Lê Phú Khải
17-9-2020
Tháng chín năm 1945 ra đời nhà nước cộng sản đầu tiên ở Đông Nam Á để tháng chín năm 2020, người dân lương thiện cả nước cộng sản đầu tiên ở Đông Nam Á đó phải kinh hoàng, đau đớn và phẫn nộ về một phiên tòa với hai án tử hình dành cho hai người nông dân lương thiện chỉ vì tội quyết giữ một cách chính đáng, hợp pháp mảnh đất sống của làng quê, của ông bà để lại.
Với máu người nông dân lương thiện giữ đất đổ lênh láng trong phòng ngủ giữa đêm khuya ở Đồng Tâm, với hai án tử hình man rợ dành cho hai người nông dân Đồng Tâm hiền lành giữ đất đã một lần nữa khẳng định, Việt Nam thời Hồ Chí Minh, thời nhà nước cộng sản, là Cường – Quốc – Dân – Oan.
Tôi viết bài thơ ngắn Việt Nam Cường Quốc Dân Oan từ năm 2012 khi người đàn bà nông dân ở vựa lúa Nam Bộ yếu đuối, đơn độc phải lấy thân thể lõa lồ làm vũ khí chống lại đội quân đầu trâu mặt ngựa đến cướp đất và người đàn ông phẫn uất bị cướp đất sống, phải uống thuốc rầy chết đau đớn. Với sự kiện Đồng Tâm, nỗi oan mất đất của người nông dân Việt Nam còn là nỗi oan đẫm máu.
Đọc lại bài thơ tám năm trước, tôi tưởng như mới viết đêm qua, đêm tôi nghe công bố bản án tử hình hai người nông dân Đồng Tâm lương thiện giữ đất.
***
VIỆT NAM – CƯỜNG QUỐC DÂN OAN
Lê Phú Khải
Những ngày tôi đang sống
Sử gia sẽ viết gì?
Đàn ông uống thuốc rầy giữ đất
Đàn bà cởi truồng chống Đảng
Thuốc trừ sâu pha đậm
Thành nghị quyết trung ương:
Đất đai là sở hữu toàn dân.
Giao cho cha con Bá Kiến
Tự do cưỡng chế thu hồi.
Từ Cà Mau đến tận Hà Giang
Tất cả thành làng Vũ Đại.
Hạt phù sa ở Tiên Lãng, Văn Giang
Đang kết thành giọt máu
Những đám mây trên trời đói khát lang thang
Cầu vồng không còn bảy sắc
Nhìn đâu cũng thấy giặc
Đất nước của Vua Hùng thành Cường Quốc Dân Oan
Tội ác của cộng sản không văn chương nào tả hết được. Rất cảm ơn các tác giả của những bài viết trên
Tru di ta viết một bài hành
Chuyện truyền đời trang sử máu tanh
Ngày xưa có quân sư Nguyễn Trãi
Giúp nhà Lê mã đáo công thành
Dè đâu lúc lên ngôi cửu ngũ
Diệt trừ ngay cả trẻ sơ sanh
Mượn Lệ Chi Viên làm án ảo
Giết đời cha, con, cháu cho đành
Hỏa mù Thị Lộ thành con rắn
Công thần thua một lũ hư danh
Ải Nam Quan giờ còn chảy máu
Bình Ngô mà khóc Nguyễn Phi Khanh
Tru di ta viết một bài hành
Chuyện xưa giờ tái hiện sử xanh
Đồng Tâm có cụ Kình giữ đất
Chẳng ai ngờ bụng rạch, thây phanh
Hai con án chết đầy oan khốc
Một cháu chung thân xử rành rành
Tam tộc một đời đi theo Đảng
Tưởng thời phong kiến mới lưu manh
Không ngờ thế kỷ 21
Còn cảnh vua quan “chém treo ngành”
Còn cảnh nhổ cỏ nhổ tận gốc
Ba đời máu chảy vẫn còn tanh
Tru di ta viết một bài hành
Quả báo ngày nay đến rất nhanh…
Thi Sĩ Bùi Chí Vinh
con ơi mẹ dặn câu này
cướp đêm là giặc cướp ngày là quan – (ca dao xưa)
Cướp xưa băng nhóm làng nhàng
cướp nay có đảng có đoàn hẳn hoi
có con dấu đóng đỏ tươi
có còng có súng dùi cui nhà tù
cướp xưa lén lút tù mù
cướp nay gióng trống phất cờ phóng loa
con trời bay lả bay la
cướp trên bàn giấy cướp ra cánh đồng
dân oan tuôn lệ ròng ròng
mất nhà mất đất nát lòng miền quê
tiếng than vang động bốn bề
cướp từ thôn xóm tiến về thành đô
ai qua thành phố Bác Hồ
mà coi cướp đất bên bờ Thủ Thiêm
bây giờ mẹ phải dặn thêm
quan tham là cướp cả đêm lẫn ngày. thơ Nguyễn Duy
Sau khi bị Bá Kiến
Tống vào tù bảy năm,
Trở về làng Vũ Đại,
Trong lòng đầy hờn căm,
Chí Phèo thường uống rượu,
Mỗi lần hắn uống say
Lại đến nhà Bá Kiên,
Kẻ hại mình trước đây.
Ném cho vài đồng lẻ,
Bá Kiến khuyên Chí Phèo
Hãy cố sống lương thiện
Và cam chịu cảnh nghèo.
