa án của Diêm vương. Người tố cáo là cụ Lê Đình Kình và ba công an chết cháy (Nguyễn Huy Thịnh, Dương Đức Hoàng Quân, Phạm Công Huy). Hắn thấy khá đông linh hồn bị quỷ sứ lần lượt giải đến, có người hắn nhận ra, có người không. Hắn quá sợ, chân đi không vững, bị quỷ sứ thúc mạnh vào mạng sườn và tỉnh dậy. Mồ hôi ướt đầm, đái cả ra quần.
Hắn một mình suy nghĩ, không biết hỏi ai. Cụ Kình tố cáo thì rõ rồi, còn ba chiến sĩ công an còn tố cáo chuyện gì sau khi được thăng chức, được tặng thưởng.
Hắn càng suy sụp khi vô tình đọc thấy trong một cuốn sách có bàn đến đạo làm người, đạo làm cha mẹ, đạo làm con. Thì ra, chỉ để tỏ ra trung thành, nhằm cầu cạnh sự tiến thân mà hắn đã phạm vào đạo nghĩa làm người, phạm vào tội ác, như thế làm sao tránh được Luật Nhân quả báo ứng, làm sao trả được nghiệp chướng. Phải chăng hắn đã vì quá tham và quá ngu mà đã bị “Ma đưa lối, quỷ dẫn đường”. Hắn đã làm hoen ố tổ phụ, tự gây ra nghiệp chướng cho bản thân, tước bỏ mất phần phúc đức để lại cho con cháu. Hắn lo lắng nghĩ đến sự báo ứng “Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh”.
Chắc chắn hắn sẽ bị báo ứng, bị dẫn ra trước tòa án của Diêm vương. Liệu hắn có tỉnh ngộ ra để hối cải. Liệu khi hắn đã thực tâm hối cải thì có ai biết cách giúp hắn giảm nhẹ tội lỗi, giảm nhẹ hình phạt về tâm linh.
Tru di ta viết một bài hành
Chuyện truyền đời trang sử máu tanh
Ngày xưa có quân sư Nguyễn Trãi
Giúp nhà Lê mã đáo công thành
Dè đâu lúc lên ngôi cửu ngũ
Diệt trừ ngay cả trẻ sơ sanh
Mượn Lệ Chi Viên làm án ảo
Giết đời cha, con, cháu cho đành
Hỏa mù Thị Lộ thành con rắn
Công thần thua một lũ hư danh
Ải Nam Quan giờ còn chảy máu
Bình Ngô mà khóc Nguyễn Phi Khanh
Tru di ta viết một bài hành
Chuyện xưa giờ tái hiện sử xanh
Đồng Tâm có cụ Kình giữ đất
Chẳng ai ngờ bụng rạch, thây phanh
Hai con án chết đầy oan khốc
Một cháu chung thân xử rành rành
Tam tộc một đời đi theo Đảng
Tưởng thời phong kiến mới lưu manh
Không ngờ thế kỷ 21
Còn cảnh vua quan “chém treo ngành”
Còn cảnh nhổ cỏ nhổ tận gốc
Ba đời máu chảy vẫn còn tanh
Tru di ta viết một bài hành
Quả báo ngày nay đến rất nhanh…
Thi Sĩ Bùi Chí Vinh
Đêm trắng Paris lưu vong nghĩ về Hai Chí sĩ họ Trần … …
*************************************
@ Thân gởi Hai vị Tù nhân Lương tâm TRẦN Kim Anh và TRẦN Huỳnh Duy Thức cùng tất cả quý vị Tù nhân Lương tâm Vô danh cũng như hữu danh như Phạm Chí Dũng, Phạm Thành, …
Hồn Việt là Tình thương ban đầu
Tình đầu khó giữ giữa Bể dâu
Tinh anh Hồn Việt là hoa nụ
Nhưng chỉ phù du một thoáng câu
Bay qua Không Thời gian cửa hẹp
Ngay Hoa Sen phân hủy trong bầu
Đất Mẹ nay Nhân sinh chìm nổi
Bình minh thành Hoàng hôn dưới cầu
Kim cương nơi Quê Nhà hiện hữu
Chắc sáng Hồn Việt tỏa Mai sau …
TRIỆU LƯƠNG DÂN VIỆT
Sợ thật, một dân tộc
Gần một trăm triệu người,
Không ngăn được một đảng
Khoảng ba, bốn triệu người
…
Chúng ta đang đắc tội
Với thế hệ tương lai.
