Một vụ bổ nhiệm “trong sáng”

Dương Tiêu

24-7-2020

Năm 199X, khi tôi đỗ vào khoa Văn Đại học Tổng hợp, cả nhà rầu rĩ như vừa trượt Vietlott. Hóa ra, cả họ nhà tôi bao gồm hai bên nội ngoại, hàng xóm láng giềng đều không hiểu học Văn ra thì làm cc (công chuyện) gì. Mãi đến Tết năm đó, nhà cũng vui hơn khi ông bô thông tin, ông giám đốc doanh nghiệp xây dựng gần nhà đã hứa “nhận thằng Cử nhân văn chương khi ra trường”.

Có lẽ ông giám đốc kia cũng chả có ý định nhận một thằng học Văn về làm tại doanh nghiệp mình. Nhưng nhìn cách bố mẹ tôi vui thì tôi hiểu rằng, kiếm được một chỗ làm vừa là sứ mệnh vừa là nhiệm vụ của các bậc cha mẹ.

Rồi chẳng may, tôi cũng đi làm. Đoạn bị đệ tử của Lê Đức Thúy gạt ra khỏi Thời báo nhà băng kể lúc khác. Có chuyện này hay xin kể luôn. Đó là tôi có làm vài tháng tại một ngân hàng quốc doanh. Đến giờ đó vẫn là ngân hàng vật vưỡng to ở đất nước này, nơi cống hiến cho đất nước một ông tù dự bị (ông này chết trước khi đi tù). Cái ông mà có giai thoại đấm phó chủ tịch Bình Định í.

Quay lại chuyện xưa. Ngày đó nghe nhời ông anh cùng phòng, lân la làm quen với ông Trưởng phòng Tổ chức. Thời cuối những năm 9X, khi vàng còn 500k/chỉ thì lần “làm quen” đầu tiên là 1 triệu phong bì và cân nho Mỹ. Ối chà chà, hồi í nho Mỹ đã xuất hiện nhưng việc ăn như ăn mận hậu bây giờ vẫn là quá xa xỉ.

Ông Trưởng phòng vui vẻ cầm, nói chuyện ba láp một hồi. Đến giờ G, tức là sắp đến đợt thi tuyển, vẫn nghe lời ông anh kia, tôi lại xách chùm nho và phong bì đến nhà Trưởng phòng Tổ chức. Chờ 2 tiếng thì ông về. Vẫn vui vẻ cầm chùm nho và phong bì (x10 mệnh giá).

Hôm sau, không rõ lý do, ông Trưởng phòng trả lại 10 triệu đồng. Ông anh quen kia khi biết chuyện chỉ hỏi mỗi câu: Thế sao lão không trả 1 triệu ngày trước nhỉ.

10 triệu được tôi trả nguyên vẹn cho bố mẹ tôi. Và đó là lần cuối cùng ông bô bà bô bắt được tôi cầm tiền chạy việc. Vài lần sau số tiền được nhân lên theo giá vàng nhưng tôi đều không cầm.

Nói vậy để thấy, bố mẹ nào cũng muốn con cái thành đạt. Thành đạt bất chấp. Ông bà bô tôi có thể không hiểu rằng, việc đưa tiền chạy việc đã làm mất cơ hội của những thằng Cử nhân khác không có tiền.

***

Hôm qua một báo giật tít: Cử nhân cờ vua Nguyễn Nhân Chinh được chỉ định làm Bí thư Thành uỷ Bắc Ninh. Tờ báo này cho biết, ông Nguyễn Nhân Chinh, Bí thư Tỉnh đoàn tỉnh Bắc Ninh vừa chính thức được Tỉnh uỷ Bắc Ninh điều động giữ chức Bí thư Thành uỷ Bắc Ninh là con trai ruột của đương kim Uỷ viên Trung ương Đảng, Bí thư Tỉnh uỷ Bắc Ninh Nguyễn Nhân Chiến.

Có thể đây chỉ là sự trùng hợp. Có thể do gene. Có thể đây là “hồng phúc dân tộc”. Nhưng chắc chắn, chúng ta đang có Bí thư bố và Bí thư con. Sau đây, nhiều khả năng Bí thư con sẽ vào Thường vụ Tỉnh ủy. Vậy là 2 bố con cùng họp. Quyết cái gì cũng đồng thuận.

Nhiều người cho rằng những vụ cả nhà làm quan đang làm xói mòn niềm tin của người dân vào Đảng, Nhà nước, vào chính thể.

Nhưng có tín hiệu vui, rất vui từ vụ việc này: Đây là vụ bổ nhiệm quan chức đầu tiên có thể được khẳng định không có hối lộ, lót tay, cảm ơn.

Có thể nói là “rất trong sáng”. Cho đến khi Ủy ban Kiểm tra kết luận là có sự “nâng đỡ không trong sáng” thì Đảng bộ, chính quyền nhân dân Bắc Ninh vẫn hoàn toàn tin tưởng vào sự lãnh đạo sáng suốt, tài tình của Bí thư Chinh, Bí thư Chiến. Hoặc ngược lại, Bí thư Chiến – Bí thư Chinh cho đúng tôn ti trật tự.

Bình Luận từ Facebook

4 BÌNH LUẬN

  1. Trong sách Ly Lâu Thượng,
    Mạnh Tử đã luận bàn
    Những dấu hiệu cho thấy
    Một chế độ sắp tàn.

    “Trên không có đạo lý,
    Dưới pháp luật bất minh.
    Vua chúa phạm luật nghĩa.
    Quan chức phạm luật hình”.

    Cứ theo đó mà xét,
    Thì Trung Quốc và ta
    Cái kết của chế độ
    Có vẻ cũng không xa. TBT

  2. Theo mình thì, nếu là người có tí chút văn hóa , bí thư Chinh vẫn phải nói với bí thư Chiến một câu cho phải đạo :”Con cảm ơn bố” .

  3. Bao thăng trầm lịch sử,
    Đất nước thân yêu này
    Có bao giờ băng hoại,
    Thối ruỗng như ngày nay?

    Đạo đức tụt xuống đáy.
    Giả dối cứ thăng hoa.
    Sờ đâu cũng tham nhũng.
    Nhìn đâu cũng xấu xa.

    Một ông quan đầu tỉnh
    Đưa cả họ nhà mình
    Lên hàng quan lãnh đạo,
    Đúng và hợp qui trình.

    Một cô gái tạp vụ,
    Nhờ bán cái hồng nhan
    Được đề bạt, giàu có,
    Vì là bồ của quan.

    Quan chồng “quy hoạch” vợ.
    Quan mẹ bổ nhiệm con.
    Chuyện thường ngày ở huyện.
    Nghe mà thấy buồn nôn.

    Có bố là lãnh đạo,
    Con dốt và bất tài
    Cũng trở thành quan lớn
    Và mặc sức tiêu xài…

    Còn hơn cả phong kiến,
    Đầy tớ của nhân dân,
    Công khai gia đình trị.
    Dư luận chúng bất cần.

    Sự thật là như thế.
    Đất nước thân yêu này
    Có bao giờ băng hoại,
    Thối ruỗng như ngày nay? TBT

Comments are closed.