Chí Phèo đáp: “Muốn lắm.
Nhưng ‘chúng nó’ không cho.
‘Chúng nó’ chặn đường sống,
Dù bữa đói bữa no”.
‘Chúng nó’ là Bá Kiến
Và chức sắc trong làng.
Chúng đã đẩy anh Chí
Vào khốn cùng, lang thang.
“Ai cho tao lương thiện.
Sống có lý, có tình?”
Chí Phèo đâm Bá Kiến
Rồi đâm chết chính mình.
*
Các cụ xưa đã dạy:
Đáng sợ hơn anh hùng
Là những kẻ khốn khổ
Bị dồn vào đường cùng.
2
Gần đây, bị cướp đất,
Đặng Văn Hiến hận đời,
Đã dùng súng hoa cải
Bắn chết những ba người.
Sau đấy còn bắn tiếp.
Mười hai người bị thương.
Vì bị triệt đường sống,
Bị dồn vào chân tường.
Đó là chuyện mới nhất
Xẩy ra ở Đắc Nông.
Trước đấy, như ta biết,
Là anh Vươn, Hải Phòng.
Rồi anh Đặng Ngọc Viết
Ở thành phố Thái Bình.
Nhằm bắn năm cán bộ
Gây oan sai cho mình.
Tất cả đều do đất,
Do bị dồn cùng đường.
Người dân phải cầm súng,
Và hậu quả đáng thương.
Họ, dân bị cướp đất
Ăn bữa đói bữa no,
Rất muốn sống lương thiện,
Nhưng chính quyền không cho.
Các dân oan Dương Nội
Không rỗi hơi đấu tranh,
Nếu không bị cướp đất
Và được sống yên lành.
Không ai thích tù tội,
Cả chị Cấn Thị Thêu,
Nếu chính quyền tử tế
Và cư xử biết điều.
Càng không ai dùng súng
Bắn vào người chính quyền.
Dân bị chèn ép mãi,
Sớm muộn cũng vùng lên. TBT
Gần một trăm triệu người,
Không ngăn được một đảng
Khoảng ba, bốn triệu người
…
Nhưng đáng sợ hơn cả
Là chúng ta, người dân,
Đang bịt tai, nhắm mắt,
Gục mặt vào miếng ăn.
Chúng ta đang đắc tội
Với thế hệ tương lai.
Tội dung túng, đồng lõa
Với chế độ độc tài.”
tôi chưa thấy một đêm nào dài thế,
bốn ngàn năm, giờ lại ngót trăm năm.
hết phong kiến độc tài, đến lũ bạch tuộc thực dân,
hết quân, hết vương, đến lũ tượng thần chủ nghĩa.
bao thế hệ siết rên trong gọng kềm nô lệ.
chuyên chế dã man đục rỗng chí con người.
cha tôi, ông tôi, bao thế hệ ngủ vùi.
tôi chưa thấy một đêm nào dài thế.
không ánh mặt trời, bóng tối chí tôn,
lũ quỷ ám thừa cơ toàn trị,
khủng bố dã man, reo rắc những kinh hoàng,
biến lẽ sống thành châm ngôn “mày phải sợ”.
mày phải sợ mày ơi mày phải sợ,
sợ nữa đi có sợ mãi được không,
cốt tủy mục rỗng rồi trí óc cũng tối đen,
mày lại đẻ ra lũ cháu con “biết sợ”.
bao thế hệ đã ngậm ngùi mắc nợ,
lũ chúng ta lẽ nào lại mắc nợ mai sau,
còn chần chừ gì mà không tỉnh dậy mau,
sống cho xứng danh xưng con người trên mặt đất.
tôi chưa thấy một đêm nào dài thế,
cũng chưa thấy có ngày mai nào không thể.
vì người ta cần ánh mặt trời,
tỉnh dậy đi lũ chúng ta ơi!
Người Thơ Nguyễn Đắc Kiên
dưới ngọn giáo
mang tên ý thức hệ,
đất nước bị cầm tù
ý thức hệ,
đấu tố cha ông,
bỏ tù mọt gông,
bất cứ trái tim nào dám sống
ý thức hệ độc tài,
bội phản lẽ nhân sinh
ý thức hệ,
đẻ ra những điêu linh,
biến bệnh họạn hóa ra lẽ thường tình
người câm điếc hóa ra người biết sống
quỳ gối, khom lưng ra kẻ ấy thiên tài
đất nước tôi không còn thấy những hình hài,
nói dõng dạc tiếng Con Người,
thuở ấu thơ mẹ dạy.
Tội đấy phần ai,
ngoài mi,
ý thức hệ độc tài.
Trích: người thơ Nguyễn Đắc Kiên.
“…
Đau thắt lòng! Tôi cất tiếng Đảng ơi!
Sao lại thế: “Mùa thu Tháng Tám”
Vinh dự, tự hào: “Đảng viên Cách mạng”
Ngày qua ngày! Nhục nhã thế này ư?
…
Đảng say mê, dối lừa không nhàm chán
Xóa sao được, những tội lỗi gây nên!
Đạo lý Việt Nam “máu chảy ruột mềm”
Cải cách địa điền, người, cửa nhà tan tác
Dù Đảng đã chia vài ba miếng đất
Suốt mấy năm nghèo vẫn hoàn nghèo.
…..
Đảng của ngày xưa, Đảng là bất tử
Còn tương lai!? Phút mặc niệm, bắt đầu!” Trần Độ