Tội dung túng, đồng lõa
Với chế độ độc tài. TBT
CS có nói về thuyết nhân quả nhưng theo quan điểm DVBc Mác lê ( góc quá hẹp) cho nên cái gì chúng sờ đc thấy đc, ngửi đc thì chúng mới tin. Vì ngu muội như vậy nên chúng sinh ra mê tín dị đoan, thích tôn thờ những thứ Tà đạo, kiểu như iểm bùa, trấn trạch.. vô tình chúng đã phá vỡ quy luật Thiên, Địa Nhân.
Với những người bị chết khi chưa hết Số, thì gọi là Hoạnh tử. Họ cứ phải lang thang, vật vờ đau đớn thể xác, linh hồn cho tới khi mãn số thì lúc đấy mới bị Diêm vương gọi về phán quyết Nghiệp mà họ đã gieo trên trần gian. Như cụ Kình thì khoảng 3 năm- 7 năm mới hết số. Còn 3 thằng công an thì vài chục năm nữa
Tác giả tuổi đã cao mà ngòi bút đầy nghệ thuật, sắc bén, chính xác từng ly. xin chân thành cảm ơn và bái phục !
Bác Cống hay viết bài về bình phẩm, riêng bài này giống thể loại tạp văn, “nhân cách hóa” một con thú vật chốn công đường trở thành 1 con người thường biết suy nghĩ và tưởng tượng, biết hối hận và nhận thức về hành vi của mình.
Thực ra thì lũ khốn mà bác miêu tả không có dây thần kinh xấu hổ, lấy sự đau khổ của người cô thế làm nguồn cảm hứng để vững bước đi theo đảng chó.
Một ngày xấu trời nào đó có thể hắn xuống âm phủ gặp cha già nó là Hồ chủ tịch, có thể hai thằng này nhìn nhau và tự xấu hổ. Không cần phải chờ phán xét của Diêm vương.
Hiến pháp Đ. 103 về tính độc lập của thẩm phán có vẻ giống các nước pháp quyền câu chữ „độc lập“, nhưng nếu đọc kỹ sẽ thấy có những ý khác cơ bản. Câu độc lập ở Hiến pháp và luật các nước là „Thẩm phán độc lập“ – nghĩa là độc lập xuyên suốt, trước khi xét xử, khi xét xử và sau khi xét xử. Và nhiều nước thấy thế chưa đủ còn bảo vệ cho vị trí độc lập thẩm phán bằng các biện pháp như bổ nhiệm suốt đời, và không bàn tay lông lá nào có thể lạm quyền để hạ bệ hay thuyên chuyển thẩm phán mà việc đó do nội bộ Tòa án xử lý. Chính vì được bảo vệ như vậy nên thẩm phán các nước pháp quyền ung dung xử cả nguyên thủ quốc gia, và trước đó ủy viên công tố cũng độc lập rất cao – chứ không phụ thuộc như Việt Nam (chờ bên Đảng xử lý, chờ thanh tra chuyển đơn tố giác sang …). Tóm lại chừng nào Hiến pháp và luật lệ Việt Nam còn không theo chuẩn mực quốc tế, mà cứ theo cách riêng Việt nam thì mọi câu chữ „có vẻ“ như các nước pháp quyền, nhưng kết quả thực chất không thể nào đạt mức ĐỘC LẬP như câu chữ nêu ra!
Chẳng cần lông lá gì cho nhột mấy cha thẩm phán kiểu Bao Công.
Chỉ cần vài phát bắn tỉa, hoặc hỏi xin đc Tạp vài gam chất phóng xạ, hay xin đc Tin chút ít chất độc thần kinh Novichok…là xong bất cứ vấn đề gì.
Nếu khó kiếm mấy thứ đó, thì mời nhậu một trận, nện vài búa, vứt xuống giếng trời từ lầu 5 trở lên: té vì xỉn, không đủ yếu tố kết luận án mạng, xong.
Khoẻ re như bò kéo xe.
Một khi đã dám ngồi xổm lên lẽ phải, luật lệ như cơm bữa…thì hiến pháp và lòng dân có gì quan trọng đâu mà bàn câu chữ chi li cho mệt.
Chừng ấy tuổi đảng thì lương tâm đạo đức đã xơ cứng hết rồi, làm gì có hối cải nữa. Hối cải làm sao được khi đã 4 mạng người không thể sống lại, và những mạng khác đang chờ thi hành án; các thủ tục chiếu lệ thì không đáng kể.
Điều thực tế hắn sợ nhất: là người trong cuộc, hắn biết quá nhiều. Có thể sẽ đến lúc người ta sợ hắn không kín miệng, không giữ mồm, nên người ta sẽ giúp hắn khoá mồm vĩnh viễn!